Chương 46: Cô ba có chồng chưa?
yenvu18
04/06/2022
Ngày đầu tiên chỉ là cô nói, chị ấy nghe, đôi khi hưởng ứng lại cô. Ngày thứ hai lửa trên cây nhang cứ mãi phực lên, chứng tỏ chị ấy đang tức giận. My không biết chị ấy làm sao tức giận, bình thường nói liên tục cô còn chẳng nhận ra, huống chi bây giờ chị ấy không nói được.
"Giờ em đi làm nha..."
Lửa lại cháy lên cây nhang, chẳng mấy chốc mà nhang cũng tàn. My lại đốt thêm một nén nhang nữa, cô nói: "Chị không muốn em đi làm thì để lửa cháy lên hai lần đi."
Lửa đúng thật là hai lần lóe lên.
"Vậy chị muốn em thế nào? Đổi việc? Đúng thì lóe lên hai lần nữa."
Lửa tóe lên hai lần thật sự.
My mỉm cười, cô nhìn trong khoảng không trống rỗng nói: "Nếu chị muốn vậy thì em nghỉ."
Dù sao chị Tâm cũng còn một ngày ở đây, chủ yếu chị ấy không tin tưởng cô ở một mình, thấy cô làm việc cực khổ nên mới muốn cô làm việc khác. My lúc nào cũng biết chị ấy thương mình.
Buổi trưa hôm đó My lại gặp người con gái kia đi cùng bạn tới tiệm hủ tíu, vốn tiệm hủ tíu quán My làm là một trong những quán đông khách ở Sài Gòn, vậy nên giờ trưa thường rất đông. Chị ấy ngồi trong góc thong thả nói chuyện với bạn mình, mà chị bạn của chị ấy cứ nhìn cô chằm chằm, hết nhìn bàn tay cô lại nhìn đến bàn chân, khiến cô ngại không thôi.
Không ngờ sau khi chị bạn ăn xong liền đi lại chỗ cô, đưa điện thoại của mình ra trước mặt cô rồi nói: "Nhập số điện thoại của em vào đi. À, quên giới thiệu, chị tên Thủy, bên công ty H. Chị thấy tay với chân của em đẹp kinh dị, làm bưng bê hỏng hết, vừa hay bên chị cũng đang tuyển mẫu mang trang sức."
Chị khách quen cũng ái ngại thay cho sự đường đột của bạn mình: "Chị tên Vy, bạn chị làm em sợ hả?"
My lắc đầu, cô nhận lấy điện thoại của chị Thủy nhập số điện thoại mình vào rồi trả lại cho chị ấy. Tâm muốn cô nghỉ việc, vừa hay cô cũng đang muốn xin việc khác để kiếm tiền đi Sing. Ba mẹ cô dỗ dành mọi cách cho cô nghỉ việc, họ không cho cô tiền để đi xe nữa, muốn cô quay về cầu xin họ mở lại thẻ và thôi việc. Bây giờ thì họ đạt thành ước nguyện rồi, cô thôi việc. Chỉ là cô vẫn còn giận họ rất nhiều.
Chị Thủy như không tin tưởng cô, chị ấy gọi lại một lần nữa, xác định điện thoại trong túi cô reo lên rồi mới tắt máy. Chị Vy thì ái ngại chào cô ra về, khi bóng lưng hai người họ biến mất rồi cô lại thấy người mình lạnh toát hệt như có linh hồn đang bám sát vào vai mình. Chị Tâm chứ không ai, có vẻ chị ấy cũng mừng khi thấy cô có việc khác.
Cả đêm đó My không ngủ, cô nói chuyện với chị Tâm luyên thuyên đến sáng. Cuộc nói chuyện một mình này rất hoang đường, nếu ai vô tình nghe được sẽ nghĩ cô đúng là bị điên. Khi bình minh ló dạng thì Tâm rời khỏi, My cảm nhận rõ điều này, khi màn đêm thinh lặng lại quay về với cô một lần nữa.
Hình ảnh của Ngọc chưa bao giờ thôi ám ảnh cô, còn nhớ ngày hai người cùng nhau đi bộ ở biển Vũng Tàu, Ngọc vừa đi vừa hất cho cát văng ra xa, dáng vẻ trẻ con nô đùa trên bãi cát ấy sao lại thân thương đến thế. Còn nhớ trời mưa ở Vũng Tàu, em ấy dùng dằng khỏi mái hiên chạy xộc ra ngoài chỉ vì nghĩ cô sẽ bỏ rơi em ấy.
Và cô bỏ rơi em ấy thật.
Cô tự trách bản thân mình ngu ngốc, vô dụng, không biết bảo vệ thứ vốn dĩ là của mình. Đáng lẽ ra cô phải đề phòng việc có người phát hiện ra cô, hoặc giả như cô đi nước ngoài điều trị, khi nào lành hẳn mới về Việt Nam, như vậy sẽ chẳng có gì xảy ra. Càng nghĩ cô càng tự trách bản thân mình vô dụng.
My ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe vì cả một đêm không ngủ, những đường tơ máu vằn đỏ trên mắt. Cô xỏ chân vào dép rồi dắt xe đi ra đường, chạy một mạch đến căn nhà cũ của hai người. Nhà của hai người vẫn nằm yên trong ngõ, nay sơn lại màu khác, cửa gỗ cũng thay bằng cửa sắt. Không một ai ở trong nhà, ấy vậy cô lại không dám đường đột leo rào vào trong, cô sợ.
Đây là nhà của hai người, nhưng lại không được vào. Đây là nơi cả hai từng hạnh phúc nhưng lại xa lạ đến vậy. Sau nhà ắt hẳn không còn lu nước nào chứa cá vàng, cũng không có Lilac ngáo ngơ đi lung tung, luôn miệng kêu meo meo gây chú ý. Những năm tháng không có cô Ngọc đã phải chịu đựng những gì? Cô không biết và cũng không dám nghĩ.
"Chị kiếm ai hả?" Cậu nhóc tầm mười ba, mười bốn tuổi hỏi người lạ mặt đang nhìn thơ thẩn vào bên trong nhà. Chị ấy trông không giống ăn trộm, trông như đang có tâm sự thì đúng hơn.
My lắc lắc đầu, cô không muốn trả lời những câu hỏi vu vơ này.
"Nhà này là nhà của bà ngoại em, bà ngoại em đi Mỹ sống rồi."
Bà ngoại em? Là cháu dì Hường sao? Con của Ngọc?
"Mẹ em là ai? Mẹ em tên Ngọc?" My nắm hai bả vai của nhóc ấy, nhóc ấy giật mình, nhưng nghe đến tên Ngọc liền biết là người quen. Vậy nên thằng nhóc hào hứng nói: "Cô Ngọc là cô ba của em, không phải mẹ em. Chị là bạn của cô ba hả?"
Trái tim treo lơ lửng của My rốt cuộc cũng tới lại thân thể cô, suýt chút nữa cô đã đứng tim chết.
"Cô ba em lấy chồng chưa? Lâu rồi chị không gặp, không biết là em chuyển nhà luôn rồi đó." My hỏi, cô cố gắng lấy lòng thằng nhóc để moi ra cho bằng được thông tin của Ngọc. Trong lòng cô tràn ngập mâu thuẫn, cô vừa muốn Ngọc được hạnh phúc, nhưng cô rất sợ hạnh phúc đó không phải từ cô. Cô yêu Ngọc, chưa bao giờ hết yêu cả.
Thằng nhóc cười hề hề, tuy là mười ba tuổi rồi nhưng vẫn còn rất trẻ con, chưa ung thư như trẻ em trên tik tok.
"Bà ngoại hay chửi cô ba, bảo là mày đi tu cho rồi đi, vừa hay khẩu nghiệp, vừa hay sân si lại còn ế! Tu cho bớt nghiệp chướng."
My bật cười, đã bao lâu rồi không cười sảng khoái đến vậy.
"Cô ba em không lấy chồng? Vậy có người yêu chưa? Để chị giới thiệu cho một anh, chị lâu rồi không gặp cô ba em nên cũng quên số điện thoại rồi." My cố gắng moi thông tin từ thằng nhóc, càng nhiều càng tốt. Nhưng tiếc là thằng nhóc ham chơi bị bạn kéo đi, không cho ở lại nói chuyện với cô thêm.
Nó vừa đi vừa che hai bên miệng để có thể nói to hơn: "Cám ơn chị!!! Khi nào cô ba về em kêu gọi lại cho chị nhaaaaa"
Bạn nó nắm lấy cổ áo nó lôi đi xềnh xệch, còn hừ lạnh cô một tiếng. My thật muốn tát vào đầu thằng nhóc bạn, người gì mà khó ưa.
Dù sao biết được thêm về Ngọc một chút, trong lòng cô cũng vui vẻ không ít. Cảm giác như khoảng cách giữa hai người có thể kéo gần hơn một chút, dù chỉ một chút thôi, cô cũng cảm thấy rất vui.
Cô nấu cơm trong bếp, mấy hôm nay chỉ ăn mì nên mặt cô biểu tình bằng cách tặng cho hai cục mụn đỏ ửng. Đang nấu ăn thì nghe tiếng gõ cửa nhà, bình thường hiếm khi nào có ai gõ cửa nhà My như thế, thường thì sẽ trực tiếp mở cửa đi vào.
"Giờ em đi làm nha..."
Lửa lại cháy lên cây nhang, chẳng mấy chốc mà nhang cũng tàn. My lại đốt thêm một nén nhang nữa, cô nói: "Chị không muốn em đi làm thì để lửa cháy lên hai lần đi."
Lửa đúng thật là hai lần lóe lên.
"Vậy chị muốn em thế nào? Đổi việc? Đúng thì lóe lên hai lần nữa."
Lửa tóe lên hai lần thật sự.
My mỉm cười, cô nhìn trong khoảng không trống rỗng nói: "Nếu chị muốn vậy thì em nghỉ."
Dù sao chị Tâm cũng còn một ngày ở đây, chủ yếu chị ấy không tin tưởng cô ở một mình, thấy cô làm việc cực khổ nên mới muốn cô làm việc khác. My lúc nào cũng biết chị ấy thương mình.
Buổi trưa hôm đó My lại gặp người con gái kia đi cùng bạn tới tiệm hủ tíu, vốn tiệm hủ tíu quán My làm là một trong những quán đông khách ở Sài Gòn, vậy nên giờ trưa thường rất đông. Chị ấy ngồi trong góc thong thả nói chuyện với bạn mình, mà chị bạn của chị ấy cứ nhìn cô chằm chằm, hết nhìn bàn tay cô lại nhìn đến bàn chân, khiến cô ngại không thôi.
Không ngờ sau khi chị bạn ăn xong liền đi lại chỗ cô, đưa điện thoại của mình ra trước mặt cô rồi nói: "Nhập số điện thoại của em vào đi. À, quên giới thiệu, chị tên Thủy, bên công ty H. Chị thấy tay với chân của em đẹp kinh dị, làm bưng bê hỏng hết, vừa hay bên chị cũng đang tuyển mẫu mang trang sức."
Chị khách quen cũng ái ngại thay cho sự đường đột của bạn mình: "Chị tên Vy, bạn chị làm em sợ hả?"
My lắc đầu, cô nhận lấy điện thoại của chị Thủy nhập số điện thoại mình vào rồi trả lại cho chị ấy. Tâm muốn cô nghỉ việc, vừa hay cô cũng đang muốn xin việc khác để kiếm tiền đi Sing. Ba mẹ cô dỗ dành mọi cách cho cô nghỉ việc, họ không cho cô tiền để đi xe nữa, muốn cô quay về cầu xin họ mở lại thẻ và thôi việc. Bây giờ thì họ đạt thành ước nguyện rồi, cô thôi việc. Chỉ là cô vẫn còn giận họ rất nhiều.
Chị Thủy như không tin tưởng cô, chị ấy gọi lại một lần nữa, xác định điện thoại trong túi cô reo lên rồi mới tắt máy. Chị Vy thì ái ngại chào cô ra về, khi bóng lưng hai người họ biến mất rồi cô lại thấy người mình lạnh toát hệt như có linh hồn đang bám sát vào vai mình. Chị Tâm chứ không ai, có vẻ chị ấy cũng mừng khi thấy cô có việc khác.
Cả đêm đó My không ngủ, cô nói chuyện với chị Tâm luyên thuyên đến sáng. Cuộc nói chuyện một mình này rất hoang đường, nếu ai vô tình nghe được sẽ nghĩ cô đúng là bị điên. Khi bình minh ló dạng thì Tâm rời khỏi, My cảm nhận rõ điều này, khi màn đêm thinh lặng lại quay về với cô một lần nữa.
Hình ảnh của Ngọc chưa bao giờ thôi ám ảnh cô, còn nhớ ngày hai người cùng nhau đi bộ ở biển Vũng Tàu, Ngọc vừa đi vừa hất cho cát văng ra xa, dáng vẻ trẻ con nô đùa trên bãi cát ấy sao lại thân thương đến thế. Còn nhớ trời mưa ở Vũng Tàu, em ấy dùng dằng khỏi mái hiên chạy xộc ra ngoài chỉ vì nghĩ cô sẽ bỏ rơi em ấy.
Và cô bỏ rơi em ấy thật.
Cô tự trách bản thân mình ngu ngốc, vô dụng, không biết bảo vệ thứ vốn dĩ là của mình. Đáng lẽ ra cô phải đề phòng việc có người phát hiện ra cô, hoặc giả như cô đi nước ngoài điều trị, khi nào lành hẳn mới về Việt Nam, như vậy sẽ chẳng có gì xảy ra. Càng nghĩ cô càng tự trách bản thân mình vô dụng.
My ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe vì cả một đêm không ngủ, những đường tơ máu vằn đỏ trên mắt. Cô xỏ chân vào dép rồi dắt xe đi ra đường, chạy một mạch đến căn nhà cũ của hai người. Nhà của hai người vẫn nằm yên trong ngõ, nay sơn lại màu khác, cửa gỗ cũng thay bằng cửa sắt. Không một ai ở trong nhà, ấy vậy cô lại không dám đường đột leo rào vào trong, cô sợ.
Đây là nhà của hai người, nhưng lại không được vào. Đây là nơi cả hai từng hạnh phúc nhưng lại xa lạ đến vậy. Sau nhà ắt hẳn không còn lu nước nào chứa cá vàng, cũng không có Lilac ngáo ngơ đi lung tung, luôn miệng kêu meo meo gây chú ý. Những năm tháng không có cô Ngọc đã phải chịu đựng những gì? Cô không biết và cũng không dám nghĩ.
"Chị kiếm ai hả?" Cậu nhóc tầm mười ba, mười bốn tuổi hỏi người lạ mặt đang nhìn thơ thẩn vào bên trong nhà. Chị ấy trông không giống ăn trộm, trông như đang có tâm sự thì đúng hơn.
My lắc lắc đầu, cô không muốn trả lời những câu hỏi vu vơ này.
"Nhà này là nhà của bà ngoại em, bà ngoại em đi Mỹ sống rồi."
Bà ngoại em? Là cháu dì Hường sao? Con của Ngọc?
"Mẹ em là ai? Mẹ em tên Ngọc?" My nắm hai bả vai của nhóc ấy, nhóc ấy giật mình, nhưng nghe đến tên Ngọc liền biết là người quen. Vậy nên thằng nhóc hào hứng nói: "Cô Ngọc là cô ba của em, không phải mẹ em. Chị là bạn của cô ba hả?"
Trái tim treo lơ lửng của My rốt cuộc cũng tới lại thân thể cô, suýt chút nữa cô đã đứng tim chết.
"Cô ba em lấy chồng chưa? Lâu rồi chị không gặp, không biết là em chuyển nhà luôn rồi đó." My hỏi, cô cố gắng lấy lòng thằng nhóc để moi ra cho bằng được thông tin của Ngọc. Trong lòng cô tràn ngập mâu thuẫn, cô vừa muốn Ngọc được hạnh phúc, nhưng cô rất sợ hạnh phúc đó không phải từ cô. Cô yêu Ngọc, chưa bao giờ hết yêu cả.
Thằng nhóc cười hề hề, tuy là mười ba tuổi rồi nhưng vẫn còn rất trẻ con, chưa ung thư như trẻ em trên tik tok.
"Bà ngoại hay chửi cô ba, bảo là mày đi tu cho rồi đi, vừa hay khẩu nghiệp, vừa hay sân si lại còn ế! Tu cho bớt nghiệp chướng."
My bật cười, đã bao lâu rồi không cười sảng khoái đến vậy.
"Cô ba em không lấy chồng? Vậy có người yêu chưa? Để chị giới thiệu cho một anh, chị lâu rồi không gặp cô ba em nên cũng quên số điện thoại rồi." My cố gắng moi thông tin từ thằng nhóc, càng nhiều càng tốt. Nhưng tiếc là thằng nhóc ham chơi bị bạn kéo đi, không cho ở lại nói chuyện với cô thêm.
Nó vừa đi vừa che hai bên miệng để có thể nói to hơn: "Cám ơn chị!!! Khi nào cô ba về em kêu gọi lại cho chị nhaaaaa"
Bạn nó nắm lấy cổ áo nó lôi đi xềnh xệch, còn hừ lạnh cô một tiếng. My thật muốn tát vào đầu thằng nhóc bạn, người gì mà khó ưa.
Dù sao biết được thêm về Ngọc một chút, trong lòng cô cũng vui vẻ không ít. Cảm giác như khoảng cách giữa hai người có thể kéo gần hơn một chút, dù chỉ một chút thôi, cô cũng cảm thấy rất vui.
Cô nấu cơm trong bếp, mấy hôm nay chỉ ăn mì nên mặt cô biểu tình bằng cách tặng cho hai cục mụn đỏ ửng. Đang nấu ăn thì nghe tiếng gõ cửa nhà, bình thường hiếm khi nào có ai gõ cửa nhà My như thế, thường thì sẽ trực tiếp mở cửa đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.