Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 29
Quỳnh Quyên Ôn
24/05/2024
Toàn bộ suy nghĩ của cô đều được Hàn Diệt Phong nghe toàn bộ, hắn biết cô thời gian qua tra án và cố gắng như vậy là chỉ vì chuyện lần này,hắn có thể giúp cô nhưng mà hắn lại sợ cô lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm vì hắn chưa thể biết được kiếp trước của cô đã phải trải qua chuyện gì, hắn không thể đem cô đặt vào nguy hiểm.
Lúc này cô liền lên tiếng:
"Hoàng Thượng dù sao,thần ở lại trong cung cũng không làm được gì càng không có tác dụng gì thì ngài cứ để thần đi, chuyện thảo phạt lần này thần sẽ không khiến ngài phải thất vọng"
Lý Hạo Thiên nghe cô nói mà đứng hình, Lý Hạo Thiên không biết phải nói gì để nói với cô vào lúc này, Lý Hạo Thiên nghĩ " Ta biết con muốn đi, nhưng ta không thể an tâm được".
Lý Tư Dao lúc này nhịn không được nữa liền lớn tiếng:
"Lý Chiêu Dương ngươi rốt cuộc có ý gì hả!!!! Bộ Hoàng Cung là nơi Ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi hay sao,chi bằng ngươi đừng về nữa!!!!"
Lý Chiêu Dương chỉ ngồi đó không hề phản bác hay là một chút tức giận cũng không hề có,cô chỉ im lặng gục mặt nhìn bàn ăn.
Lý Hạo Thiên liền lớn tiếng:
"Dao Nhi,con ăn nói phải biết nặng nhẹ"
Lý Tư Dao tức giận muốn nói lại bị Lý Tư Hàm dẫm mạnh một phát vào chân, Lý Tư Dao muốn quay lại mắng thì
Lý Tư Hàm liền ra hiệu bằng mắt cho Lý Tư Dao nhìn về phía Hàn Diệt Phong, Lý Tư Dao hơi khựng người nhìn
Hàn Diệt Phong đang bắt đầu có khuynh hướng tức giận, Lý Tư Dao liền lạnh sống lưng im bặt ngoan ngoãn ngồi xuống, Lý Tư Hàm liền ngán ngẫm nghĩ " Lần trước đệ mới nói vài câu khó nghe một chút đã bị Hoàng Thúc mắng cho một trận, giờ đệ còn dám ở trước mặt người mà lớn tiếng với muội ấy, có phải đệ chê mình sống quá lâu rồi đúng không".
Hàn Diệt Phong định lên tiếng, thì Lý Chiêu Dương lại nói:
"Bệ Hạ thần muốn có một câu hỏi"
Lý Hạo Thiên nhìn cô nhẹ nhàng nói:
"Con cứ hỏi đi"
Lý Chiêu Dương cố để giọng của bản thân bình thường,tim cô đau nhói cố gượng cười nói:
"Bệ Hạ ngài hận thần đến như vậy sao,thần không đáng tin tưởng đến như vậy sao"
Lý Chiêu Dương nói xong khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải đơ người, nhất là Lý Hạo Thiên, Lý Chiêu Dương liền nói tiếp:
"Nếu đã hận thần,tại sao lại để thần sống"
Ánh mắt cô hiện lên rõ vẻ u buồn và đau thương nghĩ " Đây là câu hỏi mà cả hai kiếp mình đều muốn hỏi,...Thật ngu ngốc, câu trả lời của họ đã quá rõ ràng vậy mà lại ngu ngốc hỏi". " Mang danh là Công Chúa do chính thất sinh nhưng mình chưa từng bằng thường dân trong mắt họ". " Thứ mà Lý Chiêu Nhi thích mãi mãi không đến lượt mình, một tiềng cha cũng không cho mình gọi".
Từ nhỏ cô đã phải chịu sự tổn thương nặng nề do những lời chỉ trích từ người đời sự nhạo báng và ghét bỏ của thiên hạ và chính gia đình của mình.Chỉ cần tổn thương cô ta cô sẽ bị la mắng thậm chí là bị đánh và lôi đến Cực
Hình Cung nơi gắn liền với tuổi thơ của cô.Nhưng mà liệu họ có biết cô rất sợ đau, cô rất sợ lạnh thậm chí là cô không mạnh mẽ như bề ngoài.Thật nực cười làm sao khi một Song Vương yếu đuối lại có thể có những điểm yếu đó.
Lý Chiêu Dương nghĩ tới đó liền nở một nụ cười tự giều bản thân,cô nhìn Lý Hạo Thiên nói :
"Thần quá phận rồi,mong Bệ Hạ thứ tội"
Lý Hạo Thiên trưng mắt nhìn cô,suy nghĩ của Lý Hạo Thiên bắt đầu hỗn loạn. Hàn Diệt Phong ngồi bên cạnh nghe được suy nghĩ của cô không khỏi đau lòng và tức giận,hắn vươn tay muốn ôm cô nhưng hắn khựng lại và nhận ra rằng cô vẫn đang cố cười, cười để che giấu những cảm xúc đó,hắn tức giận nghĩ " Rốt cuộc trong suốt thời gian mình không ở bên cạnh con bé, thì đã xảy ra chuyện gì".
Hàn Diệt Phong lúc này gẵn giọng,cố nén lại cơn giận lên tiếng một cách lạnh lẽo:
"Chuyện này cứ để cho Anh Anh đi"
Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn hắn, Lý Hạo Thiên muốn nói nhưng bị ánh mắt chứa sự giận dữ của Hàn Diệt Phong làm khựng lại nghĩ " Thằng nhóc này chưa bao giờ tức giận đến như vậy".
Hàn Diệt Phong liếc nhìn Lý Chiêu Nhi với ánh mắt hung tàn của một con thú dữ thật sự nói:
"Huynh trưởng,đệ không muốn nói lại lần hai, hơn nữa ở đây cũng có một vài người rất muốn Anh Anh của đệ đi cho khuất mắt"
Lý Chiêu Nhi có hơi sợ hãi, Lý Tư Dao liền ôm lấy Lý Chiêu Nhi, mà trấn an.Lý Hạo Thiên nhìn tình cảnh này nếu không đồng ý Hàn Diệt Phong nhất định phá nát Hoàng Cung, nên thở dài nói:
"Được, nhưng ta muốn đệ đi cùng con bé,để giữ an toàn cho nó"
Hàn Diệt Phong liền gật đầu nói:
"Huynh không cần nhắc đệ,dù huynh không nói,đệ cũng sẽ đi cùng con bé "
Lý Chiêu Dương nãy giờ không biết phải nói gì chỉ nhìn Lý Hạo Thiên và Hàn Diệt Phong nói chuyện, lúc này Lý Hạo Thiên nói:
"Song Vương, chuyện Chinh Phạt lần này ta giao lại cho con, chuẩn bị sẵn sàng hai ngày nữa xuất phát"
Lý Chiêu Dương nghe xong cũng có chút vui mừng trong lòng, liền cung kính đáp:
"Rõ"
Lúc này cô liền lên tiếng:
"Hoàng Thượng dù sao,thần ở lại trong cung cũng không làm được gì càng không có tác dụng gì thì ngài cứ để thần đi, chuyện thảo phạt lần này thần sẽ không khiến ngài phải thất vọng"
Lý Hạo Thiên nghe cô nói mà đứng hình, Lý Hạo Thiên không biết phải nói gì để nói với cô vào lúc này, Lý Hạo Thiên nghĩ " Ta biết con muốn đi, nhưng ta không thể an tâm được".
Lý Tư Dao lúc này nhịn không được nữa liền lớn tiếng:
"Lý Chiêu Dương ngươi rốt cuộc có ý gì hả!!!! Bộ Hoàng Cung là nơi Ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi hay sao,chi bằng ngươi đừng về nữa!!!!"
Lý Chiêu Dương chỉ ngồi đó không hề phản bác hay là một chút tức giận cũng không hề có,cô chỉ im lặng gục mặt nhìn bàn ăn.
Lý Hạo Thiên liền lớn tiếng:
"Dao Nhi,con ăn nói phải biết nặng nhẹ"
Lý Tư Dao tức giận muốn nói lại bị Lý Tư Hàm dẫm mạnh một phát vào chân, Lý Tư Dao muốn quay lại mắng thì
Lý Tư Hàm liền ra hiệu bằng mắt cho Lý Tư Dao nhìn về phía Hàn Diệt Phong, Lý Tư Dao hơi khựng người nhìn
Hàn Diệt Phong đang bắt đầu có khuynh hướng tức giận, Lý Tư Dao liền lạnh sống lưng im bặt ngoan ngoãn ngồi xuống, Lý Tư Hàm liền ngán ngẫm nghĩ " Lần trước đệ mới nói vài câu khó nghe một chút đã bị Hoàng Thúc mắng cho một trận, giờ đệ còn dám ở trước mặt người mà lớn tiếng với muội ấy, có phải đệ chê mình sống quá lâu rồi đúng không".
Hàn Diệt Phong định lên tiếng, thì Lý Chiêu Dương lại nói:
"Bệ Hạ thần muốn có một câu hỏi"
Lý Hạo Thiên nhìn cô nhẹ nhàng nói:
"Con cứ hỏi đi"
Lý Chiêu Dương cố để giọng của bản thân bình thường,tim cô đau nhói cố gượng cười nói:
"Bệ Hạ ngài hận thần đến như vậy sao,thần không đáng tin tưởng đến như vậy sao"
Lý Chiêu Dương nói xong khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải đơ người, nhất là Lý Hạo Thiên, Lý Chiêu Dương liền nói tiếp:
"Nếu đã hận thần,tại sao lại để thần sống"
Ánh mắt cô hiện lên rõ vẻ u buồn và đau thương nghĩ " Đây là câu hỏi mà cả hai kiếp mình đều muốn hỏi,...Thật ngu ngốc, câu trả lời của họ đã quá rõ ràng vậy mà lại ngu ngốc hỏi". " Mang danh là Công Chúa do chính thất sinh nhưng mình chưa từng bằng thường dân trong mắt họ". " Thứ mà Lý Chiêu Nhi thích mãi mãi không đến lượt mình, một tiềng cha cũng không cho mình gọi".
Từ nhỏ cô đã phải chịu sự tổn thương nặng nề do những lời chỉ trích từ người đời sự nhạo báng và ghét bỏ của thiên hạ và chính gia đình của mình.Chỉ cần tổn thương cô ta cô sẽ bị la mắng thậm chí là bị đánh và lôi đến Cực
Hình Cung nơi gắn liền với tuổi thơ của cô.Nhưng mà liệu họ có biết cô rất sợ đau, cô rất sợ lạnh thậm chí là cô không mạnh mẽ như bề ngoài.Thật nực cười làm sao khi một Song Vương yếu đuối lại có thể có những điểm yếu đó.
Lý Chiêu Dương nghĩ tới đó liền nở một nụ cười tự giều bản thân,cô nhìn Lý Hạo Thiên nói :
"Thần quá phận rồi,mong Bệ Hạ thứ tội"
Lý Hạo Thiên trưng mắt nhìn cô,suy nghĩ của Lý Hạo Thiên bắt đầu hỗn loạn. Hàn Diệt Phong ngồi bên cạnh nghe được suy nghĩ của cô không khỏi đau lòng và tức giận,hắn vươn tay muốn ôm cô nhưng hắn khựng lại và nhận ra rằng cô vẫn đang cố cười, cười để che giấu những cảm xúc đó,hắn tức giận nghĩ " Rốt cuộc trong suốt thời gian mình không ở bên cạnh con bé, thì đã xảy ra chuyện gì".
Hàn Diệt Phong lúc này gẵn giọng,cố nén lại cơn giận lên tiếng một cách lạnh lẽo:
"Chuyện này cứ để cho Anh Anh đi"
Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn hắn, Lý Hạo Thiên muốn nói nhưng bị ánh mắt chứa sự giận dữ của Hàn Diệt Phong làm khựng lại nghĩ " Thằng nhóc này chưa bao giờ tức giận đến như vậy".
Hàn Diệt Phong liếc nhìn Lý Chiêu Nhi với ánh mắt hung tàn của một con thú dữ thật sự nói:
"Huynh trưởng,đệ không muốn nói lại lần hai, hơn nữa ở đây cũng có một vài người rất muốn Anh Anh của đệ đi cho khuất mắt"
Lý Chiêu Nhi có hơi sợ hãi, Lý Tư Dao liền ôm lấy Lý Chiêu Nhi, mà trấn an.Lý Hạo Thiên nhìn tình cảnh này nếu không đồng ý Hàn Diệt Phong nhất định phá nát Hoàng Cung, nên thở dài nói:
"Được, nhưng ta muốn đệ đi cùng con bé,để giữ an toàn cho nó"
Hàn Diệt Phong liền gật đầu nói:
"Huynh không cần nhắc đệ,dù huynh không nói,đệ cũng sẽ đi cùng con bé "
Lý Chiêu Dương nãy giờ không biết phải nói gì chỉ nhìn Lý Hạo Thiên và Hàn Diệt Phong nói chuyện, lúc này Lý Hạo Thiên nói:
"Song Vương, chuyện Chinh Phạt lần này ta giao lại cho con, chuẩn bị sẵn sàng hai ngày nữa xuất phát"
Lý Chiêu Dương nghe xong cũng có chút vui mừng trong lòng, liền cung kính đáp:
"Rõ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.