Chương 19
Chu Khinh
13/01/2015
Tính cách Diêu Thủy Tinh, thật ra thì so với bất kỳ ai đều quật cường hơn.
Cải vả kịch liệt như thế đi qua, ngày hôm sau cô vẫn bình tĩnh đi học, đến công ty như thường. Dường như hoàn toàn không có chuyện gì, cho nên ở khi về nhà nhìn thấy căn phòng được xử lý sạch sẽ thì sắc mặt của cô vẫn hết sức bình tĩnh.
Trong nhà vẫn rất mát mẻ thoải mái, mặc dù cái máy điều hòa đắt tiền kia bị Hạ Viễn Hàng vứt bỏ nhưng anh vẫn mua được một cái máy dùng tốt giá vừa phải. Giận dữ, tức giận hơn nữa, anh cũng không nỡ để cơ thể cô không thoải mái.
Diêu Thủy Tinh làm như anh không tồn tại, đi thẳng đến phòng tắm rửa. Ngủ, không phải là cô nên thấy may mắn chứ, bởi vì không nở xử lý sạch cả chiếc giường lớn tràn đầy ngọt ngào của hai người bọn họ nên tối nay cô còn có thể có nơi để ngủ.
Lần đầu tiên, bọn họ đưa lưng về phía nhau nằm trên giường, đều là người lạnh lùng, chỉ có lúc đang đối mặt với đối phương sẽ không như vầy, nhưng bây giờ ngay cả điều duy nhất như vậy cũng không có, cải vả kịch liệt đi qua dĩ nhiên là chiến tranh lạnh.
Cô chưa từng nói với bất kỳ người nào, dù là bạn tốt nhất của mình cũng không thể nói ra, nói với mẹ thì với tính cách của cô càng không thể nào. Cô không thể để mẹ lo lắng cho cô. Kiên quyết như vậy, không tiếc suy tính thủ đoạn mới ép được cha ký tên đồng ý, lại trong thời gian kết hôn chưa tới 1 tháng có cãi vả như thế, như thế nào cô cũng không thể nói ra miệng. Những chuyện này chỉ có thể để trong lòng, mỗi ngày cố gắng làm việc, để cho mình bận rộn một chút, hi vọng có thể quên di loại phiền não này.
Bọn họ đều không nhàn nhã, Hạ Viễn Hàng làm việc, mỗi đêm bận đến mười một giờ mới có thể về nhà, mà cô càng không thoải mái. Công trình khách sạn nghỉ mát ở miền Nam đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, hạng mục này từ khi mới bắt đầu vẫn đều do cô phụ trách, cũng là thử thách Diêu Dật Châu cho cô, cô cần phải khiến nó mười phân vẹn mười. Như vậy hai người, cả ngày trừ buổi sáng, có thể ngay cả mặt mũi nhau không cũng nhìn thấy. Tình huống như vậy, đối với bọn họ mà nói, có phải sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều hay không?
Cở thể mệt mỏi còn có khổ sở trong lòng, khiến buổi sáng sau khi cô rời giường chợt choáng váng đầu, sau đó yếu ớt ngã xuống.
Tỉnh lại lần nữa, bàn tay nhỏ yếu được bọ trong một đôi tay vô cùng ấm áp, vô cùng bền chắc. Loại nhiệt độ quen thuộc đó làm cô còn chưa mở mắt đã mạnh mẽ muốn rút ra.
"Thủy Tinh, bảo bối." Hạ Viễn Hàng nắm chặt tay cô, không để cô giãy giụa, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, "Chúng ta không nên tranh đi cãi lại nữa, có được không?"
Cô nhắm thật chặt hai mắt, không để ý tới.
"Kể từ sau ngày đó, tâm tình anh mỗi ngày đều không tốt." Đưa tay, vuốt tóc rơi hai bên má cô, "Anh thừa nhận ngày đó tính khí anh vô cùng xấu, anh nhận lỗi với em. Em không nên tức giận nữa, cục cưng của chúng ta cũng sẽ không vui." Tay của anh phủ đến bụng cô, cách chăn trắng như tuyết dịu dàng ôm.
Cô mở to mắt, "Cục cưng. . . . . ."
"Xuỵt, không nên kích động, cục cưng không sao." Anh đè bả vai của cô lại, ngăn cản cô rời giường. "Bác sĩ nói chỉ là cảm xúc không tốt, dẫn tới thai nhi không yên, hơn nữa gần đây em mệt mỏi quá độ nhưng bây giờ đã làm các biện pháp an thai, chớ lo lắng."
Lúc này lòng của cô mới bình tĩnh lại, nếu như vì cô không cẩn thận mà làm hại tới cục cưng, như thế nào cô cũng sẽ không tha thứ của mình. Gần đây cô để mặc cho mình đắm chìm trong cảm xúc như vậy, không quan tâm cục cưng, cô không phải là một người mẹ tốt.
"Thật xin lỗi, bảo bối." Anh hôn mắt cô, vẻ mặt dịu dàng, "Ngày đó anh không nên lớn tiếng hét lên như thế với em, nhất định em rất khó chịu?"
Cô lạnh lùng trừng anh, không nói lời nào.
"Sáng nay, đột nhiên em té xỉu, anh thật sự chưa từng sợ hãi như vậy. Nếu như mất đi em, anh thật sự không biết mình nên làm gì mới đúng. Thủy Tinh, vĩnh viễn không được làm anh sợ như thế nữa, biết không?" Ký ức u ám từng có, trong một khắc kia như thủy triều xông tới, anh cảm thấy sợ hãi. Diêu Thủy Tinh là người anh không thể mất đi trong cuộc đời này, nếu như cô có chuyện gì, anh không biết mình có thể sẽ nổi điên không.
Quan tâm như vậy, yêu như vậy, tại sao lại tổn thương như vậy?
Trong lòng cô khổ sở đau xót, nhìn trong mắt anh, thấy được thống khổ sâu đậm, anh cũng rất khổ sở chứ? Sắc mặt của anh thật sự, thật sự rất yếu ớt. Có thể còn bi thảm hơn so với một bệnh nhân như cô. Thật ra thì cô biết, anh quan tâm cô cũng giống như cô quan tâm đến anh vậy. Thật vô dụng, đột nhiên không thể tức giận được nữa, chỉ nghĩ đến điểm tốt của anh, dịu dàng của anh. Đưa tay, xoa gương mặt anh, "Dù cho thế nào đi nữa."
Anh cười, dịu dàng trong mắt có thể say chết người, "Em rất đẹp." Một cái hôn in lên môi của cô.
Bọn họ phát hiện, cãi vả tuyệt tình như vậy đi qua, nụ hôn thế này lại có thể làm cho họ sung sướng đến toàn thân run rẩy. Lưỡi hai người cọ xát kịch liệt, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
"Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan." Anh cố gắng khống chế mình, dời tay khỏi ngực cô; "Bác sĩ nói ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, hử?"
Cô vùi mặt vào trong ngực anh, yên tĩnh mà nhẹ nhàng, thời gian không có cãi vả thật thoải mái khiến người ta phát run.
"Thủy Tinh!"
"Hả?"
"Chờ em xuất viện, chúng ta đi mua đồ dùng!" Nhà chỉ có bốn bức tường, bọn họ lại có thể chiến tranh lạnh ở đó trong đó trọn một tuần, người khác biết được có thể cười đến chết.
". . . . . . Được."
Không nói người nào trả tiền, bởi vì, trong lòng nhau đều biết rõ.
Có bãi mìn, không thể giẫm vào, chàng trai giống như Hạ Viễn Hàng, thường ngày có cưng chiều cô đi nữa thì cũng có ranh giới cuối cũng của mình. Tựa như, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, anh nói lời xin lỗi cũng chỉ vì ngày đó cãi vả làm cho cô không vui, nhưng đối với chuyện anh vứt hết đồ dùng cô mua, anh không hề có một lời xin lỗi nào.
Cô chợt nhớ tới Diêu Dật Châu từng nói một câu với cô: "Chàng trai này, trong lòng toàn bộ đều là u ám, con khẳng định mình đủ ấm áp?"
Cũng vì những lời này, cô cố tình mạnh mẽ muốn chứng minh, cô và anh có thể yêu nhau, dù trong lòng đau khổ hơn nữa cô cũng sẽ không về nhà tìm kiếm an ủi, bởi vì cô biết, cô muốn an ủi, nơi đó không có.
Cải vả kịch liệt như thế đi qua, ngày hôm sau cô vẫn bình tĩnh đi học, đến công ty như thường. Dường như hoàn toàn không có chuyện gì, cho nên ở khi về nhà nhìn thấy căn phòng được xử lý sạch sẽ thì sắc mặt của cô vẫn hết sức bình tĩnh.
Trong nhà vẫn rất mát mẻ thoải mái, mặc dù cái máy điều hòa đắt tiền kia bị Hạ Viễn Hàng vứt bỏ nhưng anh vẫn mua được một cái máy dùng tốt giá vừa phải. Giận dữ, tức giận hơn nữa, anh cũng không nỡ để cơ thể cô không thoải mái.
Diêu Thủy Tinh làm như anh không tồn tại, đi thẳng đến phòng tắm rửa. Ngủ, không phải là cô nên thấy may mắn chứ, bởi vì không nở xử lý sạch cả chiếc giường lớn tràn đầy ngọt ngào của hai người bọn họ nên tối nay cô còn có thể có nơi để ngủ.
Lần đầu tiên, bọn họ đưa lưng về phía nhau nằm trên giường, đều là người lạnh lùng, chỉ có lúc đang đối mặt với đối phương sẽ không như vầy, nhưng bây giờ ngay cả điều duy nhất như vậy cũng không có, cải vả kịch liệt đi qua dĩ nhiên là chiến tranh lạnh.
Cô chưa từng nói với bất kỳ người nào, dù là bạn tốt nhất của mình cũng không thể nói ra, nói với mẹ thì với tính cách của cô càng không thể nào. Cô không thể để mẹ lo lắng cho cô. Kiên quyết như vậy, không tiếc suy tính thủ đoạn mới ép được cha ký tên đồng ý, lại trong thời gian kết hôn chưa tới 1 tháng có cãi vả như thế, như thế nào cô cũng không thể nói ra miệng. Những chuyện này chỉ có thể để trong lòng, mỗi ngày cố gắng làm việc, để cho mình bận rộn một chút, hi vọng có thể quên di loại phiền não này.
Bọn họ đều không nhàn nhã, Hạ Viễn Hàng làm việc, mỗi đêm bận đến mười một giờ mới có thể về nhà, mà cô càng không thoải mái. Công trình khách sạn nghỉ mát ở miền Nam đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, hạng mục này từ khi mới bắt đầu vẫn đều do cô phụ trách, cũng là thử thách Diêu Dật Châu cho cô, cô cần phải khiến nó mười phân vẹn mười. Như vậy hai người, cả ngày trừ buổi sáng, có thể ngay cả mặt mũi nhau không cũng nhìn thấy. Tình huống như vậy, đối với bọn họ mà nói, có phải sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều hay không?
Cở thể mệt mỏi còn có khổ sở trong lòng, khiến buổi sáng sau khi cô rời giường chợt choáng váng đầu, sau đó yếu ớt ngã xuống.
Tỉnh lại lần nữa, bàn tay nhỏ yếu được bọ trong một đôi tay vô cùng ấm áp, vô cùng bền chắc. Loại nhiệt độ quen thuộc đó làm cô còn chưa mở mắt đã mạnh mẽ muốn rút ra.
"Thủy Tinh, bảo bối." Hạ Viễn Hàng nắm chặt tay cô, không để cô giãy giụa, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, "Chúng ta không nên tranh đi cãi lại nữa, có được không?"
Cô nhắm thật chặt hai mắt, không để ý tới.
"Kể từ sau ngày đó, tâm tình anh mỗi ngày đều không tốt." Đưa tay, vuốt tóc rơi hai bên má cô, "Anh thừa nhận ngày đó tính khí anh vô cùng xấu, anh nhận lỗi với em. Em không nên tức giận nữa, cục cưng của chúng ta cũng sẽ không vui." Tay của anh phủ đến bụng cô, cách chăn trắng như tuyết dịu dàng ôm.
Cô mở to mắt, "Cục cưng. . . . . ."
"Xuỵt, không nên kích động, cục cưng không sao." Anh đè bả vai của cô lại, ngăn cản cô rời giường. "Bác sĩ nói chỉ là cảm xúc không tốt, dẫn tới thai nhi không yên, hơn nữa gần đây em mệt mỏi quá độ nhưng bây giờ đã làm các biện pháp an thai, chớ lo lắng."
Lúc này lòng của cô mới bình tĩnh lại, nếu như vì cô không cẩn thận mà làm hại tới cục cưng, như thế nào cô cũng sẽ không tha thứ của mình. Gần đây cô để mặc cho mình đắm chìm trong cảm xúc như vậy, không quan tâm cục cưng, cô không phải là một người mẹ tốt.
"Thật xin lỗi, bảo bối." Anh hôn mắt cô, vẻ mặt dịu dàng, "Ngày đó anh không nên lớn tiếng hét lên như thế với em, nhất định em rất khó chịu?"
Cô lạnh lùng trừng anh, không nói lời nào.
"Sáng nay, đột nhiên em té xỉu, anh thật sự chưa từng sợ hãi như vậy. Nếu như mất đi em, anh thật sự không biết mình nên làm gì mới đúng. Thủy Tinh, vĩnh viễn không được làm anh sợ như thế nữa, biết không?" Ký ức u ám từng có, trong một khắc kia như thủy triều xông tới, anh cảm thấy sợ hãi. Diêu Thủy Tinh là người anh không thể mất đi trong cuộc đời này, nếu như cô có chuyện gì, anh không biết mình có thể sẽ nổi điên không.
Quan tâm như vậy, yêu như vậy, tại sao lại tổn thương như vậy?
Trong lòng cô khổ sở đau xót, nhìn trong mắt anh, thấy được thống khổ sâu đậm, anh cũng rất khổ sở chứ? Sắc mặt của anh thật sự, thật sự rất yếu ớt. Có thể còn bi thảm hơn so với một bệnh nhân như cô. Thật ra thì cô biết, anh quan tâm cô cũng giống như cô quan tâm đến anh vậy. Thật vô dụng, đột nhiên không thể tức giận được nữa, chỉ nghĩ đến điểm tốt của anh, dịu dàng của anh. Đưa tay, xoa gương mặt anh, "Dù cho thế nào đi nữa."
Anh cười, dịu dàng trong mắt có thể say chết người, "Em rất đẹp." Một cái hôn in lên môi của cô.
Bọn họ phát hiện, cãi vả tuyệt tình như vậy đi qua, nụ hôn thế này lại có thể làm cho họ sung sướng đến toàn thân run rẩy. Lưỡi hai người cọ xát kịch liệt, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
"Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan." Anh cố gắng khống chế mình, dời tay khỏi ngực cô; "Bác sĩ nói ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, hử?"
Cô vùi mặt vào trong ngực anh, yên tĩnh mà nhẹ nhàng, thời gian không có cãi vả thật thoải mái khiến người ta phát run.
"Thủy Tinh!"
"Hả?"
"Chờ em xuất viện, chúng ta đi mua đồ dùng!" Nhà chỉ có bốn bức tường, bọn họ lại có thể chiến tranh lạnh ở đó trong đó trọn một tuần, người khác biết được có thể cười đến chết.
". . . . . . Được."
Không nói người nào trả tiền, bởi vì, trong lòng nhau đều biết rõ.
Có bãi mìn, không thể giẫm vào, chàng trai giống như Hạ Viễn Hàng, thường ngày có cưng chiều cô đi nữa thì cũng có ranh giới cuối cũng của mình. Tựa như, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, anh nói lời xin lỗi cũng chỉ vì ngày đó cãi vả làm cho cô không vui, nhưng đối với chuyện anh vứt hết đồ dùng cô mua, anh không hề có một lời xin lỗi nào.
Cô chợt nhớ tới Diêu Dật Châu từng nói một câu với cô: "Chàng trai này, trong lòng toàn bộ đều là u ám, con khẳng định mình đủ ấm áp?"
Cũng vì những lời này, cô cố tình mạnh mẽ muốn chứng minh, cô và anh có thể yêu nhau, dù trong lòng đau khổ hơn nữa cô cũng sẽ không về nhà tìm kiếm an ủi, bởi vì cô biết, cô muốn an ủi, nơi đó không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.