Chương 6: 506 mét → 22 mét
Công Tử Ưu
08/08/2020
Trụ sở LRM. (LRM = Mobile Robotics Laboratory; tiến sĩ sinh = nghiên cứu sinh hệ tiến sĩ)
Sau khi họp nhóm với đám tiến sĩ sinh, Bách Xương Ý từ phòng hội nghị trở về phòng làm việc của mình.
Điện thoại của anh nhận được hai tin nhắn từ Frost, cái đầu là âm thanh, cái sau là văn bản: Anh hiện tại đang ở chỗ nào?
Thời điểm Bách Xương Ý nhìn thấy tin nhắn, trên màn hình hiển thị khoảng cách với Frost hiện tại là 219m, con số này đang không ngừng thu nhỏ, hai phút sau đó, 219m đã biến thành 103m.
82m.
57m.
22m.
23m.
22m.
Con số đứng yên không đổi.
Chắc do Đình Sương không có quyền hạn để vào cửa trụ sở LRM, vì thế không cách nào tiếp tục đến gần được.
To gan quá nhở. Bách Xương Ý nhắn tin cho Frost: Cậu đang tìm tôi à?
Frost trả lời rất chi là nhanh: Tôi đang ở cửa LRM.
Frost: Anh làm việc ở trỏng à?
Bách Xương Ý đáp: Ừ.
Frost: Dọa chết tôi rồi.
Frost: Tôi thấy khoảng cách còn hơn 500m, tưởng là anh đang theo dõi tôi.
Frost: Anh là nghiên cứu sinh hệ tiến sĩ hả? Hay giáo sư? Hay gì…?
Trong viện có hai nghiên cứu viên người Hoa, Bách Xương Ý đáp: Nghiên cứu viên.
Frost: Khéo quá ta.
Frost: Lão giáo sư lần trước tôi kể ấy, chính là người phụ trách của các anh đó.
Frost: Tôi làm theo kế hoạch tối qua bàn với anh, chạy đi xin xỏ lão, bị lão hỏi đến á khẩu.
Frost: Bình thường lão đối xử với các anh cũng như vậy à?
Frost: Làm việc dưới trướng lão chắc phải áp lực lắm nhỉ?
Frost: À đúng rồi, có phải tôi không nên nói xấu sếp anh ở trước mặt anh không?
Bách Xương Ý cong nhẹ khóe môi, đáp: Cậu không lo lắng cho mình trước đi à?
Frost: Lo lắng cũng vô dụng.
Frost: Làm được gì đều cố làm rồi.
Frost: Bắt học lại cũng đành chịu thôi.
Frost: Phải kiên trì cho xong tốt nghiệp.
Frost: Hết tiền thì vay tiền, học xong trả lại sau.
Bách Xương Ý nhìn hai chữ ‘vay tiền’ mấy giây, lại nhớ tới trước khi vào giờ học, anh vừa xoay người liền nhìn thấy Đình Sương.
Căng thẳng, ngây ngô, sáng sủa và lễ phép.
Bách Xương Ý hơi mềm lòng một chút, hỏi: Tự túc tiền du học à?
Frost: Ừ.
Frost: Ôi đừng nhắc tới vụ này.
Frost: Nè… trưa nay anh xuống căn tin ăn cơm không?
Bách Xương Ý đáp: Cậu muốn hẹn gặp tôi?
Frost: Tôi thê thảm cỡ này mà anh không định mời tôi một bữa à?
Bác Xương Ý: Trưa nay tôi vướng công tác rồi.
Nhắn xong câu này, Bách Xương Ý suy nghĩ chốc lát, quyết định sẽ chỉ bảo Đình Sương một chút, liên tục gõ chữ: Mặc dù kỳ này giáo sư không cho cậu dự thi, nhưng cậu vẫn nên đến lớp nghe giảng, làm như vậy sẽ giúp cậu tích lũy trước được nhiều tri thức, sang năm cậu có thể vừa làm luận văn tốt nghiệp vừa chuẩn bị cho cuộc thi, áp lực sẽ nhỏ hơn một chút, cũng không ảnh hưởng đến chuyện tốt nghiệp.
Đoạn văn bản dài ngoằng này còn chưa kịp nhấn gửi đi, Bách Xương Ý đã nhận được tin nhắn mới của Frost.
Frost: Lão sếp nhà anh đến giờ nghỉ trưa vẫn ‘hành’ nghiên cứu viên à?
Frost: Mất hết nhân tính.
Mất hết… nhân tính…
Ngón tay Bách Xương Ý rời xa nút gửi tin.
Frost: Bây giờ ngồi ngẫm lại, trên đời này sao có loại giáo sư mới tiết hai đã bắt sinh viên lý giải giáo trình rồi? Người bình thường phải ôn tập một lúc mới đáp được đúng không?
Frost: Tôi thật sự càng nghĩ càng a kay.
Frost: Sao lão không hỏi người khác mà lại hỏi tôi?
Frost: Không phải tôi vô dụng, là lão cố tình làm khó tôi.
Frost: Chỉ vì tôi không đi học tiết đầu tiên.
Frost: Mặt mũi trông rõ phong độ, thực tế lòng dạ hẹp hòi.
Bách Xương Ý tức đến bật cười.
Anh xóa hết đoạn tin dài ngoằng kia đi, nói: Mỗi khi cậu gặp chuyện, đều đổ trách nhiệm lên đầu người khác như vậy à?
Một lát sau, Frost mới đáp: Sao đột nhiên anh nghiêm túc vậy…
Bách Xương Ý không trả lời.
Mấy phút sau, Frost lại gửi tin nhắn tới.
Frost: Haizz thực ra tôi cũng biết vấn đề nằm ở mình.
Frost: Tôi chỉ là… cảm thấy anh sẽ đứng về phía tôi, cho nên mới oán giận vài câu với anh.
Frost: Gần đây toàn gặp chuyện phiền lòng.
Frost: Tôi chẳng biết phải kể với ai.
Frost: Tôi không nói nữa.
Frost: Anh bận việc của anh đi.
Bách Xương Ý đặt điện thoại qua một bên.
Xem xong một phần luận văn, Bách Xương Ý liếc mắt nhìn giao diện trò chuyện, khoảng cách giữa Frost và anh vẫn là 22m. Anh lại nhìn mấy dòng tin cuối cùng Frost gửi đến.
▬ Tôi chỉ là… cảm thấy anh sẽ đứng về phía tôi, cho nên mới oán giận vài câu với anh.
▬ Gần đây toàn gặp chuyện phiền lòng.
▬ Tôi chẳng biết phải kể với ai.
▬ Tôi không nói nữa.
▬ Anh bận việc của anh đi.
Anh bận việc của anh đi…
Sao cứ có cảm giác bắt nạt con nít thế này?
Có ai bắt nạt cậu ta đâu?
Chẳng biết tại sao còn cảm thấy tội lỗi nữa?
Bách Xương Ý tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi.
Rốt cuộc là ai đang mắng ai đây?
Anh đeo lại kính lên, cầm lấy điện thoại di động, gửi cho Frost một tin nhắn thoại: “Tuần sau tiếp tục đến lớp nghe giảng.”
Frost: Ơ?
Bách Xương Ý nói: “Kỳ này chăm chỉ học tập, sang năm vừa làm luận văn tốt nghiệp vừa chuẩn bị cho cuộc thi. Thiếu gì sinh viên tốt nghiệp kiểu này.”
Frost: Thật hả?!
Bách Xương Ý đáp: Ừ.
Bên kia không thấy động tĩnh gì nữa.
Bách Xương Ý đang muốn đặt điện thoại xuống, đột nhiên di động rung bần bật không ngừng, trên màn hình xuất hiện yêu cầu kết nối cuộc gọi.
Ngón tay của Bách Xương Ý do dự mấy bận, mãi mới nhấn vào nút ‘đồng ý’.
Giọng nói tươi trẻ chui vào trong tai Bách Xương Ý: “Anh… tôi có thể mời anh ăn cơm không? Buổi tối hoặc ngày cuối tuần chẳng hạn, cứ chọn lúc nào anh rảnh ấy.”
Sau khi họp nhóm với đám tiến sĩ sinh, Bách Xương Ý từ phòng hội nghị trở về phòng làm việc của mình.
Điện thoại của anh nhận được hai tin nhắn từ Frost, cái đầu là âm thanh, cái sau là văn bản: Anh hiện tại đang ở chỗ nào?
Thời điểm Bách Xương Ý nhìn thấy tin nhắn, trên màn hình hiển thị khoảng cách với Frost hiện tại là 219m, con số này đang không ngừng thu nhỏ, hai phút sau đó, 219m đã biến thành 103m.
82m.
57m.
22m.
23m.
22m.
Con số đứng yên không đổi.
Chắc do Đình Sương không có quyền hạn để vào cửa trụ sở LRM, vì thế không cách nào tiếp tục đến gần được.
To gan quá nhở. Bách Xương Ý nhắn tin cho Frost: Cậu đang tìm tôi à?
Frost trả lời rất chi là nhanh: Tôi đang ở cửa LRM.
Frost: Anh làm việc ở trỏng à?
Bách Xương Ý đáp: Ừ.
Frost: Dọa chết tôi rồi.
Frost: Tôi thấy khoảng cách còn hơn 500m, tưởng là anh đang theo dõi tôi.
Frost: Anh là nghiên cứu sinh hệ tiến sĩ hả? Hay giáo sư? Hay gì…?
Trong viện có hai nghiên cứu viên người Hoa, Bách Xương Ý đáp: Nghiên cứu viên.
Frost: Khéo quá ta.
Frost: Lão giáo sư lần trước tôi kể ấy, chính là người phụ trách của các anh đó.
Frost: Tôi làm theo kế hoạch tối qua bàn với anh, chạy đi xin xỏ lão, bị lão hỏi đến á khẩu.
Frost: Bình thường lão đối xử với các anh cũng như vậy à?
Frost: Làm việc dưới trướng lão chắc phải áp lực lắm nhỉ?
Frost: À đúng rồi, có phải tôi không nên nói xấu sếp anh ở trước mặt anh không?
Bách Xương Ý cong nhẹ khóe môi, đáp: Cậu không lo lắng cho mình trước đi à?
Frost: Lo lắng cũng vô dụng.
Frost: Làm được gì đều cố làm rồi.
Frost: Bắt học lại cũng đành chịu thôi.
Frost: Phải kiên trì cho xong tốt nghiệp.
Frost: Hết tiền thì vay tiền, học xong trả lại sau.
Bách Xương Ý nhìn hai chữ ‘vay tiền’ mấy giây, lại nhớ tới trước khi vào giờ học, anh vừa xoay người liền nhìn thấy Đình Sương.
Căng thẳng, ngây ngô, sáng sủa và lễ phép.
Bách Xương Ý hơi mềm lòng một chút, hỏi: Tự túc tiền du học à?
Frost: Ừ.
Frost: Ôi đừng nhắc tới vụ này.
Frost: Nè… trưa nay anh xuống căn tin ăn cơm không?
Bách Xương Ý đáp: Cậu muốn hẹn gặp tôi?
Frost: Tôi thê thảm cỡ này mà anh không định mời tôi một bữa à?
Bác Xương Ý: Trưa nay tôi vướng công tác rồi.
Nhắn xong câu này, Bách Xương Ý suy nghĩ chốc lát, quyết định sẽ chỉ bảo Đình Sương một chút, liên tục gõ chữ: Mặc dù kỳ này giáo sư không cho cậu dự thi, nhưng cậu vẫn nên đến lớp nghe giảng, làm như vậy sẽ giúp cậu tích lũy trước được nhiều tri thức, sang năm cậu có thể vừa làm luận văn tốt nghiệp vừa chuẩn bị cho cuộc thi, áp lực sẽ nhỏ hơn một chút, cũng không ảnh hưởng đến chuyện tốt nghiệp.
Đoạn văn bản dài ngoằng này còn chưa kịp nhấn gửi đi, Bách Xương Ý đã nhận được tin nhắn mới của Frost.
Frost: Lão sếp nhà anh đến giờ nghỉ trưa vẫn ‘hành’ nghiên cứu viên à?
Frost: Mất hết nhân tính.
Mất hết… nhân tính…
Ngón tay Bách Xương Ý rời xa nút gửi tin.
Frost: Bây giờ ngồi ngẫm lại, trên đời này sao có loại giáo sư mới tiết hai đã bắt sinh viên lý giải giáo trình rồi? Người bình thường phải ôn tập một lúc mới đáp được đúng không?
Frost: Tôi thật sự càng nghĩ càng a kay.
Frost: Sao lão không hỏi người khác mà lại hỏi tôi?
Frost: Không phải tôi vô dụng, là lão cố tình làm khó tôi.
Frost: Chỉ vì tôi không đi học tiết đầu tiên.
Frost: Mặt mũi trông rõ phong độ, thực tế lòng dạ hẹp hòi.
Bách Xương Ý tức đến bật cười.
Anh xóa hết đoạn tin dài ngoằng kia đi, nói: Mỗi khi cậu gặp chuyện, đều đổ trách nhiệm lên đầu người khác như vậy à?
Một lát sau, Frost mới đáp: Sao đột nhiên anh nghiêm túc vậy…
Bách Xương Ý không trả lời.
Mấy phút sau, Frost lại gửi tin nhắn tới.
Frost: Haizz thực ra tôi cũng biết vấn đề nằm ở mình.
Frost: Tôi chỉ là… cảm thấy anh sẽ đứng về phía tôi, cho nên mới oán giận vài câu với anh.
Frost: Gần đây toàn gặp chuyện phiền lòng.
Frost: Tôi chẳng biết phải kể với ai.
Frost: Tôi không nói nữa.
Frost: Anh bận việc của anh đi.
Bách Xương Ý đặt điện thoại qua một bên.
Xem xong một phần luận văn, Bách Xương Ý liếc mắt nhìn giao diện trò chuyện, khoảng cách giữa Frost và anh vẫn là 22m. Anh lại nhìn mấy dòng tin cuối cùng Frost gửi đến.
▬ Tôi chỉ là… cảm thấy anh sẽ đứng về phía tôi, cho nên mới oán giận vài câu với anh.
▬ Gần đây toàn gặp chuyện phiền lòng.
▬ Tôi chẳng biết phải kể với ai.
▬ Tôi không nói nữa.
▬ Anh bận việc của anh đi.
Anh bận việc của anh đi…
Sao cứ có cảm giác bắt nạt con nít thế này?
Có ai bắt nạt cậu ta đâu?
Chẳng biết tại sao còn cảm thấy tội lỗi nữa?
Bách Xương Ý tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi.
Rốt cuộc là ai đang mắng ai đây?
Anh đeo lại kính lên, cầm lấy điện thoại di động, gửi cho Frost một tin nhắn thoại: “Tuần sau tiếp tục đến lớp nghe giảng.”
Frost: Ơ?
Bách Xương Ý nói: “Kỳ này chăm chỉ học tập, sang năm vừa làm luận văn tốt nghiệp vừa chuẩn bị cho cuộc thi. Thiếu gì sinh viên tốt nghiệp kiểu này.”
Frost: Thật hả?!
Bách Xương Ý đáp: Ừ.
Bên kia không thấy động tĩnh gì nữa.
Bách Xương Ý đang muốn đặt điện thoại xuống, đột nhiên di động rung bần bật không ngừng, trên màn hình xuất hiện yêu cầu kết nối cuộc gọi.
Ngón tay của Bách Xương Ý do dự mấy bận, mãi mới nhấn vào nút ‘đồng ý’.
Giọng nói tươi trẻ chui vào trong tai Bách Xương Ý: “Anh… tôi có thể mời anh ăn cơm không? Buổi tối hoặc ngày cuối tuần chẳng hạn, cứ chọn lúc nào anh rảnh ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.