Khoái Xuyên Chi Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa
Chương 39
Quỳnh Cửu Khiêm
30/11/2021
Lục Nhạc Hàm cong cong khóe miệng, liếc nhìn Lí Thành Đồ, đối diện với tầm mắt lạnh lùng của hắn cậu chỉ khẽ mỉm cười.
Thân thể này vốn không tốt, nếu như hắn tới trễ cậu sẽ chết trong ngục giam, rồi trực tiếp đi tới vị diện tiếp theo.
Vậy thì cậu nhất định sẽ không tha cho hắn, chính mình phải ở bên lão hoàng đế lâu như vậy, hơn nữa nam chủ của vị diện này cũng bình thường, làm sao có khả năng buông tha cho vị diện này được.
Sau khi được thả ra, chỉ cần thay một thân phận mới, cách xa mấy phần tử nguy hiểm.
Đến lúc đó, chỉ số lũy thừa Bạch Liên Hoa cậu muốn xoát thế nào thì xoát như thế ấy.
Lúc bị lôi ra ngoài, Lí Thành Đồ vẫn còn đang la hét chửi bớt. Lần này không biết khi bị bắt vào gã còn có thể trở ra lần nữa hay không a.
Ngược lại với gã, Lục Nhạc Hàm rất thảnh thơi, đi dạo như chốn không người. Đối với những lời khó nghe của Lí Thành Khôn, cậu làm ngơ như không nghe thấy.
Thật ra ngoài trừ những lời lẽ thô tục mà đơn giản kia, mấy lời còn lại hắn ta nói cậu không hiểu gì hết.
Nhưng dựa theo tinh thần xúc động và hành vi muốn lao vào bóp cổ cậu của hắn ta, thì lời lẽ hắn nói chắc cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tuy nhiên cậu không hiểu được ý nghĩa của mấy câu nói trên nên không cảm thấy tức giận hay bị xỉ nhục gì cả.
Lục Nhạc Hàm chưa bao giờ đi Đại Lý Tự nên chỉ có thể đi theo những người khác. Thế nhưng khi đi qua một ngã ba, cậu và Lí Thành Khôn bị tách ra hai hướng khác nhau.
Lục Nhạc Hàm mơ hồ cảm thấy không đúng. Rõ ràng hai người đều bị bắt giam cùng một chỗ, tại sao lại đi hai con đường khác nhau, đừng nói với cậu là đi đường tắt nhá.
Cậu lấy làm khó hiểu, thế nhưng thiết lập của cậu là cao lãnh, nên không thể mở miệng ra hỏi được.
Lục Nhạc Hàm bình tĩnh đi theo sau thị vệ, cũng không biết bọn họ sẽ dẫn cậu đi nơi nào a.
Lúc vừa bắt đầu là cậu bị áp giải đi, sau đó không biết từ lúc nào hai tên áp giải cậu lại buông tay ra.
Còn lặng lẽ dẫn đường cho cậu, thậm chí còn phối hợp với bước chân cậu mà trở nên chậm lại, giúp thân thể cậu không quá mỏi mệt.
Ánh mắt cậu bỗng tối sầm lại, đây là hướng đến chính sảnh, rõ ràng nãy giờ cậu đi một vòng quanh hoàng cung này a.
Lục Nhạc Hàm khựng lại, trầm giọng nói:
"Đây không phải đường đến Đại Lý Tự."
Hai người dẫn đường và hai tên thị vệ áp giải cậu dừng bước lại, người đi phía trước chắp tay lại nói:
"Từ đại nhân, chỉ còn vài bước nữa là tới."
Tính ra cậu cũng chỉ là một tội thần mà thôi, những người này vẫn còn thực hiện đầy đủ lễ nghi như vậy, đừng nói với cậu là do dạy bảo tử tế a.
Lục Nhạc Hàm giương mắt nhìn một cái, con đường này chính cậu cũng chưa đi qua, nhưng mơ hồ xác định đây là nơi nằm trong Hoàng cung.
Thế nhưng nơi này cực kì quạnh quẽ, trong đầu Lục Nhạc Hàm xuất hiện hai chữ 'lãnh cung'.
Tinh thần cậu bỗng trở nên cảnh giác, tại sao lại đưa cậu đến chỗ này.
Lập tức dừng chân lại, hỏi:
"Các ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?"
Cậu thấy tia kinh ngạc lóe lên một tia khiếp sợ nhìn phía sau lưng cậu. Như ý thức được điều gì đó, cậu định quay đầu lại.
Bỗng từ sau gáy truyền đến cảm giác đau nhói, trước mắt bỗng lâm vào hắc ám vô tận, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Khi tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường nhỏ. Tay chân động đậy phát ra tiếng leng keng.
Quay lại nhìn thì thấy cánh tay trái của bản thân bị xích lại với chiếc giường, xung quanh là một tấm rèm trắng tinh, làm cậu không thể nhìn rõ tình huống trong sảnh.
Không cần nghĩ cậu cũng biết ai đang giam giữ cậu ở đây.
Nhìn xích sắt trên cổ tay trái, mạnh mẽ rút nó ra thử nhưng xem ra ý nghĩ đó thật ngây thơ.
Nhạc Hàm nhìn thấy một bóng đen bên ngoài tấm rèm, cậu lập tức lạnh lùng lên tiếng:
"Hoàng thượng."
Người kia tiến lại gần và vén rèm lên, nhìn về phía Lục Nhạc Hàm khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, ánh mắt binhg tĩnh như thường ngày, nói:
"Từ đại nhân."
Lục Nhạc Hàm lộ rõ vẻ mặt khiếp sợ, trầm giọng hỏi:
"Hoàng thượng đây là có ý gì?"
Lí Thành Đồ mỉm cười đi lại gần, nắm lấy xích sắt lắc lắc nhẹ, hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt càng lúc càng tối lại của Lục Nhạc Hàm, nói:
"Từ đại nhân rất thông minh, làm sao có thể không hiểu trẫm đây là muốn làm gì?"
Trong đầu Lục Nhạc Hàm như có ngàn vạn con thảo nê mã vụt qua, cậu đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình đều đau.
Tự mình chọn đối tượng để xoát lũy thừa thì dù đến chết cũng phải xoát cho xong a.
Nhìn thấy sự nhục nhã trên mặt Lục Nhạc Hàm, nụ cười trên mặt của Lí Thành Đồ càng sâu.
Bỏ xích sắt trên tay xuống, khẽ vỗ vỗ má cậu một cái, nói:
"Từ đại nhân có cảm thấy hối hận khi đã chọn trẫm không? Nhưng mà trẫm a, đối với ngươi khác với Đại ca và Tiên hoàng.'
Bóp lấy cằm của Lục Nhạc Hàm, khẽ cười thành tiếng, nói:
" Bọn họ a, chỉ đơn giản là muốn thượng Từ đại nhân, nhưng trẫm a là muốn thao chết Từ đại nhân. "
Câu nói sau cùng kia được hắn nhấn mạnh, rất mặt Lục Nhạc Hàm lập tức đỏ lên vì xấu hổ, cùng với vẻ mặt tái nhợt vì bệnh tật.
Làm người ta nhìn vào mê đắm, quay mặt đi tránh né tay của Lí Thành Đồ, cậu lạnh giọng nói:
" Hoàng thượng ngài đã quên mất lời hứa của chính mình. "
Lí Thành Đồ cười như không cười, bò lên giường đem Lục Nhạc Hàm đặt ở dưới thân, siết chặt thân thể đang giãy dụa của cậu, nhẹ nhàng nói:
" Làm sao có thể quên a, mỗi một câu trẫm nói với Từ đại nhân đều nhớ rõ rõ ràng ràng a, 'dưới một người trên vạn người', hiện tại Từ đại nhân không phải đang dưới một người sao? "
(Lúc dịch đến đoạn lời hứa tui đã nghi nghi rồi =] ] ] quả nhiên là dị mà, đời nào ông công trong sáng cho được =] ] ] muahaha)
Trên mặt Lục Nhạc Hàm hiện lên vẻ kinh ngạc, tên này còn biết xấu hổ hay không.
Chẳng lẽ lúc trước đó hắn đã ôm ý nghĩ như vậy với mình sao?
Nếu hắn đã muốn vậy, đừng trách cậu sau này ngược chết hắn a.
Lí Thành Đồ nhẹ nhàng mở đai lưng của Lục Nhạc Hàm, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói:
" Từ đại nhân, ngươi có biết tiểu thái giám thân cận của ngươi nói gì với trẫm không? "
Lục Nhạc Hàm giữ lấy cổ tay đang tháo đai lưng của mình, mắt lạnh nhìn hắn:
" Ngài có thể nói chuyện đàn hoàng được không, trước tiên đem tay ngài đặt trên hông ta lấy ra được không? "
Làm lơ cánh tay của cậu, thuận tiện mở vạt áo ngoài của cậu ra, ngậm lấy vành tai của cậu, hô hấp có chút dồn dập, nói:
" Cảnh Duệ, trước nay chưa có ai chạm vào ngươi phải không? "
Nghe thấy vậy, thân thể Lục Nhạc Hàm hơi run rẩy, vành tai có chút mẫn cảm bèn rụt rụt cổ lại, quay mặt lại lớn tiếng kêu:
" Hoàng thượng. "
Hơi hơi dịch chuyển bắp đùi của mình, sau khi trải qua hai vị diện, kinh nghiệm Lục Nhạc Hàm đúng kết được rằng, vào thời điểm này có thể bớt nói thì bớt nói, có thể không động thì tận lực bất động.
Huống chi vị Hoàng đế trước mắt này tính khí đặc biệt không tốt, mà dục căn ở trên người hắn cũng đặc biệt lớn.
Lúc này chỉ mới đè lên người cậu mà thứ kia đã thẳng tắp, đỉnh vào trong bắp đùi cậu.
Nhớ lại lần đầu tiên bị Lạc An cưỡng bức, cậu rùng mình một cái, loại đua đớn đó, đời này cậu không muốn trải nghiệm lại lần nữa.
Vẫn là tự nghĩ phương pháp tự cứu bản thân trước, dù sao lần này Lí Thành Đồ không phải là trọng sinh, cậu cũng chưa từng hại hắn.
Thậm chí còn giúp hắn theo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Đến cả việc giúp hắn giải quyết trực tiếp những chướng ngại còn lại, dựa vào cái gì mà cậu phải chịu loại dằn vặt này a (dựa vào em là thụ đó Lục Nhạc Hàm à ^3^) ' lạnh mặt nói:
" Hoàng thượng ngài vì sao lại đối xử như vậy với thần? "
Lí Thành Đồ cười ra tiếng, thế nhưng rõ ràng khí tức có chút loạn, hành động có chút gấp gáp, lung tung cởi quần Lục Nhạc Hàm ra, giọng nói có chút bất ổn:
" Trẫm sớm đã có biện pháp xử lý việc Tiên hoàng băng hà, vì cớ gì Cảnh Duệ lại tự tiện chủ trương? "
Lục Nhạc Hàm cười lạnh một tiếng, nói:
" Biện pháp? Lẽ nào chính là đổi một chỗ khác rồi khóa ta lại? "
Không tới nửa khắc, quần trong của cậu cũng đã không còn tung tích, Lục Nhạc Hàm tự an ủi bản thân trong lòng.
Truyền thuyết nói những người gấp gáp đều tương đối ngắn nhỏ, coi như chó cắn đi.
Nhưng vẫn không thể thuyết phục bản thân mình a, nào có ai mỗi lần xuyên tới vị diện mới là lại bị những có chó mới nhìn chằm chằm mình, chẳng lẽ kiếp trước do cậu đã diệt hết chó trên đời sao?
Hắn đè lên người cậu hô hấp có chút dồn dập, cởi hết y phục trên người mình, thậm chí không kịp tháo xong y phục đã cụng đầu vào cổ cậu.
Nhẹ nhàng gặm cắt xương quai xanh, thân thể này tuy rằng chưa từng trải qua chuyện hoan ái, nhưng trên tâm lý đã có chuẩn bị nên không thể cưỡng lại được khiêu khích.
Tựa hồ theo thói quen, nỗ lực đè xuống cảm xúc ấy, cố gắng bảo trì thanh tỉnh.
Lí Thành Đồ sờ lung tung phía trên đầu giường, tại đó lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.
Vừa mở ra, lập tức có một cỗ hương vị nồng nặc nức mũi bay ra.
Lục Nhạc Hàm quả thực tức đến muốn hộc máu, nhìn tình hình này, hắn ta đã sớm có chuẩn bị, mẹ nó.
Rốt cuộc là từ lúc nào cậu đã bị đánh chủ ý đến a, lời nói cho dù là mỹ nhân trong ngực y cũng làm như Liễu Hạ Huệ đâu? (Liễu Hạ Huệ mỹ nhân là nữ còn Lí Thành Đồ mĩ nhân là em nhoa, sao có thể so sánh được: 333)
Có lẽ bị mùi hương nồng nặc của lọ cao kích thích, Lí Thành Đồ nhíu nhíu mày, vội vàng hôn lên mặt cậu, âm thanh càng ngày càng không ổn định nói:
" Cảnh Duệ là lần đầu tiên, hương vị cao có chút nồng, thế nhưng cái này bôi trơn rất tốt, lại không có tác dụng phụ, Cảnh Duệ chịu một chút. "
Lí Thành Đồ dùng lực xoa nắn cặp mông của Lục Nhạc Hàm, ra sức xoa nắn, Lục Nhạc Hàm trong lòng tức giận mà không có chỗ rút.
Nhân vật chính sao lại như vậy a, tốt xấu gì hai tên ở vị diện trước cũng không có vội vã như vậy, đến lượt tên này cảm xúc giống như tiểu hài tử lần đầu đi dạo lầu xanh vậy, vô cùng gấp gáp.
Cánh tay trái bị khóa hoàn toàn không thể làm gì được, còn cánh tay còn lại ra sức dùng lực giữ lấy vạt áo trước ngực.
Vốn còn muốn dùng hết khả năng lật người lại, nhưng Lí Thành Đồ quá nặng, ngực cậu như bị một tảng đá đè ép có chút không thở nổi.
Khuôn mặt nín đến đỏ bừng, thời điểm hầu kết bị ngặm cắn rốt cục cậu không thể khống chế được, kịch liệt ho khan, cả người run rẩy mãnh liệt.
Kể cả như vậy, cậu vẫn không buông tay, có thể kéo dài chút thời gian cũng tốt a.
Thân thể run rẩy làm cho xích sắt phát ra âm thanh đinh linh dễ nghe, xem ra xích sắt này là được làm từ chất liệu thượng hạng.
(Vào phòng ẻm trộm đi cái xích này cũng đủ ăn no nửa đời không cần làm gì a T. T)
Lí Thành Đồ thoáng đứng dậy, hàm răng nhẹ nhàng nhay nhay vành tai cậu, hai tay run rẩy đem cậu ôm vào trong ngực.
Một tay cố định trên eo cậu, tay còn lại vỗ vô lưng cậu.
Càng ho gấp, sắc mặt lục Nhạc Hàm càng tái nhợt, trợn mắt trắng liếc hắn, trong lòng mắng một tiếng 'sắc lang'.
Cậu có cảm giác dù cậu có ho đến muốn khản giọng, Lí Thành Đồ vẫn sẽ tiếp túc làm mình.
Cố gắng giữ bình tĩnh thở đều lại, hắng gọng hỏi:
" Tại sao? "
Lí Thành Đồ ngậm lấy vành tai của Lục Nhạc Hàm, đột ngột tách hai chân cậu ra, đưa chân cậu vòng qua eo hắn.
Ngón tay chậm rãi thăm dò phía sau cậu, nhẹ nhàng nói:
" Cảnh Duệ, ngươi biết không, chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi trẫm liền cứng lên. "
!
Mẹ nó cậu vậy mà không nhìn ra, nên nói ánh mắt cậu không tốt hay là do kỹ năng diễn xuất của hắn a.
Lục Nhạc Hàm cả người run rẩy, đình chỉ giãy dụa, tùy ý ngón tay Lí Thành Đồ từ bên eo trượt đến nơi chưa bị người khác chạm tới.
Mím chặt môi, khóe mắt mơ hồ xuất hiện vệt nước, trong miệng vẫn lẩm bẩm:
" Tại sao? "
Câu nói kia giống như không phải chất vấn Lí Thành Đồ, mà giống như đang tự độc thoại với bản thân, mang theo loại cảm giác bi thương tuyệt vọng.
Tại sao đã thoát khỏi một hố lửa lại lọt vào cạm bẫy khác, tại sao cậu không thể thoát khỏi vận mệnh bị đè a.
" Mụ muội nó, các ngươi đều chờ đó cho lão tử, nếu không ngược chết các ngươi lão tử liền đem tên mình đảo ngược lại, nhưng mà, tên mình đổi lại tựa hồ vẫn như cũ, a phi, lão tử sẽ ngược chết các ngươi. "
(ngược tên mà vẫn như cũ số em định sẵn bị đè rồi a Lục Nhạc Hàm)
Tiên hoàng đối với con trai của mình quả thật không thèm quan tâm đến, Lí Thành Đồ năm nay cũng đã hai mươi hai tuổi, vẫn chưa thú thê, thậm chí nha hoàn thông phòng cũng không có.
Lục Nhạc Hàm vì sao lại biết ư, nhìn Lí Thành Đồ ngoại trừ bôi trơn bên ngoài, không hề tiến vào bên trong.
Thấy hắn đem cao thoa xung quanh cúc huyệt, nhưng cố tình không tiến vafoduf chỉ một chút.
Ngay khi Lục Nhạc Hàm cho rằng hắn chỉ cọ cọ ở bên trong bắp đùi một chút, thì cậu cảm nhận được một cái thiết trụ thô to nóng bỏng đặt ngay trước cửa hậu huyệt.
Da đầu Lục Nhạc Hàm run lên, liền nhớ đến ký ức ngày đó bị cưỡng bức tiến vào, sự đau đớn đó khắc sâu vào ký óc cậu.
Rốt cuộc không thể áp chế bản thân theo thiết lập cao lãnh nữa, theo bản năng túm chặt cái đầu đang chôn ở trước ngực mình đùa giỡn hai đầu nhũ của cậu, không giữ nổi lễ tiết quân thần nữa, hoảng loạn hét lên:
" Không muốn. "
Lí Thành Đồ lúc này rốt cục từ giữa ngực cậu ngẩng mặt lên, khuôn mặt mê man không rõ, nhìn Lục Nhạc Hàm lệ rơi khắp mặt, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của cậu.
Âm thanh mang theo chút khàn khàn gợi cảm nói:
" Cảnh Duệ, cho ta có được không? "
Lục Nhạc Hàm dùng hết sức lực của bản thân tránh thoát khỏi người hắn, dịch thân thể ra sau, khóc lóc cầu khẩn nói:
" Bệ hạ, cầu ngài. "(ẻm nói như dị thì mười thằng cũng xông đến
Dục vọng trong mắt càng sâu, dùng một tay kéo lấy cổ chân cậu, đem cậu kéo lại gần, hơi thở theo đó càng lúc càng lớn.
Cầm đến bàn tay đều có chút run rẩy, dùng một chút kiên nhẫn còn xót lại, tận lực dỗ dành cậu, nói:
" Cảnh Duệ đừng sợ, không đau. "
Lắc lắc đầu, nhìn khuôn mặt cùng dáng vẻ vội vàng của hắn thầm khinh bỉ 'ngươi cho rằng tâ là tiểu hài tử lên ba sao'.
Không đau cái em gái ngươi, một gương mặt anh tuấn như vậy lại làm ra vẻ mặt bỉ ổi như vậy, tam quan của nam chủ vị diện này cũng thật đổ nát.
Lí Thành Đồ luống cuống tay chân, đè lên người cậu loio kéo y phục chính mình, có lẽ do y phục quá mức rườm rà, một tay không thể kéo ra được.
Liền dùng sức kéo một cái, toàn bộ y phục trên người lập tức rách tan, cái áo lỏng lẻo treo trên người.
Chỉ vài ba lần kéo là bị cởi quăng sang một bên, quần cũng bị hắn vội vội vàng vàng lột ra.
Mới cởi được một nửa đã vội vàng không chịu nổi đưa đến bên mép Lục Nhạc Hàm.
Con ngươi Lục Nhạc Hàm có chút trợn tròn lên, lúc 009 truyền cốt truyện trong nguyên tác cho cậu không có tình tiết nam chủ như tám đời chưa được thấy nữ tử cùng nam tử như vậy a.
Đến giờ phút này, dù có ngốc cũng biết mình không chạy thoát, chỉ có thể tận lực giảm bớt đau đớn cho bản thân.
Lục Nhạc Hàm vội vội vàng vàng giữ lấy cái tay đang xoa xoa eo của mình, âm thanh có chút run rẩy mang theo quyến rũ, nói:
" Chờ đã. "
Lý Thành Đồ nào có chịu đựng nổi, giữ lấy chân Lục Nhạc Hàm, đỡ đại nhục bổng của hắn muốn tực tiếp tiến vào.
Cậu lập tức cuống quýt lên hét lớn:
" Chờ một chút, ta giúp ngươi. "
Thấy hắn dừng lại, Lục Nhạc Hàm cắn chặt răng, trên mặt mang theo vẻ hung ác nói:
" Ngươi như vậy không vào được, bên trong chưa được bôi trơn. "
Sau khi trấn định lại một chút, vội vội vàng vàng khoét một đống cao trong hộp bôi vào bên trong cậu.
Thấy hắn vừa đưa hai ngón tay vào, thân thể cậu lập tức trở nên cứng đờ, tư tưởng cậu còn chưa có sẵn sàng a.
Lục Nhạc Hàm nắm chặt lấy thắt lưng quần còn chưa kịp cởi ra của Lí Thành Đồ, thân thể giật bắn lên.
Trong miệng phát ra một loạt âm thanh rên rỉ đè nén, bị Lí Thành Đồ đè vại bả vai mới miễn cưỡng không bị ngã ra.
Hắn qua loa đem cao bôi vào bên trong, ngón tay vừa rút ra, không đợi cậu kịp thở một hơi, một cây côn thịt to dài trực tiếp tiến vào.
(Chạy không khỏi trời nắng a)
May mà đã có bôi trơn trước, không đến mức máu chảy thành sông. Thế nhưng lần đầu bị dị vật tiến vào vẫn khiến cậu đau đớn co quắp một trận.
Gắt gao nắm chặt lấy eo đối phương, cắn chặt môi nổ lực không phát ra âm thanh, Lí Thành Đồ ngươi chờ đó cho lão tử, lão tử sẽ trở lại cho ngươi gấp trăm, gấp ngàn lần.
(Có đè lại được người ta đâu mà mạnh miệng dữ.
Lí Thành Đồ chỉ biết thuận theo bản năng nguyên thủy, giống như hài tử kiếm được đồ chơi mới, ở trên người Lục Nhạc Hàm ra sức gặm cắn.
Ngay cả đùi trong cũng không bỏ qua, lăn lộn thân thể Lục Nhạc Hàm, thậm chí thời điểm va chạm cứ chốc chốc lại ngặm nhấm đầu vai mượt mà của cậu.
" Ai dám nói những người gấp gáp vừa ngắn vừa nhanh bước ra đây gặp lão tử a, lão tử tuyệt đối sẽ không liều mạng với ngươi."
Lục Nhạc Hàm cảm thấy chính mình chỉ chịu đựng nhiều nhất là nửa canh giờ, ai ngờ đâu bị hắn lăn lộn cả nửa ngày.
Không biết bị Lí Thành Đồ lăn qua lăn lại biết bao nhiêu lần, trong lúc vô tình chạm tới đỉnh, Lục Nhạc Hàm không kịp thích ứng phát ra một tiếng cao vút, cùng với sự va chạm khiến cho xích sắt bị lôi kéo vang lên một trận âm thanh.
Thân thể này vốn không tốt, nếu như hắn tới trễ cậu sẽ chết trong ngục giam, rồi trực tiếp đi tới vị diện tiếp theo.
Vậy thì cậu nhất định sẽ không tha cho hắn, chính mình phải ở bên lão hoàng đế lâu như vậy, hơn nữa nam chủ của vị diện này cũng bình thường, làm sao có khả năng buông tha cho vị diện này được.
Sau khi được thả ra, chỉ cần thay một thân phận mới, cách xa mấy phần tử nguy hiểm.
Đến lúc đó, chỉ số lũy thừa Bạch Liên Hoa cậu muốn xoát thế nào thì xoát như thế ấy.
Lúc bị lôi ra ngoài, Lí Thành Đồ vẫn còn đang la hét chửi bớt. Lần này không biết khi bị bắt vào gã còn có thể trở ra lần nữa hay không a.
Ngược lại với gã, Lục Nhạc Hàm rất thảnh thơi, đi dạo như chốn không người. Đối với những lời khó nghe của Lí Thành Khôn, cậu làm ngơ như không nghe thấy.
Thật ra ngoài trừ những lời lẽ thô tục mà đơn giản kia, mấy lời còn lại hắn ta nói cậu không hiểu gì hết.
Nhưng dựa theo tinh thần xúc động và hành vi muốn lao vào bóp cổ cậu của hắn ta, thì lời lẽ hắn nói chắc cũng chẳng tốt đẹp gì.
Tuy nhiên cậu không hiểu được ý nghĩa của mấy câu nói trên nên không cảm thấy tức giận hay bị xỉ nhục gì cả.
Lục Nhạc Hàm chưa bao giờ đi Đại Lý Tự nên chỉ có thể đi theo những người khác. Thế nhưng khi đi qua một ngã ba, cậu và Lí Thành Khôn bị tách ra hai hướng khác nhau.
Lục Nhạc Hàm mơ hồ cảm thấy không đúng. Rõ ràng hai người đều bị bắt giam cùng một chỗ, tại sao lại đi hai con đường khác nhau, đừng nói với cậu là đi đường tắt nhá.
Cậu lấy làm khó hiểu, thế nhưng thiết lập của cậu là cao lãnh, nên không thể mở miệng ra hỏi được.
Lục Nhạc Hàm bình tĩnh đi theo sau thị vệ, cũng không biết bọn họ sẽ dẫn cậu đi nơi nào a.
Lúc vừa bắt đầu là cậu bị áp giải đi, sau đó không biết từ lúc nào hai tên áp giải cậu lại buông tay ra.
Còn lặng lẽ dẫn đường cho cậu, thậm chí còn phối hợp với bước chân cậu mà trở nên chậm lại, giúp thân thể cậu không quá mỏi mệt.
Ánh mắt cậu bỗng tối sầm lại, đây là hướng đến chính sảnh, rõ ràng nãy giờ cậu đi một vòng quanh hoàng cung này a.
Lục Nhạc Hàm khựng lại, trầm giọng nói:
"Đây không phải đường đến Đại Lý Tự."
Hai người dẫn đường và hai tên thị vệ áp giải cậu dừng bước lại, người đi phía trước chắp tay lại nói:
"Từ đại nhân, chỉ còn vài bước nữa là tới."
Tính ra cậu cũng chỉ là một tội thần mà thôi, những người này vẫn còn thực hiện đầy đủ lễ nghi như vậy, đừng nói với cậu là do dạy bảo tử tế a.
Lục Nhạc Hàm giương mắt nhìn một cái, con đường này chính cậu cũng chưa đi qua, nhưng mơ hồ xác định đây là nơi nằm trong Hoàng cung.
Thế nhưng nơi này cực kì quạnh quẽ, trong đầu Lục Nhạc Hàm xuất hiện hai chữ 'lãnh cung'.
Tinh thần cậu bỗng trở nên cảnh giác, tại sao lại đưa cậu đến chỗ này.
Lập tức dừng chân lại, hỏi:
"Các ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?"
Cậu thấy tia kinh ngạc lóe lên một tia khiếp sợ nhìn phía sau lưng cậu. Như ý thức được điều gì đó, cậu định quay đầu lại.
Bỗng từ sau gáy truyền đến cảm giác đau nhói, trước mắt bỗng lâm vào hắc ám vô tận, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Khi tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường nhỏ. Tay chân động đậy phát ra tiếng leng keng.
Quay lại nhìn thì thấy cánh tay trái của bản thân bị xích lại với chiếc giường, xung quanh là một tấm rèm trắng tinh, làm cậu không thể nhìn rõ tình huống trong sảnh.
Không cần nghĩ cậu cũng biết ai đang giam giữ cậu ở đây.
Nhìn xích sắt trên cổ tay trái, mạnh mẽ rút nó ra thử nhưng xem ra ý nghĩ đó thật ngây thơ.
Nhạc Hàm nhìn thấy một bóng đen bên ngoài tấm rèm, cậu lập tức lạnh lùng lên tiếng:
"Hoàng thượng."
Người kia tiến lại gần và vén rèm lên, nhìn về phía Lục Nhạc Hàm khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, ánh mắt binhg tĩnh như thường ngày, nói:
"Từ đại nhân."
Lục Nhạc Hàm lộ rõ vẻ mặt khiếp sợ, trầm giọng hỏi:
"Hoàng thượng đây là có ý gì?"
Lí Thành Đồ mỉm cười đi lại gần, nắm lấy xích sắt lắc lắc nhẹ, hứng thú nhìn chằm chằm khuôn mặt càng lúc càng tối lại của Lục Nhạc Hàm, nói:
"Từ đại nhân rất thông minh, làm sao có thể không hiểu trẫm đây là muốn làm gì?"
Trong đầu Lục Nhạc Hàm như có ngàn vạn con thảo nê mã vụt qua, cậu đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình đều đau.
Tự mình chọn đối tượng để xoát lũy thừa thì dù đến chết cũng phải xoát cho xong a.
Nhìn thấy sự nhục nhã trên mặt Lục Nhạc Hàm, nụ cười trên mặt của Lí Thành Đồ càng sâu.
Bỏ xích sắt trên tay xuống, khẽ vỗ vỗ má cậu một cái, nói:
"Từ đại nhân có cảm thấy hối hận khi đã chọn trẫm không? Nhưng mà trẫm a, đối với ngươi khác với Đại ca và Tiên hoàng.'
Bóp lấy cằm của Lục Nhạc Hàm, khẽ cười thành tiếng, nói:
" Bọn họ a, chỉ đơn giản là muốn thượng Từ đại nhân, nhưng trẫm a là muốn thao chết Từ đại nhân. "
Câu nói sau cùng kia được hắn nhấn mạnh, rất mặt Lục Nhạc Hàm lập tức đỏ lên vì xấu hổ, cùng với vẻ mặt tái nhợt vì bệnh tật.
Làm người ta nhìn vào mê đắm, quay mặt đi tránh né tay của Lí Thành Đồ, cậu lạnh giọng nói:
" Hoàng thượng ngài đã quên mất lời hứa của chính mình. "
Lí Thành Đồ cười như không cười, bò lên giường đem Lục Nhạc Hàm đặt ở dưới thân, siết chặt thân thể đang giãy dụa của cậu, nhẹ nhàng nói:
" Làm sao có thể quên a, mỗi một câu trẫm nói với Từ đại nhân đều nhớ rõ rõ ràng ràng a, 'dưới một người trên vạn người', hiện tại Từ đại nhân không phải đang dưới một người sao? "
(Lúc dịch đến đoạn lời hứa tui đã nghi nghi rồi =] ] ] quả nhiên là dị mà, đời nào ông công trong sáng cho được =] ] ] muahaha)
Trên mặt Lục Nhạc Hàm hiện lên vẻ kinh ngạc, tên này còn biết xấu hổ hay không.
Chẳng lẽ lúc trước đó hắn đã ôm ý nghĩ như vậy với mình sao?
Nếu hắn đã muốn vậy, đừng trách cậu sau này ngược chết hắn a.
Lí Thành Đồ nhẹ nhàng mở đai lưng của Lục Nhạc Hàm, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói:
" Từ đại nhân, ngươi có biết tiểu thái giám thân cận của ngươi nói gì với trẫm không? "
Lục Nhạc Hàm giữ lấy cổ tay đang tháo đai lưng của mình, mắt lạnh nhìn hắn:
" Ngài có thể nói chuyện đàn hoàng được không, trước tiên đem tay ngài đặt trên hông ta lấy ra được không? "
Làm lơ cánh tay của cậu, thuận tiện mở vạt áo ngoài của cậu ra, ngậm lấy vành tai của cậu, hô hấp có chút dồn dập, nói:
" Cảnh Duệ, trước nay chưa có ai chạm vào ngươi phải không? "
Nghe thấy vậy, thân thể Lục Nhạc Hàm hơi run rẩy, vành tai có chút mẫn cảm bèn rụt rụt cổ lại, quay mặt lại lớn tiếng kêu:
" Hoàng thượng. "
Hơi hơi dịch chuyển bắp đùi của mình, sau khi trải qua hai vị diện, kinh nghiệm Lục Nhạc Hàm đúng kết được rằng, vào thời điểm này có thể bớt nói thì bớt nói, có thể không động thì tận lực bất động.
Huống chi vị Hoàng đế trước mắt này tính khí đặc biệt không tốt, mà dục căn ở trên người hắn cũng đặc biệt lớn.
Lúc này chỉ mới đè lên người cậu mà thứ kia đã thẳng tắp, đỉnh vào trong bắp đùi cậu.
Nhớ lại lần đầu tiên bị Lạc An cưỡng bức, cậu rùng mình một cái, loại đua đớn đó, đời này cậu không muốn trải nghiệm lại lần nữa.
Vẫn là tự nghĩ phương pháp tự cứu bản thân trước, dù sao lần này Lí Thành Đồ không phải là trọng sinh, cậu cũng chưa từng hại hắn.
Thậm chí còn giúp hắn theo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Đến cả việc giúp hắn giải quyết trực tiếp những chướng ngại còn lại, dựa vào cái gì mà cậu phải chịu loại dằn vặt này a (dựa vào em là thụ đó Lục Nhạc Hàm à ^3^) ' lạnh mặt nói:
" Hoàng thượng ngài vì sao lại đối xử như vậy với thần? "
Lí Thành Đồ cười ra tiếng, thế nhưng rõ ràng khí tức có chút loạn, hành động có chút gấp gáp, lung tung cởi quần Lục Nhạc Hàm ra, giọng nói có chút bất ổn:
" Trẫm sớm đã có biện pháp xử lý việc Tiên hoàng băng hà, vì cớ gì Cảnh Duệ lại tự tiện chủ trương? "
Lục Nhạc Hàm cười lạnh một tiếng, nói:
" Biện pháp? Lẽ nào chính là đổi một chỗ khác rồi khóa ta lại? "
Không tới nửa khắc, quần trong của cậu cũng đã không còn tung tích, Lục Nhạc Hàm tự an ủi bản thân trong lòng.
Truyền thuyết nói những người gấp gáp đều tương đối ngắn nhỏ, coi như chó cắn đi.
Nhưng vẫn không thể thuyết phục bản thân mình a, nào có ai mỗi lần xuyên tới vị diện mới là lại bị những có chó mới nhìn chằm chằm mình, chẳng lẽ kiếp trước do cậu đã diệt hết chó trên đời sao?
Hắn đè lên người cậu hô hấp có chút dồn dập, cởi hết y phục trên người mình, thậm chí không kịp tháo xong y phục đã cụng đầu vào cổ cậu.
Nhẹ nhàng gặm cắt xương quai xanh, thân thể này tuy rằng chưa từng trải qua chuyện hoan ái, nhưng trên tâm lý đã có chuẩn bị nên không thể cưỡng lại được khiêu khích.
Tựa hồ theo thói quen, nỗ lực đè xuống cảm xúc ấy, cố gắng bảo trì thanh tỉnh.
Lí Thành Đồ sờ lung tung phía trên đầu giường, tại đó lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.
Vừa mở ra, lập tức có một cỗ hương vị nồng nặc nức mũi bay ra.
Lục Nhạc Hàm quả thực tức đến muốn hộc máu, nhìn tình hình này, hắn ta đã sớm có chuẩn bị, mẹ nó.
Rốt cuộc là từ lúc nào cậu đã bị đánh chủ ý đến a, lời nói cho dù là mỹ nhân trong ngực y cũng làm như Liễu Hạ Huệ đâu? (Liễu Hạ Huệ mỹ nhân là nữ còn Lí Thành Đồ mĩ nhân là em nhoa, sao có thể so sánh được: 333)
Có lẽ bị mùi hương nồng nặc của lọ cao kích thích, Lí Thành Đồ nhíu nhíu mày, vội vàng hôn lên mặt cậu, âm thanh càng ngày càng không ổn định nói:
" Cảnh Duệ là lần đầu tiên, hương vị cao có chút nồng, thế nhưng cái này bôi trơn rất tốt, lại không có tác dụng phụ, Cảnh Duệ chịu một chút. "
Lí Thành Đồ dùng lực xoa nắn cặp mông của Lục Nhạc Hàm, ra sức xoa nắn, Lục Nhạc Hàm trong lòng tức giận mà không có chỗ rút.
Nhân vật chính sao lại như vậy a, tốt xấu gì hai tên ở vị diện trước cũng không có vội vã như vậy, đến lượt tên này cảm xúc giống như tiểu hài tử lần đầu đi dạo lầu xanh vậy, vô cùng gấp gáp.
Cánh tay trái bị khóa hoàn toàn không thể làm gì được, còn cánh tay còn lại ra sức dùng lực giữ lấy vạt áo trước ngực.
Vốn còn muốn dùng hết khả năng lật người lại, nhưng Lí Thành Đồ quá nặng, ngực cậu như bị một tảng đá đè ép có chút không thở nổi.
Khuôn mặt nín đến đỏ bừng, thời điểm hầu kết bị ngặm cắn rốt cục cậu không thể khống chế được, kịch liệt ho khan, cả người run rẩy mãnh liệt.
Kể cả như vậy, cậu vẫn không buông tay, có thể kéo dài chút thời gian cũng tốt a.
Thân thể run rẩy làm cho xích sắt phát ra âm thanh đinh linh dễ nghe, xem ra xích sắt này là được làm từ chất liệu thượng hạng.
(Vào phòng ẻm trộm đi cái xích này cũng đủ ăn no nửa đời không cần làm gì a T. T)
Lí Thành Đồ thoáng đứng dậy, hàm răng nhẹ nhàng nhay nhay vành tai cậu, hai tay run rẩy đem cậu ôm vào trong ngực.
Một tay cố định trên eo cậu, tay còn lại vỗ vô lưng cậu.
Càng ho gấp, sắc mặt lục Nhạc Hàm càng tái nhợt, trợn mắt trắng liếc hắn, trong lòng mắng một tiếng 'sắc lang'.
Cậu có cảm giác dù cậu có ho đến muốn khản giọng, Lí Thành Đồ vẫn sẽ tiếp túc làm mình.
Cố gắng giữ bình tĩnh thở đều lại, hắng gọng hỏi:
" Tại sao? "
Lí Thành Đồ ngậm lấy vành tai của Lục Nhạc Hàm, đột ngột tách hai chân cậu ra, đưa chân cậu vòng qua eo hắn.
Ngón tay chậm rãi thăm dò phía sau cậu, nhẹ nhàng nói:
" Cảnh Duệ, ngươi biết không, chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi trẫm liền cứng lên. "
!
Mẹ nó cậu vậy mà không nhìn ra, nên nói ánh mắt cậu không tốt hay là do kỹ năng diễn xuất của hắn a.
Lục Nhạc Hàm cả người run rẩy, đình chỉ giãy dụa, tùy ý ngón tay Lí Thành Đồ từ bên eo trượt đến nơi chưa bị người khác chạm tới.
Mím chặt môi, khóe mắt mơ hồ xuất hiện vệt nước, trong miệng vẫn lẩm bẩm:
" Tại sao? "
Câu nói kia giống như không phải chất vấn Lí Thành Đồ, mà giống như đang tự độc thoại với bản thân, mang theo loại cảm giác bi thương tuyệt vọng.
Tại sao đã thoát khỏi một hố lửa lại lọt vào cạm bẫy khác, tại sao cậu không thể thoát khỏi vận mệnh bị đè a.
" Mụ muội nó, các ngươi đều chờ đó cho lão tử, nếu không ngược chết các ngươi lão tử liền đem tên mình đảo ngược lại, nhưng mà, tên mình đổi lại tựa hồ vẫn như cũ, a phi, lão tử sẽ ngược chết các ngươi. "
(ngược tên mà vẫn như cũ số em định sẵn bị đè rồi a Lục Nhạc Hàm)
Tiên hoàng đối với con trai của mình quả thật không thèm quan tâm đến, Lí Thành Đồ năm nay cũng đã hai mươi hai tuổi, vẫn chưa thú thê, thậm chí nha hoàn thông phòng cũng không có.
Lục Nhạc Hàm vì sao lại biết ư, nhìn Lí Thành Đồ ngoại trừ bôi trơn bên ngoài, không hề tiến vào bên trong.
Thấy hắn đem cao thoa xung quanh cúc huyệt, nhưng cố tình không tiến vafoduf chỉ một chút.
Ngay khi Lục Nhạc Hàm cho rằng hắn chỉ cọ cọ ở bên trong bắp đùi một chút, thì cậu cảm nhận được một cái thiết trụ thô to nóng bỏng đặt ngay trước cửa hậu huyệt.
Da đầu Lục Nhạc Hàm run lên, liền nhớ đến ký ức ngày đó bị cưỡng bức tiến vào, sự đau đớn đó khắc sâu vào ký óc cậu.
Rốt cuộc không thể áp chế bản thân theo thiết lập cao lãnh nữa, theo bản năng túm chặt cái đầu đang chôn ở trước ngực mình đùa giỡn hai đầu nhũ của cậu, không giữ nổi lễ tiết quân thần nữa, hoảng loạn hét lên:
" Không muốn. "
Lí Thành Đồ lúc này rốt cục từ giữa ngực cậu ngẩng mặt lên, khuôn mặt mê man không rõ, nhìn Lục Nhạc Hàm lệ rơi khắp mặt, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của cậu.
Âm thanh mang theo chút khàn khàn gợi cảm nói:
" Cảnh Duệ, cho ta có được không? "
Lục Nhạc Hàm dùng hết sức lực của bản thân tránh thoát khỏi người hắn, dịch thân thể ra sau, khóc lóc cầu khẩn nói:
" Bệ hạ, cầu ngài. "(ẻm nói như dị thì mười thằng cũng xông đến
Dục vọng trong mắt càng sâu, dùng một tay kéo lấy cổ chân cậu, đem cậu kéo lại gần, hơi thở theo đó càng lúc càng lớn.
Cầm đến bàn tay đều có chút run rẩy, dùng một chút kiên nhẫn còn xót lại, tận lực dỗ dành cậu, nói:
" Cảnh Duệ đừng sợ, không đau. "
Lắc lắc đầu, nhìn khuôn mặt cùng dáng vẻ vội vàng của hắn thầm khinh bỉ 'ngươi cho rằng tâ là tiểu hài tử lên ba sao'.
Không đau cái em gái ngươi, một gương mặt anh tuấn như vậy lại làm ra vẻ mặt bỉ ổi như vậy, tam quan của nam chủ vị diện này cũng thật đổ nát.
Lí Thành Đồ luống cuống tay chân, đè lên người cậu loio kéo y phục chính mình, có lẽ do y phục quá mức rườm rà, một tay không thể kéo ra được.
Liền dùng sức kéo một cái, toàn bộ y phục trên người lập tức rách tan, cái áo lỏng lẻo treo trên người.
Chỉ vài ba lần kéo là bị cởi quăng sang một bên, quần cũng bị hắn vội vội vàng vàng lột ra.
Mới cởi được một nửa đã vội vàng không chịu nổi đưa đến bên mép Lục Nhạc Hàm.
Con ngươi Lục Nhạc Hàm có chút trợn tròn lên, lúc 009 truyền cốt truyện trong nguyên tác cho cậu không có tình tiết nam chủ như tám đời chưa được thấy nữ tử cùng nam tử như vậy a.
Đến giờ phút này, dù có ngốc cũng biết mình không chạy thoát, chỉ có thể tận lực giảm bớt đau đớn cho bản thân.
Lục Nhạc Hàm vội vội vàng vàng giữ lấy cái tay đang xoa xoa eo của mình, âm thanh có chút run rẩy mang theo quyến rũ, nói:
" Chờ đã. "
Lý Thành Đồ nào có chịu đựng nổi, giữ lấy chân Lục Nhạc Hàm, đỡ đại nhục bổng của hắn muốn tực tiếp tiến vào.
Cậu lập tức cuống quýt lên hét lớn:
" Chờ một chút, ta giúp ngươi. "
Thấy hắn dừng lại, Lục Nhạc Hàm cắn chặt răng, trên mặt mang theo vẻ hung ác nói:
" Ngươi như vậy không vào được, bên trong chưa được bôi trơn. "
Sau khi trấn định lại một chút, vội vội vàng vàng khoét một đống cao trong hộp bôi vào bên trong cậu.
Thấy hắn vừa đưa hai ngón tay vào, thân thể cậu lập tức trở nên cứng đờ, tư tưởng cậu còn chưa có sẵn sàng a.
Lục Nhạc Hàm nắm chặt lấy thắt lưng quần còn chưa kịp cởi ra của Lí Thành Đồ, thân thể giật bắn lên.
Trong miệng phát ra một loạt âm thanh rên rỉ đè nén, bị Lí Thành Đồ đè vại bả vai mới miễn cưỡng không bị ngã ra.
Hắn qua loa đem cao bôi vào bên trong, ngón tay vừa rút ra, không đợi cậu kịp thở một hơi, một cây côn thịt to dài trực tiếp tiến vào.
(Chạy không khỏi trời nắng a)
May mà đã có bôi trơn trước, không đến mức máu chảy thành sông. Thế nhưng lần đầu bị dị vật tiến vào vẫn khiến cậu đau đớn co quắp một trận.
Gắt gao nắm chặt lấy eo đối phương, cắn chặt môi nổ lực không phát ra âm thanh, Lí Thành Đồ ngươi chờ đó cho lão tử, lão tử sẽ trở lại cho ngươi gấp trăm, gấp ngàn lần.
(Có đè lại được người ta đâu mà mạnh miệng dữ.
Lí Thành Đồ chỉ biết thuận theo bản năng nguyên thủy, giống như hài tử kiếm được đồ chơi mới, ở trên người Lục Nhạc Hàm ra sức gặm cắn.
Ngay cả đùi trong cũng không bỏ qua, lăn lộn thân thể Lục Nhạc Hàm, thậm chí thời điểm va chạm cứ chốc chốc lại ngặm nhấm đầu vai mượt mà của cậu.
" Ai dám nói những người gấp gáp vừa ngắn vừa nhanh bước ra đây gặp lão tử a, lão tử tuyệt đối sẽ không liều mạng với ngươi."
Lục Nhạc Hàm cảm thấy chính mình chỉ chịu đựng nhiều nhất là nửa canh giờ, ai ngờ đâu bị hắn lăn lộn cả nửa ngày.
Không biết bị Lí Thành Đồ lăn qua lăn lại biết bao nhiêu lần, trong lúc vô tình chạm tới đỉnh, Lục Nhạc Hàm không kịp thích ứng phát ra một tiếng cao vút, cùng với sự va chạm khiến cho xích sắt bị lôi kéo vang lên một trận âm thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.