Chương 2
Thùy Dung Sin
17/02/2016
Nằm online Facebook không có gì đáng chú ý, cô chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì có tin nhắn từ nick lạ.
" Hi"- Dimond
" Ai thế?"- Sin
" Anh làm quen nhé!"-Dimond
" Oke!"- Chẳng hiểu sao cô lại đồng ý.
" Em tên gì?"- Dimond
"Sin!"
" Tên kì thế?"-Dimond
" Kệ người ta!"
" Em ở đâu thế?"-Dimond
" Ở đâu còn lâu mí nói! Đằng ấy sinh năm mấy?"
" 98 ^^"-Dimond
" Thế mà dám xưng anh à?"
" Em chưa nghe câu ... Thương thay số phận đàn bà, hơn ba bốn tuổi vẫn là đàn em à?"-Dimond
" Tào lao! Gọi chị đi nhóc! Chị 96 cơ..."
" Không! "-Dimond
Cô đọc xong không rép lại nữa ngủ luôn... Trước khi đi ngủ cô có thói quen uống một ly sữa nóng rồi nghe bản nhạc không lời ... Nằm lăn lóc mãi rồi mí chịu ngủ.
❤❤❤
10:05 a.m
" Cảm ơn vì ai đó đã mang đến em tiếng cười...
Điều mà em luôn thiếu từ khi chúng tôi xa rời..."
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, trong khi chủ nhân của nó vẫn ngủ ngon lành...
" Được nhìn em hạnh phúc là lí do khiến tôi muốn tồn tại... "
Sin mắt nhắm mắt mở tắt báo thức rồi bật dậy như cái lò so, lảo đảo ra mở cửa vươn vai chào buổi sáng.
- Hi e!
Giọng nói trầm của con trai vang lên bên tai.
- Chào anh!- Sin chào lại cho phải phép.
- Em không đi học à?
- Có ạ!
Cô vào trong nhà luôn, mở bài nhạc nhẹ rồi đi vscn. Cô không thích anh chàng hàng xóm cho lắm, vì anh ta làm bác sĩ. Từ khi người ấy ra đi, cô sợ bệnh viện, sợ thuốc, sợ cả bác sĩ luôn.
....
Trường đại học Kinh doanh Công nghệ Hà Nội.
Cô ủê oải leo từng bước chân lên cầu thang bộ, ngẩng mặt nhìn cái cầu thang leo gần chết mới đến tầng 4 là sao?
Cúi mặt vịn vào tường leo từng bậc một...
Bụp!
- Aaaá!!!
Bụp!
Cô bị một " vật thể lạ " quăng trúng đầu, loạng choạng và ngã ngửa về phía sau, chỗ khúc cua cầu thang, lưng đập vào tường đau muốn xỉu, đầu ong ong...
- Em có biết là ném trúng vào đầu người ta rồi không?
- Em...
Một người con trai cao dáo , mặc quần tây áo sơ mi đen chạy xuống khúc cua cầu thang xem nạn nhân có sao không. Cô gái kia cũng chạy đằng sau...
- Em không sao chứ? - người con trai đỡ cô đứng dậy hỏi han.
- A si! Tôi không sao!- cô không ngẩng mặt lên nhìn người đứng trước mặt mà chỉ dám nhìn chân.
- Anh đưa em xuống y tế!
Người con trai đỡ cô đi để mặc cô bạn gái đứng đằng sau á khẩu không nói được câu nào...
❤❤❤
Khi chấn tĩnh kiểm tra một loạt xong cô y tá đồng ý kí giấy chứng nhận bị bệnh và cho cô lên lớp.
- Em học phòng nào! Anh đưa em lên lớp...- Người con trai kia vẫn ở ngoài chờ cô nãy giờ.
- Cảm ơn! Tôi tự đi được!
Cô từ chối thẳng thừng và nhanh chân đi về phía thang máy. Đã là giờ học nên thang máy không có người mà cũng chẳng phải chờ lâu tắc thang như đầu giờ.
"tinh"
Cô leo lên tầng 7 nhà A... Đưa giấy y tế cho cô giáo rồi kiếm cho mình một chỗ ngồi xuống học mặc kệ những câu hỏi han của lũ bạn cùng lớp.
Vừa mở máy ra online Facebook đã có tin nhắn đến.
" Ê em!"-Dimond
" Chị giết mi giờ!"- Sin
" Đừng nóng! Bà cô của tôi! Nhanh già lắm!"-Dimond
" Sáng chưa đánh răng hả em?"- Sin.
" Thôi không đùa nữa!" - Dimond
" Hâm!"- Sin
" Đi uống trà sữa với tôi đi?"-Dimond
" Không rảnh!"- Sin
" Đi đi ... Đi mà! Tí về mấy giờ tôi đón?"-Dimond
" Biết tôi ở đâu mà đón"- Sin
" Biết ! "- Dimond
" Ở đâu?"- Sin
" Trường đại học Kinh Kông"- Dimond
" Điều tra ác nhỉ?"- Sin
" Hehe! Tôi mà lại! Thế nhé... Tí về tôi đợi ở cổng trường vứt số đt của chj đây!-Dimond
" Xxxxxxxxx"- Sin
" Oki! Tôi nháy qua rồi đấy!"-Dimond
Cô tắt máy và bắt đầu chăm chỉ nghe giảng, chẳng hiểu sao cô lại đồng ý đi gặp một người không quen một cách dễ dàng như vậy. Lần đầu đấy! Không chút cảnh giác.
Cô lê từng bước chân trên dãy hành lang dẫn ra cổng...
" Cảm ơn vì ai đó đã mang đến em tiếng cười, ... Điều mà em luôn thiếu từ khi chúng tôi xa rời"
- Alo! Ai thế?
- "Dimond! Nhìn ra cổng đi, áo phông đen, quần ngố, xe vespa..."- giọng nói vang lên trong loa.
- Okê!
Cô đưa mắt nhìn theo chỉ dẫn và nhận ra ngay, trông thằng nhóc còn đẹp trai hơn trong hình, ... Đáp lại cô bằng một cái nhún vai thích thú, thằng nhóc cúp máy.
- Sao biết người ta mà gọi!
- Tôi chưa bao giờ muốn biết về người khác mà phải tốn sức!
- Ghê cơ! Giờ đi đâu nhóc? - cô ngồi lên xe nhưng vẫn không quên hỏi địa chỉ sắp đến.
- Yên tâm! Đi sẽ biết.
Dimond cho xe chạy ra khỏi trường hòa vào đường lớn, có vẻ bí mật.
.....15p sau....
Thằng nhóc cho xe đỗ lại trước một nhà hàng đồ Trung Quốc.
- Tới đây làm gì?- Sin ngẩn ngơ nhìn cái biển hiệu rồi lại nhìn thằng nhóc.
- Ngố! Tới nhà hàng để ăn chứ không nhẽ tới để ngủ?- kí đầu cô một cái.
- Au... Hic! Chết tiệt ... - xoa đầu lầm bầm, nhảy xuống xe dậm chân cau mày nhìn thằng nhóc .
- Đi thôi ! Bà cô già của tôi...- Dimond kéo tay cô vào trong.
Phụ vụ giúp họ mở cửa.
- Còn phòng riêng không? - DDimond hỏi nhỏ phục vụ.
- Còn thưa quý khách!- phục vụ trẻ tuổi lịch sự thưa và dắt họ đến một căn phòng.
Cô dường như bị choáng ngợp bởi vẻ sang trọng xa hoa của nhà hàng này, cứ mải nhìn mãi cho đến khi bị Dimond
dắt vào bàn ăn mí ngơ ngác không biết đây là đâu.
- Gọi món đi bà cô của tôi!-Dimond
đưa cho cô một menu.
- Nhóc gọi đi! Ăn gì cũng được!- cô đặt menu xuống.
- Okê! Cho tôi.......v...v..bla bla!- Dimond
đọc một loạt mà khiến cô hoa cả mắt.
- Gọi nhiều vậy ăn sao hết!?- cô chợn chừng mắt.
- Khỏi lo!
- Nhóc có đủ kinh tế không thế?
- Không đủ tí cắm chị ở đây rửa bát!:/
- Ặccc...
Một lạt sau đồ ăn được mang lên, cô nhìn một loạt món nào cũng có ớt, mà khổ nỗi là cô không ăn được ớt... Nên chỉ biết ngồi nhìn.
- Ăn đi! Sao chị không ăn? Không ngon sao? Thử món này đi ngon lắm...-Dimond
gắp cho cô một miếng gì mà cô cũng không rõ nó là cái gì nữa.
Cô đưa lên miệng thử, mới tới đầu lưỡi thôi đã nhả ra hết.
- Cay quá đi! Nước nước. ....- Mặt nhăn mày nhó, tay quạt lưỡi.
- Nước đây! - Dimond đưa cho cô một ly nước lọc.
Cô vội vàng cầm lấy uống một hơi mới có thể giảm bớt vị đắng trong lưỡi.
- Kinh dị!
Dimond nhún nhún vai như biết lỗi lắm, rồi gọi phục vụ mang cho cô một ly kem tươi.
- Sao nhóc biết chị thích kem ?
- Tôi tên Nhật Linh! Không phải nhóc này nhóc nọ nhé!
- Ừa biết rồi!
Hai người gọi một bàn ăn nhưng không hề động đũa mà cứ ngồi đấu khẩu chí chóe mãi.
❤❤❤
Nhật Linh đưa cô đi lượn , đi chơi hết buổi chiều, cho đến khi màn đêm buông xuống.
- Chị muốn đi đâu giờ?
Nhật Linh chạy xe chậm chậm trên đường Bà Triệu, cô ngồi sau im lặng để gió thổi mái tóc dài tung bay trong gió.
- Đi bộ!- đáp lại theo cảm tính.
- Okê!
Nhật Linh đưa cô lên bờ hồ Gươm, gửi xe rồi cùng cô dạo bộ. Cô vu vơ bước từng bước nhẹ trên lề phố, Nhật Linh bước đi đằng sau, nhìn bóng cô sao mà cô đơn quá, thằng nhóc vội vàng đuổi theo đi ngang bằng với cô.
- Chị có tâm sự?
Cô im lặng không muốn trả lời, nhắm mắt lại hít hà mùi thơm hoa sữa thoang thoảng trong không khí. Nhật Linh cũng biết ý im lặng đi bên cô.
- Cô chú ơi! Mua cho con 1 cây kẹo bông nha!?
Một bé gái xinh xắn bán rao kẹo lên tiếng mời phá tan sự im lặng nãy giờ.
Cô nhìn bé gái rồi mở túi sách lấy ra tờ polime xoa đưa cho bé gái, rồi xoa đầu bé.
- Cô cho con! Coi như cô tặng cây kẹo lại cho con nhé?
- Mẹ con dặn là không được lấy tiền của người khác!- bé gái nhìn cô rụt rè.
- Không sao cô cho!
- Không được đâu cô! Kẹo của cô này!- bé gái nhất định không lấy, rút một cây kẹo bông đưa cho cô.
- Được! Cô cảm ơn! Ngoan quá!
- Con chào cô chú!
Đứa bé cúi chào hai người rồi chạy đi , từng bước chân thoăn thoắt , cái bóng bé nhỏ hòa vào dòng người đi bộ.
- Cho nhóc!
Cô đưa cây kẹo bông cho Nhật Linh trong khi thằng bé vẫn nhìn cô ngạc nhiên.
- Ơ!
Nhật Linh gãi đầu đuổi theo kịp cô, mặt đỏ vì ngại, lần đầu tiên trong đời cầm cái thứ trắng trắng hồng hồng này trong tay, thứ mà chỉ có bọn con gái hay mấy đứa con nít mí thích.
- Ăn đi! Ngon lắm đấy!- cô nháy mắt tinh nghịch.
- Sao chị không ăn bắt tôi ăn?
- Không ăn thì mang đây!- cô giật lại cây kẹo bông và ăn ngon lành. Vừa ăn vừa cười típ mắt.
- Chị đúng là hàng độc!
Cả hai đi bộ đến gần 10h thì Nhật Linh kêu mỏi chân mí đói. Cô nhìn thằng nhóc lắc đầu theo kiểu " chông thế mà yếu". Rồi cô dắt thằng nhóc đi ăn lem chua rán vỉa hè.
- Cái thứ này ăn có chết không?- Nhật Linh nhìn cô ăn mà trực ói.
- Đúng là thiếu gia! Không ăn thì để chị đây ăn hết!
- Hic!- bị cô kích đểu, cuối cùng lấy hết can đảm đưa cái xiên lên miệng cắn thử.- Ngon quá!
- Ngon quá ý chứ! Hơn hẳn cái nhà hàng sang trọng kia!- cô cười tít.
Nhật Linh ăn liền tù tì cuối cùng tranh cả phần của cô, hai đứa chí chóe khiến cô chủ quán phải lắc đầu cười. Đúng là con nít.
Nhật Linh nhận ra đây là lần đầu tiên trong đời thằng nhóc thấy vui thật sự, chọn vẹn một ngày. Tất cả là nhờ cô mà Nhật Linh hiểu thêm được nhiều thứ trong cuộc sống.
❤❤❤
11h Nhật Linh chở cô về nhà , thằng nhóc muốn vào chơi nhưng đã bị cô đuổi về vì lí do muộn rồi để hôm khác. Thằng nhóc đành ngậm ngùi ra về.
Cô tắm rửa rồi ngồi trước bàn máy tính mở bản nhạc tâm trạng lên nghe. Từng giai điệu mang tâm trạng của cô hiện tại...
"Yêu nhau không đắn đo
Rời xa nhau chẳng luyến lưu
Tình yêu..vỡ tan khi lòng ai trót mang dối gian.
Khi yêu chẳng nghĩ suy
Giờ quay lưng..biết trách ai
Thì xem như..chúng ta không còn nợ nhau.
Hẹn thề làm chi nhưng rồi có nhớ được gì..?
Yêu nhau đến đâu cũng phải rời xa
Mệt nhoài tìm nhau nhưng sao ai nỡ lòng bước đi theo một người.. bỏ phía sau lưng một người.
Người thật lòng sao phải ôm đau đớn một mình
Còn kẻ dối gian sao vẫn hạnh phúc
Thật lòng làm chi rồi nay đau đớn chẳng có ai bên cạnh ta..chỉ mỗi ta vỗ về thôi.
Yêu nhau không đắn đo
Rời xa nhau chẳng luyến lưu
Tình yêu..vỡ tan khi lòng ai trót mang dối gian.
Khi yêu chẳng nghĩ suy
Giờ quay lưng..biết trách ai
Thì xem như..chúng ta không còn nợ nhau.
Người thật lòng sao phải ôm đau đớn một mình
Còn kẻ dối gian sao vẫn hạnh phúc
Thật lòng làm chi rồi nay đau đớn chẳng có ai bên cạnh ta..chỉ mỗi ta vỗ về thôi.
" Mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn đau ""
Đăng nhập Facebook xem có thông báo trên page lớp không. Lướt xem một lát rồi đóng máy tắt điện đi ngủ.
Kết thúc một ngày mệt mỏi.
" Hi"- Dimond
" Ai thế?"- Sin
" Anh làm quen nhé!"-Dimond
" Oke!"- Chẳng hiểu sao cô lại đồng ý.
" Em tên gì?"- Dimond
"Sin!"
" Tên kì thế?"-Dimond
" Kệ người ta!"
" Em ở đâu thế?"-Dimond
" Ở đâu còn lâu mí nói! Đằng ấy sinh năm mấy?"
" 98 ^^"-Dimond
" Thế mà dám xưng anh à?"
" Em chưa nghe câu ... Thương thay số phận đàn bà, hơn ba bốn tuổi vẫn là đàn em à?"-Dimond
" Tào lao! Gọi chị đi nhóc! Chị 96 cơ..."
" Không! "-Dimond
Cô đọc xong không rép lại nữa ngủ luôn... Trước khi đi ngủ cô có thói quen uống một ly sữa nóng rồi nghe bản nhạc không lời ... Nằm lăn lóc mãi rồi mí chịu ngủ.
❤❤❤
10:05 a.m
" Cảm ơn vì ai đó đã mang đến em tiếng cười...
Điều mà em luôn thiếu từ khi chúng tôi xa rời..."
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, trong khi chủ nhân của nó vẫn ngủ ngon lành...
" Được nhìn em hạnh phúc là lí do khiến tôi muốn tồn tại... "
Sin mắt nhắm mắt mở tắt báo thức rồi bật dậy như cái lò so, lảo đảo ra mở cửa vươn vai chào buổi sáng.
- Hi e!
Giọng nói trầm của con trai vang lên bên tai.
- Chào anh!- Sin chào lại cho phải phép.
- Em không đi học à?
- Có ạ!
Cô vào trong nhà luôn, mở bài nhạc nhẹ rồi đi vscn. Cô không thích anh chàng hàng xóm cho lắm, vì anh ta làm bác sĩ. Từ khi người ấy ra đi, cô sợ bệnh viện, sợ thuốc, sợ cả bác sĩ luôn.
....
Trường đại học Kinh doanh Công nghệ Hà Nội.
Cô ủê oải leo từng bước chân lên cầu thang bộ, ngẩng mặt nhìn cái cầu thang leo gần chết mới đến tầng 4 là sao?
Cúi mặt vịn vào tường leo từng bậc một...
Bụp!
- Aaaá!!!
Bụp!
Cô bị một " vật thể lạ " quăng trúng đầu, loạng choạng và ngã ngửa về phía sau, chỗ khúc cua cầu thang, lưng đập vào tường đau muốn xỉu, đầu ong ong...
- Em có biết là ném trúng vào đầu người ta rồi không?
- Em...
Một người con trai cao dáo , mặc quần tây áo sơ mi đen chạy xuống khúc cua cầu thang xem nạn nhân có sao không. Cô gái kia cũng chạy đằng sau...
- Em không sao chứ? - người con trai đỡ cô đứng dậy hỏi han.
- A si! Tôi không sao!- cô không ngẩng mặt lên nhìn người đứng trước mặt mà chỉ dám nhìn chân.
- Anh đưa em xuống y tế!
Người con trai đỡ cô đi để mặc cô bạn gái đứng đằng sau á khẩu không nói được câu nào...
❤❤❤
Khi chấn tĩnh kiểm tra một loạt xong cô y tá đồng ý kí giấy chứng nhận bị bệnh và cho cô lên lớp.
- Em học phòng nào! Anh đưa em lên lớp...- Người con trai kia vẫn ở ngoài chờ cô nãy giờ.
- Cảm ơn! Tôi tự đi được!
Cô từ chối thẳng thừng và nhanh chân đi về phía thang máy. Đã là giờ học nên thang máy không có người mà cũng chẳng phải chờ lâu tắc thang như đầu giờ.
"tinh"
Cô leo lên tầng 7 nhà A... Đưa giấy y tế cho cô giáo rồi kiếm cho mình một chỗ ngồi xuống học mặc kệ những câu hỏi han của lũ bạn cùng lớp.
Vừa mở máy ra online Facebook đã có tin nhắn đến.
" Ê em!"-Dimond
" Chị giết mi giờ!"- Sin
" Đừng nóng! Bà cô của tôi! Nhanh già lắm!"-Dimond
" Sáng chưa đánh răng hả em?"- Sin.
" Thôi không đùa nữa!" - Dimond
" Hâm!"- Sin
" Đi uống trà sữa với tôi đi?"-Dimond
" Không rảnh!"- Sin
" Đi đi ... Đi mà! Tí về mấy giờ tôi đón?"-Dimond
" Biết tôi ở đâu mà đón"- Sin
" Biết ! "- Dimond
" Ở đâu?"- Sin
" Trường đại học Kinh Kông"- Dimond
" Điều tra ác nhỉ?"- Sin
" Hehe! Tôi mà lại! Thế nhé... Tí về tôi đợi ở cổng trường vứt số đt của chj đây!-Dimond
" Xxxxxxxxx"- Sin
" Oki! Tôi nháy qua rồi đấy!"-Dimond
Cô tắt máy và bắt đầu chăm chỉ nghe giảng, chẳng hiểu sao cô lại đồng ý đi gặp một người không quen một cách dễ dàng như vậy. Lần đầu đấy! Không chút cảnh giác.
Cô lê từng bước chân trên dãy hành lang dẫn ra cổng...
" Cảm ơn vì ai đó đã mang đến em tiếng cười, ... Điều mà em luôn thiếu từ khi chúng tôi xa rời"
- Alo! Ai thế?
- "Dimond! Nhìn ra cổng đi, áo phông đen, quần ngố, xe vespa..."- giọng nói vang lên trong loa.
- Okê!
Cô đưa mắt nhìn theo chỉ dẫn và nhận ra ngay, trông thằng nhóc còn đẹp trai hơn trong hình, ... Đáp lại cô bằng một cái nhún vai thích thú, thằng nhóc cúp máy.
- Sao biết người ta mà gọi!
- Tôi chưa bao giờ muốn biết về người khác mà phải tốn sức!
- Ghê cơ! Giờ đi đâu nhóc? - cô ngồi lên xe nhưng vẫn không quên hỏi địa chỉ sắp đến.
- Yên tâm! Đi sẽ biết.
Dimond cho xe chạy ra khỏi trường hòa vào đường lớn, có vẻ bí mật.
.....15p sau....
Thằng nhóc cho xe đỗ lại trước một nhà hàng đồ Trung Quốc.
- Tới đây làm gì?- Sin ngẩn ngơ nhìn cái biển hiệu rồi lại nhìn thằng nhóc.
- Ngố! Tới nhà hàng để ăn chứ không nhẽ tới để ngủ?- kí đầu cô một cái.
- Au... Hic! Chết tiệt ... - xoa đầu lầm bầm, nhảy xuống xe dậm chân cau mày nhìn thằng nhóc .
- Đi thôi ! Bà cô già của tôi...- Dimond kéo tay cô vào trong.
Phụ vụ giúp họ mở cửa.
- Còn phòng riêng không? - DDimond hỏi nhỏ phục vụ.
- Còn thưa quý khách!- phục vụ trẻ tuổi lịch sự thưa và dắt họ đến một căn phòng.
Cô dường như bị choáng ngợp bởi vẻ sang trọng xa hoa của nhà hàng này, cứ mải nhìn mãi cho đến khi bị Dimond
dắt vào bàn ăn mí ngơ ngác không biết đây là đâu.
- Gọi món đi bà cô của tôi!-Dimond
đưa cho cô một menu.
- Nhóc gọi đi! Ăn gì cũng được!- cô đặt menu xuống.
- Okê! Cho tôi.......v...v..bla bla!- Dimond
đọc một loạt mà khiến cô hoa cả mắt.
- Gọi nhiều vậy ăn sao hết!?- cô chợn chừng mắt.
- Khỏi lo!
- Nhóc có đủ kinh tế không thế?
- Không đủ tí cắm chị ở đây rửa bát!:/
- Ặccc...
Một lạt sau đồ ăn được mang lên, cô nhìn một loạt món nào cũng có ớt, mà khổ nỗi là cô không ăn được ớt... Nên chỉ biết ngồi nhìn.
- Ăn đi! Sao chị không ăn? Không ngon sao? Thử món này đi ngon lắm...-Dimond
gắp cho cô một miếng gì mà cô cũng không rõ nó là cái gì nữa.
Cô đưa lên miệng thử, mới tới đầu lưỡi thôi đã nhả ra hết.
- Cay quá đi! Nước nước. ....- Mặt nhăn mày nhó, tay quạt lưỡi.
- Nước đây! - Dimond đưa cho cô một ly nước lọc.
Cô vội vàng cầm lấy uống một hơi mới có thể giảm bớt vị đắng trong lưỡi.
- Kinh dị!
Dimond nhún nhún vai như biết lỗi lắm, rồi gọi phục vụ mang cho cô một ly kem tươi.
- Sao nhóc biết chị thích kem ?
- Tôi tên Nhật Linh! Không phải nhóc này nhóc nọ nhé!
- Ừa biết rồi!
Hai người gọi một bàn ăn nhưng không hề động đũa mà cứ ngồi đấu khẩu chí chóe mãi.
❤❤❤
Nhật Linh đưa cô đi lượn , đi chơi hết buổi chiều, cho đến khi màn đêm buông xuống.
- Chị muốn đi đâu giờ?
Nhật Linh chạy xe chậm chậm trên đường Bà Triệu, cô ngồi sau im lặng để gió thổi mái tóc dài tung bay trong gió.
- Đi bộ!- đáp lại theo cảm tính.
- Okê!
Nhật Linh đưa cô lên bờ hồ Gươm, gửi xe rồi cùng cô dạo bộ. Cô vu vơ bước từng bước nhẹ trên lề phố, Nhật Linh bước đi đằng sau, nhìn bóng cô sao mà cô đơn quá, thằng nhóc vội vàng đuổi theo đi ngang bằng với cô.
- Chị có tâm sự?
Cô im lặng không muốn trả lời, nhắm mắt lại hít hà mùi thơm hoa sữa thoang thoảng trong không khí. Nhật Linh cũng biết ý im lặng đi bên cô.
- Cô chú ơi! Mua cho con 1 cây kẹo bông nha!?
Một bé gái xinh xắn bán rao kẹo lên tiếng mời phá tan sự im lặng nãy giờ.
Cô nhìn bé gái rồi mở túi sách lấy ra tờ polime xoa đưa cho bé gái, rồi xoa đầu bé.
- Cô cho con! Coi như cô tặng cây kẹo lại cho con nhé?
- Mẹ con dặn là không được lấy tiền của người khác!- bé gái nhìn cô rụt rè.
- Không sao cô cho!
- Không được đâu cô! Kẹo của cô này!- bé gái nhất định không lấy, rút một cây kẹo bông đưa cho cô.
- Được! Cô cảm ơn! Ngoan quá!
- Con chào cô chú!
Đứa bé cúi chào hai người rồi chạy đi , từng bước chân thoăn thoắt , cái bóng bé nhỏ hòa vào dòng người đi bộ.
- Cho nhóc!
Cô đưa cây kẹo bông cho Nhật Linh trong khi thằng bé vẫn nhìn cô ngạc nhiên.
- Ơ!
Nhật Linh gãi đầu đuổi theo kịp cô, mặt đỏ vì ngại, lần đầu tiên trong đời cầm cái thứ trắng trắng hồng hồng này trong tay, thứ mà chỉ có bọn con gái hay mấy đứa con nít mí thích.
- Ăn đi! Ngon lắm đấy!- cô nháy mắt tinh nghịch.
- Sao chị không ăn bắt tôi ăn?
- Không ăn thì mang đây!- cô giật lại cây kẹo bông và ăn ngon lành. Vừa ăn vừa cười típ mắt.
- Chị đúng là hàng độc!
Cả hai đi bộ đến gần 10h thì Nhật Linh kêu mỏi chân mí đói. Cô nhìn thằng nhóc lắc đầu theo kiểu " chông thế mà yếu". Rồi cô dắt thằng nhóc đi ăn lem chua rán vỉa hè.
- Cái thứ này ăn có chết không?- Nhật Linh nhìn cô ăn mà trực ói.
- Đúng là thiếu gia! Không ăn thì để chị đây ăn hết!
- Hic!- bị cô kích đểu, cuối cùng lấy hết can đảm đưa cái xiên lên miệng cắn thử.- Ngon quá!
- Ngon quá ý chứ! Hơn hẳn cái nhà hàng sang trọng kia!- cô cười tít.
Nhật Linh ăn liền tù tì cuối cùng tranh cả phần của cô, hai đứa chí chóe khiến cô chủ quán phải lắc đầu cười. Đúng là con nít.
Nhật Linh nhận ra đây là lần đầu tiên trong đời thằng nhóc thấy vui thật sự, chọn vẹn một ngày. Tất cả là nhờ cô mà Nhật Linh hiểu thêm được nhiều thứ trong cuộc sống.
❤❤❤
11h Nhật Linh chở cô về nhà , thằng nhóc muốn vào chơi nhưng đã bị cô đuổi về vì lí do muộn rồi để hôm khác. Thằng nhóc đành ngậm ngùi ra về.
Cô tắm rửa rồi ngồi trước bàn máy tính mở bản nhạc tâm trạng lên nghe. Từng giai điệu mang tâm trạng của cô hiện tại...
"Yêu nhau không đắn đo
Rời xa nhau chẳng luyến lưu
Tình yêu..vỡ tan khi lòng ai trót mang dối gian.
Khi yêu chẳng nghĩ suy
Giờ quay lưng..biết trách ai
Thì xem như..chúng ta không còn nợ nhau.
Hẹn thề làm chi nhưng rồi có nhớ được gì..?
Yêu nhau đến đâu cũng phải rời xa
Mệt nhoài tìm nhau nhưng sao ai nỡ lòng bước đi theo một người.. bỏ phía sau lưng một người.
Người thật lòng sao phải ôm đau đớn một mình
Còn kẻ dối gian sao vẫn hạnh phúc
Thật lòng làm chi rồi nay đau đớn chẳng có ai bên cạnh ta..chỉ mỗi ta vỗ về thôi.
Yêu nhau không đắn đo
Rời xa nhau chẳng luyến lưu
Tình yêu..vỡ tan khi lòng ai trót mang dối gian.
Khi yêu chẳng nghĩ suy
Giờ quay lưng..biết trách ai
Thì xem như..chúng ta không còn nợ nhau.
Người thật lòng sao phải ôm đau đớn một mình
Còn kẻ dối gian sao vẫn hạnh phúc
Thật lòng làm chi rồi nay đau đớn chẳng có ai bên cạnh ta..chỉ mỗi ta vỗ về thôi.
" Mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn đau ""
Đăng nhập Facebook xem có thông báo trên page lớp không. Lướt xem một lát rồi đóng máy tắt điện đi ngủ.
Kết thúc một ngày mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.