Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 36: Quyển 4 - Chương 36: Ngược vương gia phúc hắc cặn bã 2
Bất Tẩy Kiểm Dã Soái
14/12/2017
Hồng Ngạc có một đôi mắt phượng dài, đuôi lông mày mỏng, môi đỏ như son, cười rộ lên rất có loại tư vị câu dẫn người khác. Nàng mặc một thân sa y đỏ tươi, bộ ngực sữa nửa lộ, thắt lưng yếu ớt, ôm đàn tỳ bà “Không biết vị công tử này muốn nghe khúc nào?”
“Chốn yên hoa này ta là lần đầu tiên tới. Không biết An vương gia bình thường thích nghe Hồng Ngạc cô nương đàn khúc gì nhất?”
Hồng Ngạc che miệng cười “Vị công tử này thật là vui tính, hồng nhan tri kỷ của An vương gia cũng không phải chỉ có mình Hồng Ngạc, có thể ngẫu nhiên đến thăm Hồng Ngạc đã là rất tốt rồi, thời gian Hồng Ngạc có thể đàn cho An vương gia nghe thật sự là đã ít lại càng thêm ít.” Dứt lời, lại ai oán mà liếc mắt nhìn Mạc Ứng Đường “Về phần Vương gia thích nghe khúc gì nhất, Hồng Ngạc cũng rất muốn biết đấy.”
Vẻ mặt Mạc Sinh Bạch không hề có chút ý cười “An vương gia thích nhất khúc gì?”
Cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, dùng tay trái xoa xoa huyệt thái dương, giả vờ như đã có chút men say “Đầu không hiểu sao có chút đau, có lẽ là uống nhiều rượu quá rồi. Hôm nay chỉ sợ là không có vinh hạnh thưởng thức tiếng đàn của Hồng Ngạc cô nương.”
Hồng Ngạc vô cùng thức thời “Thân thể Vương gia quan trọng hơn.”
“Vậy đa tạ Hồng Ngạc cô nương đêm nay đã thịnh tình khoản đãi.”
Hai người một trước một sau rời đi, sự im lặng cứ như vậy duy trì suốt quãng đường dài. Mạc Ứng Đường đi phía sau hắn, ngạc nhiên mà nhìn hắn rẽ nhầm hướng cũng không dám lên tiếng. Cho đến khi hai người đi đến cuối ngõ cụt.
“Đó là cô nương mà đệ nói muốn thú về?”
Mạc Ứng Đường chỉ có thể bảo trì im lặng.
“Không nói gì sao? Ứng Đường, đệ làm cho ta thật mệt mỏi.”
“Mệt mỏi? Hoàng huynh, ngươi là Thánh Thượng tôn quý, một người nho nhỏ như ta làm sao gách vác nổi chuyện làm cho ngươi mệt mỏi đây?”
Mạc Sinh Bạch nhìn tia trào phúng trong mắt Mạc Ứng Đường “Đệ không cần thăm dò nữa, trẫm sẽ không thương tổn đến đệ.”
Ngọn đèn có chút tối, Mạc Ứng Đường dường như nhìn thấy trong mắt người ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn kia lộ ra một tia đau lòng cùng thương tiếc. Làm sao có thể? Người kia giết cha giết huynh bước lên ngôi vị hoàng đế, còn có thể vì một người nho nhỏ như y mà đau lòng sao?
“Đệ tin cũng được, không tin cũng được. Ứng Đường, đệ phải nhớ kỹ, đệ là đệ đệ duy nhất của trẫm. Vô luận đệ làm chuyện gì, trẫm cũng sẽ không trách đệ.” Con ngươi Mạc Sinh Bạch tối lại, nhìn Mạc Ứng Đường vẻ mặt kinh hãi.
Lời của hắn là đang ám chỉ điều gì? Ý rằng y sẽ chạy không thoát khỏi vận mệnh trở thành món đồ chơi trong tay hắn sao? Bàn tay đang buông lỏng không khỏi siết lại thành nắm đấm. Trong lúc thất thần, nắm tay lại bị một bàn tay ấm áp bao lấy, bàn tay như ngọc kia cẩn thận gỡ ra từng ngón tay đang siết chặt lại của y. Mạc Ứng Đường nhìn ánh mắt nghiêm túc của người nọ, đột nhiên nói không nên lời.
“Đi thôi.” Mạc Sinh Bạch vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Mạc Ứng Đường vòng về con đường cũ “Lần này, đệ dẫn đường.”
Trên tay truyền đến độ ấm làm Mạc Ứng Đường cảm giác có chút quỷ dị, như vậy không phải rất kỳ quái sao? Giật tay lại mấy lần cũng không buông được, ngược lại còn làm cho người kia còn siết tay chặt hơn, Mạc Ứng Đường cũng đơn giản không thèm quan tâm đến tên Hoàng đế càng ngày càng kỳ quái này, cúi đầu nói cho hắn biết phương hướng chính xác. Khi y lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy khóe môi người kia nhẹ nhàng nhếch lên một độ cung, dưới ánh trăng trở nên tuấn mỹ đến khó có thể kháng cự. Mạc Ứng Đường vội vàng cúi đầu, tất nhiên không phát hiện nụ cười của Mạc Sinh Bạch càng thêm sâu hơn.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược đối với ngài tăng thêm 10. Trước mắt độ hảo cảm là -20. Kí chủ xin hãy cố gắng lên, mau đem độ hảo cảm kéo đến số dương nào!
Huân hương lượn lờ cháy, Mạc Sinh Bạch có chút thất thần buông tấu chương xuống, quốc gia này mưa thuận gió hoà, quả thực là một quốc gia được trời cao chiếu cố. Chỉ là không có thiên tai, thì sẽ có nhân họa. Mọi thứ ẩn giấu đều đang cần một cơ hội mà thôi.
Nửa tháng này Mạc Sinh Bạch cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ xử lý chính sự và cố gắng dung nhập cuộc sống chốn cung đình, hắn còn phái ẩn vệ điều tra một chút bí mật tiền triều nhằm tìm ra vài manh mối trong thế giới này, sau khi nhúng tay vào, quả nhiên phát hiện một vở kịch cung đấu vô cùng đặc sắc.
Mẫu phi của Mạc Ứng Đường là nữ nhân mà Tiên đế yêu nhất, nhưng vì xuất thân của bà, Tiên đế hao hết tâm lực cũng chỉ có thể cho bà một chức vị Quý phi. Vị Quý phi này rất yêu hoa hải đường, mà người so với hoa còn đẹp hơn, nên được Tiên đế phong làm Đường phi. Một mình bà độc chiếm toàn bộ sủng ái của Tiên đế, tất nhiên làm cho những nữ tử trong hậu cung ghen tị đến đỏ mắt, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống bà. Nhưng vị Đường phi này ngoại trừ có một khuôn mặt gây hoạ, còn có một cái bụng không chịu thua kém, dưới tầng tầng lớp lớp bảo hộ mà thuận lợi mang thai rồi sinh ra Tứ hoàng tử, cũng chính là Mạc Ứng Đường. Tiên đế lúc đó cực kỳ cao hứng, không nghĩ nhiều liền nói muốn lập Tứ hoàng tử làm Thái tử, cũng khởi đầu một bi kịch. Hoàng hậu đương thời đã sinh ra Trưởng tử, tất nhiên là hao hết tâm tư nghĩ cách hại chết Đường phi cùng con trai của bà. Đường phi cả ngày trước sau lo lắng, lúc Tứ hoàng tử sáu tuổi thì buông tay mà đi, trước khi chết khóc lóc cầu xin Tiên đế nhất định phải bảo trụ một mạng của Tứ hoàng tử. Tiên đế đau lòng không nguôi, đem Tứ hoàng tử giao cho Hoàng hậu nuôi nấng, cũng ban ra một đạo mệnh lệnh: nếu Tứ hoàng tử gặp chuyện không may, đứa con của bà cũng đừng hòng mơ đến ngôi vị Hoàng đế, vì thế Hoàng hậu chỉ có thể cắn răng nuôi Mạc Ứng Đường lớn lên. Thời điểm Mạc Ứng Đường mười sáu tuổi, nguyên chủ tạo nên một trận chính biến cung đình, giết cha giết huynh, bước lên ngôi vị Hoàng đế. Mà Tiên đế đồng ý viết chiếu thư nhường ngôi cho hắn, yêu cầu duy nhất chính là giữ lại một mạng của Mạc Ứng Đường, nguyên chủ đáp ứng, cho nên Mạc Ứng Đường mới có thể sống sót. Mà Hoàng hậu với nỗi đau mất con có chết cũng không ngờ đến ngôi vị Hoàng đế sẽ rơi xuống một phế vật không có gì nổi trội như Tam hoàng tử, cuối cùng lựa chọn gửi gắm quãng đời còn lại nơi thanh đăng cổ phật. Cho nên, người thắng lớn nhất thật ra chính là nguyên chủ.
Vừa bội phục nguyên chủ vừa cảm thấy có một tia vô lực, hình tượng hung tàn đã là ấn tượng khắc sâu với mọi người, trách không được độ hảo cảm của Mạc Ứng Đường lại thấp như vậy. Đáng ăn mừng chính là, bốn năm này nguyên chủ đối với quốc gia thật sự là tận tâm tận lực, cũng không làm nên chuyện gì tàn bạo.
Mạc Sinh Bạch ngẫm nghĩ, người năm đó cùng hắn bức vua thoái vị chính là đương kim Tể tướng Trịnh Trung cùng hai người con – đôi huynh đệ Trịnh Văn, Trịnh Võ, hiện giờ hai người đều đang trấn thủ biên cương. Nguyên chủ vốn định sau khi triều đình hoàn toàn ổn định sẽ truyền hai người họ trở về, tạo ra một ước định năm năm. Hiện giờ thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng, còn nửa năm nữa bọn họ mới có thể trở về. Bình thường Mạc Sinh Bạch làm xong nhiệm vụ chính tuyến chỉ mất thời gian nửa năm, có thể thấy được hai vị huynh đệ không phải là nhiệm vụ chi nhánh của hắn.
Vậy thì là ai đây? Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà hắn chưa chú ý tới sao? Hay là nói, còn có một người đang được cố tình che giấu?
Hệ thống: Kí chủ, xin đừng đoán nữa.
Mạc Sinh Bạch: Tại sao?
Hệ thống: Chỉ số thông minh của kí chủ quá cao thật không phải là chuyện tốt!
Mạc Sinh Bạch: Nếu chỉ số thông minh của tôi thấp một chút, có lẽ nhiệm vụ sẽ không thể thuận lợi hoàn thành như vậy đâu.
Hệ thống: Kí chủ đã đoán gần đúng rồi.
Mạc Sinh Bạch: Ha? Nhiệm vụ chi nhánh thật sự là người có quan hệ huyết thống với mục tiêu công lược? Hệ thống, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghe qua hai chữ tiết tháo phải không?
Hệ thống: Đây chỉ là tăng thêm một chút khó khăn thôi, ai bảo kí chủ mỗi nhiệm vụ đều hoàn thành hoàn mỹ như vậy chứ. Thật sự là người hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất mà tôi từng thấy!
Mạc Sinh Bạch: Còn nhiều người nữa cũng làm nhiệm vụ giống tôi?
Hệ thống: Hệ thống hoạt động đã lâu, cần nhanh chóng nghỉ ngơi!
Mạc Sinh Bạch: Ha ha, hệ thống cậu lại dùng chiêu này rồi.
Mặc kệ là tình huống nào, hắn nhất định sẽ biết, đâu mới là mấu chốt giúp hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Chốn yên hoa này ta là lần đầu tiên tới. Không biết An vương gia bình thường thích nghe Hồng Ngạc cô nương đàn khúc gì nhất?”
Hồng Ngạc che miệng cười “Vị công tử này thật là vui tính, hồng nhan tri kỷ của An vương gia cũng không phải chỉ có mình Hồng Ngạc, có thể ngẫu nhiên đến thăm Hồng Ngạc đã là rất tốt rồi, thời gian Hồng Ngạc có thể đàn cho An vương gia nghe thật sự là đã ít lại càng thêm ít.” Dứt lời, lại ai oán mà liếc mắt nhìn Mạc Ứng Đường “Về phần Vương gia thích nghe khúc gì nhất, Hồng Ngạc cũng rất muốn biết đấy.”
Vẻ mặt Mạc Sinh Bạch không hề có chút ý cười “An vương gia thích nhất khúc gì?”
Cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, dùng tay trái xoa xoa huyệt thái dương, giả vờ như đã có chút men say “Đầu không hiểu sao có chút đau, có lẽ là uống nhiều rượu quá rồi. Hôm nay chỉ sợ là không có vinh hạnh thưởng thức tiếng đàn của Hồng Ngạc cô nương.”
Hồng Ngạc vô cùng thức thời “Thân thể Vương gia quan trọng hơn.”
“Vậy đa tạ Hồng Ngạc cô nương đêm nay đã thịnh tình khoản đãi.”
Hai người một trước một sau rời đi, sự im lặng cứ như vậy duy trì suốt quãng đường dài. Mạc Ứng Đường đi phía sau hắn, ngạc nhiên mà nhìn hắn rẽ nhầm hướng cũng không dám lên tiếng. Cho đến khi hai người đi đến cuối ngõ cụt.
“Đó là cô nương mà đệ nói muốn thú về?”
Mạc Ứng Đường chỉ có thể bảo trì im lặng.
“Không nói gì sao? Ứng Đường, đệ làm cho ta thật mệt mỏi.”
“Mệt mỏi? Hoàng huynh, ngươi là Thánh Thượng tôn quý, một người nho nhỏ như ta làm sao gách vác nổi chuyện làm cho ngươi mệt mỏi đây?”
Mạc Sinh Bạch nhìn tia trào phúng trong mắt Mạc Ứng Đường “Đệ không cần thăm dò nữa, trẫm sẽ không thương tổn đến đệ.”
Ngọn đèn có chút tối, Mạc Ứng Đường dường như nhìn thấy trong mắt người ngồi ở ngôi cửu ngũ chí tôn kia lộ ra một tia đau lòng cùng thương tiếc. Làm sao có thể? Người kia giết cha giết huynh bước lên ngôi vị hoàng đế, còn có thể vì một người nho nhỏ như y mà đau lòng sao?
“Đệ tin cũng được, không tin cũng được. Ứng Đường, đệ phải nhớ kỹ, đệ là đệ đệ duy nhất của trẫm. Vô luận đệ làm chuyện gì, trẫm cũng sẽ không trách đệ.” Con ngươi Mạc Sinh Bạch tối lại, nhìn Mạc Ứng Đường vẻ mặt kinh hãi.
Lời của hắn là đang ám chỉ điều gì? Ý rằng y sẽ chạy không thoát khỏi vận mệnh trở thành món đồ chơi trong tay hắn sao? Bàn tay đang buông lỏng không khỏi siết lại thành nắm đấm. Trong lúc thất thần, nắm tay lại bị một bàn tay ấm áp bao lấy, bàn tay như ngọc kia cẩn thận gỡ ra từng ngón tay đang siết chặt lại của y. Mạc Ứng Đường nhìn ánh mắt nghiêm túc của người nọ, đột nhiên nói không nên lời.
“Đi thôi.” Mạc Sinh Bạch vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Mạc Ứng Đường vòng về con đường cũ “Lần này, đệ dẫn đường.”
Trên tay truyền đến độ ấm làm Mạc Ứng Đường cảm giác có chút quỷ dị, như vậy không phải rất kỳ quái sao? Giật tay lại mấy lần cũng không buông được, ngược lại còn làm cho người kia còn siết tay chặt hơn, Mạc Ứng Đường cũng đơn giản không thèm quan tâm đến tên Hoàng đế càng ngày càng kỳ quái này, cúi đầu nói cho hắn biết phương hướng chính xác. Khi y lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy khóe môi người kia nhẹ nhàng nhếch lên một độ cung, dưới ánh trăng trở nên tuấn mỹ đến khó có thể kháng cự. Mạc Ứng Đường vội vàng cúi đầu, tất nhiên không phát hiện nụ cười của Mạc Sinh Bạch càng thêm sâu hơn.
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược đối với ngài tăng thêm 10. Trước mắt độ hảo cảm là -20. Kí chủ xin hãy cố gắng lên, mau đem độ hảo cảm kéo đến số dương nào!
Huân hương lượn lờ cháy, Mạc Sinh Bạch có chút thất thần buông tấu chương xuống, quốc gia này mưa thuận gió hoà, quả thực là một quốc gia được trời cao chiếu cố. Chỉ là không có thiên tai, thì sẽ có nhân họa. Mọi thứ ẩn giấu đều đang cần một cơ hội mà thôi.
Nửa tháng này Mạc Sinh Bạch cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ xử lý chính sự và cố gắng dung nhập cuộc sống chốn cung đình, hắn còn phái ẩn vệ điều tra một chút bí mật tiền triều nhằm tìm ra vài manh mối trong thế giới này, sau khi nhúng tay vào, quả nhiên phát hiện một vở kịch cung đấu vô cùng đặc sắc.
Mẫu phi của Mạc Ứng Đường là nữ nhân mà Tiên đế yêu nhất, nhưng vì xuất thân của bà, Tiên đế hao hết tâm lực cũng chỉ có thể cho bà một chức vị Quý phi. Vị Quý phi này rất yêu hoa hải đường, mà người so với hoa còn đẹp hơn, nên được Tiên đế phong làm Đường phi. Một mình bà độc chiếm toàn bộ sủng ái của Tiên đế, tất nhiên làm cho những nữ tử trong hậu cung ghen tị đến đỏ mắt, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống bà. Nhưng vị Đường phi này ngoại trừ có một khuôn mặt gây hoạ, còn có một cái bụng không chịu thua kém, dưới tầng tầng lớp lớp bảo hộ mà thuận lợi mang thai rồi sinh ra Tứ hoàng tử, cũng chính là Mạc Ứng Đường. Tiên đế lúc đó cực kỳ cao hứng, không nghĩ nhiều liền nói muốn lập Tứ hoàng tử làm Thái tử, cũng khởi đầu một bi kịch. Hoàng hậu đương thời đã sinh ra Trưởng tử, tất nhiên là hao hết tâm tư nghĩ cách hại chết Đường phi cùng con trai của bà. Đường phi cả ngày trước sau lo lắng, lúc Tứ hoàng tử sáu tuổi thì buông tay mà đi, trước khi chết khóc lóc cầu xin Tiên đế nhất định phải bảo trụ một mạng của Tứ hoàng tử. Tiên đế đau lòng không nguôi, đem Tứ hoàng tử giao cho Hoàng hậu nuôi nấng, cũng ban ra một đạo mệnh lệnh: nếu Tứ hoàng tử gặp chuyện không may, đứa con của bà cũng đừng hòng mơ đến ngôi vị Hoàng đế, vì thế Hoàng hậu chỉ có thể cắn răng nuôi Mạc Ứng Đường lớn lên. Thời điểm Mạc Ứng Đường mười sáu tuổi, nguyên chủ tạo nên một trận chính biến cung đình, giết cha giết huynh, bước lên ngôi vị Hoàng đế. Mà Tiên đế đồng ý viết chiếu thư nhường ngôi cho hắn, yêu cầu duy nhất chính là giữ lại một mạng của Mạc Ứng Đường, nguyên chủ đáp ứng, cho nên Mạc Ứng Đường mới có thể sống sót. Mà Hoàng hậu với nỗi đau mất con có chết cũng không ngờ đến ngôi vị Hoàng đế sẽ rơi xuống một phế vật không có gì nổi trội như Tam hoàng tử, cuối cùng lựa chọn gửi gắm quãng đời còn lại nơi thanh đăng cổ phật. Cho nên, người thắng lớn nhất thật ra chính là nguyên chủ.
Vừa bội phục nguyên chủ vừa cảm thấy có một tia vô lực, hình tượng hung tàn đã là ấn tượng khắc sâu với mọi người, trách không được độ hảo cảm của Mạc Ứng Đường lại thấp như vậy. Đáng ăn mừng chính là, bốn năm này nguyên chủ đối với quốc gia thật sự là tận tâm tận lực, cũng không làm nên chuyện gì tàn bạo.
Mạc Sinh Bạch ngẫm nghĩ, người năm đó cùng hắn bức vua thoái vị chính là đương kim Tể tướng Trịnh Trung cùng hai người con – đôi huynh đệ Trịnh Văn, Trịnh Võ, hiện giờ hai người đều đang trấn thủ biên cương. Nguyên chủ vốn định sau khi triều đình hoàn toàn ổn định sẽ truyền hai người họ trở về, tạo ra một ước định năm năm. Hiện giờ thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng, còn nửa năm nữa bọn họ mới có thể trở về. Bình thường Mạc Sinh Bạch làm xong nhiệm vụ chính tuyến chỉ mất thời gian nửa năm, có thể thấy được hai vị huynh đệ không phải là nhiệm vụ chi nhánh của hắn.
Vậy thì là ai đây? Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà hắn chưa chú ý tới sao? Hay là nói, còn có một người đang được cố tình che giấu?
Hệ thống: Kí chủ, xin đừng đoán nữa.
Mạc Sinh Bạch: Tại sao?
Hệ thống: Chỉ số thông minh của kí chủ quá cao thật không phải là chuyện tốt!
Mạc Sinh Bạch: Nếu chỉ số thông minh của tôi thấp một chút, có lẽ nhiệm vụ sẽ không thể thuận lợi hoàn thành như vậy đâu.
Hệ thống: Kí chủ đã đoán gần đúng rồi.
Mạc Sinh Bạch: Ha? Nhiệm vụ chi nhánh thật sự là người có quan hệ huyết thống với mục tiêu công lược? Hệ thống, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghe qua hai chữ tiết tháo phải không?
Hệ thống: Đây chỉ là tăng thêm một chút khó khăn thôi, ai bảo kí chủ mỗi nhiệm vụ đều hoàn thành hoàn mỹ như vậy chứ. Thật sự là người hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất mà tôi từng thấy!
Mạc Sinh Bạch: Còn nhiều người nữa cũng làm nhiệm vụ giống tôi?
Hệ thống: Hệ thống hoạt động đã lâu, cần nhanh chóng nghỉ ngơi!
Mạc Sinh Bạch: Ha ha, hệ thống cậu lại dùng chiêu này rồi.
Mặc kệ là tình huống nào, hắn nhất định sẽ biết, đâu mới là mấu chốt giúp hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.