Chương 5: Sinh mạng lần nữa được cứu (1)
Granty
27/05/2013
Thời gian thấm thoát đã 2 năm trôi qua từ lúc Bảo Nam ra đi. Bảo Nam từng hứa :” Nếu em để anh đi thì anh hứa sẽ về thăm em khi rảnh, còn nếu không thì anh sẽ đi luôn không bao giờ gặp mặt em nữa”. Vậy mà đã hơn hai năm trời không hề có một tin tức gì của cậu cả. Bảo Phương từ mất mát này đến mất mát khác càng trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết. Cô sống khép kín, niềm hứng thú duy nhất của cô là võ thuật, dường như cô phát tiết hết nỗi lòng vào trong từng động tác của mình.
Trí Lâm nhìn cô luyện tập giống như điên thì lo lắng vô cùng, cậu hết lời khuyên bảo nhưng Bảo phương cứng đầu không nghe, Trí Lâm bất lực lắc đầu, đành để mặc cô. Nhưng dần dà, chẳng ai dám làm đối thủ của cô vì họ nhanh chóng bị bại trong tay cô. Trí Lâm đành phải làm đối thủ của cô cho cô luyện tập. Tìm được đối thủ Bảo Phương càng luyện tập hăng hơn nữa, đến độ người giỏi nhất là Trí Lâm cũng phải chào thua.
Trí Lâm đành ghi danh cho Bảo Phương theo học thêm ở một lớp Judo. Nhưng chỉ hai ngày quan sát và học hỏi. Bảo Phương đã có thể đánh ngã ngay đối thủ đầu tiên của mình trong lần tập dợt. Cả hai huấn luyện viên đều hướng cô đến con đường tuyển thủ quốc gia nhưng cô đều từ chối. Mục đích của cô là thi vào ngành cảnh sát.
Không ai trong nhà ông Văn Lâm có thể hiểu được lí do mà Bảo Phương cứ khăng khăng đòi vào ngành cảnh sát , họ chỉ thấy cô ngày đêm hết học rồi lại đến luyện võ. Mọi hứng thú vui chơi ở lứa tuổi như cô đều không có. Cô không có lấy một người bạn thân nào cả. Ngoài Trí Lâm ra, thì hầu như Bảo Phương ít tiếp xúc với mọi người. Ai cũng nhìn cô theo kiểu người trầm lặng ít nói, cũng không có hứng thú nói chuyện với cô.
Thói quen mở đèn khi ngủ của cô cũng biến mất, Bảo Phương tập ngủ với bóng tối, làm bạn trong đêm tối của cô chính là chiếc vòng ngọc lục phát sáng kia. Không bao giờ Bảo phương rời nó trừ những khi luyện tập ra.
Bảo Phương hiện giờ đã là cô nữ sinh trung học 16 tuổi, ngày ngày cắp sách đến trường . Cô có gương mặt rất xinh, mái tóc dài đen mượt, làn da trắng mịn màng, nhưng lại có một gương mặt lạnh lùng vô cảm. Bàn tay nõn nà của cô lúc nào cũng đeo chiếc vòng ngọc lục càng tăng thêm sứ hút của cô. Đã không biết bao nhiêu nam sinh ngõ lời với cô, nhưng chỉ nhận được một từ lạnh lùng là:” Xin lỗi” rồi quay lưng bỏ đi của cô.
Như thường lệ, Bảo Phương leo lên xe buýt để về nhà, sau khi xuống trạm cô đi thêm một đoạn để về nhà thì bắt gặp một cảnh trái tai gai mắt.
- Này em gái, em trông dễ thương quá, đi chơi với bọn anh đi. Em thích gì tụi anh cũng chiều – Hai tên du côn, mặt mày nhìn nham nhở vô cùng đang chặn đường một nữ sinh bận đồng phục trường của cô.
- Tôi không quen các anh – Cô bạn đó sợ sệt lắp bắp nói.
- Trước lạ sau quen mà, cứ đi chơi với tụi anh, bảo đảm em sẽ thích vô cùng – vẫn cái giọng cợt nhã đến buồn nôn của mấy tên này.
Vốn chẳng quan tâm, Bảo Phương định đi thẳng nhưng tiếng kêu của cô bạn khiến Bảo Phương dừng bước.
- Đừng mà….
Bảo phương quay phắt lại thì thấy một tên nắm tay kéo cô bạn lái, một tên thì giơ tay sờ soạn người cô bạn đó. Mặt cô bạn đó canh xám sợ hãi không còn một giọt máu van xin. Cô ấy đưa mắt tìm kiếm người giúp đỡ nhưng nhìn con hẻm vắng đó chỉ có một mình Bảo Phương đi tới. Cô gái đó mấp mấy môi vài cái rồi im lặng chịu đựng mấy bàn tay bẩn thỉu của bọn kia.
Bảo Phương thấy cô gái bỗng nhiên im lặng thì nhìn kỹ cô ta. Cô ấy cúi đầu mím môi, nước mắt bắt đầu rơi ra vì sợ. Nhưng lại không kêu cứu.
Bảo Phương thấy cô bạn đánh thương lại thấy mấy tên khốn này được nước làm tới thì tức giận vô cùng. Cô cúi người nhắt hai hòn đá to lần lượt ném chính xác vào từng tên, khiến cả hai kêu lên rên rỉ. Chúng tức giận quay lại nhìn kẻ nào cả gan dám ném đá chúng với ánh mắt vô củng dữ tợn như muốn ăn gan nuôt sống người ném đá mình.
Nhưng vừa nhìn thấy Bảo Phương thì ánh mắt dịu lại và bắt đầu trở nên vẫn đục. Chúng bỏ tay khỏi người cô bạn nhưng không cho cô ấy bỏ đi. Một tên tiến tới nhìn chằm chằm Bảo Phương với ánh mắt thèm khát. Hắn ta cười nham nhở để lộ hàm răng đèn xì vì hút quá nhiều thuốc nói:
- Anh tưởng thằng nào to gan dám ném đá vào anh hóa ra là cô em xinh đẹp đây. Trông em còn xinh hơn cô bạn cùng trường của em. Đi chơi với tụi enh đi em. Hai đứa bọn em cùng với hai thằng bọn em, chúng ta sẽ làm hai cặp vui chơi, em thấy thế nào?
Bảo Phương nãy giờ im lặng để mặt tên này muốn nói gì thì nói, cô chỉ đứng im lặng không nhúc nhích. Tên này cứ ngở Bảo Phương đang sợ thì khoái chí tiến lại gần rồi đưa tay định sờ mặt cô, cười nói:
- Sao cưng, đi với tụi anh nha….
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì Bảo Phương đã chụp lấy tay hắn ta bẻ ngoạt ra đằng sau khiến hắn ta đau quá phải kêu cứu thất thanh, tên còn lại thấy vậy vội lao đến định giải cứu nhưng không ngờ Bảo Phương lại hất tên này về phía hắn làm cả hai tên té ngã lăn cù mèo luôn.
Hai tên lồm cồm bò dậy, tức giận phun nước bọt cái phèo xuống đất, ghiến răng nhìn vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt khinh thường của Bảo Phương **** thề:
- Mẹ kiếp, con khốn này mày muốn chết à.
Cô bạn thấy hai tên này nổi giận vội chạy lại nắm tay chúng mếu máo nói:
- Anh ơi, để em đi với hai anh, hãy tha cho bạn ấy đi.
Hai tên này thấy cô bạn đã đồng ý, mục đích cũng đạt được rồi nên cũng nguôi ngoai. Liền mở miệng nói:
- May cho mày.
Nói rồi hai tên này khoát tay, ôm lấy cô bạn kéo đi. Bảo phương liền lên tiếng ra lệnh:
- Thả cô ấy ra.
Bọn chúng nghe Bảo Phương nói liền quay lại tức giận nói:
- Con nhỏ này, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à.
- Bạn ơi, bạn đi đi, mặc kệ mình – Cô bẹn kìm nén nỗi sợ hãi lên tiếng nói.
Bảo Phương phớt lờ sự tức giận của hai tên này và lời khuyên của cô bạn, cô tiếp tục ra lệnh:
- Thả cô ấy ra.
Lần này thì hai tên này nổi giận thật sự, chúng đẩy cô bạn ra quay người trừng mắt mắt nhìn Bảo Phương, quyết định dạy cho cô một bài học thích đáng. Cô bạn sợ xanh cả mặt, vội vàng ôm lấy cánh tay của một tên òa khóc nói:
- Anh ơi, anh ơi, tha cho bạn ấy đi. Em sẽ nghe lời anh mà, anh bảo gì em cũng sẽ làm, tha cho bạn ấy đi.
- Không cần cầu xin bọn chúng – Bảo Phương lạnh lùng lớn tiếng nói.
- Xem ra hôm nay, không dạy cho cô em một bài học thì anh đây không phải là người – Một tên làm động tác bẻ tay bẻ cô nhưng chuẩn bị cho một trận đánh lớn.
- Đừng mà – Cô bạn bưng mặt khóc nức nở.
Trái lại Bảo Phương vô cùng điềm tĩnh, đứng yên tại chỗ, cô nhếch môi cười khinh bạc bảo:
- Còn chưa biết là ai dạy ai đâu.
Một tên liền đưa tay định tát Bảo Phương một cái để thị uy. Nào ngờ cánh tay còn chưa kịp chạm tới người Bảo Phương thì đã bị cô xoay người đá một cước vào giựa bụng, hắn hự lên một vái rồi sùi bọt mép ngã xuống đất nằm rên la.
Bảo Phương từ từ thu chân lại rồi hạ chân xuống, cô nhếch mép cười nhìn tên còn lại, ngón tay đang cung lại bỗng hở ra ngoắc ngoắc tên đó lại gần. Tên này thấy bạn mình nằm bẹp dưới đất chỉ với một cước của Bảo Phương thì nằm gục luôn thì sợ hãi nuốt nước bọt cái “ ực”. Hắn đã biết Bảo Phương không phải hạng tầm thường nhất là khi thấy điệu bộ tung cước cực đẹp của cô thì càng khẳng định lập luận của mình hơn nữa, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén hơn dao của cô thì sợ hãi. Hắn tiến một chân lên phía trước, Bảo Phương khẽ nghiêng đầu một cái, không thèm phòng thủ thì hắn hoảng sợ lùi lùi lại hai bước .
Cô phì cười trước bộ dạng khúm núm sợ hãi của hắn ta, cô bèn tiến lên một bước đe dọa. Tên này hoảng hốt vội vã lùi lại, Bảo Phương không nhìn được nữa trước bộ dạng hèn nhát của hắn ta cô phá ra cười hỏi:
- Sao hả, có đánh không?
- Ông đây không đánh nhau với đàn bà – Tên này dù sợ đến nỗi muốn đái ra quền nhưng vẫn nói cứng.
- Không đánh thì cút đi – Bảo Phương nhếch môi cười ta lệnh.
Hắn vội vàng quay lưng định bỏ chạy thì Bảo Phương đã kêu giật lại:
- Khoan đã.
Hai chân hắn ta run cầm cập sợ hãi quay lại, mặt cắt không còn chút máu, lấm lét nhìn Bảo Phương. Cô hất đầu chỉ xuống đất nói:
- Đem cục thịt này biến luôn.
Hắn ta vội vàng chạy đến đỡ bạn mình dậy rồi nhau nhau bỏ chạy.
Cô bạn nãy giờ lo sợ bưng mặt khóc không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy thì há hốc miệng nhìn, khi hai tên kia đi xa, cô bạn chạy như bay lại trước mặt Bảo Phương tấm tắt reo:
- Không ngờ bạn lại giỏi như vậy, chỉ một cú đá đã có thể đuổi được hai kẻ xấu xa đó đi. Mình cám ơn bạn rất nhiều. Nếu không có bạn, mình chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Nhưng Bảo Phương không đáp lời, cô lặng lẽ quay lưng đi về nhà. Cô bạn liền chạy theo tự giới thiệu về mình:
- Mình là Thục Quyên, học lớp 10A2. Còn bạn, nhìn đồng phục chắc là bạn cũng là học sinh mới như mình, bạn học lời 10 mấy.
Bảo Phương không đáp, cô bước nhanh hơn một chút. Nhưng cô bạn không bỏ cuộc cô chạy nhanh đến trước mặt nhìn phù hiệu gắn trên áo của Bảo Phương. Cô reo lên:
- Thì ra bạn học lớp 10A1, vậy là chúng ta là hàng xóm rồi. Sau này chúng ta có thể làm bạn không?
- Không. Tôi không thích làm bạn với ai hết – Bảo Phương lạnh lùng đáp cô bước đi nhanh hơn.
Vẻ mặt tươi cười hớn hở của Thục Quyên bỗng méo xẹo, cô mím môi đứng lại cúi đầu nhìn dưới đất, bộ dạng buồn bã vô cùng khiến Bảo Phương cũng có chút áy náy. Sau đó cô chợt nghĩ đến một viện bèn đứng lại quay người về phía sau.
Thấy Bảo Phương quay người lại, Thục Quyên mừng rỡ ngẩng đầu hớn hở chạy lại gần trước mặt Bảo Phương xém chút nữa là đụng vào người cô rồi. Thục Quyên mở to mắt nhìn Bảo Phương với vẻ chờ đợi, làm Bảo Phương liên tưởng đến việc chú cún con đang chờ đợi chủ thưởng quà khẽ bật cười, sau đó cô hít một hơi lên tiếng hỏi:
- Tại sao lúc nãy thấy mình mà bạn lại im lặng không kêu lên nữa. Cũng không cầu cứu.
Thục Quyên nghe Bảo Phương nói chuyện có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng thành thật trả lời:
- Mình không kêu lên là vì mình sợ bạn sẽ chú ý đến việc mình đang bị bọn xấu ức hiếp.
Bảo Phương nhíu màu tỏ vẻ khó hiểu, Thục Quyên liền giải thích:
- Minh thấy đường vắng như vậy, ngoài bạn ra chẳng có ai. Nếu mình kêu lên bạn sẽ chú ý, có thể bạn sẽ chạy đến giúp mình, như vậy không chừng bạn cũng bị liên lụy theo. Thà mình im lặng chịu đựng đến khi bạn đi qua khỏi, bọn chúng cũng không chú ý đến đằng sau có bạn, thì bạn có thể an toàn về nhà.
Bảo Phương không ngờ câu trả lời lại như vậy. Cô chớp mắt nhìn kỹ Thục Quyên.
Cô bạn này có hai lúm đồng tiền rất dễ thương, làn da tuy không trắng nhưng lại rất đẹp. Dáng người gầy gầy, nhưng nụ cười luôn rạng rỡ, lại có vài chấm tàn nhang càng khiến cô bạn trông đáng yêu hơn. Trông có vẻ hơi ngờ nghệch, nhưng rất thật thà và tốt bụng. Trong lúc bản thân bị nguy hại mà còn có tâm trí lo lắng cho người không quen là cô.
Tuy cô không đáp lời làm bạn của Thục Quyên nhưng cô đã cười đáp lại nụ cười của Thục Quyên. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ quay lưng ra về. Thục Quyên cũng không nói gì nhảy chân sáo theo cô, cười nói:
- Mình cũng về đường này, sau này chúng ta cùng nhau đi học nha.
Có lẽ cánh cửa lòng của Bảo Phương lần nữa mở ra để đón nhận một người bạn mới.
Một chàng trai ăn bận cực kì sang trọng đứng ở một góc lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hai cô gái thì khẽ nhếch môi cười.
Đột nhiên từ sau lưng cậu, một người đàn ông có gương mặt sẹo bước đến nói với vẻ cung kính:
- Cậu chủ , chúng ta về thôi.
- Được – Cậu khẽ đáp rồi ung dung quay người nhẹ nhàng bước đến chiếc xe đen sang trọng đang mở cửa chờ.
Cậu ngồi vào xe, ánh mắt hấp háy đầy niềm vui, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ấm áp. Một tay gác lên thàng cửa, miệng khẽ huýt sáo nhẹ. Người đàn ông mặt thẹo nhìn cậu khẽ hỏi:
- Cậu chủ, có gì vui sao.
- Phải, tôi tìm được viên kẹo ngọt của mình rồi, chẳng những vậy còn chứng kiến được một cảnh khá thú vị . Xem ra lần chuyển trường này là có ý nghĩa nhất.
Người đàn ông mặt thẹo hơi ngạc nhiên trước biểu hiện của chàng trai, chưa bao giờ cậu có biểu hiện này.
Bất giác cảm thấy có chút tò mò, nhưng ông không hỏi tiếp mà chỉ nói:
- Dù sao, cậu cũng phải cẩn thận một chút, lần này bọn chúng càng tăng cường nhiều hơn lần trước.
- Tôi biết rồi – Cậu đáp, ánh mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài, bầu trời chiều nay sao mà thấy dễ chịu đến vậy.
Trí Lâm nhìn cô luyện tập giống như điên thì lo lắng vô cùng, cậu hết lời khuyên bảo nhưng Bảo phương cứng đầu không nghe, Trí Lâm bất lực lắc đầu, đành để mặc cô. Nhưng dần dà, chẳng ai dám làm đối thủ của cô vì họ nhanh chóng bị bại trong tay cô. Trí Lâm đành phải làm đối thủ của cô cho cô luyện tập. Tìm được đối thủ Bảo Phương càng luyện tập hăng hơn nữa, đến độ người giỏi nhất là Trí Lâm cũng phải chào thua.
Trí Lâm đành ghi danh cho Bảo Phương theo học thêm ở một lớp Judo. Nhưng chỉ hai ngày quan sát và học hỏi. Bảo Phương đã có thể đánh ngã ngay đối thủ đầu tiên của mình trong lần tập dợt. Cả hai huấn luyện viên đều hướng cô đến con đường tuyển thủ quốc gia nhưng cô đều từ chối. Mục đích của cô là thi vào ngành cảnh sát.
Không ai trong nhà ông Văn Lâm có thể hiểu được lí do mà Bảo Phương cứ khăng khăng đòi vào ngành cảnh sát , họ chỉ thấy cô ngày đêm hết học rồi lại đến luyện võ. Mọi hứng thú vui chơi ở lứa tuổi như cô đều không có. Cô không có lấy một người bạn thân nào cả. Ngoài Trí Lâm ra, thì hầu như Bảo Phương ít tiếp xúc với mọi người. Ai cũng nhìn cô theo kiểu người trầm lặng ít nói, cũng không có hứng thú nói chuyện với cô.
Thói quen mở đèn khi ngủ của cô cũng biến mất, Bảo Phương tập ngủ với bóng tối, làm bạn trong đêm tối của cô chính là chiếc vòng ngọc lục phát sáng kia. Không bao giờ Bảo phương rời nó trừ những khi luyện tập ra.
Bảo Phương hiện giờ đã là cô nữ sinh trung học 16 tuổi, ngày ngày cắp sách đến trường . Cô có gương mặt rất xinh, mái tóc dài đen mượt, làn da trắng mịn màng, nhưng lại có một gương mặt lạnh lùng vô cảm. Bàn tay nõn nà của cô lúc nào cũng đeo chiếc vòng ngọc lục càng tăng thêm sứ hút của cô. Đã không biết bao nhiêu nam sinh ngõ lời với cô, nhưng chỉ nhận được một từ lạnh lùng là:” Xin lỗi” rồi quay lưng bỏ đi của cô.
Như thường lệ, Bảo Phương leo lên xe buýt để về nhà, sau khi xuống trạm cô đi thêm một đoạn để về nhà thì bắt gặp một cảnh trái tai gai mắt.
- Này em gái, em trông dễ thương quá, đi chơi với bọn anh đi. Em thích gì tụi anh cũng chiều – Hai tên du côn, mặt mày nhìn nham nhở vô cùng đang chặn đường một nữ sinh bận đồng phục trường của cô.
- Tôi không quen các anh – Cô bạn đó sợ sệt lắp bắp nói.
- Trước lạ sau quen mà, cứ đi chơi với tụi anh, bảo đảm em sẽ thích vô cùng – vẫn cái giọng cợt nhã đến buồn nôn của mấy tên này.
Vốn chẳng quan tâm, Bảo Phương định đi thẳng nhưng tiếng kêu của cô bạn khiến Bảo Phương dừng bước.
- Đừng mà….
Bảo phương quay phắt lại thì thấy một tên nắm tay kéo cô bạn lái, một tên thì giơ tay sờ soạn người cô bạn đó. Mặt cô bạn đó canh xám sợ hãi không còn một giọt máu van xin. Cô ấy đưa mắt tìm kiếm người giúp đỡ nhưng nhìn con hẻm vắng đó chỉ có một mình Bảo Phương đi tới. Cô gái đó mấp mấy môi vài cái rồi im lặng chịu đựng mấy bàn tay bẩn thỉu của bọn kia.
Bảo Phương thấy cô gái bỗng nhiên im lặng thì nhìn kỹ cô ta. Cô ấy cúi đầu mím môi, nước mắt bắt đầu rơi ra vì sợ. Nhưng lại không kêu cứu.
Bảo Phương thấy cô bạn đánh thương lại thấy mấy tên khốn này được nước làm tới thì tức giận vô cùng. Cô cúi người nhắt hai hòn đá to lần lượt ném chính xác vào từng tên, khiến cả hai kêu lên rên rỉ. Chúng tức giận quay lại nhìn kẻ nào cả gan dám ném đá chúng với ánh mắt vô củng dữ tợn như muốn ăn gan nuôt sống người ném đá mình.
Nhưng vừa nhìn thấy Bảo Phương thì ánh mắt dịu lại và bắt đầu trở nên vẫn đục. Chúng bỏ tay khỏi người cô bạn nhưng không cho cô ấy bỏ đi. Một tên tiến tới nhìn chằm chằm Bảo Phương với ánh mắt thèm khát. Hắn ta cười nham nhở để lộ hàm răng đèn xì vì hút quá nhiều thuốc nói:
- Anh tưởng thằng nào to gan dám ném đá vào anh hóa ra là cô em xinh đẹp đây. Trông em còn xinh hơn cô bạn cùng trường của em. Đi chơi với tụi enh đi em. Hai đứa bọn em cùng với hai thằng bọn em, chúng ta sẽ làm hai cặp vui chơi, em thấy thế nào?
Bảo Phương nãy giờ im lặng để mặt tên này muốn nói gì thì nói, cô chỉ đứng im lặng không nhúc nhích. Tên này cứ ngở Bảo Phương đang sợ thì khoái chí tiến lại gần rồi đưa tay định sờ mặt cô, cười nói:
- Sao cưng, đi với tụi anh nha….
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì Bảo Phương đã chụp lấy tay hắn ta bẻ ngoạt ra đằng sau khiến hắn ta đau quá phải kêu cứu thất thanh, tên còn lại thấy vậy vội lao đến định giải cứu nhưng không ngờ Bảo Phương lại hất tên này về phía hắn làm cả hai tên té ngã lăn cù mèo luôn.
Hai tên lồm cồm bò dậy, tức giận phun nước bọt cái phèo xuống đất, ghiến răng nhìn vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt khinh thường của Bảo Phương **** thề:
- Mẹ kiếp, con khốn này mày muốn chết à.
Cô bạn thấy hai tên này nổi giận vội chạy lại nắm tay chúng mếu máo nói:
- Anh ơi, để em đi với hai anh, hãy tha cho bạn ấy đi.
Hai tên này thấy cô bạn đã đồng ý, mục đích cũng đạt được rồi nên cũng nguôi ngoai. Liền mở miệng nói:
- May cho mày.
Nói rồi hai tên này khoát tay, ôm lấy cô bạn kéo đi. Bảo phương liền lên tiếng ra lệnh:
- Thả cô ấy ra.
Bọn chúng nghe Bảo Phương nói liền quay lại tức giận nói:
- Con nhỏ này, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à.
- Bạn ơi, bạn đi đi, mặc kệ mình – Cô bẹn kìm nén nỗi sợ hãi lên tiếng nói.
Bảo Phương phớt lờ sự tức giận của hai tên này và lời khuyên của cô bạn, cô tiếp tục ra lệnh:
- Thả cô ấy ra.
Lần này thì hai tên này nổi giận thật sự, chúng đẩy cô bạn ra quay người trừng mắt mắt nhìn Bảo Phương, quyết định dạy cho cô một bài học thích đáng. Cô bạn sợ xanh cả mặt, vội vàng ôm lấy cánh tay của một tên òa khóc nói:
- Anh ơi, anh ơi, tha cho bạn ấy đi. Em sẽ nghe lời anh mà, anh bảo gì em cũng sẽ làm, tha cho bạn ấy đi.
- Không cần cầu xin bọn chúng – Bảo Phương lạnh lùng lớn tiếng nói.
- Xem ra hôm nay, không dạy cho cô em một bài học thì anh đây không phải là người – Một tên làm động tác bẻ tay bẻ cô nhưng chuẩn bị cho một trận đánh lớn.
- Đừng mà – Cô bạn bưng mặt khóc nức nở.
Trái lại Bảo Phương vô cùng điềm tĩnh, đứng yên tại chỗ, cô nhếch môi cười khinh bạc bảo:
- Còn chưa biết là ai dạy ai đâu.
Một tên liền đưa tay định tát Bảo Phương một cái để thị uy. Nào ngờ cánh tay còn chưa kịp chạm tới người Bảo Phương thì đã bị cô xoay người đá một cước vào giựa bụng, hắn hự lên một vái rồi sùi bọt mép ngã xuống đất nằm rên la.
Bảo Phương từ từ thu chân lại rồi hạ chân xuống, cô nhếch mép cười nhìn tên còn lại, ngón tay đang cung lại bỗng hở ra ngoắc ngoắc tên đó lại gần. Tên này thấy bạn mình nằm bẹp dưới đất chỉ với một cước của Bảo Phương thì nằm gục luôn thì sợ hãi nuốt nước bọt cái “ ực”. Hắn đã biết Bảo Phương không phải hạng tầm thường nhất là khi thấy điệu bộ tung cước cực đẹp của cô thì càng khẳng định lập luận của mình hơn nữa, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén hơn dao của cô thì sợ hãi. Hắn tiến một chân lên phía trước, Bảo Phương khẽ nghiêng đầu một cái, không thèm phòng thủ thì hắn hoảng sợ lùi lùi lại hai bước .
Cô phì cười trước bộ dạng khúm núm sợ hãi của hắn ta, cô bèn tiến lên một bước đe dọa. Tên này hoảng hốt vội vã lùi lại, Bảo Phương không nhìn được nữa trước bộ dạng hèn nhát của hắn ta cô phá ra cười hỏi:
- Sao hả, có đánh không?
- Ông đây không đánh nhau với đàn bà – Tên này dù sợ đến nỗi muốn đái ra quền nhưng vẫn nói cứng.
- Không đánh thì cút đi – Bảo Phương nhếch môi cười ta lệnh.
Hắn vội vàng quay lưng định bỏ chạy thì Bảo Phương đã kêu giật lại:
- Khoan đã.
Hai chân hắn ta run cầm cập sợ hãi quay lại, mặt cắt không còn chút máu, lấm lét nhìn Bảo Phương. Cô hất đầu chỉ xuống đất nói:
- Đem cục thịt này biến luôn.
Hắn ta vội vàng chạy đến đỡ bạn mình dậy rồi nhau nhau bỏ chạy.
Cô bạn nãy giờ lo sợ bưng mặt khóc không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy thì há hốc miệng nhìn, khi hai tên kia đi xa, cô bạn chạy như bay lại trước mặt Bảo Phương tấm tắt reo:
- Không ngờ bạn lại giỏi như vậy, chỉ một cú đá đã có thể đuổi được hai kẻ xấu xa đó đi. Mình cám ơn bạn rất nhiều. Nếu không có bạn, mình chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Nhưng Bảo Phương không đáp lời, cô lặng lẽ quay lưng đi về nhà. Cô bạn liền chạy theo tự giới thiệu về mình:
- Mình là Thục Quyên, học lớp 10A2. Còn bạn, nhìn đồng phục chắc là bạn cũng là học sinh mới như mình, bạn học lời 10 mấy.
Bảo Phương không đáp, cô bước nhanh hơn một chút. Nhưng cô bạn không bỏ cuộc cô chạy nhanh đến trước mặt nhìn phù hiệu gắn trên áo của Bảo Phương. Cô reo lên:
- Thì ra bạn học lớp 10A1, vậy là chúng ta là hàng xóm rồi. Sau này chúng ta có thể làm bạn không?
- Không. Tôi không thích làm bạn với ai hết – Bảo Phương lạnh lùng đáp cô bước đi nhanh hơn.
Vẻ mặt tươi cười hớn hở của Thục Quyên bỗng méo xẹo, cô mím môi đứng lại cúi đầu nhìn dưới đất, bộ dạng buồn bã vô cùng khiến Bảo Phương cũng có chút áy náy. Sau đó cô chợt nghĩ đến một viện bèn đứng lại quay người về phía sau.
Thấy Bảo Phương quay người lại, Thục Quyên mừng rỡ ngẩng đầu hớn hở chạy lại gần trước mặt Bảo Phương xém chút nữa là đụng vào người cô rồi. Thục Quyên mở to mắt nhìn Bảo Phương với vẻ chờ đợi, làm Bảo Phương liên tưởng đến việc chú cún con đang chờ đợi chủ thưởng quà khẽ bật cười, sau đó cô hít một hơi lên tiếng hỏi:
- Tại sao lúc nãy thấy mình mà bạn lại im lặng không kêu lên nữa. Cũng không cầu cứu.
Thục Quyên nghe Bảo Phương nói chuyện có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng thành thật trả lời:
- Mình không kêu lên là vì mình sợ bạn sẽ chú ý đến việc mình đang bị bọn xấu ức hiếp.
Bảo Phương nhíu màu tỏ vẻ khó hiểu, Thục Quyên liền giải thích:
- Minh thấy đường vắng như vậy, ngoài bạn ra chẳng có ai. Nếu mình kêu lên bạn sẽ chú ý, có thể bạn sẽ chạy đến giúp mình, như vậy không chừng bạn cũng bị liên lụy theo. Thà mình im lặng chịu đựng đến khi bạn đi qua khỏi, bọn chúng cũng không chú ý đến đằng sau có bạn, thì bạn có thể an toàn về nhà.
Bảo Phương không ngờ câu trả lời lại như vậy. Cô chớp mắt nhìn kỹ Thục Quyên.
Cô bạn này có hai lúm đồng tiền rất dễ thương, làn da tuy không trắng nhưng lại rất đẹp. Dáng người gầy gầy, nhưng nụ cười luôn rạng rỡ, lại có vài chấm tàn nhang càng khiến cô bạn trông đáng yêu hơn. Trông có vẻ hơi ngờ nghệch, nhưng rất thật thà và tốt bụng. Trong lúc bản thân bị nguy hại mà còn có tâm trí lo lắng cho người không quen là cô.
Tuy cô không đáp lời làm bạn của Thục Quyên nhưng cô đã cười đáp lại nụ cười của Thục Quyên. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ quay lưng ra về. Thục Quyên cũng không nói gì nhảy chân sáo theo cô, cười nói:
- Mình cũng về đường này, sau này chúng ta cùng nhau đi học nha.
Có lẽ cánh cửa lòng của Bảo Phương lần nữa mở ra để đón nhận một người bạn mới.
Một chàng trai ăn bận cực kì sang trọng đứng ở một góc lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hai cô gái thì khẽ nhếch môi cười.
Đột nhiên từ sau lưng cậu, một người đàn ông có gương mặt sẹo bước đến nói với vẻ cung kính:
- Cậu chủ , chúng ta về thôi.
- Được – Cậu khẽ đáp rồi ung dung quay người nhẹ nhàng bước đến chiếc xe đen sang trọng đang mở cửa chờ.
Cậu ngồi vào xe, ánh mắt hấp háy đầy niềm vui, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ấm áp. Một tay gác lên thàng cửa, miệng khẽ huýt sáo nhẹ. Người đàn ông mặt thẹo nhìn cậu khẽ hỏi:
- Cậu chủ, có gì vui sao.
- Phải, tôi tìm được viên kẹo ngọt của mình rồi, chẳng những vậy còn chứng kiến được một cảnh khá thú vị . Xem ra lần chuyển trường này là có ý nghĩa nhất.
Người đàn ông mặt thẹo hơi ngạc nhiên trước biểu hiện của chàng trai, chưa bao giờ cậu có biểu hiện này.
Bất giác cảm thấy có chút tò mò, nhưng ông không hỏi tiếp mà chỉ nói:
- Dù sao, cậu cũng phải cẩn thận một chút, lần này bọn chúng càng tăng cường nhiều hơn lần trước.
- Tôi biết rồi – Cậu đáp, ánh mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài, bầu trời chiều nay sao mà thấy dễ chịu đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.