Chương 44: Khoảng cách văn hóa
Công Tử Ưu
08/08/2020
Hai ngày nay sếp Bách sống không tốt lắm.
Cậu bạn nhỏ dường như đang bước vào thời kỳ phản nghịch.
Biểu hiện cụ thể là: soi mói bắt bẻ cơm nước do Bách Xương Ý nấu; chẳng thèm đoái hoài gì đến Bách Xương Ý; thể hiện sự hoài nghi với khiếu thẩm mỹ của Bách Xương Ý; hơn nữa còn không chịu cho make-love.
Ba việc đầu tiên có thể hiểu là chuyện tình thú hằng ngày, thế nhưng việc cuối cùng —— tuyệt đối là có vấn đề ở đâu rồi.
“Ting, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một buổi tối nào đó, chẳng hiểu sao đang hôn hít thì lại bị đẩy ra, Bách Xương Ý hỏi.
Quần bò của Đình Sương gồ thành một túp lều, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Xảy ra chuyện gì là chuyện gì? Em không có hứng chịch thôi.”
Bách Xương Ý có chút bất đắc dĩ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói cho tôi biết đi.”
Liên quan đến việc ‘rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì’, Đình Sương không muốn nói.
Hôm thứ ba sau khi đi xem nhà trọ, Jonas quyết định thuê lại căn phòng của Đình Sương, bà chủ nhà cũng không có ý kiến gì. Nghĩ tới tình cảnh ngày hôm ấy, Đình Sương có chút khó chịu.
Hôm ấy không chỉ có mình Jonas đến xem phòng, mà có cả bạn trai của Jonas nữa, hai người bọn họ không hề e dè, ngọt ngọt ngào ngào, vừa xem nhà vừa thương lượng nên trang trí chỗ này chỗ kia thế nào, còn thỉnh thoảng quay ra nhìn nhau nở nụ cười, hiển nhiên là dáng vẻ muốn chung sống với nhau.
Đình Sương bị đả kích khá nặng nề.
Nhưng cậu không tính nói chuyện này với Bách Xương Ý, cậu muốn tự mình âm thầm giải quyết.
Dù sao không ở nhà này thì tìm nhà khác, nhưng nếu chút tự tôn cũng chẳng còn… thì biết phải đi đâu mà tìm bây giờ?
Trong chuyện này, lý trí nói cho cậu biết rằng Bách Xương Ý không làm gì sai, nhưng tâm tình lại không dễ dàng chấp nhận điều đó, vì thế chỉ biết biểu hiện sự bất mãn thông qua những chuyện khác.
Cái này người ta gọi là ‘kiếm cớ’.
“Kỹ thuật của anh kém quá, em cảm thấy không thoải mái.” Đình Sương đứng trước mặt Bách Xương Ý, mạnh miệng nói.
Nếu như thằng đàn ông khác mà nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ bị sét đánh giữa trời quang, tôn nghiêm bị làm nhục.
Nhưng người nghe thấy câu này lại là Bách Xương Ý.
Kỹ thuật kém?
Không thể nào.
Không thoải mái?
Làm gì có chuyện.
Bách Xương Ý nhìn Đình Sương, trong đầu hiện ra bốn chữ: cố tình gây hấn.
Đình Sương hồi trước đã có tiền án, cứ rảnh háng là lại thích lượn trước mặt anh để kiếm chuyện và tức giận lung tung, riêng vụ này cậu mà số hai thì không ai số một.
“Thật sự là vì nguyên nhân này à?” Bách Xương Ý giương mắt hỏi.
Ánh mắt kia khiến Đình Sương hơi rén.
Lúc này Bách Xương Ý đang ngồi trên ghế sô pha, còn cậu thì đứng, rõ ràng tầm mắt của cậu ở vị trí cao hơn, nhưng tự nhiên lại sinh ra ảo giác như bị giáo viên gọi vào văn phòng làm việc.
“… Ừm.” Đình Sương mãi mới nặn ra được một chữ.
Bách Xương Ý quan sát cậu một lúc rồi bảo: “Được rồi, chiều theo ý em vậy.”
“… Nghĩa là sao?” Đình Sương hỏi.
“Làm thế nào mới thoải mái, em nói cho tôi biết đi?” Bách Xương Ý hỏi.
Làm thế nào mới thoải mái…
Không trả lời được.
Đình Sương không nhìn vào mắt Bách Xương Ý, cũng không nói lời nào, dáng vẻ nhất quyết không chịu phối hợp.
Bách Xương Ý đợi mấy phút, sau đó quyết định đổi cách hỏi khác: “Vậy tôi khiến em không thoải mái ở chỗ nào?”
Không thoải mái ở chỗ nào…
Cũng không trả lời được.
Đình Sương đứng như trời trồng, đứng đến mức có hơi đau chân.
“Anh nói xem tại sao em phải trả lời câu hỏi của anh?” Đình Sương cảm thấy cực kỳ không công bằng.
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Dựa vào cái gì mà cậu luôn phải đứng ở vị trí này?
Lúc nào cũng là Bách Xương Ý định đoạt, lúc nào cũng là Bách Xương Ý nắm quyền chủ đạo, muốn cậu đến thì cậu liền hí ha hí hửng mà đến, muốn cậu đi thì cậu phải im hơi lặng tiếng mà đi.
Đình Sương đột nhiên nổi đóa: “Em không thích nói đấy thì sao? Anh có quyền gì mà tra hỏi em chứ?”
“Ting, tôi chỉ muốn cố gắng để giải quyết vấn đề.” Bách Xương Ý hạ giọng nói: “Nếu như em không muốn nói chuyện ngay bây giờ, chúng ta có thể để khi khác.”
Giọng điệu của Bách Xương Ý cực kỳ khắc chế, thông thường làm vậy sẽ khiến đối phương cũng bình tĩnh theo, thế nhưng tư thái ‘hoàn toàn không bị ảnh hưởng’ này lại càng chọc giận Đình Sương hơn.
Dựa vào đâu mà Bách Xương Ý có thể thoải mái tự tại như vậy?
“Nói chứ sao không dám nói? Anh hỏi anh khiến em không thoải mái ở đâu đúng không, được, em cho anh biết, anh làm em chỗ nào cũng không thoải mái.” Đình Sương càng nghĩ càng tức giận, hai ngày nay cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, cậu đã nghẹn gần chết: “Hiện tại em không thoải mái, mấy ngày nay em đều không thoải mái, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh em liền không thoải mái.”
Kiểu này thì không nói chuyện được rồi.
Đình Sương vẫn đang phát tiết tâm trạng, cậu bị nóng đầu, không giữ nổi mồm miệng, chỉ toàn nói ra mấy lời khó nghe.
Bách Xương Ý vẫn yên lặng lắng nghe, không hề cắt ngang.
Chờ đến khi Đình Sương trút hết tâm trạng, dần dần nguôi giận, miệng cũng ngừng nói, lúc này mới ý thức được có điều bất thường.
Trên mặt Bách Xương Ý chẳng bộc lộ cảm xúc gì, nhưng cũng không giống như đang tức giận.
“Vừa rồi em…” Đình Sương muốn nói, vừa rồi cậu toàn thốt ra mấy câu óc chó, thế nhưng không sao vứt thể diện đi được.
Bách Xương Ý đợi mấy phút, thấy Đình Sương không có ý định nói tiếp, mới bảo rằng: “Hiện tại chúng ta có thể nói tới vấn đề chính chưa?”
Hồi lâu sau, Đình Sương rầu rĩ nói: “… Có vấn đề gì đâu.”
“Có vấn đề gì đâu?” Bách Xương Ý hỏi: “Vậy tối nay chúng ta đang làm cái gì?”
Đình Sương im thin thít.
Cậu cũng chẳng biết tối nay mình bị làm sao, nếu như muốn giả bộ không có chuyện gì, thì phải giả bộ cho trót, không được lộ ra bất kỳ sự bất mãn nào. Còn nếu như thực sự không nhịn được, thì bây giờ buông bỏ cái lòng tự tôn chó má kia, nói thẳng vấn đề ra.
Thế nhưng cả hai điều này cậu đều không làm được.
Rốt cuộc, cậu cũng nhìn thấy trong đáy mắt của Bách Xương Ý có một tia mệt mỏi.
“Ting, ngày mai tôi phải đi công tác.” Bách Xương Ý liếc mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy bảo: “Đêm nay tôi sẽ ngủ ở khách sạn.”
Sự mệt mỏi của Bách Xương Ý đã đâm mạnh vào lòng Đình Sương một cái.
Bỗng nhiên, một giọng nói như nọc rắn chui vào trong lỗ tai của cậu.
“Đình Sương, với cái tính này của em thì ai mà chịu được? Anh chịu quen rồi, còn hắn ta thì sao? Hắn có chịu được không? Hắn chịu được hôm nay, vậy hai tháng nữa thì thế nào?”
Con rắn kia phun đầu lưỡi ra, lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Đình Sương đứng thẫn thờ cạnh chiếc ghế sô pha, có tiếng mở cửa, rồi lại có tiếng đóng cửa vang lên, sau đấy cậu cuộn mình ngồi sụp xuống sàn nhà.
Bách Xương Ý đứng ở trước sân, chuẩn bị gọi một chiếc taxi, bỗng trên màn hình xuất hiện cuộc gọi tới: Elena.
Bách Xương Ý nhận điện thoại: “Chờ tôi gọi taxi rồi gọi lại cho bà sau.”
“Đoán xem ai đang lái xe nào?” Elena nở nụ cười: “Ông ở đâu đấy, để tôi qua đón ông.”
Bách Xương Ý: “Cổng nhà tôi.”
Elena: “Đợi tôi năm phút.”
Cô có thói quen giống hệt Bách Xương Ý, nói ra thời gian dự tính, sau đó sẽ đến đúng giờ.
“Đưa ông tới đâu đây?” Cửa kính ô tô hạ xuống, đây là một mỹ nữ tầm tuổi Bách Xương Ý, có mái tóc xoăn màu vàng nâu, bộ ngực đầy đặn lộ ra khỏi áo ba lỗ, vòng eo thon gọn, trên cánh tay săn chắc duyên dáng là một hình xăm rất lớn – kéo dài từ xương quai xanh đến tận bả vai.
“Không biết.” Bách Xương Ý ngồi vào chỗ ghế phụ: “Tùy tiện tìm một cái khách sạn đi.”
“Ôi trời, ông không có nhà để về hả? Tôi nhớ căn hộ kia là tài sản riêng của ông trước khi kết hôn mà.” Elena liếc mắt nhìn ánh đèn trong nhà, sau đó tiện tay bật một giai điệu trống mạnh đến mức rung cả trái tim: “Ông đưa hết tài sản chung cho vợ cũ còn chưa đủ ư?”
“Hình như chúng ta đã thống nhất là không nhắc đến chuyện vợ cũ của đối phương.” Bách Xương Ý nói.
“Chú ý từ ngữ của ông đấy, tôi không có vợ cũ.” Elena đạp chân ga.
Bách Xương Ý đáp: “Bà biết tôi đang nói gì mà, hai người đã đăng ký sống chung hợp pháp rồi.”
“Ok, đúng là chúng tôi đã đăng ký sống chung hợp pháp, nếu như tôi chết, cô ấy thậm chí còn có quyền thừa kế tài sản. Luật của Đức thật sự chết tiệt, tôi chỉ muốn nó chứng minh quan hệ của bọn tôi khi đang yêu nhau, chứ không phải sau khi chia tay rồi nó còn chia luôn cả tiền của tôi.” Elena dùng tốc bộ bắn rap chửi bới vài câu, dáng vẻ trông rất khôi hài.
Cô nhớ ra mục đích gọi điện thoại tới, hỏi Bách Xương Ý: “Ông gần đây sao thế? Nếu muốn tìm bạn chơi bóng khác thì phải báo trước cho tôi ba tháng chứ?”
Vốn dĩ sáng sớm hai-tư-sáu nào bọn họ cũng đánh tennis với nhau một tiếng, thói quen này đã duy trì vài năm nay, thế nhưng bắt đầu từ khoảng một tháng trước, Bách Xương Ý thường xuyên vắng mặt không lý do, hai tuần gần đây nhất thì bảo thẳng với cô là bận quá.
Elena đã thử tìm mấy người bạn chơi bóng khác, thế nhưng trình độ không đủ, so ra thì ông bạn đang ngồi ở ghế phụ này vẫn là bạn chơi bóng tốt nhất.
Nhưng nếu có thể chăm đi tập thì lại càng tốt hơn.
“Xin lỗi.” Bách Xương Ý nói: “Gần đây không tiện lắm.”
“Không tiện lắm? Không tiện ở chỗ nào? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chúng ta bắt đầu đánh bóng từ 6h sáng… khoan khoan.” Elena nhìn Bách Xương Ý một cái: “Gần đây ông đang hẹn hò với ai hả? Hay là với những ai?”
“Một thôi.” Bách Xương Ý nói.
“Nhanh thế đã xác định quan hệ rồi?” Elena cảm thấy khó mà tin nổi, lúc này mới được bao lâu đâu? Cô bỗng nhiên nhớ tới ánh đèn trong căn hộ của Bách Xương Ý: “Đừng bảo cậu ta đang ở trong nhà của ông nhé?”
Bách Xương Ý im lặng không nói gì.
Im lặng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
“Ôi trời, ông sống chung với cậu ta đấy à?” Elena không dám tin tưởng.
“Làm sao có chuyện đấy được.” Bách Xương Ý nói: “Cậu ấy chỉ là một đứa bé mới 24 tuổi, bà nhớ cái hồi chúng ta hai mươi mấy tuổi đầu đi, ai lại đồng ý chung sống với người khác chứ?”
Elena gật đầu, tràn đầy đồng cảm: “Hồi tôi hai mươi mấy tuổi, mỗi sáng còn chẳng biết mình đang tỉnh lại trên giường của ai.”
“Huống hồ…” Bách Xương Ý không nói nửa câu tiếp theo khỏi miệng, huống hồ đứa nhỏ hiện tại cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh anh.
“Cậu ta không chê ông già à?” Elena đùa giỡn.
“Ngày nào cậu ấy cũng chê tôi già.” Bách Xương Ý cũng cười rộ lên, có chút hài hước, lại có chút lại tự giễu: “Tôi đâu thể nào nói với cậu ấy rằng, qua mấy năm nữa tôi đã 40 tuổi rồi, muốn có một cuộc sống yên ổn, vì thế xin em hãy sống chung với tôi, tôi nguyện ý mỗi khi tan làm về nhà đều trông thấy em và bạn học uống rượu nhảy nhót chơi ném gối, hoặc là dùng súng nước bắn nhau.”
Elena cười ầm cả lên, vừa cười vừa nhìn Bách Xương Ý, thế nhưng nhận ra trên mặt anh không hề nở nụ cười.
“Những lời ông vừa nói là thật lòng à?” Elena tắt nhạc đi, bên trong xe bỗng chốc cực kỳ yên tĩnh: “Ông thực sự muốn sống chung nhanh thế sao?”
“Trước khi bà nhắc thì chưa từng nghĩ tới.” Bách Xương Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chính thức sống chung đồng nghĩa với rất nhiều điều thực tế.
Tỷ như trên biển số nhà và hòm thư từ nay sẽ đề tên của cả hai người bọn họ, bạn bè của Bách Xương Ý sẽ biết được mối quan hệ này, trong đó lại có không ít các vị giáo sư. Hơn thế, bạn học và bạn bè của Đình Sương có khả năng cũng là học sinh của Bách Xương Ý.
Đây là một bước đi quan trọng, chỉ thua mỗi việc ‘đăng ký sống chung hợp pháp’ và ‘kết hôn’ thôi, Bách Xương Ý không thể bất cẩn được.
Hiện tại còn quá sớm, hiện tại bọn họ còn chưa thể dẫn đối phương bước vào vòng xã giao của nhau.
Cậu bạn nhỏ dường như đang bước vào thời kỳ phản nghịch.
Biểu hiện cụ thể là: soi mói bắt bẻ cơm nước do Bách Xương Ý nấu; chẳng thèm đoái hoài gì đến Bách Xương Ý; thể hiện sự hoài nghi với khiếu thẩm mỹ của Bách Xương Ý; hơn nữa còn không chịu cho make-love.
Ba việc đầu tiên có thể hiểu là chuyện tình thú hằng ngày, thế nhưng việc cuối cùng —— tuyệt đối là có vấn đề ở đâu rồi.
“Ting, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một buổi tối nào đó, chẳng hiểu sao đang hôn hít thì lại bị đẩy ra, Bách Xương Ý hỏi.
Quần bò của Đình Sương gồ thành một túp lều, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Xảy ra chuyện gì là chuyện gì? Em không có hứng chịch thôi.”
Bách Xương Ý có chút bất đắc dĩ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói cho tôi biết đi.”
Liên quan đến việc ‘rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì’, Đình Sương không muốn nói.
Hôm thứ ba sau khi đi xem nhà trọ, Jonas quyết định thuê lại căn phòng của Đình Sương, bà chủ nhà cũng không có ý kiến gì. Nghĩ tới tình cảnh ngày hôm ấy, Đình Sương có chút khó chịu.
Hôm ấy không chỉ có mình Jonas đến xem phòng, mà có cả bạn trai của Jonas nữa, hai người bọn họ không hề e dè, ngọt ngọt ngào ngào, vừa xem nhà vừa thương lượng nên trang trí chỗ này chỗ kia thế nào, còn thỉnh thoảng quay ra nhìn nhau nở nụ cười, hiển nhiên là dáng vẻ muốn chung sống với nhau.
Đình Sương bị đả kích khá nặng nề.
Nhưng cậu không tính nói chuyện này với Bách Xương Ý, cậu muốn tự mình âm thầm giải quyết.
Dù sao không ở nhà này thì tìm nhà khác, nhưng nếu chút tự tôn cũng chẳng còn… thì biết phải đi đâu mà tìm bây giờ?
Trong chuyện này, lý trí nói cho cậu biết rằng Bách Xương Ý không làm gì sai, nhưng tâm tình lại không dễ dàng chấp nhận điều đó, vì thế chỉ biết biểu hiện sự bất mãn thông qua những chuyện khác.
Cái này người ta gọi là ‘kiếm cớ’.
“Kỹ thuật của anh kém quá, em cảm thấy không thoải mái.” Đình Sương đứng trước mặt Bách Xương Ý, mạnh miệng nói.
Nếu như thằng đàn ông khác mà nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ bị sét đánh giữa trời quang, tôn nghiêm bị làm nhục.
Nhưng người nghe thấy câu này lại là Bách Xương Ý.
Kỹ thuật kém?
Không thể nào.
Không thoải mái?
Làm gì có chuyện.
Bách Xương Ý nhìn Đình Sương, trong đầu hiện ra bốn chữ: cố tình gây hấn.
Đình Sương hồi trước đã có tiền án, cứ rảnh háng là lại thích lượn trước mặt anh để kiếm chuyện và tức giận lung tung, riêng vụ này cậu mà số hai thì không ai số một.
“Thật sự là vì nguyên nhân này à?” Bách Xương Ý giương mắt hỏi.
Ánh mắt kia khiến Đình Sương hơi rén.
Lúc này Bách Xương Ý đang ngồi trên ghế sô pha, còn cậu thì đứng, rõ ràng tầm mắt của cậu ở vị trí cao hơn, nhưng tự nhiên lại sinh ra ảo giác như bị giáo viên gọi vào văn phòng làm việc.
“… Ừm.” Đình Sương mãi mới nặn ra được một chữ.
Bách Xương Ý quan sát cậu một lúc rồi bảo: “Được rồi, chiều theo ý em vậy.”
“… Nghĩa là sao?” Đình Sương hỏi.
“Làm thế nào mới thoải mái, em nói cho tôi biết đi?” Bách Xương Ý hỏi.
Làm thế nào mới thoải mái…
Không trả lời được.
Đình Sương không nhìn vào mắt Bách Xương Ý, cũng không nói lời nào, dáng vẻ nhất quyết không chịu phối hợp.
Bách Xương Ý đợi mấy phút, sau đó quyết định đổi cách hỏi khác: “Vậy tôi khiến em không thoải mái ở chỗ nào?”
Không thoải mái ở chỗ nào…
Cũng không trả lời được.
Đình Sương đứng như trời trồng, đứng đến mức có hơi đau chân.
“Anh nói xem tại sao em phải trả lời câu hỏi của anh?” Đình Sương cảm thấy cực kỳ không công bằng.
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Dựa vào cái gì mà cậu luôn phải đứng ở vị trí này?
Lúc nào cũng là Bách Xương Ý định đoạt, lúc nào cũng là Bách Xương Ý nắm quyền chủ đạo, muốn cậu đến thì cậu liền hí ha hí hửng mà đến, muốn cậu đi thì cậu phải im hơi lặng tiếng mà đi.
Đình Sương đột nhiên nổi đóa: “Em không thích nói đấy thì sao? Anh có quyền gì mà tra hỏi em chứ?”
“Ting, tôi chỉ muốn cố gắng để giải quyết vấn đề.” Bách Xương Ý hạ giọng nói: “Nếu như em không muốn nói chuyện ngay bây giờ, chúng ta có thể để khi khác.”
Giọng điệu của Bách Xương Ý cực kỳ khắc chế, thông thường làm vậy sẽ khiến đối phương cũng bình tĩnh theo, thế nhưng tư thái ‘hoàn toàn không bị ảnh hưởng’ này lại càng chọc giận Đình Sương hơn.
Dựa vào đâu mà Bách Xương Ý có thể thoải mái tự tại như vậy?
“Nói chứ sao không dám nói? Anh hỏi anh khiến em không thoải mái ở đâu đúng không, được, em cho anh biết, anh làm em chỗ nào cũng không thoải mái.” Đình Sương càng nghĩ càng tức giận, hai ngày nay cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, cậu đã nghẹn gần chết: “Hiện tại em không thoải mái, mấy ngày nay em đều không thoải mái, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh em liền không thoải mái.”
Kiểu này thì không nói chuyện được rồi.
Đình Sương vẫn đang phát tiết tâm trạng, cậu bị nóng đầu, không giữ nổi mồm miệng, chỉ toàn nói ra mấy lời khó nghe.
Bách Xương Ý vẫn yên lặng lắng nghe, không hề cắt ngang.
Chờ đến khi Đình Sương trút hết tâm trạng, dần dần nguôi giận, miệng cũng ngừng nói, lúc này mới ý thức được có điều bất thường.
Trên mặt Bách Xương Ý chẳng bộc lộ cảm xúc gì, nhưng cũng không giống như đang tức giận.
“Vừa rồi em…” Đình Sương muốn nói, vừa rồi cậu toàn thốt ra mấy câu óc chó, thế nhưng không sao vứt thể diện đi được.
Bách Xương Ý đợi mấy phút, thấy Đình Sương không có ý định nói tiếp, mới bảo rằng: “Hiện tại chúng ta có thể nói tới vấn đề chính chưa?”
Hồi lâu sau, Đình Sương rầu rĩ nói: “… Có vấn đề gì đâu.”
“Có vấn đề gì đâu?” Bách Xương Ý hỏi: “Vậy tối nay chúng ta đang làm cái gì?”
Đình Sương im thin thít.
Cậu cũng chẳng biết tối nay mình bị làm sao, nếu như muốn giả bộ không có chuyện gì, thì phải giả bộ cho trót, không được lộ ra bất kỳ sự bất mãn nào. Còn nếu như thực sự không nhịn được, thì bây giờ buông bỏ cái lòng tự tôn chó má kia, nói thẳng vấn đề ra.
Thế nhưng cả hai điều này cậu đều không làm được.
Rốt cuộc, cậu cũng nhìn thấy trong đáy mắt của Bách Xương Ý có một tia mệt mỏi.
“Ting, ngày mai tôi phải đi công tác.” Bách Xương Ý liếc mắt nhìn đồng hồ, đứng dậy bảo: “Đêm nay tôi sẽ ngủ ở khách sạn.”
Sự mệt mỏi của Bách Xương Ý đã đâm mạnh vào lòng Đình Sương một cái.
Bỗng nhiên, một giọng nói như nọc rắn chui vào trong lỗ tai của cậu.
“Đình Sương, với cái tính này của em thì ai mà chịu được? Anh chịu quen rồi, còn hắn ta thì sao? Hắn có chịu được không? Hắn chịu được hôm nay, vậy hai tháng nữa thì thế nào?”
Con rắn kia phun đầu lưỡi ra, lặp đi lặp lại câu nói ấy.
Đình Sương đứng thẫn thờ cạnh chiếc ghế sô pha, có tiếng mở cửa, rồi lại có tiếng đóng cửa vang lên, sau đấy cậu cuộn mình ngồi sụp xuống sàn nhà.
Bách Xương Ý đứng ở trước sân, chuẩn bị gọi một chiếc taxi, bỗng trên màn hình xuất hiện cuộc gọi tới: Elena.
Bách Xương Ý nhận điện thoại: “Chờ tôi gọi taxi rồi gọi lại cho bà sau.”
“Đoán xem ai đang lái xe nào?” Elena nở nụ cười: “Ông ở đâu đấy, để tôi qua đón ông.”
Bách Xương Ý: “Cổng nhà tôi.”
Elena: “Đợi tôi năm phút.”
Cô có thói quen giống hệt Bách Xương Ý, nói ra thời gian dự tính, sau đó sẽ đến đúng giờ.
“Đưa ông tới đâu đây?” Cửa kính ô tô hạ xuống, đây là một mỹ nữ tầm tuổi Bách Xương Ý, có mái tóc xoăn màu vàng nâu, bộ ngực đầy đặn lộ ra khỏi áo ba lỗ, vòng eo thon gọn, trên cánh tay săn chắc duyên dáng là một hình xăm rất lớn – kéo dài từ xương quai xanh đến tận bả vai.
“Không biết.” Bách Xương Ý ngồi vào chỗ ghế phụ: “Tùy tiện tìm một cái khách sạn đi.”
“Ôi trời, ông không có nhà để về hả? Tôi nhớ căn hộ kia là tài sản riêng của ông trước khi kết hôn mà.” Elena liếc mắt nhìn ánh đèn trong nhà, sau đó tiện tay bật một giai điệu trống mạnh đến mức rung cả trái tim: “Ông đưa hết tài sản chung cho vợ cũ còn chưa đủ ư?”
“Hình như chúng ta đã thống nhất là không nhắc đến chuyện vợ cũ của đối phương.” Bách Xương Ý nói.
“Chú ý từ ngữ của ông đấy, tôi không có vợ cũ.” Elena đạp chân ga.
Bách Xương Ý đáp: “Bà biết tôi đang nói gì mà, hai người đã đăng ký sống chung hợp pháp rồi.”
“Ok, đúng là chúng tôi đã đăng ký sống chung hợp pháp, nếu như tôi chết, cô ấy thậm chí còn có quyền thừa kế tài sản. Luật của Đức thật sự chết tiệt, tôi chỉ muốn nó chứng minh quan hệ của bọn tôi khi đang yêu nhau, chứ không phải sau khi chia tay rồi nó còn chia luôn cả tiền của tôi.” Elena dùng tốc bộ bắn rap chửi bới vài câu, dáng vẻ trông rất khôi hài.
Cô nhớ ra mục đích gọi điện thoại tới, hỏi Bách Xương Ý: “Ông gần đây sao thế? Nếu muốn tìm bạn chơi bóng khác thì phải báo trước cho tôi ba tháng chứ?”
Vốn dĩ sáng sớm hai-tư-sáu nào bọn họ cũng đánh tennis với nhau một tiếng, thói quen này đã duy trì vài năm nay, thế nhưng bắt đầu từ khoảng một tháng trước, Bách Xương Ý thường xuyên vắng mặt không lý do, hai tuần gần đây nhất thì bảo thẳng với cô là bận quá.
Elena đã thử tìm mấy người bạn chơi bóng khác, thế nhưng trình độ không đủ, so ra thì ông bạn đang ngồi ở ghế phụ này vẫn là bạn chơi bóng tốt nhất.
Nhưng nếu có thể chăm đi tập thì lại càng tốt hơn.
“Xin lỗi.” Bách Xương Ý nói: “Gần đây không tiện lắm.”
“Không tiện lắm? Không tiện ở chỗ nào? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì chúng ta bắt đầu đánh bóng từ 6h sáng… khoan khoan.” Elena nhìn Bách Xương Ý một cái: “Gần đây ông đang hẹn hò với ai hả? Hay là với những ai?”
“Một thôi.” Bách Xương Ý nói.
“Nhanh thế đã xác định quan hệ rồi?” Elena cảm thấy khó mà tin nổi, lúc này mới được bao lâu đâu? Cô bỗng nhiên nhớ tới ánh đèn trong căn hộ của Bách Xương Ý: “Đừng bảo cậu ta đang ở trong nhà của ông nhé?”
Bách Xương Ý im lặng không nói gì.
Im lặng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
“Ôi trời, ông sống chung với cậu ta đấy à?” Elena không dám tin tưởng.
“Làm sao có chuyện đấy được.” Bách Xương Ý nói: “Cậu ấy chỉ là một đứa bé mới 24 tuổi, bà nhớ cái hồi chúng ta hai mươi mấy tuổi đầu đi, ai lại đồng ý chung sống với người khác chứ?”
Elena gật đầu, tràn đầy đồng cảm: “Hồi tôi hai mươi mấy tuổi, mỗi sáng còn chẳng biết mình đang tỉnh lại trên giường của ai.”
“Huống hồ…” Bách Xương Ý không nói nửa câu tiếp theo khỏi miệng, huống hồ đứa nhỏ hiện tại cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh anh.
“Cậu ta không chê ông già à?” Elena đùa giỡn.
“Ngày nào cậu ấy cũng chê tôi già.” Bách Xương Ý cũng cười rộ lên, có chút hài hước, lại có chút lại tự giễu: “Tôi đâu thể nào nói với cậu ấy rằng, qua mấy năm nữa tôi đã 40 tuổi rồi, muốn có một cuộc sống yên ổn, vì thế xin em hãy sống chung với tôi, tôi nguyện ý mỗi khi tan làm về nhà đều trông thấy em và bạn học uống rượu nhảy nhót chơi ném gối, hoặc là dùng súng nước bắn nhau.”
Elena cười ầm cả lên, vừa cười vừa nhìn Bách Xương Ý, thế nhưng nhận ra trên mặt anh không hề nở nụ cười.
“Những lời ông vừa nói là thật lòng à?” Elena tắt nhạc đi, bên trong xe bỗng chốc cực kỳ yên tĩnh: “Ông thực sự muốn sống chung nhanh thế sao?”
“Trước khi bà nhắc thì chưa từng nghĩ tới.” Bách Xương Ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chính thức sống chung đồng nghĩa với rất nhiều điều thực tế.
Tỷ như trên biển số nhà và hòm thư từ nay sẽ đề tên của cả hai người bọn họ, bạn bè của Bách Xương Ý sẽ biết được mối quan hệ này, trong đó lại có không ít các vị giáo sư. Hơn thế, bạn học và bạn bè của Đình Sương có khả năng cũng là học sinh của Bách Xương Ý.
Đây là một bước đi quan trọng, chỉ thua mỗi việc ‘đăng ký sống chung hợp pháp’ và ‘kết hôn’ thôi, Bách Xương Ý không thể bất cẩn được.
Hiện tại còn quá sớm, hiện tại bọn họ còn chưa thể dẫn đối phương bước vào vòng xã giao của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.