Chương 5
Thùy Dung Sin
17/02/2016
Hôm nay cô có tiết thể dục bên Từ Sơn , mặc bộ đồng phục thể dục của trường có in logo sau lưng, chọn cho mình đôi giầy adidas trắng sọc đen, tóc cột cao năng động, vai khoác chiếc balo đen... Bước lên xe bus của trường.
- Chú Trung ơi! Cho cháu ghế đầu nhé! Cháu say xe...- cô nhìn bác tài mắt long lanh.
- Rồi! Cô nương...
Cô điểm danh rồi lên xe luôn, cố nín thở, ngậm kẹo cho đỡ say. Khổ thân người say xe đi có một đoạn đường mà tưởng là đi vào cõi chết. Xe bắt đầu chạy, lúc này cô mới để ý ghế bên cạnh có người ngồi, người bên cạnh đội chiếc mũ lưỡi trai kín mặt.
- Nhìn đủ chưa?- người đó đột nhiên lên tiếng khiến cô giật mình nuốt tuột luôn viên kẹo vô họng và ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy dàn dụa.
- Ặc....ặc...
Người bên cạnh bỏ mũ ra càng khiến cô sặc hơn. " Sao lại là anh ta?" Cô chỉ nghĩ chứ không nói nổi lên lời, vì sợ mở miệng sẽ ói hết, cô đang có dấu hiệu say xe.
- Khăn giấy đây, nước đây! Có cần phải phản ứng thế không?- Nhật Long đưa cho cô chai nước với bịch khăn ướt.
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi đi học bổ sung!
Vậy là không khí lại chở về im lặng, không ai nói với ai câu nào. Khoảng 20 phút sau xe đã đến nơi, bác tài mở cửa cho mọi người xuống. Cô lao một mạch vào nhà vệ sinh gần nhất để giải quyết mớ cồn cào trong ruột.
Khi quay trở lại căn- tin cô bơ phờ dựa vào tường ngồi nghỉ. Nhật Long tự dưng xuất hiện vứt cho cô chai nước khoáng.
- Cảm ơn!
- Đã yếu còn ra gió! Từ mai đi xe máy ý.
- Xe đâu mà đi!
- Tôi chở!
Đúng lúc đó thì tiếng còi tập trung của thầy vang lên.
❤ ❤❤
Thầy thể chất rất nghiêm bắt tập suốt, tiết đầu học bóng bàn, tiết sau học bóng chuyền. Cô tập bóng bàn một lúc thở không ra hơi nên ngồi nghỉ. Đến khi ra sân tập bóng chuyền cô tập rất nghiêm túc, cố gắng theo kịp bạn bè.
Thầy để cho mọi người tự tập với nhau,.
" Bụp"
- Á!!!
Một trái bóng bay lạc hướng đập thẳng vào đầu cô, cô chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lảo đảo ngã khụy xuống sân tập.
" tí ... Tách... Tí...tách...tách..."
Từng giọt máu chảy xuống nền bê tông, cô đưa tay bịt mũi... Mắt tối xầm, cô không hay chuyện gì xảy ra nữa.
- Này! Đanh đá! Cô làm sao thế? Mở mắt ra đi...
- Bị làm sao thế?
- Chỉ là trái bóng bay vào đầu thôi mà, có cần nghiêm trọng vậy không?
bla ...bla...
Mọi người xúm lại xem, tiếng xì xào bàn tán nhưng không ai có ý định đưa cô xuống phòng y tế.
- Có chuyện gì thế?- tiếng thầy thể chất, đám đông đứng giãn ra cho thầy vào.
- Mau tránh ra!- Nhật Long bế cô dạy đưa vào phòng y tế.
Đám đông cũng giải tán, quay lại tập luyện, chỉ có lớp trưởng và thầy thể chất là đi theo xem có chuyện gì nghiêm trọng không.
...... Phòng y tế......
Cô giáo y tế đang thúc dục đặt cô vào giường bệnh để kiểm tra. Khi cô y tế chuẩn bị đưa ống nghe vào khám thì cô đột nhiên mở mắt.
- Đây là đâu?- Cô như tự hỏi.
- Phòng y tế! Để cô kiểm tra sức khỏe cho em! - Trong phòng khám lúc này chỉ còn một mình cô y tế, mọi người đều bị đuổi ra hành lang.
- Á! Em khỏe rồi! Không cần khám đâu ạ! Vừa nãy em hơi choáng thôi, em không sao.hihi.
- Thật là khỏe chứ?- cô y tế có vẻ nghi ngờ.
- Hihi. Em khỏe thật mà!- cô cố cười thật tươi để thể hiện " mình khỏe".
Sau một hồi thuyết phục cùng chứng minh cuối cùng cô y tế cũng để cô ra về. Vừa ra đến cửa cô đã bị Nhật Long cùng lớp trưởng hỏi thăm rối cả lên. Không có thầy giáo ở đây, chắc thầy quay lại sân tập rồi, nhìn đồng hồ đã hết giờ tập rồi.
Thấy cô không sao lớp trưởng cũng quay lại sân lấy đồ ra về.
Trên xe bus cô ngủ ngon lành, đầu ngả vào vai ai kia . Còn ai kia cứ nhìn cô chằm chằm , chưa thấy cô gái nào ngủ mà xấu tính như cô, cái mày cứ cau lại không chịu giãn ra dù chỉ vài giây như thể khó chịu lắm trong khi người phải khó chịu là ai kia.
❤❤❤
Cô hơi mệt nên tắm rửa xong, pha một ly sữa uống xong lên giường nằm ôm laptop online Facebook...
" Nhóc! "- Đông Cubin
" Sao vậy chú?"- Sin
" Cho chú số Tũn!"- Đông Cubin
" Để chú làm gì thế?"-Sin
" Chú thích Tũn mất rồi!"-Đông Cubin
Một cảm giác nhói chạy thẳng vào tim, cô như chết sững, sao lại thế chứ? Người mà cô có cảm tình lại không thích cô mà là thích bạn cô. Trái tim như nghẹn lại, co thắt bắt đầu khó thở. Cô ngồi lấy tay ôm lồng ngực...
" Cảm ơn vì ai đó đã mang đến em tiếng cười...."
Chuông điện thoại reo, cô nhìn màn hình nhấp nháy dòng chữ " Chú Đông is calling". Cô cố chịu cơn đau hít thở đều đều... Bấm nút nghe máy.
- Alo!
-" Sao? Cho chú số đi!"
- Chú tán nó làm gì, nó không yêu ai đâu!
-" Kệ! Cứ cho chú đi!"
Cô cúp máy và soạn một dòng số, gửi xong cô uống vài viên thuốc, cố chờ cơn đau dịu xuống.
"tin.tin"
" Mày cho chú Đông của mày số của tao à?"- tin nhắn sms của Tũn.
" ukm! Tao xin lỗi! "- cô rép lại.
" Con hâm! Sao mày kêu là mày thích nó mà!"- Tũn.
" Nhưng tao..."- Sin
" Yên tâm tao không yêu ai đâu! Tao chỉ yêu thằng Minh thôi! Có nó là đủ rồi!"- Tũn.
" Tao tin mày! Nhưng chắc tao không dám nói ra tình cảm của mình quá!"- Sin.
" Con điên! Yêu thì nói yêu sợ gì! Cố lên! Trước tao còn tán Minh nữa là! Haha"- Tũn.
" ưm! "- Sin.
Hai người cứ nhắn tin qua lại đến khi cô ngủ quên mí thôi.
❤❤❤
Hôm sau cô chưa ngủ dậy đã nghe tiếng Nhật Linh nhí nhéo ngoài cửa.
- Chị Sin! Mở cửa!
- Làm gì mà như phá nhà tôi vậy ông tướng!
Cô ngoáp ngoáp mở cánh cửa cho Nhật Linh vào. Chưa vào đến nhà thằng nhóc đã đưa tay sờ đầu cô một lượt.
- Làm gì thế?- cô hất ra.
- Nghe nói hôm qua chị bị bóng đập vào đầu...
- Thông tin nhanh nhỉ! Không sao! Tôi khỏe! Ông tướng không phải lo!
Cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, Nhật Linh ngồi xuống ghế mặt có vẻ không vui.
- Em đưa chị đi viện kiểm tra!
- Mày mà còn nhắc đến viện nữa thì tốt nhất đi ra khỏi nhà chị!- cô nói vọng ra trong nhà vệ sinh.
- Thôi được rồi! Chị ăn gì chưa?- Nhật Linh đành giảm hòa.
- Chưa!
- Thay đồ đi ! Em chở chị đi ăn!
Một lúc sau, Nhật Linh đưa cô đi ăn bún ngan, rút kinh nghiệm lần trước không ăn nhà hàng nữa, mắc công bà chị lại gào hét.
Hai chị em đang ăn ngon lành thì người thứ ba xuất hiện.
- Linh!
- Ơ ! Anh hai! Sao hai ở đây?
Câu nói của Nhật Linh khiến cô đang ăn tí thì phun ra hết.
- Đi ăn mảnh nhá!- Nhật Long cốc đầu thằng nhóc một cái rồi tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
- Chào! Chúng ta lại gặp!- Nhật Long quay sang nhìn cô.
- Chào anh!
Cô chỉ biết cúi đầu ăn cho đỡ ngượng, không dám ngẩng mặt lên nhìn.
- Cho một bò tái!- Nhật Long gọi phục vụ.
- Có ngay có ngay!- Chị chủ quán nhìn thấy trai đẹp thì mắt cứ tớn hết lên, tranh luôn việc bưng bê của phục vụ.
- Có người chết đói nghìn năm thì phải!- Nhật Long đá mỉa.
- Anh....- cô đang ăn ho sặc sụa quắc mắt nhìn anh.
- Tôi sao! ? Có tật giật mình à?
- Thôi thôi! Hai cái người này, cứ gặp là cãi cọ thế?- Thấy sắp có chiến tranh nên Nhật Linh đành phải can.
- Ai thèm! Hứ? - Cô quay mặt đi.
- Thôi chị ăn đi! Chấp anh hai em làm gì.
- Không ăn nữa! Mất ngon...- cô dỗi như kiểu con nít.
Ăn sáng xong Nhật Linh dắt cô đi chơi, ai kia cứ đòi theo, vậy là người ta thấy cảnh tượng rất hiếm, một cô gái bình thường nhưng đi bên cạnh là hai chàng trai cao to đẹp trai như người mẫu. Ai cũng phải ngước nhìn, nhất là đám con gái nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
❤❤❤
Cô viên nước Hồ Tây, nóng này đi bơi là thích nhất. Nhật Linh phải đe dọa cùng dụ dỗ mãi cô mới chịu thay đồ bơi. Rón rén bước ra bể bơi, trong cái áo hai mảnh.
- Nhìn cũng eo con ong chứ đâu đến nỗi!- Nhật Linh chêu.
- Phẳng lì!- Nhật Long châm chọc.
- Anh ...anh... Kệ tôi!- Cô tức ói máu mà không làm gì được.
- Đi! Em dậy chị bơi!- Nhật Linh đẩy cô xuống bể bơi và cũng nhảy xuống lên.
Sau một hồi vùng vẫy thì cô chẳng tiếp thu được gì ngoại trừ việc uống no bụng nước. Nhật Linh đành bó tay để cô lên bờ ngồi. Còn Nhật Long đang tán tỉnh các em chân dài phía bên kia bể bơi.
Cô đi về phía giường nằm phơi nắng, đang đi thì trượt chân, cũng may có một cánh tay kéo cô lại, đôi tay chắc khỏe ôm chọn vòng eo cô.
Tim cô như ngừng đập vài giây, sau đó nhanh chóng định thần đẩy người kia ra xa một chút.
- Cảm ơn!
Cô bỏ đi luôn mà không ngẩng đầu lên nhìn xem ai là người đã đỡ mình. Còn ai kia thì đứng im bất động, sững sờ suy nghĩ.
" Tim mình có vấn đề à? Đang dưng đập loạn xạ?"
- Chú Trung ơi! Cho cháu ghế đầu nhé! Cháu say xe...- cô nhìn bác tài mắt long lanh.
- Rồi! Cô nương...
Cô điểm danh rồi lên xe luôn, cố nín thở, ngậm kẹo cho đỡ say. Khổ thân người say xe đi có một đoạn đường mà tưởng là đi vào cõi chết. Xe bắt đầu chạy, lúc này cô mới để ý ghế bên cạnh có người ngồi, người bên cạnh đội chiếc mũ lưỡi trai kín mặt.
- Nhìn đủ chưa?- người đó đột nhiên lên tiếng khiến cô giật mình nuốt tuột luôn viên kẹo vô họng và ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy dàn dụa.
- Ặc....ặc...
Người bên cạnh bỏ mũ ra càng khiến cô sặc hơn. " Sao lại là anh ta?" Cô chỉ nghĩ chứ không nói nổi lên lời, vì sợ mở miệng sẽ ói hết, cô đang có dấu hiệu say xe.
- Khăn giấy đây, nước đây! Có cần phải phản ứng thế không?- Nhật Long đưa cho cô chai nước với bịch khăn ướt.
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi đi học bổ sung!
Vậy là không khí lại chở về im lặng, không ai nói với ai câu nào. Khoảng 20 phút sau xe đã đến nơi, bác tài mở cửa cho mọi người xuống. Cô lao một mạch vào nhà vệ sinh gần nhất để giải quyết mớ cồn cào trong ruột.
Khi quay trở lại căn- tin cô bơ phờ dựa vào tường ngồi nghỉ. Nhật Long tự dưng xuất hiện vứt cho cô chai nước khoáng.
- Cảm ơn!
- Đã yếu còn ra gió! Từ mai đi xe máy ý.
- Xe đâu mà đi!
- Tôi chở!
Đúng lúc đó thì tiếng còi tập trung của thầy vang lên.
❤ ❤❤
Thầy thể chất rất nghiêm bắt tập suốt, tiết đầu học bóng bàn, tiết sau học bóng chuyền. Cô tập bóng bàn một lúc thở không ra hơi nên ngồi nghỉ. Đến khi ra sân tập bóng chuyền cô tập rất nghiêm túc, cố gắng theo kịp bạn bè.
Thầy để cho mọi người tự tập với nhau,.
" Bụp"
- Á!!!
Một trái bóng bay lạc hướng đập thẳng vào đầu cô, cô chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lảo đảo ngã khụy xuống sân tập.
" tí ... Tách... Tí...tách...tách..."
Từng giọt máu chảy xuống nền bê tông, cô đưa tay bịt mũi... Mắt tối xầm, cô không hay chuyện gì xảy ra nữa.
- Này! Đanh đá! Cô làm sao thế? Mở mắt ra đi...
- Bị làm sao thế?
- Chỉ là trái bóng bay vào đầu thôi mà, có cần nghiêm trọng vậy không?
bla ...bla...
Mọi người xúm lại xem, tiếng xì xào bàn tán nhưng không ai có ý định đưa cô xuống phòng y tế.
- Có chuyện gì thế?- tiếng thầy thể chất, đám đông đứng giãn ra cho thầy vào.
- Mau tránh ra!- Nhật Long bế cô dạy đưa vào phòng y tế.
Đám đông cũng giải tán, quay lại tập luyện, chỉ có lớp trưởng và thầy thể chất là đi theo xem có chuyện gì nghiêm trọng không.
...... Phòng y tế......
Cô giáo y tế đang thúc dục đặt cô vào giường bệnh để kiểm tra. Khi cô y tế chuẩn bị đưa ống nghe vào khám thì cô đột nhiên mở mắt.
- Đây là đâu?- Cô như tự hỏi.
- Phòng y tế! Để cô kiểm tra sức khỏe cho em! - Trong phòng khám lúc này chỉ còn một mình cô y tế, mọi người đều bị đuổi ra hành lang.
- Á! Em khỏe rồi! Không cần khám đâu ạ! Vừa nãy em hơi choáng thôi, em không sao.hihi.
- Thật là khỏe chứ?- cô y tế có vẻ nghi ngờ.
- Hihi. Em khỏe thật mà!- cô cố cười thật tươi để thể hiện " mình khỏe".
Sau một hồi thuyết phục cùng chứng minh cuối cùng cô y tế cũng để cô ra về. Vừa ra đến cửa cô đã bị Nhật Long cùng lớp trưởng hỏi thăm rối cả lên. Không có thầy giáo ở đây, chắc thầy quay lại sân tập rồi, nhìn đồng hồ đã hết giờ tập rồi.
Thấy cô không sao lớp trưởng cũng quay lại sân lấy đồ ra về.
Trên xe bus cô ngủ ngon lành, đầu ngả vào vai ai kia . Còn ai kia cứ nhìn cô chằm chằm , chưa thấy cô gái nào ngủ mà xấu tính như cô, cái mày cứ cau lại không chịu giãn ra dù chỉ vài giây như thể khó chịu lắm trong khi người phải khó chịu là ai kia.
❤❤❤
Cô hơi mệt nên tắm rửa xong, pha một ly sữa uống xong lên giường nằm ôm laptop online Facebook...
" Nhóc! "- Đông Cubin
" Sao vậy chú?"- Sin
" Cho chú số Tũn!"- Đông Cubin
" Để chú làm gì thế?"-Sin
" Chú thích Tũn mất rồi!"-Đông Cubin
Một cảm giác nhói chạy thẳng vào tim, cô như chết sững, sao lại thế chứ? Người mà cô có cảm tình lại không thích cô mà là thích bạn cô. Trái tim như nghẹn lại, co thắt bắt đầu khó thở. Cô ngồi lấy tay ôm lồng ngực...
" Cảm ơn vì ai đó đã mang đến em tiếng cười...."
Chuông điện thoại reo, cô nhìn màn hình nhấp nháy dòng chữ " Chú Đông is calling". Cô cố chịu cơn đau hít thở đều đều... Bấm nút nghe máy.
- Alo!
-" Sao? Cho chú số đi!"
- Chú tán nó làm gì, nó không yêu ai đâu!
-" Kệ! Cứ cho chú đi!"
Cô cúp máy và soạn một dòng số, gửi xong cô uống vài viên thuốc, cố chờ cơn đau dịu xuống.
"tin.tin"
" Mày cho chú Đông của mày số của tao à?"- tin nhắn sms của Tũn.
" ukm! Tao xin lỗi! "- cô rép lại.
" Con hâm! Sao mày kêu là mày thích nó mà!"- Tũn.
" Nhưng tao..."- Sin
" Yên tâm tao không yêu ai đâu! Tao chỉ yêu thằng Minh thôi! Có nó là đủ rồi!"- Tũn.
" Tao tin mày! Nhưng chắc tao không dám nói ra tình cảm của mình quá!"- Sin.
" Con điên! Yêu thì nói yêu sợ gì! Cố lên! Trước tao còn tán Minh nữa là! Haha"- Tũn.
" ưm! "- Sin.
Hai người cứ nhắn tin qua lại đến khi cô ngủ quên mí thôi.
❤❤❤
Hôm sau cô chưa ngủ dậy đã nghe tiếng Nhật Linh nhí nhéo ngoài cửa.
- Chị Sin! Mở cửa!
- Làm gì mà như phá nhà tôi vậy ông tướng!
Cô ngoáp ngoáp mở cánh cửa cho Nhật Linh vào. Chưa vào đến nhà thằng nhóc đã đưa tay sờ đầu cô một lượt.
- Làm gì thế?- cô hất ra.
- Nghe nói hôm qua chị bị bóng đập vào đầu...
- Thông tin nhanh nhỉ! Không sao! Tôi khỏe! Ông tướng không phải lo!
Cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, Nhật Linh ngồi xuống ghế mặt có vẻ không vui.
- Em đưa chị đi viện kiểm tra!
- Mày mà còn nhắc đến viện nữa thì tốt nhất đi ra khỏi nhà chị!- cô nói vọng ra trong nhà vệ sinh.
- Thôi được rồi! Chị ăn gì chưa?- Nhật Linh đành giảm hòa.
- Chưa!
- Thay đồ đi ! Em chở chị đi ăn!
Một lúc sau, Nhật Linh đưa cô đi ăn bún ngan, rút kinh nghiệm lần trước không ăn nhà hàng nữa, mắc công bà chị lại gào hét.
Hai chị em đang ăn ngon lành thì người thứ ba xuất hiện.
- Linh!
- Ơ ! Anh hai! Sao hai ở đây?
Câu nói của Nhật Linh khiến cô đang ăn tí thì phun ra hết.
- Đi ăn mảnh nhá!- Nhật Long cốc đầu thằng nhóc một cái rồi tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
- Chào! Chúng ta lại gặp!- Nhật Long quay sang nhìn cô.
- Chào anh!
Cô chỉ biết cúi đầu ăn cho đỡ ngượng, không dám ngẩng mặt lên nhìn.
- Cho một bò tái!- Nhật Long gọi phục vụ.
- Có ngay có ngay!- Chị chủ quán nhìn thấy trai đẹp thì mắt cứ tớn hết lên, tranh luôn việc bưng bê của phục vụ.
- Có người chết đói nghìn năm thì phải!- Nhật Long đá mỉa.
- Anh....- cô đang ăn ho sặc sụa quắc mắt nhìn anh.
- Tôi sao! ? Có tật giật mình à?
- Thôi thôi! Hai cái người này, cứ gặp là cãi cọ thế?- Thấy sắp có chiến tranh nên Nhật Linh đành phải can.
- Ai thèm! Hứ? - Cô quay mặt đi.
- Thôi chị ăn đi! Chấp anh hai em làm gì.
- Không ăn nữa! Mất ngon...- cô dỗi như kiểu con nít.
Ăn sáng xong Nhật Linh dắt cô đi chơi, ai kia cứ đòi theo, vậy là người ta thấy cảnh tượng rất hiếm, một cô gái bình thường nhưng đi bên cạnh là hai chàng trai cao to đẹp trai như người mẫu. Ai cũng phải ngước nhìn, nhất là đám con gái nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
❤❤❤
Cô viên nước Hồ Tây, nóng này đi bơi là thích nhất. Nhật Linh phải đe dọa cùng dụ dỗ mãi cô mới chịu thay đồ bơi. Rón rén bước ra bể bơi, trong cái áo hai mảnh.
- Nhìn cũng eo con ong chứ đâu đến nỗi!- Nhật Linh chêu.
- Phẳng lì!- Nhật Long châm chọc.
- Anh ...anh... Kệ tôi!- Cô tức ói máu mà không làm gì được.
- Đi! Em dậy chị bơi!- Nhật Linh đẩy cô xuống bể bơi và cũng nhảy xuống lên.
Sau một hồi vùng vẫy thì cô chẳng tiếp thu được gì ngoại trừ việc uống no bụng nước. Nhật Linh đành bó tay để cô lên bờ ngồi. Còn Nhật Long đang tán tỉnh các em chân dài phía bên kia bể bơi.
Cô đi về phía giường nằm phơi nắng, đang đi thì trượt chân, cũng may có một cánh tay kéo cô lại, đôi tay chắc khỏe ôm chọn vòng eo cô.
Tim cô như ngừng đập vài giây, sau đó nhanh chóng định thần đẩy người kia ra xa một chút.
- Cảm ơn!
Cô bỏ đi luôn mà không ngẩng đầu lên nhìn xem ai là người đã đỡ mình. Còn ai kia thì đứng im bất động, sững sờ suy nghĩ.
" Tim mình có vấn đề à? Đang dưng đập loạn xạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.