Chương 51: Phát bệnh
NUN
12/08/2024
Vừa vào nhà cô đã kéo anh ngồi xuống ghế,giải thích chuyện chiếc vòng tay trước,sau đó mới nói đến chuyện nhẫn rơi. Từ đầu đến cuối cô chẳng dám nhìn vào mắt anh lâu hơn giây nào chỉ lặng lẽ nhìn xuống.
-Lúc đó thật ra em có thể nhặt lại nó nhưng Châu Lam sợ có sự cố nên ngăn cản em bước xuống cho nên sau đó nó rơi sâu xuống hồ em không thể nhặt lại được.
Nghe đến đây anh mới giật mình, không ngờ cô có ý định bước xuống hồ lớn đó,không biết nguy hiểm như thế nào khi lúc đó không có Châu Lam.Anh thật sự không biết cô nghĩ gì mà dám mạo hiểm như vậy.
Em quan tâm đến bản thân nữa à..nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao đây?Em...nhưng chiếc nhẫn đóLệ Hoa,chiếc nhẫn đó mất anh sẽ tặng em chiếc khác thích bao nhiêu chiếc anh đều có thể tặng em,nếu nhất định là chiếc nhẫn đó anh cho người tìm nó lại cho em.Nhưng nếu lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì thì anh làm sao đây...Trương Lệ Hoa nhìn anh dù mệt mỏi vẫn kiên nhẫn ngồi giải thích cho cô,đủ thấy sự yêu thương lo lắng anh dành cho cô.
-Em sai rồi...làm cho anh cảm thấy lo lắng như vậy em thật sự biết lỗi rồi.
Nghiêm Thành ôm chặt lấy cô.
-Không phải chất vấn em,chỉ muốn em biết anh sợ phải mất em.
Vì lo lắng nhiều dạ dày của cô có chút đau vừa cảm nhận được cô liền khó chịu nhưng vì anh đã làm việc suốt cũng vừa khỏi bệnh nãy đến giờ cũng gần nửa đêm rồi cô cũng chẳng muốn anh lo thêm.Nên lấy cớ muốn về phòng mình một hôm để kiểm điểm bản thân.
Tối đó Lệ Hoa dù đã uống thuốc nhưng vẫn phải chịu những cơn đau nhói từng đợt khiến cô không ngủ được, đôi chân mày liên tục cau lại.Căn bệnh này đã theo cô từ lúc nhỏ dù đã qua một lần điều trị nhưng chỉ cải thiện hơn trước rất nhiều chứ không thể khỏi hẳn được vì nó di truyền từ mẹ cô,trước đó mỗi lần như vậy cô đều đau đến ngất đi phải nhập viện nhiều lần.Chịu đựng hồi lâu tay chân cô cũng mềm nhũn ,trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Nghiêm Thành may mà đã có thói quen kiểm tra khi cô ngủ một mình, tối đó khi anh sang phòng cô nhìn thấy cô thở không đều chắc chắn vẫn chưa ngủ,khi anh đi sang trước mặt cô.Đã thấy tình hình sức khỏe cô không tốt, mắt cô đã nhắm chặt lại vì đau biết anh đang ở đây cô cố nhịn cơn đau giả vờ mình không sao nhìn vào gương mặt lo lắng trước mắt.
-Em đau dạ dày sao?sao lại không nói cho anh biết.
Định trả lời anh nhưng mỗi lần thở cô đã đau rồi khi nói chuyện càng không chịu được, liền quay lưng lại với anh, muốn anh biết cô không muốn anh lo nữa.
Lục Nghiêm Thành nhẹ nhàng bế cô lên đặt sang phòng mình.Nhìn gương mặt cô liên tục khó chịu theo từng cơn đau,anh xót vô cùng vừa gọi Bác sĩ Lưu vừa ngồi cạnh lau mồ hôi cho cô,sau khi Bác sĩ Lưu đến kiểm tra cho cô cũng chuẩn đoán sơ bộ về căn bệnh có phần đặc biệt này,kê thuốc cho cô nhưng cũng nói rõ.
Lục tổng,căn bệnh này là bẩm sinh,đau đớn nhất định phải chịu không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng có điều có thể giảm bớt tình trạng này nhờ vào thuốc.Vậy tình trạng này lặp lại có giảm đau được phần nào không?Không thể, chỉ giảm được tình trạng này lặp lại việc đau đớn thật ra đã giảm trước đó bây giờ đã giảm xuống mức thấp nhất rồi.Bác sĩ Lưu kê lại đơn thuốc cho cô rồi cũng được rời khỏi.
-Nghiêm Thành...anh mau ngủ đi đã... trễ lắm rồi.
Cơn đau vừa từ từ giảm cô đã lo lắng cho anh ảnh hưởng công việc,vừa nghe thấy cô còn đang bệnh lời đầu tiên đã nghĩ đến công việc cho anh liền khiến anh có chút giận con người trước mắt.
Nếu em không mau chóng khoẻ lại, không cần đến công ty nữa.Nghe rõ chưa?Em...đâu phải lần đầu tiên bị như thế này,rất khoẻRất khoẻ?em đùa đó à.
Lệ Hoa liền mỉm cười với vẻ mặt trêu đùa anh thật.
Đến sáng hôm sau khi cô mở mắt ra đã không biết mình ngủ quên khi nào,cũng không còn đau nữa.
Đến khi xuống lầu đã thấy bà nội,Lục Lâm Hà,và anh, mọi người đang dùng bữa sáng.
Trong lúc ngồi cùng nhau dùng bữa cô liên tục bị tra hỏi,không ngờ Nghiêm Thành lại mách với hai người họ. Trên bàn ăn chỉ có mình cô một bát cháo,bây giờ cô mới trân trọng chén cơm thường ngày hơn nhiều rồi.Nếu nói đến món cô không thích thì đứng đầu tiên chắc chắn là cháo. Từ lúc bệnh bắt đầu cô đã không thích món này rồi.
Tiểu Hoa,quà của hai đứa chị nhận được rồi,sau này nhất định phải để con chị gọi em một tiếng dì đó.Dạ.Dùng xong bữa sáng ông nội cũng đến để bàn công việc với anh. Còn cô và chị Hà,bà nội đã cùng nhau trò chuyện ở vườn hoa.Thấy những bông hoa cẩm tú cầu đang nở vô cùng đẹp Lục Lâm Hà đã kéo cô và bà cùng chụp ảnh.Chụp rất lâu không biết đã bao nhiêu tấm ảnh mãi cho đến khi bà không chụp nữa chị Hà mới giải tán.
-Lúc đó thật ra em có thể nhặt lại nó nhưng Châu Lam sợ có sự cố nên ngăn cản em bước xuống cho nên sau đó nó rơi sâu xuống hồ em không thể nhặt lại được.
Nghe đến đây anh mới giật mình, không ngờ cô có ý định bước xuống hồ lớn đó,không biết nguy hiểm như thế nào khi lúc đó không có Châu Lam.Anh thật sự không biết cô nghĩ gì mà dám mạo hiểm như vậy.
Em quan tâm đến bản thân nữa à..nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao đây?Em...nhưng chiếc nhẫn đóLệ Hoa,chiếc nhẫn đó mất anh sẽ tặng em chiếc khác thích bao nhiêu chiếc anh đều có thể tặng em,nếu nhất định là chiếc nhẫn đó anh cho người tìm nó lại cho em.Nhưng nếu lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì thì anh làm sao đây...Trương Lệ Hoa nhìn anh dù mệt mỏi vẫn kiên nhẫn ngồi giải thích cho cô,đủ thấy sự yêu thương lo lắng anh dành cho cô.
-Em sai rồi...làm cho anh cảm thấy lo lắng như vậy em thật sự biết lỗi rồi.
Nghiêm Thành ôm chặt lấy cô.
-Không phải chất vấn em,chỉ muốn em biết anh sợ phải mất em.
Vì lo lắng nhiều dạ dày của cô có chút đau vừa cảm nhận được cô liền khó chịu nhưng vì anh đã làm việc suốt cũng vừa khỏi bệnh nãy đến giờ cũng gần nửa đêm rồi cô cũng chẳng muốn anh lo thêm.Nên lấy cớ muốn về phòng mình một hôm để kiểm điểm bản thân.
Tối đó Lệ Hoa dù đã uống thuốc nhưng vẫn phải chịu những cơn đau nhói từng đợt khiến cô không ngủ được, đôi chân mày liên tục cau lại.Căn bệnh này đã theo cô từ lúc nhỏ dù đã qua một lần điều trị nhưng chỉ cải thiện hơn trước rất nhiều chứ không thể khỏi hẳn được vì nó di truyền từ mẹ cô,trước đó mỗi lần như vậy cô đều đau đến ngất đi phải nhập viện nhiều lần.Chịu đựng hồi lâu tay chân cô cũng mềm nhũn ,trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Nghiêm Thành may mà đã có thói quen kiểm tra khi cô ngủ một mình, tối đó khi anh sang phòng cô nhìn thấy cô thở không đều chắc chắn vẫn chưa ngủ,khi anh đi sang trước mặt cô.Đã thấy tình hình sức khỏe cô không tốt, mắt cô đã nhắm chặt lại vì đau biết anh đang ở đây cô cố nhịn cơn đau giả vờ mình không sao nhìn vào gương mặt lo lắng trước mắt.
-Em đau dạ dày sao?sao lại không nói cho anh biết.
Định trả lời anh nhưng mỗi lần thở cô đã đau rồi khi nói chuyện càng không chịu được, liền quay lưng lại với anh, muốn anh biết cô không muốn anh lo nữa.
Lục Nghiêm Thành nhẹ nhàng bế cô lên đặt sang phòng mình.Nhìn gương mặt cô liên tục khó chịu theo từng cơn đau,anh xót vô cùng vừa gọi Bác sĩ Lưu vừa ngồi cạnh lau mồ hôi cho cô,sau khi Bác sĩ Lưu đến kiểm tra cho cô cũng chuẩn đoán sơ bộ về căn bệnh có phần đặc biệt này,kê thuốc cho cô nhưng cũng nói rõ.
Lục tổng,căn bệnh này là bẩm sinh,đau đớn nhất định phải chịu không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng có điều có thể giảm bớt tình trạng này nhờ vào thuốc.Vậy tình trạng này lặp lại có giảm đau được phần nào không?Không thể, chỉ giảm được tình trạng này lặp lại việc đau đớn thật ra đã giảm trước đó bây giờ đã giảm xuống mức thấp nhất rồi.Bác sĩ Lưu kê lại đơn thuốc cho cô rồi cũng được rời khỏi.
-Nghiêm Thành...anh mau ngủ đi đã... trễ lắm rồi.
Cơn đau vừa từ từ giảm cô đã lo lắng cho anh ảnh hưởng công việc,vừa nghe thấy cô còn đang bệnh lời đầu tiên đã nghĩ đến công việc cho anh liền khiến anh có chút giận con người trước mắt.
Nếu em không mau chóng khoẻ lại, không cần đến công ty nữa.Nghe rõ chưa?Em...đâu phải lần đầu tiên bị như thế này,rất khoẻRất khoẻ?em đùa đó à.
Lệ Hoa liền mỉm cười với vẻ mặt trêu đùa anh thật.
Đến sáng hôm sau khi cô mở mắt ra đã không biết mình ngủ quên khi nào,cũng không còn đau nữa.
Đến khi xuống lầu đã thấy bà nội,Lục Lâm Hà,và anh, mọi người đang dùng bữa sáng.
Trong lúc ngồi cùng nhau dùng bữa cô liên tục bị tra hỏi,không ngờ Nghiêm Thành lại mách với hai người họ. Trên bàn ăn chỉ có mình cô một bát cháo,bây giờ cô mới trân trọng chén cơm thường ngày hơn nhiều rồi.Nếu nói đến món cô không thích thì đứng đầu tiên chắc chắn là cháo. Từ lúc bệnh bắt đầu cô đã không thích món này rồi.
Tiểu Hoa,quà của hai đứa chị nhận được rồi,sau này nhất định phải để con chị gọi em một tiếng dì đó.Dạ.Dùng xong bữa sáng ông nội cũng đến để bàn công việc với anh. Còn cô và chị Hà,bà nội đã cùng nhau trò chuyện ở vườn hoa.Thấy những bông hoa cẩm tú cầu đang nở vô cùng đẹp Lục Lâm Hà đã kéo cô và bà cùng chụp ảnh.Chụp rất lâu không biết đã bao nhiêu tấm ảnh mãi cho đến khi bà không chụp nữa chị Hà mới giải tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.