Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 112
Quỳnh Quyên Ôn
17/07/2024
Lý Chiêu Dương vững vàng quay người chân nhanh chóng bước đi Hàn Diệt Phong đuổi theo đằng sau khó hiểu bởi vì cô không nghĩ bất cứ điều gì cũng không nói gì bước chân còn rất nhanh chóng không giống như bình thường, hắn nhanh chóng đuổi được cô nhanh chóng cất tiếng gọi trong nghi hoặc:
"Anh Anh"
Lý Chiêu Dương bước chậm lại sau đó là dừng hẳng quay lại nhìn hắn cô nở nụ cười nói:
"Hoàng Thúc con đến tìm Minh Nguyệt cũng trễ rồi người quay về trước con sợ cậu ấy và Đông Xuyên Tướng
Quân lại bất hòa"
Hàn Diệt Phong đứng ngang với cô muốn đưa tay nắm lấy cổ tay cô để bắt mạch thì cô nhanh chóng rút tay về,hắn chau mày nhìn cô một cách khó hiểu nói:
"Anh Anh, đưa tay con cho ta"
Lý Chiêu Dương vẫn đứng yên một chỗ không cử động cánh tay của Hàn Diệt Phong đang giơ ra ở giữa không trung đợi một lúc lâu nhưng cô vẫn không phản ứng, hắn trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu:
"Bị thương rồi phải không đưa tay con cho ta"
Cô vẫn không phản ứng với lời nói của hắn chỉ im lặng một lúc sau cô lại lên tiếng nói:
"Con vẫn ổn người quay về nghỉ ngơi trước đi ạ"
Lý Chiêu Dương xoay lưng về phía hắn rồi bước đi cô liền nghe giọng hắn vang lên:
"Anh Anh,...Con có phải vẫn chưa tin tưởng ta không"
Lý Chiêu Dương khựng lại cô dừng bước chân nhưng vẫn không quay lại phía hắn bởi cô biết rõ bộ dạng bây giờ của mình khó coi đến mức nào, những nguyền ấn màu đen kỳ lạ đang lang dần ra từ cổ cô cho đến gương mặt, bàn tay của cô rút vào trong tay áo rộng lớn, làn da của cô vốn đã rất trắng trẻo vì vậy những vệt màu đen kia xuất hiện và lan từ từ lên gương mặt của cô khiến chúng nổi bật vô cùng.
Phần sau gáy của cô được cổ áo choàng cao che đi nên Hàn Diệt Phong không thể nhìn ra được gì,cô không dám quay người nhìn hắn bởi cô biết rất rõ bộ dạng gớm ghiếc của bản thân bây giờ.
Cô cố gắng để giọng mình không run rẩy và bình tĩnh nhất có thể cất tiếng:
"Hoàng Thúc người biết không,đối với con lòng tin không có nghĩa lý gì hết và con cũng đã nói người không cần vì người vô dụng như con mà lao lực,..."
Hàn Diệt Phong nhìn bóng lưng của cô nghe những lời nói lạnh lùng của cô mà lòng hắn đau như dao cắt, Hàn Diệt Phong dùng ánh mắt đau khổ nhìn bóng lưng của cô run giọng hỏi:
"Trong lòng con ta là người như thế nào,..."
Hắn nắm chặt quyền tay gân hiện rõ bây giờ hắn đang rất tuyệt vọng chờ đợi một đáp án vô tình nữa từ cô.Cô nghe câu hỏi ánh mắt có chút buồn bã cô chịu con đau quặn thắt từ lục phủ ngũ tạng mà những nguyền ấn truyền tới cô nghĩ "Người như thế nào sao,...".
Hắn nhắm chặt mắt dường như không muốn nghe nhưng suy nghĩ của cô đã khiến hắn phải kinh ngạc ",... Là người quan trọng nhất,... Là người mà con muốn dùng cả mạng sống để bảo vệ, bởi vì,... Người là người duy nhất thật sự yêu thương con giữa thế gian tàn nhẫn này,...".
Hắn bàng hoàng nhìn cô không đáp lời nào và đang rời đi hai mắt hắn mở to kinh ngạc không thể tin nổi với những gì mà mình nghe được, hắn nhìn cô đang dần dần bước đi xa không hiểu sao có một thế lực vô hình thúc giục hắn nhất định phải đuổi theo cô.
Lý Chiêu Dương đã nhanh chóng chạy đi vế nguyền ấn không ngừng hành hạ lục phủ ngũ tạng của cô kể cả tim cô cũng bị nguyền ấn co bóp đến nghẹt lại, từng thớ thịt trên cơ thể cô đều cảm nhận được từng trận đau một.Cô cố gắng bước chân chạy ra phía sau của phủ,đôi chân gầy gò đã cố gắng chạy nhưng không vững mà loạng choạng sắp ngã thì được một bàn tay to lớn kéo lấy cổ tay khiến cô đứng vững.
Hàn Diệt Phong kéo cổ tay cô quay lại khi hắn nhìn thấy tay cô và cả gương mặt đều có đầy những vệt màu đen đang không ngừng động đậy,hắn mở to hai mắt kinh ngạc tim hắn hẫng hết mấy nhịp hoảng loạn lên tiếng:
"Anh Anh,con,con làm sao thể này,...."
Lý Chiêu Dương thấy hắn thì ngạc nhiên nhưng một cỗ tanh tưởi từ cổ họng dâng lên sau đó là một ngụm máu lớn phun ra từ miệng cô, tiếp tục đó chính là mũi và hai mắt lẫn hai tai đều cùng một lúc chảy máu, Hàn Diệt Phong hoảng loạn hắn lập tức ôm lấy cô cả hai ngồi trên nền tuyết lạnh toát,cô yếu ớt nhìn Hàn Diệt Phong đang không ngừng run rẩy tay điên cuồng lau máu cho cô miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Thất khứu chảy máu, chuyện gì,là chuyện gì,sao lại như này, Anh Anh đừng doạ ta,Anh Anh,..."
Tay hắn run rẩy lau máu trên gương mặt xinh đẹp của cô nhưng bây giờ đã bị nguyền ấn che kín, Lý Chiêu Dương yếu ớt nhất cánh tay đã bị nguyền ấn bao lấy vô lực nắm lấy bàn tay đang lau máu của Hàn Diệt Phong, Hàn Diệt Phong lạnh người tay cô lạnh lẽo không có bất cứ ấm áp nào hết lạnh đến mức hắn phải sợ hãi,cô cố gắng lấy sức và không khí để nói ra một câu hoàng chính:
"B,B, Bẩn,... Lắm,..."
Hắn nghe cô nói mà đứng hình, phải hắn thích sạch sẽ ghét những thứ bẩn thỉu nhưng mà cô không hề bẩn.
Hắn run rẩy ôm lấy cô giọng nói nghẹn ngào:
"Anh Anh không bẩn,Anh Anh của ta không bẩn"
"Anh Anh"
Lý Chiêu Dương bước chậm lại sau đó là dừng hẳng quay lại nhìn hắn cô nở nụ cười nói:
"Hoàng Thúc con đến tìm Minh Nguyệt cũng trễ rồi người quay về trước con sợ cậu ấy và Đông Xuyên Tướng
Quân lại bất hòa"
Hàn Diệt Phong đứng ngang với cô muốn đưa tay nắm lấy cổ tay cô để bắt mạch thì cô nhanh chóng rút tay về,hắn chau mày nhìn cô một cách khó hiểu nói:
"Anh Anh, đưa tay con cho ta"
Lý Chiêu Dương vẫn đứng yên một chỗ không cử động cánh tay của Hàn Diệt Phong đang giơ ra ở giữa không trung đợi một lúc lâu nhưng cô vẫn không phản ứng, hắn trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu:
"Bị thương rồi phải không đưa tay con cho ta"
Cô vẫn không phản ứng với lời nói của hắn chỉ im lặng một lúc sau cô lại lên tiếng nói:
"Con vẫn ổn người quay về nghỉ ngơi trước đi ạ"
Lý Chiêu Dương xoay lưng về phía hắn rồi bước đi cô liền nghe giọng hắn vang lên:
"Anh Anh,...Con có phải vẫn chưa tin tưởng ta không"
Lý Chiêu Dương khựng lại cô dừng bước chân nhưng vẫn không quay lại phía hắn bởi cô biết rõ bộ dạng bây giờ của mình khó coi đến mức nào, những nguyền ấn màu đen kỳ lạ đang lang dần ra từ cổ cô cho đến gương mặt, bàn tay của cô rút vào trong tay áo rộng lớn, làn da của cô vốn đã rất trắng trẻo vì vậy những vệt màu đen kia xuất hiện và lan từ từ lên gương mặt của cô khiến chúng nổi bật vô cùng.
Phần sau gáy của cô được cổ áo choàng cao che đi nên Hàn Diệt Phong không thể nhìn ra được gì,cô không dám quay người nhìn hắn bởi cô biết rất rõ bộ dạng gớm ghiếc của bản thân bây giờ.
Cô cố gắng để giọng mình không run rẩy và bình tĩnh nhất có thể cất tiếng:
"Hoàng Thúc người biết không,đối với con lòng tin không có nghĩa lý gì hết và con cũng đã nói người không cần vì người vô dụng như con mà lao lực,..."
Hàn Diệt Phong nhìn bóng lưng của cô nghe những lời nói lạnh lùng của cô mà lòng hắn đau như dao cắt, Hàn Diệt Phong dùng ánh mắt đau khổ nhìn bóng lưng của cô run giọng hỏi:
"Trong lòng con ta là người như thế nào,..."
Hắn nắm chặt quyền tay gân hiện rõ bây giờ hắn đang rất tuyệt vọng chờ đợi một đáp án vô tình nữa từ cô.Cô nghe câu hỏi ánh mắt có chút buồn bã cô chịu con đau quặn thắt từ lục phủ ngũ tạng mà những nguyền ấn truyền tới cô nghĩ "Người như thế nào sao,...".
Hắn nhắm chặt mắt dường như không muốn nghe nhưng suy nghĩ của cô đã khiến hắn phải kinh ngạc ",... Là người quan trọng nhất,... Là người mà con muốn dùng cả mạng sống để bảo vệ, bởi vì,... Người là người duy nhất thật sự yêu thương con giữa thế gian tàn nhẫn này,...".
Hắn bàng hoàng nhìn cô không đáp lời nào và đang rời đi hai mắt hắn mở to kinh ngạc không thể tin nổi với những gì mà mình nghe được, hắn nhìn cô đang dần dần bước đi xa không hiểu sao có một thế lực vô hình thúc giục hắn nhất định phải đuổi theo cô.
Lý Chiêu Dương đã nhanh chóng chạy đi vế nguyền ấn không ngừng hành hạ lục phủ ngũ tạng của cô kể cả tim cô cũng bị nguyền ấn co bóp đến nghẹt lại, từng thớ thịt trên cơ thể cô đều cảm nhận được từng trận đau một.Cô cố gắng bước chân chạy ra phía sau của phủ,đôi chân gầy gò đã cố gắng chạy nhưng không vững mà loạng choạng sắp ngã thì được một bàn tay to lớn kéo lấy cổ tay khiến cô đứng vững.
Hàn Diệt Phong kéo cổ tay cô quay lại khi hắn nhìn thấy tay cô và cả gương mặt đều có đầy những vệt màu đen đang không ngừng động đậy,hắn mở to hai mắt kinh ngạc tim hắn hẫng hết mấy nhịp hoảng loạn lên tiếng:
"Anh Anh,con,con làm sao thể này,...."
Lý Chiêu Dương thấy hắn thì ngạc nhiên nhưng một cỗ tanh tưởi từ cổ họng dâng lên sau đó là một ngụm máu lớn phun ra từ miệng cô, tiếp tục đó chính là mũi và hai mắt lẫn hai tai đều cùng một lúc chảy máu, Hàn Diệt Phong hoảng loạn hắn lập tức ôm lấy cô cả hai ngồi trên nền tuyết lạnh toát,cô yếu ớt nhìn Hàn Diệt Phong đang không ngừng run rẩy tay điên cuồng lau máu cho cô miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Thất khứu chảy máu, chuyện gì,là chuyện gì,sao lại như này, Anh Anh đừng doạ ta,Anh Anh,..."
Tay hắn run rẩy lau máu trên gương mặt xinh đẹp của cô nhưng bây giờ đã bị nguyền ấn che kín, Lý Chiêu Dương yếu ớt nhất cánh tay đã bị nguyền ấn bao lấy vô lực nắm lấy bàn tay đang lau máu của Hàn Diệt Phong, Hàn Diệt Phong lạnh người tay cô lạnh lẽo không có bất cứ ấm áp nào hết lạnh đến mức hắn phải sợ hãi,cô cố gắng lấy sức và không khí để nói ra một câu hoàng chính:
"B,B, Bẩn,... Lắm,..."
Hắn nghe cô nói mà đứng hình, phải hắn thích sạch sẽ ghét những thứ bẩn thỉu nhưng mà cô không hề bẩn.
Hắn run rẩy ôm lấy cô giọng nói nghẹn ngào:
"Anh Anh không bẩn,Anh Anh của ta không bẩn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.