Chương 2: Nuông chiều ý em
Hoa Thược Dược
07/09/2024
"Hmmm... anh cũng đâu nỡ đuổi em?"
Đôi mắt Khuyết Nguyệt trời sinh đã buồn. Cô ấy từ từ thay đổi sắc độ, bày ra cái vẻ mặt uất ức, nhân cơ hội này một lần giải bày hết toàn bộ tâm sự với Trần Quý Thiên.
"Em vốn dĩ là nghiệp chủng của ả đàn bà đã phản bội anh trước kia mà không phải sao? Hmmmm... Đối với em... anh cũng chỉ có chán ghét."
"Hửa?"
Hắn cau nhẹ mày đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc Khuyết Nguyệt ra phía sau mang tai, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp này của cô một lúc mới bật cười bất lực, nhẹ giọng trầm ấm cưng chiều với cô ấy.
"Nếu thật sự chán ghét thì cũng sẽ không để em ngang ngược thế này."
"..."
"Ông hiệu trưởng già đó lại nói gì với anh sao?". Khuyết Nguyệt đấm nhẹ vào ngực hắn ta, hùng hổ tra hỏi Trần Quý Thiên như thể thẩm vấn tội phạm.
"Em lại đánh nhau với bạn học ngay trong trường sao? Người ta nhập viện rồi đấy."
"Còn tưởng là chuyện gì, phải... em làm đó, con nhỏ đó dám nói em là thứ xui xẻo, dán chê cười cái tên mà anh đã đặt cho em."
"Em không nhịn được như anh, dễ dàng để cho người ta ức hiếp, nhất định khiến cho nó câm cái miệng đấy lại trước mặt em."
"Em..."
Khuyết Nguyệt tâm trạng không vui hằng hộc bỏ ra ngoài. Quý Thiên còn ngơ ngác không biết bản thân mình rốt cuộc đã sai ở đâu, rõ ràng là hắn chỉ muốn hỏi Khuyết Nguyệt cho rõ ràng, ai ngờ lại bị cô ấy dỗi.
Hắn cũng đâu có nói là sẽ trách phạt gì Khuyết Nguyệt, vậy mà cô ấy chưa gì đã phát cáu với Quý Thiên?
Bực bội thật...
Lúc này anh Kim lại ôm theo tệp tài liệu bước vào. Chưa nói được câu nào đã bị chữ "Cút!" từ miệng của Trần Quý Thiên chặn lại. Nhìn vẻ mặt anh ta đoán việc này có vẻ gấp, anh Kim nhất định phải nói với hắn.
"Nhưng mà chuyện n..."
Quyển sách trên bàn bay đến va thẳng vào mặt anh ta, anh Kim còn đứng đơ ra, sau đó thì cúi người nhanh chống rời khỏi phòng hắn, mới vừa định đống cửa giọng trầm khàn bên trong lại vọng ra.
"Lúc nãy cậu nói gì?"
"Nhưng lúc nãy ông chủ bảo t...."
"Nói."
Anh Kim bĩnh môi nuốt cơn giận xuống bụng nhanh chống trở lại bộ dạng nghiêm túc bước vào phòng, nhưng trong lòng anh ấy tức đến sắp phát khóc, nội tâm liên tục gào thét nguyền rũa hắn ta. Vì cuộc sống tháng này, anh ta cũng đành nở nụ cười công nghiệp vâng vâng dạ dạ với hắn.
"Bác sĩ Park nói thương tích do cô chủ gây ra cho cô bé kia rất nặng, xương hàm bị lệch cần phải chỉnh hình gấp thưa ngài."
Trần Quý Thành thở một hơi dài, hắn sờ nhẹ vào tấm ảnh Khuyết Nguyệt lúc còn nhỏ được hắn đặt trên bàn làm việc, cáu gắt nói.
"Bồi thường cho người ta nhiều một chút, ngày mai tôi sẽ đích thân đến bệnh viện xin lỗi gia đình con bé đấy."
"Nhưng nếu cô chủ biết được sẽ..."
"Nó còn dám ý kiến sao? Tôi đúng là chiều nó đến hư rồi, cậu mau cút đi."
Cả ngày Khuyết Nguyệt không vui cứ nhìn thấy mặt Trần Quý Thành là lại né tránh đi chỗ khác.
Hắn cũng không biết phải nên làm thế nào mới khiến cô ấy bớt giận.
Tiệm hoa vui vẻ (행복하다).
"Ông chủ, sao đột nhiên hôm nay ông chủ lại ghé đến chỗ này vậy? Không lẽ ông chủ đã để mắt đến con gái nhà nào rồi sao?"
"Không liên quan đến cậu."
Biểu cảm anh Kim sượng trân hẵn ra.
Mua hoa mà lời nói gắt gỏng như Trần Quý Thiên thì thiết nghĩ thà không nên tặng. Trong lòng Kim Hee Yong thầm nghĩ không biết con gái nhà nào lại xui xẻo lọt vào mắt xanh của hắn vậy không biết.
Chưa kịp nghĩ xong nữa đã nghe giọng Trần Quý Thiên bên này giật một giật hai anh ấy đến, chỉ để đóng góp ý kiến màu hoa cho hắn.
"Hee Yong anh nghĩ Khuyết Nguyệt thích màu nào nhỉ?"
"Ông... Ông chủ mua hoa này là để tặng cô chủ sao ạ?". Anh Kim có chút bất ngờ nên mới hỏi thế.
"Cậu nghĩ tôi còn tặng ai ngoài em ấy hửa? Khuyết Nguyệt còn đang giận tôi."
Trần Quý Thiên trước giờ không giỏi trong việc dỗ dành phụ nữ nhưng lần này hắn ta lại chủ động hạ mình mua hoa để năn nỉ cô. Anh Kim cũng phải lắc đầu bất lực, dỗ dành em gái ai lại đi tặng hoa chứ?
Nhưng đây là ý của Trần Quý Thiên, thôi kệ cứ thuận theo ý 'vua' là được.
"Nếu là theo tính cách của cô chủ tôi nghĩ cô ấy thích màu đen hoặc màu đỏ sẫm gì đấy."
"Hmmm... Ngày mai mang toàn bộ số hoa có màu đen và màu đỏ thẫm toàn bộ đưa đến dinh thự nhà Cho-seung-dal hết cho tôi."
Ông chủ tiệm hoa ngớ người ngơ ngác không dám tin vào lời nói của người đàn ông này, mắt ông ta mở to tròn nhìn hắn, miệng lắp bắp hỏi lại Trần Quý Thiên xác nhận thêm một lần nữa.
"T... Toàn bộ luôn sao ạ?"
"Phải, toàn bộ.". Trần Quý Thiên ấn mạnh từng chữ. Ngữ điệu gian xảo, ánh mắt như đã suy tính ra chuyện xấu xa gì.
"Người này là ngài Trần Quý Thiên, chủ tịch chuỗi tập đoàn trang sức Thượng Bảo."
"Thì ra là ngài Trần người Maccau... Tôi sẽ giao hàng đúng hẹn ạ.". Ông ta bây giờ mới có thể an tâm vui vẻ chuẩn bị hàng.
Đôi mắt Khuyết Nguyệt trời sinh đã buồn. Cô ấy từ từ thay đổi sắc độ, bày ra cái vẻ mặt uất ức, nhân cơ hội này một lần giải bày hết toàn bộ tâm sự với Trần Quý Thiên.
"Em vốn dĩ là nghiệp chủng của ả đàn bà đã phản bội anh trước kia mà không phải sao? Hmmmm... Đối với em... anh cũng chỉ có chán ghét."
"Hửa?"
Hắn cau nhẹ mày đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc Khuyết Nguyệt ra phía sau mang tai, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp này của cô một lúc mới bật cười bất lực, nhẹ giọng trầm ấm cưng chiều với cô ấy.
"Nếu thật sự chán ghét thì cũng sẽ không để em ngang ngược thế này."
"..."
"Ông hiệu trưởng già đó lại nói gì với anh sao?". Khuyết Nguyệt đấm nhẹ vào ngực hắn ta, hùng hổ tra hỏi Trần Quý Thiên như thể thẩm vấn tội phạm.
"Em lại đánh nhau với bạn học ngay trong trường sao? Người ta nhập viện rồi đấy."
"Còn tưởng là chuyện gì, phải... em làm đó, con nhỏ đó dám nói em là thứ xui xẻo, dán chê cười cái tên mà anh đã đặt cho em."
"Em không nhịn được như anh, dễ dàng để cho người ta ức hiếp, nhất định khiến cho nó câm cái miệng đấy lại trước mặt em."
"Em..."
Khuyết Nguyệt tâm trạng không vui hằng hộc bỏ ra ngoài. Quý Thiên còn ngơ ngác không biết bản thân mình rốt cuộc đã sai ở đâu, rõ ràng là hắn chỉ muốn hỏi Khuyết Nguyệt cho rõ ràng, ai ngờ lại bị cô ấy dỗi.
Hắn cũng đâu có nói là sẽ trách phạt gì Khuyết Nguyệt, vậy mà cô ấy chưa gì đã phát cáu với Quý Thiên?
Bực bội thật...
Lúc này anh Kim lại ôm theo tệp tài liệu bước vào. Chưa nói được câu nào đã bị chữ "Cút!" từ miệng của Trần Quý Thiên chặn lại. Nhìn vẻ mặt anh ta đoán việc này có vẻ gấp, anh Kim nhất định phải nói với hắn.
"Nhưng mà chuyện n..."
Quyển sách trên bàn bay đến va thẳng vào mặt anh ta, anh Kim còn đứng đơ ra, sau đó thì cúi người nhanh chống rời khỏi phòng hắn, mới vừa định đống cửa giọng trầm khàn bên trong lại vọng ra.
"Lúc nãy cậu nói gì?"
"Nhưng lúc nãy ông chủ bảo t...."
"Nói."
Anh Kim bĩnh môi nuốt cơn giận xuống bụng nhanh chống trở lại bộ dạng nghiêm túc bước vào phòng, nhưng trong lòng anh ấy tức đến sắp phát khóc, nội tâm liên tục gào thét nguyền rũa hắn ta. Vì cuộc sống tháng này, anh ta cũng đành nở nụ cười công nghiệp vâng vâng dạ dạ với hắn.
"Bác sĩ Park nói thương tích do cô chủ gây ra cho cô bé kia rất nặng, xương hàm bị lệch cần phải chỉnh hình gấp thưa ngài."
Trần Quý Thành thở một hơi dài, hắn sờ nhẹ vào tấm ảnh Khuyết Nguyệt lúc còn nhỏ được hắn đặt trên bàn làm việc, cáu gắt nói.
"Bồi thường cho người ta nhiều một chút, ngày mai tôi sẽ đích thân đến bệnh viện xin lỗi gia đình con bé đấy."
"Nhưng nếu cô chủ biết được sẽ..."
"Nó còn dám ý kiến sao? Tôi đúng là chiều nó đến hư rồi, cậu mau cút đi."
Cả ngày Khuyết Nguyệt không vui cứ nhìn thấy mặt Trần Quý Thành là lại né tránh đi chỗ khác.
Hắn cũng không biết phải nên làm thế nào mới khiến cô ấy bớt giận.
Tiệm hoa vui vẻ (행복하다).
"Ông chủ, sao đột nhiên hôm nay ông chủ lại ghé đến chỗ này vậy? Không lẽ ông chủ đã để mắt đến con gái nhà nào rồi sao?"
"Không liên quan đến cậu."
Biểu cảm anh Kim sượng trân hẵn ra.
Mua hoa mà lời nói gắt gỏng như Trần Quý Thiên thì thiết nghĩ thà không nên tặng. Trong lòng Kim Hee Yong thầm nghĩ không biết con gái nhà nào lại xui xẻo lọt vào mắt xanh của hắn vậy không biết.
Chưa kịp nghĩ xong nữa đã nghe giọng Trần Quý Thiên bên này giật một giật hai anh ấy đến, chỉ để đóng góp ý kiến màu hoa cho hắn.
"Hee Yong anh nghĩ Khuyết Nguyệt thích màu nào nhỉ?"
"Ông... Ông chủ mua hoa này là để tặng cô chủ sao ạ?". Anh Kim có chút bất ngờ nên mới hỏi thế.
"Cậu nghĩ tôi còn tặng ai ngoài em ấy hửa? Khuyết Nguyệt còn đang giận tôi."
Trần Quý Thiên trước giờ không giỏi trong việc dỗ dành phụ nữ nhưng lần này hắn ta lại chủ động hạ mình mua hoa để năn nỉ cô. Anh Kim cũng phải lắc đầu bất lực, dỗ dành em gái ai lại đi tặng hoa chứ?
Nhưng đây là ý của Trần Quý Thiên, thôi kệ cứ thuận theo ý 'vua' là được.
"Nếu là theo tính cách của cô chủ tôi nghĩ cô ấy thích màu đen hoặc màu đỏ sẫm gì đấy."
"Hmmm... Ngày mai mang toàn bộ số hoa có màu đen và màu đỏ thẫm toàn bộ đưa đến dinh thự nhà Cho-seung-dal hết cho tôi."
Ông chủ tiệm hoa ngớ người ngơ ngác không dám tin vào lời nói của người đàn ông này, mắt ông ta mở to tròn nhìn hắn, miệng lắp bắp hỏi lại Trần Quý Thiên xác nhận thêm một lần nữa.
"T... Toàn bộ luôn sao ạ?"
"Phải, toàn bộ.". Trần Quý Thiên ấn mạnh từng chữ. Ngữ điệu gian xảo, ánh mắt như đã suy tính ra chuyện xấu xa gì.
"Người này là ngài Trần Quý Thiên, chủ tịch chuỗi tập đoàn trang sức Thượng Bảo."
"Thì ra là ngài Trần người Maccau... Tôi sẽ giao hàng đúng hẹn ạ.". Ông ta bây giờ mới có thể an tâm vui vẻ chuẩn bị hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.