Chương 25: Bạn trai của Châu Lam
NUN
12/08/2024
Tí thì đã hỏng hết rồi!vốn dĩ còn chưa nở hết!Vài bông hoa thôi hỏng thì cũng hỏng rồi,mau vào trong!Cô theo anh vào trong,đến phía dưới lầu mới thấy tiểu phát tài bị ngã ra phía ngoài rồi.
-Chau cay cua toi?
Lúc này Lục Nghiêm Thành mới nhìn theo hướng cô chỉ.
-Cửa tự đóng chắc là bị đẩy ra phía ngoài rồi.
Anh ta vậy mà lại đi ra ngoài tìm cho cô,cô tìm lấy một chiếc ô rồi chạy ra chỗ anh.
Dù chỉ ngã từ cửa số phòng khác nhưng ra phía ngoài lại chẳng thấy đâu,cô che ô cho anh tìm nhưng dù sau từ đầu anh đã ướt như chuột lột rồi.
Hay...đừng tìm nữa mưa ngày càng lớn rồi,chúng ta vào trong trước đi.Cô mau vào trong đi.Anh ta vẫn tìm hết bụi cây này sang bụi cây khác,cuối cùng thì thấy tiểu phát tài của cô nằm trong đó rõ là đã lăng sang một quãng nên mới khó tìm vậy.
Hai người vào trong,để chậu cây của cô trên bàn rồi cô nhanh chóng bảo anh đi tắm. Ngồi đợi anh cô mới có thời gian suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.Có lẽ trong tim cô thật sự anh ta đã có chỗ đứng rồi.Cô nâng niu tiểu phát tài thầm cười cảm ơn nó,lau những chiếc lá bị dính đất cô đặt nó ở góc bàn bếp,trong cũng rất thích hợp.
Đang ngồi nghịch điện thoại cô nghe tiếng bước chân nhìn qua cầu thang đã thấy Lục Nghiêm Thành đang đi xuống nhưng có điều anh ta không mặc ảo chỉ chăm chú lau tóc,cô giả vờ như chưa nhìn thấy,trong đầu thì không ngừng muốn nhìn lén cơ bụng của anh.
-Cô qua đây!
Anh ta lười biến ngồi xuống sofa,nhìn sang cô.Cô cầm theo điện thoại đến trước mặt anh. Anh ta ném chiếc khăn vào tay cô.
-Lau cho tôi.
Hàng ngàn câu nói sắp tuông ra từ miệng cô.Nhưng dù sao thì vẫn là anh giúp cô tìm thấy tiểu phát tài nên trả ơn thôi vốn dĩ không nên nợ người này.Cô đến ngồi sau anh,nhưng đến lúc cả hai cùng ngồi cô cũng chẳng cao được bằng anh.
-Anh không lạnh sao?Không cần mặc áo nhỉ?
Anh ta ngã người dựa vào cô,hình dạng lười biến này hiếm thấy đó.
Chẳng phải cô cũng muốn nhìn sao?Tôi...nói như thế lúc nào chứ.Anh ta cười như khiêu khích cô,cô vô tình sập bẫy bị anh ta trêu rồi .Không biết nói gì tiếp,sau đỏ một khoảng tĩnh lặng trôi qua.Cô khá buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài rồi.Thấy anh ta cũng im lặng quá lâu cô cúi xuống kiểm tra thì tên này không biết đã ngủ từ lúc nào rồi.Bởi vì anh ta hoàn toàn dựa vào cô nên nếu bây giờ cô đi lên phòng ngủ thì chắc chắn sẽ đánh thức anh.Cô với tay lấy chăn có chút chuyển động anh ta liền quay người sang ôm lấy eo cô,cũng may là cô vừa lấy được chăn và Lục Nghiêm Thành cũng chưa thức giấc.
Cô đắp chăn cho anh rồi lau tóc anh một lúc cũng chìm vào giấc ngủ. Trời thì đang mưa to gần chiều tối thứ thời tiết này không ngủ cũng phí.
Được một tiếng sau cửa chính bỗng mở ra,đi vào là một người đàn ông ưa nhìn.Vừa nghe có tiếng động khác Lục
Nghiêm Thành đã tỉnh giấc. Là người bạn chí cốt của anh ta Lý Kiệm.
Anh chàng kia cũng bất ngờ với hình ảnh trước mắt,rõ là người đàn ông này chỉ cần công việc cô gái anh ta vừa ôm ngủ chẳng phải bạn gái sao?
-Ohh..
Lục Nghiêm Thành quăng cho anh ta một ánh mắt ra hiệu "cậu mau ngậm miệng lại cho tôi", rồi anh ta lấy chăn ra bế cô đi lên phòng.Cô đang say giấc liền dụi đầu vào vai anh.
-Đừng động
Cô nói mớ liền khiến anh cười nhạo rồi nhưng không sao bởi vì cô ngủ rồi không hề biết gì.Anh đặt cô nằm xuống giường rồi nhanh chóng mặc áo vào đi xuống tiếp vị khách đặt biệt kia.
Lục Nghiêm Thành vừa ngồi xuống sofa liền bị tra hỏi.
Vừa đi chưa được vài tháng tôi đã bỏ lỡ chuyện lớn rồi sao?Nói nhảm gì đấy.Cậu tại sao lại quay về rồi?Sắc mặt Lý Kiệm có chút thay đối.
-Vừa cãi nhau cô ấy còn định chia tay tôi!
Tiếng cười phát ra từ Nghiêm Thành,vị bạn thân này có phần hơi buồn cười rồi.
Liên quan gì đến tôi?Chẳng phải là tôi cần người tâm sự sao,cậu có tình yêu rồi sao lại không hiểu vậyCả hai ngồi bàn chuyện công việc một lúc sau đó mới nhắc đến chuyện riêng này.Lý Kiệm kể về chuyện tình của anh ta rất màu hồng nhưng khoảng thời gian gần đây lại rất xấu.
Người mà cậu nói là ai vậy?Châu Lam,chỉ đơn giản là trưởng phòng của một công ty thôi.Nhưng cậu thấy rồi đó tôi vốn dĩ chưa từng nói ra công việc của mình sợ có khoảng cách chẳng hiểu tại sao lại chọc giận người ta.Cái tên này khiến anh có chút đơ ra,chẳng phải lúc đầu người được chọn để xem mắt với anh cũng là cô gái đó sao?Suy nghĩ một lúc liền nhớ đến việc theo anh biết thì Trương Lệ Hoa là bạn thân của Châu Lam,có thể sẽ giúp được.
Anh ngồi kể lại chuyện xem mắt cho Lý Kiệm không may lại làm anh ta hiểu lầm cho rằng bị bạn thân phản bội. Lý Kiệm liền nắm lấy cổ áo anh, anh ta có chút tức giận nhưng Lục Nghiêm Thành lại vô cùng bình tĩnh.
-Chau cay cua toi?
Lúc này Lục Nghiêm Thành mới nhìn theo hướng cô chỉ.
-Cửa tự đóng chắc là bị đẩy ra phía ngoài rồi.
Anh ta vậy mà lại đi ra ngoài tìm cho cô,cô tìm lấy một chiếc ô rồi chạy ra chỗ anh.
Dù chỉ ngã từ cửa số phòng khác nhưng ra phía ngoài lại chẳng thấy đâu,cô che ô cho anh tìm nhưng dù sau từ đầu anh đã ướt như chuột lột rồi.
Hay...đừng tìm nữa mưa ngày càng lớn rồi,chúng ta vào trong trước đi.Cô mau vào trong đi.Anh ta vẫn tìm hết bụi cây này sang bụi cây khác,cuối cùng thì thấy tiểu phát tài của cô nằm trong đó rõ là đã lăng sang một quãng nên mới khó tìm vậy.
Hai người vào trong,để chậu cây của cô trên bàn rồi cô nhanh chóng bảo anh đi tắm. Ngồi đợi anh cô mới có thời gian suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.Có lẽ trong tim cô thật sự anh ta đã có chỗ đứng rồi.Cô nâng niu tiểu phát tài thầm cười cảm ơn nó,lau những chiếc lá bị dính đất cô đặt nó ở góc bàn bếp,trong cũng rất thích hợp.
Đang ngồi nghịch điện thoại cô nghe tiếng bước chân nhìn qua cầu thang đã thấy Lục Nghiêm Thành đang đi xuống nhưng có điều anh ta không mặc ảo chỉ chăm chú lau tóc,cô giả vờ như chưa nhìn thấy,trong đầu thì không ngừng muốn nhìn lén cơ bụng của anh.
-Cô qua đây!
Anh ta lười biến ngồi xuống sofa,nhìn sang cô.Cô cầm theo điện thoại đến trước mặt anh. Anh ta ném chiếc khăn vào tay cô.
-Lau cho tôi.
Hàng ngàn câu nói sắp tuông ra từ miệng cô.Nhưng dù sao thì vẫn là anh giúp cô tìm thấy tiểu phát tài nên trả ơn thôi vốn dĩ không nên nợ người này.Cô đến ngồi sau anh,nhưng đến lúc cả hai cùng ngồi cô cũng chẳng cao được bằng anh.
-Anh không lạnh sao?Không cần mặc áo nhỉ?
Anh ta ngã người dựa vào cô,hình dạng lười biến này hiếm thấy đó.
Chẳng phải cô cũng muốn nhìn sao?Tôi...nói như thế lúc nào chứ.Anh ta cười như khiêu khích cô,cô vô tình sập bẫy bị anh ta trêu rồi .Không biết nói gì tiếp,sau đỏ một khoảng tĩnh lặng trôi qua.Cô khá buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài rồi.Thấy anh ta cũng im lặng quá lâu cô cúi xuống kiểm tra thì tên này không biết đã ngủ từ lúc nào rồi.Bởi vì anh ta hoàn toàn dựa vào cô nên nếu bây giờ cô đi lên phòng ngủ thì chắc chắn sẽ đánh thức anh.Cô với tay lấy chăn có chút chuyển động anh ta liền quay người sang ôm lấy eo cô,cũng may là cô vừa lấy được chăn và Lục Nghiêm Thành cũng chưa thức giấc.
Cô đắp chăn cho anh rồi lau tóc anh một lúc cũng chìm vào giấc ngủ. Trời thì đang mưa to gần chiều tối thứ thời tiết này không ngủ cũng phí.
Được một tiếng sau cửa chính bỗng mở ra,đi vào là một người đàn ông ưa nhìn.Vừa nghe có tiếng động khác Lục
Nghiêm Thành đã tỉnh giấc. Là người bạn chí cốt của anh ta Lý Kiệm.
Anh chàng kia cũng bất ngờ với hình ảnh trước mắt,rõ là người đàn ông này chỉ cần công việc cô gái anh ta vừa ôm ngủ chẳng phải bạn gái sao?
-Ohh..
Lục Nghiêm Thành quăng cho anh ta một ánh mắt ra hiệu "cậu mau ngậm miệng lại cho tôi", rồi anh ta lấy chăn ra bế cô đi lên phòng.Cô đang say giấc liền dụi đầu vào vai anh.
-Đừng động
Cô nói mớ liền khiến anh cười nhạo rồi nhưng không sao bởi vì cô ngủ rồi không hề biết gì.Anh đặt cô nằm xuống giường rồi nhanh chóng mặc áo vào đi xuống tiếp vị khách đặt biệt kia.
Lục Nghiêm Thành vừa ngồi xuống sofa liền bị tra hỏi.
Vừa đi chưa được vài tháng tôi đã bỏ lỡ chuyện lớn rồi sao?Nói nhảm gì đấy.Cậu tại sao lại quay về rồi?Sắc mặt Lý Kiệm có chút thay đối.
-Vừa cãi nhau cô ấy còn định chia tay tôi!
Tiếng cười phát ra từ Nghiêm Thành,vị bạn thân này có phần hơi buồn cười rồi.
Liên quan gì đến tôi?Chẳng phải là tôi cần người tâm sự sao,cậu có tình yêu rồi sao lại không hiểu vậyCả hai ngồi bàn chuyện công việc một lúc sau đó mới nhắc đến chuyện riêng này.Lý Kiệm kể về chuyện tình của anh ta rất màu hồng nhưng khoảng thời gian gần đây lại rất xấu.
Người mà cậu nói là ai vậy?Châu Lam,chỉ đơn giản là trưởng phòng của một công ty thôi.Nhưng cậu thấy rồi đó tôi vốn dĩ chưa từng nói ra công việc của mình sợ có khoảng cách chẳng hiểu tại sao lại chọc giận người ta.Cái tên này khiến anh có chút đơ ra,chẳng phải lúc đầu người được chọn để xem mắt với anh cũng là cô gái đó sao?Suy nghĩ một lúc liền nhớ đến việc theo anh biết thì Trương Lệ Hoa là bạn thân của Châu Lam,có thể sẽ giúp được.
Anh ngồi kể lại chuyện xem mắt cho Lý Kiệm không may lại làm anh ta hiểu lầm cho rằng bị bạn thân phản bội. Lý Kiệm liền nắm lấy cổ áo anh, anh ta có chút tức giận nhưng Lục Nghiêm Thành lại vô cùng bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.