Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 80
Quỳnh Quyên Ôn
24/06/2024
Lý Hạo Thiên ngồi ở trên quan sát thấy tính khí của Minh Nguyệt liền nghĩ "Nói năng thẳng thắng, không sợ động chạm vào ai con nhóc cũng quá kiêu ngạo rồi".
Lý Tư Hàm nhìn Minh Nguyệt nói:
"Công Chúa,cô đến địa phận Phong Quốc chơi chúng tôi đều rất hoan nghênh nhưng mà cô không nên ăn nói như vậy đâu"
Minh Nguyệt nhìn Lý Tư Hàm nửa con mắt nói:
"Ta cũng không cần các ngươi phải hoan nghênh ta,ta nói chuyện từ trước tới giờ không nể mặt ai hết "
Minh Nguyệt dừng lại đưa mắt nhìn Lý Chiêu Nhi ghét bỏ nói:
"Bồn Công Chúa ta yêu ghét sẽ thể hiện rõ, không giống một số ghét mà giữ trong lòng bày mưu tính kế người khác ta không phải hạng tiểu nhân như ai kia hứ"
Lý Chiêu Nhi vẻ mặt uất ức nói:
"Minh Nguyệt,cô không hài lòng ta thì cô cứ nói tại sao cô lại có thể nói như vậy về ta chứ"
Minh Nguyệt bĩu môi nhìn Lý Chiêu Nhi nói:
"Tại sao cô và cậu ấy đều là Công Chúa mà không giống nhau gì hết ,tôi không phải rất rõ sao tôi ghét cô đấy hừ"
Lý Chiêu Nhi gương mặt tức giận đến biến sắc nghĩ "Con nhỏ chết tiệt nếu không phải vì ngươi là Công Chúa của
Bắc Hải ta sớm đã viết ngươi rồi ".
Minh Nguyệt quay mặt chỗ khác thật sự không muốn nhìn gương mặt kinh dị của Lý Chiêu Nhi, thì vô tình nhìn thấy Lý Chiêu Dương đang quay mặt nơi khác để nhịn cười, Lý Chiêu Dương quay lại nhìn Minh Nguyệt cười cười nói:
"Nguyệt Nguyệt"
Ngoại trừ Hàn Diệt Phong và Cơ Phù thì những người ở đó đều khá bất ngờ khi nghe Lý Chiêu Dương gọi tên của
Minh Nguyệt như vậy, Lý Chiêu Nhi được đà nói:
"Muội muội,đây là Công Chúa Bắc Hải, muội tại sao lại gọi một cách vô lễ như vậy,cô ấy sẽ tức giận đấy"
Minh Nguyệt không nói một lời từ từ tiến đến chỗ Lý Chiều Dương, Lý Chiêu Dương từ từ đứng khỏi ghế, Hàn Diệt Phong ánh mắt sắc lạnh nhìn Minh Nguyệt thì phản ứng tiếp theo của Minh Nguyệt khiến họ phải bất ngờ.
Minh Nguyệt lao vào ôm lấy Lý Chiêu Dương vui vẻ cọ má mình vào má cô nói:
"Dương Dương, nhớ cậu quá đi,sao lại ốm đi rồi tại sao lại không mập lên gì hết!!!!"
Cô vui vẻ ôm lại Minh Nguyệt nói:
"Tớ ở chiến trường đâu phải muốn ăn là ăn chứ"
Minh Nguyệt liền phồng má trách móc cô:
"Nhưng cũng không thể để ốm thế này,ôm vào toàn xương thôi"
Lý Hạo Thiên ngồi bên kia liền lên tiếng cau mày hỏi:
"Hai đứa quen biết nhau"
Lý Chiêu Dương gật gật đầu nói:
"Vâng thần và cậu ấy là bằng hữu thân thiết "
Minh Nguyệt vấn ôm Lý Chiêu Dương rồi đưa mắt nhìn Lý Hạo Thiên nói:
"Ta đến đây để bảo vệ Dương Dương của ta,có một số người cậy thế thích bắt nạt cậu ấy, nên ta đến để chơi chết bọn họ"
Hàn Diệt Phong nhìn cảnh tượng tuy rất hài lòng với Minh Nguyệt vì đã đứng về phía Lý Chiêu Dương nhưng mà
Hàn Diệt Phong cực kỳ không vui khi Minh Nguyệt cứ ôm Anh Anh của hắn.
Lý Hạo Thiên nhìn Minh Nguyệt nói:
"Ổ,Công Chúa Minh Nguyệt nói vậy là có ý gì"
Minh Nguyệt buông Lý Chiêu Dương ra nói :
"Chẳng phải các ngươi nói Dương Dương muốn có Thủy Hành Uyên nhưng không được hay sao, Dương Dương đem Thủy Hành Uyên ra đập vào mặt cô ta đi cho gãy mũi cô ta luôn"
Minh Nguyệt vừa nói vừa chỉ tay vào Lý Chiêu Nhi nói một cách kiêu ngạo, Lý Chiêu Dương giật mình đồ mồ hôi nói:
"Nguyệt Nguyệt tớ làm gì có thứ đó chứ"
Lý Tư Dao ánh mắt đầy khinh thường nhìn Minh Nguyệt nói:
"Thủy Hành Uyên, là bảo vật truyền đời Công Chúa Bắc Hải các ngươi thì con nhóc này lấy đâu ra chứ"
Minh Nguyệt nhớ ra gì đó tay đưa ra sau xoa xoa đầu mình cười ngượng nói:
"Ấy chết, hình như tớ chưa nói với cậu hai món quà sinh thần mà tớ mang cho cậu là gì đúng không"
Lý Chiêu Dương lắc lắc đầu một cách đáng yêu khiến Minh Nguyệt suýt chút nữa chảy máu mũi,Minh Nguyệt liền nói:
"Một trong hai món quà sinh thần là Thủy Hành Uyên đó"
Tất cả bọn họ đều bất ngờ nhìn Minh Nguyệt,Minh Nguyệt chỉ cười nói:
"Tớ đã nói sẽ cho cậu hai món quà bất ngờ còn gì, Thủy Hành Uyên chính là món quà đầu tiên"
Lý Chiêu Nhi liền nói:
"Công Chúa đó không phải là bảo vật được truyền lại cho cô sao,sao cô có thể nói tặng là tặng chứ"
Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Lý Chiêu Nhi nói:
"Đồ của ta,ta tặng ai cần ngươi dạy sao"
Lý Chiều Nhi tức giận nghĩ "Vì cái gì mà Lý Chiêu Dương có thể quen biết Minh Nguyệt chứ".
Minh Nguyệt nói xong lấy trong người ra một nhánh cây màu trắng xanh nhìn giống với một rạng san hô nhưng lại lấp lánh nhìn rất đẹp mắt đề vào tay Lý Chiều Dương nói:
"Vốn muốn tối mai, mới tặng cậu nhưng tớ thấy ghét cô ta quá nên mới tặng cậu món này trước còn món còn lại thì Dương Dương đợi tối mai nha"
Lý Chiêu Dương cầm Thủy Hành Uyên trong tay lo lắng nói:
"Cái này tớ không thể nhận nó,..."
Chưa để cô nói hết thì Minh Nguyệt đã nói:
"Phụ Hoàng của tớ đã đồng ý rồi,cậu không nhận là tớ buồn đó giận cậu luôn"
Lý Tư Hàm nhìn Minh Nguyệt nói:
"Công Chúa,cô đến địa phận Phong Quốc chơi chúng tôi đều rất hoan nghênh nhưng mà cô không nên ăn nói như vậy đâu"
Minh Nguyệt nhìn Lý Tư Hàm nửa con mắt nói:
"Ta cũng không cần các ngươi phải hoan nghênh ta,ta nói chuyện từ trước tới giờ không nể mặt ai hết "
Minh Nguyệt dừng lại đưa mắt nhìn Lý Chiêu Nhi ghét bỏ nói:
"Bồn Công Chúa ta yêu ghét sẽ thể hiện rõ, không giống một số ghét mà giữ trong lòng bày mưu tính kế người khác ta không phải hạng tiểu nhân như ai kia hứ"
Lý Chiêu Nhi vẻ mặt uất ức nói:
"Minh Nguyệt,cô không hài lòng ta thì cô cứ nói tại sao cô lại có thể nói như vậy về ta chứ"
Minh Nguyệt bĩu môi nhìn Lý Chiêu Nhi nói:
"Tại sao cô và cậu ấy đều là Công Chúa mà không giống nhau gì hết ,tôi không phải rất rõ sao tôi ghét cô đấy hừ"
Lý Chiêu Nhi gương mặt tức giận đến biến sắc nghĩ "Con nhỏ chết tiệt nếu không phải vì ngươi là Công Chúa của
Bắc Hải ta sớm đã viết ngươi rồi ".
Minh Nguyệt quay mặt chỗ khác thật sự không muốn nhìn gương mặt kinh dị của Lý Chiêu Nhi, thì vô tình nhìn thấy Lý Chiêu Dương đang quay mặt nơi khác để nhịn cười, Lý Chiêu Dương quay lại nhìn Minh Nguyệt cười cười nói:
"Nguyệt Nguyệt"
Ngoại trừ Hàn Diệt Phong và Cơ Phù thì những người ở đó đều khá bất ngờ khi nghe Lý Chiêu Dương gọi tên của
Minh Nguyệt như vậy, Lý Chiêu Nhi được đà nói:
"Muội muội,đây là Công Chúa Bắc Hải, muội tại sao lại gọi một cách vô lễ như vậy,cô ấy sẽ tức giận đấy"
Minh Nguyệt không nói một lời từ từ tiến đến chỗ Lý Chiều Dương, Lý Chiêu Dương từ từ đứng khỏi ghế, Hàn Diệt Phong ánh mắt sắc lạnh nhìn Minh Nguyệt thì phản ứng tiếp theo của Minh Nguyệt khiến họ phải bất ngờ.
Minh Nguyệt lao vào ôm lấy Lý Chiêu Dương vui vẻ cọ má mình vào má cô nói:
"Dương Dương, nhớ cậu quá đi,sao lại ốm đi rồi tại sao lại không mập lên gì hết!!!!"
Cô vui vẻ ôm lại Minh Nguyệt nói:
"Tớ ở chiến trường đâu phải muốn ăn là ăn chứ"
Minh Nguyệt liền phồng má trách móc cô:
"Nhưng cũng không thể để ốm thế này,ôm vào toàn xương thôi"
Lý Hạo Thiên ngồi bên kia liền lên tiếng cau mày hỏi:
"Hai đứa quen biết nhau"
Lý Chiêu Dương gật gật đầu nói:
"Vâng thần và cậu ấy là bằng hữu thân thiết "
Minh Nguyệt vấn ôm Lý Chiêu Dương rồi đưa mắt nhìn Lý Hạo Thiên nói:
"Ta đến đây để bảo vệ Dương Dương của ta,có một số người cậy thế thích bắt nạt cậu ấy, nên ta đến để chơi chết bọn họ"
Hàn Diệt Phong nhìn cảnh tượng tuy rất hài lòng với Minh Nguyệt vì đã đứng về phía Lý Chiêu Dương nhưng mà
Hàn Diệt Phong cực kỳ không vui khi Minh Nguyệt cứ ôm Anh Anh của hắn.
Lý Hạo Thiên nhìn Minh Nguyệt nói:
"Ổ,Công Chúa Minh Nguyệt nói vậy là có ý gì"
Minh Nguyệt buông Lý Chiêu Dương ra nói :
"Chẳng phải các ngươi nói Dương Dương muốn có Thủy Hành Uyên nhưng không được hay sao, Dương Dương đem Thủy Hành Uyên ra đập vào mặt cô ta đi cho gãy mũi cô ta luôn"
Minh Nguyệt vừa nói vừa chỉ tay vào Lý Chiêu Nhi nói một cách kiêu ngạo, Lý Chiêu Dương giật mình đồ mồ hôi nói:
"Nguyệt Nguyệt tớ làm gì có thứ đó chứ"
Lý Tư Dao ánh mắt đầy khinh thường nhìn Minh Nguyệt nói:
"Thủy Hành Uyên, là bảo vật truyền đời Công Chúa Bắc Hải các ngươi thì con nhóc này lấy đâu ra chứ"
Minh Nguyệt nhớ ra gì đó tay đưa ra sau xoa xoa đầu mình cười ngượng nói:
"Ấy chết, hình như tớ chưa nói với cậu hai món quà sinh thần mà tớ mang cho cậu là gì đúng không"
Lý Chiêu Dương lắc lắc đầu một cách đáng yêu khiến Minh Nguyệt suýt chút nữa chảy máu mũi,Minh Nguyệt liền nói:
"Một trong hai món quà sinh thần là Thủy Hành Uyên đó"
Tất cả bọn họ đều bất ngờ nhìn Minh Nguyệt,Minh Nguyệt chỉ cười nói:
"Tớ đã nói sẽ cho cậu hai món quà bất ngờ còn gì, Thủy Hành Uyên chính là món quà đầu tiên"
Lý Chiêu Nhi liền nói:
"Công Chúa đó không phải là bảo vật được truyền lại cho cô sao,sao cô có thể nói tặng là tặng chứ"
Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Lý Chiêu Nhi nói:
"Đồ của ta,ta tặng ai cần ngươi dạy sao"
Lý Chiều Nhi tức giận nghĩ "Vì cái gì mà Lý Chiêu Dương có thể quen biết Minh Nguyệt chứ".
Minh Nguyệt nói xong lấy trong người ra một nhánh cây màu trắng xanh nhìn giống với một rạng san hô nhưng lại lấp lánh nhìn rất đẹp mắt đề vào tay Lý Chiều Dương nói:
"Vốn muốn tối mai, mới tặng cậu nhưng tớ thấy ghét cô ta quá nên mới tặng cậu món này trước còn món còn lại thì Dương Dương đợi tối mai nha"
Lý Chiêu Dương cầm Thủy Hành Uyên trong tay lo lắng nói:
"Cái này tớ không thể nhận nó,..."
Chưa để cô nói hết thì Minh Nguyệt đã nói:
"Phụ Hoàng của tớ đã đồng ý rồi,cậu không nhận là tớ buồn đó giận cậu luôn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.