Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm
Chương 44
Đồ Dạng Tiên Sâm
14/09/2024
Trần Tiểu đóng sầm cửa lại chạy ra ngoài vừa lúc đụng phải Thư Mạt đang trở về phòng.
Thư Mạt gọi cô ấy lại “Này, cậu làm sao vậy?”
Trần Tiểu nghiêng đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô. Thư Mạt mơ hồ nhìn thấy khóe mắt cô ấy có nước.
Cô nửa ngây ngốc nửa nghi ngờ mở ra cửa phòng đang khép hờ, Chử Dạng đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt tiền.
“Nói tớ nghe xem, cậu làm gì Trần Tiểu vậy?” Thư Mạt chống nạnh chất vấn, lại nói thêm một câu để khẳng định lập trường “Cậu yên tâm, chỉ cần không phải là chuyện xấu đánh mất đạo đức, tớ sẽ đứng về phía cậu vô điều kiện.”
Chử Dạng đứng lên quơ quơ tiền trong tay trước mặt cô “Cho cậu tiền, cậu cãi nhau với tớ nha.”
Thư Mạt lui về phía sau vài bước, ánh mắt cảnh giác “Là sao?”
“Đó là chuyện mà tớ mới vừa làm với Trần Tiểu,” Chử Dạng thở dài, định đút tiền vào túi “Sau đó thì chính cậu đã thấy rồi đó.”
Thư Mạt im lặng vài giây, ngay sau đó trách cứ cô “Chử Dạng, tớ không nghĩ cậu lại là loại người này.”
Chử Dạng không dự đoán được cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy.
Giây tiếp theo.
“Tớ tự nhận là tớ với cậu có quan hệ cũng không tệ lắm, kết quả cậu lại đối xử với tớ như vậy? Thư Mạt lắc đầu thở dài, lời nói đau lòng “Có chuyện tốt cậu lại tìm Trần Tiểu mà không tìm tớ. Có phải cậu khinh thường tớ là Hổ Béo*?”
(*Hổ Béo = nhân vật Chaien trong bộ truyện tranh nổi tiếng Doraemon.)
“……”
Chử Dạng đem tiền đưa cho cô “Đừng nóng giận, cho cậu tiền nè.”
Hai mắt Thư Mạt sáng lên, giọng điệu nịnh nọt vang lên “Bà chủ, ngài yêu thích loại hình cãi nhau nào? Táo bạo hay là ôn hoà? Có thể chửi thề không?”
“Không cần.” Chử Dạng giật giật khóe miệng.
“Tiền này cho tớ mà không có điều kiện gì à?” Thư Mạt cảm động rơi nước, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô “Ô ô ô tớ thích kiểu bà chủ như cậu một lời không vừa ý liền đưa tiền cho tớ, yêu cậu quá.”
Thiểu số phục tùng đa số, không có khả năng cô và Trần Tiểu đều có giá trị quan méo mó, từ đó có thể hiểu rằng, người không bình thường chính là Trần Tiểu.
Chử Dạng yên tâm, Trần Tiểu yêu đương thế nào thì tùy cậu ấy thôi, không có quan hệ gì với cô cả.
Dù sao khi kì nghỉ dài hạn kết thúc, cô lại bắt đầu bận rộn.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài hạn cuối cùng của năm nay, nhà trường sẽ đem các công trình thi đua báo cáo lên tỉnh. Chử Dạng và các thành viên trong nhóm bận rộn đến vắt giò lên cổ mà chạy, hận không thể để mông bị đóng đinh trên ghế phòng thí nghiệm.
Màn hình LCD do nhóm của họ thực hiện cho thấy máy đo tần số toàn sóng có yêu cầu rất cao về phần mềm và phần cứng. Ba người đều chịu trách nhiệm về phần mềm và phần cứng nhưng khối lượng công việc vẫn lớn hơn rất nhiều so với các nhóm còn lại. Chử Dạng thì không có vấn đề gì nếu học ít môn học trong năm thứ ba. Nhưng Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh đang ở giai đoạn phải học toàn là những môn học bắt buộc nên về cơ bản họ liền chạy đến phòng thí nghiệm khi vừa tan học.
Chử Dạng cũng không muốn bởi vì thi đấu mà làm trễ nãi thời gian học bình thường của hai người họ nên tự mình đảm đương hầu hết các công việc.
Các nhóm khác đều là nhóm năm người hoặc ba người đang chỉnh sửa và lắp ráp, còn cô luôn là một người chiếm toàn bộ một bàn thí nghiệm, từ phần mềm máy tính cho đến điện than kim loại. Gần như toàn bộ thí nghiệm đều do cô hoàn thành.
Trầm Ti Lam đã viết xong mã hướng dẫn cho màn hình hiển thị, Chử Dạng cũng đã dựa làm ra bảng mạch nguồn theo kế hoạch.
Tại thời điểm dùng dây kim loại để nối các mạch điện, màn hình sáng lên.
Tương đương với việc bọn họ làm điện thoại di động. Hiện tại màn hình của di động đã hoàn thành hơn nữa màn hình chờ có thể hiển thị mượt mà.
Mạch điện gồm tụ điện, điện trở và nhiều loại ống cực nhỏ khác nhau cũng đảm nhiệm vai trò bật nguồn, điều chỉnh hiệu điện thế, thay đổi công suất truyền tải. Thông thường, cảm ứng từ trường giữa hai linh kiện hoặc mạch điện gây ra hiện tượng chập mạch điện và toàn bộ mạch điện được gỡ bỏ. Điều này đòi hỏi một quá trình với vô số chỉnh sửa và thay đổi.
Trong phòng thí nghiệm, Tuệ Hạnh có chút kích động: “Cuối cùng cũng có thể hiển thị hình ảnh.”
Trầm Ti Lam,người từ trước đến nay luôn tỏ ra bình tĩnh, cũng không nhịn được mà cong khoé miệng.
Chử Dạng liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng thí nghiệm, thời gian đã gần 11 giờ, ở đây cũng không còn bao nhiêu người.
“Sáng sớm mai hai đứa có lớp học sớm đúng không? Mau đi về rửa mặt nghỉ ngơi đi, chị ở lại đây ưu hoá một số mã lập trình.”
Tuệ Hạnh có chút lo lắng “Đàn chị, sắp đến giờ đóng cửa rồi, chị không cùng em trở về sao?”
Chử Dạng lại một lần nữa ngồi ở trước máy tính: “Sáng sớm ngày mai cô giáo Dư muốn kiểm tra tiến độ của hạng mục nên trước tiên chị phải chuẩn bị trước thí nghiệm tần suất mã lập trình, nếu không ngày mai lại bị mắng.”
Cô giáo Dư kỳ vọng rất lớn vào nhóm của họ, gần như là ký thác hy vọng về Giải thưởng Quốc gia lên nhóm của họ. Vì vậy, nhóm họ đã nhận được nhiều sự quan tâm và phê bình hơn so với các nhóm khác.
Đương nhiên Chử Dạng hiểu được nỗi khổ tâm của cô và sẽ không bởi vì vậy mà oán trách cô.
Tuệ Hạnh vẫn cứ không yên tâm khi một lát nữa cô mới trở về phòng ngủ “Vậy một lát nữa làm sao đàn chị về phòng ngủ được?”
“Chị có thể mang về nhà làm mà, không cần lo lắng cho chị,” Chử Dạng nhìn về phía Trầm Ti Lam, “Nhớ phải đưa đàn em về phòng ngủ.”
Trầm Ti Lam nhíu mày “Em đưa Tuệ Hạnh về phòng ngủ rồi quay lại tìm chị.”
“Ai, không cần đâu,” Chử Dạng dứt khoát đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Chị lấy vài thứ rồi sẽ đi cùng với hai đứa, chị trực tiếp về nhà.”
Việc gõ mã trong phòng ngủ ký túc xá vào ban đêm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn cùng phòng. Vì vậy, Chử Dạng quyết định mang máy tính về nhà làm thêm giờ.
Cô thu dọn đồ đạc của mình, cho bảng mạch điện đã hoàn thiện và màn hình vào một chiếc túi kín, mở ngăn kéo của bàn thí nghiệm và cho vào trong.
Trên bàn có một số bảng mạch dự phòng với các loại mạch điện khác nhau. Sau khi suy nghĩ một chút, Chử Dạng lấy một ít linh kiện và bút hàn, định về nhà thử.
Chỉ cần tuỳ ý tìm một phòng là được. Dù sao cũng sẽ không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của Từ nam Diệp.
Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh đưa cô đến ga tàu điện ngầm ở cổng trường.
“Đàn chị thật là quá vất vả,” Tuệ Hạnh bỗng nhiên nắm chặt tay, “Em cũng không thể thua, em cũng muốn về phòng ngủ làm thêm.”
Trầm Ti Lam nhàn nhạt nhắc nhở “Buổi tối tăng ca ở phòng ngủ ký túc xá sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bạn cùng phòng.”
Tuệ Hạnh không phải người địa phương nên không thể về nhà như Chử Dạng được.
“Đem hầu hết công việc giao cho đàn chị làm một mình như vậy không khỏi không quá nghĩa khí rồi.” Tuệ Hạnh mất mát cúi thấp đầu xuống.
Trầm Ti Lam mím môi, chỉ chỉ về phía đường phố vẫn còn náo nhiệt đối diện với cổng trường “Có muốn đi mướn một phòng không?”
“Sao?”
Đôi mắt nai của Tuệ Hạnh trong veo, ánh mắt ngây thơ và mơ hồ.
Cổ họng Trầm Ti Lam khẽ nhúc nhích, anh khó chịu quay đi “Coi như anh chưa nói gì.”
Tuệ Hạnh lại bỗng nhiên vui vẻ cười “Đúng vậy, đi mướn một phòng, như vậy có gõ mã cũng không sợ ồn ào.”
Trầm Ti Lam hơi sửng sốt, cánh tay cậu lại bị một đôi mềm mại tay giữ chặt “Học trưởng, chúng ta đi mướn đi!”
“……”
Mặc dù giọng điệu của cô ấy nghe ra có vẻ rất nghiêm túc và không có bất kỳ ẩn ý nào, nhưng bản thân lời nói này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trầm Ti Lam nhìn thấy cô đang phấn khởi đi về phía trước, đột nhiên quên nói với cô rằng nếu cô thông báo cho đàn chị Chử vào lúc này, có lẽ cô ấy đã không có thời gian để lên tàu điện ngầm.
Một bàn tay nhỏ ấm áp đặt trên cánh tay cậu ta, lông mày của Trầm Ti Lam hơi nhíu lại, anh bình tĩnh bước đi theo cô.
Buổi tối hôm nay có lẽ mọi người đều thức suốt đêm.
Thời điểm Chử Dạng về nhà, Từ Nam Diệp dường như đã ngủ.
Từ trước đến nay, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh luôn có một lịch trình bình thường, đặc biệt là thời gian làm việc, chỉ cần anh ta không làm thêm giờ, anh ta sẽ không bao giờ thức khuya.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Chử Dạng lặng lẽ bật công tắc trong phòng khách đem tất cả đồ vật mình mang về nhà vào trong phòng đọc sách.
Bàn học của Từ Nam Diệp trong phòng đọc sách đủ lớn để cô có thể dùng máy tính và hàn phần cứng cùng lúc.
Vì đề phòng đụng hư đồ vật của anh, Chử Dạng thu dọn tất cả tài liệu nằm trên bàn và thật cẩn thận sắp xếp theo thứ tự rồi đặt trong góc.
Công tác chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Chử Dạng mới yên tâm ngồi xuống ghế sô pha của anh.
Kết quả là máy tính của anh không có tắt máy.
Chử Dạng vô tình chạm vào màn hình cảm ứng, màn hình máy tính sáng lên, hiển thị yêu cầu nhập mật khẩu.
Cô không biết mật khẩu máy tính của Từ nam Diệp nên quyết định tắt nó giúp cho anh, màn hình lại hiển thị rằng có những tập tin chưa được lưu, bạn có chắc chắn muốn tắt máy không?
Máy tính của anh liên quan đến những vấn đề cơ mật, anh chưa bao giờ bất cẩn như vậy trong quá khứ.
Chử Dạng nghĩ rằng có lẽ hôm nay công việc quá mệt mỏi nên anh quên tắt máy.
Cô dời máy tính của Từ Nam Diệp sang bên cạnh, bật máy của mình lên, điện thoại di động đặt gần đó rung lên một chút.
Là diễn đàn trò chuyện của Nhóm 01.
[Đàn chị, hôm nay em cùng học trưởng cùng chị cùng nhau tăng ca *đáng yêu*]
Lẽ ra lúc này Tuệ Hạnh hẳn là đã phải trở lại phòng ngủ mới đúng.
[Ừm? Không ảnh hưởng bạn cùng phòng của hai đứa?]
[Em cùng học trưởng đi mướn phòng bên ngoài.]
Chử Dạng im lặng trong hai giây, Trầm Ti Lam yên lặng bảo trì trầm mặc.
“Trầm Ti Lam” bắt đầu cuộc gọi thoại.
Chử Dạng giật giật khóe miệng, tên đàn em này thật đúng là thích dùng phương pháp giả vờ để chứng tỏ mình là chính nhân quân tử.
Trong diễn đàn bắt đầu thảo luận, giọng nói đầy sức sống của Tuệ Hạnh lập tức vang lên trong căn phòng trống.
“Đàn chị, tụi em cùng làm việc với chị!”
Chử Dạng đột nhiên nở nụ cười “Tốt, chúng ta bắt đầu đi.”
Ba người ăn ý mười phần và âm thanh bàn phím lần lượt phát ra hết đợt này đến đợt khác. Ngẫu nhiên sẽ có người đặt câu hỏi, hai người còn lại giải thích thắc mắc đó ngay lập tức.
Kim đồng hồ điểm 12 giờ, Chử Dạng một chút cũng không buồn ngủ.
Tiến độ bên phía cô rất suôn sẻ. Nhưng bên trong khách sạn, Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh, đang xảy ra tranh cãi do một số trình tự xảy ra vấn đề.
Chử Dạng vì để tránh đánh thức Từ Nam Diệp nên đã đeo tai nghe vào. Hai người cũng không lớn tiếng tranh luận và cũng không ồn ào, người này nói vài phút rồi đến người kia nói, Chử Dạng không có cách nào tập trung lực chú ý được nữa.
Thay vào đó, cô từ từ dành hết tâm trí cho cuộc cãi vã giữa hai người.
Cũng rất thú vị khi hai người cãi nhau, giọng của Tuệ Hạnh thì lanh lợi và sáng sủa, còn giọng của Trầm Ti Lam thì trong trẻo và sạch sẽ. Cho dù là ầm ĩ cãi nhau thì cũng thấm vào ruột gan, giống như đang nghe một bộ phim truyền hình lãng mạn trên đài.
Cuối cùng Tuệ Hạnh hừ lạnh một tiếng “Em đi toilet.”
Chử Dạng nghe được Trầm Ti Lam tựa hồ thở dài.
Cô bỗng nhiên mở miệng hỏi cậu ta “Mướn phòng là cậu nói hay là em ấy nói?”
Trầm Ti Lam bị lời nói của cô làm cho bị sặc, dồn dập nhẹ ho khan vài tiếng.
Chử Dạng lộ ra nụ cười xấu xa “Hừ, xấu xa.”
Trầm Ti Lam cố gắng lấy lại sự tôn trọng, "Đàn chị, chuyện này hình như không liên quan gì đến dự án của chúng ta."
“Được rồi, không cần giải thích, chị đều hiểu,” Chử Dạng trong lời nói mang ý cười, “Có phải chị quấy rầy hai đứa hay không?”
“……”
“Đàn chị lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho em biết là nếu đàn ông không xấu thì đàn bà sẽ không yêu,” Chử Dạng nói lời thấm thía, dùng miệng lưỡi của một người dày dặn kinh nghiệm hướng dẫn từng bước “Đàn ông càng hư, nữ nhân càng yêu. Đàn ông tồi là hấp dẫn nhất đối với phụ nữ.”
“……”
Đối mặt Trầm Ti Lam trầm mặc, tâm tình Chử Dạng rất tốt, cô ngồi ở trên ghế, hai chân dậm xuống sàn, giọng điệu cực kỳ đáng khinh.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ rằng hôm nay có thể cô sẽ phải làm việc một mình cả đêm.
Đang từ trên máy tính nhìn lên, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng đôi mắt, Chử Dạng đột nhiên phát hiện có ánh sáng từ phòng khách từ cửa phòng lọt vào.
Còn có hương cà phê thoang thoảng xộc vào mũi.
Từ Nam Diệp, người đáng lẽ sớm đã ngủ, vào lúc này, đang dựa vào cửa, mặc một bộ đồ ngủ đơn giản và rộng rãi, trên tay cầm một tách cà phê.
Một tay anh đút vào túi, tay còn lại đem cà phê đưa vào trong miệng.
Quả táo trên hầu kết nhấp nhô lên xuống, Từ Nam Diệp nuốt xuống ngụm cà phê, sau đó nhẹ nhàng nhìn cô cười.
“Cô giáo Chử, cô đang truyền dạy kiến thức tình yêu cho ai vậy?”
“……”
Chử Dạng không nhận nổi tiếng “Cô giáo Chử” của Từ Nam Diệp, sẽ giảm thọ nha.
Thư Mạt gọi cô ấy lại “Này, cậu làm sao vậy?”
Trần Tiểu nghiêng đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô. Thư Mạt mơ hồ nhìn thấy khóe mắt cô ấy có nước.
Cô nửa ngây ngốc nửa nghi ngờ mở ra cửa phòng đang khép hờ, Chử Dạng đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt tiền.
“Nói tớ nghe xem, cậu làm gì Trần Tiểu vậy?” Thư Mạt chống nạnh chất vấn, lại nói thêm một câu để khẳng định lập trường “Cậu yên tâm, chỉ cần không phải là chuyện xấu đánh mất đạo đức, tớ sẽ đứng về phía cậu vô điều kiện.”
Chử Dạng đứng lên quơ quơ tiền trong tay trước mặt cô “Cho cậu tiền, cậu cãi nhau với tớ nha.”
Thư Mạt lui về phía sau vài bước, ánh mắt cảnh giác “Là sao?”
“Đó là chuyện mà tớ mới vừa làm với Trần Tiểu,” Chử Dạng thở dài, định đút tiền vào túi “Sau đó thì chính cậu đã thấy rồi đó.”
Thư Mạt im lặng vài giây, ngay sau đó trách cứ cô “Chử Dạng, tớ không nghĩ cậu lại là loại người này.”
Chử Dạng không dự đoán được cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy.
Giây tiếp theo.
“Tớ tự nhận là tớ với cậu có quan hệ cũng không tệ lắm, kết quả cậu lại đối xử với tớ như vậy? Thư Mạt lắc đầu thở dài, lời nói đau lòng “Có chuyện tốt cậu lại tìm Trần Tiểu mà không tìm tớ. Có phải cậu khinh thường tớ là Hổ Béo*?”
(*Hổ Béo = nhân vật Chaien trong bộ truyện tranh nổi tiếng Doraemon.)
“……”
Chử Dạng đem tiền đưa cho cô “Đừng nóng giận, cho cậu tiền nè.”
Hai mắt Thư Mạt sáng lên, giọng điệu nịnh nọt vang lên “Bà chủ, ngài yêu thích loại hình cãi nhau nào? Táo bạo hay là ôn hoà? Có thể chửi thề không?”
“Không cần.” Chử Dạng giật giật khóe miệng.
“Tiền này cho tớ mà không có điều kiện gì à?” Thư Mạt cảm động rơi nước, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô “Ô ô ô tớ thích kiểu bà chủ như cậu một lời không vừa ý liền đưa tiền cho tớ, yêu cậu quá.”
Thiểu số phục tùng đa số, không có khả năng cô và Trần Tiểu đều có giá trị quan méo mó, từ đó có thể hiểu rằng, người không bình thường chính là Trần Tiểu.
Chử Dạng yên tâm, Trần Tiểu yêu đương thế nào thì tùy cậu ấy thôi, không có quan hệ gì với cô cả.
Dù sao khi kì nghỉ dài hạn kết thúc, cô lại bắt đầu bận rộn.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ dài hạn cuối cùng của năm nay, nhà trường sẽ đem các công trình thi đua báo cáo lên tỉnh. Chử Dạng và các thành viên trong nhóm bận rộn đến vắt giò lên cổ mà chạy, hận không thể để mông bị đóng đinh trên ghế phòng thí nghiệm.
Màn hình LCD do nhóm của họ thực hiện cho thấy máy đo tần số toàn sóng có yêu cầu rất cao về phần mềm và phần cứng. Ba người đều chịu trách nhiệm về phần mềm và phần cứng nhưng khối lượng công việc vẫn lớn hơn rất nhiều so với các nhóm còn lại. Chử Dạng thì không có vấn đề gì nếu học ít môn học trong năm thứ ba. Nhưng Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh đang ở giai đoạn phải học toàn là những môn học bắt buộc nên về cơ bản họ liền chạy đến phòng thí nghiệm khi vừa tan học.
Chử Dạng cũng không muốn bởi vì thi đấu mà làm trễ nãi thời gian học bình thường của hai người họ nên tự mình đảm đương hầu hết các công việc.
Các nhóm khác đều là nhóm năm người hoặc ba người đang chỉnh sửa và lắp ráp, còn cô luôn là một người chiếm toàn bộ một bàn thí nghiệm, từ phần mềm máy tính cho đến điện than kim loại. Gần như toàn bộ thí nghiệm đều do cô hoàn thành.
Trầm Ti Lam đã viết xong mã hướng dẫn cho màn hình hiển thị, Chử Dạng cũng đã dựa làm ra bảng mạch nguồn theo kế hoạch.
Tại thời điểm dùng dây kim loại để nối các mạch điện, màn hình sáng lên.
Tương đương với việc bọn họ làm điện thoại di động. Hiện tại màn hình của di động đã hoàn thành hơn nữa màn hình chờ có thể hiển thị mượt mà.
Mạch điện gồm tụ điện, điện trở và nhiều loại ống cực nhỏ khác nhau cũng đảm nhiệm vai trò bật nguồn, điều chỉnh hiệu điện thế, thay đổi công suất truyền tải. Thông thường, cảm ứng từ trường giữa hai linh kiện hoặc mạch điện gây ra hiện tượng chập mạch điện và toàn bộ mạch điện được gỡ bỏ. Điều này đòi hỏi một quá trình với vô số chỉnh sửa và thay đổi.
Trong phòng thí nghiệm, Tuệ Hạnh có chút kích động: “Cuối cùng cũng có thể hiển thị hình ảnh.”
Trầm Ti Lam,người từ trước đến nay luôn tỏ ra bình tĩnh, cũng không nhịn được mà cong khoé miệng.
Chử Dạng liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng thí nghiệm, thời gian đã gần 11 giờ, ở đây cũng không còn bao nhiêu người.
“Sáng sớm mai hai đứa có lớp học sớm đúng không? Mau đi về rửa mặt nghỉ ngơi đi, chị ở lại đây ưu hoá một số mã lập trình.”
Tuệ Hạnh có chút lo lắng “Đàn chị, sắp đến giờ đóng cửa rồi, chị không cùng em trở về sao?”
Chử Dạng lại một lần nữa ngồi ở trước máy tính: “Sáng sớm ngày mai cô giáo Dư muốn kiểm tra tiến độ của hạng mục nên trước tiên chị phải chuẩn bị trước thí nghiệm tần suất mã lập trình, nếu không ngày mai lại bị mắng.”
Cô giáo Dư kỳ vọng rất lớn vào nhóm của họ, gần như là ký thác hy vọng về Giải thưởng Quốc gia lên nhóm của họ. Vì vậy, nhóm họ đã nhận được nhiều sự quan tâm và phê bình hơn so với các nhóm khác.
Đương nhiên Chử Dạng hiểu được nỗi khổ tâm của cô và sẽ không bởi vì vậy mà oán trách cô.
Tuệ Hạnh vẫn cứ không yên tâm khi một lát nữa cô mới trở về phòng ngủ “Vậy một lát nữa làm sao đàn chị về phòng ngủ được?”
“Chị có thể mang về nhà làm mà, không cần lo lắng cho chị,” Chử Dạng nhìn về phía Trầm Ti Lam, “Nhớ phải đưa đàn em về phòng ngủ.”
Trầm Ti Lam nhíu mày “Em đưa Tuệ Hạnh về phòng ngủ rồi quay lại tìm chị.”
“Ai, không cần đâu,” Chử Dạng dứt khoát đứng dậy thu dọn đồ đạc, “Chị lấy vài thứ rồi sẽ đi cùng với hai đứa, chị trực tiếp về nhà.”
Việc gõ mã trong phòng ngủ ký túc xá vào ban đêm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn cùng phòng. Vì vậy, Chử Dạng quyết định mang máy tính về nhà làm thêm giờ.
Cô thu dọn đồ đạc của mình, cho bảng mạch điện đã hoàn thiện và màn hình vào một chiếc túi kín, mở ngăn kéo của bàn thí nghiệm và cho vào trong.
Trên bàn có một số bảng mạch dự phòng với các loại mạch điện khác nhau. Sau khi suy nghĩ một chút, Chử Dạng lấy một ít linh kiện và bút hàn, định về nhà thử.
Chỉ cần tuỳ ý tìm một phòng là được. Dù sao cũng sẽ không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của Từ nam Diệp.
Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh đưa cô đến ga tàu điện ngầm ở cổng trường.
“Đàn chị thật là quá vất vả,” Tuệ Hạnh bỗng nhiên nắm chặt tay, “Em cũng không thể thua, em cũng muốn về phòng ngủ làm thêm.”
Trầm Ti Lam nhàn nhạt nhắc nhở “Buổi tối tăng ca ở phòng ngủ ký túc xá sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bạn cùng phòng.”
Tuệ Hạnh không phải người địa phương nên không thể về nhà như Chử Dạng được.
“Đem hầu hết công việc giao cho đàn chị làm một mình như vậy không khỏi không quá nghĩa khí rồi.” Tuệ Hạnh mất mát cúi thấp đầu xuống.
Trầm Ti Lam mím môi, chỉ chỉ về phía đường phố vẫn còn náo nhiệt đối diện với cổng trường “Có muốn đi mướn một phòng không?”
“Sao?”
Đôi mắt nai của Tuệ Hạnh trong veo, ánh mắt ngây thơ và mơ hồ.
Cổ họng Trầm Ti Lam khẽ nhúc nhích, anh khó chịu quay đi “Coi như anh chưa nói gì.”
Tuệ Hạnh lại bỗng nhiên vui vẻ cười “Đúng vậy, đi mướn một phòng, như vậy có gõ mã cũng không sợ ồn ào.”
Trầm Ti Lam hơi sửng sốt, cánh tay cậu lại bị một đôi mềm mại tay giữ chặt “Học trưởng, chúng ta đi mướn đi!”
“……”
Mặc dù giọng điệu của cô ấy nghe ra có vẻ rất nghiêm túc và không có bất kỳ ẩn ý nào, nhưng bản thân lời nói này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trầm Ti Lam nhìn thấy cô đang phấn khởi đi về phía trước, đột nhiên quên nói với cô rằng nếu cô thông báo cho đàn chị Chử vào lúc này, có lẽ cô ấy đã không có thời gian để lên tàu điện ngầm.
Một bàn tay nhỏ ấm áp đặt trên cánh tay cậu ta, lông mày của Trầm Ti Lam hơi nhíu lại, anh bình tĩnh bước đi theo cô.
Buổi tối hôm nay có lẽ mọi người đều thức suốt đêm.
Thời điểm Chử Dạng về nhà, Từ Nam Diệp dường như đã ngủ.
Từ trước đến nay, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh luôn có một lịch trình bình thường, đặc biệt là thời gian làm việc, chỉ cần anh ta không làm thêm giờ, anh ta sẽ không bao giờ thức khuya.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Chử Dạng lặng lẽ bật công tắc trong phòng khách đem tất cả đồ vật mình mang về nhà vào trong phòng đọc sách.
Bàn học của Từ Nam Diệp trong phòng đọc sách đủ lớn để cô có thể dùng máy tính và hàn phần cứng cùng lúc.
Vì đề phòng đụng hư đồ vật của anh, Chử Dạng thu dọn tất cả tài liệu nằm trên bàn và thật cẩn thận sắp xếp theo thứ tự rồi đặt trong góc.
Công tác chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Chử Dạng mới yên tâm ngồi xuống ghế sô pha của anh.
Kết quả là máy tính của anh không có tắt máy.
Chử Dạng vô tình chạm vào màn hình cảm ứng, màn hình máy tính sáng lên, hiển thị yêu cầu nhập mật khẩu.
Cô không biết mật khẩu máy tính của Từ nam Diệp nên quyết định tắt nó giúp cho anh, màn hình lại hiển thị rằng có những tập tin chưa được lưu, bạn có chắc chắn muốn tắt máy không?
Máy tính của anh liên quan đến những vấn đề cơ mật, anh chưa bao giờ bất cẩn như vậy trong quá khứ.
Chử Dạng nghĩ rằng có lẽ hôm nay công việc quá mệt mỏi nên anh quên tắt máy.
Cô dời máy tính của Từ Nam Diệp sang bên cạnh, bật máy của mình lên, điện thoại di động đặt gần đó rung lên một chút.
Là diễn đàn trò chuyện của Nhóm 01.
[Đàn chị, hôm nay em cùng học trưởng cùng chị cùng nhau tăng ca *đáng yêu*]
Lẽ ra lúc này Tuệ Hạnh hẳn là đã phải trở lại phòng ngủ mới đúng.
[Ừm? Không ảnh hưởng bạn cùng phòng của hai đứa?]
[Em cùng học trưởng đi mướn phòng bên ngoài.]
Chử Dạng im lặng trong hai giây, Trầm Ti Lam yên lặng bảo trì trầm mặc.
“Trầm Ti Lam” bắt đầu cuộc gọi thoại.
Chử Dạng giật giật khóe miệng, tên đàn em này thật đúng là thích dùng phương pháp giả vờ để chứng tỏ mình là chính nhân quân tử.
Trong diễn đàn bắt đầu thảo luận, giọng nói đầy sức sống của Tuệ Hạnh lập tức vang lên trong căn phòng trống.
“Đàn chị, tụi em cùng làm việc với chị!”
Chử Dạng đột nhiên nở nụ cười “Tốt, chúng ta bắt đầu đi.”
Ba người ăn ý mười phần và âm thanh bàn phím lần lượt phát ra hết đợt này đến đợt khác. Ngẫu nhiên sẽ có người đặt câu hỏi, hai người còn lại giải thích thắc mắc đó ngay lập tức.
Kim đồng hồ điểm 12 giờ, Chử Dạng một chút cũng không buồn ngủ.
Tiến độ bên phía cô rất suôn sẻ. Nhưng bên trong khách sạn, Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh, đang xảy ra tranh cãi do một số trình tự xảy ra vấn đề.
Chử Dạng vì để tránh đánh thức Từ Nam Diệp nên đã đeo tai nghe vào. Hai người cũng không lớn tiếng tranh luận và cũng không ồn ào, người này nói vài phút rồi đến người kia nói, Chử Dạng không có cách nào tập trung lực chú ý được nữa.
Thay vào đó, cô từ từ dành hết tâm trí cho cuộc cãi vã giữa hai người.
Cũng rất thú vị khi hai người cãi nhau, giọng của Tuệ Hạnh thì lanh lợi và sáng sủa, còn giọng của Trầm Ti Lam thì trong trẻo và sạch sẽ. Cho dù là ầm ĩ cãi nhau thì cũng thấm vào ruột gan, giống như đang nghe một bộ phim truyền hình lãng mạn trên đài.
Cuối cùng Tuệ Hạnh hừ lạnh một tiếng “Em đi toilet.”
Chử Dạng nghe được Trầm Ti Lam tựa hồ thở dài.
Cô bỗng nhiên mở miệng hỏi cậu ta “Mướn phòng là cậu nói hay là em ấy nói?”
Trầm Ti Lam bị lời nói của cô làm cho bị sặc, dồn dập nhẹ ho khan vài tiếng.
Chử Dạng lộ ra nụ cười xấu xa “Hừ, xấu xa.”
Trầm Ti Lam cố gắng lấy lại sự tôn trọng, "Đàn chị, chuyện này hình như không liên quan gì đến dự án của chúng ta."
“Được rồi, không cần giải thích, chị đều hiểu,” Chử Dạng trong lời nói mang ý cười, “Có phải chị quấy rầy hai đứa hay không?”
“……”
“Đàn chị lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho em biết là nếu đàn ông không xấu thì đàn bà sẽ không yêu,” Chử Dạng nói lời thấm thía, dùng miệng lưỡi của một người dày dặn kinh nghiệm hướng dẫn từng bước “Đàn ông càng hư, nữ nhân càng yêu. Đàn ông tồi là hấp dẫn nhất đối với phụ nữ.”
“……”
Đối mặt Trầm Ti Lam trầm mặc, tâm tình Chử Dạng rất tốt, cô ngồi ở trên ghế, hai chân dậm xuống sàn, giọng điệu cực kỳ đáng khinh.
Cô lắc lắc đầu, nghĩ rằng hôm nay có thể cô sẽ phải làm việc một mình cả đêm.
Đang từ trên máy tính nhìn lên, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng đôi mắt, Chử Dạng đột nhiên phát hiện có ánh sáng từ phòng khách từ cửa phòng lọt vào.
Còn có hương cà phê thoang thoảng xộc vào mũi.
Từ Nam Diệp, người đáng lẽ sớm đã ngủ, vào lúc này, đang dựa vào cửa, mặc một bộ đồ ngủ đơn giản và rộng rãi, trên tay cầm một tách cà phê.
Một tay anh đút vào túi, tay còn lại đem cà phê đưa vào trong miệng.
Quả táo trên hầu kết nhấp nhô lên xuống, Từ Nam Diệp nuốt xuống ngụm cà phê, sau đó nhẹ nhàng nhìn cô cười.
“Cô giáo Chử, cô đang truyền dạy kiến thức tình yêu cho ai vậy?”
“……”
Chử Dạng không nhận nổi tiếng “Cô giáo Chử” của Từ Nam Diệp, sẽ giảm thọ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.