Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 2: Sự mất mát (2)

Granty

27/05/2013

Bên ngoài sau một loạt ầm ĩ, tiếng bước chân chạy thình thịch đầy nặng nề, vài tiếng súng nổ đáp trả lẫn nhau, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài đầy đáng sợ của bóng đêm tăm tối.

Bảo Phương ngồi thu mình trong cái thùng không dám nhúc nhích đến nỗi hai chân của cô bé tê cứng cả lên và bắt đầu co rút gây nhức nhối. Cô bé cắn chặt răng chịu đựng cơn đau này đi qua chứ nhất quyết không nhúc nhích. Dù đau đớn nhưng cô bé không bậc khóc như những đứa trẻ khác.

Đứa bé trai ngồi bên cạnh dường như không quan tâm lắm đến mọi chuyện bên ngoài, vẫn vẻ mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nào, thường khẽ cựa mình khiến cho chiếc thùng đôi lúc lay động. Một vật gì đó trong túi áo cậu phát sáng trong đêm tối khiến hai đứa bé có thể nhìn thấy gương mặt của nhau một cách mờ ảo. Cậu bé nhìn thấy biểu hiện trên nét mặt của Bảo Phương thì hơi nhíu mày và bắt đầu quan sát cô bé. Cứ như thể cậu ta đã tìm được một thứ đồ chơi thú vị gì đó cần nghiên cứu kỹ.

Nhìn thấy Bảo Phương cắn chặt môi nín nhịn đến nỗi mồ hôi rịn cả ra, cậu bé không chịu đựng được nữa bèn đưa tay kéo cái chân của Bảo Phương về phía mình, bất chấp sự sững sờ và bất ngờ ngã ngửa về phiá sau của cô bé.

Bảo Phương kinh ngạc đưa mắt nhìn trân trân về phía cậu bé đang nắm lấy bàn chân của mình muốn rút chân lại nhưng không thể. Một phần vì cậu ta là con trai có sức mạnh hơn một bé gái như Bảo Phương, một phần thì trông cậu bé cũng nhỉnh hơn cô vài tuổi. Cô bé bất lực đành ngồi im theo dõi từng động tác của cậu bé trai đó.

Cậu nhanh chóng cởi giày của Bảo Phương ra sau đó dùng lực ấn mạnh vào lòng bàn chân của cô bé. Một cơn đau thốn khó chịu xé lên từ nơi lòng bàn chân của Bảo Phương. Cô bé trợn tròn mắt nhìn cậu bé đầy tức giận, nước mắt trực chờ rơi ra từ khóe mắt trong veo của cô, nhưng miệng vẫn cắn chặt răng chịu đựng. Nhất quyết không để bản thân lên tiếng để lộ chỗ trốn.

Nhưng sau vài cú ấn mạnh của cậu bé thì bàn chân đau nhức đến tê dại của Bảo Phương bắt đầu thấy dễ chịu và thoải mái vô cùng. Ánh mắt cô bé vẫn tròn xoe nhìn cậu bé trai nhưng là với ánh mắt cảm mến. Bảo Phương ngồi im nhìn cậu bé giúp mình thư giãn hết bàn chân này đến bàn chân khác.

Sau đó, cậu bé không nói gì thêm nữa, không khí lại chìm vào im lặng của bóng tối mờ ảo.

Bảo Phương từ nhỏ vốn sợ tối, khi mà giây phút căng thẳng dường như đã trôi qua, cô bé mới bắt đầu để ý đến việc mình đang ở trong một không gian chật hẹp và đầy tối tăm. Bảo Phương cứ nhìn đăm đăm vào cái vật trong túi áo của cậu bé. Cậu thản nhien móc nó ra chìa nó trước mặt Bảo Phương cho cô bé thỏa sức nhìn ngắm.

- Thích nó à – Cậu bé hỏi với giọng hờ hững.

Bảo Phương lắc đầu.

- Vậy sao lại nhìn nó – Cậu bé cau mày nhìn Bảo Phương bực bội hỏi, dáng điệu của cậu bé lúc này không khác gì những ông già khó tính là mấy.

- Em sợ tối – Bảo Phương co người lại nói nhỏ, không như cậu bé đó, Bảo Phương vẫn sợ bọn người hung dữ kia phát hiện ra mình.

Quẳng cái vật phát sát đó vào tay Bảo Phương, cậu bé thờ ơ nói:

- Nó em mượn một chút đó.

Bảo Phương đón lấy cái vật phát sáng đó trong lòng bàn tay của mình. Cô bé xòe bàn tay ra để quan sát thì mới biết đó thực chất là một chiếc vòng với những hột lục ngọc tuyệt đẹp và trong suốt, điều đặc biệt là nó có thể phát ra ánh sáng ngay trong đêm tối. Những hột lục ngọc tròn và mát lạnh nhưng lại phát sáng khiến người ta cảm thấy yên tâm nhiều hơn.

Bảo Phương nhoẻn miệng cười nói:

- Cám ơn anh.

Cậu bé khá bất ngờ trước biểu hiện của Bảo Phương, có lẽ cậu ghét cái hình ảnh co quắp người của Bảo Phương trong bóng tối khác với vẻ điềm tĩnh của mình nên mới muốn cho cô bé mượn. Nào ngờ Bảo Phương lại cười và còn cảm ơn cậu, khiến cho gương mặt cậu thoáng chút đỏ có phần ngượng ghịu quay mặt đi.

Cả hai lại tiếp tục chìm vào không gian im lặng của bóng tối cho đến khi cái bụng trống rỗng của cậu bé reo lên đầy thuyết phục. Cậu thoáng đỏ bừng mặt lên, mím chặt môi, lấy tay ép chặt bụng lại kiềm chế cơn đói cồn cào đang biểu tình.

- Ăn cái này đi – Bảo Phương lôi từ trong túi ra một thanh chocola mà lúc nãy ba vừa mua cho mình chìa ra trước mặt cậu bé.

Cậu đưa mắt nhìn Bảo Phương, môi vẫn bậm lại, chần chừ một lúc rồi mới quyết định cầm lấy thanh chocolate từ tay Bảo Phương, sau đó xé vội cái bao ra và bắt đầu ngấu ghiến ăn. Nhìn thấy cậu ăn, bảo Phương nhoẻn miệng cười hỏi:

- Ngon không?

Cậu bé khẽ gật đầu.

- Ăn cái này nữa đi, anh một cái, em một cái – Bảo Phương lấy từ trong túi ra hai cây kẹo que tròn chìa ra trước mặt cậu bé một cây.

Cậu chần chừ không nhận, nhưng Bảo Phương nhất quyết nhét vào trong tay cậu. Thanh chocolate đã bị cậu ăn sạch, cậu bé nhìn Bảo Phương đang bóc võ cây kẹo ra à đứa vào miệng mút thì cũng bắt chước làm theo. Vị ngọt có mùi cam của kẹo và mùi thơm mà lần đầu tiên cậu bé mới được nếm thử khiến ánh mắt cậu sáng lên. Vả mặt lạnh lùng hờ hững của cậu biến mất thay vào đó là vẻ say mê mút kẹo. Có lẽ đây mới là biểu hiện của những đứa trẻ bình thường.



Từ nhỏ đến lớn, cậu được nuôi dạy là phải mạnh mẽ, và cứng rắn. cậu không được phép khóc như những đứa bé khác. Không được yêu thương chiều chuộng, càng không có sở thích ăn quà bánh chứ đừng nói đến một viên kẹo. Cho nên vị ngọt lần đầu tiên được nếm kẹo của cậu sẽ ghi khắc mãi trong lòng cậu.

- Có ngon không? – Bảo Phương lại hỏi lần nữa.

Cậu bé lại gật đầu, nhưng lần này cậu kém theo một nụ cười tươi trẻ con đến đáng yêu vô cùng.

- Đợi ra ngoài em sẽ mời anh ăn thiệt nhiều kẹo luôn – Bảo Phương hớn hở nói.

- Ừhm …- Cậu bé khẽ gầt đầu đồng ý, dường như đây là lần đầu tiên cậu có một lời hứa. Mặt mặt của cậu bé dần dần trở nên ấm áp hơn, cậu cười nhiều hơn.

- Có sợ không? – Cậu đưa mắt nhìn Bảo phương hỏi.

Bảo Phương gật đầu rồi lại lắc đầu, hít một hơi cô bé mới cất giọng nói:

- Em không sợ, ba em là cảnh sát rất giỏi. Ba sẽ đuổi đám người xấu đi sau đó đến đón em. Em sẽ bảo ba đưa anh cùng đi mua kẹo.

Dường như Bảo Phương lặp lại lời hứa khiến cậu bé vui mừng không siết, cậu nhanh chóng gật đầu, rồi mơ đến viễn cảnh mình sẽ được thưởng thức những cây kẹo tuyệt vời kia.

Nhưng ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rập ồ tới khiến hai đứa bé sợ hải co người vào nhau. Bảo Phương run lên cầm cập, cậu bé liền quàng tay ôm lấy cô bé vỗ về trấn an nói:

- Đừng sợ….anh sẽ bảo vệ em.

Bảo Phương nhìn vào đôi mắt cương ngĩ nghiêm túc của cậu bé rồi khẽ gật đầu, siết chặt chiếc vòng lục ngọc trong lòng bàn tay khiến cho ánh sáng của nó giảm bớt.

- Ở đây nè, tín hiệu ngay ở chỗ này – Một tiếng nói vang lên gần sát ngay chỗ mấy cái thùng của hai đứa trẻ khiến chúng nghe rõ mồm một.

Trong thùng giấy, chỉ có hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập mạnh vì căng thẳng của hai đứa trẻ. Chúng tựa sát người vào nhau khẽ run lên, hai bàn tay chúng nắm chặt lấy nhau nhật quyết không buông rời.

Tiếng dời những chiếc hộp vang lên, hai đứa trẻ mím chặt môi không bật lên tiếng khóc. Bảo Phương lo sợ nghĩ đến việc bọn họ có thể tìm thấy hai đứa bọn nó, họ làm gì hai đứa nó. Liệu ba cô bé có tới cứu kịp hay không?

Cậu bé siết chặt bàn tay nhỏ bé lạnh toát vì run của Bảo Phương, cả người cậu run lên vì lo sợ. nhưng không phải cậu lo sợ cho chính mình mà lo sợ cho Bảo Phương, cô bé vì cậu mà chịu liên lụy. cái bọn người kia là một bọn vô cùng độc ác, chúng không hề mềm lòng khi ra tay giết hại người khác. Bọn chúng là lũ sát nhân đê hèn giết người không gớm máu. Bọn chúng có thể thẳng chân dậm đạp lên bất cứ thứ gì cản đường chúng. Ra tay tàn sát bất kể già trẻ lớn bé mà không chút ăn năn nào cả.

Mục tiêu của chúng là cậu, chỉ cần cậu bước ra trước khi chúng phát hiện ra cái thùng chứa họ thì có lẻ Bảo Phương sẽ được anh toàn.Cậu nghiến răng hít thở một cái thật sâu, làm động tác im lặng với Bảo Phương rồi buông tay cô bé ra, rồi đứng thẳng dậy. Bật tung cái nắp hộp thùng sang hai bên hùng dũng đứng dậy không một chút e dè sợ sệt nào cả.

Bảo Phương cũng sỡ hại đến nỗi đưa tay che miệng ngăn tiếng hét thoảng thốt trong lòng mình lại. Nhưng ngay sau đó, cô bé nghe tiếng reo lên:

- Cậu chủ ở chỗ này, mau lại đây.

Một giọng nói vang lên vui mừng rồi nhanh chóng chạy thẳng đến gần cái thùng của bọ họ. Người đàn ông đó hất tung những chiếc thùng rỗng sang hai bên và bế bỗng cậu bé ra khỏi thùng.

- Cậu chủ…cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào hay không? Xin lỗi vì chúng tôi đến trễ khiến cậu bị một phen hoảng hốt – Người đàn ông đó ân cần hỏi và quan sát khắp toàn thân cậu bé xem xét.

- Tôi không sao – Cậu bé gạt phăng cánh tay đang sờ nắn người cậu tìm kiếm vết thương, rồi nhanh chóng chỉ tay vào cái thùng ra lệnh – Bế em ấy ra.

Người đàn ông lúc này mới để ý thấy còn có một bé gái nữa núp ở trong thùng, anh ta vội bế Bảo Phương ra, cô bé nhìn thấy trên tay anh ta có một hình xăm con hổ. Sau đó đặt xuống bên cạnh cậu bé rồi nhìn cậu bé hỏi

- Bé gái này là ai?

- Không phải chuyện của ông? – Cậu bé lạnh lùng đáp.

- Trả cho anh – Bảo Phương dần bình tĩnh lại rồi chìa tay đưa chiếc vòng cho cậu bé.

- Tặng em…như vậy sau này em sẽ không sợ tối nữa – Vừa nói cậu bé vừa đeo nó vào bàn tay của Bảo Phương.



- Nhưng mà…- Bảo Phương ngập ngừng, ba cô bé đã dặn cô bé không được tùy tiện nhận quà của người lạ, nhất là những món quá quý giá thế này.

- Coi như là tiền anh trả để em dẫn anh đi ăn kẹo – Cậu bé cười hiền từ đáp, đẩy lùi sự do dự của Bảo Phương.

Nụ cười của cậu bé khiến người đàn ông đứng bên cạnh kinh ngạc vô cùng. Đã lâu lắm rồi anh ta mới nhìn thấy nụ cười trên gương mặt lạnh lùng của cậu bé.

- Được, em sẽ bảo ba dẫn anh và em cùng đi ăn thiệt là nhiều kẹo, ăm kem rồi đi công viên chơi – bảo Phương gật đầu nói.

Sau đó cô bé chợt nhớ đến ba của mình bèn lên tiếng gọi:

- Ba ơi…ba….

Bảo Phương lớn tiếng gọi mấy lần nhưng vẫn không có hồi đáp.

- Chú e rằng ba cháu đã….- Người đàn ông tằng hắng vài cái ngập ngừng không biết phải nói sao với đứa trẻ này trước sự nghi ngờ rằng ba cô bé đã chết.

- Chú bảo sao ạ ! – Bảo Phương quay phắt người lại nhìn người đàn ông đó. Bây giờ cô bé mới phát hiện ra trên gương mặt người đàn ông đó có một vết sẹo dài đáng sợ, cô bé bất gáic co người lùi lại mấy bước.

Người đàn ông không phật ý trước hành động của cô bé, mà khẽ nói:

- Lúc nãy chúng tôi có chạy ngang một người đàn ông trông khá giống cô bé, ông ta đã bị bắn chết.

Bảo Phương nghe xong thấy trời đất đảo điên, quay cuồng, cô bé không tin vào tai của chính mình nữa, bèn hét lên:

- Chú nói dối, chú gạt cháu….cháu không tin chú đâu, ba cháu không chết, ba cháu không chết.

Những giọt nước mắt tràn ra khóe mắt của Bảo Phương, khiến người đàn ông lúng túng, ông ta chưa bao giờ phải báo tin cho một đứa trẻ vì cái chết của ba đứa trẻ đó bao giờ, nên không biết phải dỗ dánh Bảo Phương ra sao.

Mặt cậu bé cũng bỗng trở nên vàng vọt khi thấy Bảo Phương khóc. Cậu cũng khá lúng túng và bối rỗi nữa muốn đưa tay nắm lấy tay cô bé vỗ về, nữa lại không dám, thành ra bàn tay đã đưa ra đành bất lực thu tay lại

- Xác ba cháu ở đằng kia – Người đàn ông cuối cùng cũng quyết định lên tiếng, anh ta dùng bàn tay vuốt ve mái tóv của Bảo Phương nhưng đã bị cô bé hất tay xuống rồi Bảo Phương xoay người lao nhanh về hướng người đàn ông đã chỉ.

Ở đó có một xác người đàn ông trung niên ngã xuống, ông bị bắn trúng 5 phát đạn vào người, khắp người ông đều tòan là máu. Chiếc áo khoát màu xám mà ông thích nhất đã nhuộm thành màu đỏ của máu. Đôi mắt đen đầy nghiêm nghị của ông đã khép lại thật sâu không bao giờ mở ra nữa, nét mặt ông trông hiền từ vô cùng.

Bảo Phương chết lặng bên cái xác của ba mình. Cô bé khuỵa xuống, những giọt nước mắt nóng hỏi lăn dài trên mặt cô bé. Khẽ run run nấc ghẹn từng tiếng gọi:

- Ba ơi…

- Ba mau tỉnh dậy đi…- Bàn tay nhỏ bé của Bảo Phương nắm lấy cánh tay của ông Hoàng Thiên lay mạnh. Nhưng cánh tay của ông đã không còn cử động được nữa và bắt đầu cứng lại.

- Không đâu ba ơi, ba đừng chết mà…, ba đừng bỏ con mà…- Bảo Phương gài hét cầu xin khôn ngừng chỉ mong ba cô bé tỉnh lại.

Tiếng khóc xé lòng của cô bé khiến cho những người xung quanh cũng thấy thương tiếc, cũng có vài người sụt sùi nước mắt. riêng cậu bé chỉ im lặng mím môi, bàn tay cung lại khẽ run run, cậu không đến gần cô bé để an ủi. Bởi vì cậu không có tư cách, nếu không phải bởi vì cậu, nếu không phải vì muốn cứu cậu thì giờ đây người đàn ông này sẽ không chết.

Và cô bé gái đó, người đã cho cậu nếm vị ngọt đầu tiên của kẹo sẽ không mất cha. Cô bé sẽ sống trong hạnh phúc, được cha cô dẫn đi ăn kẹo, đi chơi công viên như lời cô bé kể. Trong lời kể, cậu biết đó chính là sự hạnh phúc của cô bé. Giờ đây niềm hạnh phúc của cô bé đã bị cậu tước đoạt mất.

Trong không khí đau buồn kia bỗng vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Bọn người kia hốt hoảng vội vã kháo nhau thu dọn tàn tích:

- Cậu chủ chúng ta phải đi thôi, cảnh sát tới rồi – Người đàn ông đó cúi đầu bảo nhỏ với cậu bé.

Cậu gật đầu hiểu ý rồi quay lưng theo người đàn ông bỏ đi. Đi được một lát cậu qua đầu nhìn lại Bảo Phương lần nữa, chiếc vòng xanh lục ngọc trên tay cô bé vẫn phát sáng rất đẹp nhưng không thể làm vơi đi nỗi mất mát to lớn của cô bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khoảng Cách Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook