Chương 19: Xa cách (7)
Granty
27/05/2013
- Anh ấy nói như vậy à – Bảo Phương trầm tư nghe Thục Quyên kể lại mọi chuyện rồi hỏi lại.
- Ừ! Anh ấy nói nhất định phải tránh xa Lăng Phong ra, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Mình lo lắm, dường như có một chuyện gì đó rất đáng sở sắp xảy ra. Không biết có gây hại cho Lăng Phong hay không nữa. – Thục Quyên sợ hãi bấm ngón tay nói.
Bảo Phương thấy nét mặt lo lắng của Thục Quyên thì lên tiếng trấn an:
- Đừng lo, không có chuyện gì đâu.
- Nhưng mà….- Thục Quyên từ chuyện lần trước Bảo Phương bị kẻ xấu dẫn đi vẫn còn sợ hãi vô cùng.
- Sẽ tốt thôi, chúng ta đều là người tốt, ông trời sẽ không nỡ để chúng ta gặp nạn đâu . Cậu xem, không phải mình đã bình yên lành lặng trở về hay sao – Bảo Phương an ủi Thục Quyên, muốn xóa bỏ nỗi sợ hãi của cô ấy nhưng trong lòng lại cười cợt cùng đau khổ. Ba cô không phải cũng là một người tốt hay sao (Truyen tinh từ: truyennganplus.com), vậy mà ông trời lại nỡ để ông bị kẻ xấu hại chết.
- Ừhm….Đúng vậy, chúng ta đều là người tốt, ông trời sẽ không cho chúng ta gặp chuyện gì đâu – Thục Quyên hai mắt sáng rực, vui vẻ nói.
Bảo Phương khẽ cười nhìn Thục Quyên, đó là một nụ cười rất tươi, rất đẹp, một sự hồn nhiên vô tư không lo phiền. Thứ mà cô mãi mãi không bao giờ có.
- Tới giờ rồi, mình vào lớp đây – Thục Quyên nhìn đồng hồ rồi đứng vụt dậy tạm biệt Bảo Phương định trở về lớp.
- Thục Quyên – Bảo Phương gọi khi mà Thục Quyên đang xoay lưng định bước đi. Cô đứng dậy, giọng xúc động nhìn Thục Quyên nói – Nếu có gặp anh ấy lần nữa, xin cậu hãy nói với anh ấy dùm mình rằng hãy bảo trọng.
Thục Quyên bước đến ôm Bảo Phương an ủi:
- Đừng lo, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mình tin chắc như vậy, bởi vì anh ấy là người tốt, là người anh tốt nhất của cậu. Anh ấy đã hứa sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về.
Một giọt nước mắt của Bảo Phương rơi xuống. Cô biết con đường mà anh trai mình lựa chọn vô cùng nguy hiểm, đã bao nhiêu lần cô bị ác mộng làm cho sợ hãi không thể ngủ được. Trong cơn ác mộng đó, anh Bảo Nam cả người toàn máu ngã xuống trước mặt cô.
Từ xa xa, Lăng Phong nhìn thấy thì đau lòng vô cùng. Một cô bé gái nhỏ xíu, không còn được hạnh phúc, mãi mãi không thể nở nụ cười là do cậu hại. Mãi mãi cậu không thể bù đắp cho cô, chỉ có thể bên cạnh cô, chăm sóc cô một cách âm thầm.
Cậu mãi vẫn không dám nói với cô cậu chính là cậu bé năm nào, dù cậu biết Bảo Phương đã nghi ngờ.
Tại sân tập bắn, khi Lăng Phong đến, Bảo Phương đã được một thầy giáo hướng dẫn cách bắn súng. Cậu hơi chau mày một cái rồi nhìn về phía Bảo Phương quyết định đi đến đó.
Đợi đến khi thầy huấn luyện đi hướng dẫn nơi khác cậu mới lên tiếng:
- Tại sao lại nhờ huấn luyện viên, em không tin tưởng anh à.
- Không phải, kẻ được một tập đòan sát thủ coi trọng về tài thiện xạ như anh lẽ nào tôi lại không tin tưởng, chỉ có điều tôi không muốn tiếp xúc với anh nữa mà thôi. Tôi chỉ là một con người bình thường, cho nên với thành phần xã hội nguy hiểm như anh tốt nhất nên tránh xa một chút . Sau này anh có nguy hiểm gì tôi cũng mặc kệ, tôi không muốn liên quan đến anh, anh cũng đừng liên quan đến tôi. Tôi chết hay anh chết cũng cứ mặc kệ nhau – Bảo Phương lạnh lùng nói.
Thấy Lăng Phong nhìn mình trong lặng yên, Bảo Phương cố tình nói thêm:
- Cho dù anh không nguy hiểm, nhưng ba anh cũng là người nguy hiểm. Anh là con của ông ấy, sau này sẽ theo nghiệp của ông ấy đi làm chuyện xấu. Mà tôi thì ghét nhất những hạng người như vậy, cho nên tôi muốn tránh xa anh, tránh thật xa. Bởi vì tôi khinh thường hạng người như anh.
Lăng Phong nghiêm sắc mặt nhìn Bảo Phương, cậu không tin đột nhiên Bảo Phương lại thấy cậu nguy hiểm đến như thế. Trước ánh mắt nghi ngờ của Lăng Phong, Bảo Phương cụp mắt né tránh.
- Được, nếu vậy tốt nhất là tránh xa anh ra – Lăng Phong nhìn Bảo Phương ánh mắt chất chứa sự thương tổn .
Bảo Phương nhìn theo dáng lưng của Lăng Phong trong lòng lại xuất hiện cảm giác đau lòng, cô biết mình vừa gây tổn thương cho anh.
Ở lớp tập võ, Bảo Phương vẫn kiên trì duy trì khoảng cách với Lăng Phong. Lăng Phong cũng không tìm cớ gặp cô nữa, hai người xem như là hai kẻ xa lạ.
Một hôm Bảo Phương từ lớp học võ về thì thấy rất nhiều kẻ có vẻ mặt dễ sợ đang tiến về lớp học võ của cô. Lớp học đã ra về hết rồi, không còn ai ở lại, nên Bảo Phương an tâm ra về, tránh đụng chạm bọn người này. Đi được một đoạn khá xa, chuông điện thoại của Bảo Phương vang lên. Một số điện thoại khá lạ, Bảo Phương nhíu mày bấm nút nghe:
- Bảo Phương! – Là giọng của Jay .
- Có chuyện gì? – Bảo Phương giật mình hỏi khi nghe thấy giọng Jay có chút khác lạ.
- Lăng Phong có ở bên cạnh không? – Giọng Jay trầm khàn rõ rẹt đầy vẻ lo sợ.
- Không! Có chuyện gì à – Một cơn co thắt xuất hiện trong người Bảo Phương. Cô biết đêm nào sau khi học xong, Jay cũng đợi Lăng Phong đưa Bảo Phương về nhà rồi đưa Lăng Phong trở về. hai người họ ngoại trừ lúc ở bên Bảo Phương ra thì ; lúc nào hai người họ cũng như hình với bóng cả.
- Không có chuyện gì đâu. Mau về nhà đi. Chỉ là lúc nãy cậu ấy ở trong phòng thay đồ có nói chuyện điện thoại mà thôi – Jay khẽ thì thầm rồi cúp máy.
Trong phòng thay đồ…. nam nữ thay riêng nên Bảo Phương đã nghĩ cô là người cuối cùng ra khỏi võ quán.
Trong người Bảo Phương xuất hiện một cơn rét run, những hình ảnh khủng khiếp chạy xẹt qua đầu cô. Những kẻ hung hăng lúc nãy hướng về võ quán, lẽ nào là vì Lăng Phong .
Sau đó, bất chấp mọi thứ, Bảo Phương quay đầu chạy về phía võ quán. Cánh cửa võ quán vẫn đóng lại. Võ quán vốn chẳng có gì bên trong, những thứ đáng giá đều được đặt vào kho đóng khóa trước khi ra về, học viên thường ở lại cùng nhau luyện tập nên cửa chính thường không khóa trái. Chỉ đến khuya, sư phụ mới đến tắt đèn đóng cửa.
Nhìn thấy cảnh cửa hiện ra, Bảo Phương không khỏi vui mừng. Bảo Phương kéo mạnh cánh cửa để lao vào bên trong.
Không gian bên trong hoàn toàn im lặng và lắng đọng. Không hề có những âm thanh kịch liệt nào cả. Chỉ có điều, ngay trong sảnh là thân hình nằm bất động của Lăng Phong.
Như một có luồng điện chạy dọc toàn thân, tim co thắt mạnh, kéo theo một cơn run lạnh đến toàn thân. Lẽ nào cô đến trễ, lẽ nào….
Bao Phương run rẩy cất tiếng gọi:
- Lăng Phong….
Không có tiếng trả lời, hai mi mắt của Lăng Phong vẫn khép chặt, thân hình cũng nằm yên bất động. Bảo Phương vội chạy đến bên cái thân thể bất động kia, quỳ sạp xuống bên cạnh Lăng Phong, cô run rẩy đưa tay lay nhẹ Lăng Phong, run rẩy gọi lần nữa:
- Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn im lặng khiến tim Bảo Phương thêm sợ hãi, cô quan sát toàn thân cậu tìm kiếm vết thương, nhưng hình như không có bất cứ dấu hiệu thương tổn nào.
- Này, Lăng Phong, anh mau tỉnh lại đi – Bảo Phương đưa tay nắm lấy áo của Lăng Phong lay mạnh, trong lòng xuất hiện nỗi sợ hãi khôn cùng, hai mắt bắt đầu xuất hiện vệt nước.
Bảo Phương đưa tay lên tìm kiếm hơi thở của Lăng Phong, cô vẫn cảm nhận được một luồn hơi ấm nhẹ nhàng, một cảm giác nhẹ nhỏm thoát ra khỏi lòng ngực, cô đưa tay sờ vào túi tìm kiếm điện thoại định gọi cấp cứu. Nhưng cô vừa bấm số 1 thì nghe một âm thanh khùng khục vang lên bên cạnh.
Lăng Phong mở choàng mắt, nhìn Bảo Phương hoảng hốt gọi điện thoại thì không nhịn được cười nữa đành phá ra cười. Bảo Phương nghe tiếng cười thì quay đầu lại, thấy Lăng Phong đang nheo mắt nhìn mình cười thích thú thì hiểu ra ngay mình đang bị lừa, cô tức giận vô cùng đứng bật dậy.
- Mình đã nói là cô ấy sẽ quan tâm mà – Jay đứng dựa cửa cười nói.
Bảo Phương quay đầu nhìn Jay, giọng nói cười cợt của cậu ta hoàn toàn khác với giọng khàn khàn lo lắng lúc nãy. Quả là thiên tài diễn kịch mà, cả hai tên này bày mưu trêu chọc cô. Cả người như bốc hỏa giận, Bảo Phương thẳng chân đạp thẳng vào bụng Lăng Phong một đạp, Lăng Phong đang trong lúc vui vẻ không đề phòng liền bị đạp một phát trúng bụng đau điếng, chỉ có thể hự lên một tiếng rồi nghiêng người ôm lấy bụng nhăn nhó.
Jay thấy Lăng Phong như vậy cũng đành nuốt nước bọt đánh ực, e dè nhìn Bảo Phương, so với Lăng Phong thì cậu mới đáng bị đánh nha. Người bày mưu chính là cậu, cho nên càng nguy hiểm trước cơn giận của Bảo Phương. Cậu đứng bất động nhìn Bảo Phương tức giận bước nhanh ra cửa sau khi ném cho cậu cái nhìn giá băng.
- Ừ! Anh ấy nói nhất định phải tránh xa Lăng Phong ra, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Mình lo lắm, dường như có một chuyện gì đó rất đáng sở sắp xảy ra. Không biết có gây hại cho Lăng Phong hay không nữa. – Thục Quyên sợ hãi bấm ngón tay nói.
Bảo Phương thấy nét mặt lo lắng của Thục Quyên thì lên tiếng trấn an:
- Đừng lo, không có chuyện gì đâu.
- Nhưng mà….- Thục Quyên từ chuyện lần trước Bảo Phương bị kẻ xấu dẫn đi vẫn còn sợ hãi vô cùng.
- Sẽ tốt thôi, chúng ta đều là người tốt, ông trời sẽ không nỡ để chúng ta gặp nạn đâu . Cậu xem, không phải mình đã bình yên lành lặng trở về hay sao – Bảo Phương an ủi Thục Quyên, muốn xóa bỏ nỗi sợ hãi của cô ấy nhưng trong lòng lại cười cợt cùng đau khổ. Ba cô không phải cũng là một người tốt hay sao (Truyen tinh từ: truyennganplus.com), vậy mà ông trời lại nỡ để ông bị kẻ xấu hại chết.
- Ừhm….Đúng vậy, chúng ta đều là người tốt, ông trời sẽ không cho chúng ta gặp chuyện gì đâu – Thục Quyên hai mắt sáng rực, vui vẻ nói.
Bảo Phương khẽ cười nhìn Thục Quyên, đó là một nụ cười rất tươi, rất đẹp, một sự hồn nhiên vô tư không lo phiền. Thứ mà cô mãi mãi không bao giờ có.
- Tới giờ rồi, mình vào lớp đây – Thục Quyên nhìn đồng hồ rồi đứng vụt dậy tạm biệt Bảo Phương định trở về lớp.
- Thục Quyên – Bảo Phương gọi khi mà Thục Quyên đang xoay lưng định bước đi. Cô đứng dậy, giọng xúc động nhìn Thục Quyên nói – Nếu có gặp anh ấy lần nữa, xin cậu hãy nói với anh ấy dùm mình rằng hãy bảo trọng.
Thục Quyên bước đến ôm Bảo Phương an ủi:
- Đừng lo, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mình tin chắc như vậy, bởi vì anh ấy là người tốt, là người anh tốt nhất của cậu. Anh ấy đã hứa sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về.
Một giọt nước mắt của Bảo Phương rơi xuống. Cô biết con đường mà anh trai mình lựa chọn vô cùng nguy hiểm, đã bao nhiêu lần cô bị ác mộng làm cho sợ hãi không thể ngủ được. Trong cơn ác mộng đó, anh Bảo Nam cả người toàn máu ngã xuống trước mặt cô.
Từ xa xa, Lăng Phong nhìn thấy thì đau lòng vô cùng. Một cô bé gái nhỏ xíu, không còn được hạnh phúc, mãi mãi không thể nở nụ cười là do cậu hại. Mãi mãi cậu không thể bù đắp cho cô, chỉ có thể bên cạnh cô, chăm sóc cô một cách âm thầm.
Cậu mãi vẫn không dám nói với cô cậu chính là cậu bé năm nào, dù cậu biết Bảo Phương đã nghi ngờ.
Tại sân tập bắn, khi Lăng Phong đến, Bảo Phương đã được một thầy giáo hướng dẫn cách bắn súng. Cậu hơi chau mày một cái rồi nhìn về phía Bảo Phương quyết định đi đến đó.
Đợi đến khi thầy huấn luyện đi hướng dẫn nơi khác cậu mới lên tiếng:
- Tại sao lại nhờ huấn luyện viên, em không tin tưởng anh à.
- Không phải, kẻ được một tập đòan sát thủ coi trọng về tài thiện xạ như anh lẽ nào tôi lại không tin tưởng, chỉ có điều tôi không muốn tiếp xúc với anh nữa mà thôi. Tôi chỉ là một con người bình thường, cho nên với thành phần xã hội nguy hiểm như anh tốt nhất nên tránh xa một chút . Sau này anh có nguy hiểm gì tôi cũng mặc kệ, tôi không muốn liên quan đến anh, anh cũng đừng liên quan đến tôi. Tôi chết hay anh chết cũng cứ mặc kệ nhau – Bảo Phương lạnh lùng nói.
Thấy Lăng Phong nhìn mình trong lặng yên, Bảo Phương cố tình nói thêm:
- Cho dù anh không nguy hiểm, nhưng ba anh cũng là người nguy hiểm. Anh là con của ông ấy, sau này sẽ theo nghiệp của ông ấy đi làm chuyện xấu. Mà tôi thì ghét nhất những hạng người như vậy, cho nên tôi muốn tránh xa anh, tránh thật xa. Bởi vì tôi khinh thường hạng người như anh.
Lăng Phong nghiêm sắc mặt nhìn Bảo Phương, cậu không tin đột nhiên Bảo Phương lại thấy cậu nguy hiểm đến như thế. Trước ánh mắt nghi ngờ của Lăng Phong, Bảo Phương cụp mắt né tránh.
- Được, nếu vậy tốt nhất là tránh xa anh ra – Lăng Phong nhìn Bảo Phương ánh mắt chất chứa sự thương tổn .
Bảo Phương nhìn theo dáng lưng của Lăng Phong trong lòng lại xuất hiện cảm giác đau lòng, cô biết mình vừa gây tổn thương cho anh.
Ở lớp tập võ, Bảo Phương vẫn kiên trì duy trì khoảng cách với Lăng Phong. Lăng Phong cũng không tìm cớ gặp cô nữa, hai người xem như là hai kẻ xa lạ.
Một hôm Bảo Phương từ lớp học võ về thì thấy rất nhiều kẻ có vẻ mặt dễ sợ đang tiến về lớp học võ của cô. Lớp học đã ra về hết rồi, không còn ai ở lại, nên Bảo Phương an tâm ra về, tránh đụng chạm bọn người này. Đi được một đoạn khá xa, chuông điện thoại của Bảo Phương vang lên. Một số điện thoại khá lạ, Bảo Phương nhíu mày bấm nút nghe:
- Bảo Phương! – Là giọng của Jay .
- Có chuyện gì? – Bảo Phương giật mình hỏi khi nghe thấy giọng Jay có chút khác lạ.
- Lăng Phong có ở bên cạnh không? – Giọng Jay trầm khàn rõ rẹt đầy vẻ lo sợ.
- Không! Có chuyện gì à – Một cơn co thắt xuất hiện trong người Bảo Phương. Cô biết đêm nào sau khi học xong, Jay cũng đợi Lăng Phong đưa Bảo Phương về nhà rồi đưa Lăng Phong trở về. hai người họ ngoại trừ lúc ở bên Bảo Phương ra thì ; lúc nào hai người họ cũng như hình với bóng cả.
- Không có chuyện gì đâu. Mau về nhà đi. Chỉ là lúc nãy cậu ấy ở trong phòng thay đồ có nói chuyện điện thoại mà thôi – Jay khẽ thì thầm rồi cúp máy.
Trong phòng thay đồ…. nam nữ thay riêng nên Bảo Phương đã nghĩ cô là người cuối cùng ra khỏi võ quán.
Trong người Bảo Phương xuất hiện một cơn rét run, những hình ảnh khủng khiếp chạy xẹt qua đầu cô. Những kẻ hung hăng lúc nãy hướng về võ quán, lẽ nào là vì Lăng Phong .
Sau đó, bất chấp mọi thứ, Bảo Phương quay đầu chạy về phía võ quán. Cánh cửa võ quán vẫn đóng lại. Võ quán vốn chẳng có gì bên trong, những thứ đáng giá đều được đặt vào kho đóng khóa trước khi ra về, học viên thường ở lại cùng nhau luyện tập nên cửa chính thường không khóa trái. Chỉ đến khuya, sư phụ mới đến tắt đèn đóng cửa.
Nhìn thấy cảnh cửa hiện ra, Bảo Phương không khỏi vui mừng. Bảo Phương kéo mạnh cánh cửa để lao vào bên trong.
Không gian bên trong hoàn toàn im lặng và lắng đọng. Không hề có những âm thanh kịch liệt nào cả. Chỉ có điều, ngay trong sảnh là thân hình nằm bất động của Lăng Phong.
Như một có luồng điện chạy dọc toàn thân, tim co thắt mạnh, kéo theo một cơn run lạnh đến toàn thân. Lẽ nào cô đến trễ, lẽ nào….
Bao Phương run rẩy cất tiếng gọi:
- Lăng Phong….
Không có tiếng trả lời, hai mi mắt của Lăng Phong vẫn khép chặt, thân hình cũng nằm yên bất động. Bảo Phương vội chạy đến bên cái thân thể bất động kia, quỳ sạp xuống bên cạnh Lăng Phong, cô run rẩy đưa tay lay nhẹ Lăng Phong, run rẩy gọi lần nữa:
- Lăng Phong.
Lăng Phong vẫn im lặng khiến tim Bảo Phương thêm sợ hãi, cô quan sát toàn thân cậu tìm kiếm vết thương, nhưng hình như không có bất cứ dấu hiệu thương tổn nào.
- Này, Lăng Phong, anh mau tỉnh lại đi – Bảo Phương đưa tay nắm lấy áo của Lăng Phong lay mạnh, trong lòng xuất hiện nỗi sợ hãi khôn cùng, hai mắt bắt đầu xuất hiện vệt nước.
Bảo Phương đưa tay lên tìm kiếm hơi thở của Lăng Phong, cô vẫn cảm nhận được một luồn hơi ấm nhẹ nhàng, một cảm giác nhẹ nhỏm thoát ra khỏi lòng ngực, cô đưa tay sờ vào túi tìm kiếm điện thoại định gọi cấp cứu. Nhưng cô vừa bấm số 1 thì nghe một âm thanh khùng khục vang lên bên cạnh.
Lăng Phong mở choàng mắt, nhìn Bảo Phương hoảng hốt gọi điện thoại thì không nhịn được cười nữa đành phá ra cười. Bảo Phương nghe tiếng cười thì quay đầu lại, thấy Lăng Phong đang nheo mắt nhìn mình cười thích thú thì hiểu ra ngay mình đang bị lừa, cô tức giận vô cùng đứng bật dậy.
- Mình đã nói là cô ấy sẽ quan tâm mà – Jay đứng dựa cửa cười nói.
Bảo Phương quay đầu nhìn Jay, giọng nói cười cợt của cậu ta hoàn toàn khác với giọng khàn khàn lo lắng lúc nãy. Quả là thiên tài diễn kịch mà, cả hai tên này bày mưu trêu chọc cô. Cả người như bốc hỏa giận, Bảo Phương thẳng chân đạp thẳng vào bụng Lăng Phong một đạp, Lăng Phong đang trong lúc vui vẻ không đề phòng liền bị đạp một phát trúng bụng đau điếng, chỉ có thể hự lên một tiếng rồi nghiêng người ôm lấy bụng nhăn nhó.
Jay thấy Lăng Phong như vậy cũng đành nuốt nước bọt đánh ực, e dè nhìn Bảo Phương, so với Lăng Phong thì cậu mới đáng bị đánh nha. Người bày mưu chính là cậu, cho nên càng nguy hiểm trước cơn giận của Bảo Phương. Cậu đứng bất động nhìn Bảo Phương tức giận bước nhanh ra cửa sau khi ném cho cậu cái nhìn giá băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.