Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 27: Quyển 3 - Chương 27: Ngược tổng tài công ty giải trí cặn bã 4
Bất Tẩy Kiểm Dã Soái
14/12/2017
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, tour diễn vẫn đúng hạn bắt đầu. Giá vé hàng ghế đầu trên thị trường chợ đen bị hét lên tới năm con số [1], làm cho rất nhiều fans không có tiền chỉ có thể nuốt nước mắt từ bỏ, nhưng trong nháy mắt vẫn được mua sạch.
[1]Theo tỷ giá hiện tại, 10.000 CNY ≈ 33.247.046 VND
Ngày mười tháng mười, đêm diễn đầu tiên chính thức khởi động, sân vận động sức chứa hơn mười vạn người không còn một chỗ trống.
Phương thức lên sân khấu của Mạc Sinh Bạch rất đặc biệt, hắn ngồi trong một mô hình máy bay chiến đấu màu đen, một thân trang phục phi công vô cùng tuấn lãng. Mô hình di chuyển đến giữa sân khấu mới ngừng lại, hắn vừa tháo mũ bảo hộ xuống liền hướng người xem vứt ra một ánh mắt lãnh khốc, tiếng thét chói tai lập tức bùng nổ. Như còn sợ chưa đủ, Mạc Sinh Bạch bước ra khỏi mô hình, hai tay chống lên thân máy bay, đồng phục lập tức khoe triệt để đôi chân thẳng tắp thon dài lại hoàn mỹ của hắn, khán giả đều sôi trào không thể kiềm chế, không khí lập tức nóng lên.
“Cám ơn các bạn đã đến xem đêm diễn hôm nay!”
Khán phòng bùng nổ tiếng thét chói tai “Mạc Sinh Bạch, em yêu anh!” Nhưng lại lập tức trở nên đồng thanh “Mạc Sinh Bạch, em yêu anh! Mạc Sinh Bạch, em yêu anh! Mạc Sinh Bạch, em yêu anh!”
“Cám ơn, tôi cũng yêu các bạn!”
Âm nhạc vang lên, Mạc Sinh Bạch nhập tâm mà hát, thân thể theo tiếng nhạc nhẹ nhàng lay động, nâng chân nhấc tay đều tản ra mị lực kinh người. Trong mắt tất cả mọi người dường như chỉ còn lại một mình Mạc Sinh Bạch đang tỏa sáng, các dancers phía sau trực tiếp trở thành phông nền. Hắn hát liên tiếp năm bài mới dừng lại, mồ hôi trượt xuống cằm, gợi cảm lại mị hoặc.
“Các bạn có hài lòng với màn trình diễn vừa rồi không?”
“Hài lòng!!!” Thanh âm đinh tai nhức óc.
“Vậy tôi tin chắc các bạn lập tức sẽ càng hài lòng hơn, vô cùng hoan nghênh các sư đệ siêu cấp đẹp trai của tôi, ONEBLUE!”
Các thành viên ONEBLUE lần này mặc đồng phục phối hợp giữa hai màu vàng đen, rất tôn lên dáng người. Mái tóc cũng đều được nhuộm vàng, làm bốn khuôn mặt vốn anh tuấn lại càng thêm một phần dã tính đẹp trai.
Bốn người cùng cúi chào “Xin chào tất cả mọi người, chúng em chính là khách mời đặc biệt của đêm diễn hôm nay, ONEBLUE!”
“Cám ơn các cậu đã tới, vậy tiếp theo hãy để ONEBLUE chiêu đãi mọi người ca khúc chủ đề mới nhất của các cậu ấy < Don’t be blue >!”
Bốn người đều là tiểu thịt tươi, thanh âm đặc sắc, vũ đạo tiêu sái cùng vẻ ngoài hoa mỹ nam lập tức thu hút thêm không ít fans.
ONEBLUE vừa hát xong một bài, Mạc Sinh Bạch cũng đã đổi xong quần áo mới. Áo thun thuần trắng, phía trước là hình chibi nửa thân trên của Mạc Sinh Bạch, phía dưới là năm chữ to – Mười năm cùng Sinh Bạch.
Phần lớn fans dưới khán đài lập tức khóc lớn.
Mạc Sinh Bạch cúi đầu chín mươi độ “Cám ơn, cũng cám ơn ONEBLUE đã mang đến cho chúng ta một màn biểu diễn thật sôi động. Mười năm, cám ơn các bạn vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Hôm nay tôi cùng các bạn mặc chung một kiểu áo, bởi vì, tôi muốn cho các bạn biết, tình yêu này của các bạn không phải là đơn phương. Kể từ lúc chúng ta bắt đầu đến tận bây giờ cũng đã rất lâu rồi, hãy cùng nhìn lại quãng thời gian mười năm này nhé, < Ngày này năm sau > dành tặng các bạn!”
Khán đài tối đen, toàn bộ đều an tĩnh. Mạc Sinh Bạch nhắm mắt lại, ngồi trên bậc thang, vô cùng chuyên chú mà hát:
Nếu như ngọn đèn treo này rơi xuống
Có lẽ anh sẽ không còn tồn tại nữa
Dù em không còn yêu
Cũng đâu cần phải rời đi
Nếu như trong khoảnh khắc này anh trở nên điên cuồng
Không cần được yêu
Chỉ muốn mãi mãi ôm lấy giấc mộng này
Quãng đời còn lại sẽ không bao giờ đau thương
Con người luôn cần phải dũng cảm mà sống
Anh lại lần nữa tự hứa với lòng mình
Chẳng hạn như học cách chấp nhận thất tình
Ngày này năm sau, sẽ không mất ngủ nữa
Tấm ga giường cũng đã thay đổi rồi
Nếu may mắn sẽ gặp lại thôi
Có thể là ở tiệc cưới của một người bạn chung
Lo lắng bối rối chờ đợi em xuất hiện
Ngày này năm sau, đã không gặp em một năm
Ai đã nỡ lòng thay đổi rồi
Rời xa em sáu mươi năm
Chỉ mong còn có thể nhận ra con của em
Lúc rời đi cũng được nghe em nói lời tạm biệt
Đời này có thể gặp em trong một khoảnh khắc
Anh đã sử dụng hết tất cả may mắn rồi
Cho đến hôm nay mới nhận ra rằng
Chúng ta đã từng hít thở chung một bầu không khí
Cùng với tiếng hát trầm thấp đau thương, màn hình lớn lần lượt hiện lên từng kỷ niệm đáng nhớ trong chặng đường mười năm ca hát của Mạc Sinh Bạch, từ những khoảnh khắc hắn bước lên bục nhận được những giải thưởng cao quý, đến cả khi bí mật tham gia buổi họp mặt của fans.
Mạc Sinh Bạch mở mắt ra, đèn trên khán đài trong nháy mắt toàn bộ sáng lên, chiếu vào những khán giả đang khóc không ngừng, trên người toàn bộ fans đều mặc một áo thun kiểu dáng y hệt Mạc Sinh Bạch. Từ xa nhìn thấy, giống như bọt biển trắng xóa.
“Có thể gặp được các bạn, là may mắn lớn nhất kiếp này của tôi. Đừng khóc, hôm nay tôi quyết định sẽ tặng cho tất cả các bạn một bất ngờ lớn. Anh ánh sáng, phiền anh tắt bớt đèn trên khán đài một chút, cảm ơn anh. Các bạn cùng giữ yên lặng nhé!”
Khán đài trở nên tối đen.
“Anh ánh sáng, phiền anh điều khiển một ngọn đèn xoay xung quanh khán đài. Tôi và các bạn cùng nhau đếm đến mười, đèn sẽ lập tức dừng, ánh đèn chiếu đến ai, người đó có thể bước lên cùng tôi hát một bài hát bất kỳ, có được không?”
“Được!” Tiếng thét chói tai lại vang lên.
“Bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8, 7… 3,2,1. Dừng!”
Ánh đèn dừng lại trên người một fans ở hàng đầu, người kia đứng lên, Mạc Sinh Bạch vừa vặn thấy rõ hình dáng thâm thúy cùng đường nét con lai rất dễ dàng nhận ra – Thẩm Lưu Bạch, liền hiểu được đây nhất định là do nội dung câu chuyện tác động.
Dưới vô số ánh mắt ghen tị lẫn ai oán, Thẩm Lưu Bạch vô cùng tự nhiên bước lên sân khấu.
“Có thể có một fans đẹp trai như bạn thật sự là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn chằm chằm vào ánh mắt như không hề để tâm của Mạc Sinh Bạch, cầm lấy micro hắn đưa tới, ý cười sâu thẳm “Tôi cũng rất vinh hạnh khi có thể cùng anh song ca.”
“Vậy bạn muốn cùng tôi hát bài hát gì đây?”
Thẩm Lưu Bạch ý cười càng đậm “Vậy hát bài hát giúp anh lần đầu tiên nhận được giải vàng đi.” Bài hát này có một cái tên rất thâm tình, chính là < Người anh yêu nhất >.
Nhạc dạo mềm nhẹ vang lên.
Mạc:
Nhìn em nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ
Nhịn không được chỉ muốn ôm em thật chặt
Như đứa trẻ bình yên và ngoan ngoãn
Hạnh phúc chắc chắc là như vậy
Thẩm:
Bỗng nhiên muốn viết một bức thư
Gửi cho em, người mà anh yêu nhất
Nhìn em ngốc nghếch không sợ hãi điều gì
Đôi lúc anh thật không đành lòng
Hát chung:
Nước mắt của em lặng lẽ rơi trong đêm, lay động cả thế giới
Thẩm Lưu Bạch mỉm cười nhìn người kia đang thâm tình hát, cố ý làm rơi micro xuống đất. Mạc Sinh Bạch lập tức hỗ trợ, kề sát Thẩm Lưu Bạch, hai người dùng chung một micro, thoạt nhìn vô cùng thân mật, tiếp tục hát:
Trái tim em đau thay anh, tại sao lại cố chấp và kiên định đến thế
Nửa tỉnh nửa mê em nói rằng bất kể có bao nhiêu trở ngại
Em cũng sẽ không từ bỏ
Mạc Sinh Bạch còn có một đặc điểm nữa chính là cực kỳ chuyên nghiệp, ánh mắt khi hát tình ca đều lưu luyến ôn nhu, giống như người bên cạnh là duy nhất. Khán giả đều sôi trào, một phần là đang ghen tị vì cái lông gì người cùng Đại thần hát không phải là tôi, mà phần còn lại chính là những hủ nữ thần kỳ lại đang thắc mắc vì cái lông gì chỉ số nhan sắc của vị khán giả may mắn này lại nghịch thiên như vậy chứ, hai người đứng chung một chỗ thật sự có một loại cảm giác rất hài hòa, đầu óc cũng đều bị tim hồng phấp phới chiếm cứ.
Người mà anh yêu nhất
Xin hãy lau đi những giọt nước mắt
Mây đen rồi cũng sẽ tan đi thôi
Chúng ta cùng nhau đi về phía trước
Cùng cười, cùng ngắm nhìn phong cảnh dọc đường
Người mà anh yêu nhất, câu nói từ tận đáy lòng anh chính là
Sẽ mãi luôn bảo vệ và yêu em
Hướng về giấc mơ ở phía trước
Hãy trân trọng trái tim nồng nhiệt như thuở ban đầu ấy
Người mà anh yêu nhất
Không biết người khác có say hay không, nhưng Thẩm Lưu Bạch đã say. Ở trên sân khấu khoảng cách gần như vậy, bộ dáng khi hát của hắn quả thật làm cho người khác không cách nào thở nổi. Không thể phủ nhận, trên sân khấu, hắn chỉ cần cầm lấy micro là đã trở thành vị thần tối thượng nhất, Thẩm Lưu Bạch quả thật cũng đã bị hắn mê hoặc, chợt nghĩ đến chuyện lần trước bị hắn đè cũng không phải khó chấp nhận như vậy. Y chăm chú nhìn Mạc Sinh Bạch, trong mắt tất cả đều là mê luyến nóng bỏng, trái tim thình thịch nhảy lên không ngừng, tiếng thét chói tai cùng tiếng la khóc của khán giả dường như đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ngay cả mình làm sao đi xuống Thẩm Lưu Bạch cũng không biết, trong đầu tất cả đều là Mạc Sinh Bạch. Rốt cục chờ đến khi buổi diễn kết thúc, Thẩm Lưu Bạch mới bật người chạy vào hậu trường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, liền từng bước một đến gần, ôm lấy người đang vô cùng mệt mỏi kia, thanh âm run rẩy “Cùng em một chỗ đi! Em thích anh.”
Mạc Sinh Bạch mở mắt ra, con ngươi thâm trầm.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược đang trong trạng thái vô cùng kích động, thống kê bước đầu cho thấy, độ hảo cảm trước mắt là 95!
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Bài đầu tiên là < Ngày này năm sau > Trần Dịch Tấn
Bài thứ hai là < Người mà anh yêu nhất > Phạm Vĩ Kỳ
[1]Theo tỷ giá hiện tại, 10.000 CNY ≈ 33.247.046 VND
Ngày mười tháng mười, đêm diễn đầu tiên chính thức khởi động, sân vận động sức chứa hơn mười vạn người không còn một chỗ trống.
Phương thức lên sân khấu của Mạc Sinh Bạch rất đặc biệt, hắn ngồi trong một mô hình máy bay chiến đấu màu đen, một thân trang phục phi công vô cùng tuấn lãng. Mô hình di chuyển đến giữa sân khấu mới ngừng lại, hắn vừa tháo mũ bảo hộ xuống liền hướng người xem vứt ra một ánh mắt lãnh khốc, tiếng thét chói tai lập tức bùng nổ. Như còn sợ chưa đủ, Mạc Sinh Bạch bước ra khỏi mô hình, hai tay chống lên thân máy bay, đồng phục lập tức khoe triệt để đôi chân thẳng tắp thon dài lại hoàn mỹ của hắn, khán giả đều sôi trào không thể kiềm chế, không khí lập tức nóng lên.
“Cám ơn các bạn đã đến xem đêm diễn hôm nay!”
Khán phòng bùng nổ tiếng thét chói tai “Mạc Sinh Bạch, em yêu anh!” Nhưng lại lập tức trở nên đồng thanh “Mạc Sinh Bạch, em yêu anh! Mạc Sinh Bạch, em yêu anh! Mạc Sinh Bạch, em yêu anh!”
“Cám ơn, tôi cũng yêu các bạn!”
Âm nhạc vang lên, Mạc Sinh Bạch nhập tâm mà hát, thân thể theo tiếng nhạc nhẹ nhàng lay động, nâng chân nhấc tay đều tản ra mị lực kinh người. Trong mắt tất cả mọi người dường như chỉ còn lại một mình Mạc Sinh Bạch đang tỏa sáng, các dancers phía sau trực tiếp trở thành phông nền. Hắn hát liên tiếp năm bài mới dừng lại, mồ hôi trượt xuống cằm, gợi cảm lại mị hoặc.
“Các bạn có hài lòng với màn trình diễn vừa rồi không?”
“Hài lòng!!!” Thanh âm đinh tai nhức óc.
“Vậy tôi tin chắc các bạn lập tức sẽ càng hài lòng hơn, vô cùng hoan nghênh các sư đệ siêu cấp đẹp trai của tôi, ONEBLUE!”
Các thành viên ONEBLUE lần này mặc đồng phục phối hợp giữa hai màu vàng đen, rất tôn lên dáng người. Mái tóc cũng đều được nhuộm vàng, làm bốn khuôn mặt vốn anh tuấn lại càng thêm một phần dã tính đẹp trai.
Bốn người cùng cúi chào “Xin chào tất cả mọi người, chúng em chính là khách mời đặc biệt của đêm diễn hôm nay, ONEBLUE!”
“Cám ơn các cậu đã tới, vậy tiếp theo hãy để ONEBLUE chiêu đãi mọi người ca khúc chủ đề mới nhất của các cậu ấy < Don’t be blue >!”
Bốn người đều là tiểu thịt tươi, thanh âm đặc sắc, vũ đạo tiêu sái cùng vẻ ngoài hoa mỹ nam lập tức thu hút thêm không ít fans.
ONEBLUE vừa hát xong một bài, Mạc Sinh Bạch cũng đã đổi xong quần áo mới. Áo thun thuần trắng, phía trước là hình chibi nửa thân trên của Mạc Sinh Bạch, phía dưới là năm chữ to – Mười năm cùng Sinh Bạch.
Phần lớn fans dưới khán đài lập tức khóc lớn.
Mạc Sinh Bạch cúi đầu chín mươi độ “Cám ơn, cũng cám ơn ONEBLUE đã mang đến cho chúng ta một màn biểu diễn thật sôi động. Mười năm, cám ơn các bạn vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Hôm nay tôi cùng các bạn mặc chung một kiểu áo, bởi vì, tôi muốn cho các bạn biết, tình yêu này của các bạn không phải là đơn phương. Kể từ lúc chúng ta bắt đầu đến tận bây giờ cũng đã rất lâu rồi, hãy cùng nhìn lại quãng thời gian mười năm này nhé, < Ngày này năm sau > dành tặng các bạn!”
Khán đài tối đen, toàn bộ đều an tĩnh. Mạc Sinh Bạch nhắm mắt lại, ngồi trên bậc thang, vô cùng chuyên chú mà hát:
Nếu như ngọn đèn treo này rơi xuống
Có lẽ anh sẽ không còn tồn tại nữa
Dù em không còn yêu
Cũng đâu cần phải rời đi
Nếu như trong khoảnh khắc này anh trở nên điên cuồng
Không cần được yêu
Chỉ muốn mãi mãi ôm lấy giấc mộng này
Quãng đời còn lại sẽ không bao giờ đau thương
Con người luôn cần phải dũng cảm mà sống
Anh lại lần nữa tự hứa với lòng mình
Chẳng hạn như học cách chấp nhận thất tình
Ngày này năm sau, sẽ không mất ngủ nữa
Tấm ga giường cũng đã thay đổi rồi
Nếu may mắn sẽ gặp lại thôi
Có thể là ở tiệc cưới của một người bạn chung
Lo lắng bối rối chờ đợi em xuất hiện
Ngày này năm sau, đã không gặp em một năm
Ai đã nỡ lòng thay đổi rồi
Rời xa em sáu mươi năm
Chỉ mong còn có thể nhận ra con của em
Lúc rời đi cũng được nghe em nói lời tạm biệt
Đời này có thể gặp em trong một khoảnh khắc
Anh đã sử dụng hết tất cả may mắn rồi
Cho đến hôm nay mới nhận ra rằng
Chúng ta đã từng hít thở chung một bầu không khí
Cùng với tiếng hát trầm thấp đau thương, màn hình lớn lần lượt hiện lên từng kỷ niệm đáng nhớ trong chặng đường mười năm ca hát của Mạc Sinh Bạch, từ những khoảnh khắc hắn bước lên bục nhận được những giải thưởng cao quý, đến cả khi bí mật tham gia buổi họp mặt của fans.
Mạc Sinh Bạch mở mắt ra, đèn trên khán đài trong nháy mắt toàn bộ sáng lên, chiếu vào những khán giả đang khóc không ngừng, trên người toàn bộ fans đều mặc một áo thun kiểu dáng y hệt Mạc Sinh Bạch. Từ xa nhìn thấy, giống như bọt biển trắng xóa.
“Có thể gặp được các bạn, là may mắn lớn nhất kiếp này của tôi. Đừng khóc, hôm nay tôi quyết định sẽ tặng cho tất cả các bạn một bất ngờ lớn. Anh ánh sáng, phiền anh tắt bớt đèn trên khán đài một chút, cảm ơn anh. Các bạn cùng giữ yên lặng nhé!”
Khán đài trở nên tối đen.
“Anh ánh sáng, phiền anh điều khiển một ngọn đèn xoay xung quanh khán đài. Tôi và các bạn cùng nhau đếm đến mười, đèn sẽ lập tức dừng, ánh đèn chiếu đến ai, người đó có thể bước lên cùng tôi hát một bài hát bất kỳ, có được không?”
“Được!” Tiếng thét chói tai lại vang lên.
“Bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8, 7… 3,2,1. Dừng!”
Ánh đèn dừng lại trên người một fans ở hàng đầu, người kia đứng lên, Mạc Sinh Bạch vừa vặn thấy rõ hình dáng thâm thúy cùng đường nét con lai rất dễ dàng nhận ra – Thẩm Lưu Bạch, liền hiểu được đây nhất định là do nội dung câu chuyện tác động.
Dưới vô số ánh mắt ghen tị lẫn ai oán, Thẩm Lưu Bạch vô cùng tự nhiên bước lên sân khấu.
“Có thể có một fans đẹp trai như bạn thật sự là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn chằm chằm vào ánh mắt như không hề để tâm của Mạc Sinh Bạch, cầm lấy micro hắn đưa tới, ý cười sâu thẳm “Tôi cũng rất vinh hạnh khi có thể cùng anh song ca.”
“Vậy bạn muốn cùng tôi hát bài hát gì đây?”
Thẩm Lưu Bạch ý cười càng đậm “Vậy hát bài hát giúp anh lần đầu tiên nhận được giải vàng đi.” Bài hát này có một cái tên rất thâm tình, chính là < Người anh yêu nhất >.
Nhạc dạo mềm nhẹ vang lên.
Mạc:
Nhìn em nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ
Nhịn không được chỉ muốn ôm em thật chặt
Như đứa trẻ bình yên và ngoan ngoãn
Hạnh phúc chắc chắc là như vậy
Thẩm:
Bỗng nhiên muốn viết một bức thư
Gửi cho em, người mà anh yêu nhất
Nhìn em ngốc nghếch không sợ hãi điều gì
Đôi lúc anh thật không đành lòng
Hát chung:
Nước mắt của em lặng lẽ rơi trong đêm, lay động cả thế giới
Thẩm Lưu Bạch mỉm cười nhìn người kia đang thâm tình hát, cố ý làm rơi micro xuống đất. Mạc Sinh Bạch lập tức hỗ trợ, kề sát Thẩm Lưu Bạch, hai người dùng chung một micro, thoạt nhìn vô cùng thân mật, tiếp tục hát:
Trái tim em đau thay anh, tại sao lại cố chấp và kiên định đến thế
Nửa tỉnh nửa mê em nói rằng bất kể có bao nhiêu trở ngại
Em cũng sẽ không từ bỏ
Mạc Sinh Bạch còn có một đặc điểm nữa chính là cực kỳ chuyên nghiệp, ánh mắt khi hát tình ca đều lưu luyến ôn nhu, giống như người bên cạnh là duy nhất. Khán giả đều sôi trào, một phần là đang ghen tị vì cái lông gì người cùng Đại thần hát không phải là tôi, mà phần còn lại chính là những hủ nữ thần kỳ lại đang thắc mắc vì cái lông gì chỉ số nhan sắc của vị khán giả may mắn này lại nghịch thiên như vậy chứ, hai người đứng chung một chỗ thật sự có một loại cảm giác rất hài hòa, đầu óc cũng đều bị tim hồng phấp phới chiếm cứ.
Người mà anh yêu nhất
Xin hãy lau đi những giọt nước mắt
Mây đen rồi cũng sẽ tan đi thôi
Chúng ta cùng nhau đi về phía trước
Cùng cười, cùng ngắm nhìn phong cảnh dọc đường
Người mà anh yêu nhất, câu nói từ tận đáy lòng anh chính là
Sẽ mãi luôn bảo vệ và yêu em
Hướng về giấc mơ ở phía trước
Hãy trân trọng trái tim nồng nhiệt như thuở ban đầu ấy
Người mà anh yêu nhất
Không biết người khác có say hay không, nhưng Thẩm Lưu Bạch đã say. Ở trên sân khấu khoảng cách gần như vậy, bộ dáng khi hát của hắn quả thật làm cho người khác không cách nào thở nổi. Không thể phủ nhận, trên sân khấu, hắn chỉ cần cầm lấy micro là đã trở thành vị thần tối thượng nhất, Thẩm Lưu Bạch quả thật cũng đã bị hắn mê hoặc, chợt nghĩ đến chuyện lần trước bị hắn đè cũng không phải khó chấp nhận như vậy. Y chăm chú nhìn Mạc Sinh Bạch, trong mắt tất cả đều là mê luyến nóng bỏng, trái tim thình thịch nhảy lên không ngừng, tiếng thét chói tai cùng tiếng la khóc của khán giả dường như đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ngay cả mình làm sao đi xuống Thẩm Lưu Bạch cũng không biết, trong đầu tất cả đều là Mạc Sinh Bạch. Rốt cục chờ đến khi buổi diễn kết thúc, Thẩm Lưu Bạch mới bật người chạy vào hậu trường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đang tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, liền từng bước một đến gần, ôm lấy người đang vô cùng mệt mỏi kia, thanh âm run rẩy “Cùng em một chỗ đi! Em thích anh.”
Mạc Sinh Bạch mở mắt ra, con ngươi thâm trầm.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược đang trong trạng thái vô cùng kích động, thống kê bước đầu cho thấy, độ hảo cảm trước mắt là 95!
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Bài đầu tiên là < Ngày này năm sau > Trần Dịch Tấn
Bài thứ hai là < Người mà anh yêu nhất > Phạm Vĩ Kỳ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.