Chương 61: Truy tìm (6)
Granty
27/05/2013
Bọn tội phạm cực kì ngoan cố, bằng mọi cách chạy thoát chứ nhất định không chịu đứng yên đầu hàng. Nhưng sự ngoan cố của chúng cuối cùng vẫn bị các chiến sĩ công an khuất phục, tóm gọn tất cả. Lần hành động này có thể xem là thành công mĩ mãn. Mọi người chuẩn bị thu quân ra về, đem bọn tội phạm này về xét xử. Trí Lâm xoẹt qua một giây, từ từ tiến về một cái sọt rác ở gần đó, tay cậu cầm chắc cây súng. Cái sọt rác lớn đột nhiên tung cao về phái cậu, khiến cậu chới với lùi lại sau mấy bước. Tên tộ phạm ẩn mình trốn ở đây từ đầu tới đuôi biết mình bị trí Lâm phát hiện bèn tung sọt rác về phía cậu nhân cơ hội đó chạy trốn. Trí Lâm vội vàng đuổi theo tri bắt hắn ta. Trên quãng đường chạy trốn, hắn ta xô đẩy mọi thứ trên đường về phía Trí Lâm hòng ngăn cản bước chân của cậu. Hắ ta đã thánh công bỏ Trí Lâm một đoạn xa, chạy xuống được gần còn thuyền neo nơi đó. Hắn ta khởi động máy chuẩn bị chạy đi. Trí Lâm thấy tên tội phạm này, hắn chính là tên đầu xỏ trong chuyến giao dịch hàng cấm này, trên tay hắn có lẽ là vali chưa thuốc phiện. Cho nên cậu tuyệt đối hông thể để hắn ta trốn thoát. Liều mình đạp lên thành ngăn cách nhảy xuống con thuyền chụp lấy tên tội phạm, hai bên giằng co, súng của cậu bị đánh rơi, tên này liền móc con dao ra tấn công cậu. Hắn ta cũng thuộc dạng ghê gớm vô cùng, cả hai giằng co, Trí Lâm cắn răng chịu bị hắn ta chém nhiều nhát mới có thể bắt được hắn. Cậu quả thật là liều mạng. Mọi người đến tiếp ứng không khỏi hoảng sợ và lo lắng. - Tôi nói cậu, sao cậu cứ không chịu nghe, để bản thân bị thương hoài thế này . Dù cậu là cảnh sát, nhưng không có nghĩa là lấy sinh mạng mình ra mạo hiểm – Zuzu Linh vừa sát trùng băng bó cho Trí Lâm vừa càu nhàu – Nếu để lần sau tôi thấy cậu bị thương vào đây, tôi sẽ nghĩ cậu có ý gì với tôi Trí Lâm nghe Linh càu nhàu đến choáng cả đầu, thở dài không thôi, đến khi Linh đi rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhỏm. (Truyen tinh từ: truyennganplus) Bảo phương bước đến nhìn Trí Lâm lo lắng, thấy cậu hoàn toàn không bị thương gì nghiêm trọng mới nhẹ nhỏm. Cô cau mày nhìn cậu trách: - Anh là đội trưởng, anh biết rõ là cảnh sát đường thủy đang bao bọc xugn quanh, tên đó có chạy cũng không thoát, sau lại phải liều mạng đánh nhau với hắn ta như vậy chứ. - Haha, đáng mà ….- Trí Lâm cười lớn trấn an cô. - Em thật là không hiểu anh, vì sao phải liều mạng như thế chứ ? – Bảo phương lắc đầu nhìn nụ cười của Trí Lâm khó hiểu. - Bởi vì, đội trưởng đã nói với anh, nếu như lần nhiệm vụ này anh có thể dẫn dắt đội thành công, cấp trên sẽ thăng chức cho anh – Trí Lâm bèn giải thích. Lời Trí Lâm làm Bảo Phương cảm thấy mơ hồ thêm. Trí Lâm không phải loại người đam mê quyền lợi, không lí nào dùng sinh mạng của mình đánh đổi những thứ kia. - Em không tin anh vì chuyện thăng chức mà liều mạng như thế - Bảo Phương lắc đầu đáp rồi đặt nghi vấn – Anh đang giấu em chuyện gì đúng không? Trí Lâm biết không giấu được Bảo phương, cuối cùng cũng nói rõ: - Anh điều tra được rằng, sắp tới sẽ có buổi kiểm tra súng của các cấp lãnh đạo. Nếu như anh có thể thăng chức lần này, anh sẽ nằm trong đội kiểm tra, như vậy thì tên của 20 người còn lại sẽ ra ngay thôi. Chúng ta có thể nhân cơ hội này xem xét ai là kẻ thiếu đi một viên đạn. Người đó nhất định là kẻ đã bắn ba của em. - Không dễ như vậy đâu. Lâu lâu người ta lại khám xét súng, bao nhiêu năm qua rồi, không lí nào họ không bị điều tra tới – Bảo Phương lắc đầu cho rằng chuyện này là điều không thể. - Bảo Phương, trước giờ người ta dùng người của mình để che dấu, lần này anh sẽ kiểm tra. Nếu như vẫn không kiểm tra ra, ít ra chúng ta cũng có tên của những người đó. - Trí Lâm! Anh nói đúng…em nghi ngờ. Khẩu súng bắn ba em chính là khẩu súng thuộc quyền sở hữu của ba em. Bọn khốn đó, dùng chính súng của ông để bắn ông rồi dấu nó đi, vậy thì cho dù kiểm tra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không thể truy ra hung thủ được. Nhưng nếu chúng ta có trong tay danh sách, chúng ta cứ điều tra từ từ - Bảo Phương gật đầu, cuối cùng cô vẫn nói lên suy nghĩ mấy ngày trời của mình, chỉ có điều cô không nói là ông Văn Lâm chính là mục tiêu tình nghi số một của cô, bởi vì ông là bạn thân với ba cô, người àm ba cô không nghi ngờ, người mà ba cô có thể yên tâm giao súng của mình cho hắn. - Bảo Phương! Em phải giữ đúng lời hứa, nhất định phải tránh xa hắn ta ra nếu anh lấy được danh sách những người đó – Trí Lâm nắm lấy tay cô nhất quyết yêu cầu. Bảo Phương sững người nhìn Trí Lâm. Thì ra , cậu liều mạng như vậy, cũng vì muốn cô tránh xa Lăng Phong ra mà thôi. Bảo Phương cắn môi thở dài, vẫn dùng câu nói lần trước đã trả lời Trí Lâm : - Khi nào anh lấy được hẵng nói. Trí Lâm thở dài buông tay cô ra, mắt nhắm lại. Bảo Phương cảm thấy đau lòng vô cùng, cậu vì bảo vệ cho cô không bị tai tiếng mà liều cả mạng để cùng cô làm vụ gia dịch này. Còn cô, cô lại không nỡ rời xa Lăng Phong. Cô thừa nhận mình yêu Lăng Phong đến nỗi không muốn rời xa cậu chút nào. Thím Hà bước vào hầm hầm mắng Trí Lâm: - Hết cha rồi tới con. Suốt ngày làm mẹ phải lo lắng . Con mới vừa bị thương chưa lành hẳn, giờ lại tiếp tục bị thương nữa. Con thật muốn mẹ tức chết mới vừa lòng phải không? - Mẹ …- Trí Lâm khổ sở kêu nhỏ - Chỉ là trầy da chút thôi mà mẹ. - Da thịt trên người con là mẹ ban cho, con tự làm mình bị thương, tức là làm mẹ bị thương, con nhẫn tâm vậy sao ? – Thím Hà mắt rưng rưng trách. - Con biết rồi, lần sau con sẽ cẩn thận hơn – Trí Lâm thấy mẹ sắp khóc bèn nhăn nhó hứa cho mẹ yên lòng. - Được rồi, con nằm nghỉ đi, mẹ cùng Bảo Phương đi mua đồ, rồi giở cơm vô đây cho con ăn – Thím Hà thở dài một cái đáp. Nói rồi thím Hà kéo Bảo Phương đi. Cô dặn dò Trí Lâm: - Anh nằm nghỉ đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ra khỏi bệnh viện, Bảo Phương đi chậm bên cạnh thím Hà, cô nhìn vẻ mặt trầm ngâm của thím Hà bèn hỏi: - Thím cố tình kéo con ra đây, chắc là có chuyện muốn nói với con phải không ạ. Thím Hà khựng lại, sau đó nhìn cô nói: - Thím cháu mình tìm một quá nước nói chuyện đi. Cả hai người ngồi đối diện nhau trong quán nước, không ai mở miệng trước cho đến khi nữ nhân viên đem nước ra cho họ. Cuối cùng thím Hà cũng lên tiếng trước: - Thím từ trước đến giờ vẫn xem con như con gái của thím. - Con biết, con cũng yêu quý thím như mẹ của con – Bảo Phương cũng thành thật đáp. - Bảo Phương, chắc con biết Trí Lâm nó thích con từ nhỏ đến giờ phải không? – Thím Hà thẳng thắn hỏi . Bảo Phương không ngờ thím Hà lại đặt câu hỏi này với cô, cô nhìn thím Hà bối rối, cuối cùng gật đầu: - Dạ, con biết. Thím Hà mĩm cười nắm lấy tay của Bảo Phương: - Chú và thím từ trước đến giờ vẫn mong cháu có thể mãi mãi ở lại nhà này. Bảo Phương ngẩng đầu nhìn thím Hà, ánh mắt cô đầy sự cảm kích trước tình cảm và sự quan tâm chăm sóc của thím. Nhưng dù hiểu tình cảm của Trí Lâm đối với mình, nhưng trước và sau, cô đều coi cậu như một người anh trai không hơn không kém. - Từ khi biết tâm ý của Trí Lâm với cháu, bác vẫn luôn mong mỏi con có thể trở thành con dâu của nhà bác. Có lẽ bác nói như vậy hơi sỗ sàng, nhưng bác mong con hiểu tấm lòng người mẹ luôn mong muốn con mình hạnh phúc. Còn nhớ khi con không thể nói chuyện, Trí Lâm tìm mọi cách để làm con vui. Nó lặn lội đạp xe gần cây số để đến nơi dạy học ngôn ngữ bằng tay hỏi thăm cách học cho con. Nó thường ngồi đọc truyện cho con nghe, dù rằng đến tối cổ họng bị khô ho cả đêm, nhưng ngày nào nó cũng cố gắng ngồi đọc hết truyện này đến truyện kia cho con. Khi Bảo Nam bỏ nhà ra đi, sợ con đau lòng, nó liền dẫn con đi học võ. Chỉ có nó chịu luyện tập với con, con có biết nó thường lén lút về nhà dung rượu thuốc xoa vết thương hay không ? Còn rất nhiều chuyện ….lúc hai đứa học đại học, con đi trại huấn luyện, nó lặn lội chạy xe đến chỉ để đem cho con mền gối mà con hay dung, vì sợ con khó ngủ …. Thím Hà nhắc lại từng kỷ niệm, từng hành động ân cần của Trí Lâm, nhằm tác động mạnh vào tâm lí của Bảo Phương. Bảo Phương cắn chặt răng , tay bấu chặt lại, mặt cúi gầm xuống. Cô hiểu lí do thím Hà nhắc lại những chuyện đó. - Lúc hai đứa nói chuyện, bác đã nghe thấy hết tất cả. Trí Lâm vì yêu con mà bất chấp tính mạng của mình, còn con thì sao, con có thể chấp nhận nó hay không? Có thể hay không? Quả thật thìm Hà đã đặt cho cô một câu hỏi cực kì khó. - Bảo Phương, thím hy vọng con có thể giúp thím chăm sóc Trí Lâm và ơ bên cạnh nó.
Bảo Phương không biết trả lời thế nào với thím Hà, nếu từ chối, cô sợ tình cảm mà cô nợ họ càng khó trả, nhưng nếu như nhận lời….đó chỉ là sự đau khổ không chỉ riêng cô. Lấy lí do công việc, Bảo Phương rời đi, cô trở về nhà mình, chờ đợi. Hôm nay theo lời hứa Lăng Phong trở về. Có lẽ Thục Quyên cũng trở về. Cô rất lo lắng cho Thục Quyên, từ hôm biết được mình là mục tiêu tiếp theo Thục Quyên, cô cũng cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy bản thân may mắn. Nếu như trước đó, cô và Demos chưa từng gặp nhau thì chắc chắn cô đã chết dưới tay hắn rồi. Nếu như lần này tên Kiến Quốc lại tìm một sát thủ nào khác của HK đến tìm cô, liệu cô có may mắn tránh thoát như lần này không? Đột nhiên cảm thấy sự lo lắng trước đây của Lăng Phong là hoàn toàn hợp lí. Cô cần phải học cách sinh tồn nhiều hơn nữa. Bảo Phương bang khuâng không biết có nên nói với Lăng Phong chuyện mà Demos đã nói với mình hay không nữa. Nếu như cô nói ra, cô sợ Lăng Phong sẽ lo lắng, tìm cách bảo vệ cô, ở bên cạnh cô, nói không chừng sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm. Điều đáng nói hơn nữa là, khoảng cách giữa cô và Lăng Phong vốn dĩ không thể nào rút ngắn lại. Cô là cảnh sát, còn cậu lại là kẻ bị tình nghi. Nếu như thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhau, đúng như Trí Lâm nói, cô khó mà không bị khai trừ ra khỏi ngành, không tránh khỏi nghi ngờ. Và cô cũng rất lo lắng cho Bảo Nam, cô muốn mau chóng tìm cho ra tên hung thủ. Nhưng nếu chỉ dựa vào lời hứa của Lăng Phong mà chời đợi, với tính cố chấp của Bảo Nam, thời gian sẽ kéo dài, Bảo Nam càng nguy hiểm hơn. Cô không muốn, vậy thì chỉ có thể dựa vào sức mình tìm ra tên hung thủ, mà cách duy nhất là phải tuân theo lời hứa với trí Lâm. Trong lúc Bảo Phương đang rối trí thì tiếng điện thoại vang lên: - Bảo Phương! Bạn hãy mở mạng lên đi – Giọng Thục Quyên có chút e dè nói. Bảo Phương lập tức làm theo, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, trong giọng nói của Thục Quyên có chút kỳ lạ. Thục Quyên đã gửi cho cô một số hình ảnh và tin tức. Đó là những tấm hình bị chụp lén. Trong mấy tấm hình đó, Lăng Phong cùng Andy đang ân ái trên giường. Trái tim của Bảo Phương cảm thấy đau nhói vô cùng, cô đờ người nhìn những tấm hình đó. - Không phải là hình ghép, mình đã xác minh rồi – Thục Quyên thở dài nói – Bảo Phương, mình biết bạn thích Lăng Phong, nhưng mà anh ấy ….. Ngay lúc đó, điện thoại của Bảo Phưng reo lên, đánh thức sự ngây người của cô…..là điện thoại của Lăng Phong.
Bảo Phương không biết trả lời thế nào với thím Hà, nếu từ chối, cô sợ tình cảm mà cô nợ họ càng khó trả, nhưng nếu như nhận lời….đó chỉ là sự đau khổ không chỉ riêng cô. Lấy lí do công việc, Bảo Phương rời đi, cô trở về nhà mình, chờ đợi. Hôm nay theo lời hứa Lăng Phong trở về. Có lẽ Thục Quyên cũng trở về. Cô rất lo lắng cho Thục Quyên, từ hôm biết được mình là mục tiêu tiếp theo Thục Quyên, cô cũng cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy bản thân may mắn. Nếu như trước đó, cô và Demos chưa từng gặp nhau thì chắc chắn cô đã chết dưới tay hắn rồi. Nếu như lần này tên Kiến Quốc lại tìm một sát thủ nào khác của HK đến tìm cô, liệu cô có may mắn tránh thoát như lần này không? Đột nhiên cảm thấy sự lo lắng trước đây của Lăng Phong là hoàn toàn hợp lí. Cô cần phải học cách sinh tồn nhiều hơn nữa. Bảo Phương bang khuâng không biết có nên nói với Lăng Phong chuyện mà Demos đã nói với mình hay không nữa. Nếu như cô nói ra, cô sợ Lăng Phong sẽ lo lắng, tìm cách bảo vệ cô, ở bên cạnh cô, nói không chừng sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm. Điều đáng nói hơn nữa là, khoảng cách giữa cô và Lăng Phong vốn dĩ không thể nào rút ngắn lại. Cô là cảnh sát, còn cậu lại là kẻ bị tình nghi. Nếu như thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhau, đúng như Trí Lâm nói, cô khó mà không bị khai trừ ra khỏi ngành, không tránh khỏi nghi ngờ. Và cô cũng rất lo lắng cho Bảo Nam, cô muốn mau chóng tìm cho ra tên hung thủ. Nhưng nếu chỉ dựa vào lời hứa của Lăng Phong mà chời đợi, với tính cố chấp của Bảo Nam, thời gian sẽ kéo dài, Bảo Nam càng nguy hiểm hơn. Cô không muốn, vậy thì chỉ có thể dựa vào sức mình tìm ra tên hung thủ, mà cách duy nhất là phải tuân theo lời hứa với trí Lâm. Trong lúc Bảo Phương đang rối trí thì tiếng điện thoại vang lên: - Bảo Phương! Bạn hãy mở mạng lên đi – Giọng Thục Quyên có chút e dè nói. Bảo Phương lập tức làm theo, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, trong giọng nói của Thục Quyên có chút kỳ lạ. Thục Quyên đã gửi cho cô một số hình ảnh và tin tức. Đó là những tấm hình bị chụp lén. Trong mấy tấm hình đó, Lăng Phong cùng Andy đang ân ái trên giường. Trái tim của Bảo Phương cảm thấy đau nhói vô cùng, cô đờ người nhìn những tấm hình đó. - Không phải là hình ghép, mình đã xác minh rồi – Thục Quyên thở dài nói – Bảo Phương, mình biết bạn thích Lăng Phong, nhưng mà anh ấy ….. Ngay lúc đó, điện thoại của Bảo Phưng reo lên, đánh thức sự ngây người của cô…..là điện thoại của Lăng Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.