Khoái Xuyên Chi Hoa Thần Chi Ái
Chương 224:
Quân Vũ Thiên Hạ
03/12/2022
Sau đêm kích tình đến lửa dục bắn tứ tung, Cố Thanh Huyền an phận ngủ trong lòng Kỷ Minh Hạ một giấc tới sáng. Bất quá ai cũng biết tướng ngủ quá mức ‘an phận’ của ai kia rồi, Kỷ Minh Hạ hết bị cậu đạp vào bụng thì chính là chân gác lên lưng, những vết thương rướm máu lúc này đây mới bãi công, đòi bình quyền.
Vất vả lắm mới có thể đi vào giấc ngủ, sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Cố Thanh Huyền lập tức chào hỏi chiếc giường trống không, cậu mơ màng xoa xoa mí mắt, dự đoán hiện tại, người yêu đang làm món gì tẩm bổ cho mình.
Nào ngờ nghe thấy dưới gầm giường, tiếng động đậy gì đó vô cùng đáng sợ, cậu vừa chường mặt xuống đã thấy tấm lưng đầy vết trầy xước của Kỷ Minh Hạ, tư thế nằm sấp cả đêm này hẳn là người nào đó rất mỏi đi?.
Sợ anh bị cảm lạnh, Cố Thanh Huyền lập tức kêu người dậy lên giường, lúc đối diện với đôi mắt gấu trúc đen sì của Kỷ đại luật sư, Cố tiểu thiếu gia tự kiểm điểm bản thân. Lẽ nào tối qua cậu không đáp ứng đủ nhu cầu sinh lý anh sao, khiến anh trằn trọc khó ngủ cả đêm.
Rõ ràng bọn họ đã làm tới bốn lần lận nha, liếc nhìn bộ vị ngủ say của Kỷ Minh Hạ, Cố Thanh Huyền chau mày, tự nhủ lần sau nhất định phải tuân thủ đông cung đồ, chính là mỗi đêm phải đủ bảy lần mới thôi.
Nếu như Kỷ Minh Hạ mà đọc được suy nghĩ của cậu, nhất định sẽ khóc tiếng La Mã luôn, cho nên nói, bổ não gì đó thật sự quá đáng sợ.
“Đing đong” Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt bầu không khí ngọt ngào của hai người vốn định đánh một giấc tới trưa, Kỷ Minh Hạ thắc mắc ai sẽ đến nhà anh vào lúc này, khách không mời ắt hẳn không có ý tốt.
Đứng dậy khoác áo sơ mi đen trong tủ, dưới cái nhìn mê mẩn muốn ăn tươi nuốt sống của Cố Thanh Huyền, Kỷ Minh Hạ cười khổ đi ra ngoài mở cửa.
“Tôi là đội trưởng Từ của đội đặc nhiệm hình sự S thành, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến các vụ án mưu sát liên hoàn xảy ra gần đây, hy vọng anh theo chúng tôi về sở hợp tác điều tra.” Từ đội nâng thẻ cảnh viên cùng lệnh áp giải của chính phủ quốc gia, Kỷ Minh Hạ nhíu chặt đôi mày, hướng mắt nhìn từng dòng chữ lên giấy lệnh.
“Có chuyện gì vậy? Các ngươi muốn gì chứ?” Cố Thanh Huyền nén nỗi đau tại nơi khó nói, sắc mặt mang đầy vẻ gây hấn, từ trong phòng bước ra, những gì Từ đội nói cậu cũng nghe được, sao A Hạ có thể là kẻ sát nhân được chứ, vô lý!
“Không sao, tôi sẽ theo các người về cho lời khai, tôi tin thanh giả tự thanh.” Kỷ Minh Hạ phong thái đại luật sư kiên cường, ánh mắt ý tứ như cười như không nhìn đội trưởng Từ, sau đó quay sang Cố Thanh Huyền: “Em hãy chờ anh về.”
“A Hạ!” Cố Thanh Huyền thất thiểu nhìn cả đội cảnh sát ‘hộ tống’ người yêu đến sở hình sự, phút chốc sau khi định thần, cậu chẳng kịp suy nghĩ, đuổi theo cho đến khi không còn thấy bóng dáng bọn họ, rồi mới ngẩn ngơ gọi điện cầu cứu anh trai.
“Anh nói cảnh sát áp giải Kỷ Minh Hạ về đồn rồi sao?” Tức là có bằng chứng hay nhân chứng mục kích thì mới bứt dây động rừng như thế, Dạ Vũ nhìn sang Cố Huyền Mặc vẫn đang đăm chiêu ngồi phân tích dữ kiện thông tin về những vụ án đã xảy ra.
“Theo đánh giá khách quan thì thật sự vô cùng trùng khớp, bất quá, chính là trùng khớp đến như có sự sắp đặt, an bài từ trước.” Từ địa điểm đến thời gian gây án, từ hung khí đến cách thức, đều chỉ rõ đây là người có sự quan sát nhạy bén, cùng am hiểu địa hình và đối tượng mục tiêu.
Càng trùng hợp hơn chính là trong máy vi tính cá nhân của Kỷ Minh Hạ mà Cố Huyền Mặc cho hacker đột nhập, đều lưu lại bản sao thông tin về các nạn nhân, địa điểm và thời gian biểu cũng như lịch trình làm việc của họ. Sao có thể để lại chứng cứ rõ ràng như vậy, hoàn toàn chẳng giống tác phong kín đáo của Kỷ đại luật sư.
“Điều quan trọng nhất, chính là anh ta không có chứng cớ ngoại phạm khi các vụ án xảy ra.” Dạ Vũ đưa ra kết luận cho chuỗi nghi vấn không hồi kết. Rốt cuộc là y đã bỏ lỡ sự kiện gì ở kiếp trước, những đại nhân vật đó thứ nhất không chết sớm một cách thê thảm như vậy, thứ hai không phải do Kỷ Minh Hạ làm.
Ngồi nhớ lại kết cuộc bi thảm của Kỷ gia đời trước, Kỷ Minh Hạ sau khi tung đủ bằng chứng tố giác Kỷ Minh Chương cùng dàn cán bộ cao cấp kia thì bị tai nạn giao thông thành người thực vật, đám người đó kết quả cũng chẳng tốt hơn, đều bị xử tù chung thân. Kỷ Minh Hàm sau khi nghe tin liền bị sốc đến bệnh tâm lý tái phát, tự tử trong trại điều dưỡng.
“Rengggg!” Cố Huyền Mặc sau khi nhận được hồi chuông gọi đến liền nhấc máy, đối thoại gì đó với đầu dây bên kia, sắc mặt hắn ta từ từ thay đổi, đến lúc cúp máy, nhìn sang Dạ Vũ đầy suy tư: ”Kỷ Minh Hạ nhận tội rồi!”
Tại sao đời này kết cuộc lại thay đổi nhiều như thế? Rốt cuộc là tại sao? Là vì y trọng sinh? Hay là vì… Kỷ Minh Hàm cũng trọng sinh?
Vất vả lắm mới có thể đi vào giấc ngủ, sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Cố Thanh Huyền lập tức chào hỏi chiếc giường trống không, cậu mơ màng xoa xoa mí mắt, dự đoán hiện tại, người yêu đang làm món gì tẩm bổ cho mình.
Nào ngờ nghe thấy dưới gầm giường, tiếng động đậy gì đó vô cùng đáng sợ, cậu vừa chường mặt xuống đã thấy tấm lưng đầy vết trầy xước của Kỷ Minh Hạ, tư thế nằm sấp cả đêm này hẳn là người nào đó rất mỏi đi?.
Sợ anh bị cảm lạnh, Cố Thanh Huyền lập tức kêu người dậy lên giường, lúc đối diện với đôi mắt gấu trúc đen sì của Kỷ đại luật sư, Cố tiểu thiếu gia tự kiểm điểm bản thân. Lẽ nào tối qua cậu không đáp ứng đủ nhu cầu sinh lý anh sao, khiến anh trằn trọc khó ngủ cả đêm.
Rõ ràng bọn họ đã làm tới bốn lần lận nha, liếc nhìn bộ vị ngủ say của Kỷ Minh Hạ, Cố Thanh Huyền chau mày, tự nhủ lần sau nhất định phải tuân thủ đông cung đồ, chính là mỗi đêm phải đủ bảy lần mới thôi.
Nếu như Kỷ Minh Hạ mà đọc được suy nghĩ của cậu, nhất định sẽ khóc tiếng La Mã luôn, cho nên nói, bổ não gì đó thật sự quá đáng sợ.
“Đing đong” Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt bầu không khí ngọt ngào của hai người vốn định đánh một giấc tới trưa, Kỷ Minh Hạ thắc mắc ai sẽ đến nhà anh vào lúc này, khách không mời ắt hẳn không có ý tốt.
Đứng dậy khoác áo sơ mi đen trong tủ, dưới cái nhìn mê mẩn muốn ăn tươi nuốt sống của Cố Thanh Huyền, Kỷ Minh Hạ cười khổ đi ra ngoài mở cửa.
“Tôi là đội trưởng Từ của đội đặc nhiệm hình sự S thành, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến các vụ án mưu sát liên hoàn xảy ra gần đây, hy vọng anh theo chúng tôi về sở hợp tác điều tra.” Từ đội nâng thẻ cảnh viên cùng lệnh áp giải của chính phủ quốc gia, Kỷ Minh Hạ nhíu chặt đôi mày, hướng mắt nhìn từng dòng chữ lên giấy lệnh.
“Có chuyện gì vậy? Các ngươi muốn gì chứ?” Cố Thanh Huyền nén nỗi đau tại nơi khó nói, sắc mặt mang đầy vẻ gây hấn, từ trong phòng bước ra, những gì Từ đội nói cậu cũng nghe được, sao A Hạ có thể là kẻ sát nhân được chứ, vô lý!
“Không sao, tôi sẽ theo các người về cho lời khai, tôi tin thanh giả tự thanh.” Kỷ Minh Hạ phong thái đại luật sư kiên cường, ánh mắt ý tứ như cười như không nhìn đội trưởng Từ, sau đó quay sang Cố Thanh Huyền: “Em hãy chờ anh về.”
“A Hạ!” Cố Thanh Huyền thất thiểu nhìn cả đội cảnh sát ‘hộ tống’ người yêu đến sở hình sự, phút chốc sau khi định thần, cậu chẳng kịp suy nghĩ, đuổi theo cho đến khi không còn thấy bóng dáng bọn họ, rồi mới ngẩn ngơ gọi điện cầu cứu anh trai.
“Anh nói cảnh sát áp giải Kỷ Minh Hạ về đồn rồi sao?” Tức là có bằng chứng hay nhân chứng mục kích thì mới bứt dây động rừng như thế, Dạ Vũ nhìn sang Cố Huyền Mặc vẫn đang đăm chiêu ngồi phân tích dữ kiện thông tin về những vụ án đã xảy ra.
“Theo đánh giá khách quan thì thật sự vô cùng trùng khớp, bất quá, chính là trùng khớp đến như có sự sắp đặt, an bài từ trước.” Từ địa điểm đến thời gian gây án, từ hung khí đến cách thức, đều chỉ rõ đây là người có sự quan sát nhạy bén, cùng am hiểu địa hình và đối tượng mục tiêu.
Càng trùng hợp hơn chính là trong máy vi tính cá nhân của Kỷ Minh Hạ mà Cố Huyền Mặc cho hacker đột nhập, đều lưu lại bản sao thông tin về các nạn nhân, địa điểm và thời gian biểu cũng như lịch trình làm việc của họ. Sao có thể để lại chứng cứ rõ ràng như vậy, hoàn toàn chẳng giống tác phong kín đáo của Kỷ đại luật sư.
“Điều quan trọng nhất, chính là anh ta không có chứng cớ ngoại phạm khi các vụ án xảy ra.” Dạ Vũ đưa ra kết luận cho chuỗi nghi vấn không hồi kết. Rốt cuộc là y đã bỏ lỡ sự kiện gì ở kiếp trước, những đại nhân vật đó thứ nhất không chết sớm một cách thê thảm như vậy, thứ hai không phải do Kỷ Minh Hạ làm.
Ngồi nhớ lại kết cuộc bi thảm của Kỷ gia đời trước, Kỷ Minh Hạ sau khi tung đủ bằng chứng tố giác Kỷ Minh Chương cùng dàn cán bộ cao cấp kia thì bị tai nạn giao thông thành người thực vật, đám người đó kết quả cũng chẳng tốt hơn, đều bị xử tù chung thân. Kỷ Minh Hàm sau khi nghe tin liền bị sốc đến bệnh tâm lý tái phát, tự tử trong trại điều dưỡng.
“Rengggg!” Cố Huyền Mặc sau khi nhận được hồi chuông gọi đến liền nhấc máy, đối thoại gì đó với đầu dây bên kia, sắc mặt hắn ta từ từ thay đổi, đến lúc cúp máy, nhìn sang Dạ Vũ đầy suy tư: ”Kỷ Minh Hạ nhận tội rồi!”
Tại sao đời này kết cuộc lại thay đổi nhiều như thế? Rốt cuộc là tại sao? Là vì y trọng sinh? Hay là vì… Kỷ Minh Hàm cũng trọng sinh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.