Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 65: Quyển 6 - Chương 65: Ngược Thần vương vô thượng cặn bã 8
Bất Tẩy Kiểm Dã Soái
15/12/2017
Lại đến thời gian Tứ đại thần thú tụ hội, lần này địa điểm là ở Thanh Long Điện của Thanh Tiêu. Hôm nay Thanh Tiêu và Bạch Nghiễn vô cùng thần kỳ mà không cãi nhau ầm ĩ, ngược lại cùng ngồi nhìn hai người từ nãy đến giờ vẫn không chịu nói lời nào, Huyền Minh và Chu Tước.
“Hai người các ngươi, cãi nhau?” Thanh Tiêu thăm dò hỏi một câu.
“Không có.”
“Không có.”
Đáp lại Thanh Tiêu là hai đáp án giống hệt nhau.
Thanh Tiêu cũng không hỏi lại, dùng ánh mắt liếc nhìn Bạch Nghiễn. Bạch Nghiễn rất nể mặt mà phối hợp cùng y “Hai người các ngươi đừng căng thẳng như vậy, nãy giờ một câu cũng chưa chịu nói, ta và giun xanh nhỏ cũng không phải kẻ mù, sao lại không nhìn ra hai người có chuyện?”
Thanh Tiêu mới vì Bạch Nghiễn chịu phối hợp mà cảm thấy vui mừng, kết quả lại nghe thấy ba chữ ‘giun xanh nhỏ’, khuôn mặt lập tức trầm xuống.
Chu Tước bảo trì im lặng, chỉ là sắc mặt có nhìn thế nào cũng không tốt nổi.
Thanh Tiêu không thể nhìn Chu Tước như vậy “Hai người các ngươi thẳng thắn với nhau không phải tốt hơn à? Sao lại đột nhiên nháo loạn? Chu Tước, còn cái bộ dáng này của ngươi nữa, đừng nói là Huyền Minh cướp vợ của ngươi nhé?” Nói xong Thanh Tiêu lại vui vẻ mà cười to hai tiếng “Chu Tước, ngươi làm gỉ có vợ để cho hắn đoạt chứ, đúng không? Chuyện gì cũng được, ầm ĩ không vui làm gì hả?”
Thanh Tiêu vừa dứt lời, bầu không khí giữa Huyền Minh và Chu Tước càng trở nên cứng ngắc.
Bạch Nghiễn cho Thanh Tiêu một ánh mắt xem thường, ý giống như đang nói, cái con rồng ngốc này!
Thanh Tiêu cũng nhận ra bầu không khí đã bắt đầu kỳ quái “Ta, ta chỉ là nói đại thôi, sẽ không phải nói trúng rồi chứ? Ha ha.”
Bạch Nghiễn không thể nhìn nổi “Đề tài này dừng lại ở đây.”
“Đúng đúng.” Thanh Tiêu cực lực nói sang chuyện khác “Kể cho các ngươi một chuyện có liên quan đến Vương nhé. Cách đây vài ngày, Tử Hà nhờ ta giải trừ ma độc cho một người, nhưng mà người này nha, độc của hắn ta không giải được, nên ta liền dẫn hắn đi gặp Vương. Các ngươi đoán xem kết quả thế nào?”
Nghe đến đây, sắc mặt Huyền Minh đã cực kém, thế nhưng trên mặt Chu Tước và Bạch Nghiễn lại nhiều thêm một tia hứng thú.
Thanh Tiêu vừa lòng cười cười, cũng không thừa nước đục thả câu nữa “Tiên sĩ này sau khi được Vương chữa khỏi, liền trực tiếp ở lại Quỳnh Hoa Điện!”
Vẻ mặt Chu Tước và Bạch Nghiễn đã bắt đầu nghiêm túc. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được cảnh giác trong mắt đối phương. Bạch Nghiễn mở miệng hỏi “Tiên sĩ này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Không chỉ có thể khiến Tử Hà mở miệng, còn có thể làm cho Vương lưu hắn lại Quỳnh Hoa Điện! Chắc chắc là lai giả bất thiện. Thanh Tiêu, ngươi có biết thân phận của tiên sĩ này không?”
Thanh Tiêu có chút không quen với một Bạch Nghiễn nghiêm túc như vậy, xấu hổ sờ sờ mũi mình “Tử Hà nói người nọ có ơn với nàng, nên khi nàng ấy dẫn người đến ta cũng không nghĩ nhiều. Thân phận người nọ ta thật sự không biết, thoạt nhìn cũng giống một Tán tiên, ta chỉ biết tên của người kia thôi.”
Chu Tước cau mày hỏi “Vậy tên của hắn là gì?”
Thanh Tiêu không cần nghĩ mà trả lời “Mạc Sinh Bạch.”
Sắc mặt Chu Tước tái nhợt “Là hắn?”
“Ngươi biết hắn?” Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên.
Chu Tước không lập tức trả lời vấn đề của Thanh Tiêu, mà đem ánh mắt nghi vấn chuyển về phía Huyền Minh đang không nói được lời nào.
Huyền Minh cười khổ “Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết phải giải thích thế nào.”
Trong mắt Chu Tước lộ ra trào phúng “Các ngươi không phải yêu nhau sao? Tại sao lại có liên quan đến Vương?”
“Mặc kệ ngươi tin hay không, Chu Tước, ta giải thích với ngươi một lần nữa, ta và Mạc Sinh Bạch tuyệt đối không phải là loại quan hệ như ngươi nghĩ.”
“À? Vậy các ngươi là loại quan hệ gì?”
Huyền Minh lại im lặng, hắn không muốn nói dối Chu Tước, nhưng chuyện năm đó hắn cũng không thể nói cho Chu Tước biết. Điều hắn có thể làm, cũng chỉ có im lặng.
Chu Tước cười lạnh “Đây là câu trả lời của ngươi? Ta đã hiểu.” Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.
Huyền Minh cũng không muốn tiếp tục ngốc ở Thanh Long Điện, cũng chắp tay rời đi.
Thanh Tiêu ngây ngốc nhìn mọi thứ vừa xảy ra trước mắt, cả người còn chưa kịp phản ứng “Tại sao thành như vậy? Sao lại có quan hệ hỗn loạn quá vậy?”
Bạch Nghiễn nở nụ cười xấu xa “Ta có biết một ít chuyện.”
“Thật? Nói nghe xem.”
“Đầu tiên, ta sẽ nói cho mọi người biết một chuyện. Huyền Minh đã thích Chu Tước rất rất nhiều năm, Chu Tước vẫn chưa hề phát hiện.”
“Cái gì? Sao ngươi lại biết?”
“Nhìn không ra có lẽ cũng chỉ có Chu Tước và ngươi.” Bạch Nghiễn như ám chỉ mà cười cười.
“Vậy Mạc Sinh Bạch và bọn họ lại là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện này hay là thôi đi.”
“Gì chứ?”
“Tại sao chúng ta phải xen vào chuyện của người khác? Trước tiên nói chút chuyện của chúng ta không tốt hơn sao?”
Thanh Tiêu thấy đôi mắt đào hoa của Bạch Nghiễn híp lại, nhất thời cảm giác không tốt, ngay cả mi mắt cũng giật giật “Giữa, giữa chúng ta thì có chuyện gì để nói chứ!”
“Ngươi cảm thấy không có à?” Bạch Nghiễn cười càng thêm nguy hiểm, từng bước một đến gần Thanh Tiêu, trực tiếp hôn lên đôi môi hắn đã khát khao từ lâu, hương vị so với trong tưởng tượng còn thơm ngọt hơn. Bạch Nghiễn buông Thanh Tiêu ra “Ngươi bây giờ còn cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói nữa không?”
Thanh Tiêu bị nụ hôn của hắn làm cho ngây dại, kinh ngạc mà vươn tay sờ lên môi mình “Ngươi, ngươi, ngươi có ý gì?!”
“Ta vẫn luôn muốn làm vậy với ngươi. Ta có ý gì, ngươi còn chưa nhìn ra sao?”
“Ta, ta có chút rối!” Thanh Tiêu cảm thấy đầu óc của mình tuyệt đối không đủ dùng! Lúc nãy rõ ràng còn đang nói về chuyện giữa Huyền Minh và Chu Tước, sao giờ Bạch Nghiễn lại đột nhiên hôn y rồi?
Bạch Nghiễn lại thừa dịp y chưa hồi thần mà tiếp tục hôn lên, lưu loát cạy mở khớp hàm y, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng Thanh Tiêu, cho đến khi đem Thanh Tiêu hôn đến sắc mặt ửng hồng “Vậy giờ, ngươi đã hiểu chưa?”
“Ngươi, ngươi đừng làm bậy, Bạch Nghiễn!”
“Giả vờ gì chứ?” Bạch Nghiễn cười khẽ “Ngươi cũng có cảm giác, đúng không?”
“Ngươi, ngươi…” Thanh Tiêu bị Bạch Nghiễn làm tức đến không nói nên lời.
“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì mà. Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại đột nhiên đối với ngươi như vậy đúng không?”
Thanh Tiêu gật gật đầu.
“Ngươi hôm nay cũng nhìn thấy Huyền Minh và Chu Tước rồi, ta sợ chúng ta sẽ giống như bọn họ. Ta trước kia cũng giống như Huyền Minh, đều không dám nói ra, nhưng nhìn Huyền Minh bây giờ, ta cảm thấy mặc kệ thế nào vẫn phải cố gắng một chút.”
Đột nhiên được Bạch Nghiễn thổ lộ, Thanh Tiêu ngoại trừ kinh ngạc bên ngoài, còn có một tia kinh hỉ ngay cả chính y cũng không thể nhận ra “Vậy ngươi, vậy ngươi tại sao lúc bình thường không có việc gì liền cãi nhau với ta? Ta vẫn nghĩ ngươi ghét ta…”
“Sao lại vậy được? Ta chỉ muốn trêu đùa ngươi thôi, bởi vì bộ dáng tức giận của ngươi rất đáng yêu.”
“Ngươi…” Thanh Tiêu xấu hổ.
“Được rồi, rồng nhỏ ngốc.” Bạch Nghiễn lại hôn lên hai má y “Chúng ta về sau cứ như thế này đi.”
Thanh Tiêu bị hắn hôn đến đỏ mặt “Ta, ta còn chưa đáp ứng ngươi!”
Bạch Nghiễn như suy nghĩ mà gật gật đầu, trực tiếp đem Thanh Tiêu đang ngồi ôm lấy “Chúng ta cứ lên giường rồi bàn tiếp đi.”
“Á! Bạch Nghiễn, không được! Ta, ta đáp ứng ngươi!”
Bạch Nghiễn cười xấu xa “Đáp ứng rồi?”
Thanh Tiêu bị bắt ép nói ra “Đáp ứng rồi.”
“Vậy tiếp theo làm việc chúng ta nên làm thôi.”
“Á! Bạch Nghiễn! Không được mà!”
Tình dục trong mắt Bạch Nghiễn quay cuồng đến đáng sợ “Tại sao không được? Ta đã nhịn rất lâu rồi.”
Thanh Tiêu có phần bị bộ dạng này của Bạch Nghiễn dọa sợ, cũng không dám dùng sức, thanh âm mềm đi “Vậy, ta đây phải ở trên.”
Bạch Nghiễn cười vô cùng thoải mái “Không được!”
Trong nháy mắt cả người Thanh Tiêu lập tức không khỏe “Dựa vào đâu chứ? Ta mới là người đứng đầu Tứ đại thần thú! Ngươi, á! Ta, ta là rồng, sao có thể bị một con hổ già như ngươi đè dưới thân chứ!”
Trong lúc Thanh Tiêu nói chuyện, Bạch Nghiễn đã cởi sạch y phục của Thanh Tiêu, hơn nữa còn đem cả người y chặt chẽ áp dưới thân “Ngươi không biết bây giờ nói những lời này là quá muộn à?”
Vì thế dưới sự ỡm ờ của Thanh Tiêu, Bạch Nghiễn đem Thanh Tiêu lăn qua lộn lại làm đến vài lần, nhìn thấy mỗi một tấc da thịt trên người Thanh Tiêu đều để lại dấu vết thuộc về một mình hắn, mới vừa lòng nở nụ cười. Nhưng miệng vẫn uy hiếp nói ra một câu “Rồng nhỏ ngốc à, ngươi nếu cùng ta một chỗ, tốt nhất mau đem mấy thị thiếp của ngươi đuổi đi hết đi!”
“Không, không nghe!”
“Còn cãi được à?” Bạch Nghiễn đỉnh một cái thật sâu “Nếu ngươi không đuổi họ đi, vậy ta sẽ khiến ngươi ba ngày ba đêm không thể xuống giường. Sao hả? Ta nói được là làm được nha.”
Thanh Tiêu bị hắn đỉnh đến mức sắp khóc “Quá, quá sâu.”
“Có đồng ý không? Hả?”
“Đồng ý, ta đều đồng ý. Ưm, a…”
“Vậy là tốt.” Bạch Nghiễn nói xong lại tiếp tục động. Hai người đắm chìm vào nhau, cũng không quan tâm đây là đêm hay ngày.
“Hai người các ngươi, cãi nhau?” Thanh Tiêu thăm dò hỏi một câu.
“Không có.”
“Không có.”
Đáp lại Thanh Tiêu là hai đáp án giống hệt nhau.
Thanh Tiêu cũng không hỏi lại, dùng ánh mắt liếc nhìn Bạch Nghiễn. Bạch Nghiễn rất nể mặt mà phối hợp cùng y “Hai người các ngươi đừng căng thẳng như vậy, nãy giờ một câu cũng chưa chịu nói, ta và giun xanh nhỏ cũng không phải kẻ mù, sao lại không nhìn ra hai người có chuyện?”
Thanh Tiêu mới vì Bạch Nghiễn chịu phối hợp mà cảm thấy vui mừng, kết quả lại nghe thấy ba chữ ‘giun xanh nhỏ’, khuôn mặt lập tức trầm xuống.
Chu Tước bảo trì im lặng, chỉ là sắc mặt có nhìn thế nào cũng không tốt nổi.
Thanh Tiêu không thể nhìn Chu Tước như vậy “Hai người các ngươi thẳng thắn với nhau không phải tốt hơn à? Sao lại đột nhiên nháo loạn? Chu Tước, còn cái bộ dáng này của ngươi nữa, đừng nói là Huyền Minh cướp vợ của ngươi nhé?” Nói xong Thanh Tiêu lại vui vẻ mà cười to hai tiếng “Chu Tước, ngươi làm gỉ có vợ để cho hắn đoạt chứ, đúng không? Chuyện gì cũng được, ầm ĩ không vui làm gì hả?”
Thanh Tiêu vừa dứt lời, bầu không khí giữa Huyền Minh và Chu Tước càng trở nên cứng ngắc.
Bạch Nghiễn cho Thanh Tiêu một ánh mắt xem thường, ý giống như đang nói, cái con rồng ngốc này!
Thanh Tiêu cũng nhận ra bầu không khí đã bắt đầu kỳ quái “Ta, ta chỉ là nói đại thôi, sẽ không phải nói trúng rồi chứ? Ha ha.”
Bạch Nghiễn không thể nhìn nổi “Đề tài này dừng lại ở đây.”
“Đúng đúng.” Thanh Tiêu cực lực nói sang chuyện khác “Kể cho các ngươi một chuyện có liên quan đến Vương nhé. Cách đây vài ngày, Tử Hà nhờ ta giải trừ ma độc cho một người, nhưng mà người này nha, độc của hắn ta không giải được, nên ta liền dẫn hắn đi gặp Vương. Các ngươi đoán xem kết quả thế nào?”
Nghe đến đây, sắc mặt Huyền Minh đã cực kém, thế nhưng trên mặt Chu Tước và Bạch Nghiễn lại nhiều thêm một tia hứng thú.
Thanh Tiêu vừa lòng cười cười, cũng không thừa nước đục thả câu nữa “Tiên sĩ này sau khi được Vương chữa khỏi, liền trực tiếp ở lại Quỳnh Hoa Điện!”
Vẻ mặt Chu Tước và Bạch Nghiễn đã bắt đầu nghiêm túc. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được cảnh giác trong mắt đối phương. Bạch Nghiễn mở miệng hỏi “Tiên sĩ này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Không chỉ có thể khiến Tử Hà mở miệng, còn có thể làm cho Vương lưu hắn lại Quỳnh Hoa Điện! Chắc chắc là lai giả bất thiện. Thanh Tiêu, ngươi có biết thân phận của tiên sĩ này không?”
Thanh Tiêu có chút không quen với một Bạch Nghiễn nghiêm túc như vậy, xấu hổ sờ sờ mũi mình “Tử Hà nói người nọ có ơn với nàng, nên khi nàng ấy dẫn người đến ta cũng không nghĩ nhiều. Thân phận người nọ ta thật sự không biết, thoạt nhìn cũng giống một Tán tiên, ta chỉ biết tên của người kia thôi.”
Chu Tước cau mày hỏi “Vậy tên của hắn là gì?”
Thanh Tiêu không cần nghĩ mà trả lời “Mạc Sinh Bạch.”
Sắc mặt Chu Tước tái nhợt “Là hắn?”
“Ngươi biết hắn?” Thanh Tiêu có chút ngạc nhiên.
Chu Tước không lập tức trả lời vấn đề của Thanh Tiêu, mà đem ánh mắt nghi vấn chuyển về phía Huyền Minh đang không nói được lời nào.
Huyền Minh cười khổ “Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết phải giải thích thế nào.”
Trong mắt Chu Tước lộ ra trào phúng “Các ngươi không phải yêu nhau sao? Tại sao lại có liên quan đến Vương?”
“Mặc kệ ngươi tin hay không, Chu Tước, ta giải thích với ngươi một lần nữa, ta và Mạc Sinh Bạch tuyệt đối không phải là loại quan hệ như ngươi nghĩ.”
“À? Vậy các ngươi là loại quan hệ gì?”
Huyền Minh lại im lặng, hắn không muốn nói dối Chu Tước, nhưng chuyện năm đó hắn cũng không thể nói cho Chu Tước biết. Điều hắn có thể làm, cũng chỉ có im lặng.
Chu Tước cười lạnh “Đây là câu trả lời của ngươi? Ta đã hiểu.” Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.
Huyền Minh cũng không muốn tiếp tục ngốc ở Thanh Long Điện, cũng chắp tay rời đi.
Thanh Tiêu ngây ngốc nhìn mọi thứ vừa xảy ra trước mắt, cả người còn chưa kịp phản ứng “Tại sao thành như vậy? Sao lại có quan hệ hỗn loạn quá vậy?”
Bạch Nghiễn nở nụ cười xấu xa “Ta có biết một ít chuyện.”
“Thật? Nói nghe xem.”
“Đầu tiên, ta sẽ nói cho mọi người biết một chuyện. Huyền Minh đã thích Chu Tước rất rất nhiều năm, Chu Tước vẫn chưa hề phát hiện.”
“Cái gì? Sao ngươi lại biết?”
“Nhìn không ra có lẽ cũng chỉ có Chu Tước và ngươi.” Bạch Nghiễn như ám chỉ mà cười cười.
“Vậy Mạc Sinh Bạch và bọn họ lại là chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện này hay là thôi đi.”
“Gì chứ?”
“Tại sao chúng ta phải xen vào chuyện của người khác? Trước tiên nói chút chuyện của chúng ta không tốt hơn sao?”
Thanh Tiêu thấy đôi mắt đào hoa của Bạch Nghiễn híp lại, nhất thời cảm giác không tốt, ngay cả mi mắt cũng giật giật “Giữa, giữa chúng ta thì có chuyện gì để nói chứ!”
“Ngươi cảm thấy không có à?” Bạch Nghiễn cười càng thêm nguy hiểm, từng bước một đến gần Thanh Tiêu, trực tiếp hôn lên đôi môi hắn đã khát khao từ lâu, hương vị so với trong tưởng tượng còn thơm ngọt hơn. Bạch Nghiễn buông Thanh Tiêu ra “Ngươi bây giờ còn cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói nữa không?”
Thanh Tiêu bị nụ hôn của hắn làm cho ngây dại, kinh ngạc mà vươn tay sờ lên môi mình “Ngươi, ngươi, ngươi có ý gì?!”
“Ta vẫn luôn muốn làm vậy với ngươi. Ta có ý gì, ngươi còn chưa nhìn ra sao?”
“Ta, ta có chút rối!” Thanh Tiêu cảm thấy đầu óc của mình tuyệt đối không đủ dùng! Lúc nãy rõ ràng còn đang nói về chuyện giữa Huyền Minh và Chu Tước, sao giờ Bạch Nghiễn lại đột nhiên hôn y rồi?
Bạch Nghiễn lại thừa dịp y chưa hồi thần mà tiếp tục hôn lên, lưu loát cạy mở khớp hàm y, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng Thanh Tiêu, cho đến khi đem Thanh Tiêu hôn đến sắc mặt ửng hồng “Vậy giờ, ngươi đã hiểu chưa?”
“Ngươi, ngươi đừng làm bậy, Bạch Nghiễn!”
“Giả vờ gì chứ?” Bạch Nghiễn cười khẽ “Ngươi cũng có cảm giác, đúng không?”
“Ngươi, ngươi…” Thanh Tiêu bị Bạch Nghiễn làm tức đến không nói nên lời.
“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì mà. Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại đột nhiên đối với ngươi như vậy đúng không?”
Thanh Tiêu gật gật đầu.
“Ngươi hôm nay cũng nhìn thấy Huyền Minh và Chu Tước rồi, ta sợ chúng ta sẽ giống như bọn họ. Ta trước kia cũng giống như Huyền Minh, đều không dám nói ra, nhưng nhìn Huyền Minh bây giờ, ta cảm thấy mặc kệ thế nào vẫn phải cố gắng một chút.”
Đột nhiên được Bạch Nghiễn thổ lộ, Thanh Tiêu ngoại trừ kinh ngạc bên ngoài, còn có một tia kinh hỉ ngay cả chính y cũng không thể nhận ra “Vậy ngươi, vậy ngươi tại sao lúc bình thường không có việc gì liền cãi nhau với ta? Ta vẫn nghĩ ngươi ghét ta…”
“Sao lại vậy được? Ta chỉ muốn trêu đùa ngươi thôi, bởi vì bộ dáng tức giận của ngươi rất đáng yêu.”
“Ngươi…” Thanh Tiêu xấu hổ.
“Được rồi, rồng nhỏ ngốc.” Bạch Nghiễn lại hôn lên hai má y “Chúng ta về sau cứ như thế này đi.”
Thanh Tiêu bị hắn hôn đến đỏ mặt “Ta, ta còn chưa đáp ứng ngươi!”
Bạch Nghiễn như suy nghĩ mà gật gật đầu, trực tiếp đem Thanh Tiêu đang ngồi ôm lấy “Chúng ta cứ lên giường rồi bàn tiếp đi.”
“Á! Bạch Nghiễn, không được! Ta, ta đáp ứng ngươi!”
Bạch Nghiễn cười xấu xa “Đáp ứng rồi?”
Thanh Tiêu bị bắt ép nói ra “Đáp ứng rồi.”
“Vậy tiếp theo làm việc chúng ta nên làm thôi.”
“Á! Bạch Nghiễn! Không được mà!”
Tình dục trong mắt Bạch Nghiễn quay cuồng đến đáng sợ “Tại sao không được? Ta đã nhịn rất lâu rồi.”
Thanh Tiêu có phần bị bộ dạng này của Bạch Nghiễn dọa sợ, cũng không dám dùng sức, thanh âm mềm đi “Vậy, ta đây phải ở trên.”
Bạch Nghiễn cười vô cùng thoải mái “Không được!”
Trong nháy mắt cả người Thanh Tiêu lập tức không khỏe “Dựa vào đâu chứ? Ta mới là người đứng đầu Tứ đại thần thú! Ngươi, á! Ta, ta là rồng, sao có thể bị một con hổ già như ngươi đè dưới thân chứ!”
Trong lúc Thanh Tiêu nói chuyện, Bạch Nghiễn đã cởi sạch y phục của Thanh Tiêu, hơn nữa còn đem cả người y chặt chẽ áp dưới thân “Ngươi không biết bây giờ nói những lời này là quá muộn à?”
Vì thế dưới sự ỡm ờ của Thanh Tiêu, Bạch Nghiễn đem Thanh Tiêu lăn qua lộn lại làm đến vài lần, nhìn thấy mỗi một tấc da thịt trên người Thanh Tiêu đều để lại dấu vết thuộc về một mình hắn, mới vừa lòng nở nụ cười. Nhưng miệng vẫn uy hiếp nói ra một câu “Rồng nhỏ ngốc à, ngươi nếu cùng ta một chỗ, tốt nhất mau đem mấy thị thiếp của ngươi đuổi đi hết đi!”
“Không, không nghe!”
“Còn cãi được à?” Bạch Nghiễn đỉnh một cái thật sâu “Nếu ngươi không đuổi họ đi, vậy ta sẽ khiến ngươi ba ngày ba đêm không thể xuống giường. Sao hả? Ta nói được là làm được nha.”
Thanh Tiêu bị hắn đỉnh đến mức sắp khóc “Quá, quá sâu.”
“Có đồng ý không? Hả?”
“Đồng ý, ta đều đồng ý. Ưm, a…”
“Vậy là tốt.” Bạch Nghiễn nói xong lại tiếp tục động. Hai người đắm chìm vào nhau, cũng không quan tâm đây là đêm hay ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.