Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
Chương 145:
Quân Vũ Thiên Hạ
03/12/2022
Cố Huyền Mặc ánh mắt bi ai nhìn y lặng yên không động, Dạ Vũ hờ hững chờ đợi lời hắn nói. Này, vị tra nam trước mặt, ngươi muốn nói gì thì nói nhanh, đừng cản tại hạ quyên sinh có được hay không?
“Tiểu Vũ, ở bên cạnh ta làm ngươi mệt mỏi đến mức muốn chấm dứt sinh mệnh sao?” Cố tra nam thâm tình ôn nhu hỏi.
Này cũng quá là phạm quy đi, ngươi phá vỡ thiết lập như thế không sợ thiên phạt à. Mà xét theo khía cạnh nào đó thì mình có nên đáp phải hay không nhỉ. Dạ Vũ băn khoăn còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào đã rơi vào cái ôm ấm áp, quen thuộc tới mức nhắm mắt lại cũng đoán được người đang ôm lấy mình là ai.
“Ta vấn cao sanh, thiên bất tri
Ta vấn sơn hà, thuỷ vô thấu
Ta vấn tương tư, tình chẳng bận
Ta vấn lòng này, chỉ có ngươi.”
Từng lời Cố Huyền Mặc nói, những câu từ chứa chan tình ý sâu sắc, Dạ Vũ đều nghe được hết vào trong lòng. Bất quá, chuyện đầu tiên y nghĩ tới lại là: hôm nay là ngày gì mà ai cũng đánh chủ ý tặng thơ tình cho ta vậy? Cũng không phải lễ tình nhân hay gì đi.
“Ngươi có nghe ta nói không, trước đây bản thân ta ngu ngốc, u mê, lại không hiểu rõ tâm ý bản thân, làm tổn thương đến ngươi, từ nay về sau, lòng này chỉ có người, giang sơn thiên hạ hai ta cùng hưởng.” Cố Huyền Mặc vuốt ve mái tóc màu khói của mỹ nam yên tĩnh trong ngực, nghĩ đến một đời một kiếp một đôi người, không gì có thể chia lìa bọn họ, cảm thấy vô cùng ngọt ngào hoàn mỹ.
“Tâm ý của ngươi chẳng liên quan gì đến ta, tâm ý của ta lại không có ngươi trong đó.” Dạ Vũ lời nói lạnh lùng, nhẹ nhàng mà từng chữ như gươm như giáo, bén nhọn tổn thương.
“Chẳng phải ngươi đã từng nói ái mộ ta sao? Trước đó chính ngươi đã nói như vậy.” Cố Huyền Mặc không cam lòng, mối nhân duyên này hắn tuyệt đối giữ chặt trong tay, người trước mặt hắn phải buộc trong lòng.
“Ta có nói vậy sao? Người ta ái mộ từ đầu chí cuối chỉ có Cố Huyền Mặc, lại liên quan gì đến ngươi? Ngươi là Minh Ẩn, là Ly Mặc, hay là Lạc Huyền Thiên?” Dạ Vũ nhướng mày hỏi lại, ánh mắt long lanh câu hồn đoạt phách giờ khắc này lạnh nhạt, vô tình, khiến tim Cố tra nam hẫng mất một nhịp.
“Như thế ngươi cứ coi ta là Cố Huyền Mặc là được.” Nếu ngươi không thể ái thượng ta, thì hãy coi ta thành người mà ngươi yêu thương đó, tình yêu chính là hèn mọn như vậy. Đấng quân vương cửu ngũ lại hạ mình trở thành thế thân tình nhân, nỗi nhục này, là phải yêu thương một người sâu đậm đến mức nào mới có thể làm ra được.
“Không thể, ngươi vĩnh viễn cùng không là hắn.” Dạ Vũ hét to, hắn có tư cách gì để làm Cố lão công nhà y, cho dù hai người là một cũng không thể. Dạ tiểu yêu tinh chính là vô lý như vậy.
“Ta sẽ học, ta sẽ trở thành người mà ngươi mong muốn. Cho ta cơ hội này, cầu xin ngươi!” Cố quân vương cao cao tại thượng lại hạ mình năn nỉ, khát cầu lòng thương hại Dạ Vũ ban cho, tâm can Dạ Vũ nào phải sắt đá, y đành thỏa hiệp.
“Cố Huyền Mặc không tam thê tứ thiếp.” Dạ Vũ nói ra điều tên ngựa giống Ly Mặc làm y nan giải nhất.
“Cả kiếp này ta chỉ có mình ngươi.” Cố tra nam lập tức thề thốt.
“Cố Huyền Mặc sủng ta tận trời.” Dạ Vũ nói ra ưu điểm lớn nhất của Cố lão công.
“Cả giang sơn thiên hạ, chỉ cần có thể ta đều cho ngươi.” Cố tra nam bắt đầu biết cách lấy lòng ái nhân.
“Cố Huyền Mặc sẽ không để ta bị tổn thương.” Dạ Vũ nói ra chấp niệm sâu nhất từ khi xuyên vào thế giới này của y.
“Ta xin lỗi, từ nay về sau, bất kể ai cũng tuyệt đối không thể thương tổn ngươi, cho dù là ta đi chăng nữa.” Cố tra nam tức thì hóa thành Cố trung khuyển, bước trên con đường thê nô dài thênh thang vô định.
Nếu Dạ Vũ nói bản thân không rung động thì chính là giả dối, dù có thôi miên mình như thế nào đi chăng nữa, người trước mặt này vẫn là ái nhân nhiều kiếp cùng y vượt ngàn phong ba. Từ ánh mắt đầu tiên hai người gặp gỡ, cho đến tận trăm kiếp về sau, duyên phận đã định trên Tam Sinh thạch, Quân Dạ Vũ chính là ái thượng ma thần Cố Huyền Mặc.
Sau nhiều lần hiểu lầm, rồi lạc mất nhau, Dạ Vũ không còn muốn học theo các bộ phim truyền hình ngược luyến, ngược thân, ngược tâm nữa, y chỉ muốn trở về bên Cố lão công an an ổn ổn, bình bình yên yên sống qua hết kiếp này.
Ngẩng đầu ngước nhìn người trước mặt, “Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Dạ Vũ sợ hãi phải chịu cảm giác đau đớn nhói lòng thêm lần nào nữa, thứ cho trái tim này đã chịu quá nhiều tổn thương, chỉ chút thôi liền có thể vỡ nát.
“Nhất định, ta sẽ dùng tương lai để chứng minh cho ngươi thấy.” Cố Huyền Mặc vững tin, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ cảm hóa con tim đã giá lạnh của người nọ, hắn sẽ biến mình trở thành ái nhân hoàn mỹ nhất trên đời.
Dạ Vũ tựa vào vai hắn, hai người vẫn không ngừng nghĩ về những chuyện sắp diễn ra, với Cố Huyền Mặc chính là cùng bảo bối trong lòng bồi đắp tình yêu thương nồng cháy, nhưng với Dạ Vũ, y vẫn đang hoang man sự tình ở Bắc Đường. Một đêm đồng sàng dị mộng.
“Tiểu Vũ, ở bên cạnh ta làm ngươi mệt mỏi đến mức muốn chấm dứt sinh mệnh sao?” Cố tra nam thâm tình ôn nhu hỏi.
Này cũng quá là phạm quy đi, ngươi phá vỡ thiết lập như thế không sợ thiên phạt à. Mà xét theo khía cạnh nào đó thì mình có nên đáp phải hay không nhỉ. Dạ Vũ băn khoăn còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào đã rơi vào cái ôm ấm áp, quen thuộc tới mức nhắm mắt lại cũng đoán được người đang ôm lấy mình là ai.
“Ta vấn cao sanh, thiên bất tri
Ta vấn sơn hà, thuỷ vô thấu
Ta vấn tương tư, tình chẳng bận
Ta vấn lòng này, chỉ có ngươi.”
Từng lời Cố Huyền Mặc nói, những câu từ chứa chan tình ý sâu sắc, Dạ Vũ đều nghe được hết vào trong lòng. Bất quá, chuyện đầu tiên y nghĩ tới lại là: hôm nay là ngày gì mà ai cũng đánh chủ ý tặng thơ tình cho ta vậy? Cũng không phải lễ tình nhân hay gì đi.
“Ngươi có nghe ta nói không, trước đây bản thân ta ngu ngốc, u mê, lại không hiểu rõ tâm ý bản thân, làm tổn thương đến ngươi, từ nay về sau, lòng này chỉ có người, giang sơn thiên hạ hai ta cùng hưởng.” Cố Huyền Mặc vuốt ve mái tóc màu khói của mỹ nam yên tĩnh trong ngực, nghĩ đến một đời một kiếp một đôi người, không gì có thể chia lìa bọn họ, cảm thấy vô cùng ngọt ngào hoàn mỹ.
“Tâm ý của ngươi chẳng liên quan gì đến ta, tâm ý của ta lại không có ngươi trong đó.” Dạ Vũ lời nói lạnh lùng, nhẹ nhàng mà từng chữ như gươm như giáo, bén nhọn tổn thương.
“Chẳng phải ngươi đã từng nói ái mộ ta sao? Trước đó chính ngươi đã nói như vậy.” Cố Huyền Mặc không cam lòng, mối nhân duyên này hắn tuyệt đối giữ chặt trong tay, người trước mặt hắn phải buộc trong lòng.
“Ta có nói vậy sao? Người ta ái mộ từ đầu chí cuối chỉ có Cố Huyền Mặc, lại liên quan gì đến ngươi? Ngươi là Minh Ẩn, là Ly Mặc, hay là Lạc Huyền Thiên?” Dạ Vũ nhướng mày hỏi lại, ánh mắt long lanh câu hồn đoạt phách giờ khắc này lạnh nhạt, vô tình, khiến tim Cố tra nam hẫng mất một nhịp.
“Như thế ngươi cứ coi ta là Cố Huyền Mặc là được.” Nếu ngươi không thể ái thượng ta, thì hãy coi ta thành người mà ngươi yêu thương đó, tình yêu chính là hèn mọn như vậy. Đấng quân vương cửu ngũ lại hạ mình trở thành thế thân tình nhân, nỗi nhục này, là phải yêu thương một người sâu đậm đến mức nào mới có thể làm ra được.
“Không thể, ngươi vĩnh viễn cùng không là hắn.” Dạ Vũ hét to, hắn có tư cách gì để làm Cố lão công nhà y, cho dù hai người là một cũng không thể. Dạ tiểu yêu tinh chính là vô lý như vậy.
“Ta sẽ học, ta sẽ trở thành người mà ngươi mong muốn. Cho ta cơ hội này, cầu xin ngươi!” Cố quân vương cao cao tại thượng lại hạ mình năn nỉ, khát cầu lòng thương hại Dạ Vũ ban cho, tâm can Dạ Vũ nào phải sắt đá, y đành thỏa hiệp.
“Cố Huyền Mặc không tam thê tứ thiếp.” Dạ Vũ nói ra điều tên ngựa giống Ly Mặc làm y nan giải nhất.
“Cả kiếp này ta chỉ có mình ngươi.” Cố tra nam lập tức thề thốt.
“Cố Huyền Mặc sủng ta tận trời.” Dạ Vũ nói ra ưu điểm lớn nhất của Cố lão công.
“Cả giang sơn thiên hạ, chỉ cần có thể ta đều cho ngươi.” Cố tra nam bắt đầu biết cách lấy lòng ái nhân.
“Cố Huyền Mặc sẽ không để ta bị tổn thương.” Dạ Vũ nói ra chấp niệm sâu nhất từ khi xuyên vào thế giới này của y.
“Ta xin lỗi, từ nay về sau, bất kể ai cũng tuyệt đối không thể thương tổn ngươi, cho dù là ta đi chăng nữa.” Cố tra nam tức thì hóa thành Cố trung khuyển, bước trên con đường thê nô dài thênh thang vô định.
Nếu Dạ Vũ nói bản thân không rung động thì chính là giả dối, dù có thôi miên mình như thế nào đi chăng nữa, người trước mặt này vẫn là ái nhân nhiều kiếp cùng y vượt ngàn phong ba. Từ ánh mắt đầu tiên hai người gặp gỡ, cho đến tận trăm kiếp về sau, duyên phận đã định trên Tam Sinh thạch, Quân Dạ Vũ chính là ái thượng ma thần Cố Huyền Mặc.
Sau nhiều lần hiểu lầm, rồi lạc mất nhau, Dạ Vũ không còn muốn học theo các bộ phim truyền hình ngược luyến, ngược thân, ngược tâm nữa, y chỉ muốn trở về bên Cố lão công an an ổn ổn, bình bình yên yên sống qua hết kiếp này.
Ngẩng đầu ngước nhìn người trước mặt, “Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Dạ Vũ sợ hãi phải chịu cảm giác đau đớn nhói lòng thêm lần nào nữa, thứ cho trái tim này đã chịu quá nhiều tổn thương, chỉ chút thôi liền có thể vỡ nát.
“Nhất định, ta sẽ dùng tương lai để chứng minh cho ngươi thấy.” Cố Huyền Mặc vững tin, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ cảm hóa con tim đã giá lạnh của người nọ, hắn sẽ biến mình trở thành ái nhân hoàn mỹ nhất trên đời.
Dạ Vũ tựa vào vai hắn, hai người vẫn không ngừng nghĩ về những chuyện sắp diễn ra, với Cố Huyền Mặc chính là cùng bảo bối trong lòng bồi đắp tình yêu thương nồng cháy, nhưng với Dạ Vũ, y vẫn đang hoang man sự tình ở Bắc Đường. Một đêm đồng sàng dị mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.