Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 73: Tiếp cận (6)

Granty

27/05/2013

Chín chiếc xe hàng từ 9 điểm từ từ lăng bánh dưới sự hộ tống của 3 chiếc xe khác. Bọn chúng không hề gặp trục trặc gì trên đường đi bởi vì chúng có giấy tờ đầy đủ, không lo bị bắt và kiểm tra. Điều này cho thấy nội bộ cảnh sát có người tiếp tay cho bọn chúng phạm tôi.

Các trinh sát tiếp tục theo dõi một cách im lặng không để chúng phát giác ra. Cả bọn không ngờ rằng mình đang bị cảnh sát theo dõi nên cứ bình thản lái xe đi đến địa điểm giấu hàng mà chúng cho là tương đối an toàn. Các trinh sát theo dõi bị trấn động vô cùng khi biết được địa điểm mà bọn chúng giấu hàng chính là ngay trong sở cứu hỏa thành phố.

Họ lập tức báo cáo cho ông Văn Lâm hay. Bảo Phương chưa từng thấy ông Văn Lâm nổi giận như thế bao giờ. Ông đùng đùng ra lệnh tất cả mọi người tập hơp lại chuẩn bị phục kích vào hang ổ của bọn chúng ngay khi chúng tập trung tất cả các xe hàng vào bên trong sở cứu hỏa.

Ngay thời điểm các xe hàng vào hết bên trong, được lệnh ông Văn Lâm tất cả các đồng chí trinh sát đồng loạt ập vào, nhanh chóng khống chế bọn chúng, khiến bọn chúng không kịp trở tay, toàn bộ bị bắt không một tên nào chạy thoát.

Chiến tích lần này của lực lượng cảnh sát điều tra phòng chống tội phạm vang dội, tất cả các báo đài đều đưa tin. Ông Văn Lâm đứng ra phát biểu trước báo chí một cách ngắn gọn:

- Chúng tôi vẫn đang tích cực điều tra xem kẻ đứng đằng sau bọn này là ai. Và những kẽ đã tiếp tay cho bọn chúng phạm tội cũng nhất định bị lôi ra ngoài vòng ánh sáng và chịu sự chế tài của pháp luật. Lão Kiến Quốc nhìn màn hình ti vi mà vô cùng phẫn nộ, lão siết chặt cái remote trong tay mình. Tức giận đến rung người, hắn không ngờ kế hoạch của hắn tưởng chừng như hoàn hảo, hắn nghĩ rằng đem hàng giấu ở sở cứu hỏa thành phố là cách an toàn nhất, bởi vì bọn tội phạm kia có gan cùng mình đến thế nào cũng không dám chạy vào sở cứu hỏa làm loạn. Cảnh sát thì càng không thể ngờ được chính sở cứu hỏa lại là nơi giấu hàng của hắn. Hắn càng tin chắc điều đó bởi vì hắn đã cài đặt người ở sở cảnh sát, có gì sẽ báo cho hắn hay. Nào ngờ kế hoạch hành động lần nầy hoàn toàn bí mật, người của hắn hoàn toàn không hay biết chút nào.

Chỉ có một điều may mắn chính là hắn ta luôn luôn có kẻ thế mạng cho mình thoát tội . Cho nên hiện giờ hắn rất an toàn, chỉ cần bây giờ hắn bất động thì cảnh sát đừng hòng điều tra ra được hắn.

Màn hình ngay lúc đó quét qua Bảo Phương, cô đang trả lời một số câu hỏi của báo chí, bởi vì ông Văn Lâm đã bảo kế hoạch lần này là do chính cô vạch ra.

- Thật ra kế hoạch lần này của tôi là do một người bạn gợi ý – Bảo Phương nhã nhặn trả lời.

Sau đó cô từ chối trả lời tên tuổi người bạn đó của mình. Nhưng gương mặt cô khiến lão Kiến Quốc nhìn chằm chằm. Lão không hề xa lạ với Bảo phương. Cô chính là người thừa kế tài sản của Thục Quyên, cháu gái của gã. Cũng là người mà hắn đã sai người đi ám sát bất thành.

Sự mất mát cộng với ý muốn loại bỏ khiến hắn ta sục sào căm giận. Hắn nhìn Bảo Phương qua màn hình ti vi ghiến răng tức giận. Lần này hắn ta nhất định phải loại bỏ cô , nhưng trước mắt hắn muốn loại bỏ người ở bên cạnh cô. Kẻ đã giúp cô vạch ra kế hoạch này, hắn đã nhìn thấy hai người họ bên nhau, vì vậy hắn sẽ lợi dụng cô để đối phó với chướng ngại này.

Trong bữa tiệc ăn mừng trước việc đánh tan được cái chết trắng đe dọa mọi người, mọi người vui vẻ chuyện trò hăng say. Trí Lâm và các đồng nghiệp vui vẻ chúc mừng bảo Phương vì qua việc thành công phá án lần này, cô có thể thăng chức. Một cảnh sát mới ra trường chưa được bao lâu như cô mà có thể thăng chức trong thời gian ngắn như cô thì hiếm có vô cùng. Bảo Phương cũng vui vẻ đáp lại mọi người.

Niềm vui này ập đến bất ngờ, Bảo Phương muốn chia sẽ với Lăng Phong cho nên cô lách người đi ra ngoài gọi điện cho Lăng Phong.

Lăng Phong nhanh chóng bắt máy.

- Cho anh biết một tin vui – Bảo Phương cười hạnh phúc thông báo.

- Em sắp được thăng chứ - Lăng Phong cũng cười cười trả lời.

Câu trả lời của cậu làm Bảo phương thấy cụt hứng, cô phụng phịu nói:

- Anh không thể tỏ ra tò mò một chút à.

Lăng Phong nghe giọng hờn trách của cô thì phá ra cười rồi nói với giọng nghiêm túc:

- Anh tò mò muốn biết tin vui của em là gì.



Bảo Phương phì cười trước câu nói của Lăng Phong, lúc này trong long cô thấy hạnh phúc vô cùng. - Thật ra thì đúng là …- Cô vừa định nói tiếp thì có người giữ lấy di động của cô từ phía sau, xuông cổ của cô cũng bị bàn tay của người đó bóp mạnh thình lình rồi giữ chặt khiến cô vô phương nhúc nhích.

- A lô! Bảo Phương …- Tiếng Lăng Phong gọi dồn dập tới khi thấy cô đột nhiên ngừng nói.

Ngón tay của người đó nhẹ nhàng ấn vào nút tắt khiến di động liền bị tắt.

- bé cưng, không cần phải quay lại – Giọng cười thích chí nói của Demons vang trên đỉnh đầu của Bảo Phương khiến tàn than cô cứng lại.

- Là anh … - Bảo Phương ghiến răng nhả từng lời, rồi cô dung khủy tay thúc ra đằng sau muốn thoát, nhưng ngón tay cỉa Demons đang bọp chặt ở xương cổ cô lại thêm mạnh bạo hơn khiến cô đau đến nhăn mặt mày không còn sức chống cự.

- Bé cưng, đi theo anh một chút nào!

- Anh nghĩ gì nếu mọi người phát hiện ra tôi không có mặt, họ sẽ nhanh chóng ra đây thôi – Bảo Phương cố gắng tìm cách thoát khỏi hắn ta.

- Haha, tuy là anh không ở Việt nam thường xuyên nhưng cũng hiểu biết chút định. Những bữa tiệc thế này thường kéo dài đến tận đêm. Thương có những người trốn về giữa chừng, nếu họ không thấy em sẽ chỉ nghĩ rằng em đã trốn về mà thôi – Demons cưới phá ra trước sự cố gắng thoát khỏi của Bảo Phương.

- Hoặc là đi theo anh, hoặc là để cho một tiếng nổ vang lên bên trong phòng nơi đang diễn ra tiệc ăn mừng kia – Demons cười cười buông ra lời đe dọa, ngữ điệu của hắn êm dịu, nghe vào tai như lời thỏ thẻ của tình nhân, thế những Bảo Phương lại cảm nhận sâu sắc cảm giác uy hiếp y như con dao sắc nhọn kề sát ngay sau lưng mình.

Bảo Phương siết chặt bàn tay thành nấm đấm tức giận hậm hực để Demons áp sát sau lưng đưa mình đi xuống lầu. Bảo Phương theo Demons đi ra ngoài bãi xe hắn nhấn ạnh cô vào trong ghế ngồi rồi trước khi đóng sập cửa lại thì cúi người xuống buông ra một câu đe dọa.

- Nếu em mở cửa xe bước xuống. Anh bảo đảm một tiếng nổ vang dội từ bên trong.

De dọa xong hắn cười cười đóng sầm cửa lại rồi khoán thai vòng qua xe đi vào trong ghế lái. Hắn ngồi vào ghế liếc nhìn Bảo Phương ngồi yên, vẻ mặt cô trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận lại càng khiến hắn vui vẻ sảng khoái hơn.

- Rốt cuộc thì anh muốn gì? – Cô bực tức nhìn hắn hỏi. Giọng cô đầy phẫn nộ và uất nghẹn, nếu có thể, cô thật sự muốn xe nát nụ cười trên khóe môi của hắn.

- Anh chỉ muốn cứ thế này ở bên cạnh em một lúc mà thôi bé cưng à – Ngón tay của Demons nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, khóe miệng hắn cong lên cười cợt.

Bảo Phương tức giận hất đầu né tránh bàn tay nham nhở của hắn ta. Chiếc xe nhanh chóng phóng vụt đi trong nháy mắt.Bảo Phương bị chở đến một khu vắng vẻ, rồi hắn dẫn cô vào một căn nhà trống im lìm nhanh chóng khóa cửa lại. hắn thích thú nhìn đôi mắt cảnh giác của Bảo Phương rồi nhẹ nhàng xô ngã cô ngồi trên ghế sofa.

- Anh muốn làm gì? – Cô sợ hãi thụt người vào nhìn hắn trừng trừng hỏi.

Demons khoanh tay cười ha hả đến nỗi nước mắt chảy cả ra, rồi từ tốn bức đến bên Bảo Phương, hắn khom người xuống, mặt hắn sát mặt cô hỏi với ý trêu chọc:

- Em nói xem, anh nên làm gì với em.

Ngay thời khắc hắn ta khom xuống đã để lộ ra khẩu sung đang giắt trên thắt lưng của hắn. bảo Phương thấy được bèn không chút né tránh xoáy ánh mắt của cô vào ánh mắt của hắn, giây lát nhanh tay đưa tay tới bên khẩu sung rút ra khỏi thắt lưng hắn ta. Đồng thời bổ tay kia của mình về phía xương sườn của Demons.

Demons nhanh nhẹn nghiên than người né tránh, rồi nắm lấy tay cô bẻ ngoặc ra sau đồng thời cướp lại cây sung vừa bị cô rút ra.

- Anh có nên khen em không đây – hắn cười cười nhìn cô nói.



- Tay của anh cũng rất nhanh – Bảo Phương làm như không có gì, sắc mặt không đổi đáp.

- haha, làm nghề như anh mà không nhanh nhẹn thì thật là khó sống, có lẽ chết trăm ngàn lần rồi – Demon nhún vai đáp.

Hắn vừa nói xong, Bảo Phương đã xoay người tung chân đá vào người hắn. hắn lùi lại mấy bước tránh né, nhờ vậy Bảo Phương thoát khỏi kìm kẹp của hắn. Cô vội vàng đứng vùng dậy bước thật nhanh tiếp tục tấn công Demons, muốn đánh phủ đầu trước khi hắn ta kịp trấn tĩnh lại.

Nhưng đối với loại người như Demons, chỉ một vài đau đớn nhỏ nhặt không thể nào đánh gục được hắn. hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đón nhận và đáp trả đòn tấn công của Bảo Phương. Hắn rõ rang là muốn chơi đùa với cô nên toàn né tránh, dù những đòn tấn công của Bảo Phương đều là những đòn hiểm và chính xác nhưng vẫn không thể đấu lại với than hình rắn cha81cn và phản ứng cực kì nhanh nhẹn của hắn. Sau đó hắn đã nhanh chóng khống chế cô lần nữa:

- Thế nào? Biết rõ là em không thể nào đánh thắng anh mà. Cảnh sát bọn em vẫn chưa đủ khả năng hạ được những sát thủ như bọn anh đâu. Là em thôi…nếu là kẻ khác thì đã chết từ lâu rồi.

Hắn bế bỗng cô lên rồi mở cửa một phòng đưa cô vào. Sau đó hắn quăng cô lên giường, bảo Phương vừa nhổm dậy thì đã nghe mấy tiếng lách cách rồi phát hiện tay trái của cô đã bị còng vào trong song sắt đầu giường.

- Anh muốn lám gì mau thả tôi ra – bảo Phương la hét điên cuồng, tay cố rị còng sắt mong có thể thoát được.

- Suỵt …Ngoan ngoãn ở đây đợi anh đi. Anh làm xong nhiệm vụ thì sẽ thả em ran gay – Ngón trỏ của Demons đặt lên môi cô.

Nhiệm vụ! Hắn ta muốn giết ai?

Bảo Phương hoảng hốt trố mắt nhìn hắn.

- bé cưng … - Giọng hắn bỗng trở nên mềm mại hẳn, Demons đưa ngón tay lên vén tóc đã rũ trên gương mặt cô, rồi một đuuờng vuốt ve gương mặt cô, bảo Phương lần nữa quay đầu né tránh, Demons có chút buồn bã nói – Em vẫn chẳng chịu nhìn anh gì hết, anh đau long đến chết mất.

Rồi bàn tay hắn từ từ di chuyển trên da thịt ở cổ cô, Bảo Phương tức giận quay người nhìn hắn, cùng vùng vẫy có gắng thoát ra.

- Ngoan ngoãn ở đây đi, nếu em mà cứ vùng quẫy như vậy càng gây kích thích trong anh biết bao. Nói không chừng anh không dằn long được sẽ làm ra chuyện không nên mất – Demons cười gian nhìn cô khoái chí nói.

Bảo Phương lập tức nằm im không nhúc nhúc, chỉ có ánh mắt nhìn ah81n như muốn ăn tươi nuốt sống. Demons phá ra cười mất cái rồi cúi người hôn lên môi cô một cái rồi đứng dậy bỏ đi.

Lăng Phong nghe tiếng điện thoại bị ngắt giữa chừng thì hoảng hốt, cậu nhấn nút gọi lại nhưng chẳng thể nào gọi điện. Linh tính mách bảo chắc chắn Bảo Phương đã xảy ra chuyện, cậu lập tức lao ra xe, vừa đi vừa gọi điện cho Jay. Nhưng dường như Jay bận gì đó mà không bóc máy. Lăng phong tức giận siết chặt vô lăng lái nhanh đến nhà riêng của Jay, vừa chạy cậu vừa không ngừng gọi điện cho Jay.

Đến khi Jay nhận máy thì Lăng Phong đã mất bình tĩnh gào lên trong điện thoại.

- Mau chóng xác định vị trí của Bảo Phương cho mình.

Jay nghe xong cũng không hỏi them gì, chỉ lặng lẽ bật máy lên bắt đầu dò tìm vị trí của Bảo Phương. Nhưng cậu phát hiện ra Bảo Phương đã đi khá xa, vị trí dò tìm khá mập mờ không thể xác định rõ. - Khốn khiếp. Cố gắng xác định vị trí của cô ấy đi

Lăng phong tức giận ra lệnh cho Jay thì điện thoại của cậu reo lên, là điện thoại của Bảo Phương. - Em đang ở đâu? – Cậu vội vàng lên tiếng hỏi.

- Là người đang hỏi ta hay là cô ấy – Giọng thích thú của Demons vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khoảng Cách Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook