Chương 48: Anh muốn
Công Tử Ưu
08/08/2020
Sợ?
Đình Sương không nói tiếng nào.
Cậu theo bản năng mà muốn phủ nhận.
Có gì đáng để sợ đâu?
Nhưng cùng lúc đó – dưới đáy lòng cậu lại đang cuộn trào.
Sớm hôm nay cậu đã muốn hỏi Bách Xương Ý rằng, có phải anh tới đây để cầu xin cậu quay về không. Thế nhưng cậu lại không dám hỏi, bởi vì cậu không biết rõ đáp án của anh, giống như ban nãy cậu không biết cô bé kia bị làm sao vậy, cho nên cậu sợ.
Nếu như cô bé kia không bị chứng động kinh, mà thật sự bị ngộ độc thức ăn, vậy hỏi cậu có còn sợ nữa không?
Chắc là sẽ không.
Bởi vì nếu cô bé bị ngộ độc thức ăn thật, thì bây giờ cậu đang bận sứt đầu mẻ trán để giải quyết vấn đề, đào đâu ra thời gian mà hoảng sợ.
Thế nếu như cậu biết đáp án của Bách Xương Ý rồi, cậu có còn sợ nữa không?
Giả sử… đáp án của Bách Xương Ý là không muốn sống chung với cậu chẳng hạn…
Vẫn sẽ sợ.
Đình Sương nhận ra, cậu vẫn sẽ sợ.
Bởi vì cậu không biết tại sao Bách Xương Ý lại không muốn sống chung với mình.
Nếu như cậu cũng biết được đáp án của vấn đề này thì sao?
Giả sử… Bách Xương Ý không đủ yêu thương cậu, cho nên không muốn sống chung với cậu…
Vậy thì cậu vẫn sẽ sợ, bởi vì cậu không biết tại sao Bách Xương Ý lại không đủ yêu thương mình.
Nếu hỏi tiếp, có khi nào đáp án sẽ là do tính khí của cậu quá tệ hay không?
Đây là một vấn đề không bao giờ có kết thúc, chỉ cần cậu vẫn sợ hãi những thứ mà mình không biết…
Chỉ cần cậu vẫn không muốn biết đáp án của những câu hỏi kia…
Trước khi cậu và Bách Xương Ý ở bên nhau, cậu sẽ không hỏi hết câu này đến câu khác như thế, sẽ không tự lột bỏ từng lớp từng lớp của bản thân.
Cậu bỗng nhiên nhìn thấy một ‘bản thân’ khác hoàn toàn với trước đây.
Thế nhưng cậu không dám lột tiếp nữa, bởi vì không biết sẽ lột ra được cái gì.
“… Hết 10 phút rồi.” Một lát sau cậu mới hơi cử động: “Em phải bán hàng tiếp đây, nếu không quán cà phê sẽ bị lỗ mất.”
Bách Xương Ý để ví tiền lên trên mặt quầy: “Đừng có trốn tránh.”
Đình Sương không động đậy nữa, tuy nhiên cũng chẳng nói lời nào.
Bách Xương Ý vẫn kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng, Đình Sương cũng nhỏ giọng nói: “… Đúng là em đang sợ.”
“Tôi cảm nhận được.” Bách Xương Ý nói.
“Bởi vì không biết, cho nên mới sợ…” Đình Sương nói: “Giống như ban nãy vậy…”
Bách Xương Ý hôn cậu một cái: “Biết rồi sẽ không sợ nữa.”
Đúng vậy, biết rồi sẽ không sợ nữa.
Nhưng nhỡ đâu biết rồi, sau đó vẫn muốn truy hỏi sâu hơn thì làm sao?
Đình Sương nhìn đôi mắt của Bách Xương Ý hồi lâu, rồi cúi đầu, một lát sau lại nhìn đôi mắt của Bách Xương Ý, cứ nhìn tới nhìn lui như vậy nhiều lần, cậu mới lấy hết can đảm, nhẹ giọng hỏi: “Anh… anh không muốn sống chung với em à?”
Nhẹ nhàng và dè dặt như hạt bụi rơi.
Vậy mà phát sinh ra một tiếng vang ầm ầm thật lớn.
Khiến trái tim già cỗi của Bách Xương Ý tích tắc hóa thành bột phấn.
Bàn tay anh cứng đờ trên khoảng không một lúc, mới nhẹ nhàng đặt xuống mái tóc của Đình Sương.
Hóa ra là chuyện này.
Hóa ra Đình Sương đang sợ hãi chuyện này.
Trong nháy mắt, từ việc Đình Sương nhận được điện thoại hỏi thuê phòng, cho đến tính khí ương bướng khó chiều của cậu trong mấy ngày kế tiếp; từ việc đôi bên không thể nói chuyện tử tế trước ngày anh đi công tác, cho đến cảnh vườn không nhà trống lúc anh trở về… tất cả mọi chuyện đều xâu thành một chuỗi.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chuỗi sự việc này quả thực quá rõ ràng.
Bách Xương Ý tự thấy bản thân rất ít khi phạm lỗi, nhưng không ngờ có một ngày lại mắc phải loại sai lầm này.
Anh đã khiến cho Đình Sương phải mở miệng hỏi ra một vấn đề như thế?
“… Anh có thể trả lời em nhanh nhanh một chút không?” Đình Sương chôn đầu trên bả vai Bách Xương Ý, giọng điệu hậm hực.
“Muốn.” Bách Xương Ý nói xong, cảm thấy một chữ là chưa đủ, nhấn mạnh lại: “Anh muốn, rất muốn.”
“Ơ?” Đình Sương không tin mà ngẩng đầu lên, cả người đều đang phát sáng, hệt như một cục bong bóng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chỉ cần Bách Xương Ý dám đổi ý, cậu sẽ lập tức vỡ tan.
“Anh nói là, anh rất muốn.” Bách Xương Ý lặp lại.
Đình Sương ngẩn người, có chút vui quá chẳng biết làm sao, cậu đần độn mà nhìn Bách Xương Ý nửa ngày trời, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, xoay người nhảy vào trong quầy bar, làm một chén Cappuccino có vẽ hoa.
Không có hình trái tim.
Chỉ có một cái mắt kính, kèm theo ba chữ viết hoa: BAI
Đình Sương không nói tiếng nào.
Cậu theo bản năng mà muốn phủ nhận.
Có gì đáng để sợ đâu?
Nhưng cùng lúc đó – dưới đáy lòng cậu lại đang cuộn trào.
Sớm hôm nay cậu đã muốn hỏi Bách Xương Ý rằng, có phải anh tới đây để cầu xin cậu quay về không. Thế nhưng cậu lại không dám hỏi, bởi vì cậu không biết rõ đáp án của anh, giống như ban nãy cậu không biết cô bé kia bị làm sao vậy, cho nên cậu sợ.
Nếu như cô bé kia không bị chứng động kinh, mà thật sự bị ngộ độc thức ăn, vậy hỏi cậu có còn sợ nữa không?
Chắc là sẽ không.
Bởi vì nếu cô bé bị ngộ độc thức ăn thật, thì bây giờ cậu đang bận sứt đầu mẻ trán để giải quyết vấn đề, đào đâu ra thời gian mà hoảng sợ.
Thế nếu như cậu biết đáp án của Bách Xương Ý rồi, cậu có còn sợ nữa không?
Giả sử… đáp án của Bách Xương Ý là không muốn sống chung với cậu chẳng hạn…
Vẫn sẽ sợ.
Đình Sương nhận ra, cậu vẫn sẽ sợ.
Bởi vì cậu không biết tại sao Bách Xương Ý lại không muốn sống chung với mình.
Nếu như cậu cũng biết được đáp án của vấn đề này thì sao?
Giả sử… Bách Xương Ý không đủ yêu thương cậu, cho nên không muốn sống chung với cậu…
Vậy thì cậu vẫn sẽ sợ, bởi vì cậu không biết tại sao Bách Xương Ý lại không đủ yêu thương mình.
Nếu hỏi tiếp, có khi nào đáp án sẽ là do tính khí của cậu quá tệ hay không?
Đây là một vấn đề không bao giờ có kết thúc, chỉ cần cậu vẫn sợ hãi những thứ mà mình không biết…
Chỉ cần cậu vẫn không muốn biết đáp án của những câu hỏi kia…
Trước khi cậu và Bách Xương Ý ở bên nhau, cậu sẽ không hỏi hết câu này đến câu khác như thế, sẽ không tự lột bỏ từng lớp từng lớp của bản thân.
Cậu bỗng nhiên nhìn thấy một ‘bản thân’ khác hoàn toàn với trước đây.
Thế nhưng cậu không dám lột tiếp nữa, bởi vì không biết sẽ lột ra được cái gì.
“… Hết 10 phút rồi.” Một lát sau cậu mới hơi cử động: “Em phải bán hàng tiếp đây, nếu không quán cà phê sẽ bị lỗ mất.”
Bách Xương Ý để ví tiền lên trên mặt quầy: “Đừng có trốn tránh.”
Đình Sương không động đậy nữa, tuy nhiên cũng chẳng nói lời nào.
Bách Xương Ý vẫn kiên nhẫn chờ.
Cuối cùng, Đình Sương cũng nhỏ giọng nói: “… Đúng là em đang sợ.”
“Tôi cảm nhận được.” Bách Xương Ý nói.
“Bởi vì không biết, cho nên mới sợ…” Đình Sương nói: “Giống như ban nãy vậy…”
Bách Xương Ý hôn cậu một cái: “Biết rồi sẽ không sợ nữa.”
Đúng vậy, biết rồi sẽ không sợ nữa.
Nhưng nhỡ đâu biết rồi, sau đó vẫn muốn truy hỏi sâu hơn thì làm sao?
Đình Sương nhìn đôi mắt của Bách Xương Ý hồi lâu, rồi cúi đầu, một lát sau lại nhìn đôi mắt của Bách Xương Ý, cứ nhìn tới nhìn lui như vậy nhiều lần, cậu mới lấy hết can đảm, nhẹ giọng hỏi: “Anh… anh không muốn sống chung với em à?”
Nhẹ nhàng và dè dặt như hạt bụi rơi.
Vậy mà phát sinh ra một tiếng vang ầm ầm thật lớn.
Khiến trái tim già cỗi của Bách Xương Ý tích tắc hóa thành bột phấn.
Bàn tay anh cứng đờ trên khoảng không một lúc, mới nhẹ nhàng đặt xuống mái tóc của Đình Sương.
Hóa ra là chuyện này.
Hóa ra Đình Sương đang sợ hãi chuyện này.
Trong nháy mắt, từ việc Đình Sương nhận được điện thoại hỏi thuê phòng, cho đến tính khí ương bướng khó chiều của cậu trong mấy ngày kế tiếp; từ việc đôi bên không thể nói chuyện tử tế trước ngày anh đi công tác, cho đến cảnh vườn không nhà trống lúc anh trở về… tất cả mọi chuyện đều xâu thành một chuỗi.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chuỗi sự việc này quả thực quá rõ ràng.
Bách Xương Ý tự thấy bản thân rất ít khi phạm lỗi, nhưng không ngờ có một ngày lại mắc phải loại sai lầm này.
Anh đã khiến cho Đình Sương phải mở miệng hỏi ra một vấn đề như thế?
“… Anh có thể trả lời em nhanh nhanh một chút không?” Đình Sương chôn đầu trên bả vai Bách Xương Ý, giọng điệu hậm hực.
“Muốn.” Bách Xương Ý nói xong, cảm thấy một chữ là chưa đủ, nhấn mạnh lại: “Anh muốn, rất muốn.”
“Ơ?” Đình Sương không tin mà ngẩng đầu lên, cả người đều đang phát sáng, hệt như một cục bong bóng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chỉ cần Bách Xương Ý dám đổi ý, cậu sẽ lập tức vỡ tan.
“Anh nói là, anh rất muốn.” Bách Xương Ý lặp lại.
Đình Sương ngẩn người, có chút vui quá chẳng biết làm sao, cậu đần độn mà nhìn Bách Xương Ý nửa ngày trời, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, xoay người nhảy vào trong quầy bar, làm một chén Cappuccino có vẽ hoa.
Không có hình trái tim.
Chỉ có một cái mắt kính, kèm theo ba chữ viết hoa: BAI
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.