Chương 90: Nhận ra (4)
Granty
27/05/2013
Bảo Phương chạy đuổi theo ông Hoàng Danh, cô siết chặt cây súng trên tay, quyết tâm phải bắt được ông ta. Ông Hoàng Danh vừa chạy vừa nhả súng về phía cô. Bảo Phương phải vất vả né tránh và không để mất dấu ông ta.
Hai người chạy đến một đoạn khá xa. Cuối cùng ông Hoàng Danh cũng dừng chân đứng lại, bởi vì trước mặt ông ta là một con đường bị những container chắn lối.
Ông ta đứng lại, dù hơi thở đứa quảng nhưng nét mặt của ông ta không hề thay đổi. Ông ta từ từ quay đầu nhìn lại, không hề sợ hãi khẩu súng trên tay của Bảo Phương đang chĩa về mình.
- Bỏ súng xuống, theo tôi về đồn. Tôi sẽ để pháp luật trừng trị thích đáng tội ác của ông.
Ông Hoàng Danh bèn quăng bỏ cây súng của mình xuống đất, nhưng không phải ông ta sợ cây súng trên tay Bảo Phương mà là vì ông biết cô sẽ không dám.
- Được thôi, vậy thì cháu cứ bắn ta đi – Ông Hoàng Danh mở miệng cười nhạo bảo cô.
- Đùng ….
- Ông tưởng tôi không dám sao? – Bảo Phương siết chặt cây súng trên tay mình bắn một phát giữa hai chân ông ta.
Ông Hoàng Danh bị phát súng làm kinh sợ một chút nhưng sau đó ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh của người nắm được tất cả mọi thứ trong bàn tay.
- Để ta cho cháu biết một tin thú vị nha.
Nói xong ông ta cho tay vào túi, Bảo Phương chăm chú nhìn theo vật thể ông ta lấy ra, sự căng thẳng khiến tay cầm súng của cô run lên.
Nhưng thứ mà ông ta lấy ra không phải là một khẩu súng mà là một tấm hình chụp Thục Quyên và Bảo Nam đang hôn mê. Ông ta quăng tấm hình về phía Bảo Phương, tấm hình rơi xuống đất khiến Bảo Phương nhìn rõ hơn tình trạng của Bảo Nam và Thục Quyên. Sắc mặt của Thục Quyên đầy sự sợ hãi, còn Bảo Nam thì xanh xao đau đớn.
Bảo Phương run lên giận dữ nói:
- Hóa ra là ông cho người bắt họ. Bây giờ họ ở đâu.
- Sinh mạng của họ đang ở trong tay cháu. Giờ thì cho cháu hai sự lựa chọn. Một là bắn chết ta, hai là để ta đi, nếu không, sẽ có vật hy sinh, chắc là cháu hiểu ý chú.
Ông ta khẽ cười khi thấy ánh mắt sa sầm của Bảo Phương, tiếp tục chơi trò tâm lí với cô.
- Trong lúc cháu suy nghĩ, để chú kể cho cháu nghe toàn bộ sự thật mà bao lâu nay cháu muốn biết. Bảo Phương mở to mắt nhìn ông ta, cả người run lên. Cô nhớ lại hình ảnh của ba mình trong đêm đó, mùi máu tanh nồng, đỏ thẩm đầy đáng sợ.
- Năm xưa, ta, cha cháu, và Văn Lâm là ba cán bộ ưu tú nhất của ngành, cùng được đề bạt một lúc. Ta rất hy vọng mình có thể dung hết sức mình để giành lấy vị trí đó. Mỗi ngày, ta không ngừng tích cực điều tra phá án. Cho đến một hôm, bọn ta được điều động đi bắt một tổ chức ma túy. Mà tin tức đó lại là do ta phải đánh đổi rất nhiều mới moi ra được. Nhưng chỉ vì ba của cháu bắt được tên trùm mà được thăng chức. Bọn người kia chỉ vỗ tay khen ngợ ba cháu, còn ta thì sao, chức vụ đó lí ra đả thuộc về ta mới đúng. Có biết ta tức giẫn đến cỡ nào hay không? – Ánh mắt ông ta bỗng đỏ ngầu đầy đáng sợ.
Bảo Phương cảm thấy lạnh người trước ánh mắt đó của ông ta.
- Coi như ta chấp nhận bỏ qua chuyện đó. Ta hy vọng lần tới ta có thể dung sự cố gắng của mình để thăng tiến. Chứng tỏ cho mọi người năng lực của ta. Và cơ hội lần thứ hai đã đến. Trong cuộc truy bắt mấy tên cướp ngân Hàng, ta tích cực truy đuổi bọn người đó, còn cùng tên đàn em đánh nhau một trận , chỉ vì trong lúc ta xảy chân mà tên đàn em đó trốn được. Nhưng chính ta đã bắn bị thương tên đàn em đó, từ hắn mới khia ra được kẻ chủ mưu đứng phía sau lưng. Ta cứ nghĩ, vị trí lần này đã thuộc về ta. Nhưng ba của cháu, ông ta lại đề cử Văn Lâm chứ không phải là ta – Ông Hoàng Danh phẫn nộ gáo lên.
- Lúc đó, chú Lâm cũng nổ súng về phía tên cướp đó. Cho nên viên đạn đó chưa chắc là do chú bắn ra – Bảo Phương từng nghe kể lại vụ việc này – Ba cháu chỉ nhìn thấy chú Lâm bắn mà không hề nhìn thấy chú. Cho nên mới đề cử chú ấy thăng chức. Vì sao chú không nói ra cho mọi người biết.
- Nói ra, nói ra thì được gì nào. Họ đã nhầm lẫn, không lí nào chịu sữa chữa. Khi ta nói về công lao của mình trong truyện của ba cháu. Họ đã gạt đi, trong mắt họ lúc ấy chỉ có ba cháu mà thôi. Cho nên chuyện lần này cũng như vậy mà thôi. Ta không cam tâm, vì sao cả hai lần, ta đều là người bị cướp hết công lao như vậy – Ông ta ghiến rang nhìn cô trừng trừng nói – Điều đáng hận nhất là, cô ấy cũng chỉ có ba cháu mà thôi.
- Cô ấy, ý ông là cô Dung ư?
- Phải! Chú thích cô ấy, cô ấy là một nữ cảnh sát nhiệt tình vui vẻ. Vừa gặp mặt, chú đã thích cô ấy rồi. Cô ấy là đàn em của ba cháu, cũng là cấp dưới của ông ấy. Cho nên cô ấy rất ngưỡng mộ ba của cháu. Rồi dù nhận lời làm vợ của chú, cô ấy vẫn nhìn ba cháu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
- Chỉ vì lí do đó mà ông giết ba tôi ư – Bảo Phương không ngờ ông ta loại là kẻ thù hằn đáng sợ như thế.
- Không phải. Năm đó khi người của ba thằng nhóc đó đến tìm chú, ông ta đã đưa ra một cái giá vô cùng hấp dẫn. Nhưng chú từ chối.
- Ông đã từ chối vậy vì sao còn dính líu đến bọn họ - Bảo Phương nhìn ông ta khó hiểu. Vì sao khi ba của lăng Phong cho người đến tìm ông ta để mua chuộc thì từ chối, bây giờ lại tiếp tay cho bọn chúng.
- Bởi vì mẹ của chú lúc đó cần một số tiền để mổ. Mà đồng lương của chú khi đó còn quá thấp, cho nên cuối cùng chú đã chấp nhận yêu cầu đó của bọn họ. Không ngờ sự việc lần này lại bị ba cháu phát hiện. Chú vì sợ ba cháu tố cáo mình cho nên chạy đến tìm ông năn nỉ. Không ngờ khi tìm đến nơi thì đã nghe tiếng súng nổ ầm ĩ. Chú vội vã chạy đến đó thì thấy ba cháu vừa bắn chết một tên. Ta đã chạy đến hỏi đã xảy ra chuyện gì, còn giúp ông ấy bắn hạ một tên. Sau đó ta cầu xin ba cháu cho ta lấy công chuộc tội. Nhưng ông ấy vẫn cố chấp không đồng ý. Ta đã nghĩ, cuộc đời mình không thể cứ chấm dứt tại nơi này, cho nên ta đã dung khẩu K365 của ông ấy để bắn chết ông ấy. Bởi vì, chỉ khi ông ấy chết, sẽ không có ai đứng ra tố giác hành vi phạm tội của ta.
- Ông là đồ khốn – Bảo Phương tức giận mắng.
- **** hay lắm….- Ông Hoàng Danh cượt nhạt nói – Tính cách của Bảo Nam rất giống ba cháu, trầm tĩnh, lý trí . Còn cháu thì lạnh lùng.
- Cũng là nhờ ông ban cho tôi – Bảo Phương khinh bỉ mắng.
- Khi ta biết, mục đích của Bảo Nam là làm cảnh sát để điều tra cái chết của ba mình. Ta đã rất sợ, ta sợ có một ngày tìm ra sự thật. Cho nên ta đành phải đẩy anh trai cháu vào con đường chết. Ta làm như vô tình tiết lộ cho bạn của Bảo Nam về thông tin, nó được người của HK để ý. Mà HK có quan hệ với bọn tội phạm mafia liên quan đến cái chết của ba cháu. Chúng ta cần người vào làm gián điệp thăm dò hành vi phạm tội của bọn chúng. Quả nhiên, Bảo Nam lập tức xin được đi. Ngày giao nhiệm vụ cho nó, ta cảm thấy thật nhẹ nhỏm vô cùng. Cuối cùng cũng có thể đẩy một quả bom nổ chậm đi nơi khác. Ta cứ nghĩ như vậy là có thể an tâm rồi. Ông Văn Lâm cũng không dám mạnh tay điều tra , cho nên ta hoàn toàn cho sự việc chìm vào quên lãng, cho đến khi ….
Ông ta đảo mắt nhìn Bảo Phương
- Không ngờ cháu cũng thi vào công an điều tra. Và ta phát hiện, cháu và Trí Lâm đang tìm cách lấy cho được bảng danh sách những người sở hữu khẩu K365. Và ta quyết định, một tên bắn hai đích…..
Hai người chạy đến một đoạn khá xa. Cuối cùng ông Hoàng Danh cũng dừng chân đứng lại, bởi vì trước mặt ông ta là một con đường bị những container chắn lối.
Ông ta đứng lại, dù hơi thở đứa quảng nhưng nét mặt của ông ta không hề thay đổi. Ông ta từ từ quay đầu nhìn lại, không hề sợ hãi khẩu súng trên tay của Bảo Phương đang chĩa về mình.
- Bỏ súng xuống, theo tôi về đồn. Tôi sẽ để pháp luật trừng trị thích đáng tội ác của ông.
Ông Hoàng Danh bèn quăng bỏ cây súng của mình xuống đất, nhưng không phải ông ta sợ cây súng trên tay Bảo Phương mà là vì ông biết cô sẽ không dám.
- Được thôi, vậy thì cháu cứ bắn ta đi – Ông Hoàng Danh mở miệng cười nhạo bảo cô.
- Đùng ….
- Ông tưởng tôi không dám sao? – Bảo Phương siết chặt cây súng trên tay mình bắn một phát giữa hai chân ông ta.
Ông Hoàng Danh bị phát súng làm kinh sợ một chút nhưng sau đó ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh của người nắm được tất cả mọi thứ trong bàn tay.
- Để ta cho cháu biết một tin thú vị nha.
Nói xong ông ta cho tay vào túi, Bảo Phương chăm chú nhìn theo vật thể ông ta lấy ra, sự căng thẳng khiến tay cầm súng của cô run lên.
Nhưng thứ mà ông ta lấy ra không phải là một khẩu súng mà là một tấm hình chụp Thục Quyên và Bảo Nam đang hôn mê. Ông ta quăng tấm hình về phía Bảo Phương, tấm hình rơi xuống đất khiến Bảo Phương nhìn rõ hơn tình trạng của Bảo Nam và Thục Quyên. Sắc mặt của Thục Quyên đầy sự sợ hãi, còn Bảo Nam thì xanh xao đau đớn.
Bảo Phương run lên giận dữ nói:
- Hóa ra là ông cho người bắt họ. Bây giờ họ ở đâu.
- Sinh mạng của họ đang ở trong tay cháu. Giờ thì cho cháu hai sự lựa chọn. Một là bắn chết ta, hai là để ta đi, nếu không, sẽ có vật hy sinh, chắc là cháu hiểu ý chú.
Ông ta khẽ cười khi thấy ánh mắt sa sầm của Bảo Phương, tiếp tục chơi trò tâm lí với cô.
- Trong lúc cháu suy nghĩ, để chú kể cho cháu nghe toàn bộ sự thật mà bao lâu nay cháu muốn biết. Bảo Phương mở to mắt nhìn ông ta, cả người run lên. Cô nhớ lại hình ảnh của ba mình trong đêm đó, mùi máu tanh nồng, đỏ thẩm đầy đáng sợ.
- Năm xưa, ta, cha cháu, và Văn Lâm là ba cán bộ ưu tú nhất của ngành, cùng được đề bạt một lúc. Ta rất hy vọng mình có thể dung hết sức mình để giành lấy vị trí đó. Mỗi ngày, ta không ngừng tích cực điều tra phá án. Cho đến một hôm, bọn ta được điều động đi bắt một tổ chức ma túy. Mà tin tức đó lại là do ta phải đánh đổi rất nhiều mới moi ra được. Nhưng chỉ vì ba của cháu bắt được tên trùm mà được thăng chức. Bọn người kia chỉ vỗ tay khen ngợ ba cháu, còn ta thì sao, chức vụ đó lí ra đả thuộc về ta mới đúng. Có biết ta tức giẫn đến cỡ nào hay không? – Ánh mắt ông ta bỗng đỏ ngầu đầy đáng sợ.
Bảo Phương cảm thấy lạnh người trước ánh mắt đó của ông ta.
- Coi như ta chấp nhận bỏ qua chuyện đó. Ta hy vọng lần tới ta có thể dung sự cố gắng của mình để thăng tiến. Chứng tỏ cho mọi người năng lực của ta. Và cơ hội lần thứ hai đã đến. Trong cuộc truy bắt mấy tên cướp ngân Hàng, ta tích cực truy đuổi bọn người đó, còn cùng tên đàn em đánh nhau một trận , chỉ vì trong lúc ta xảy chân mà tên đàn em đó trốn được. Nhưng chính ta đã bắn bị thương tên đàn em đó, từ hắn mới khia ra được kẻ chủ mưu đứng phía sau lưng. Ta cứ nghĩ, vị trí lần này đã thuộc về ta. Nhưng ba của cháu, ông ta lại đề cử Văn Lâm chứ không phải là ta – Ông Hoàng Danh phẫn nộ gáo lên.
- Lúc đó, chú Lâm cũng nổ súng về phía tên cướp đó. Cho nên viên đạn đó chưa chắc là do chú bắn ra – Bảo Phương từng nghe kể lại vụ việc này – Ba cháu chỉ nhìn thấy chú Lâm bắn mà không hề nhìn thấy chú. Cho nên mới đề cử chú ấy thăng chức. Vì sao chú không nói ra cho mọi người biết.
- Nói ra, nói ra thì được gì nào. Họ đã nhầm lẫn, không lí nào chịu sữa chữa. Khi ta nói về công lao của mình trong truyện của ba cháu. Họ đã gạt đi, trong mắt họ lúc ấy chỉ có ba cháu mà thôi. Cho nên chuyện lần này cũng như vậy mà thôi. Ta không cam tâm, vì sao cả hai lần, ta đều là người bị cướp hết công lao như vậy – Ông ta ghiến rang nhìn cô trừng trừng nói – Điều đáng hận nhất là, cô ấy cũng chỉ có ba cháu mà thôi.
- Cô ấy, ý ông là cô Dung ư?
- Phải! Chú thích cô ấy, cô ấy là một nữ cảnh sát nhiệt tình vui vẻ. Vừa gặp mặt, chú đã thích cô ấy rồi. Cô ấy là đàn em của ba cháu, cũng là cấp dưới của ông ấy. Cho nên cô ấy rất ngưỡng mộ ba của cháu. Rồi dù nhận lời làm vợ của chú, cô ấy vẫn nhìn ba cháu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
- Chỉ vì lí do đó mà ông giết ba tôi ư – Bảo Phương không ngờ ông ta loại là kẻ thù hằn đáng sợ như thế.
- Không phải. Năm đó khi người của ba thằng nhóc đó đến tìm chú, ông ta đã đưa ra một cái giá vô cùng hấp dẫn. Nhưng chú từ chối.
- Ông đã từ chối vậy vì sao còn dính líu đến bọn họ - Bảo Phương nhìn ông ta khó hiểu. Vì sao khi ba của lăng Phong cho người đến tìm ông ta để mua chuộc thì từ chối, bây giờ lại tiếp tay cho bọn chúng.
- Bởi vì mẹ của chú lúc đó cần một số tiền để mổ. Mà đồng lương của chú khi đó còn quá thấp, cho nên cuối cùng chú đã chấp nhận yêu cầu đó của bọn họ. Không ngờ sự việc lần này lại bị ba cháu phát hiện. Chú vì sợ ba cháu tố cáo mình cho nên chạy đến tìm ông năn nỉ. Không ngờ khi tìm đến nơi thì đã nghe tiếng súng nổ ầm ĩ. Chú vội vã chạy đến đó thì thấy ba cháu vừa bắn chết một tên. Ta đã chạy đến hỏi đã xảy ra chuyện gì, còn giúp ông ấy bắn hạ một tên. Sau đó ta cầu xin ba cháu cho ta lấy công chuộc tội. Nhưng ông ấy vẫn cố chấp không đồng ý. Ta đã nghĩ, cuộc đời mình không thể cứ chấm dứt tại nơi này, cho nên ta đã dung khẩu K365 của ông ấy để bắn chết ông ấy. Bởi vì, chỉ khi ông ấy chết, sẽ không có ai đứng ra tố giác hành vi phạm tội của ta.
- Ông là đồ khốn – Bảo Phương tức giận mắng.
- **** hay lắm….- Ông Hoàng Danh cượt nhạt nói – Tính cách của Bảo Nam rất giống ba cháu, trầm tĩnh, lý trí . Còn cháu thì lạnh lùng.
- Cũng là nhờ ông ban cho tôi – Bảo Phương khinh bỉ mắng.
- Khi ta biết, mục đích của Bảo Nam là làm cảnh sát để điều tra cái chết của ba mình. Ta đã rất sợ, ta sợ có một ngày tìm ra sự thật. Cho nên ta đành phải đẩy anh trai cháu vào con đường chết. Ta làm như vô tình tiết lộ cho bạn của Bảo Nam về thông tin, nó được người của HK để ý. Mà HK có quan hệ với bọn tội phạm mafia liên quan đến cái chết của ba cháu. Chúng ta cần người vào làm gián điệp thăm dò hành vi phạm tội của bọn chúng. Quả nhiên, Bảo Nam lập tức xin được đi. Ngày giao nhiệm vụ cho nó, ta cảm thấy thật nhẹ nhỏm vô cùng. Cuối cùng cũng có thể đẩy một quả bom nổ chậm đi nơi khác. Ta cứ nghĩ như vậy là có thể an tâm rồi. Ông Văn Lâm cũng không dám mạnh tay điều tra , cho nên ta hoàn toàn cho sự việc chìm vào quên lãng, cho đến khi ….
Ông ta đảo mắt nhìn Bảo Phương
- Không ngờ cháu cũng thi vào công an điều tra. Và ta phát hiện, cháu và Trí Lâm đang tìm cách lấy cho được bảng danh sách những người sở hữu khẩu K365. Và ta quyết định, một tên bắn hai đích…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.