Chương 43
Tuệ Vũ
25/03/2024
“Ý tao là mày không biết bà ta là mẹ của Vũ Thiên An à?”
Rita vừa cười vừa nói, nó thích thú khi nhìn gương mặt đang đơ ra vì bất ngờ của Phong Linh. Nó lại nhếch môi, chế giễu:
“Nhiều lúc tao chả hiểu mày có đúng là bạn của An không nữa. Tính ra mày cũng chả biết gì về người ta.”
Phong Linh chớp chớp mắt, không biết phải đáp lời nó thế nào. Vì nó nói đúng thật.
Đúng là cô chả biết gì về Vũ Thiên An. Cứ lần nào biết thêm một sự thật nào đó về cô bạn cùng phòng, cô đều bất ngờ lần đó. Kiểu như nó vượt xa tầm suy nghĩ của cô vậy.
Lần này cũng chả phải ngoại lệ.
Hóa ra An Vũ quen biết với Đỗ Đăng Khoa là vì thế. Vì bố của hắn cưới mẹ của An. Nhưng mà, chẵng lẽ..
“Hai người bọn họ là.. anh em cùng cha khác mẹ sao?” Phong Linh buột miệng nói ra nghi vấn trong lòng.
Nhưng Rita chỉ cười lớn:
“Haha! Tưởng mày thông minh lắm chứ! Một người họ Đỗ, một người họ Vũ thì anh em kiểu gì?”
Tự nhiên Phong Linh cảm thấy mình cũng hơi ngốc thật. Nhưng bị nhỏ Rita cười vô mặt nhiều lần cũng hơi xấu hổ, vừa mới lấy hơi định đáp trả thì phía giường bệnh cất lên cái giọng thì thào khàn đặc, nhưng giữa phòng bệnh được cách âm yên tĩnh thì lại nghe rất rõ:
“Ồn ào quá!”
Cả hai cô gái đều bất ngờ quay lại nhìn.
Không biết từ bao giờ Đỗ Đăng Khoa đã tỉnh lại, đang nhíu mày nhìn hai người như thể bản thân đang ngủ mà bị làm phiền.
Phong Linh lúc này mếu máo, mắt đã bắt đầu ươn ướt nhìn hắn, cô mím môi thật chặt để không khóc thành tiếng.
Hắn chỉ chép miệng thật khẽ, mắt còn hé hé, thần sắc chưa tỉnh táo hẳn:
“Tưởng em sẽ đau lòng khi anh bị thương, ai dè em chỉ lo cãi nhau với con bé kia.”
Cả người đang bị băng bó như cái bánh chưng, nhưng cái miệng vẫn cứ “khó ưa” như thế. Phong Linh quên ngay Rita, cô vội ngồi xuống, đưa tay chạm nhẹ vào má của hắn, rồi tự nhiên bật khóc ngon lành.
Cô đau lòng là thật, chả phải diễn cho hắn xem.
“Khóc cái gì? Chăm người bệnh mà người ta tỉnh lúc nào cũng không hay.” Hắn lại càng đổ thêm dầu vô lửa.
“Em xin lỗi..”
Đỗ Đăng Khoa liếc qua Rita đang đứng phía sau, cất giọng lạnh nhạt:
“Mày đi về đi!” Đuổi người thẳng thừng.
Rita thở dài, đảo mắt một vòng dường như nó có thể đoán ra được phản ứng này của hắn:
“Biết rồi! Biết rồi! Thấy anh tỉnh lại, khó ưa như mọi lần thì em cũng yên tâm. Trả không gian lại cho hai người!” Nó đưa mắt nhìn Phong Linh, nhếch môi một cái rồi quay đầu đi thẳng ra cửa.
Đỗ Đăng Khoa nghĩ chắc chẳng có ai lại quái gở như bản thân mình. Ngay cả bạn gái mình khóc hắn cũng chỉ muốn cô ấy khóc vì mình, không muốn sẻ chia với bất cứ ai, thậm chí nhìn ngắm cũng không được. Thế nhưng một giây sau hắn lại nhớ đến gương mặt ướt đẫm nước mắt, tóc tai rũ rượi của cô khi bị tên kia làm nhục, mắt hắn tối đi vài phần, cái ý định trêu chọc cô ban nãy cũng dẹp đi. Hắn không thấy vui nữa, chỉ còn thấy đau lòng.
Đưa cánh tay được quấn toàn băng trắng chạm nhẹ vào mái tóc của cô, Đỗ Đăng Khoa hỏi nhỏ:
“Có đau không?”
Phong Linh ngẩng đầu, rồi lại lắc đầu, giọt nước mắt theo đó mà lăn dài trên má.
“Xin lỗi! Chắc hẳn em đã rất sợ hãi.”
“Em không bị làm sao cả, chỉ.. chỉ bị ngoài da thôi. Anh.. bác sĩ nói nếu cấp cứu trễ có thể sẽ.. anh bị mất máu quá nhiều.”
Hắn cười nhẹ một tiếng:
“Còn không bằng cái lần anh gặp em ở con hẻm đâu. Không chết được.”
Phong Linh đưa tay bịt miệng hắn lại, mắng nhỏ:
“Không được nói gở!”
Đỗ Đăng Khoa hơi khó khăn lau nước mắt cho cô bằng cái tay đầy thương tích:
“Anh không sao đâu. Chỉ là.. bây giờ không thể đi dã ngoại được rồi.”
Đến nước này mà còn nghĩ đến buổi dã ngoại, cô bĩu môi lắc đầu:
“Anh không đi, em cũng không đi!”
“Ai cho đi mà đi? Anh không đi được thì em cũng phải bên cạnh anh. Em đi chơi, lỡ gặp thằng khác thì sao?”
Phong Linh phì cười. Nụ cười đúng nghĩa từ khi cô thoát khỏi tay bọn bắt cóc đến giờ.
Mọi lần cãi nhau, hắn vô cùng ngang ngược, chỉ thích làm theo ý mình, hóa ra hắn cũng có mặt dịu dàng đấy chứ.
“Nhưng anh hứa với em, sau khi khoẻ lại, anh sẽ đưa em đi dã ngoại, chỉ có chúng ta thôi.”
Phong Linh nhìn hắn, sau đó dùng tay lau mạnh vệt nước mắt trên mặt như sự quyết tâm đẩy lùi nổi ám ảnh vừa trải qua ra sau đầu, cô sẽ không nhắc đến cũng sẽ cố gắng không nghĩ đến nữa.
Chuyện gì qua thì hãy để nó qua thôi.
Đỗ Đăng Khoa tỉnh lại được một lúc rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, có lẽ thuốc mê cho cơn phẫu thuật vẫn chưa tan hết.
Bàn tay của cả hai vẫn nắm chặt lấy nhau, Phong Linh cũng ở cạnh hắn suốt một ngày không rời đi.
Tối hôm đó, cô cầm bát cháo, đút cho bạn người yêu từng muỗng nhỏ, hắn ngoan ngoãn ngồi im ăn cháo, thỉnh thoảng lại trêu đùa vài câu. Phong Linh chợt nhớ đến một chuyện:
“À! Lúc sáng.. anh trai của anh có tới.”
Nụ cười trên môi Đỗ Đăng Khoa tắt hẳn, tia sáng trong mắt hắn tối dần. Cô cảm giác hình như hắn không muốn nói đến người nhà nên cũng không nói gì thêm. Phong Linh đút thêm một muỗng cháo nhưng hắn quay mặt đi tỏ ý không muốn ăn nữa. Tự thấy bản thân mình đã bất cẩn nói chuyện không nên nói, cô gượng cười, đưa lại muỗng cháo đến miệng của hắn, nói giọng ngọt ngào như dỗ trẻ con:
“Gần hết rồi. Vài muỗng nữa thôi à!”
Đột nhiên hắn lên tiếng:
“Nó có nói gì không?”
Phong Linh khựng lại một chút:
“Anh ấy nhờ em chăm sóc anh.”
Thấy hắn không được vui, Phong Linh liền thu hồi muỗng cháo bỏ lại vào bát, đứng dậy đặt lên bàn, sau đó đi rót một ly nước ấm.
Nhìn bóng lưng cô bạn gái, hắn thừa biết cô đang có rất nhiều thắc mắc trong đầu nhưng sợ hắn suy nghĩ nhiều nên không hỏi tới. Thở một hơi thật dài, hắn mở lời:
“Em có gì muốn hỏi không?”
Có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại chả biết bắt đầu từ đâu. Phong Linh tự hỏi bản thân mình trước, rằng chuyện của gia đình hắn có ảnh hưởng gì đến mình hay không, cô thích hắn đâu phải vì gia đình hắn giàu hay thế nào, vốn dĩ từ đầu cô cũng chả quan tâm. Nhưng nếu tình cảm của cả hai ngày càng phát triển thì nói không liên quan cũng không đúng, hắn còn là người nhà trên danh nghĩa của bạn mình..
Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng:
“Anh và An Vũ.. Em nghe Rita nói rồi. Hóa ra hai người lại có mối quan hệ kiểu đó.”
Phong Linh không quay người lại nên Đỗ Đăng Khoa không rõ biểu cảm của cô thế nào. Hắn chỉ cười khẩy:
“Phức tạp hơn em nghĩ nhiều.”
Phong Linh thở mạnh, quyết tâm hỏi một lần cho ra lẽ, mặc kệ hắn có muốn nói hay không, cái cảm giác mọi người đều biết chuyện còn mình thì không rất là khó chịu. Cô quay lại với ly nước ấm trên tay, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn hắn chằm chằm, gương mặt muốn có bao nhiêu nghiêm túc thì liền có bấy nhiêu:
“Em hỏi thật, bố anh là chủ tịch tập đoàn Y thật à? Em có nghe..” Cô có nghe tên Ken nói.
“Ừ.” Hắn nói tỉnh bơ, nhìn biểu cảm của cô bạn gái, hắn thấy có chút buồn cười.
Tập đoàn Y? Ôi ông trời ơi! Là tập đoàn hàng top ở Việt Nam. Là cái tầng lớp mà cách xa những người như cô hàng vạn dặm trùng dương.
Nghe cứ như phim.
Thở hắt ra một hơi dài, cô nói tiếp:
“Đến cùng anh trai anh, có cả.. mẹ của An Vũ.” Phong Linh cũng chả biết phải gọi bà ta là cái gì, không lẽ gọi là “mẹ kế của anh”?
“Bà ta có nói gì quá đáng với em không?”
“Không, bà ta chỉ đến nhìn anh và đi thôi.”
Rồi cô lại đệm thêm:
“À thật ra thì.. Bà ấy bảo anh có nhà không về lại cứ thích lang bạt đầu đường xó chợ.” Có sao thì nói vậy, cô cũng chả thêm bớt gì.
“Haha!” Hắn bật cười thành tiếng, nhưng có vẻ cười lớn nên động đến vết thương, hắn xuýt xoa hít sâu một cái cùng với cái mặt méo xẹo làm Phong Linh giật mình theo.
Cô hoảng hồn đứng dậy, tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì:
“Hay.. hay em gọi bác sĩ nhé?”
“Chỉ đau một chút thôi, không sao. Chỉ là buồn cười quá, anh không về nhà, chẳng phải bà ta nên vui mừng sao. Cả thằng anh của anh nữa.”
“Bà ấy.. là nguyên nhân khiến bố mẹ anh li hôn đúng không?” Nhìn thấy thái độ thù địch của hắn, cô đoán thế.
Nhưng cô đã đoán đúng.
“Ừ. Khi đó bà ta cũng đã li hôn, cũng đã có con riêng, nhưng vẫn bám lấy bố anh. Mẹ anh không chấp nhận mới đề nghị li hôn.”
Hắn ngừng một lát mới kể tiếp:
“Không lâu sau thì mẹ anh mất. Những gì anh có hiện tại đều là do bà để lại, cũng là những thứ bà được chia sau khi ra tòa.”
“Anh trai anh..”
Đỗ Đăng Khoa cắt ngang:
“Anh ghét bà ta một thì anh hận nó tới mười. Chính nó cũng góp phần làm cho mẹ bị sốc, khiến bệnh tình của bà nặng hơn. Đám tang của mẹ nó cũng không đến.”
Phong Linh chỉ biết thở dài. Cô chầm chậm nắm lấy bàn tay của hắn, xoa xoa nhẹ lên vết băng trắng như muốn vuốt ve nhưng không muốn động vào vết thương.
Qua giọng kể của hắn, Phong Linh cảm nhận được Đỗ Đăng Khoa là đứa trẻ lớn lên với thù hận, với sự thiếu thốn tình thân. Hắn có nhà nhưng không muốn về, hắn có anh có bố nhưng lại không muốn nhắc tới, nhà hắn giàu như thế lại chả muốn liên can.
Vì sự tò mò của bản thân, cô biết rằng mình đã lại một lần nữa chạm vào vết thương lâu năm trong lòng hắn.
Nhưng thật lòng cô cũng không nỡ nhìn thấy hắn như thế này, không lo học hành gì cả, chỉ chơi bời linh tinh, lại còn dính đến cả xã hội đen, suýt chết cũng mấy lần, rồi tương lai của hắn thì sao?
Cô phải làm gì để hắn thoát khỏi cái mớ hỗn độn đó đây?
Dường như đọc được suy nghĩ của cô bạn gái nhỏ, Đỗ Đăng Khoa nhìn cô đang nhíu mày thật chặt, nhìn xuống bàn tay mình đang được nắm lấy, hắn nhếch môi cười, cảm nhận như có một dòng nước ấm chảy qua cõi lòng vốn dĩ lạnh lẽo từ lâu.
“Chuông gió!” Hắn gọi nhẹ.
Phong Linh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tới gần đây anh bảo này!” Hắn còn làm ra cái vẻ thần bí.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô chồm lên đưa mặt tới. Chỉ chờ có thế, hắn hôn vào môi cô một cái, trong khi đối phương còn đang ngơ ngác, hắn lại chạm thêm một lần nữa. Hôn xong còn kết luận:
“Có vẻ do em không hôn anh nên môi em mới bị khô đấy.”
Phong Linh bất giác chạm vào môi mình, đúng là hơi khô thật.
“Em có muốn nó ẩm hơn không?”
“Này Đỗ Đăng Khoa!” Với sự mắc cỡ không thể giấu diếm, cô đưa mắt lườm nhân vật đang cười tủm tỉm trên giường bệnh.
Xem như cô không chấp người bệnh. Đã thành ra như thế mà bản mặt vẫn rất dày.
Hắng giọng một cái, Phong Linh hỏi lãng qua chuyện khác:
“Rita.. có vẻ cũng thân thuộc với gia đình anh nhỉ?”
Đỗ Đăng Khoa nắm lại bàn tay đã buông mình ra lúc nãy, tiếp tục kể với chất giọng đều đều:
“Bố của hai anh em Andrew - Rita là trợ lý cũ của bố anh. Trong một sự cố, do cứu sống bố anh nên ông ấy mới qua đời. Bố anh mang ơn cứu mạng nên đã nuôi dưỡng anh em bọn họ.”
Đúng là phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều.
Rita vừa cười vừa nói, nó thích thú khi nhìn gương mặt đang đơ ra vì bất ngờ của Phong Linh. Nó lại nhếch môi, chế giễu:
“Nhiều lúc tao chả hiểu mày có đúng là bạn của An không nữa. Tính ra mày cũng chả biết gì về người ta.”
Phong Linh chớp chớp mắt, không biết phải đáp lời nó thế nào. Vì nó nói đúng thật.
Đúng là cô chả biết gì về Vũ Thiên An. Cứ lần nào biết thêm một sự thật nào đó về cô bạn cùng phòng, cô đều bất ngờ lần đó. Kiểu như nó vượt xa tầm suy nghĩ của cô vậy.
Lần này cũng chả phải ngoại lệ.
Hóa ra An Vũ quen biết với Đỗ Đăng Khoa là vì thế. Vì bố của hắn cưới mẹ của An. Nhưng mà, chẵng lẽ..
“Hai người bọn họ là.. anh em cùng cha khác mẹ sao?” Phong Linh buột miệng nói ra nghi vấn trong lòng.
Nhưng Rita chỉ cười lớn:
“Haha! Tưởng mày thông minh lắm chứ! Một người họ Đỗ, một người họ Vũ thì anh em kiểu gì?”
Tự nhiên Phong Linh cảm thấy mình cũng hơi ngốc thật. Nhưng bị nhỏ Rita cười vô mặt nhiều lần cũng hơi xấu hổ, vừa mới lấy hơi định đáp trả thì phía giường bệnh cất lên cái giọng thì thào khàn đặc, nhưng giữa phòng bệnh được cách âm yên tĩnh thì lại nghe rất rõ:
“Ồn ào quá!”
Cả hai cô gái đều bất ngờ quay lại nhìn.
Không biết từ bao giờ Đỗ Đăng Khoa đã tỉnh lại, đang nhíu mày nhìn hai người như thể bản thân đang ngủ mà bị làm phiền.
Phong Linh lúc này mếu máo, mắt đã bắt đầu ươn ướt nhìn hắn, cô mím môi thật chặt để không khóc thành tiếng.
Hắn chỉ chép miệng thật khẽ, mắt còn hé hé, thần sắc chưa tỉnh táo hẳn:
“Tưởng em sẽ đau lòng khi anh bị thương, ai dè em chỉ lo cãi nhau với con bé kia.”
Cả người đang bị băng bó như cái bánh chưng, nhưng cái miệng vẫn cứ “khó ưa” như thế. Phong Linh quên ngay Rita, cô vội ngồi xuống, đưa tay chạm nhẹ vào má của hắn, rồi tự nhiên bật khóc ngon lành.
Cô đau lòng là thật, chả phải diễn cho hắn xem.
“Khóc cái gì? Chăm người bệnh mà người ta tỉnh lúc nào cũng không hay.” Hắn lại càng đổ thêm dầu vô lửa.
“Em xin lỗi..”
Đỗ Đăng Khoa liếc qua Rita đang đứng phía sau, cất giọng lạnh nhạt:
“Mày đi về đi!” Đuổi người thẳng thừng.
Rita thở dài, đảo mắt một vòng dường như nó có thể đoán ra được phản ứng này của hắn:
“Biết rồi! Biết rồi! Thấy anh tỉnh lại, khó ưa như mọi lần thì em cũng yên tâm. Trả không gian lại cho hai người!” Nó đưa mắt nhìn Phong Linh, nhếch môi một cái rồi quay đầu đi thẳng ra cửa.
Đỗ Đăng Khoa nghĩ chắc chẳng có ai lại quái gở như bản thân mình. Ngay cả bạn gái mình khóc hắn cũng chỉ muốn cô ấy khóc vì mình, không muốn sẻ chia với bất cứ ai, thậm chí nhìn ngắm cũng không được. Thế nhưng một giây sau hắn lại nhớ đến gương mặt ướt đẫm nước mắt, tóc tai rũ rượi của cô khi bị tên kia làm nhục, mắt hắn tối đi vài phần, cái ý định trêu chọc cô ban nãy cũng dẹp đi. Hắn không thấy vui nữa, chỉ còn thấy đau lòng.
Đưa cánh tay được quấn toàn băng trắng chạm nhẹ vào mái tóc của cô, Đỗ Đăng Khoa hỏi nhỏ:
“Có đau không?”
Phong Linh ngẩng đầu, rồi lại lắc đầu, giọt nước mắt theo đó mà lăn dài trên má.
“Xin lỗi! Chắc hẳn em đã rất sợ hãi.”
“Em không bị làm sao cả, chỉ.. chỉ bị ngoài da thôi. Anh.. bác sĩ nói nếu cấp cứu trễ có thể sẽ.. anh bị mất máu quá nhiều.”
Hắn cười nhẹ một tiếng:
“Còn không bằng cái lần anh gặp em ở con hẻm đâu. Không chết được.”
Phong Linh đưa tay bịt miệng hắn lại, mắng nhỏ:
“Không được nói gở!”
Đỗ Đăng Khoa hơi khó khăn lau nước mắt cho cô bằng cái tay đầy thương tích:
“Anh không sao đâu. Chỉ là.. bây giờ không thể đi dã ngoại được rồi.”
Đến nước này mà còn nghĩ đến buổi dã ngoại, cô bĩu môi lắc đầu:
“Anh không đi, em cũng không đi!”
“Ai cho đi mà đi? Anh không đi được thì em cũng phải bên cạnh anh. Em đi chơi, lỡ gặp thằng khác thì sao?”
Phong Linh phì cười. Nụ cười đúng nghĩa từ khi cô thoát khỏi tay bọn bắt cóc đến giờ.
Mọi lần cãi nhau, hắn vô cùng ngang ngược, chỉ thích làm theo ý mình, hóa ra hắn cũng có mặt dịu dàng đấy chứ.
“Nhưng anh hứa với em, sau khi khoẻ lại, anh sẽ đưa em đi dã ngoại, chỉ có chúng ta thôi.”
Phong Linh nhìn hắn, sau đó dùng tay lau mạnh vệt nước mắt trên mặt như sự quyết tâm đẩy lùi nổi ám ảnh vừa trải qua ra sau đầu, cô sẽ không nhắc đến cũng sẽ cố gắng không nghĩ đến nữa.
Chuyện gì qua thì hãy để nó qua thôi.
Đỗ Đăng Khoa tỉnh lại được một lúc rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, có lẽ thuốc mê cho cơn phẫu thuật vẫn chưa tan hết.
Bàn tay của cả hai vẫn nắm chặt lấy nhau, Phong Linh cũng ở cạnh hắn suốt một ngày không rời đi.
Tối hôm đó, cô cầm bát cháo, đút cho bạn người yêu từng muỗng nhỏ, hắn ngoan ngoãn ngồi im ăn cháo, thỉnh thoảng lại trêu đùa vài câu. Phong Linh chợt nhớ đến một chuyện:
“À! Lúc sáng.. anh trai của anh có tới.”
Nụ cười trên môi Đỗ Đăng Khoa tắt hẳn, tia sáng trong mắt hắn tối dần. Cô cảm giác hình như hắn không muốn nói đến người nhà nên cũng không nói gì thêm. Phong Linh đút thêm một muỗng cháo nhưng hắn quay mặt đi tỏ ý không muốn ăn nữa. Tự thấy bản thân mình đã bất cẩn nói chuyện không nên nói, cô gượng cười, đưa lại muỗng cháo đến miệng của hắn, nói giọng ngọt ngào như dỗ trẻ con:
“Gần hết rồi. Vài muỗng nữa thôi à!”
Đột nhiên hắn lên tiếng:
“Nó có nói gì không?”
Phong Linh khựng lại một chút:
“Anh ấy nhờ em chăm sóc anh.”
Thấy hắn không được vui, Phong Linh liền thu hồi muỗng cháo bỏ lại vào bát, đứng dậy đặt lên bàn, sau đó đi rót một ly nước ấm.
Nhìn bóng lưng cô bạn gái, hắn thừa biết cô đang có rất nhiều thắc mắc trong đầu nhưng sợ hắn suy nghĩ nhiều nên không hỏi tới. Thở một hơi thật dài, hắn mở lời:
“Em có gì muốn hỏi không?”
Có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại chả biết bắt đầu từ đâu. Phong Linh tự hỏi bản thân mình trước, rằng chuyện của gia đình hắn có ảnh hưởng gì đến mình hay không, cô thích hắn đâu phải vì gia đình hắn giàu hay thế nào, vốn dĩ từ đầu cô cũng chả quan tâm. Nhưng nếu tình cảm của cả hai ngày càng phát triển thì nói không liên quan cũng không đúng, hắn còn là người nhà trên danh nghĩa của bạn mình..
Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng:
“Anh và An Vũ.. Em nghe Rita nói rồi. Hóa ra hai người lại có mối quan hệ kiểu đó.”
Phong Linh không quay người lại nên Đỗ Đăng Khoa không rõ biểu cảm của cô thế nào. Hắn chỉ cười khẩy:
“Phức tạp hơn em nghĩ nhiều.”
Phong Linh thở mạnh, quyết tâm hỏi một lần cho ra lẽ, mặc kệ hắn có muốn nói hay không, cái cảm giác mọi người đều biết chuyện còn mình thì không rất là khó chịu. Cô quay lại với ly nước ấm trên tay, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn hắn chằm chằm, gương mặt muốn có bao nhiêu nghiêm túc thì liền có bấy nhiêu:
“Em hỏi thật, bố anh là chủ tịch tập đoàn Y thật à? Em có nghe..” Cô có nghe tên Ken nói.
“Ừ.” Hắn nói tỉnh bơ, nhìn biểu cảm của cô bạn gái, hắn thấy có chút buồn cười.
Tập đoàn Y? Ôi ông trời ơi! Là tập đoàn hàng top ở Việt Nam. Là cái tầng lớp mà cách xa những người như cô hàng vạn dặm trùng dương.
Nghe cứ như phim.
Thở hắt ra một hơi dài, cô nói tiếp:
“Đến cùng anh trai anh, có cả.. mẹ của An Vũ.” Phong Linh cũng chả biết phải gọi bà ta là cái gì, không lẽ gọi là “mẹ kế của anh”?
“Bà ta có nói gì quá đáng với em không?”
“Không, bà ta chỉ đến nhìn anh và đi thôi.”
Rồi cô lại đệm thêm:
“À thật ra thì.. Bà ấy bảo anh có nhà không về lại cứ thích lang bạt đầu đường xó chợ.” Có sao thì nói vậy, cô cũng chả thêm bớt gì.
“Haha!” Hắn bật cười thành tiếng, nhưng có vẻ cười lớn nên động đến vết thương, hắn xuýt xoa hít sâu một cái cùng với cái mặt méo xẹo làm Phong Linh giật mình theo.
Cô hoảng hồn đứng dậy, tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì:
“Hay.. hay em gọi bác sĩ nhé?”
“Chỉ đau một chút thôi, không sao. Chỉ là buồn cười quá, anh không về nhà, chẳng phải bà ta nên vui mừng sao. Cả thằng anh của anh nữa.”
“Bà ấy.. là nguyên nhân khiến bố mẹ anh li hôn đúng không?” Nhìn thấy thái độ thù địch của hắn, cô đoán thế.
Nhưng cô đã đoán đúng.
“Ừ. Khi đó bà ta cũng đã li hôn, cũng đã có con riêng, nhưng vẫn bám lấy bố anh. Mẹ anh không chấp nhận mới đề nghị li hôn.”
Hắn ngừng một lát mới kể tiếp:
“Không lâu sau thì mẹ anh mất. Những gì anh có hiện tại đều là do bà để lại, cũng là những thứ bà được chia sau khi ra tòa.”
“Anh trai anh..”
Đỗ Đăng Khoa cắt ngang:
“Anh ghét bà ta một thì anh hận nó tới mười. Chính nó cũng góp phần làm cho mẹ bị sốc, khiến bệnh tình của bà nặng hơn. Đám tang của mẹ nó cũng không đến.”
Phong Linh chỉ biết thở dài. Cô chầm chậm nắm lấy bàn tay của hắn, xoa xoa nhẹ lên vết băng trắng như muốn vuốt ve nhưng không muốn động vào vết thương.
Qua giọng kể của hắn, Phong Linh cảm nhận được Đỗ Đăng Khoa là đứa trẻ lớn lên với thù hận, với sự thiếu thốn tình thân. Hắn có nhà nhưng không muốn về, hắn có anh có bố nhưng lại không muốn nhắc tới, nhà hắn giàu như thế lại chả muốn liên can.
Vì sự tò mò của bản thân, cô biết rằng mình đã lại một lần nữa chạm vào vết thương lâu năm trong lòng hắn.
Nhưng thật lòng cô cũng không nỡ nhìn thấy hắn như thế này, không lo học hành gì cả, chỉ chơi bời linh tinh, lại còn dính đến cả xã hội đen, suýt chết cũng mấy lần, rồi tương lai của hắn thì sao?
Cô phải làm gì để hắn thoát khỏi cái mớ hỗn độn đó đây?
Dường như đọc được suy nghĩ của cô bạn gái nhỏ, Đỗ Đăng Khoa nhìn cô đang nhíu mày thật chặt, nhìn xuống bàn tay mình đang được nắm lấy, hắn nhếch môi cười, cảm nhận như có một dòng nước ấm chảy qua cõi lòng vốn dĩ lạnh lẽo từ lâu.
“Chuông gió!” Hắn gọi nhẹ.
Phong Linh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tới gần đây anh bảo này!” Hắn còn làm ra cái vẻ thần bí.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô chồm lên đưa mặt tới. Chỉ chờ có thế, hắn hôn vào môi cô một cái, trong khi đối phương còn đang ngơ ngác, hắn lại chạm thêm một lần nữa. Hôn xong còn kết luận:
“Có vẻ do em không hôn anh nên môi em mới bị khô đấy.”
Phong Linh bất giác chạm vào môi mình, đúng là hơi khô thật.
“Em có muốn nó ẩm hơn không?”
“Này Đỗ Đăng Khoa!” Với sự mắc cỡ không thể giấu diếm, cô đưa mắt lườm nhân vật đang cười tủm tỉm trên giường bệnh.
Xem như cô không chấp người bệnh. Đã thành ra như thế mà bản mặt vẫn rất dày.
Hắng giọng một cái, Phong Linh hỏi lãng qua chuyện khác:
“Rita.. có vẻ cũng thân thuộc với gia đình anh nhỉ?”
Đỗ Đăng Khoa nắm lại bàn tay đã buông mình ra lúc nãy, tiếp tục kể với chất giọng đều đều:
“Bố của hai anh em Andrew - Rita là trợ lý cũ của bố anh. Trong một sự cố, do cứu sống bố anh nên ông ấy mới qua đời. Bố anh mang ơn cứu mạng nên đã nuôi dưỡng anh em bọn họ.”
Đúng là phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.