Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 8: Sinh mạng lần nữa được cứu (4)

Granty

27/05/2013

Cả hai nhìn nhau mừng rỡ, thở phào, Bảo Phương nhớ lại cảm giác lúc nãy ở trên xe buýt thì xấu hổ đến đỏ lựng cả mặt đi, cô không dám nhìn Lăng Phong nữa vội vảng quay mặt đi nơi khác. Lăng Phong cũng ngượng ngùng bèn hắng giọng ho vài cái rồi nhìn đồng hồ hô lên:

- Tới giờ đóng cửa rồi.

Bảo Phương thoáng giật mình vội vàng chạy đi, nhưng đã quá muộn, cánh cửa cổng đã khép lại, chỉ còn những tiếng ồn ào nói chuyện từ bên trong vọng ra mà thôi. Sư thất vọng hiện rõ trên mặt Bảo Phương, cô chưa bao giờ đi muộn học.

Bảo Phương nhìn quanh quất rồi bèn đi đến góc tường khuất nhất, cố gắng hết sức để trèo lên trên tường để trèo vào bên trong. Bức tường quá cao, dù cô cố hết sức cũng không thể bám vào thành tường được. Điệu bộ nhảy lên nhảy xuống của cô trông rất buồn cười khiến cho Lăng Phong từ nãy đến giờ thong thả đi sau không nén nổi cười, đành lên tiếng cười khúc khích.

Bảo Phương gnhe tiếng cười thì quay đầu nhìn lại, sau đó nèm cho Lăng Phong một cái nhìn hằn học. tại ai mà thành tích chưa bao giờ đến muộn của cô đã bị phá vỡ. Đã vậy còn dám cười cợt cô nữa chứ.

Lăng Phong đang ôm bụng cười thấy Bảo Phương đang nhìn mình thì vội vàng kìm nén nụ cười lại, giả vờ nghiêm chỉnh quay mặt đi nơi khác huýt sáo. Bảo Phương hít một hơi thật sâu, không thèm quan tâm đến cái kẻ kia , cô ra sức nhảy lên lần nữa, nhưng tay chỉ chạm được gờ tường liền lập tức rơi xuống.

- Có cần giúp không?

Lăng Phong tiến sat người Bảo Phương thỏ thẻ hỏi, trên mặt lộ ý gian xảo khiến bảo phương cảnh giác. Đồng phục trường cô là váy ngắn, nếu để tên này đứng bên dưới giúp cô thì thế nào cũng bị hắn ta nhìn thấy phần bên dưới của mình, cô nhướn mày nhìn Lăng Phong rồi sắc mặt lạnh tanh đáp:

- Không cần.

Đối với cái tên không dứng đắn này thì tốt nhất nên tránh xa để hắn không thể thừa cơ mà lợi dụng.

Lăng Phong nghe Bảo Phương nói thế cũng không nói gì chỉ nhún người một cái rồi lùi lại mấy cái sau đó lao đến bên bức tường, nhún người một cái nhảy lên, tay chụp gọn gờ tường rồi đập chân một cái hất người lên, sau đó ngồi chễnh chệ trên đỉnh bức tường nhìn Bảo Phương đắc ý.

Hế nào là sự khác biệt giữa nam và nữ, cuối cùng Bảo Phương cũng biết rõ. Con trai hơn con gái ở chiều cao và sức bật.

Lăng Phong có dáng người cao đầy khỏe khoắn, nếu đứng gần có thể thấy Bảo Phương chỉ đứng ngang bả vai cậu là cùng. Đôi chân dài đầy nhanh nhẹn là một lợi thế để tạo ra sức bật.

Cậu ngồi vắt vẻo trên bờ tường khom người chìa tay xuống ngoắc ngoắc Bảo Phương. Bảo Phương vốn đã hiểu lầm và nói không cần cho nên bây giờ khôn có mặt mũi nào để nhờ vả nữa, cho nên khi thấy bàn tay đưa xuống của Lăng Phong rất muốn nắm lấy để cậu dùng sức kéo cô lên nhưng bây giờ đành thở dài ngó lơ lòng tốt của người khác.

- Mặc tôi, anh vào trường trước đi.

Bảo Phương dựa vào tường thở dài suy nghĩ coi có cách nào vào trường hay không. Nhưng cuối cùng nhận ra đã quá giờ rồi, dù có vào cũng không thể hiên ngang vô lớp. Đành thử làm một việc mà trong đời chưa từng làm đó là trốn học.

Phịch…

Tiếng bước chân chạm đất khiến cô giật mình cắt đứt dòng suy nghĩ của mình. Quay sang người bên cạnh đang ung dung nhàn nhã phủi bụi trên người mình thì hơi ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh lại không vào lớp đi.

- Không hứng thú – Lăng Phong đáp gọn.

Bảo Phương đột nhiên cảm thấy có chút khinh thường cái kẻ bên cạnh mình, tên này chẳng có chút gì cho thấy hắn ta là một học sinh gương mẫu cả. Ngay cả khi ngồi vào lớp cũng không thấy động đậy cây bút trong tay vào vở mà chỉ dùng nó để xoay xoay giết thời gian mà thôi.

Nhưng khi ra tới trạm đón xe buýt, Bảo Phương ại không biết đi đâu, lâu lắm rồi cô không ra khỏi nhà ngoại trừ đi học, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên hoàn toàn xa lạ. Trời đột nhiên chuyển mây đen nhanh chóng rồi tạo thành cơn mưa rào, tạo nên một không khí lành lạnh. Bảo Phương thẩn thờ nhìn những hạt mưa rơi xuống lòng đất một cách buồn bã, Tâm trạng ngày mưa thật khiến người ta rơi vào khoảng lặng ưu tư.

Liếc nhìn về người bên cạnh, Bảo Phương thấy Lăng Phong đang đưa tay hứng những giọt mưa lạnh lẽo kia, gương mặt mang vẻ u buồn vô cùng, dường như chất chứa rất nhiều tâm sự khó nói. Vẫn luôn biết chàng trai lúc nào cũng cười kiểu trêu chọc này có vẻ rất khó hiểu và nguy hiểm, nhưng dáng vẻ cô đơn này mới là điều khiến người ta chú ý nhiều hơn. Bỗng nhiên Bảo Phương thấy, anh ta có phần giống mình, chỉ là cách thể hiện khác nhau mà thôi.

Cô bất giác cũng đưa tay ra hứng những giọt mưa ẩm ướt kia, để cho chúng đáp vào lòng bàn tay rồi len qua kẽ tay rơi xuống. Cô luyến tiếc nếu giữ chúng nhưng mãi mãi không thể nắm giữ được chúng.

Cuối cùng mưa cũng đã tanh, nhưng không khí lạnh đó vẫn còn tồn đọng.

Đang nhìn bảng đồ xe buýt mò mẫm thì bên tai có tiếng nói vang lên, vẫn là âm thanh trầm bỗng đó:

- Có muốn đi ăn lẩu không?

Bảo Phương xoay người im lặng nhìn Lăng Phong thấy cậu cũng đang nhìn mình vẻ chờ đợi, không biết là vì ánh mắt của cậu ta hay là vì mang tâm trạng cô đơn của ngày mưa không biết đi đâu mà cô gật đầu đồng ý.



Lăng Phong như chỉ chờ đợi có nhiêu đó bàn nhanh chóng kéo tay Bảo Phương bước ra khỏi trạm chờ xe buýt , họ dẫm lên con đường thấm nước mưa mà bước đi. Cái lạnh thổi bên ngoài bám vào người họ nhưng bàn tay đang nắm lấy tay nhau thì lại ấm áp vô cùng.

Bảo Phương cũng không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn để cho Lăng Phong dẫn đi như vậy. Họ đi qua một đoạn phố, rồi quẹo vào một con hẻm cuối cùng cũng dừng lại ở một cửa hàng ăn nhỏ chuyên bán món lẩu. Bảo Phương cũng thường đến đây ăn cùng với gia đình ông Văn Lâm, ông chủ cũng biết Bảo Phương vì ông cũng là một người bạn của ba cô.

Không khí bên ngoài lạnh lẽo, nhưng bước vào bên trong lại ấm áp vô cùng, chẳng mấy chốc cái lạnh bám vào người họ đã bị tan biến từ lúc nào.

Ông chủ vừa nhìn thấy Lăng Phong bước vào thì cười bảo:

- Lại đến ăn lẩu à.

Lăng Phong mĩm cười gật đầu kéo tay Bảo Phương vào theo, ông chủ ngẩn người nhìn Bảo Phương, cô gật đầu chào ông. Tay ngượng ngùng rút khỏi tay Lăng Phong, cậu cũng không cố chấp nắm tay cô. Hai người họ chọn một cái bàn ở góc khuất yên tĩnh để ngồi ăn.

Bảo Phương mỗi lần đến đây cũng chỉ ăn có một thứ lẩu nên ông chủ chỉ cười thân mật hỏi:

- Bé Phương vẫn như cũ chứ.

Bảo Phương bèn gật đầu. Ông chủ bèn quay đầu hỏi Lăng Phong:

- Cháu ăn gì nào?

Bời vì ở đây có nhiều món lẩu nên mỗi lần tới đây, Lăng Phong đều gọi mấy món lẩu khác nhau nên dù đã quen mặt, ông chủ vẫn phải lên tiếng hỏi.

Lăng phong thoáng liếc qua Bảo Phương rồi nhún vai nói với ông chủ:

- Giống nhau đi ạ.

Ông chủ liếc nhìn Bảo Phương đang có chút ngượng rồi nhìn Lăng Phong gương mặt khôi ngô, ánh mắt sáng rực đang nhìn Bảo Phương cười thì cũng mĩm cười gật đầu quay lưng nói:

- Rất xứng đôi.

Lăng Phong gnhe ông chủ nói vậy thì thích chí cười tít mắt, Bảo Phương bặm môi lườm cậu ta một cái, Lăng Phong bèn nhún vai ngồi ngay ngắn lại, đưa tay chọn đũa.

Lẩu nhanh chóng được bê ra bày trước mặt họ. Lăng Phong ga lăng đặt chén đũa trước mặt Bảo Phương. Quán lẩu này vốn dĩ là mỗi người một cái lẩu nhỏ, nhưng vì ahi người ăn giống nhau nên ông chủ bày một cái lẩu lớn. Bảo Phương bèn nói với người tiếp viên là:

- Cho em một chén nước chấm riêng đi ạ.

- Không cần, chúng tôi sẽ dùng chung – Lăng Phong bèn lên tiếng ngăn lại.

Người tiếp viên nhanh chóng bỏ đi tiếp khách, vì trời mưa nên có thêm vài người khách vào quán.

Bảo Phương nhìn Lăng Phong bèn bảo:

- Tôi ăn cay.

- Cứ việc – Lăng Phong không để ý gập người bỏ thức ăn vào nồi lẩu.

Bảo Phương cũng không nói gì thêm, đưa tay dùng đũa gắp ớt trong hũ bỏ vào chén nước chấm. Đến khi Lăng Phong nhìn lại thì chỉ thấy cái chén có một màu đỏ rực rỡ, cậu thần người nhìn chén nước chấm. Bảo phương cười mĩm đầy thích chí trước gương mặt ngay ra của Lăng Phong, thảng nhiên lấy đũa hươ thức ăn trong nồi lẩu đang bốc khói kia rồi sau đó gắp ra một miếng chấm một cái vào cái màu sắc đỏ óng ánh kia bỏ vào miệng ăn ngon lành.

Lăng Phong nhìn thấy rùng mình một cái, Bảo Phương bèn khiêu khích:

- Mau thử đi. Cay một chút cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh đâu.

- Được – Lăng Phong gật đầu đáp rồi rướn người đến sát mặt Bảo Phương dùng lưỡi liếm nhẹ một vòng trên môi cô rồi nhanh chóng thu người về, liếm một vòng quanh môi mình rồi gật đầu tự nói với chính bản thân:



- Đúng là cay thật.

Quá bất ngờ Bảo phương không kịp tránh đi, cuối cùng thì cảm thấy toàn thân nóng bừng lên sau động chạm đó, đôi đũa trên tay rơi xuống bàn. Cũng không biết bản thân vì quá xấu hổ hay tức giận, Bảo Phương đứng bật dậy xém chút lật tung cả cái bàn lẩu lên, nắm chặt cái bìa trong tay mình, rất muốn đánh Lăng Phong một trận tơi bời, nhưng vì đây là quán của người quen nên đành nín nhịn. Hừng hừng ánh mắt giết người nhìn Lăng Phong, căm phẫn bỏ đi.

Người nào đó thản nhiên nhìn theo cố ý nói lớn:

- Lãng phí thức ăn là có tội với đất nước lắm đó nha.

Bảo Phương đang đi được mấy bước quay đầu lại nhìn Lăng Phong, người nào đó thản nhiên cười cợt hươu hươ đôi đũa trước mặt cô.

Ba cô từng nói:” Hãy nghĩ đến việc, nhưng bạn nhỏ ở châu phi chết đói hằng ngày mà quý trọng thức ăn mà mình có” . Cho nên từ trước đến giờ Bảo Phương luôn trân trọng đồ ăn thức uống, càng sống tiết kiệm hơn khi thức ăn mình có vốn là do gia đình bác văn lâm cho, không thể phí phạm.

Ông chủ nghe tiếng nói thì ngẩng đầu nhìn Bảo phương đang xách cặp hướng ra trong khi lẩu chỉ vừa mới đem lên, cửa ngạc nhiên nói:

- Cháu định về sao?

Nhìn ánh mắt có chút thất vọng của ông chủ, Bảo phương bất đắc dĩ bèn nói:

- Dạ không, cháu đi tolet ạ.

- Ừ, đi đi – Ông chủ bèn nở nụ cười hài lòng gật đầu xua tay bảo.

Quay người thảy cái bìa xuống ghế, Bảo Phương bèn theo hướng tolet mà thẳng tiến, trước khi bước vào trong còn quay đầu ném cái nhìn phẫn nộ về cái kẻ đang đắc ý cười thầm kia.

Rửa mặt xong, Bảo Phương hậm hực đi ra, quyết định ăn thật nhanh rồi bỏ đi. Vì quá vội nên cô cho vào miệng thật vội vã, ngay lập tức hai má phồng lên, đầu lưỡi như ăn phải lửa ra sức nhai nuốt.

- Từ từ ăn, phải thổi đã chứ – Lăng Phong bèn ra vẻ bất đắc dĩ – Để anh giúp em – Rồi nahnh chóng kéo ghế ngồi sát bên Bảo Phương thấp đầu thổi thổi giúp thức ăn trên tay cô.

Một khắc ấy, trái tim Bảo Phương như nhảy ra khỏi lòng ngực, cô cảm nhận hơi thở dịu nhẹ của lăng phong vương qua đầu ngón tay, tựa thể máu toàn thân đều đang dồn tụ ở bàn tay cô, ngay cả hô hấp cũng đã bị ngừng trệ.

- Được rồi, mau ăn đi – Lăng Phong thổi xong bèn ngẩng đầu lên nói.

Lẩu nóng, ăn vào có thể rũ bỏ được cái lạnh nhanh chóng rồi kéo theo tuyến mồ hôi toát ra, gương mặt Bảo Phương đã lấm tấm mồ hôi. Lăng Phong khẽ lấy khăn giấy chậm mồ hôi cho cô, thật chậm rãi và nhẹ nhàng.

Sau đó cậu thong thả ăn, im lặng nhìn ngắm khuôn mặt Bảo Phương, đó là nét biểu cảm không bao giờ giống như cậu, một nét biểu cảm thuần khiết vô cùng. Không biết cái nhìn của mình càng khiến Bảo Phương đỏ bừng mặt không dám ngẩng đầu lên.

Cuối cùng nguyên một nồi lẩu hai người ăn, Bảo Phương ăn nhiều nhất, đến khi thanh toán cô phát hiện ví tiền của mình không cánh mà bay. Lúng túng cực độ, cô thầm mắng mình, đã không có tiền mà còn ăn như lợn chết đói

Thò tay vào bìa vơ vét xem còn chút tiền nào không thì Lăng Phong đã tiến lại quầy lịch sự rút ví tiền ra lấy tiền trả cho ông chủ. Sau đó kéo tay Bảo Phương đi ra bên ngoài.

Bên ngoài không khí lạnh đã tan biến nhưng những đợt gió khiến cho cơ thể đang toát mồ hôi của họ cảm thấy mát rượi, sảng khoái vô cùng.

Bảo Phương vùng tay ra khỏi tay Lăng Phong, đi về hướng xe buýt, quyết định trở về nhà. Không thể day dưa với hạng người này thêm nữa.

Nhưng lăng Phong đã bước đến đi ngang bên cạnh cô ca thán:

- Tôi chưa muốn về nhà.

Bảo Phương liên làm động tác liên quan gì đến tôi, rồi tiếp tục đi thẳng.

- Hình như ai đó nợ mình một bữa ăn thì phải.

Chân bảo phương ngay lập tức khựng lại, giờ thì cô biết thế nào là há miệng mắc quai rồi. Cô quay đầu nhìn Lăng Phong, đôi mắt trong suốt giờ đây có phần giận dữ đầy bất lực đành cuối đầu chịu thỏa hiệp.

Lăng Phong khẽ cười nắm tay Bảo Phương lần nữa kéo đi. Cậu ngoắc một chiếc taxi, đẩy Bảo phương vào trong xe rồi nói ra nơi mình cần đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khoảng Cách Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook