Chương 39: Xoay chuyển (6)
Granty
27/05/2013
- Em ngủ chưa?
- Chưa?
- Ra ngoài một chút đi .
Bảo Phương ra ngoài đã thấy chiếc xe của Lăng Phong đậu ngay chỗ ngày hôm qua cô thấy, vẫn là khoảng không im lìm và tối mờ, lớp kinh đan khiến không ai biết được động tĩnh phía bên trong. Lần này Lăng Phong không bước xuống xe mà ngồi im chờ đợi Bảo Phương mở cửa chui vào bên trong. Lần này tài xế không có mặt, có lẽ anh ta đã đi nơi khác tránh mặt.
Bảo Phương vừa vào bên trong thì Lăng Phong đã vòng tay đón cô vào lòng mình.
- Sao anh lại tới đây? – Cô thỏ thẻ trong lòng Lăng Phong.
- Anh muốn gặp em – Lăng Phong phủ lên đỉnh đầu cô hơi thở của cậu đáp.
Bảo Phương liền nép đầu sát vào lòng ngực cậu, vòng tay của cậu siết chặt cô hơn, họ không cần nói nhiều thêm chỉ cần cảm nhận cảm giác có nhau lúc này là được.
- Ngày mai mấy giờ em xuất phát? – Lát sau Lăng Phong mới lên tiếng hỏi.
- 8 giờ .
- Đừng liều lĩnh..
- Ừhm….
- Phải tự bảo vệ mình.
- Ừhm….
- Không được để bị thương.
- Ừhm…
Lăng Phong siết cô chặt thêm nữa để cô nghe thấy tiếng đập mạnh vì lo lắng của cậu, Bảo Phương ngẩng đầu hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Còn. Còn rất nhiều ….nếu có thể anh chẳng muốn để em đi chút nào – Lăng Phong thở dài nói.
- Đó là nhiệm vụ của em mà – Cô nũng nịu nói.
- Rất nguy hiểm, bọn chúng nhất định trang bị vũ khí tốt – Lăng Phong không thôi lo lắng ngẫm nghĩ một lát nói – Hay đợi anh điều tra rõ xem hắn ta đang trốn ở đâu rồi em cho người đánh úp hắn là được.
- Không được đâu? Đã báo cáo lên cấp trên rồi, với lại số hàng này càng để đây lâu càng nguy hiểm hơn.
Nhưng nhìn nét mặt trầm xuống, hai chân mày chau lại của Lăng Phong, Bảo Phương thở dài, đưa tay xoa xoa vầng trán cậu rồi nói:
- Em sẽ thật cẩn thận, không để mình xảy ra chuyện gì đâu. Với lại kế hoạch anh vẽ ra vô cùng hoàn hảo, em tin bọn chúng sẽ sa lưới mà không bị mất mát gì.
Nói xong, cô chủ động nhổm người hôn Lăng Phong, cậu cũng nhiệt tình đáp lại.
Ổ trên lầu, một ánh mắt nhìn xuống chiếc xe, một ánh mắt trầm lặng mang đầy lo lắng.
***********
Trước khi xuất phát, Bảo Phương nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ:” Cẩn thận” . Cô khẽ chớp mắt mĩm cười, dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi những cũng có thể cho cô thêm lòng tin và nghị lực hoàn thành tốt nhiệm vụ vẫn chuyển lần này.
- Tất cả xuất phát – Một tiếng hô vang lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng trở về vị trí của mình rồi lên xe chuẩn bị xuất phát. Có ba chiếc xe đi theo hộ tống 1 chiếc xe hàng chở số vũ khí, một xe đi trước dẫn đầu, hai chiếc bọc hậu phía sau. Tất cả mọi người đều mang tâm trạng cực kì căng thẳng, ai cũng biết bọn tội phạm lần này nhất định đều mang theo súng. Nhưng để duy chuyển mà không bị chú, họ chọn một xe hàng của một hãng vẫn chuyển.
Gần đến chặn đường hẹp, đó là chặn đường dễ dàng bị đánh cướp nhất. Bởi vì con đường này vắng nhưng lại hẹp. Chỉ cần bọn tội phạm chặn đường ngay tại đây, chắc chắn sẽ có một trận chiến quyết liệt giành xe hàng. Tất cả mọi người đều căng thẳng, xe chạy suốt một tiếng đồng hồ, tức là một tiếng đồng hồ đó họ đều sống trong sự lo lắng bất an, không biết bọn chúng khi nào xuất hiện đánh chiếm.
Bỗng phía trước có một chiếc xe tải loại nhỏ, chạy có vẻ chậm chạp lại, khiến tất cả mọi người đều lo lắng, tay siết chặt khẩu súng của mình.
Chiếc xe tải sau một hồi khập khiểng thì dừng hẳn lại. Khiến cho mấy chiếc xe của họ đồng loạt dừng lại giữa đường.
Ngay tiếp đó, có hai chiếc xe từ phía trước chạy ngược chiều xe họ, hai chiếc xe khác cũng từ phía sau chạy lên . Rõ ràng là đoạn đường vắng này lại cùng lúc xuất hiện mấy chiếc xe cùng lúc, thật khiến người ta nghi ngờ, lo lắng bất an.
“ Đây là pháo…anh sẽ đặt quân xe ở gần đây gây áp lực nhưng anh không thể ăn pháo” – Bảo Phương nhớ lại lời Lăng Phong khi chỉ vào vị trí này. Cô bĩnh tĩnh ngồi yên quan sát. Quả nhiên một gã tài xế nhảy khỏi xe quan sát một lát rồi **** thề tức giận đá vào thành xe một cái thật mạnh
Hai chiếc xe phía trước chạy vụt qua rồi mất dạng mà không hề ngừng lại. Còn hai xe phía sau, bóp còi thúc giục inh ỏi. Mọi người mới bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm đem tâm trạng thoải mái xuống xe hỏi người tài xế. - Không có gì chứ? – Một đồng chí bước xuống xe hỏi.
- Không có gì, chiếc xe này nó cũ quá rồi nên mới thế. Chắc có lẽ nó lại đình công nữa – Người tài xế hóm hỉnh đáp.
- Có thể đem xe tránh vàp phía trong một chút không, đây là xe công, đang trên đường làm việc.
- Chờ một chút – Gã tài xế nhìn hàng xe phía sau mình, bất đắc dĩ nói rồi lên xe khỏi động, cố lếch chiếc xe của mình vào trong lề nhường đường cho xem phái sau.
Mọi người vội vàng lên xe bắt đầu duy chuyển tiếp. Việc ăn uống được làm ngay trên xe. Thậm chí đến việc vệ sinh họ cũng không dám dừng lại
Trên đường đi là một khu sầm uất, mọi người có thể thở phào an lòng, bởi vì bọn chúng dám đánh cướp nơi này thì cũng khó lòng thoát thân.
Đi thêm một đoạn đường dài nữa, họ dừng lại ngay trạm xăng. Một là tiếp thêm xăng, hai là để cho mọi người có thể thoải mái thay phiên nhau đi vệ sinh.
Nhưng ở đây cũng có thể nói là giao điểm cuối cùng dễ dàng đánh cướp nhất.
Ở bãi đổ xe của trạm xăng có một xe hàng của cùng hãng xe này đang đậu ở đó, gã tài xế mặc áo đồng phục của chính cái hãng mà chiếc xe chở số vũ khí của cảnh sát, hắn kéo mũ sụp xuống che kín mặt, hai chân gác lên tay lái, hai tay thả lỏng phía trên đầu trong cậu ta như người vừa chạy một chuyến đường dài và bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ vài giây sau pháu lái xe đến đậu xong xong với chiếc xe chở hàng, hai chiếc xe hoàn toàn giống nhau, ngoại trừ việc hàng hóa bên trong và biển số xe bên ngoài là khác nhau. Hắn cũng đến lấy bơm xăng. - Này, tôi đi vệ sinh rồi ra trả tiền – Hắn ta hét lên với người nhân viên ở trạm xăng.
Hắn ta vừa đi vào bên trong thì chiếc xe của hắn bỗng nhiên bốc khói khiến tất cả mọi người một phen kinh hãi.
- Cháy…cháy…tiếng hét thất thanh vang lên chẳng rõ là của ai, bởi vì tất cả mọi người đều một phen thót tim khi nơi họ đang đứng là một trạm xăng, còn kế bên là một thùng vũ khí đạn dược.
- Trạm xăng bị cháy mất, mau dập lửa – Tiếng người nhân viên trạm xăng hét lên đầy lo lắng.
Mấy người nhân viên còn lại vội vàng chạy đi lấy bình chữa lửa. rồi nhanh chóng lao đến chiếc xe đang bốc cháy kia. Tài xế lái xe của xe hàng vội vã di chuyển xe đạn dược đi chỗ khác, nhưng rồi phát hiện xe đã bị nổ lớp lúc nào không hay biết, đành nằm chết dí tại chỗ.
Hoảng sợ xe sẽ bị nổ người tái xế vội lao xuống thoát thân. Trong khi mọi người đang ra sức mở cửa xe hàng đang bốc cháy kia. Nhưng nó bị khóa chặt quá, không tài nào mở ra được.
Bảo Phương lập tức lao vào bên trong nhà vệ sinh. Cô đạp mạnh cửa chĩa súng vào bên trong, người tài xế lúc nãy vẫn còn đang tiểu tiện, bị cánh cửa bất ngờ đập vào người liền hét lên. Sau đó hắn ta giận dữ quay sang định ắmng kẻ nào lại chơi trò ******* này. Hắn vừa mở miệng đã thấy khẩu súng của Bảo Phương chĩa vào mặt mình.
- Ra ngoài – Cô hét lên.
Hắn ta vội vàng ngậm miệng lại, dây kéo quần vẫn còn dang dở run run nói:
- Đừng giết tui. Muốn lấy tiền cứ lấy đi.
Nói xong hắn đưa tay định móc túi thì liền bị Bảo Phương đánh bật vào tường, cô nhanh chóng khống chế hắn. Lục xét người hắn nhưng hoàn toàn không có gì nguy hiểm cả.
- Tui chỉ có bao nhiêu tiền thôi – Hắn mếu máo kêu lên.
- Cảnh sát – Bảo Phương lấy tấm thẻ ngành của mình ra giơ trước mặt hắn ta, cơ mặt của hắn ta mới bắt đầu giản ra.
- Chị cảnh sát à, tui đã làm gì sai vậy? – Hắn quay mặt lại có chút sợ hãi hỏi.
- Ai bảo anh chạy xe này đến đây – Bảo Phương nghi hoặc nhìn anh ta hỏi.
- Có một khách hàng thuê tôi làm vậy mà. Họ bảo là đã thuê một xe chở hàng của hãng chạy đến con đường này, bảo tôi chờ ở đây để sang hàng rồi chở đi hai nơi. Họ còn bảo, khi thấy xe hàng đến thì cho xe chạy đến sát gần rồi kêu đổ xăng trong lúc chờ họ chuyển hàng, Tôi cũng tranh thủ đi vệ sinh trước.
- Anh không nghe mọi người la ó cháy rồi hay sao?
- Tôi đang đeo tai phone nghe nhạc mà, nên đâu có nghe mọi người kêu – Người tài xế vội giải thích.
- Theo tôi ra ngoài – Bảo Phương ngoắc tay kéo người đó ra ngoài.
Mọi người bên ngoài cũng đã phá được cửa để vào bên trong xe dập tắt lửa. Hóa ra bên trong xe chỉ là thiết bị tạo khói điều khiển từ xa. Bọn chúng cố tình gây hoang mang cho mọi người.
Cả một tổ đi bảo vệ, mặt người nào người nấy đều xanh xao cả lên, mặt đồ đầy mồ hôi nhìn chiếc máy tạo khói đầy tức giận. Thấy Bảo Phương bắt người tài xế ra, một người bèn lên tiếng chất vấn:
- Có phải anh cố tình làm vậy để cướp xe hàng hay không?
- Không! Không, tui không biết gì hết, có người sai tôi. Có hợp đồng rõ ràng đây – Người tài xế vội vàng trình ra tờ hợp đồng.
Trong lúc chờ thay lốp xe mới, người chỉ huy của bọn họ đã ra lệnh gọi điện thoại xác định lời người tài xế. Sau đó lại tiếp tục lên đường, vượt qua khỏi ranh giới nguy hiểm có thể phụ kích, và bắt đầu chuyển sang khu vực có thể xem là an toàn.
Trong lòng ai cũng mừng thầm, bắt đầu thả lỏng cảnh giới của mình. An tâm ngã người nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến lúc này, trời cũng chập tối, có thể dừng lại nghỉ ngơi và ăn cơm thoải mái. Tính cảnh giác cao độ được thả lỏng.
Nhưng họ không biết, tại thời điểm họ cho là an toàn này, chính là lúc bọn tội phạm hành động. Bọn chúng cố tình tạo ra hay vụ việc gây căng thẳng, khiến cho tất cả mọi người thấy mệt mỏi rồi nhân lúc họ mất cảnh giác rồi ra tay.
- Chưa?
- Ra ngoài một chút đi .
Bảo Phương ra ngoài đã thấy chiếc xe của Lăng Phong đậu ngay chỗ ngày hôm qua cô thấy, vẫn là khoảng không im lìm và tối mờ, lớp kinh đan khiến không ai biết được động tĩnh phía bên trong. Lần này Lăng Phong không bước xuống xe mà ngồi im chờ đợi Bảo Phương mở cửa chui vào bên trong. Lần này tài xế không có mặt, có lẽ anh ta đã đi nơi khác tránh mặt.
Bảo Phương vừa vào bên trong thì Lăng Phong đã vòng tay đón cô vào lòng mình.
- Sao anh lại tới đây? – Cô thỏ thẻ trong lòng Lăng Phong.
- Anh muốn gặp em – Lăng Phong phủ lên đỉnh đầu cô hơi thở của cậu đáp.
Bảo Phương liền nép đầu sát vào lòng ngực cậu, vòng tay của cậu siết chặt cô hơn, họ không cần nói nhiều thêm chỉ cần cảm nhận cảm giác có nhau lúc này là được.
- Ngày mai mấy giờ em xuất phát? – Lát sau Lăng Phong mới lên tiếng hỏi.
- 8 giờ .
- Đừng liều lĩnh..
- Ừhm….
- Phải tự bảo vệ mình.
- Ừhm….
- Không được để bị thương.
- Ừhm…
Lăng Phong siết cô chặt thêm nữa để cô nghe thấy tiếng đập mạnh vì lo lắng của cậu, Bảo Phương ngẩng đầu hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Còn. Còn rất nhiều ….nếu có thể anh chẳng muốn để em đi chút nào – Lăng Phong thở dài nói.
- Đó là nhiệm vụ của em mà – Cô nũng nịu nói.
- Rất nguy hiểm, bọn chúng nhất định trang bị vũ khí tốt – Lăng Phong không thôi lo lắng ngẫm nghĩ một lát nói – Hay đợi anh điều tra rõ xem hắn ta đang trốn ở đâu rồi em cho người đánh úp hắn là được.
- Không được đâu? Đã báo cáo lên cấp trên rồi, với lại số hàng này càng để đây lâu càng nguy hiểm hơn.
Nhưng nhìn nét mặt trầm xuống, hai chân mày chau lại của Lăng Phong, Bảo Phương thở dài, đưa tay xoa xoa vầng trán cậu rồi nói:
- Em sẽ thật cẩn thận, không để mình xảy ra chuyện gì đâu. Với lại kế hoạch anh vẽ ra vô cùng hoàn hảo, em tin bọn chúng sẽ sa lưới mà không bị mất mát gì.
Nói xong, cô chủ động nhổm người hôn Lăng Phong, cậu cũng nhiệt tình đáp lại.
Ổ trên lầu, một ánh mắt nhìn xuống chiếc xe, một ánh mắt trầm lặng mang đầy lo lắng.
***********
Trước khi xuất phát, Bảo Phương nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ:” Cẩn thận” . Cô khẽ chớp mắt mĩm cười, dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi những cũng có thể cho cô thêm lòng tin và nghị lực hoàn thành tốt nhiệm vụ vẫn chuyển lần này.
- Tất cả xuất phát – Một tiếng hô vang lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng trở về vị trí của mình rồi lên xe chuẩn bị xuất phát. Có ba chiếc xe đi theo hộ tống 1 chiếc xe hàng chở số vũ khí, một xe đi trước dẫn đầu, hai chiếc bọc hậu phía sau. Tất cả mọi người đều mang tâm trạng cực kì căng thẳng, ai cũng biết bọn tội phạm lần này nhất định đều mang theo súng. Nhưng để duy chuyển mà không bị chú, họ chọn một xe hàng của một hãng vẫn chuyển.
Gần đến chặn đường hẹp, đó là chặn đường dễ dàng bị đánh cướp nhất. Bởi vì con đường này vắng nhưng lại hẹp. Chỉ cần bọn tội phạm chặn đường ngay tại đây, chắc chắn sẽ có một trận chiến quyết liệt giành xe hàng. Tất cả mọi người đều căng thẳng, xe chạy suốt một tiếng đồng hồ, tức là một tiếng đồng hồ đó họ đều sống trong sự lo lắng bất an, không biết bọn chúng khi nào xuất hiện đánh chiếm.
Bỗng phía trước có một chiếc xe tải loại nhỏ, chạy có vẻ chậm chạp lại, khiến tất cả mọi người đều lo lắng, tay siết chặt khẩu súng của mình.
Chiếc xe tải sau một hồi khập khiểng thì dừng hẳn lại. Khiến cho mấy chiếc xe của họ đồng loạt dừng lại giữa đường.
Ngay tiếp đó, có hai chiếc xe từ phía trước chạy ngược chiều xe họ, hai chiếc xe khác cũng từ phía sau chạy lên . Rõ ràng là đoạn đường vắng này lại cùng lúc xuất hiện mấy chiếc xe cùng lúc, thật khiến người ta nghi ngờ, lo lắng bất an.
“ Đây là pháo…anh sẽ đặt quân xe ở gần đây gây áp lực nhưng anh không thể ăn pháo” – Bảo Phương nhớ lại lời Lăng Phong khi chỉ vào vị trí này. Cô bĩnh tĩnh ngồi yên quan sát. Quả nhiên một gã tài xế nhảy khỏi xe quan sát một lát rồi **** thề tức giận đá vào thành xe một cái thật mạnh
Hai chiếc xe phía trước chạy vụt qua rồi mất dạng mà không hề ngừng lại. Còn hai xe phía sau, bóp còi thúc giục inh ỏi. Mọi người mới bắt đầu thở phào nhẹ nhỏm đem tâm trạng thoải mái xuống xe hỏi người tài xế. - Không có gì chứ? – Một đồng chí bước xuống xe hỏi.
- Không có gì, chiếc xe này nó cũ quá rồi nên mới thế. Chắc có lẽ nó lại đình công nữa – Người tài xế hóm hỉnh đáp.
- Có thể đem xe tránh vàp phía trong một chút không, đây là xe công, đang trên đường làm việc.
- Chờ một chút – Gã tài xế nhìn hàng xe phía sau mình, bất đắc dĩ nói rồi lên xe khỏi động, cố lếch chiếc xe của mình vào trong lề nhường đường cho xem phái sau.
Mọi người vội vàng lên xe bắt đầu duy chuyển tiếp. Việc ăn uống được làm ngay trên xe. Thậm chí đến việc vệ sinh họ cũng không dám dừng lại
Trên đường đi là một khu sầm uất, mọi người có thể thở phào an lòng, bởi vì bọn chúng dám đánh cướp nơi này thì cũng khó lòng thoát thân.
Đi thêm một đoạn đường dài nữa, họ dừng lại ngay trạm xăng. Một là tiếp thêm xăng, hai là để cho mọi người có thể thoải mái thay phiên nhau đi vệ sinh.
Nhưng ở đây cũng có thể nói là giao điểm cuối cùng dễ dàng đánh cướp nhất.
Ở bãi đổ xe của trạm xăng có một xe hàng của cùng hãng xe này đang đậu ở đó, gã tài xế mặc áo đồng phục của chính cái hãng mà chiếc xe chở số vũ khí của cảnh sát, hắn kéo mũ sụp xuống che kín mặt, hai chân gác lên tay lái, hai tay thả lỏng phía trên đầu trong cậu ta như người vừa chạy một chuyến đường dài và bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ vài giây sau pháu lái xe đến đậu xong xong với chiếc xe chở hàng, hai chiếc xe hoàn toàn giống nhau, ngoại trừ việc hàng hóa bên trong và biển số xe bên ngoài là khác nhau. Hắn cũng đến lấy bơm xăng. - Này, tôi đi vệ sinh rồi ra trả tiền – Hắn ta hét lên với người nhân viên ở trạm xăng.
Hắn ta vừa đi vào bên trong thì chiếc xe của hắn bỗng nhiên bốc khói khiến tất cả mọi người một phen kinh hãi.
- Cháy…cháy…tiếng hét thất thanh vang lên chẳng rõ là của ai, bởi vì tất cả mọi người đều một phen thót tim khi nơi họ đang đứng là một trạm xăng, còn kế bên là một thùng vũ khí đạn dược.
- Trạm xăng bị cháy mất, mau dập lửa – Tiếng người nhân viên trạm xăng hét lên đầy lo lắng.
Mấy người nhân viên còn lại vội vàng chạy đi lấy bình chữa lửa. rồi nhanh chóng lao đến chiếc xe đang bốc cháy kia. Tài xế lái xe của xe hàng vội vã di chuyển xe đạn dược đi chỗ khác, nhưng rồi phát hiện xe đã bị nổ lớp lúc nào không hay biết, đành nằm chết dí tại chỗ.
Hoảng sợ xe sẽ bị nổ người tái xế vội lao xuống thoát thân. Trong khi mọi người đang ra sức mở cửa xe hàng đang bốc cháy kia. Nhưng nó bị khóa chặt quá, không tài nào mở ra được.
Bảo Phương lập tức lao vào bên trong nhà vệ sinh. Cô đạp mạnh cửa chĩa súng vào bên trong, người tài xế lúc nãy vẫn còn đang tiểu tiện, bị cánh cửa bất ngờ đập vào người liền hét lên. Sau đó hắn ta giận dữ quay sang định ắmng kẻ nào lại chơi trò ******* này. Hắn vừa mở miệng đã thấy khẩu súng của Bảo Phương chĩa vào mặt mình.
- Ra ngoài – Cô hét lên.
Hắn ta vội vàng ngậm miệng lại, dây kéo quần vẫn còn dang dở run run nói:
- Đừng giết tui. Muốn lấy tiền cứ lấy đi.
Nói xong hắn đưa tay định móc túi thì liền bị Bảo Phương đánh bật vào tường, cô nhanh chóng khống chế hắn. Lục xét người hắn nhưng hoàn toàn không có gì nguy hiểm cả.
- Tui chỉ có bao nhiêu tiền thôi – Hắn mếu máo kêu lên.
- Cảnh sát – Bảo Phương lấy tấm thẻ ngành của mình ra giơ trước mặt hắn ta, cơ mặt của hắn ta mới bắt đầu giản ra.
- Chị cảnh sát à, tui đã làm gì sai vậy? – Hắn quay mặt lại có chút sợ hãi hỏi.
- Ai bảo anh chạy xe này đến đây – Bảo Phương nghi hoặc nhìn anh ta hỏi.
- Có một khách hàng thuê tôi làm vậy mà. Họ bảo là đã thuê một xe chở hàng của hãng chạy đến con đường này, bảo tôi chờ ở đây để sang hàng rồi chở đi hai nơi. Họ còn bảo, khi thấy xe hàng đến thì cho xe chạy đến sát gần rồi kêu đổ xăng trong lúc chờ họ chuyển hàng, Tôi cũng tranh thủ đi vệ sinh trước.
- Anh không nghe mọi người la ó cháy rồi hay sao?
- Tôi đang đeo tai phone nghe nhạc mà, nên đâu có nghe mọi người kêu – Người tài xế vội giải thích.
- Theo tôi ra ngoài – Bảo Phương ngoắc tay kéo người đó ra ngoài.
Mọi người bên ngoài cũng đã phá được cửa để vào bên trong xe dập tắt lửa. Hóa ra bên trong xe chỉ là thiết bị tạo khói điều khiển từ xa. Bọn chúng cố tình gây hoang mang cho mọi người.
Cả một tổ đi bảo vệ, mặt người nào người nấy đều xanh xao cả lên, mặt đồ đầy mồ hôi nhìn chiếc máy tạo khói đầy tức giận. Thấy Bảo Phương bắt người tài xế ra, một người bèn lên tiếng chất vấn:
- Có phải anh cố tình làm vậy để cướp xe hàng hay không?
- Không! Không, tui không biết gì hết, có người sai tôi. Có hợp đồng rõ ràng đây – Người tài xế vội vàng trình ra tờ hợp đồng.
Trong lúc chờ thay lốp xe mới, người chỉ huy của bọn họ đã ra lệnh gọi điện thoại xác định lời người tài xế. Sau đó lại tiếp tục lên đường, vượt qua khỏi ranh giới nguy hiểm có thể phụ kích, và bắt đầu chuyển sang khu vực có thể xem là an toàn.
Trong lòng ai cũng mừng thầm, bắt đầu thả lỏng cảnh giới của mình. An tâm ngã người nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến lúc này, trời cũng chập tối, có thể dừng lại nghỉ ngơi và ăn cơm thoải mái. Tính cảnh giác cao độ được thả lỏng.
Nhưng họ không biết, tại thời điểm họ cho là an toàn này, chính là lúc bọn tội phạm hành động. Bọn chúng cố tình tạo ra hay vụ việc gây căng thẳng, khiến cho tất cả mọi người thấy mệt mỏi rồi nhân lúc họ mất cảnh giác rồi ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.