Chương 56: Truy tìm (1)
Granty
27/05/2013
Về đến nhà Bảo Phương, Bảo Phương gặp ngay Trí Lâm. Cậu đứng dựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, cậu nhìn Bảo Phương bằng ánh mắt dò xét:
- Em và Mar là thế nào?
- Ai? – Bảo Phương nhất thời không nghĩ đến nên hỏi.
- Lăng Phong!
- Vậy anh muốn em và anh ta có quan hệ gì ?- Bảo Phương tránh né câu hỏi của Trí Lâm bằng cách hỏi ngược lại cậu.
Quả nhiên Trí Lâm hơi bối rối trước câu hỏi của cô, cậu hắng giọng rồi mới nói:
- Lúc chiều anh thấy em lên xe của ậu ấy. Anh không phải là cấm em quan hệ nhưng mà cậu ta thì …ba đã nói với anh về cậu ta. Anh chỉ sợ ….
Nhìn Trí Lâm ấp úng nói, Bảo Phương cũng biết, việc Lăng Phong đang bị tình nghi là buôn lậu và vật trái phép sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc của cô ở ngành (Truyen tinh từ: truyennganplus). Dính líu đến tội phạm dễ dàng bị sa thải ngay lập tức.
Cô không muốn Trí Lâm chất vấn them nên đành đáp:
- Anh ấy đưa em đi gặp Bảo Nam. Anh cũng biết, Bảo Nam hiện giờ là vệ sĩ cho bạn gái anh ấy.
Cô nghe Trí Lâm thở nhẹ một hơi rồi gật đầu hỏi:
- Bảo Nam , anh ấy sao rồi, có bị thương hay không?
- Anh ấy không sao, lúc nãy là anh ấy đưa em trở về - Cô khẽ đáp.
- Vậy à , thật là tốt.
- Em mệt rồi, em vào ngủ trước đây
- Ừ, ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Bảo Phương vào phòng đóng cửa lại ngã nhào lên giường mệt mỏi nhắm mắt lại. Lúc cô khăng khăng đòi tự mình đi taxi về thì Lăng Phong đã bước lên trước cô nói, giọng có chút lạnh lung khô khốc.
- Anh đưa em đến đây, anh có nhiệm vụ đưa em an toàn trở về.
Thấy điệu bộ cố chấp của Lăng Phong, cô ngoái nhìn lại Andy tuy không có biểu hiện gì hết, nhưng qua mấy lời của Bảo Nam, cô biết cô ấy đã có sự đề phòng cô rồi. Cô bèn mĩm cười nhìn Andy đáp:
- Vậy cứ để vệ sĩ của Andy đưa em về đi, dù sao em và anh ta cũng có chút quen biết. Anh không nên vì một người bạn bình thường như em mà để bạn gái mình một mình như thế.
Sắc mặt Andy dường như có ý cười, Lăng Phong thấy vậy bèn gật đầu:
- Cũng được.
Bảo Phương theo Bảo Nam lên xe, Andy còn khoát tay Lăng Phong ra lệnh cho Bảo nam:
- Nick, anh phải đưa Bảo Phương về đến nhà an toàn biết chưa.
Bảo Nam không đáp , cậu trầm mặt gạt đầu. Rồi nhanh chóng lái xe theo sau. Qua kính chiếu hậu, Bảo Phương thấy Andy và Lăng Phong khoát tay nhau đi vào bên trong, đầu cô ấy ngã vào vai cậu trong vô cùng than mật.
- Đêm nay họ sẽ ở lại đây, ngày mai anh mới đến đón cô ấy. Đó là lệnh. Sắp xếp để anh chở em về cũng là vì chuyện này.
- Làm sao cô ấy biết em sẽ đến mà sắp đặt mọi chuyện trước chứ? – Bảo Phương thắc mắc hỏi.
- Em nghĩ cô ấy là cô gái đơn giản hay sao? Em nghĩ anh dễ dàng chấp nhận làm vệ sĩ của cô ấy sao? – Bảo nam đặt câu hỏi ngược lại cô.
Bảo Phương cảm thấy khóc thở vô cùng. Andy không đơn giản, cô ấy ở bên cạnh Lăng Phong, nếu như cô ta trở mặt, Lăng Phong nhất định sẽ gặp bất trắc, đó là lí do vì sao cậu luôn chiều lòng cô ta. Một chút tức tối và hờn ghen trong cô bay đi, để lại nỗi lo lắng và sự sợ hãi.
- Không cần lo cho cậu ta, nếu cậu ta chấp nhận để cô ta bên cạnh, tức là có sự đề phòng rồi. Cô ấy chỉ là một chút trở ngại nhỏ mà thôi, chứ hoàn toàn không phải vật cản của cậu ấy.
Bảo nam như đoán được tâm sự của Bảo Phương bèn chấn an, cô nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm. Cô biết Lăng Phong có khả năng phán đoán rất tốt và nhìn thấu mọi việc một cách thỏa đáng, nhưng trong long vẫn có chút gì đó lo lắng. Có thể vì cô là con gái nên nhạy cảm hơn .
Bảo nam thấy Bảo Phương lo lắng quan tâm Lăng Phong thì hơi nhíu mày.
- Anh đã bảo….
Bảo Phương vội vàng tránh sang chuyện khác.
- Làm sao anh thoát được, lúc đó trái bom ….
- Khi anh vào đến đó, anh đã tình toán tầm bắn của ngôi nhà này, chỉ có thể là từ lầu 2 của căn hộ chung cư xây dở dang này. Chỉ có hai căn hộ đối mặt với bãi gửi xe đó, cả hai căn đều khép cửa kín mít. Khi anh mở cửa căn đầu tiên thì khi anh xoay nấm cửa, cảm thấy nấm cửa có chút cứng, anh phát hiện cánh cửa đó được đặt them chốt đẩy nếu buôn tay nó sẽ tự động mở ra. Sau đó anh thấy một cái gì đó lấp lánh, rất mỏng…anh hiểu ngay ra vấn đề. Sợi dây đó nói với một quả bom, chỉ cần dùng quá mức cho phép nó sẽ lập tức nổ, nhưng vì anh xoay nhẹ cánh cửa đã kích hoạt nó cho nên đành đứng im giữ cửa như vậy rồi từ từ tìm cách hoặc chờ mọi người đến cứu. Nhưng thời gian càng qua lâu, lại nghe tiếng ồn ào bên dưới, anh nghĩ không phải là cách tốt nhất nên đưa mắt tìm xung quanh, anh thấy bên kia là một nóc nhà. Cho nên quyết định nhảy qua bên đó trốn tránh.
- Như thế nào – Bảo Phương căng thẳng hỏi.
- Anh dùng một chiếc giày chặn bên kia cửa. Sau đó anh dùng hai sợi dây giầy nối chúng lại với nhau rồi cột vào nắm cửa, từ từ thả dây bước thụt lùi, cho đến khi hết đầu dây, anh cũng đã vào được một góc trong căn nhà đối diện cho nên anh bắt đầu buôn tay và lao nhanh qua phần chưa xây xong nhảy sang nóc nhà đối diện. Lúc đó quả bom phát nổ, anh bị gạch vang vào người rất mạnh, toàn than ê ẩm nhưng vẫn phải cố gắng chạy đi trước khi mọi người ập đến.
Bảo Phương cảm thấy thương anh vô cùng, cô nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn sự xót xa nói:
- Anh, về nhà đi anh, trở về nhà chúng ta ở. Em vẫn thường về nhà quét dọn và thắp nhang cho ba mẹ. Chỉ cần hai an hem ta cùng đồng lòng, em tin chúng ta có thể tìm ra chân tướng sự thật. Dù có hơi chậm, nhưng còn hơn phải mạo hiểm tính mạng của anh như vầy. Ba mẹ cũng không muốn anh phải liều lĩnh để rồi mất đi sinh mạng.
- Anh biết, nhưng anh đã bỏ ra 6 nằm dài để đột nhập vào trong bọn chúng, chỉ cần them một ít thời gian nữa thôi là anh có thể tiếp cận được những điều anh muốn điều tra. Không thể ngay lúc này mà buông tay như vậy. - Nhưng mà…
- Đừng lo ….- Bảo Nam nắm lấy bàn tay lạnh toát vì lo lắng của Bảo Phương trấn an – Anh sẽ không để bản than có chuyện gì đâu. Anh sẽ không bỏ rơi một mình em trên đời này.
- Anh ….- Bảo Phương ngã đầu vào vai anh trai, Bảo nam đưa một tay vuốt tóc em gái. Lâu lắm rồi hai người không được ở bên nhau thế này.
Tiếng điện thoại của Bảo Phương vang lên đột ngột, không cần xem cô cũng biết là Lăng Phong. Trước khi cô xuống xe, Bảo Nam vẫn còn cố căn dặn cô không được qua lại với Lăng Phong nữa, vì muốn Bảo Nam yên tâm nên cô đã hứa. Đôi khi cô thật sự không muốn dính dáng gì đến Lăng Phong, nhưng cô càng muốn rồi đi thì càng bị dính lấy. Lúc này cô lại lo lắng cho Lăng Phong khi đang ở bên cạnh Andy.
Chần chừ do dự một lúc, cô vẫn bóc máy.
- Xuống nhà đi, anh ở bên ngoài chờ em.
Cô đứng bật dậy nhìn ra phía cửa, dưới ánh đèn mờ, cô thấy dáng Lăng Phong đang dựa vào thành xa, hai tay đút túi trông thật cô đơn. Mắt cậu ngẩng cao nhìn lên phòng của cô chạm vào mắt cô, người cậu có chút cục cựa, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Bảo Phương thở dài kéo rèm lại, mở cửa bước ra ngoài. Cũng may xưa nay, mọi người trong nhà thường có thói quen ở trong phòng mình, nên khi cô đi ra không bị phát hiện. Cô chầm chậm bước ra bên ngoài, chỉ mới hơn tám giờ tối, nhưng bên ngoài gió lạnh, khiến cô rung mình một cái.
Lăng Phong thấy cô bước ra vẫn là bộ dạng lúc đầu, không có them chút áo khoát nào, vội vàng cởi áo khoát ra bước đến choàng cho cô rồi nhanh chóng kéo cô vào bên trong xe cho ấm.
Bảo Phương nhìn lên nhà, sát phòng cô là phòng của Trí Lâm, cô sợ Trí Lâm nhìn ra sẽ thấy hai người nên giục Lăng Phong:
- Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.
Lăng Phong nhún vai lái xe đi chỗ khác ngay lập tức.
- Về nhà anh đi.
- Không về nhà em đi.
Bảo Phương dung chìa khóa vẫn mang theo người mở cửa nàh mình. Cả tháng nay bận rộn, cô vẫn chưa về nhà dọn dẹp, tuy vậy, nhà cửa vẫn gọn gang sạch sẽ, cô đoán thím Hà đã đến dọn dẹp thay cô.
- Anh ngồi đi, em đi lấy nước.
Nhưng Lăng Phong không để cô đi, cậu ôm chầm lấy cô, sau đó xoay ngườ cô lại, mãnh liệt hôn cô. Lưỡi cậu lướt qua vành môi cô, đi nhanh vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô quấn lấy không rời.
Bảo Phương bất ngờ, không kịp phòng bị, bị cậu hôn đến không còn sức chống đỡ, cả người không còn lực dửa sát vào long cậu.
- Sao em không hỏi?
Hai má cô hồng hài, đôi môi bị cậu hôn đến sưng càng them phần quyến rũ, đôi mắt long lanh mơ màng nhìn cậu ngây dại, cô khẽ khàng hỏi:
- Có chuyện cần giải thích sao?
Lăng Phong không trả lời, cậu siết chặt cô hơn, lần này hôn cô còn mãnh luện hơn lần trước.
- Em và Mar là thế nào?
- Ai? – Bảo Phương nhất thời không nghĩ đến nên hỏi.
- Lăng Phong!
- Vậy anh muốn em và anh ta có quan hệ gì ?- Bảo Phương tránh né câu hỏi của Trí Lâm bằng cách hỏi ngược lại cậu.
Quả nhiên Trí Lâm hơi bối rối trước câu hỏi của cô, cậu hắng giọng rồi mới nói:
- Lúc chiều anh thấy em lên xe của ậu ấy. Anh không phải là cấm em quan hệ nhưng mà cậu ta thì …ba đã nói với anh về cậu ta. Anh chỉ sợ ….
Nhìn Trí Lâm ấp úng nói, Bảo Phương cũng biết, việc Lăng Phong đang bị tình nghi là buôn lậu và vật trái phép sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc của cô ở ngành (Truyen tinh từ: truyennganplus). Dính líu đến tội phạm dễ dàng bị sa thải ngay lập tức.
Cô không muốn Trí Lâm chất vấn them nên đành đáp:
- Anh ấy đưa em đi gặp Bảo Nam. Anh cũng biết, Bảo Nam hiện giờ là vệ sĩ cho bạn gái anh ấy.
Cô nghe Trí Lâm thở nhẹ một hơi rồi gật đầu hỏi:
- Bảo Nam , anh ấy sao rồi, có bị thương hay không?
- Anh ấy không sao, lúc nãy là anh ấy đưa em trở về - Cô khẽ đáp.
- Vậy à , thật là tốt.
- Em mệt rồi, em vào ngủ trước đây
- Ừ, ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Bảo Phương vào phòng đóng cửa lại ngã nhào lên giường mệt mỏi nhắm mắt lại. Lúc cô khăng khăng đòi tự mình đi taxi về thì Lăng Phong đã bước lên trước cô nói, giọng có chút lạnh lung khô khốc.
- Anh đưa em đến đây, anh có nhiệm vụ đưa em an toàn trở về.
Thấy điệu bộ cố chấp của Lăng Phong, cô ngoái nhìn lại Andy tuy không có biểu hiện gì hết, nhưng qua mấy lời của Bảo Nam, cô biết cô ấy đã có sự đề phòng cô rồi. Cô bèn mĩm cười nhìn Andy đáp:
- Vậy cứ để vệ sĩ của Andy đưa em về đi, dù sao em và anh ta cũng có chút quen biết. Anh không nên vì một người bạn bình thường như em mà để bạn gái mình một mình như thế.
Sắc mặt Andy dường như có ý cười, Lăng Phong thấy vậy bèn gật đầu:
- Cũng được.
Bảo Phương theo Bảo Nam lên xe, Andy còn khoát tay Lăng Phong ra lệnh cho Bảo nam:
- Nick, anh phải đưa Bảo Phương về đến nhà an toàn biết chưa.
Bảo Nam không đáp , cậu trầm mặt gạt đầu. Rồi nhanh chóng lái xe theo sau. Qua kính chiếu hậu, Bảo Phương thấy Andy và Lăng Phong khoát tay nhau đi vào bên trong, đầu cô ấy ngã vào vai cậu trong vô cùng than mật.
- Đêm nay họ sẽ ở lại đây, ngày mai anh mới đến đón cô ấy. Đó là lệnh. Sắp xếp để anh chở em về cũng là vì chuyện này.
- Làm sao cô ấy biết em sẽ đến mà sắp đặt mọi chuyện trước chứ? – Bảo Phương thắc mắc hỏi.
- Em nghĩ cô ấy là cô gái đơn giản hay sao? Em nghĩ anh dễ dàng chấp nhận làm vệ sĩ của cô ấy sao? – Bảo nam đặt câu hỏi ngược lại cô.
Bảo Phương cảm thấy khóc thở vô cùng. Andy không đơn giản, cô ấy ở bên cạnh Lăng Phong, nếu như cô ta trở mặt, Lăng Phong nhất định sẽ gặp bất trắc, đó là lí do vì sao cậu luôn chiều lòng cô ta. Một chút tức tối và hờn ghen trong cô bay đi, để lại nỗi lo lắng và sự sợ hãi.
- Không cần lo cho cậu ta, nếu cậu ta chấp nhận để cô ta bên cạnh, tức là có sự đề phòng rồi. Cô ấy chỉ là một chút trở ngại nhỏ mà thôi, chứ hoàn toàn không phải vật cản của cậu ấy.
Bảo nam như đoán được tâm sự của Bảo Phương bèn chấn an, cô nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhỏm. Cô biết Lăng Phong có khả năng phán đoán rất tốt và nhìn thấu mọi việc một cách thỏa đáng, nhưng trong long vẫn có chút gì đó lo lắng. Có thể vì cô là con gái nên nhạy cảm hơn .
Bảo nam thấy Bảo Phương lo lắng quan tâm Lăng Phong thì hơi nhíu mày.
- Anh đã bảo….
Bảo Phương vội vàng tránh sang chuyện khác.
- Làm sao anh thoát được, lúc đó trái bom ….
- Khi anh vào đến đó, anh đã tình toán tầm bắn của ngôi nhà này, chỉ có thể là từ lầu 2 của căn hộ chung cư xây dở dang này. Chỉ có hai căn hộ đối mặt với bãi gửi xe đó, cả hai căn đều khép cửa kín mít. Khi anh mở cửa căn đầu tiên thì khi anh xoay nấm cửa, cảm thấy nấm cửa có chút cứng, anh phát hiện cánh cửa đó được đặt them chốt đẩy nếu buôn tay nó sẽ tự động mở ra. Sau đó anh thấy một cái gì đó lấp lánh, rất mỏng…anh hiểu ngay ra vấn đề. Sợi dây đó nói với một quả bom, chỉ cần dùng quá mức cho phép nó sẽ lập tức nổ, nhưng vì anh xoay nhẹ cánh cửa đã kích hoạt nó cho nên đành đứng im giữ cửa như vậy rồi từ từ tìm cách hoặc chờ mọi người đến cứu. Nhưng thời gian càng qua lâu, lại nghe tiếng ồn ào bên dưới, anh nghĩ không phải là cách tốt nhất nên đưa mắt tìm xung quanh, anh thấy bên kia là một nóc nhà. Cho nên quyết định nhảy qua bên đó trốn tránh.
- Như thế nào – Bảo Phương căng thẳng hỏi.
- Anh dùng một chiếc giày chặn bên kia cửa. Sau đó anh dùng hai sợi dây giầy nối chúng lại với nhau rồi cột vào nắm cửa, từ từ thả dây bước thụt lùi, cho đến khi hết đầu dây, anh cũng đã vào được một góc trong căn nhà đối diện cho nên anh bắt đầu buôn tay và lao nhanh qua phần chưa xây xong nhảy sang nóc nhà đối diện. Lúc đó quả bom phát nổ, anh bị gạch vang vào người rất mạnh, toàn than ê ẩm nhưng vẫn phải cố gắng chạy đi trước khi mọi người ập đến.
Bảo Phương cảm thấy thương anh vô cùng, cô nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn sự xót xa nói:
- Anh, về nhà đi anh, trở về nhà chúng ta ở. Em vẫn thường về nhà quét dọn và thắp nhang cho ba mẹ. Chỉ cần hai an hem ta cùng đồng lòng, em tin chúng ta có thể tìm ra chân tướng sự thật. Dù có hơi chậm, nhưng còn hơn phải mạo hiểm tính mạng của anh như vầy. Ba mẹ cũng không muốn anh phải liều lĩnh để rồi mất đi sinh mạng.
- Anh biết, nhưng anh đã bỏ ra 6 nằm dài để đột nhập vào trong bọn chúng, chỉ cần them một ít thời gian nữa thôi là anh có thể tiếp cận được những điều anh muốn điều tra. Không thể ngay lúc này mà buông tay như vậy. - Nhưng mà…
- Đừng lo ….- Bảo Nam nắm lấy bàn tay lạnh toát vì lo lắng của Bảo Phương trấn an – Anh sẽ không để bản than có chuyện gì đâu. Anh sẽ không bỏ rơi một mình em trên đời này.
- Anh ….- Bảo Phương ngã đầu vào vai anh trai, Bảo nam đưa một tay vuốt tóc em gái. Lâu lắm rồi hai người không được ở bên nhau thế này.
Tiếng điện thoại của Bảo Phương vang lên đột ngột, không cần xem cô cũng biết là Lăng Phong. Trước khi cô xuống xe, Bảo Nam vẫn còn cố căn dặn cô không được qua lại với Lăng Phong nữa, vì muốn Bảo Nam yên tâm nên cô đã hứa. Đôi khi cô thật sự không muốn dính dáng gì đến Lăng Phong, nhưng cô càng muốn rồi đi thì càng bị dính lấy. Lúc này cô lại lo lắng cho Lăng Phong khi đang ở bên cạnh Andy.
Chần chừ do dự một lúc, cô vẫn bóc máy.
- Xuống nhà đi, anh ở bên ngoài chờ em.
Cô đứng bật dậy nhìn ra phía cửa, dưới ánh đèn mờ, cô thấy dáng Lăng Phong đang dựa vào thành xa, hai tay đút túi trông thật cô đơn. Mắt cậu ngẩng cao nhìn lên phòng của cô chạm vào mắt cô, người cậu có chút cục cựa, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Bảo Phương thở dài kéo rèm lại, mở cửa bước ra ngoài. Cũng may xưa nay, mọi người trong nhà thường có thói quen ở trong phòng mình, nên khi cô đi ra không bị phát hiện. Cô chầm chậm bước ra bên ngoài, chỉ mới hơn tám giờ tối, nhưng bên ngoài gió lạnh, khiến cô rung mình một cái.
Lăng Phong thấy cô bước ra vẫn là bộ dạng lúc đầu, không có them chút áo khoát nào, vội vàng cởi áo khoát ra bước đến choàng cho cô rồi nhanh chóng kéo cô vào bên trong xe cho ấm.
Bảo Phương nhìn lên nhà, sát phòng cô là phòng của Trí Lâm, cô sợ Trí Lâm nhìn ra sẽ thấy hai người nên giục Lăng Phong:
- Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.
Lăng Phong nhún vai lái xe đi chỗ khác ngay lập tức.
- Về nhà anh đi.
- Không về nhà em đi.
Bảo Phương dung chìa khóa vẫn mang theo người mở cửa nàh mình. Cả tháng nay bận rộn, cô vẫn chưa về nhà dọn dẹp, tuy vậy, nhà cửa vẫn gọn gang sạch sẽ, cô đoán thím Hà đã đến dọn dẹp thay cô.
- Anh ngồi đi, em đi lấy nước.
Nhưng Lăng Phong không để cô đi, cậu ôm chầm lấy cô, sau đó xoay ngườ cô lại, mãnh liệt hôn cô. Lưỡi cậu lướt qua vành môi cô, đi nhanh vào trong, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô quấn lấy không rời.
Bảo Phương bất ngờ, không kịp phòng bị, bị cậu hôn đến không còn sức chống đỡ, cả người không còn lực dửa sát vào long cậu.
- Sao em không hỏi?
Hai má cô hồng hài, đôi môi bị cậu hôn đến sưng càng them phần quyến rũ, đôi mắt long lanh mơ màng nhìn cậu ngây dại, cô khẽ khàng hỏi:
- Có chuyện cần giải thích sao?
Lăng Phong không trả lời, cậu siết chặt cô hơn, lần này hôn cô còn mãnh luện hơn lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.