Chương 58: Tình Thâm Không Thọ
Mây
09/01/2023
Đúng như Tư Hạ khẳng định nàng sẽ trả hết 10 ngàn lượng Ngọc Đan đã bỏ
ra để chuộc mình, mà thậm chí hiện tại còn có cả lãi lẫn lời chỉ trong
vài tháng ngắn ngủi, đó là nhờ vào việc nàng gọi vốn từ shark Đan để đầu tư kinh doanh trang sức, hột xoàn, cà rá, ximen. Tư Hạ còn thề thốt
khẳng rằng với kinh nghiệm thương trường nhiều năm của nàng chắc chắn
Ngọc Đan sẽ lời một khúc. Ngọc Đan cũng không còn tha thiết với tiền nữa nên liền gật đầu đồng ý rót vốn vào startup.
Hôm nay Tư Hạ tìm được một mối làm ăn lớn tại Kinh Thành nên nhất quyết mang Ngọc Đan cùng nhau đến Kinh Thành một chuyến
Trên xe ngựa, Tư Hạ không yên tâm nói: "Lát nữa khi gặp Lưu chưởng quỹ ngươi cứ làm theo những gì ta căn dặn là được"
"Rõ ràng như ngươi giỏi ăn nói hơn ta, sao cứ bắt ta phải nói chuyện cùng lão ta" Ngọc Đan khó hiểu hỏi
Tư Hạ liếc mắt nói: "Ngươi là chủ hay ta là chủ!"
"Hừ, ta là chủ" Ngọc Đan đồng ý qua loa liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần
Thạch tuỳ trấn cách Kinh Thành không xa, qua một nén nhan đã đến được Kinh Thành
Ngọc Đan đưa tay vén màn ra, từ trên xe ngựa bước xuống, đảo mắt nhìn quan cảnh bên ngoài, Kinh Thành vẫn đông lúc nhộn nhịp như trước nhưng trong lòng cô hiện tại là một mảnh trống không
"Wow, đèn hỷ nhiều như vậy xem ra hoàng cung sắp gả công chúa rồi đây" Tư Hạ bước xuống xe nhìn thấy cảnh tượng đẹp mắt thì cảm thán nói
Nghe Tư Hạ nói vậy Ngọc Đan mới phát giác được gắp nơi trong Kinh Thành đều treo đèn "Hỷ" tự, nghi hoặc hỏi: "Trừ bỏ các công chúa của tiên đế đều đã thành thân thì vẫn còn công chúa của bệ hạ, nhưng nàng ta hiện tại vẫn chưa lên sáu...sao có thể gả đi được?"
Một nhân tử đi ngang nghe cô thắc mắc nên có lòng trả lời:" Công tử chắc là không biết rồi, đế gia chẳng phải còn Nhị công chúa sao?"
"Tuyết đối không có khả năng!" Ngọc Đan túm lấy cổ áo nam tử đó không cam tâm nói
"Sao lại không có khả năng! Phò mã nàng ta mất đã mấy tháng, bây giờ cũng xem như là gái chưa chồng" Nam tử thấy Ngọc Đan tự nhiên động thủ với mình như vậy liền bất mãn nói
Ngọc Đan tăng thêm đạo lực siết chặt cổ áo nam tử, âm thanh run rẩy nói: "Nói! nàng gả cho ai"
"Nhị công chúa gả cho Bạch tướng quân!"
Từng chữ truyền vào đại não như từng kim nhọn triệt để đâm thẳng vào tim Ngọc Đan, nắm tay đang siết chặt cổ áo nam tử cũng không còn chút sức lực buông xuống, cô như mất hết khí lực quỳ gục trên mặt đất, mặt không còn chút huyết sắc: "Không thể nào...tuyệt đối không thể nào" không phải Lý Minh Khuê rất yêu cô sao? Sao có thể như vậy dễ dàng vứt bỏ cô được? Ngọc Đan ngàn vạn lần không dám tin Lý Minh Khuê nguyện ý gả cho người khác
"Ngươi làm sao vậy, mau đứng lên" Tư Hạ nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn Ngọc Đan lời qua tiếng lại với nam tử kia, giờ lại thấy cô thất hồn lạc phách, miệng lại không ngừng lẩm bẩm thì thào không được không thể, Tư Hạ chịu hết nổi liền bắt lấy tay Ngọc Đan muốn đỡ cô đứng dậy
Thấy người kia vẫn ngồi đó thất thần không chịu nghe theo lời nàng, hết cách Tư Hạ đành phải ngồi chổm xuống bên cạnh Ngọc Đan, làm bộ dáng tràn đầy kinh nghiệm và học thức: "Ta nói ngươi nghe, nam nhân nào cũng thế, đều là kẻ thấy trăng quên đèn, dù Bạch tướng quân của ngươi có là chính nhân quân tử suy cho cùng vẫn là nam nhân...huống chi Nhị công chúa so với ngươi lại...khục khục... diệu dàng, càng xinh đẹp...haizz yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu"
Tưởng đâu sẽ có thể khai sáng được cho Ngọc Đan, nào ngờ lại nghe cô cười tự giễu nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao? lại như vậy dễ dàng quên ta sao?"
Tư Hạ chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tức chết ta, sao ngươi không tự tìm hắn hỏi đi!"
Ngọc Đan đột nhiên loé lên tia hy vọng, bắt lấy tay Tư Hạ, hai mắt sáng rực: "Đúng vậy! ta phải đi hỏi cho ra lẻ"
Tư Hạ khoé môi giật giật, miễn cưỡng cười:" Phải...phải, nhưng mà trước giờ chỉ nghe qua cướp tân nương chứ cướp tân lang thì có chút..."
Ngày hôm qua
Phủ tướng quân phủ
"Ngươi thực sự muốn cướp tân lang?" Tư Hạ không tự nhiên nhìn Ngọc Đan, không biết cô lại có chủ ý quỷ quái gì, chỉ thấy Ngọc Đan đã leo lên đầu tường liếc nàng một cái, vân đạm phong kinh đáp: "Ta đến cướp tân nương"
"Sao?" Nếu đúng theo kịch bản thì Ngọc Đan yêu Bạch tướng quân đến chết đi sống lại chẳng phải nên tìm tân lang sao, bây giờ lại muốn tìm tân nương...hay là muốn đánh ghen? Nghĩ tới Tư Hạ liền lắc đầu liên tục, trong lòng thầm cảm thán nữ nhi tình trường thật đáng sợ
"Ngươi đứng đó ngây người làm gì, mau đi thôi!" Ngọc Đan đưa tay ra hảo ý muốn kéo Tư Hạ leo lên
"Vù" một tiếng đã thấy Tư Hạ nhẹ nhàng đạp gió nhảy vào trong sân, phủi tay đắc ý nhìn Ngọc Đan vẫn ngồi ngây ngốc trên đầu tường "Thế nào, có cần ta giúp ngươi leo xuống?"
Ngọc Đan "Hừ" một tiếng rồi tự mình khó khăn leo xuống
Sau đó hai người chia làm hai hướng, Ngọc Đan đến hỷ phòng tìm tân nương còn Tư Hạ nấp bên ngoài canh chừng
Ngọc Đan nhân lúc Như Tuyết vừa ra khỏi phòng liền nhanh chóng lẻn vào bên trong
Chỉ thấy Lý Minh Khuê đầu đội khăn voan, cả người hỷ phục đỏ thẫm ngồi ngay ngắn trên giường
"Không phải đã bảo các ngươi lui ra rồi sao, hiện tại bổn cung không cần các ngươi hầu hạ?" Lý Minh Khuê bên dưới lớp khăn voan nhíu mày nói
Ngọc Đan không ngờ rằng lại một lần nữa được nhìn thấy nàng trong y phục tân nương nhưng lần này không phải vì cô mà khoác lên. Nghĩ đến đây tâm tình Ngọc Đan nhất thời chùng xuống, cảm xúc phức tạp đến đỉnh kiếm khiến Ngọc Đan mất hết bình tĩnh tăng nhanh cước bộ đến bên Lý Minh Khuê vung tay hất văng khăn voan ra khỏi mũ phượng.
Khăn trên đầu bỗng nhiên bị hất bay, Lý Minh Khuê theo phản xạ muốn vung tay đánh tới nào ngờ lại bị người kia bắt lấy cổ tay, vai đồng thờ cũng bị ấn xuống, Lý Minh Khuê bất mãn ngước mắt nhìn xem kẻ nào cả gan đến đây làm loạn
Một khắc hai ánh mắt chạm nhau, hai trái tim cũng đồng nhịp run lên
"Ai cho phép ngươi xuất hiện nơi này" Lý Minh Khuê cố gắng áp chế xúc động trong lòng lạnh giọng nói
"Không phải ngươi nên giải thích với ta một lời sao?" Ngọc Đan phẫn nộ nhìn Lý Minh Khuê, tay thêm tăng đạo lực xiết chặc cổ tay nàng
Đau đớn nơi cổ tay truyền đến Lý Minh Khuê không nhịn được khẽ "Hừ" một tiếng, trước đây dù tức giận đến mấy Ngọc Đan cũng không nỡ làm nàng tổn thương, lần này xem ra nàng đã làm cô thương tâm đến không thể kiềm chế được cảm xúc nóng giận mà phát tiết lên nàng như vậy
Lý Minh Khuê nhìn người trước mắt bây giờ thật xa lạ, đôi mắt hổ phách kia lúc nào cũng diệu dàng nhìn nàng hiện tại chỉ còn lại lửa hận, càng nhìn càng làm cho trái tim nàng như bị bóp nghẹn. Hiện tại Lý Minh Khuê rất muốn đem hết nổi khổ trong lòng cùng cô nói ra tất cả nhưng suy cho cùng vì đại cuộc nàng không thể
"Giữa chúng ta còn gì để nói sao?" Mỗi một chữ nói ra, Lý Khuê đều cảm thấy lòng ngực phát đau
Ngọc Đan nhìn Lý Minh Khuê, rõ ràng chính nàng ta vứt bỏ mình mà ngay cả một lời giải thích cũng không có, cô giận dữ nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Lý Minh Khuê, lúc đầu còn tưởng Lý Minh Khuê sẽ lưu luyến đoạn tình này thì ra chỉ là tự mình đa tình, bây giờ nàng còn bày ra bộ dáng thờ ơ như mọi chuyện đều không liên quan đến nàng, thực làm cho cô nổi cơn cuồng nộ. Ngọc Đan trực tiếp hất tay Lý Minh Khuê ra, sau đó liền đưa tay cởi bỏ chiếc nhẫn ngọc bích mà trước đây Lý Minh Khuê tặng mình dứt khoát đập mạnh xuống mặt đất, tiếng ngọc vỡ vang thanh thuý khắp phòng
Nhìn từng mảnh ngọc vụt vỡ khắp nơi, trái tim Lý Minh Khuê cũng theo đó mà tan nát...thực sự không thể cứu vãn được sao?
"Thế nào? Im lặng như vậy là do ngươi đang rất hài lòng?" Ngọc Đan cười giễu cợt nói
"Cót Két.."
Bỗng có tiếng đẩy cửa ra, không cần nghĩ Ngọc Đan cũng đoán được là kẻ nào đến, cô nhanh chóng rút kiếm ra đâm thẳng về hướng người đang đến như muốn một đao giết chết hắn ta. Lý Minh Khuê không quản được tình huống trước mắt, tuỳ tay rút ra thanh kiếm treo ở đầu giường, đạp gió bay đến chắn trước người Bạch Nhã, đỡ cho hắn một nhát
"Keng" âm thanh kiếm chạm nhau vang lên
Vì không có nội lực nên kiếm Ngọc Đan đã bị Lý Minh Khuê dễ dàng đánh văng ra xa, còn mũi kiếm sắc nhọn trong tay nàng lại sừng sững hướng về trước ngực cô, dường như chỉ còn một tất nữa đã có thể đâm thẳng vào ngực
Ngọc Đan nhìn Lý Minh Khuê vì Bạch Nhã mà không tiếc đối đầu với mình, tâm cô đau đớn như cường ngạnh sâu xé, nước mắt không nhịn được rơi xuống không ngừng, không cam tâm nói: "Lý Minh Khuê ngươi nói rất đúng...Trừ bỏ thiên hạ này chẳng có gì quan trọng đối với ngươi"
Đúng vậy, là do chính cô tự đề cao bản thân có thể thay đổi được nàng, nhưng suy cho cùng thứ mà cả đời Lý Minh Khuê ước muốn vẫn chỉ là ngôi vị hoàng đế kia, càng nghĩ đến tâm can Ngọc Đan càng tê rần, đôi mắt đỏ lên đầy tơ máu hướng về Lý Minh Khuê, khó khăn mở miệng như muốn nhận về một đáp án: "Lý Minh Khuê, trong lòng ngươi có ta không?"
Nhìn người trước mắt mình như con thú nhỏ bị tổn thương, trong lòng Lý Minh Khuê chua xót dị thường, hơi mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi, nàng cố khắc chế xúc động muốn ôm cô vào lòng, chui kiếm trong tay càng siết chặt hướng về Ngọc Đan, một chữ cũng không nói ra
"Ha ha ha, ngươi đừng tự mình đa tình, nếu trong lòng nàng có ngươi thì tại sao hôm nay nàng lại bái đừng thành thân với ta...ta nói có phải không nương tử?" Bạch Nhã nãy giờ vẫn một mực im lặng xem kịch vui cuối cùng cũng mở miệng trào phúng nói
"Không phải chuyện của ngươi!" Lý Minh Khuê hận không thể lập tức giết hắn nói
"Ngươi nói đúng, là ta tự mình đa tình, vậy thì tình này cứ đoạn đi" Ngọc Đan không chút biểu tình nói, nước mắt cũng không rơi nữa...vốn dĩ tâm đã chết thì nước nước mắt cũng không thể rơi
Lý Minh Khuê nghe cô bình tĩnh nói ra từng chữ làm nàng không khống chế được cơ thể liền run lên, sự bình tĩnh của Ngọc Đan như muốn bóp chết nàng
Ngọc Đan vừa nói dứt câu tay liền cầm lấy mũi kiếm trong tay Lý Minh Khuê đang hướng về mình, dứt khoát đâm thẳng vào ngực trái... đúng vậy, tâm cô giờ đã chết thôi thì cứ để chính tay Lý Minh Khuê đâm chết nó đi.
"Từ đây Vũ Ngọc Đan và Lý Minh Khuê ân đoạn nghĩa tuyệt!" Ngọc Đan khắc chế đau đớn nơi lòng ngực, trong mắt không một tí gợn sóng nhìn Lý Minh Khuê nói
Ngọc Đan cảm giác như máu bên trong cơ thể cô đang sôi sục, người cũng ngày càng lạnh hơn, trái tim cô đau như ngàn kim chi chích...chỉ sợ Hàn Thi độc trong người bởi vì quá xúc động dẫn đến độc tính phát tác. Ngọc Đan đau đớn ôm lấy ngực trái rồi phun ra một ngụm máu tươi, cả thân cô như bị trút hết sinh khí khống khổ ngã khuỵu
Ngay lúc Lý Minh Khuê kịp phản ứng rút kiếm ra thì ngực áo Ngọc Đan đã nhuộm một màu đỏ sẩm ghê người.
"Đan!" Lý Minh Khuê mất hết bình tĩnh hét lên, sau đó như muốn lao tới ôm lấy thân thể cô, nào ngờ một hắc y nhân nhanh đã hơn một bước đẩy nàng ra, còn Ngọc Đan cũng bị hắn mang đi khỏi tướng quân phủ. Lý Minh Khuê muốn đuổi theo lại bị Bạch Nhã bắt lấy cổ tay giữ nàng lại
"Nàng đừng quên hứa hẹn của chúng ta!" Bạch Nhã biết được Lý Minh Khuê muốn làm gì, lớn giọng nói
Lý Minh Khuê kề kiếm lên cổ hắn, mất kiên nhẫn nói: "Khi bổn cung còn chưa có được Nam Lang thì ngươi cũng đừng mơ có được ta"
"Cút!" Lý Minh Khuê hét lên
Bạch Nhã tuy rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì, chỉ sợ nếu hắn còn mở miệng nói ra câu này thì kiếm này cũng lập tức đâm vào cuốn họng hắn, đành nuốt xuống cục tức xoay người rời đi
Cửa vừa đóng lại, Lý Minh Khuê cũng không còn sức lực tuỳ ý buông kiếm trong tay ra
"Leng Keng.."âm thanh kiếm rơi thanh thuý vang lên phảng phất như tiếng trái tim nàng tan nát, phòng tuyến cuối cùng của nàng cũng đã đỗ vỡ
Nhìn mũi kiếm vẫn còn lưu lại vệt máu đỏ tươi của Ngọc Đan, Lý Minh Khuê như phát điên lên, đưa tay quét sạch hết hỷ vật trên bàn xuống mặt đất, rồi dùng sức xé rách hỷ phục tân nương trên người. Nàng hận nó, chỉ có cô mới có thể bái đường cùng nàng, cả đời này nàng chỉ thuộc về cô
"Tại sao cuối cùng ta vẫn không có dũng khí nói ra lựa chọn của mình...Ngọc Đan ngươi mới chính là thứ quan trọng nhất" vùi đầu vào đôi tay, Lý Minh Khuê khóc đến tê tâm phế liệt, nàng biết những lời này bây giờ nói ra đã quá muộn màng, đã không còn ý nghĩa gì nữa
Lý Minh Khuê chật vật đưa tay vớ lấy từng mảnh vụng của nhẫn ngọc vỡ tan trên mặt đất, nàng điên cuồng muốn ghép nó lại nhưng cuối cùng vẫn không thể
"Tại sao! Tại sao không thể!" Lý Minh Khuê bất lực gào khóc
Chính tay nàng đã phá huỷ mọi thứ... phá huỷ đoạn tình này...phá huỷ chính người nàng yêu
Thiên Thanh, bên ngoài canh giữ cửa không khỏi thở dài: "Tình thâm không thọ"
Hôm nay Tư Hạ tìm được một mối làm ăn lớn tại Kinh Thành nên nhất quyết mang Ngọc Đan cùng nhau đến Kinh Thành một chuyến
Trên xe ngựa, Tư Hạ không yên tâm nói: "Lát nữa khi gặp Lưu chưởng quỹ ngươi cứ làm theo những gì ta căn dặn là được"
"Rõ ràng như ngươi giỏi ăn nói hơn ta, sao cứ bắt ta phải nói chuyện cùng lão ta" Ngọc Đan khó hiểu hỏi
Tư Hạ liếc mắt nói: "Ngươi là chủ hay ta là chủ!"
"Hừ, ta là chủ" Ngọc Đan đồng ý qua loa liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần
Thạch tuỳ trấn cách Kinh Thành không xa, qua một nén nhan đã đến được Kinh Thành
Ngọc Đan đưa tay vén màn ra, từ trên xe ngựa bước xuống, đảo mắt nhìn quan cảnh bên ngoài, Kinh Thành vẫn đông lúc nhộn nhịp như trước nhưng trong lòng cô hiện tại là một mảnh trống không
"Wow, đèn hỷ nhiều như vậy xem ra hoàng cung sắp gả công chúa rồi đây" Tư Hạ bước xuống xe nhìn thấy cảnh tượng đẹp mắt thì cảm thán nói
Nghe Tư Hạ nói vậy Ngọc Đan mới phát giác được gắp nơi trong Kinh Thành đều treo đèn "Hỷ" tự, nghi hoặc hỏi: "Trừ bỏ các công chúa của tiên đế đều đã thành thân thì vẫn còn công chúa của bệ hạ, nhưng nàng ta hiện tại vẫn chưa lên sáu...sao có thể gả đi được?"
Một nhân tử đi ngang nghe cô thắc mắc nên có lòng trả lời:" Công tử chắc là không biết rồi, đế gia chẳng phải còn Nhị công chúa sao?"
"Tuyết đối không có khả năng!" Ngọc Đan túm lấy cổ áo nam tử đó không cam tâm nói
"Sao lại không có khả năng! Phò mã nàng ta mất đã mấy tháng, bây giờ cũng xem như là gái chưa chồng" Nam tử thấy Ngọc Đan tự nhiên động thủ với mình như vậy liền bất mãn nói
Ngọc Đan tăng thêm đạo lực siết chặt cổ áo nam tử, âm thanh run rẩy nói: "Nói! nàng gả cho ai"
"Nhị công chúa gả cho Bạch tướng quân!"
Từng chữ truyền vào đại não như từng kim nhọn triệt để đâm thẳng vào tim Ngọc Đan, nắm tay đang siết chặt cổ áo nam tử cũng không còn chút sức lực buông xuống, cô như mất hết khí lực quỳ gục trên mặt đất, mặt không còn chút huyết sắc: "Không thể nào...tuyệt đối không thể nào" không phải Lý Minh Khuê rất yêu cô sao? Sao có thể như vậy dễ dàng vứt bỏ cô được? Ngọc Đan ngàn vạn lần không dám tin Lý Minh Khuê nguyện ý gả cho người khác
"Ngươi làm sao vậy, mau đứng lên" Tư Hạ nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn Ngọc Đan lời qua tiếng lại với nam tử kia, giờ lại thấy cô thất hồn lạc phách, miệng lại không ngừng lẩm bẩm thì thào không được không thể, Tư Hạ chịu hết nổi liền bắt lấy tay Ngọc Đan muốn đỡ cô đứng dậy
Thấy người kia vẫn ngồi đó thất thần không chịu nghe theo lời nàng, hết cách Tư Hạ đành phải ngồi chổm xuống bên cạnh Ngọc Đan, làm bộ dáng tràn đầy kinh nghiệm và học thức: "Ta nói ngươi nghe, nam nhân nào cũng thế, đều là kẻ thấy trăng quên đèn, dù Bạch tướng quân của ngươi có là chính nhân quân tử suy cho cùng vẫn là nam nhân...huống chi Nhị công chúa so với ngươi lại...khục khục... diệu dàng, càng xinh đẹp...haizz yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu"
Tưởng đâu sẽ có thể khai sáng được cho Ngọc Đan, nào ngờ lại nghe cô cười tự giễu nói: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao? lại như vậy dễ dàng quên ta sao?"
Tư Hạ chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tức chết ta, sao ngươi không tự tìm hắn hỏi đi!"
Ngọc Đan đột nhiên loé lên tia hy vọng, bắt lấy tay Tư Hạ, hai mắt sáng rực: "Đúng vậy! ta phải đi hỏi cho ra lẻ"
Tư Hạ khoé môi giật giật, miễn cưỡng cười:" Phải...phải, nhưng mà trước giờ chỉ nghe qua cướp tân nương chứ cướp tân lang thì có chút..."
Ngày hôm qua
Phủ tướng quân phủ
"Ngươi thực sự muốn cướp tân lang?" Tư Hạ không tự nhiên nhìn Ngọc Đan, không biết cô lại có chủ ý quỷ quái gì, chỉ thấy Ngọc Đan đã leo lên đầu tường liếc nàng một cái, vân đạm phong kinh đáp: "Ta đến cướp tân nương"
"Sao?" Nếu đúng theo kịch bản thì Ngọc Đan yêu Bạch tướng quân đến chết đi sống lại chẳng phải nên tìm tân lang sao, bây giờ lại muốn tìm tân nương...hay là muốn đánh ghen? Nghĩ tới Tư Hạ liền lắc đầu liên tục, trong lòng thầm cảm thán nữ nhi tình trường thật đáng sợ
"Ngươi đứng đó ngây người làm gì, mau đi thôi!" Ngọc Đan đưa tay ra hảo ý muốn kéo Tư Hạ leo lên
"Vù" một tiếng đã thấy Tư Hạ nhẹ nhàng đạp gió nhảy vào trong sân, phủi tay đắc ý nhìn Ngọc Đan vẫn ngồi ngây ngốc trên đầu tường "Thế nào, có cần ta giúp ngươi leo xuống?"
Ngọc Đan "Hừ" một tiếng rồi tự mình khó khăn leo xuống
Sau đó hai người chia làm hai hướng, Ngọc Đan đến hỷ phòng tìm tân nương còn Tư Hạ nấp bên ngoài canh chừng
Ngọc Đan nhân lúc Như Tuyết vừa ra khỏi phòng liền nhanh chóng lẻn vào bên trong
Chỉ thấy Lý Minh Khuê đầu đội khăn voan, cả người hỷ phục đỏ thẫm ngồi ngay ngắn trên giường
"Không phải đã bảo các ngươi lui ra rồi sao, hiện tại bổn cung không cần các ngươi hầu hạ?" Lý Minh Khuê bên dưới lớp khăn voan nhíu mày nói
Ngọc Đan không ngờ rằng lại một lần nữa được nhìn thấy nàng trong y phục tân nương nhưng lần này không phải vì cô mà khoác lên. Nghĩ đến đây tâm tình Ngọc Đan nhất thời chùng xuống, cảm xúc phức tạp đến đỉnh kiếm khiến Ngọc Đan mất hết bình tĩnh tăng nhanh cước bộ đến bên Lý Minh Khuê vung tay hất văng khăn voan ra khỏi mũ phượng.
Khăn trên đầu bỗng nhiên bị hất bay, Lý Minh Khuê theo phản xạ muốn vung tay đánh tới nào ngờ lại bị người kia bắt lấy cổ tay, vai đồng thờ cũng bị ấn xuống, Lý Minh Khuê bất mãn ngước mắt nhìn xem kẻ nào cả gan đến đây làm loạn
Một khắc hai ánh mắt chạm nhau, hai trái tim cũng đồng nhịp run lên
"Ai cho phép ngươi xuất hiện nơi này" Lý Minh Khuê cố gắng áp chế xúc động trong lòng lạnh giọng nói
"Không phải ngươi nên giải thích với ta một lời sao?" Ngọc Đan phẫn nộ nhìn Lý Minh Khuê, tay thêm tăng đạo lực xiết chặc cổ tay nàng
Đau đớn nơi cổ tay truyền đến Lý Minh Khuê không nhịn được khẽ "Hừ" một tiếng, trước đây dù tức giận đến mấy Ngọc Đan cũng không nỡ làm nàng tổn thương, lần này xem ra nàng đã làm cô thương tâm đến không thể kiềm chế được cảm xúc nóng giận mà phát tiết lên nàng như vậy
Lý Minh Khuê nhìn người trước mắt bây giờ thật xa lạ, đôi mắt hổ phách kia lúc nào cũng diệu dàng nhìn nàng hiện tại chỉ còn lại lửa hận, càng nhìn càng làm cho trái tim nàng như bị bóp nghẹn. Hiện tại Lý Minh Khuê rất muốn đem hết nổi khổ trong lòng cùng cô nói ra tất cả nhưng suy cho cùng vì đại cuộc nàng không thể
"Giữa chúng ta còn gì để nói sao?" Mỗi một chữ nói ra, Lý Khuê đều cảm thấy lòng ngực phát đau
Ngọc Đan nhìn Lý Minh Khuê, rõ ràng chính nàng ta vứt bỏ mình mà ngay cả một lời giải thích cũng không có, cô giận dữ nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Lý Minh Khuê, lúc đầu còn tưởng Lý Minh Khuê sẽ lưu luyến đoạn tình này thì ra chỉ là tự mình đa tình, bây giờ nàng còn bày ra bộ dáng thờ ơ như mọi chuyện đều không liên quan đến nàng, thực làm cho cô nổi cơn cuồng nộ. Ngọc Đan trực tiếp hất tay Lý Minh Khuê ra, sau đó liền đưa tay cởi bỏ chiếc nhẫn ngọc bích mà trước đây Lý Minh Khuê tặng mình dứt khoát đập mạnh xuống mặt đất, tiếng ngọc vỡ vang thanh thuý khắp phòng
Nhìn từng mảnh ngọc vụt vỡ khắp nơi, trái tim Lý Minh Khuê cũng theo đó mà tan nát...thực sự không thể cứu vãn được sao?
"Thế nào? Im lặng như vậy là do ngươi đang rất hài lòng?" Ngọc Đan cười giễu cợt nói
"Cót Két.."
Bỗng có tiếng đẩy cửa ra, không cần nghĩ Ngọc Đan cũng đoán được là kẻ nào đến, cô nhanh chóng rút kiếm ra đâm thẳng về hướng người đang đến như muốn một đao giết chết hắn ta. Lý Minh Khuê không quản được tình huống trước mắt, tuỳ tay rút ra thanh kiếm treo ở đầu giường, đạp gió bay đến chắn trước người Bạch Nhã, đỡ cho hắn một nhát
"Keng" âm thanh kiếm chạm nhau vang lên
Vì không có nội lực nên kiếm Ngọc Đan đã bị Lý Minh Khuê dễ dàng đánh văng ra xa, còn mũi kiếm sắc nhọn trong tay nàng lại sừng sững hướng về trước ngực cô, dường như chỉ còn một tất nữa đã có thể đâm thẳng vào ngực
Ngọc Đan nhìn Lý Minh Khuê vì Bạch Nhã mà không tiếc đối đầu với mình, tâm cô đau đớn như cường ngạnh sâu xé, nước mắt không nhịn được rơi xuống không ngừng, không cam tâm nói: "Lý Minh Khuê ngươi nói rất đúng...Trừ bỏ thiên hạ này chẳng có gì quan trọng đối với ngươi"
Đúng vậy, là do chính cô tự đề cao bản thân có thể thay đổi được nàng, nhưng suy cho cùng thứ mà cả đời Lý Minh Khuê ước muốn vẫn chỉ là ngôi vị hoàng đế kia, càng nghĩ đến tâm can Ngọc Đan càng tê rần, đôi mắt đỏ lên đầy tơ máu hướng về Lý Minh Khuê, khó khăn mở miệng như muốn nhận về một đáp án: "Lý Minh Khuê, trong lòng ngươi có ta không?"
Nhìn người trước mắt mình như con thú nhỏ bị tổn thương, trong lòng Lý Minh Khuê chua xót dị thường, hơi mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi, nàng cố khắc chế xúc động muốn ôm cô vào lòng, chui kiếm trong tay càng siết chặt hướng về Ngọc Đan, một chữ cũng không nói ra
"Ha ha ha, ngươi đừng tự mình đa tình, nếu trong lòng nàng có ngươi thì tại sao hôm nay nàng lại bái đừng thành thân với ta...ta nói có phải không nương tử?" Bạch Nhã nãy giờ vẫn một mực im lặng xem kịch vui cuối cùng cũng mở miệng trào phúng nói
"Không phải chuyện của ngươi!" Lý Minh Khuê hận không thể lập tức giết hắn nói
"Ngươi nói đúng, là ta tự mình đa tình, vậy thì tình này cứ đoạn đi" Ngọc Đan không chút biểu tình nói, nước mắt cũng không rơi nữa...vốn dĩ tâm đã chết thì nước nước mắt cũng không thể rơi
Lý Minh Khuê nghe cô bình tĩnh nói ra từng chữ làm nàng không khống chế được cơ thể liền run lên, sự bình tĩnh của Ngọc Đan như muốn bóp chết nàng
Ngọc Đan vừa nói dứt câu tay liền cầm lấy mũi kiếm trong tay Lý Minh Khuê đang hướng về mình, dứt khoát đâm thẳng vào ngực trái... đúng vậy, tâm cô giờ đã chết thôi thì cứ để chính tay Lý Minh Khuê đâm chết nó đi.
"Từ đây Vũ Ngọc Đan và Lý Minh Khuê ân đoạn nghĩa tuyệt!" Ngọc Đan khắc chế đau đớn nơi lòng ngực, trong mắt không một tí gợn sóng nhìn Lý Minh Khuê nói
Ngọc Đan cảm giác như máu bên trong cơ thể cô đang sôi sục, người cũng ngày càng lạnh hơn, trái tim cô đau như ngàn kim chi chích...chỉ sợ Hàn Thi độc trong người bởi vì quá xúc động dẫn đến độc tính phát tác. Ngọc Đan đau đớn ôm lấy ngực trái rồi phun ra một ngụm máu tươi, cả thân cô như bị trút hết sinh khí khống khổ ngã khuỵu
Ngay lúc Lý Minh Khuê kịp phản ứng rút kiếm ra thì ngực áo Ngọc Đan đã nhuộm một màu đỏ sẩm ghê người.
"Đan!" Lý Minh Khuê mất hết bình tĩnh hét lên, sau đó như muốn lao tới ôm lấy thân thể cô, nào ngờ một hắc y nhân nhanh đã hơn một bước đẩy nàng ra, còn Ngọc Đan cũng bị hắn mang đi khỏi tướng quân phủ. Lý Minh Khuê muốn đuổi theo lại bị Bạch Nhã bắt lấy cổ tay giữ nàng lại
"Nàng đừng quên hứa hẹn của chúng ta!" Bạch Nhã biết được Lý Minh Khuê muốn làm gì, lớn giọng nói
Lý Minh Khuê kề kiếm lên cổ hắn, mất kiên nhẫn nói: "Khi bổn cung còn chưa có được Nam Lang thì ngươi cũng đừng mơ có được ta"
"Cút!" Lý Minh Khuê hét lên
Bạch Nhã tuy rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì, chỉ sợ nếu hắn còn mở miệng nói ra câu này thì kiếm này cũng lập tức đâm vào cuốn họng hắn, đành nuốt xuống cục tức xoay người rời đi
Cửa vừa đóng lại, Lý Minh Khuê cũng không còn sức lực tuỳ ý buông kiếm trong tay ra
"Leng Keng.."âm thanh kiếm rơi thanh thuý vang lên phảng phất như tiếng trái tim nàng tan nát, phòng tuyến cuối cùng của nàng cũng đã đỗ vỡ
Nhìn mũi kiếm vẫn còn lưu lại vệt máu đỏ tươi của Ngọc Đan, Lý Minh Khuê như phát điên lên, đưa tay quét sạch hết hỷ vật trên bàn xuống mặt đất, rồi dùng sức xé rách hỷ phục tân nương trên người. Nàng hận nó, chỉ có cô mới có thể bái đường cùng nàng, cả đời này nàng chỉ thuộc về cô
"Tại sao cuối cùng ta vẫn không có dũng khí nói ra lựa chọn của mình...Ngọc Đan ngươi mới chính là thứ quan trọng nhất" vùi đầu vào đôi tay, Lý Minh Khuê khóc đến tê tâm phế liệt, nàng biết những lời này bây giờ nói ra đã quá muộn màng, đã không còn ý nghĩa gì nữa
Lý Minh Khuê chật vật đưa tay vớ lấy từng mảnh vụng của nhẫn ngọc vỡ tan trên mặt đất, nàng điên cuồng muốn ghép nó lại nhưng cuối cùng vẫn không thể
"Tại sao! Tại sao không thể!" Lý Minh Khuê bất lực gào khóc
Chính tay nàng đã phá huỷ mọi thứ... phá huỷ đoạn tình này...phá huỷ chính người nàng yêu
Thiên Thanh, bên ngoài canh giữ cửa không khỏi thở dài: "Tình thâm không thọ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.