Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Chương 117

Quỳnh Quyên Ôn

20/07/2024

Lý Chiêu Dương cố gắng trấn tĩnh lại đi về phía của Lý Hạo Thiên, Lý Hạo Thiên nhìn cô một lúc rồi thở dài nói:

"Hôm nay đi hội thuyền hoa với ta lần trước ta đã nói rồi"

Lý Chiêu Dương nghe vậy thì cứng người nhưng vẫn nở nụ cười đáp:

"Không cần đâu Bệ Hạ thần,..."

Lý Hạo Thiên biết cô sẽ từ chối nên lên tiếng cắt ngang:

"Đây là mệnh lệnh"

Cô nhìn Lý Hạo Thiên mỉm cười rồi nói:

"Tuân Chỉ"

Tối ngày hôm đó bọn họ đi thuyền ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, chiếc thuyền họ đi rất lớn hiện tại họ đang ngồi trước một cái bàn ăn ngoài boong tàu,đêm nay ánh trăng dịu nhẹ tiết trời vẫn còn khá lạnh và có những mảng tuyết vẫn còn đọng lại.

Ngoài ra thành nhộn nhịp mở hội và nối bật nhất là những sạp hàng ở trên những con thuyền nhỏ trên dòng sông rộng lớn này,Minh Nguyệt thấy những chiếc thuyền nhỏ chèo trên sông bán đủ thứ liền kéo Lý Chiêu Dương đến mép thuyền nói:

"Anh Anh nhìn nè"

Minh Nguyệt chỉ vào một chiếc thuyền có bán kẹo đủ loại hình động vật nói:

"Ở chỗ tôi chợ nổi rất phổ biến đó nhưng không vui như ở đây"

Lý Chiêu Nhi từ đăng sau tiến đến nói:

"Vậy sao Minh Nguyệt Công Chúa không chơi cho thật vui cùng chúng ta đi"

Minh Nguyệt liếc xéo Lý Chiêu Nhi nói:



"Ai nói chuyện với ngươi ta đang nói chuyện với Anh Anh mà"

Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng quay đi Lý Chiêu Dương chỉ bất lực nói:

"Bắc Hải chỉ toàn là sông nước cho nên chợ nổi rất phổ biến nhưng mà ở nơi này một năm chỉ tổ chức chợ nổi một lần nên rất nhiều người đến đây để vui chơi"

Lý Chiêu Dương dừng một chút nhìn chủ quầy kẹo nói:

"Ông chủ cho tôi tám cây kẹo hình dạng khác nhau nhé"

Ôn chủ liền hào sảng nói:

"Có ngay đây"

Chỉ trong chốc lát ông chủ đã đưa cho Lý Chiêu Dương một túi kẹo có nhiều hình động vật khác nhau,cô định trả ngân lượng thì đã có một cánh đưa ra đưa bạc cho chủ quầy.Lý Chiêu Dương ngẩn đầu một chút đã thấy gương mặt tuấn lãng của Hàn Diệt Phong ở dưới ánh trăng càng đẹp hơn khiến cô hai má ửng đỏ.

Lý Chiêu Dương lúng túng một chút lấy ra ba cây kẹo rồi đưa hết cả túi cho Hàn Diệt Phong nói:

"Mỗi người một cây người đưa cho mọi người giúp con"

Hàn Diệt Phong nhìn gương mặt ngại ngùng của cô thì thầm cười trong lòng rồi gật đầu lấy ra một cây kẹo rồi đưa cả túi còn lại cho Lý Tư Dao, Lý Chiêu Dương đưa hai cây cho Minh Nguyệt nói:

"Nguyệt Nguyệt cậu một cây Đông Xuyên Tướng Quân một cây"

Minh Nguyệt cầm lấy cây kẹo của mình mà càu nhàu:

"Cho tên đó làm gì chứ một mình tớ ăn cả túi được luôn đó"

Lý Chiêu Dương cười bất lực nói:

"Cậu với ngài ấy còn chưa làm lành mà,đi,cầm cây kẹo qua đó đi"

Minh Nguyệt tuy không muốn nhưng nghe cô nói cũng có lý dù sao còn gặp mặt nữa không thể để mối quan hệ không tốt được đành ngậm ngùi khó chịu mang qua cho Đông Xuyên.



Lý Chiêu Dương bất lực nhìn cô bạn kiêu ngạo của mình mà không biết nói gì,cô nhìn cây kẹo hình con thỏ đang cầm trong tay mà nghĩ "Bao lâu rồi mình chưa ăn kẹo này nhỉ, ngày bé rất thích nhưng sau khi ra chiến trường đã không ăn nữa rồi".

Hàn Diệt Phong nghe suy nghĩ của cô mà đau lòng hắn biết từ khi còn bé cô rất thích ăn những thứ này, lần nào cùng cô ra ngoài hắn cũng sẽ mua cho cô cả hai ba sâu hồ lô để cô ăn không thì ăn đủ loại món ăn có trên đường nhưng từ sau khi hắn gặp lại cô,cô đã ăn ít hơn trước rất nhiều.

Minh Nguyệt cầm xiên kẹo đi qua chỗ Đông Xuyên đang đứng trên boong tàu mà kiêu ngạo nói:

"Nè,tống vào họng đi"

Đông Xuyên nhìn Minh Nguyệt đang một tay đưa xiên kẹo cho mình, một tay đang cầm xiên khác hình con gì đó mà ngậm trong miệng, Đông Xuyên tay nhận xiên kẹo nhưng miệng lại lên tiếng trêu chọc:

"Bây giờ ta tin rồi ngươi hoàn toàn không phải Công Chúa Bắc Hải"

Minh Nguyệt nổi cáu lớn tiếng:

"Ngươi lại muốn đánh nhau có đúng không hả!!!!!"

Đông Xuyên thản nhiên ngậm kẹo vào miệng nói:

"Công Chúa người ta dịu dàng đoan trang hiền thục,ăn uống nhẹ nhàng, nói chuyện tử tế.Ngươi nhìn lại ngươi đi, miệng thì lớn lối,ăn uống như heo bị bỏ đói,đi thì muốn lủng cả đất"

Minh Nguyệt nghe từng lời nhận xét của Đông Xuyên mà từng cọng gân trên người đều nhảy hết lên,máu sôi sùng sục dồn hết sức vào chân đá mạnh vào lưng của Đông Xuyên, khiến Đông Xuyên đang ăn thì cắn phải lưỡi còn bị đau hết cả cái lưng, Đông Xuyên tức giận nói:

"Ngươi phát điên cái gì thế hả!!!!"

Minh Nguyệt không thèm đoái hoài đến Đông Xuyên lè lưỡi với hắn một cái rồi quay lại chỗ của Lý Chiêu Dương, từng cọng gân trên người của Đông Xuyên cũng giật giật theo nghĩ "Cái đồ xấc xược này".

Lý Chiêu Dương đang đứng cạnh Hàn Diệt Phong thì thấy Minh Nguyệt hậm hực đi lại ,cô lại đưa mắt nhìn Đông

Xuyên đang xoa xoa cái lưng thì cũng biết xảy ra chuyện gì rồi,cô cười trừ nói:

"Hai người không cãi nhau là không được sao thật là,..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook