Quyển 1 - Chương 7: Đàm đạo giao kèo
Náo Náo Cô Nương
23/05/2023
"Thế cuối cùng là cậu cũng chẳng làm được gì à?" Liễu Hạ An cầm bánh hoa quế cắn một miếng, liếc nhìn Ngọc Thiên Minh đầy thăm dò.
Cậu ngồi yên không dám động, bất lực thở dài:"Tôi... lúc đó say rượu quá, không nhớ mình nói gì nữa."
Liễu Hạ An bày ra vẻ mặt không quan tâm, phui phủi bột quế trên tay rồi đứng dậy:"Cậu cứ ở đây ăn no ngủ kỹ dưỡng thương cho tốt. Cuối tháng này đào tẩu cùng tôi."
"Đào tẩu?" Mặt cậu thộn ra, nghi hoặc nhìn Hạ An:"Ý cô là cùng cô trốn về Ngọc quốc?"
"Cứ cho là thế." Cô đánh mắt lên mái nhà nọ, nhỏ giọng đáp:"Nhưng không phải đi cùng đoàn sứ giả, chúng ta đi tới chỗ của phản quân triều đình."
Ngọc Thiên Minh không hiểu lắm những lời Hạ An nói, nhưng cô đã dặn dò sao thì nghe vậy. Bản thân cậu bị giam lỏng trong Vạn Hạnh cung này vốn chẳng làm được tích sự gì, cơ thể thì ốm yếu bệnh tật, giờ bảo cậu dưỡng thân cho tốt thì cậu cũng phải dốc lòng ăn ngủ chứ biết làm sao.
Bóng dáng của Hạ An dần dần đi khuất sau vườn hoa, Ngọc Thiên Minh vô thức hỏi một câu:"Không biết Hạ An bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, ngầu thật đấy."
[Chị ấy tính đến giờ cũng hơn 80 rồi.] Đột nhiên giọng nói của An An thình lình vang lên, dọa Thiên Minh xém chút nữa đánh rơi chén trà trong tay.
[Nhóc có thể bớt dọa người hơn không?] Cậu thở hắt ra, uống một ngụm trà cho tĩnh tâm rồi mới hỏi tiếp:[ Hạ An trông vậy mà hơn 80 tuổi cơ á, nhưng nhìn điệu bộ cô ấy đâu giống mấy bà già lắm đâu? Mà sao nhóc lại biết thông tin này của Hạ An, có gì nói anh nghe coi.]
[Em là một hệ thống, có gì là không biết chứ.] Nó nói nửa câu, trong lòng tự thêm nửa câu còn lại, chủ nhân của nó nó còn không rõ thì ai rõ:[Thế giới gốc của Hạ An rất đặc biệt, tuổi thọ người ở đó kéo dài đến 200, lúc chị ấy chết mới có 56 tuổi, dáng vẻ thì như thiếu nữ 23. Sau đó hình dáng chị ấy cứ ở mãi trạng thái lúc trẻ nên tính cách cũng có phần ảnh hưởng, là kiểu người già không được.]
An An đây là còn chưa kể đến cấp trên của Liễu Hạ An giờ đã hơn năm nghìn tuổi mà vẫn như đứa trẻ con, suốt ngày bị lừa. Tính ra chủ nhân nó còn trưởng thành chán.
[Nói như vậy thì cô ấy chết trẻ quá, tiếc thật.]
[Chị ấy chán sống nên tự tử đấy.] Ngọc Thiên Minh còn đang nuối tiếc thanh xuân của Hạ An thì hệ thống tạt ngay một gáo nước lạnh vào cậu:[Trước khi tự tử chị ấy là người vô cùng được kính trọng, khi mất còn được cả đất nước đưa tang nữa cơ.]
Ngọc Thiên Minh nghe tới đây thì chẳng muốn hỏi tiếp nữa. Cậu không hiểu và cũng không muốn hiểu những lời An An nói, cách sống của bậc cao nhân người thường như cậu sẽ không hiểu nổi đâu. Nghĩ đến việc người giúp đỡ cậu là một nhân vật tầm cỡ đến mức đã từng được tổ chức quốc tang thì cũng đủ biết tài năng của Hạ An không giống người thường rồi.
Trong lúc Ngọc Thiên Minh còn đang rảnh rỗi nói chuyện với hệ thống thì Liễu Hạ An vừa rời khỏi Vạn Hạnh cung đã bị người chặn lại.
Cô nâng mắt nhìn qua hai hắc y nhân trước mắt, một kẻ rất quen mặt, là cận vệ Hà Tam bên cạnh Ngọc Thiên Minh. Người còn lại là một nữ nhân, vẻ ngoài sắc sảo lạnh lùng, nhìn qua cũng biết không phải người dễ động tới.
"Không biết hai vị có chuyện phiền hà gì mà phải chăn đường ta vậy nhỉ?" Ngữ điệu của cô cũng thay đổi hẳn, chính là phong cách mạnh mẽ của Liễu Hạ An, đặt vào vẻ ngoài mềm mỏng của Ngọc Nhu Nhi có phần không hợp mắt, lại làm giảm khí thế của cô đi.
"Hoàng thượng có lệnh mời công chúa đến Hoàng Long điện một chuyến." Hà Tam lạnh giọng đáp.
Hạ An nhìn thế thủ của hai người họ, hẳn nhiên biết nếu không làm theo cũng sẽ bị ép bức. Cô thì chẳng phiền, vừa đúng dịp hôm nay không mang theo thị nữ đi cùng, Hạ An không hề khách khí:"Mong hai vị chỉ đường."
Vạn Hạnh cung ngay phía sau Hoàng Long điện, cứ như Sở Vân Chính mọi khi nhảy tường là tới, nhưng Hạ An muốn vào thì phải đi đường chính, lòng vòng cũng mất một lúc. Vị nữ tử kia thì đã sớm nhảy tường vọt vào Hoàng Long điện từ sớm, khiến Hạ An nhìn mà ngứa ngáy tay chân.
Khi cô vào tới chính điện đã thấy Sở Vân Chính ngồi tại bàn sơ duyệt tấu chương của buổi chầu hôm nay, hàng loạt cuộn trúc lớn nhỏ sắp đầy. Thấy cô tới hắn cũng không dừng bút, tiếp tục làm công việc của mình.
"Thần nữ tham kiến hoàng thượng." Liễu Hạ An vẫn theo lễ nghi cung đình mà hành lễ.
Sở Vân Chính nói một câu "Bình thân" rồi mời cô ngồi, còn bảo cung nhân đem trà bánh ra tiếp khách, bản thân tiếp phục phê duyệt tấu chương.
Có trà thơm bánh ngon, Hạ An đương nhiên sẽ không khách khí, huống chi đây lại là điểm tâm trong cung hoàng đế, chắc chắn ngon gấp mấy lần các loại bánh khác. Cô thản nhiên ăn bánh uống trà trước những con mắt kinh uy của nhiều cung nhân Hoàng Long điện.
Người làm hoàng đế đương nhiên có thực quyền, Sở Vân Chính cũng không ngoại lệ, hắn thường thường ở cùng Ngọc Thiên Minh thì dịu dàng săn sóc cậu là vì cậu không biết rõ danh phận thật của hắn, còn đối với kẻ khác thì phải luôn giữ bộ dáng hoàng đế lạnh lùng. Tuy nhiều lúc phiền phức nhưng bắt buộc phải chấp nhận.
Hạ An ngồi chờ cho đến khi Sở Vân Chính cuộn lại tấu sớ cuối cùng mới nghe tiếng hắn:"Trà ở Hoàng Long điện tuy ngon, nhưng lại không bằng vị lưu ly của Vạn Hạnh."
Chén trà trên tay Hạ An vừa mới rời miệng, nước trà còn chưa trôi hết, nghe đến câu này cô mém nữa sặc, cố lắm mới không để bản thân thất thố, một hồi bình tĩnh mới có thể đáp trả:"Thần nữ ngu muội không hiểu ý hoàng thượng."
Sở Vân Chính rời bàn tấu trương đến gần trường kỷ, ngay lập tức có cung nhân đến rót trà hầu hạ. Hắn nâng chén trà trên tay, mặt nước màu mật óng ánh, tỏa hương thơm ngan ngát, có dư vị của một mùa sen. Một ngụm trà thanh thanh thấm vào cổ họng, là loại trà sen cung tiến hảo hạng của một bậc cao nhân, uống xong hắn mới tiếp tục lên tiếng:"Chuyện hạ độc lần trước đã có manh mối, quả thật không có liên quan đến Điềm Đô công tử."
Hạ An chẳng ư hử gì, này là chuyện đương nhiên, cô không nhất thiết phải có phản ứng.
"Song lại có liên quan đến thái tử Ngọc quốc." Sở Vân Chính hạ giọng:"Ngọc Quốc là chư hầu của Đế Đô, nhận sự bảo hộ của ta khiến Ngọc quốc bất mãn lắm sao? Loại chuyện hạ độc hoàng đế thế này, ngươi xem ta nên xử trí như nào?"
Nếu là một Ngọc Nhu Nhi hàng thật giá thật ngồi đây, chắc chắn cô ta sẽ bị dọa hết ba hồn bảy vía, khóc lóc quỳ gối cầu xin các kiểu rồi. Liễu Hạ An trong đầu mường tượng ra khung cảnh ấy, không khỏi nhớ đến hình mẫu bạch liên hoa, thật muốn đem xuống nhúng bùn. Nhưng giờ trong thân xác Ngọc Nhu Nhi là Liễu Hạ An rồi, đối với điều Sở Vân Chính nói cùng lắm chỉ là vấn đề bàn luận rất đỗi bình thường. Có điều chuyện này cô không thích bàn luận lắm, liền đánh trống lảng sang việc khác:"Trước khi cùng đoàn sứ giả đến hoàng thành Đế Đô, chúng thần có dừng chân tại vùng biên cảnh phía nam. Vô tình thần nữ bắt gặp tại thung lũng Nại Nhạn có một toán quân trú ngụ, ước chừng khoảng 50 vạn quân, lại không có treo cờ hiệu của quân triều đình."
Sở Vân Chính nghe vậy trong lòng cũng có phần kinh ngạc. Trong cung thế sự khó lường, chắc chắn không ngoại lệ có kẻ mưu đồ tạo phản, hắn cũng sớm biết ai là người có mưu đồ ấy. Chỉ là Sở Vân Chính mới ngồi vào ngôi vua chưa lâu nên chưa có hành động gì, một phần vì chưa rõ đối phương thế lực ra sao, phần còn lại là vì không muốn bứt dây động rừng.
Vậy mà trong lúc nhượng bộ hắn lại khiến chính mình lâm nguy, đưa lưng cho kẻ thù đâm một nhát, nếu không phải gặp người cứu chữa kịp thời thì chắc mạng không bảo toàn nổi.
Ánh mắt hắn quét qua người Ngọc Nhu Nhi, cảm thấy vị công chúa mười lăm tuổi này không đơn thuần giống vẻ bề ngoài, liền đánh một canh bạc nhỏ:"Ngươi hẳn biết toán quân đó nằm dưới trướng ai?"
"Thanh Phong vương Sở Thanh Giản." Hạ An chẳng cần suy nghĩ nói thẳng:"Cấu kết ngoại quốc mưu sát hoàng đế, tàng trữ lương thảo, nuôi quân binh."
Nghe giọng điệu thiếu nữ trước mắt Sở Vân Chính liền biết người này cùng phe, song trong một giao kèo chắc chắn có điều kiện. Hắn không ngần ngại mà hỏi thẳng:"Ta muốn tiêu diệt Sở Thanh Giản, ắt hẳn ngươi cũng có người muốn?"
Liễu Hạ An nghe tới đây thì khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi mới chầm chậm đáp:"Thần nữ thiết nghĩ ngài nên hỏi vị đệ đệ ở Vạn Hạnh cung kia thì hơn."
Sở Vân Chính sững người, ánh mắt một thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện hắn cùng Ngọc Thiên Minh lại bị người khác phát hiện, hơn nữa còn là một đứa nhóc mười lăm tuổi như Ngọc Nhu Nhi.
Cô nhìn thần sắc của hắn, đoán chắc mẩm lời mình nói đã đủ sức ảnh hưởng rồi. Giờ cô cũng không muốn ở lại nơi này nữa, liền đứng dậy, hành lễ chuẩn chỉ rồi mới lui ra. Nhưng chân vừa đến trước ngưỡng cửa chính điện thì lại quay đầu, nở một nụ cười với Sở Vân Chính, tuy vậy nội dung không có thân thiện lắm.
"Hoàng thượng nên để ý một chút, kẻo mất người."
Nói rồi cô nhanh chân bước ra ngoài. Hà Tam đứng trước cửa chính điện suốt, bước qua hắn cô không hề nhìn, nhưng trên môi lại thoảng một câu nói:"Huynh muội trong nhà nói chuyện, phiền ngươi lần sau đừng nghe lén."
Hà Tam nghe vậy, trên ngươi mặt lạnh như tiền thoáng nét ngạc nhiên. Ẩn thuật của y trước giờ chưa ai có thể nhận ra, vậy mà lại bị thiếu nữ nhỏ phát giác, cảm thấy vừa xấu hổ vừa thán phục.
Liễu Hạ An rảo bước ra ngoài Hoàng Long điện, trong lòng tự cười đắc ý với biểu hiện vừa rồi của mình.
Một đám người chưa sống được bao nhiêu năm sao có thể đe dọa được cô chứ.
...----------------...
...[Hết chương 6- Thế giới thứ nhất]...
Cậu ngồi yên không dám động, bất lực thở dài:"Tôi... lúc đó say rượu quá, không nhớ mình nói gì nữa."
Liễu Hạ An bày ra vẻ mặt không quan tâm, phui phủi bột quế trên tay rồi đứng dậy:"Cậu cứ ở đây ăn no ngủ kỹ dưỡng thương cho tốt. Cuối tháng này đào tẩu cùng tôi."
"Đào tẩu?" Mặt cậu thộn ra, nghi hoặc nhìn Hạ An:"Ý cô là cùng cô trốn về Ngọc quốc?"
"Cứ cho là thế." Cô đánh mắt lên mái nhà nọ, nhỏ giọng đáp:"Nhưng không phải đi cùng đoàn sứ giả, chúng ta đi tới chỗ của phản quân triều đình."
Ngọc Thiên Minh không hiểu lắm những lời Hạ An nói, nhưng cô đã dặn dò sao thì nghe vậy. Bản thân cậu bị giam lỏng trong Vạn Hạnh cung này vốn chẳng làm được tích sự gì, cơ thể thì ốm yếu bệnh tật, giờ bảo cậu dưỡng thân cho tốt thì cậu cũng phải dốc lòng ăn ngủ chứ biết làm sao.
Bóng dáng của Hạ An dần dần đi khuất sau vườn hoa, Ngọc Thiên Minh vô thức hỏi một câu:"Không biết Hạ An bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, ngầu thật đấy."
[Chị ấy tính đến giờ cũng hơn 80 rồi.] Đột nhiên giọng nói của An An thình lình vang lên, dọa Thiên Minh xém chút nữa đánh rơi chén trà trong tay.
[Nhóc có thể bớt dọa người hơn không?] Cậu thở hắt ra, uống một ngụm trà cho tĩnh tâm rồi mới hỏi tiếp:[ Hạ An trông vậy mà hơn 80 tuổi cơ á, nhưng nhìn điệu bộ cô ấy đâu giống mấy bà già lắm đâu? Mà sao nhóc lại biết thông tin này của Hạ An, có gì nói anh nghe coi.]
[Em là một hệ thống, có gì là không biết chứ.] Nó nói nửa câu, trong lòng tự thêm nửa câu còn lại, chủ nhân của nó nó còn không rõ thì ai rõ:[Thế giới gốc của Hạ An rất đặc biệt, tuổi thọ người ở đó kéo dài đến 200, lúc chị ấy chết mới có 56 tuổi, dáng vẻ thì như thiếu nữ 23. Sau đó hình dáng chị ấy cứ ở mãi trạng thái lúc trẻ nên tính cách cũng có phần ảnh hưởng, là kiểu người già không được.]
An An đây là còn chưa kể đến cấp trên của Liễu Hạ An giờ đã hơn năm nghìn tuổi mà vẫn như đứa trẻ con, suốt ngày bị lừa. Tính ra chủ nhân nó còn trưởng thành chán.
[Nói như vậy thì cô ấy chết trẻ quá, tiếc thật.]
[Chị ấy chán sống nên tự tử đấy.] Ngọc Thiên Minh còn đang nuối tiếc thanh xuân của Hạ An thì hệ thống tạt ngay một gáo nước lạnh vào cậu:[Trước khi tự tử chị ấy là người vô cùng được kính trọng, khi mất còn được cả đất nước đưa tang nữa cơ.]
Ngọc Thiên Minh nghe tới đây thì chẳng muốn hỏi tiếp nữa. Cậu không hiểu và cũng không muốn hiểu những lời An An nói, cách sống của bậc cao nhân người thường như cậu sẽ không hiểu nổi đâu. Nghĩ đến việc người giúp đỡ cậu là một nhân vật tầm cỡ đến mức đã từng được tổ chức quốc tang thì cũng đủ biết tài năng của Hạ An không giống người thường rồi.
Trong lúc Ngọc Thiên Minh còn đang rảnh rỗi nói chuyện với hệ thống thì Liễu Hạ An vừa rời khỏi Vạn Hạnh cung đã bị người chặn lại.
Cô nâng mắt nhìn qua hai hắc y nhân trước mắt, một kẻ rất quen mặt, là cận vệ Hà Tam bên cạnh Ngọc Thiên Minh. Người còn lại là một nữ nhân, vẻ ngoài sắc sảo lạnh lùng, nhìn qua cũng biết không phải người dễ động tới.
"Không biết hai vị có chuyện phiền hà gì mà phải chăn đường ta vậy nhỉ?" Ngữ điệu của cô cũng thay đổi hẳn, chính là phong cách mạnh mẽ của Liễu Hạ An, đặt vào vẻ ngoài mềm mỏng của Ngọc Nhu Nhi có phần không hợp mắt, lại làm giảm khí thế của cô đi.
"Hoàng thượng có lệnh mời công chúa đến Hoàng Long điện một chuyến." Hà Tam lạnh giọng đáp.
Hạ An nhìn thế thủ của hai người họ, hẳn nhiên biết nếu không làm theo cũng sẽ bị ép bức. Cô thì chẳng phiền, vừa đúng dịp hôm nay không mang theo thị nữ đi cùng, Hạ An không hề khách khí:"Mong hai vị chỉ đường."
Vạn Hạnh cung ngay phía sau Hoàng Long điện, cứ như Sở Vân Chính mọi khi nhảy tường là tới, nhưng Hạ An muốn vào thì phải đi đường chính, lòng vòng cũng mất một lúc. Vị nữ tử kia thì đã sớm nhảy tường vọt vào Hoàng Long điện từ sớm, khiến Hạ An nhìn mà ngứa ngáy tay chân.
Khi cô vào tới chính điện đã thấy Sở Vân Chính ngồi tại bàn sơ duyệt tấu chương của buổi chầu hôm nay, hàng loạt cuộn trúc lớn nhỏ sắp đầy. Thấy cô tới hắn cũng không dừng bút, tiếp tục làm công việc của mình.
"Thần nữ tham kiến hoàng thượng." Liễu Hạ An vẫn theo lễ nghi cung đình mà hành lễ.
Sở Vân Chính nói một câu "Bình thân" rồi mời cô ngồi, còn bảo cung nhân đem trà bánh ra tiếp khách, bản thân tiếp phục phê duyệt tấu chương.
Có trà thơm bánh ngon, Hạ An đương nhiên sẽ không khách khí, huống chi đây lại là điểm tâm trong cung hoàng đế, chắc chắn ngon gấp mấy lần các loại bánh khác. Cô thản nhiên ăn bánh uống trà trước những con mắt kinh uy của nhiều cung nhân Hoàng Long điện.
Người làm hoàng đế đương nhiên có thực quyền, Sở Vân Chính cũng không ngoại lệ, hắn thường thường ở cùng Ngọc Thiên Minh thì dịu dàng săn sóc cậu là vì cậu không biết rõ danh phận thật của hắn, còn đối với kẻ khác thì phải luôn giữ bộ dáng hoàng đế lạnh lùng. Tuy nhiều lúc phiền phức nhưng bắt buộc phải chấp nhận.
Hạ An ngồi chờ cho đến khi Sở Vân Chính cuộn lại tấu sớ cuối cùng mới nghe tiếng hắn:"Trà ở Hoàng Long điện tuy ngon, nhưng lại không bằng vị lưu ly của Vạn Hạnh."
Chén trà trên tay Hạ An vừa mới rời miệng, nước trà còn chưa trôi hết, nghe đến câu này cô mém nữa sặc, cố lắm mới không để bản thân thất thố, một hồi bình tĩnh mới có thể đáp trả:"Thần nữ ngu muội không hiểu ý hoàng thượng."
Sở Vân Chính rời bàn tấu trương đến gần trường kỷ, ngay lập tức có cung nhân đến rót trà hầu hạ. Hắn nâng chén trà trên tay, mặt nước màu mật óng ánh, tỏa hương thơm ngan ngát, có dư vị của một mùa sen. Một ngụm trà thanh thanh thấm vào cổ họng, là loại trà sen cung tiến hảo hạng của một bậc cao nhân, uống xong hắn mới tiếp tục lên tiếng:"Chuyện hạ độc lần trước đã có manh mối, quả thật không có liên quan đến Điềm Đô công tử."
Hạ An chẳng ư hử gì, này là chuyện đương nhiên, cô không nhất thiết phải có phản ứng.
"Song lại có liên quan đến thái tử Ngọc quốc." Sở Vân Chính hạ giọng:"Ngọc Quốc là chư hầu của Đế Đô, nhận sự bảo hộ của ta khiến Ngọc quốc bất mãn lắm sao? Loại chuyện hạ độc hoàng đế thế này, ngươi xem ta nên xử trí như nào?"
Nếu là một Ngọc Nhu Nhi hàng thật giá thật ngồi đây, chắc chắn cô ta sẽ bị dọa hết ba hồn bảy vía, khóc lóc quỳ gối cầu xin các kiểu rồi. Liễu Hạ An trong đầu mường tượng ra khung cảnh ấy, không khỏi nhớ đến hình mẫu bạch liên hoa, thật muốn đem xuống nhúng bùn. Nhưng giờ trong thân xác Ngọc Nhu Nhi là Liễu Hạ An rồi, đối với điều Sở Vân Chính nói cùng lắm chỉ là vấn đề bàn luận rất đỗi bình thường. Có điều chuyện này cô không thích bàn luận lắm, liền đánh trống lảng sang việc khác:"Trước khi cùng đoàn sứ giả đến hoàng thành Đế Đô, chúng thần có dừng chân tại vùng biên cảnh phía nam. Vô tình thần nữ bắt gặp tại thung lũng Nại Nhạn có một toán quân trú ngụ, ước chừng khoảng 50 vạn quân, lại không có treo cờ hiệu của quân triều đình."
Sở Vân Chính nghe vậy trong lòng cũng có phần kinh ngạc. Trong cung thế sự khó lường, chắc chắn không ngoại lệ có kẻ mưu đồ tạo phản, hắn cũng sớm biết ai là người có mưu đồ ấy. Chỉ là Sở Vân Chính mới ngồi vào ngôi vua chưa lâu nên chưa có hành động gì, một phần vì chưa rõ đối phương thế lực ra sao, phần còn lại là vì không muốn bứt dây động rừng.
Vậy mà trong lúc nhượng bộ hắn lại khiến chính mình lâm nguy, đưa lưng cho kẻ thù đâm một nhát, nếu không phải gặp người cứu chữa kịp thời thì chắc mạng không bảo toàn nổi.
Ánh mắt hắn quét qua người Ngọc Nhu Nhi, cảm thấy vị công chúa mười lăm tuổi này không đơn thuần giống vẻ bề ngoài, liền đánh một canh bạc nhỏ:"Ngươi hẳn biết toán quân đó nằm dưới trướng ai?"
"Thanh Phong vương Sở Thanh Giản." Hạ An chẳng cần suy nghĩ nói thẳng:"Cấu kết ngoại quốc mưu sát hoàng đế, tàng trữ lương thảo, nuôi quân binh."
Nghe giọng điệu thiếu nữ trước mắt Sở Vân Chính liền biết người này cùng phe, song trong một giao kèo chắc chắn có điều kiện. Hắn không ngần ngại mà hỏi thẳng:"Ta muốn tiêu diệt Sở Thanh Giản, ắt hẳn ngươi cũng có người muốn?"
Liễu Hạ An nghe tới đây thì khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi mới chầm chậm đáp:"Thần nữ thiết nghĩ ngài nên hỏi vị đệ đệ ở Vạn Hạnh cung kia thì hơn."
Sở Vân Chính sững người, ánh mắt một thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện hắn cùng Ngọc Thiên Minh lại bị người khác phát hiện, hơn nữa còn là một đứa nhóc mười lăm tuổi như Ngọc Nhu Nhi.
Cô nhìn thần sắc của hắn, đoán chắc mẩm lời mình nói đã đủ sức ảnh hưởng rồi. Giờ cô cũng không muốn ở lại nơi này nữa, liền đứng dậy, hành lễ chuẩn chỉ rồi mới lui ra. Nhưng chân vừa đến trước ngưỡng cửa chính điện thì lại quay đầu, nở một nụ cười với Sở Vân Chính, tuy vậy nội dung không có thân thiện lắm.
"Hoàng thượng nên để ý một chút, kẻo mất người."
Nói rồi cô nhanh chân bước ra ngoài. Hà Tam đứng trước cửa chính điện suốt, bước qua hắn cô không hề nhìn, nhưng trên môi lại thoảng một câu nói:"Huynh muội trong nhà nói chuyện, phiền ngươi lần sau đừng nghe lén."
Hà Tam nghe vậy, trên ngươi mặt lạnh như tiền thoáng nét ngạc nhiên. Ẩn thuật của y trước giờ chưa ai có thể nhận ra, vậy mà lại bị thiếu nữ nhỏ phát giác, cảm thấy vừa xấu hổ vừa thán phục.
Liễu Hạ An rảo bước ra ngoài Hoàng Long điện, trong lòng tự cười đắc ý với biểu hiện vừa rồi của mình.
Một đám người chưa sống được bao nhiêu năm sao có thể đe dọa được cô chứ.
...----------------...
...[Hết chương 6- Thế giới thứ nhất]...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.