Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
Chương 168:
Quân Vũ Thiên Hạ
03/12/2022
Dạ Vũ mới không tin cái lý do dở người mà tên vừa nãy đã nói, nạn dân cũng canh đúng lúc bọn họ đến đón người để bạo động hay sao? Biết việc quan trọng còn không chuẩn bị đầy đủ đến trước thời gian à? Tưởng ai cũng là kẻ ngốc sao?
“Này, sao cậu không ngủ đi?” Dạ Vũ nhìn biểu đệ ngủ không bao giờ đủ đang ngồi bên cạnh, y cứ tưởng thiết lập của người này chính là vừa lên xe sẽ ngủ chứ, trừ chiếc xe lộc cộc lúc nào cũng có thể bùm giữa đường kia ra.
“Sao biểu tẩu có thể nghĩ đệ như vậy?” An Tử Phàm uất ức chẳng biết để đâu, phải đối diện với tên Ngụy Kỳ Nhiên đã khó chịu bất kham, lại còn bị nghi oan uổng như thế, cậu đúng là sống khổ quá mà.
“Ầm..ầm… lách cách..” Xe rung lắc liên hồi, còn hơn xe chấn ở thời hiện đại mà thỉnh thoảng y cùng Huyền Mặc trải nghiệm. Hồng Nhiên bĩu môi, đầu óc ký chủ có thể trong sáng hơn không, suốt ngày trừ đánh yêu tinh, ước pháp tam chương thì chính là xe chấn, hổ thẹn, hổ thẹn.
“Lốp xe thủng rồi, làm phiền Thống soái chờ chi viện đến.” Kẻ chỉ huy ban nãy lúc này vẻ mặt hả hê, bộ dáng như thể nhìn xem, các người còn làm được gì?
Cố Huyền Mặc nháy mắt cho Nhất Minh, anh liền hiểu ý, giơ pháo sáng từ túi áo, bắn thẳng lên trời, “Đùng”
Chưa đầy nửa nén nhang, nhóm dân đoàn mạnh mẽ, khí thế hơn người cưỡi ngựa xuất hiện.
Người dẫn đầu anh tuấn soái khí, uy phong lẫm liệt, điệu bộ hiên ngang, “híiiiii…” ngựa dừng lại, đi đến trước mặt Cố Huyền Mặc.
“Người..người này..” Kẻ chỉ huy bên phía Thanh Xuyên dường như nhận ra người tới, gã có phần hoảng hốt, run rẩy.
“Đã lâu không gặp, Cố lão đệ.” Từ trên lưng ngựa nhìn xuống, người vừa xuất hiện biểu cảm kiêu hùng, lời nói từ tính lại chẳng kém phần mạnh mẽ.
Cố Huyền Mặc không buồn liếc nhìn, nhếch mép, giọng trầm thấp, “chúng ta muốn tới phủ Tổng Tư lệnh Thanh Xuyên.”
“Chuyện nhỏ!” Tiếng huýt sáo vang trời âm điệu lảnh lót, khí lực hùng hậu, liền sau đó là trận vó ngựa phi lẫm liệt từ hẻm núi truyền ra.
Đàn ngựa hơn mười con xuất hiện trước mắt cả nhóm Cố Huyền Mặc, là quân nhân, ai cũng đều được học qua cách cưỡi ngựa, bọn họ nhanh chóng theo lệnh Cố Thống Soái chia nhau hai người một nhóm từ từ lên ngựa, đến lượt An Tử Phàm, nhìn qua biểu tẩu thân thương đã được đại biểu ca ôm trong lòng, siết chặt cương, cảm giác cô đơn bỗng nhiên ập tới.
Cánh tay hữu lực hạ xuống trước người, Nguỵ Kỳ Nhiên đôi mắt bất đắc dĩ, giọng nói thâm tình: “Lên đây, ta đưa ngươi đi.”
An Tử Phàm còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy Cố Huyền Mặc dặn dò: “Giờ không phải là lúc để đệ suy nghĩ thiệt hơn.” đành mím chặt môi, đặt tay lên tay người nọ, tiến lên lưng ngựa.
Dạ Vũ ngồi trong lòng Cố lão công, dùng cùi chỏ thụi thụi hắn, bắt đầu hóng hớt: “Mau, mau kể ta nghe gian tình của An biểu đệ.” Tò mò chết mất thôi, tiểu yêu tinh trong lòng Dạ *hiếu kỳ* phá xích, chạy vòng vòng.
Cố Huyền Mặc bắt đầu hồi tưởng, hắn cũng không nhớ rõ từ khi nào, mối quan hệ của hai người đó lại trở nên xa cách như vậy. Trước đó còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Chuyện là Nguỵ Kỳ Nhiên cùng An Tử Huyền (Cố Huyền Mặc) có thể xem là thanh mai trúc mã, bạn nối khố từ nhỏ, hai cậu ấm con nhà thế gia, đại diện cho hai gia tộc đứng đầu Hoa quốc, thân thiết như anh em thể tay chân.
Năm hai người bọn họ lên thiếu niên, An lão tam gặp chuyện không may bị sát hại, cả nhà đều bị giết, chỉ còn sót lại đứa bé năm tuổi được An tam phu nhân ôm chặt trong lòng may mắn thoát chết, An lão đại cũng tức là phụ thân An Tử Huyền đón cậu bé về, xem như nhi tử ruột mà nuôi nấng.
Hai tên thiếu niên tuấn kiệt, suốt ngày phá phách, đánh đấm, bỗng từ đâu có thêm cục bông mềm mềm, An Tử Huyền cùng Ngụy Kỳ Nhiên yêu thích không thôi.
An Tử Phàm lại đặc biệt nghe lời Ngụy Kỳ Nhiên, vừa mở miệng một tiếng là Nhiên Nhiên, khép miệng một tiếng cũng Nhiên Nhiên, đứng giữa hai tên ngọt ngào hường phấn kia, An Tử Huyền cảm giác mình là kẻ thừa, cứ như khuỷu tay hướng ra ngoài.
Khoảng cách tám tuổi không làm hai tên này xa cách, có thứ gì quý hiếm, hay ho lạ mắt, trân bảo Hoa quốc, của quý Ngụy gia, đôi khi báu vật Tây Dương đắt tiền, Ngụy Kỳ Nhiên đều mang đến cho tiểu Phàm Phàm tâm can bảo bối của anh, không ít lần, An Tử Huyền còn trêu chọc cậu là thê tử anh nuôi từ bé?
Cho đến một ngày của hơn mười năm sau, An Tử Huyền lúc này đã là Cố Huyền Mặc xuyên đến, nhạy bén phát hiện chỗ bất đồng, hai người kia dường như quan hệ không còn thân thiết như trước đây, An Tử Phàm không ngồi cạnh Ngụy Kỳ Nhiên trên bàn ăn, lão Ngụy cho dù mở lời, bắt chuyện thế nào, Tử Phàm cũng đều bộ dáng lạnh nhạt bỏ ngoài tai.
Cố Huyền Mặc cũng hỏi cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ biểu đệ nhà mình, chỉ nghe cậu đáp: “Hai người họ chỉ đơn giản là đạo bất đồng, bất tương vi mưu.” (Không cùng lý tưởng, chẳng thể cùng nhau).
“Này, sao cậu không ngủ đi?” Dạ Vũ nhìn biểu đệ ngủ không bao giờ đủ đang ngồi bên cạnh, y cứ tưởng thiết lập của người này chính là vừa lên xe sẽ ngủ chứ, trừ chiếc xe lộc cộc lúc nào cũng có thể bùm giữa đường kia ra.
“Sao biểu tẩu có thể nghĩ đệ như vậy?” An Tử Phàm uất ức chẳng biết để đâu, phải đối diện với tên Ngụy Kỳ Nhiên đã khó chịu bất kham, lại còn bị nghi oan uổng như thế, cậu đúng là sống khổ quá mà.
“Ầm..ầm… lách cách..” Xe rung lắc liên hồi, còn hơn xe chấn ở thời hiện đại mà thỉnh thoảng y cùng Huyền Mặc trải nghiệm. Hồng Nhiên bĩu môi, đầu óc ký chủ có thể trong sáng hơn không, suốt ngày trừ đánh yêu tinh, ước pháp tam chương thì chính là xe chấn, hổ thẹn, hổ thẹn.
“Lốp xe thủng rồi, làm phiền Thống soái chờ chi viện đến.” Kẻ chỉ huy ban nãy lúc này vẻ mặt hả hê, bộ dáng như thể nhìn xem, các người còn làm được gì?
Cố Huyền Mặc nháy mắt cho Nhất Minh, anh liền hiểu ý, giơ pháo sáng từ túi áo, bắn thẳng lên trời, “Đùng”
Chưa đầy nửa nén nhang, nhóm dân đoàn mạnh mẽ, khí thế hơn người cưỡi ngựa xuất hiện.
Người dẫn đầu anh tuấn soái khí, uy phong lẫm liệt, điệu bộ hiên ngang, “híiiiii…” ngựa dừng lại, đi đến trước mặt Cố Huyền Mặc.
“Người..người này..” Kẻ chỉ huy bên phía Thanh Xuyên dường như nhận ra người tới, gã có phần hoảng hốt, run rẩy.
“Đã lâu không gặp, Cố lão đệ.” Từ trên lưng ngựa nhìn xuống, người vừa xuất hiện biểu cảm kiêu hùng, lời nói từ tính lại chẳng kém phần mạnh mẽ.
Cố Huyền Mặc không buồn liếc nhìn, nhếch mép, giọng trầm thấp, “chúng ta muốn tới phủ Tổng Tư lệnh Thanh Xuyên.”
“Chuyện nhỏ!” Tiếng huýt sáo vang trời âm điệu lảnh lót, khí lực hùng hậu, liền sau đó là trận vó ngựa phi lẫm liệt từ hẻm núi truyền ra.
Đàn ngựa hơn mười con xuất hiện trước mắt cả nhóm Cố Huyền Mặc, là quân nhân, ai cũng đều được học qua cách cưỡi ngựa, bọn họ nhanh chóng theo lệnh Cố Thống Soái chia nhau hai người một nhóm từ từ lên ngựa, đến lượt An Tử Phàm, nhìn qua biểu tẩu thân thương đã được đại biểu ca ôm trong lòng, siết chặt cương, cảm giác cô đơn bỗng nhiên ập tới.
Cánh tay hữu lực hạ xuống trước người, Nguỵ Kỳ Nhiên đôi mắt bất đắc dĩ, giọng nói thâm tình: “Lên đây, ta đưa ngươi đi.”
An Tử Phàm còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy Cố Huyền Mặc dặn dò: “Giờ không phải là lúc để đệ suy nghĩ thiệt hơn.” đành mím chặt môi, đặt tay lên tay người nọ, tiến lên lưng ngựa.
Dạ Vũ ngồi trong lòng Cố lão công, dùng cùi chỏ thụi thụi hắn, bắt đầu hóng hớt: “Mau, mau kể ta nghe gian tình của An biểu đệ.” Tò mò chết mất thôi, tiểu yêu tinh trong lòng Dạ *hiếu kỳ* phá xích, chạy vòng vòng.
Cố Huyền Mặc bắt đầu hồi tưởng, hắn cũng không nhớ rõ từ khi nào, mối quan hệ của hai người đó lại trở nên xa cách như vậy. Trước đó còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Chuyện là Nguỵ Kỳ Nhiên cùng An Tử Huyền (Cố Huyền Mặc) có thể xem là thanh mai trúc mã, bạn nối khố từ nhỏ, hai cậu ấm con nhà thế gia, đại diện cho hai gia tộc đứng đầu Hoa quốc, thân thiết như anh em thể tay chân.
Năm hai người bọn họ lên thiếu niên, An lão tam gặp chuyện không may bị sát hại, cả nhà đều bị giết, chỉ còn sót lại đứa bé năm tuổi được An tam phu nhân ôm chặt trong lòng may mắn thoát chết, An lão đại cũng tức là phụ thân An Tử Huyền đón cậu bé về, xem như nhi tử ruột mà nuôi nấng.
Hai tên thiếu niên tuấn kiệt, suốt ngày phá phách, đánh đấm, bỗng từ đâu có thêm cục bông mềm mềm, An Tử Huyền cùng Ngụy Kỳ Nhiên yêu thích không thôi.
An Tử Phàm lại đặc biệt nghe lời Ngụy Kỳ Nhiên, vừa mở miệng một tiếng là Nhiên Nhiên, khép miệng một tiếng cũng Nhiên Nhiên, đứng giữa hai tên ngọt ngào hường phấn kia, An Tử Huyền cảm giác mình là kẻ thừa, cứ như khuỷu tay hướng ra ngoài.
Khoảng cách tám tuổi không làm hai tên này xa cách, có thứ gì quý hiếm, hay ho lạ mắt, trân bảo Hoa quốc, của quý Ngụy gia, đôi khi báu vật Tây Dương đắt tiền, Ngụy Kỳ Nhiên đều mang đến cho tiểu Phàm Phàm tâm can bảo bối của anh, không ít lần, An Tử Huyền còn trêu chọc cậu là thê tử anh nuôi từ bé?
Cho đến một ngày của hơn mười năm sau, An Tử Huyền lúc này đã là Cố Huyền Mặc xuyên đến, nhạy bén phát hiện chỗ bất đồng, hai người kia dường như quan hệ không còn thân thiết như trước đây, An Tử Phàm không ngồi cạnh Ngụy Kỳ Nhiên trên bàn ăn, lão Ngụy cho dù mở lời, bắt chuyện thế nào, Tử Phàm cũng đều bộ dáng lạnh nhạt bỏ ngoài tai.
Cố Huyền Mặc cũng hỏi cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ biểu đệ nhà mình, chỉ nghe cậu đáp: “Hai người họ chỉ đơn giản là đạo bất đồng, bất tương vi mưu.” (Không cùng lý tưởng, chẳng thể cùng nhau).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.