Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 142
Quỳnh Quyên Ôn
19/08/2024
Thành của Tây Nam Vương nhanh chóng bị bốn nhánh quân của Hàn Diệt Phong và Lý Chiêu Dương triệt hạ hoàn toàn cả bàn cờ này đều bị Hàn Diệt Phong và Lý Chiêu Dương nắm trong lòng bàn tay.Tây Nam Thành bị triệt hạ đất phong bị thu trở lại những chiến thắng này liên tục được truyền đến kinh thành khiến Lý Hạo Thiên vừa vui mừng vừa tự hào khôn xiết.
Đại Quân của Lý Chiêu Dương nhanh chóng có mặt ở thành Thành Giang Nam chỉ còn lại mỗi toà thành này mà thôi,Lý Chiêu Dương cũng đang rất rối ren với chuyện này vì Cơ Phù là chủ của Giang Nam một đời trung thành chưa từng có ý nghĩ phản Quốc nhưng kiếp trước là bị Lý Chiêu Nhi gán tội mà bị truy sát được Lý Chiêu Dương cứu sau đó cùng cô chinh chiến cuối cùng vì bảo vệ cô mà chết thảm ở chiến trường.Lý Chiêu Dương ở trong lều ngồi trên bàn làm việc trong lòng rối như tơ vò Mình cần phải tìm cách bảo vệ Ngũ Ca không thể để Lý Chiêu Nhi gán tội cho huynh ấy, hơn nữa chỉ cần, chỉ cần, Hoàng Thúc đứng ở phía mình là được còn về Cửu Ca mình sẽ tìm cách,bây giờ mình cần nhớ kỹ những tội danh kiếp trước Lý Chiêu Nhi gán cho Ngũ Ca".
Hàn Diệt Phong đứng bên cạnh Lý Chiêu Dương nghe những suy nghĩ của cô mà trong lòng hắn cũng có chút không yên,Lý Chiêu Dương nghĩ "Kiếp trước tội danh Ngũ Ca gánh là thông đồng với Dực Quốc bán đứng Phong Quốc năm đó khi thánh chỉ đưa đi mình đã rất hoảng hốt mà đi tìm huynh ấy,bản thân Ngũ Ca cũng không biết tại sao lại có tội danh này nhưng trên thánh chỉ có nói huynh ấy vận chuyển Thủy Hành Uyên ".
Lý Chiêu Dương nghĩ tới đây liền nhận ra "Đúng rồi, trước khi để Ngũ Ca bị gán tội phản quốc mình cần phải thông báo cho huynh ấy giao thương lần này tuyệt đối không thể nhận đúng rồi".
Lý Chiêu Dương trong mắt hiện lên rõ sự vui vẻ mà dừng lại động tác viết chữ của mình,Hàn Diệt Phong nhìn cô hỏi:
"Sao vậy"
Lý Chiêu Dương lên tiếng nói:
"Không có gì ạ, Hoàng Thúc ngày mai chúng ta phải ra chiến trường rồi con chỉ đang suy nghĩ không biết thực lực bên đó như thế nào thôi "
Hàn Diệt Phong nhẹ rót cho cô tách trà nói:
"Anh Anh người đối địch lần này là Ngũ Ca của con,con,...
Lý Chiêu Dương thấy hắn ngập ngừng cô chỉ cười nhẹ nói:"Con chắc chắn một điều bất cứ ai cũng có thể Phản Quốc nhưng Ngũ Ca của
con mãi mãi không có chuyện đó"
Hàn Diệt Phong nhìn cô lên tiếng:
"Ừm ta nghe con"
Ôn Dương cười cười nhìn Hàn Diệt Phong sau đó là hai người nhanh chóng thu xếp đại Quân rồi đi nghỉ ngơi.Sáng ngày hôm sau,Hàn Diệt Phong dẫn tất cả tướng lĩnh đến đường chính của tường thành phía Nam,Minh Nguyệt cưỡi ngựa đi cạnh Lý Chiêu Dương nói:
"Anh Anh à trận đấu lần này e là rất khó xử đó, mình không tin Ngũ Ca là người như vậy"
Lý Chiêu Dương nắm chặt dây cương nói:
"Nguyệt Nguyệt,cậu yên tâm đi, mình nhất định,nhất định không để tôi đánh này gán lên đầu Ngũ Ca của chúng ta đâu"
Minh Nguyệt nhìn được trong ánh mắt của Lý Chiêu Dương có một sự kiên định kỳ lạ, Minh Nguyệt nhìn lên phía tường thành trên cao nói:
"Được tớ cùng làm với cậu,gian tặc muốn làm hại Ngũ Ca thì đừng mơ"
Đông Xuyên nhìn Minh Nguyệt không hiểu sao trong lòng Đông Xuyên lại cảm thấy mất mác và đau nhói cực kỳ từ sau chuyện lần trước thì Minh Nguyệt hoàn toàn không nói chuyện với Đông Xuyên thậm chí đến cả một ánh mắt Minh Nguyệt cũng ghét bỏ cực kỳ.
Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt ngước nhìn tường thành thì mắt hai người đột nhiên mở to kinh ngạc nhìn vào nam nhân đứng cạnh Cơ Phù,nam nhân cao lớn với mái tóc màu đen xen lẫn màu đỏ,đôi mắt màu đỏ máu khí tức toát ra khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.
Minh Nguyệt môi mấp máy:
"Cửu, Cửu Ca"
Lý Chiêu Dương như không thể tin vào mắt mình mà nghĩ "Tại sao Cửu Ca lại ở đây,huynh ấy tại sao lại ở đây kiếp trước huynh ấy không có mặt trong trận chiến này mà".
Hàn Diệt Phong ngước mắt nhìn Song Thiên với ánh mắt lạnh lẽo vì đó là Cửu Ca mà Lý Chiêu Dương luôn nhớ đến trong suy nghĩ,Sống Thiên cũng đưa đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn Hàn Diệt Phong hai người dường như chính là kẻ thù không đội trời chung.
Song Thiên liếc ánh mắt nhìn Lý Tư Dao một ánh mắt cưng chiều và nhớ mong nhưng dường như Lý Tư Dao cũng nhận ra Song Thiên mà có chút bất ngờ.
Cơ Phù nhìn xuống phía dưới mà lớn tiếng:
"Ta vốn không động chạm đến Triều Đình luôn an phận thủ thường,dám hỏi tại sao Hoàng Đế Bệ Hạ lại muốn thu đất Phong Giang Nam"
Đông Xuyên liền lên tiếng:
"Có thư từ gửi đến nói rằng Nam Vương cấu kết Dực Quốc bán đứng Phong Quốc cho lưu thông Thủy Hành Uyên "
Cơ Phù lên tiếng:
"Thật nực cười,Cơ Phù ta một đời chữ nghĩa đi đầu các người lại dám cho bản thân cái quyền gán tội cho người khác là chuyện buồn nhất mà Cơ Phù ta biết."
Đại Quân của Lý Chiêu Dương nhanh chóng có mặt ở thành Thành Giang Nam chỉ còn lại mỗi toà thành này mà thôi,Lý Chiêu Dương cũng đang rất rối ren với chuyện này vì Cơ Phù là chủ của Giang Nam một đời trung thành chưa từng có ý nghĩ phản Quốc nhưng kiếp trước là bị Lý Chiêu Nhi gán tội mà bị truy sát được Lý Chiêu Dương cứu sau đó cùng cô chinh chiến cuối cùng vì bảo vệ cô mà chết thảm ở chiến trường.Lý Chiêu Dương ở trong lều ngồi trên bàn làm việc trong lòng rối như tơ vò Mình cần phải tìm cách bảo vệ Ngũ Ca không thể để Lý Chiêu Nhi gán tội cho huynh ấy, hơn nữa chỉ cần, chỉ cần, Hoàng Thúc đứng ở phía mình là được còn về Cửu Ca mình sẽ tìm cách,bây giờ mình cần nhớ kỹ những tội danh kiếp trước Lý Chiêu Nhi gán cho Ngũ Ca".
Hàn Diệt Phong đứng bên cạnh Lý Chiêu Dương nghe những suy nghĩ của cô mà trong lòng hắn cũng có chút không yên,Lý Chiêu Dương nghĩ "Kiếp trước tội danh Ngũ Ca gánh là thông đồng với Dực Quốc bán đứng Phong Quốc năm đó khi thánh chỉ đưa đi mình đã rất hoảng hốt mà đi tìm huynh ấy,bản thân Ngũ Ca cũng không biết tại sao lại có tội danh này nhưng trên thánh chỉ có nói huynh ấy vận chuyển Thủy Hành Uyên ".
Lý Chiêu Dương nghĩ tới đây liền nhận ra "Đúng rồi, trước khi để Ngũ Ca bị gán tội phản quốc mình cần phải thông báo cho huynh ấy giao thương lần này tuyệt đối không thể nhận đúng rồi".
Lý Chiêu Dương trong mắt hiện lên rõ sự vui vẻ mà dừng lại động tác viết chữ của mình,Hàn Diệt Phong nhìn cô hỏi:
"Sao vậy"
Lý Chiêu Dương lên tiếng nói:
"Không có gì ạ, Hoàng Thúc ngày mai chúng ta phải ra chiến trường rồi con chỉ đang suy nghĩ không biết thực lực bên đó như thế nào thôi "
Hàn Diệt Phong nhẹ rót cho cô tách trà nói:
"Anh Anh người đối địch lần này là Ngũ Ca của con,con,...
Lý Chiêu Dương thấy hắn ngập ngừng cô chỉ cười nhẹ nói:"Con chắc chắn một điều bất cứ ai cũng có thể Phản Quốc nhưng Ngũ Ca của
con mãi mãi không có chuyện đó"
Hàn Diệt Phong nhìn cô lên tiếng:
"Ừm ta nghe con"
Ôn Dương cười cười nhìn Hàn Diệt Phong sau đó là hai người nhanh chóng thu xếp đại Quân rồi đi nghỉ ngơi.Sáng ngày hôm sau,Hàn Diệt Phong dẫn tất cả tướng lĩnh đến đường chính của tường thành phía Nam,Minh Nguyệt cưỡi ngựa đi cạnh Lý Chiêu Dương nói:
"Anh Anh à trận đấu lần này e là rất khó xử đó, mình không tin Ngũ Ca là người như vậy"
Lý Chiêu Dương nắm chặt dây cương nói:
"Nguyệt Nguyệt,cậu yên tâm đi, mình nhất định,nhất định không để tôi đánh này gán lên đầu Ngũ Ca của chúng ta đâu"
Minh Nguyệt nhìn được trong ánh mắt của Lý Chiêu Dương có một sự kiên định kỳ lạ, Minh Nguyệt nhìn lên phía tường thành trên cao nói:
"Được tớ cùng làm với cậu,gian tặc muốn làm hại Ngũ Ca thì đừng mơ"
Đông Xuyên nhìn Minh Nguyệt không hiểu sao trong lòng Đông Xuyên lại cảm thấy mất mác và đau nhói cực kỳ từ sau chuyện lần trước thì Minh Nguyệt hoàn toàn không nói chuyện với Đông Xuyên thậm chí đến cả một ánh mắt Minh Nguyệt cũng ghét bỏ cực kỳ.
Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt ngước nhìn tường thành thì mắt hai người đột nhiên mở to kinh ngạc nhìn vào nam nhân đứng cạnh Cơ Phù,nam nhân cao lớn với mái tóc màu đen xen lẫn màu đỏ,đôi mắt màu đỏ máu khí tức toát ra khiến người khác phải rùng mình sợ hãi.
Minh Nguyệt môi mấp máy:
"Cửu, Cửu Ca"
Lý Chiêu Dương như không thể tin vào mắt mình mà nghĩ "Tại sao Cửu Ca lại ở đây,huynh ấy tại sao lại ở đây kiếp trước huynh ấy không có mặt trong trận chiến này mà".
Hàn Diệt Phong ngước mắt nhìn Song Thiên với ánh mắt lạnh lẽo vì đó là Cửu Ca mà Lý Chiêu Dương luôn nhớ đến trong suy nghĩ,Sống Thiên cũng đưa đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn Hàn Diệt Phong hai người dường như chính là kẻ thù không đội trời chung.
Song Thiên liếc ánh mắt nhìn Lý Tư Dao một ánh mắt cưng chiều và nhớ mong nhưng dường như Lý Tư Dao cũng nhận ra Song Thiên mà có chút bất ngờ.
Cơ Phù nhìn xuống phía dưới mà lớn tiếng:
"Ta vốn không động chạm đến Triều Đình luôn an phận thủ thường,dám hỏi tại sao Hoàng Đế Bệ Hạ lại muốn thu đất Phong Giang Nam"
Đông Xuyên liền lên tiếng:
"Có thư từ gửi đến nói rằng Nam Vương cấu kết Dực Quốc bán đứng Phong Quốc cho lưu thông Thủy Hành Uyên "
Cơ Phù lên tiếng:
"Thật nực cười,Cơ Phù ta một đời chữ nghĩa đi đầu các người lại dám cho bản thân cái quyền gán tội cho người khác là chuyện buồn nhất mà Cơ Phù ta biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.