Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
Chương 166:
Quân Vũ Thiên Hạ
03/12/2022
Tàu lửa vừa lăn bánh, Dạ Vũ thích trí ngồi trong khoang hạng nhất nhìn ngắm cảnh vật, thưởng thức rượu sâm-panh, ăn lát bít tết kiểu âu, còn có máy điều hòa cùng chiếc giường king size mềm mại.
Ân, đó chính là ảo tưởng trong mộng của y, cho nên nói, có những chuyện không phải phim ảnh đều chính xác, trở về với hiện tại, Dạ Vũ đang tọa trên chiếc ghế cứng nhắc bằng loại ván ép gỗ rẻ tiền, rẻ đến mức chỉ cần động nhẹ liền nghe tiếng “rộp rộp” như sắp gãy tới nơi, không gian chật hẹp còn nhỏ hơn nhà vệ sinh công cộng, mùi hương hỗn tạp trong không khí khiến y hít thở không thông.
“Ọe..ọc ọc..ụa ụa” Vừa nhắc đã tới, cảm ơn bác gái đối diện đã góp phần làm cho bầu không khí có thêm mùi vị mới, Dạ Vũ cố gắng nén xuống, dặn lòng không để bản thân cống hiến thêm vào chỗ mùi hương đã bão hòa đó.
Nhìn sang tên biểu đệ đã ngủ say như chết từ lúc lên xe, có lẽ vì xuất phát vội vàng làm cậu hiện tại mới được nghỉ ngơi, ngủ đến mức muốn tách biệt với thế giới. Tiểu yêu tinh nào đó ghen tị ra mặt.
“Ai mua kẹo không?” Người bán kẹo que đi chào mời hành khách, Dạ Vũ khâm phục sự hăng hái lao động của những người này, tàu lắc lư như thế, vị huynh đài này, ngươi nghĩ sẽ có người mua kẹo que sao?
“Cho ta hai cây, à không, ba cây đi.” Dạ Vũ vừa phân tích đã bị vả mặt đau ê ẩm, tên khốn nào làm y xấu hổ như vậy. Nhìn sang hành khách đang mua kẹo que, Dạ Vũ chợt phát hiện ra điều khả nghi, không để ý thì thôi, vừa quan sát đã thấy nhiều điểm dị thường.
Trang phục chất liệu tương đối tốt, đo ni đóng giày khá nề nếp, lại không che giấu được sát khí ẩn hiện trên người, tức thời nhìn sang tên bán kẹo, đã thấy hắn ta đưa cho người kia ba cây kẹo, bất quá không phải trên giá, mà lại lấy từ trong túi bên vạt áo.
Ánh mắt hai kẻ ấy trao đổi vô cùng có vấn đề, người bán chưa nói giá tiền mà khách mua đã biết mà đưa, còn có khẩu ngữ của tên đứng quay lưng về phía mình thì Dạ Vũ không đọc được, tên còn lại đang nói ‘đêm nay, hành động’
Hai, ba.. không phải khoang Cố Huyền Mặc ngồi chính là số hai mươi ba sao? Ra là ám hiệu của bọn chúng, mục tiêu của đám người này không nói cũng đã rõ.
Dạ Vũ ngày thường hay bổ não cũng nhanh như vậy, chẳng ngờ lần này thật sự ăn may đoán trúng, những tên sát thủ này được lão đại giấu mặt ở Thanh Xuyên thuê tới thủ tiêu Cố Huyền Mặc trước khi người tới địa điểm, ắt hẳn Thanh Xuyên đang che giấu âm mưu gì đó hết sức kinh người.
Dạ Vũ nhìn theo thân ảnh dần khuất xa của người bán kẹo, nhắm chừng sẽ không chỉ có hai tên đi, án binh bất động không phải kế sách hay, cần phải tiên hạ thủ vi cường mới là thượng sách.
Màn đêm dần dần bao phủ không gian vừa rồi còn tờ mờ sáng, ánh đèn le lói hai bên vệ đường không thể chiếu sáng nổi con tàu hỏa chạy băng về phía trước, trước cửa khoang 23, một người bộ dáng lấm la lấm lét, nhìn ngó xung quanh, ước chừng không ai để ý đến mình, tự động dùng chìa khóa vạn năng tra vào chốt cửa, âm thầm tiến vào phòng.
Bước đến gần chiếc giường thượng hạng trong toa xe, sát khí mù mịt dâng lên, cảm giác giết người lúc này bao phủ khắp người kẻ tiến tới, vừa giơ tay định chạm vào người trên giường, đã bị hắn ta phản thủ đánh tới, trận đánh bất ngờ xảy ra ngoài dự đoán của người nọ, “ầm ầm”, hai người đối kháng gắt gao, đẩy ngã chiếc bàn tạo tiếng vang không nhỏ, thân thủ kẻ nọ cũng không tầm thường, Cố Huyền Mặc nổi lên nghi vấn.
Giơ tay móc súng chĩa thẳng vào đầu đối phương, “dừng tay”, Cố Huyền Mặc nhanh chóng kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này.
“Sao khoang của ngươi có thể trang hoàng lộng lẫy, sa hoa như vậy? Thật là không công bằng, thiên lý ở đâu?” Cố Huyền Mặc tuyệt đối không ngờ người tới là Dạ Vũ, hắn từng dự liệu đêm nay sẽ có sát thủ mai phục, chỉ là sự xuất hiện của người trước mặt …
Dạ Vũ hất tay hắn ra, đặt lưng xuống giường, cả ngày trời ngồi trên ghế gỗ, ê ẩm toàn thân, tiểu yêu tinh nằm lăn lộn trên giường cảm giác thích thú cực điểm.
“Phu nhân còn chưa giải thích với ta, sao lại có mặt ở đây?” Cố Huyền Mặc nhướng mày, lườm người không biết sợ chết này.
Dạ Vũ lục trong túi áo khoác ra thứ gì đó, chọi tới tay hắn. Cố Huyền Mặc ngạc nhiên đón lấy, là chiếc bút máy, bên trong hẳn có huyền cơ.
Hắn xoay mở ra, không sai, quả thật bức thư tín nội dung rõ ràng, hạ lệnh sát thủ làm thế nào giết chết Cố Huyền Mặc, còn cả vị trí cụ thể của hắn, việc này… chính là phe hắn có nội gián đi?
Vì để qua mắt thiên hạ, hắn cố tình đặt khoang tàu số 18, bên trong chính là tinh anh quân đội Hoa quốc, bản thân di hình hoán ảnh, chuyển sang khoang số 23, chỉ có cấp dưới cùng thân tín biết chuyện này, Dạ Vũ vô tình biết được do lúc ở biệt thự nhìn thấy sơ đồ bố trí cùng vé tàu hắn đặt trước. Người còn chưa đến Thanh Xuyên, đã không ít cạm bẫy, âm mưu, Dạ Vũ tỏ vẻ, phiêu lưu mạo hiểm thật là hào hứng nha!
chương 165: : :
“Thứ này từ đâu ngươi có?” Cố Huyền Mặc trừng mắt đánh giá vị thiếu phu nhân liễu yếu đào tơ nhà mình, hắn mới không thể ngờ được người trước mặt này đây giữ hơn mấy chiếc đai đen của hầu hết các loại võ thuật hàng đầu thế giới, còn dự định lấn sân sang đô vật, bất quá sợ thân hình cơ bắp hù dọa lão công, y đành tập luyện trong mơ cho thỏa lòng hư vinh.
Dạ Vũ sợ y nói ra sẽ hù chết nam chính, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, đơn thân độc mã K.O năm tên sát thủ, hiện tại cả đám bị trói chặt trong nhà vệ sinh, thuốc mê liều cực mạnh có thể khiến họ ngủ thẳng tới Thanh Xuyên, Dạ tiểu yêu tinh còn khá hảo tâm dùng khăn chùi rửa trong vệ sinh chặn họng bọn chúng, hừ hừ, có lý nào mỗi y chịu khổ, nhất định phải bắt đám ấy thưởng thức cùng. Quả thật là tên yêu tinh lòng dạ độc ác!
Dạ Vũ thuật lại qua loa chuyện vô tình phát hiện điểm khả nghi của tên bán kẹo cùng hành khách, lại dùng thuốc mê phòng thân đánh ngất cả đám lúc họ đang họp mặt chuẩn bị ra tay, vẻ mặt *cầu động viên, *cầu khen thưởng, chỉ cần thêm hai cái tai cùng đuôi vẫy vẫy, hệt như cún con *cầu xoa đầu.
Cố Huyền Mặc không phụ lòng mong đợi, nâng tay xoa xoa mái đầu hơi rối của y, khịt khịt mũi, “có phải trên người ngươi có mùi gì kỳ kỳ?” còn rất hôi đi, lời này nói ra sợ làm tổn thương trái tim mỏng manh của người nào đó.
Dạ Vũ tức thì tím mặt, ngửi ngửi một phen, tiêu rồi, y hại người thành ra hại mình rồi, cho nên nói, quả báo nhãn tiền quả là không sai chút nào, lại còn đến rất sớm.
“Thống soái, thức ăn khuya đến.” Bên ngoài khoang tàu, âm thanh khe khẽ của Nhất Kiên vang lên.
“Ta không ăn, ngươi lui xuống đi.” Cố Huyền Mặc dứt lời, lập tức nghe tiếng “Ọt ọt ọt…” từ bụng người nào đó phát ra, phụ họa cho sự đói rã rời của chủ nhân nó.
“Quay lại, mang vào đây.” Cố Huyền Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, Dạ Vũ xấu hổ muốn chui xuống gầm giường, y còn chưa có ăn gì đâu, khoang bên ngoài vừa bốc mùi, vừa kém cỏi, ăn uống đều không vô, chẳng thể tưởng tượng được cậu ấm An Tử Phàm làm thế nào có thể ngon lành chén sạch hai phần thức ăn, sau đó tiếp tục lăn ra ngủ, ân, chính là cực kỳ dễ nuôi.
Nhất Kiên chậm rãi mang đồ ăn vào, Dạ Vũ ánh mắt long lanh, thèm khát nhìn chằm chằm bữa tối, dáng vẻ chỉ còn kém hai dòng nước dãi chảy ra nữa thôi. Tâm trí của Dạ Vũ lúc này đã bị thức ăn lấp đầy, phong phú quá đi mất, nhấc đũa lên, gắp lấy con tôm to tướng chuẩn bị cho vào miệng.
Khoảnh khắc mảnh thức ăn còn cách vài ly sẽ chạm tới môi y, hai người Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ ăn ý đồng thời tấn công Nhất Kiên, Cố Huyền Mặc nhấc súng chĩa thẳng vào người gã, Dạ Vũ chấn thẳng con tôm định nhai nuốt vô miệng đối phương.
“Ưm Ưm..” Nhất Kiên cố gắng lừa đồ ăn ra khỏi miệng, bên tai đã nghe tiếng Cố Huyền Mặc, “Nói mau, rốt cuộc ai phái ngươi tới, nằm vùng ở An gia lâu như vậy, quả thật vô cùng có tâm huyết đi.”
Nhất Kiên ngọ nguậy lắc đầu, lại nghẹn họng chẳng thể đáp lời, Dạ Vũ thất vọng trước sự ngu ngốc của Cố Huyền Mặc, nhập vai nam chủ não tàn liền cho não đi du lịch à, ngươi nghĩ hỏi gã sẽ khai sao? Trong các phim truyền hình, như thế này chỉ là tạo cơ hội cho gã phản công mà thôi.
Nhất Kiên vận hết sức nhả ra con tôm trong miệng, “Thống soái tha cho ta, cả nhà ta đều bị người uy hiếp, kẻ đó chỉ muốn cầm chân không cho người tới Thanh Xuyên, ta cũng là hết cách, hu hu, tha cho ta.”
Dạ Vũ dạo này bị vả mặt nhiều tự tập thành thói quen, bảo ngươi khai ngươi liền khai sao, đúng là không có lập trường!
“Kẻ đó còn bảo ta đưa cho ngươi thứ này.” Nhất Kiên đưa tay vào túi, một tia sáng lóe ra, “Đùng” viên đạn xuyên thẳng đầu, mất mạng tại chỗ, tiếp đến là trận xả súng hàng loạt “đùng…đùng…đùng…” liên thanh từ bên ngoài nã vào.
Hai người lăn vào gầm giường, Cố Huyền Mặc ở bên trong, Dạ Vũ nằm phía ngoài, chiếc giường lập tức biến thành sàng đan đầy lỗ thủng.
“Cứ tiếp tục thế này không phải cách hay.” Dạ Vũ nháy mắt với Cố Huyền Mặc, đọc khẩu ngữ ‘ta dụ gã xuất hiện, ngươi chớp cơ hội ra tay’, xong còn làm cái thủ thế cắt ngang cổ, rất là oai phong.
Tay đã bị Cố Huyền Mặc nắm lại, “ngươi đừng đi ra”, hắn không cho phép người này mạo hiểm, giờ khắc này, nếu bước ra cơ hội sống là không có, hắn thà bản thân thương tích đầy mình cũng không muốn Dạ Vũ rơi xuống sợi tóc nào, là chấp niệm, là tâm trí, là suy nghĩ chẳng biết từ lúc nào hằn sâu vào tận tâm can.
Dạ Vũ tiến lại gần hôn “chụt” lên đôi mày căng chặt của ái nhân, “tin ta” dứt lời, lập tức phi ra ngoài, “đùng …đùng..” xạ thủ nhắm đúng vị trí Dạ Vũ bắn tới, mỗi tiếng đạn phát ra, tim Cố Huyền Mặc như bị ai ngắt nhéo, đau nói lạ lùng.
Cố Huyền Mặc từ dưới khe giường, nheo mi mắt, nhấc cò súng trên tay, trong khoảnh khắc phi thường, toàn hệ thống não bộ như thiết bị định vị dò thẳng được vị trí kẻ địch, chớp lấy thời cơ ngàn vàng, canh chính xác “đoàng” một tiếng, xạ thủ chết không nhắm mắt.
Ân, đó chính là ảo tưởng trong mộng của y, cho nên nói, có những chuyện không phải phim ảnh đều chính xác, trở về với hiện tại, Dạ Vũ đang tọa trên chiếc ghế cứng nhắc bằng loại ván ép gỗ rẻ tiền, rẻ đến mức chỉ cần động nhẹ liền nghe tiếng “rộp rộp” như sắp gãy tới nơi, không gian chật hẹp còn nhỏ hơn nhà vệ sinh công cộng, mùi hương hỗn tạp trong không khí khiến y hít thở không thông.
“Ọe..ọc ọc..ụa ụa” Vừa nhắc đã tới, cảm ơn bác gái đối diện đã góp phần làm cho bầu không khí có thêm mùi vị mới, Dạ Vũ cố gắng nén xuống, dặn lòng không để bản thân cống hiến thêm vào chỗ mùi hương đã bão hòa đó.
Nhìn sang tên biểu đệ đã ngủ say như chết từ lúc lên xe, có lẽ vì xuất phát vội vàng làm cậu hiện tại mới được nghỉ ngơi, ngủ đến mức muốn tách biệt với thế giới. Tiểu yêu tinh nào đó ghen tị ra mặt.
“Ai mua kẹo không?” Người bán kẹo que đi chào mời hành khách, Dạ Vũ khâm phục sự hăng hái lao động của những người này, tàu lắc lư như thế, vị huynh đài này, ngươi nghĩ sẽ có người mua kẹo que sao?
“Cho ta hai cây, à không, ba cây đi.” Dạ Vũ vừa phân tích đã bị vả mặt đau ê ẩm, tên khốn nào làm y xấu hổ như vậy. Nhìn sang hành khách đang mua kẹo que, Dạ Vũ chợt phát hiện ra điều khả nghi, không để ý thì thôi, vừa quan sát đã thấy nhiều điểm dị thường.
Trang phục chất liệu tương đối tốt, đo ni đóng giày khá nề nếp, lại không che giấu được sát khí ẩn hiện trên người, tức thời nhìn sang tên bán kẹo, đã thấy hắn ta đưa cho người kia ba cây kẹo, bất quá không phải trên giá, mà lại lấy từ trong túi bên vạt áo.
Ánh mắt hai kẻ ấy trao đổi vô cùng có vấn đề, người bán chưa nói giá tiền mà khách mua đã biết mà đưa, còn có khẩu ngữ của tên đứng quay lưng về phía mình thì Dạ Vũ không đọc được, tên còn lại đang nói ‘đêm nay, hành động’
Hai, ba.. không phải khoang Cố Huyền Mặc ngồi chính là số hai mươi ba sao? Ra là ám hiệu của bọn chúng, mục tiêu của đám người này không nói cũng đã rõ.
Dạ Vũ ngày thường hay bổ não cũng nhanh như vậy, chẳng ngờ lần này thật sự ăn may đoán trúng, những tên sát thủ này được lão đại giấu mặt ở Thanh Xuyên thuê tới thủ tiêu Cố Huyền Mặc trước khi người tới địa điểm, ắt hẳn Thanh Xuyên đang che giấu âm mưu gì đó hết sức kinh người.
Dạ Vũ nhìn theo thân ảnh dần khuất xa của người bán kẹo, nhắm chừng sẽ không chỉ có hai tên đi, án binh bất động không phải kế sách hay, cần phải tiên hạ thủ vi cường mới là thượng sách.
Màn đêm dần dần bao phủ không gian vừa rồi còn tờ mờ sáng, ánh đèn le lói hai bên vệ đường không thể chiếu sáng nổi con tàu hỏa chạy băng về phía trước, trước cửa khoang 23, một người bộ dáng lấm la lấm lét, nhìn ngó xung quanh, ước chừng không ai để ý đến mình, tự động dùng chìa khóa vạn năng tra vào chốt cửa, âm thầm tiến vào phòng.
Bước đến gần chiếc giường thượng hạng trong toa xe, sát khí mù mịt dâng lên, cảm giác giết người lúc này bao phủ khắp người kẻ tiến tới, vừa giơ tay định chạm vào người trên giường, đã bị hắn ta phản thủ đánh tới, trận đánh bất ngờ xảy ra ngoài dự đoán của người nọ, “ầm ầm”, hai người đối kháng gắt gao, đẩy ngã chiếc bàn tạo tiếng vang không nhỏ, thân thủ kẻ nọ cũng không tầm thường, Cố Huyền Mặc nổi lên nghi vấn.
Giơ tay móc súng chĩa thẳng vào đầu đối phương, “dừng tay”, Cố Huyền Mặc nhanh chóng kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này.
“Sao khoang của ngươi có thể trang hoàng lộng lẫy, sa hoa như vậy? Thật là không công bằng, thiên lý ở đâu?” Cố Huyền Mặc tuyệt đối không ngờ người tới là Dạ Vũ, hắn từng dự liệu đêm nay sẽ có sát thủ mai phục, chỉ là sự xuất hiện của người trước mặt …
Dạ Vũ hất tay hắn ra, đặt lưng xuống giường, cả ngày trời ngồi trên ghế gỗ, ê ẩm toàn thân, tiểu yêu tinh nằm lăn lộn trên giường cảm giác thích thú cực điểm.
“Phu nhân còn chưa giải thích với ta, sao lại có mặt ở đây?” Cố Huyền Mặc nhướng mày, lườm người không biết sợ chết này.
Dạ Vũ lục trong túi áo khoác ra thứ gì đó, chọi tới tay hắn. Cố Huyền Mặc ngạc nhiên đón lấy, là chiếc bút máy, bên trong hẳn có huyền cơ.
Hắn xoay mở ra, không sai, quả thật bức thư tín nội dung rõ ràng, hạ lệnh sát thủ làm thế nào giết chết Cố Huyền Mặc, còn cả vị trí cụ thể của hắn, việc này… chính là phe hắn có nội gián đi?
Vì để qua mắt thiên hạ, hắn cố tình đặt khoang tàu số 18, bên trong chính là tinh anh quân đội Hoa quốc, bản thân di hình hoán ảnh, chuyển sang khoang số 23, chỉ có cấp dưới cùng thân tín biết chuyện này, Dạ Vũ vô tình biết được do lúc ở biệt thự nhìn thấy sơ đồ bố trí cùng vé tàu hắn đặt trước. Người còn chưa đến Thanh Xuyên, đã không ít cạm bẫy, âm mưu, Dạ Vũ tỏ vẻ, phiêu lưu mạo hiểm thật là hào hứng nha!
chương 165: : :
“Thứ này từ đâu ngươi có?” Cố Huyền Mặc trừng mắt đánh giá vị thiếu phu nhân liễu yếu đào tơ nhà mình, hắn mới không thể ngờ được người trước mặt này đây giữ hơn mấy chiếc đai đen của hầu hết các loại võ thuật hàng đầu thế giới, còn dự định lấn sân sang đô vật, bất quá sợ thân hình cơ bắp hù dọa lão công, y đành tập luyện trong mơ cho thỏa lòng hư vinh.
Dạ Vũ sợ y nói ra sẽ hù chết nam chính, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, đơn thân độc mã K.O năm tên sát thủ, hiện tại cả đám bị trói chặt trong nhà vệ sinh, thuốc mê liều cực mạnh có thể khiến họ ngủ thẳng tới Thanh Xuyên, Dạ tiểu yêu tinh còn khá hảo tâm dùng khăn chùi rửa trong vệ sinh chặn họng bọn chúng, hừ hừ, có lý nào mỗi y chịu khổ, nhất định phải bắt đám ấy thưởng thức cùng. Quả thật là tên yêu tinh lòng dạ độc ác!
Dạ Vũ thuật lại qua loa chuyện vô tình phát hiện điểm khả nghi của tên bán kẹo cùng hành khách, lại dùng thuốc mê phòng thân đánh ngất cả đám lúc họ đang họp mặt chuẩn bị ra tay, vẻ mặt *cầu động viên, *cầu khen thưởng, chỉ cần thêm hai cái tai cùng đuôi vẫy vẫy, hệt như cún con *cầu xoa đầu.
Cố Huyền Mặc không phụ lòng mong đợi, nâng tay xoa xoa mái đầu hơi rối của y, khịt khịt mũi, “có phải trên người ngươi có mùi gì kỳ kỳ?” còn rất hôi đi, lời này nói ra sợ làm tổn thương trái tim mỏng manh của người nào đó.
Dạ Vũ tức thì tím mặt, ngửi ngửi một phen, tiêu rồi, y hại người thành ra hại mình rồi, cho nên nói, quả báo nhãn tiền quả là không sai chút nào, lại còn đến rất sớm.
“Thống soái, thức ăn khuya đến.” Bên ngoài khoang tàu, âm thanh khe khẽ của Nhất Kiên vang lên.
“Ta không ăn, ngươi lui xuống đi.” Cố Huyền Mặc dứt lời, lập tức nghe tiếng “Ọt ọt ọt…” từ bụng người nào đó phát ra, phụ họa cho sự đói rã rời của chủ nhân nó.
“Quay lại, mang vào đây.” Cố Huyền Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, Dạ Vũ xấu hổ muốn chui xuống gầm giường, y còn chưa có ăn gì đâu, khoang bên ngoài vừa bốc mùi, vừa kém cỏi, ăn uống đều không vô, chẳng thể tưởng tượng được cậu ấm An Tử Phàm làm thế nào có thể ngon lành chén sạch hai phần thức ăn, sau đó tiếp tục lăn ra ngủ, ân, chính là cực kỳ dễ nuôi.
Nhất Kiên chậm rãi mang đồ ăn vào, Dạ Vũ ánh mắt long lanh, thèm khát nhìn chằm chằm bữa tối, dáng vẻ chỉ còn kém hai dòng nước dãi chảy ra nữa thôi. Tâm trí của Dạ Vũ lúc này đã bị thức ăn lấp đầy, phong phú quá đi mất, nhấc đũa lên, gắp lấy con tôm to tướng chuẩn bị cho vào miệng.
Khoảnh khắc mảnh thức ăn còn cách vài ly sẽ chạm tới môi y, hai người Cố Huyền Mặc cùng Dạ Vũ ăn ý đồng thời tấn công Nhất Kiên, Cố Huyền Mặc nhấc súng chĩa thẳng vào người gã, Dạ Vũ chấn thẳng con tôm định nhai nuốt vô miệng đối phương.
“Ưm Ưm..” Nhất Kiên cố gắng lừa đồ ăn ra khỏi miệng, bên tai đã nghe tiếng Cố Huyền Mặc, “Nói mau, rốt cuộc ai phái ngươi tới, nằm vùng ở An gia lâu như vậy, quả thật vô cùng có tâm huyết đi.”
Nhất Kiên ngọ nguậy lắc đầu, lại nghẹn họng chẳng thể đáp lời, Dạ Vũ thất vọng trước sự ngu ngốc của Cố Huyền Mặc, nhập vai nam chủ não tàn liền cho não đi du lịch à, ngươi nghĩ hỏi gã sẽ khai sao? Trong các phim truyền hình, như thế này chỉ là tạo cơ hội cho gã phản công mà thôi.
Nhất Kiên vận hết sức nhả ra con tôm trong miệng, “Thống soái tha cho ta, cả nhà ta đều bị người uy hiếp, kẻ đó chỉ muốn cầm chân không cho người tới Thanh Xuyên, ta cũng là hết cách, hu hu, tha cho ta.”
Dạ Vũ dạo này bị vả mặt nhiều tự tập thành thói quen, bảo ngươi khai ngươi liền khai sao, đúng là không có lập trường!
“Kẻ đó còn bảo ta đưa cho ngươi thứ này.” Nhất Kiên đưa tay vào túi, một tia sáng lóe ra, “Đùng” viên đạn xuyên thẳng đầu, mất mạng tại chỗ, tiếp đến là trận xả súng hàng loạt “đùng…đùng…đùng…” liên thanh từ bên ngoài nã vào.
Hai người lăn vào gầm giường, Cố Huyền Mặc ở bên trong, Dạ Vũ nằm phía ngoài, chiếc giường lập tức biến thành sàng đan đầy lỗ thủng.
“Cứ tiếp tục thế này không phải cách hay.” Dạ Vũ nháy mắt với Cố Huyền Mặc, đọc khẩu ngữ ‘ta dụ gã xuất hiện, ngươi chớp cơ hội ra tay’, xong còn làm cái thủ thế cắt ngang cổ, rất là oai phong.
Tay đã bị Cố Huyền Mặc nắm lại, “ngươi đừng đi ra”, hắn không cho phép người này mạo hiểm, giờ khắc này, nếu bước ra cơ hội sống là không có, hắn thà bản thân thương tích đầy mình cũng không muốn Dạ Vũ rơi xuống sợi tóc nào, là chấp niệm, là tâm trí, là suy nghĩ chẳng biết từ lúc nào hằn sâu vào tận tâm can.
Dạ Vũ tiến lại gần hôn “chụt” lên đôi mày căng chặt của ái nhân, “tin ta” dứt lời, lập tức phi ra ngoài, “đùng …đùng..” xạ thủ nhắm đúng vị trí Dạ Vũ bắn tới, mỗi tiếng đạn phát ra, tim Cố Huyền Mặc như bị ai ngắt nhéo, đau nói lạ lùng.
Cố Huyền Mặc từ dưới khe giường, nheo mi mắt, nhấc cò súng trên tay, trong khoảnh khắc phi thường, toàn hệ thống não bộ như thiết bị định vị dò thẳng được vị trí kẻ địch, chớp lấy thời cơ ngàn vàng, canh chính xác “đoàng” một tiếng, xạ thủ chết không nhắm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.