Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 95
Quỳnh Quyên Ôn
30/06/2024
Lý Chiêu Dương cùng Hàn Diệt Phong trở về phòng khi đi trên hành lang,cô rất muốn hỏi gì đó nhưng suy nghĩ mãi cũng không dám hỏi,Hàn Diệt ôm biết được cô đang nghĩ gì thì liền lên tiếng:
"Con sao vậy Anh Anh"
Cô nghe hắn hỏi thì phía một lúc sau mới lên tiếng:
"Hoàng Thúc sao người lại biết,..."
Hàn Diệt Phong nghe câu hỏi của cô hắn cũng không đáp lại chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô mà đi,hắn không nói bản thân cô cũng không muốn hỏi.Hai người im lặng bước đi cho đến khi một thứ gì đó màu trắng rơi lên mũi của cô,cô mới theo bản năng đưa mắt nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm đã lẫn với một màng màu trắng với khí trời lạnh cóng Lý Chiêu Dương nhỏ giọng nói:
"Tuyết rơi rồi"
Hàn Diệt Phong không biểu tình chỉ nhìn cô nói:
"Đi thôi, không tốt cho cơ thể của con"
Lý Chiêu Dương nghe hắn nói cũng gật đầu hai người lặn lẽ bước dưới trời tuyết mà quay về phòng ngủ, Hàn Diệt Phong không hề yên tâm để cô ngủ một mình nên hắn đã luôn ngủ cùng cô trong suốt thời gian qua,cô không có ý kiến gì nhiều nhưng cô luôn cảm thấy bản thân khi ngủ cùng hắn lại ngủ ngon hơn rất nhiều lúc trước cô chỉ ngủ cùng lắm là hai canh giờ ngủ cũng không ngon kiếp trước là do ở chiến trường gió tanh mưa máu nên đã không quen với việc ngủ.
Sáng hôm sau, Lý Chiều Dương tỉnh giấc sớm hơn Hàn Diệt Phong một chút cô vừa mơ mắt đã thấy gương mặt điển trai của hắn, Lý Chiêu Dương có chút ngượng ngùng bước nhẹ nhàng lấy cánh tay đang ôm ở eo mình ra rồi từ từ ngồi dậy cô nhìn sắc trời thông qua cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi rất nhiều "Trời sắp sáng rồi chắc đã sắp vào giờ
Mão rồi".
{ Giờ Mão từ 5-7 giờ sáng }
Lý Chiêu Dương với tay ở đầu giường lấy ra một túi gấm nhỏ màu tím nhạt có thêu hoa tiết hình con bướm, cô đưa tay lấy trong túi gấm ra một viên đan dược màu nâu Lý Chiêu Dương đuôi mắt khẽ cụp xuống nhìn viên đan dược đang cẩm trong tay,trong đáy mắt hiện lên sự vô vọng bóng lưng lại cô đơn đến kỳ lạ "Mình bao giờ mới có thể dừng uống loại thuốc này đây, kiếp trước cũng dùng nó nhưng một khi chinh chiến nó tuyệt đối không còn tác dụng nữa, kiếp trước mình 18 tuổi đã hoàng toàn mất mạng còn chưa sống đến tuổi 20 nên không biết thật sự có tác dụng hay không ".
Lý Chiêu Dương thở dài cười khổ rồi cũng đưa thuốc uống vào trong vị đắng của viên thuốc lan ra khắp khoang miệng và cổ họng khiến cô nhăn mày, Hàn Diệt Phong lúc này đã đúng giờ Mão thì đã thúc giất nhìn thấy cô ngồi ngay cạnh giường hắn cũng ngồi dậy nói:
"Sao con hôm nay lại thức sớm như vậy"
Lý Chiêu Dương đứng khỏi giường, đu tới lấy ngoại bào khoác lên môi nở nụ cười nói:
"Có lẽ do trời quá lạnh, nên con ngủ không ngon"
Hàn Diệt Phong ngồi dậy ôm lẩy cô,hắn cảm nhận được rất rõ cơ thể cô cực kỳ lạnh không hề có một chút ẩm áp như người bình thường hắn đưa tay với lấy chăn bông cuốn cô vào trong rồi bế ngược cô lại giường đề ủ ẩm.
Cô khá ngạc nhiên với hành động của Hàn Diệt Phong,cô nhìn đôi bàn tay của mình đã bị đồi bàn tay lớn của hắn bao trùm lẩy,cô nghĩ "Ta của Hoàng Thúc,ẩm quá, mình chưa bao giờ cảm thẩy ẩm như vậy".Hàn Diệt Phong nghe suy nghĩ của cô cũng chỉ im lặng ủ ấm cho cô hắn vừa xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng của cô vừa nghĩ
"Trong phòng luôn có lò sưởi tại sao con bé lại lạnh như vậy"
Hãn nhẹ nhàng hỏi:
"Còn lạnh lắm không "
Lý Chiêu Dương nghe cũng chỉ cười nói:
"Đã đỡ hơn rồi ạ"
Hàn Diệt Phong im lặng một lúc liền nói tiếp:
"Ở đây thêm một lát hằng ra ngoài,bây giờ bên ngoài rất lạnh"
Lý Chiêu Dương không đáp chỉ khẽ gật đầu,hai người ngồi như vậy cho đến khi nghe được tiếng nói từ ngoài cửa của Thập Tam Vi:
"Chủ Tử, Tiểu Chủ Mẫu,đã đến lúc dùng bữa sáng rồi ạ"
Hàn Diệt Phong không đáp nhưng Thập Tam Vi cũng biết là Hàn Diệt Phong đã thức dậy, bên trong này Hàn Diệt Phong giúp khoác ngoại bào khoác thêm áo choàng để giữ ấm, Hàn Diệt Phong khác với cô hắn vẫn một thân y phục đen pha chút viền xanh biển đậm như thường ngày không khoác thêm áo choàng hay gì hết.
Hai người vừa ra khỏi phòng thì đã thấy một mảng màu trắng ở khắp nơi, trên bầu trời hiện tại vẫn còn tối tuyết vẫn còn rơi khá lớn cô đang ngẩn người nhìn trời thì một chiếc ô màu đỏ đã che đi tầm mắt của cô,cô xoay người nhìn Hàn Diệt Phong đang cầm ô che cho cô Hàn Diệt Phong nói:
"Trời lạnh,đừng để tuyết bám vào người"
Cô cười nói:
"Vâng"
Lúc này một binh sĩ bên cạnh Lý Hạo Thiên gấp gáp chạy tới báo:
"Báo!!!! Bệ Hạ cho truyền Thái sư và Song Vương"
Hàn Diệt Phong và Lý Chiêu Dương nhìn nhau ăn ý có cùng suy nghĩ "Tại sao lại cho truyền vào lúc này, không lẽ có chuyện sao".Hai người im lặng, Hàn Diệt Phong che ô cho Ôn Dương cả hai liền nhanh chóng đi đến sảnh
chính.
"Con sao vậy Anh Anh"
Cô nghe hắn hỏi thì phía một lúc sau mới lên tiếng:
"Hoàng Thúc sao người lại biết,..."
Hàn Diệt Phong nghe câu hỏi của cô hắn cũng không đáp lại chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô mà đi,hắn không nói bản thân cô cũng không muốn hỏi.Hai người im lặng bước đi cho đến khi một thứ gì đó màu trắng rơi lên mũi của cô,cô mới theo bản năng đưa mắt nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm đã lẫn với một màng màu trắng với khí trời lạnh cóng Lý Chiêu Dương nhỏ giọng nói:
"Tuyết rơi rồi"
Hàn Diệt Phong không biểu tình chỉ nhìn cô nói:
"Đi thôi, không tốt cho cơ thể của con"
Lý Chiêu Dương nghe hắn nói cũng gật đầu hai người lặn lẽ bước dưới trời tuyết mà quay về phòng ngủ, Hàn Diệt Phong không hề yên tâm để cô ngủ một mình nên hắn đã luôn ngủ cùng cô trong suốt thời gian qua,cô không có ý kiến gì nhiều nhưng cô luôn cảm thấy bản thân khi ngủ cùng hắn lại ngủ ngon hơn rất nhiều lúc trước cô chỉ ngủ cùng lắm là hai canh giờ ngủ cũng không ngon kiếp trước là do ở chiến trường gió tanh mưa máu nên đã không quen với việc ngủ.
Sáng hôm sau, Lý Chiều Dương tỉnh giấc sớm hơn Hàn Diệt Phong một chút cô vừa mơ mắt đã thấy gương mặt điển trai của hắn, Lý Chiêu Dương có chút ngượng ngùng bước nhẹ nhàng lấy cánh tay đang ôm ở eo mình ra rồi từ từ ngồi dậy cô nhìn sắc trời thông qua cửa sổ, tuyết vẫn còn rơi rất nhiều "Trời sắp sáng rồi chắc đã sắp vào giờ
Mão rồi".
{ Giờ Mão từ 5-7 giờ sáng }
Lý Chiêu Dương với tay ở đầu giường lấy ra một túi gấm nhỏ màu tím nhạt có thêu hoa tiết hình con bướm, cô đưa tay lấy trong túi gấm ra một viên đan dược màu nâu Lý Chiêu Dương đuôi mắt khẽ cụp xuống nhìn viên đan dược đang cẩm trong tay,trong đáy mắt hiện lên sự vô vọng bóng lưng lại cô đơn đến kỳ lạ "Mình bao giờ mới có thể dừng uống loại thuốc này đây, kiếp trước cũng dùng nó nhưng một khi chinh chiến nó tuyệt đối không còn tác dụng nữa, kiếp trước mình 18 tuổi đã hoàng toàn mất mạng còn chưa sống đến tuổi 20 nên không biết thật sự có tác dụng hay không ".
Lý Chiêu Dương thở dài cười khổ rồi cũng đưa thuốc uống vào trong vị đắng của viên thuốc lan ra khắp khoang miệng và cổ họng khiến cô nhăn mày, Hàn Diệt Phong lúc này đã đúng giờ Mão thì đã thúc giất nhìn thấy cô ngồi ngay cạnh giường hắn cũng ngồi dậy nói:
"Sao con hôm nay lại thức sớm như vậy"
Lý Chiêu Dương đứng khỏi giường, đu tới lấy ngoại bào khoác lên môi nở nụ cười nói:
"Có lẽ do trời quá lạnh, nên con ngủ không ngon"
Hàn Diệt Phong ngồi dậy ôm lẩy cô,hắn cảm nhận được rất rõ cơ thể cô cực kỳ lạnh không hề có một chút ẩm áp như người bình thường hắn đưa tay với lấy chăn bông cuốn cô vào trong rồi bế ngược cô lại giường đề ủ ẩm.
Cô khá ngạc nhiên với hành động của Hàn Diệt Phong,cô nhìn đôi bàn tay của mình đã bị đồi bàn tay lớn của hắn bao trùm lẩy,cô nghĩ "Ta của Hoàng Thúc,ẩm quá, mình chưa bao giờ cảm thẩy ẩm như vậy".Hàn Diệt Phong nghe suy nghĩ của cô cũng chỉ im lặng ủ ấm cho cô hắn vừa xoa xoa đôi bàn tay lạnh cóng của cô vừa nghĩ
"Trong phòng luôn có lò sưởi tại sao con bé lại lạnh như vậy"
Hãn nhẹ nhàng hỏi:
"Còn lạnh lắm không "
Lý Chiêu Dương nghe cũng chỉ cười nói:
"Đã đỡ hơn rồi ạ"
Hàn Diệt Phong im lặng một lúc liền nói tiếp:
"Ở đây thêm một lát hằng ra ngoài,bây giờ bên ngoài rất lạnh"
Lý Chiêu Dương không đáp chỉ khẽ gật đầu,hai người ngồi như vậy cho đến khi nghe được tiếng nói từ ngoài cửa của Thập Tam Vi:
"Chủ Tử, Tiểu Chủ Mẫu,đã đến lúc dùng bữa sáng rồi ạ"
Hàn Diệt Phong không đáp nhưng Thập Tam Vi cũng biết là Hàn Diệt Phong đã thức dậy, bên trong này Hàn Diệt Phong giúp khoác ngoại bào khoác thêm áo choàng để giữ ấm, Hàn Diệt Phong khác với cô hắn vẫn một thân y phục đen pha chút viền xanh biển đậm như thường ngày không khoác thêm áo choàng hay gì hết.
Hai người vừa ra khỏi phòng thì đã thấy một mảng màu trắng ở khắp nơi, trên bầu trời hiện tại vẫn còn tối tuyết vẫn còn rơi khá lớn cô đang ngẩn người nhìn trời thì một chiếc ô màu đỏ đã che đi tầm mắt của cô,cô xoay người nhìn Hàn Diệt Phong đang cầm ô che cho cô Hàn Diệt Phong nói:
"Trời lạnh,đừng để tuyết bám vào người"
Cô cười nói:
"Vâng"
Lúc này một binh sĩ bên cạnh Lý Hạo Thiên gấp gáp chạy tới báo:
"Báo!!!! Bệ Hạ cho truyền Thái sư và Song Vương"
Hàn Diệt Phong và Lý Chiêu Dương nhìn nhau ăn ý có cùng suy nghĩ "Tại sao lại cho truyền vào lúc này, không lẽ có chuyện sao".Hai người im lặng, Hàn Diệt Phong che ô cho Ôn Dương cả hai liền nhanh chóng đi đến sảnh
chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.