Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm
Chương 62
Đồ Dạng Tiên Sâm
14/09/2024
Bên trong thư phòng, hai ba con đã hơn nửa năm không gặp, ba Từ bỏ qua mọi lời hàn huyên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ba bảo con chuyển công tác, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Cuối năm nay chính phủ có đợt khảo sát, chỉ cần vượt qua lần kiểm tra này con có thể trực tiếp đi tới tòa thị chính báo cáo.”
Từ Nam Diệp nhàn nhạt nói: “Con sẽ không chuyển.”
Ba Từ trầm giọng, nghe có chút dọa người: “Con có ý gì? Con muốn tiếp tục ở Bộ ngoại giao?”
Từ Nam Diệp không quan tâm ông ấy, gật đầu: “Vâng.”
“Nam Diệp, con quậy chưa đủ sao? Ba cho con ở bộ ngoại giao là để con lấy kinh nghiệm, chứ không phải để con cắm rễ ở đó. Bây giờ con chỉ là thứ trưởng, cho dù có là đại sứ, con cứ như vậy phải đợi đến bao giờ mới có thể vào Trung Ương? Thành tích những năm nay của Bộ trưởng kia vô cùng vượt trội nên chắc chắn trong thời gian tới sẽ không có ý định lui xuống, con định bao giờ mới có thể thăng chức hả?”
Không bao lâu anh đã ngồi vào vị trí này rồi. Đối với người ngoài thì là một thanh niên thành công, tiền đồ sáng lạn.
Nhưng ba Từ không nghĩ như vậy.
Nếu Từ Nam Diệp nghe theo sắp xếp của ông ấy, bây giờ anh đã không dừng ở bước này.
Anh đã sớm vào Bắc Kinh.
Trung tâm chính trị quốc gia mới là điểm cuối của hành trình chính trị.
Ba Từ biết người con trai này của mình điềm tĩnh, nhưng thật ra trong xương cốt lại là người khó khuyên nhất.
“Ba hỏi con, nếu con lại bị đưa ra nước ngoài nữa thì sao? Vợ con phải làm thế nào? Con đưa con bé đi cùng sao? Gia đình con bé có bằng lòng không?”
Vẻ mặt Từ Nam Diệp cuối cùng cũng buông lỏng.
Ba Từ liếc mắt, tiếp tục thuyết phục: “Ban đầu con muốn kết hôn với con bé, nói thật chúng ta cũng không quá đồng ý. Người chúng ta chọn là người có thể giúp con xử lý công việc sau này, chẳng những phải khéo léo trong đối ngoại, trong nhà cũng phải cẩn thận quan tâm với cuộc sống của con. Nhưng con lại tìm một cô bé, thậm chí còn chưa bước chân ra ngoài xã hội, cuộc sống mỗi ngày đều ở giữa trường và lớp. Đừng nói là con bé chăm sóc con, ba thấy là con chăm sóc con bé mới đúng. Nhưng lúc ấy con hứa hẹn với ba, chờ con bé tốt nghiệp con bé sẽ tuân theo sắp xếp của ba, ba mới đồng ý cho các con kết hôn, bây giờ con lại quên sao?”
“Con không quên” Từ Nam Diệp trầm giọng nói: “Nhưng cô ấy còn chưa tốt nghiệp.”
Ba Từ hừ lạnh: “Con cho rằng ba chưa hỏi qua thông gia? Con bé định học lên cao muốn lấy bằng thạc sĩ, chờ khi con bé tốt nghiệp, con cũng ngồi vững trong Bộ ngoại giao rồi!”
“Nam Diệp, nhiều năm như vậy, con chỉ phản đối ba ba lần. Lần đầu tiên con kết bạn với đứa trẻ vô học của nhà họ Sùng, lần thứ hai là con tự điền nguyện vọng đại học, lần thứ ba là con kết hôn.”
Giọng ba Từ bình tĩnh, nhưng lực uy hiếp không hề giảm: “Hậu quả của lần đầu tiên và lần thứ hai con đều biết, lần thứ ba ba không hi vọng con lại đối nghịch với ba.”
Anh đương nhiên hiểu.
Anh và Sùng Chính Nhã cũng không làm bạn được.
Anh vào Bộ ngoại giao, bởi vì suýt mất mạng khi được bổ nhiệm đến Zambia.
Từ Nam Diệp nhặt được cái mạng của mình về, nhận được cuộc gọi xuyên đại dương của ba mẹ.
Câu đầu tiên của họ không phải là hỏi anh ấy thế nào mà là khen anh làm rất tốt, liều mình che chở đại sứ quán, sau khi về nước chính phủ nhất định sẽ khen thưởng cho anh, mang lại vinh quang cho nhà họ Từ.
Ánh mắt Từ Nam Diệp càng thêm lạnh: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy.”
“Nhưng con bé là vợ con, con không muốn vợ con còn trẻ phải theo chồng chạy ra nước ngoài đấy chứ? Nhưng nếu chuyển sang nước ngoài, cô ấy không đi theo, các con mỗi người một nơi, con bé còn trẻ, có thể chịu được cảnh một năm đến Tết cũng khó gặp chồng không?”
Sau đó ba Từ đưa ra thông báo cuối cùng: “Con có hai lựa chọn, một là chuyển khỏi Bộ ngoại giao để thi Trung ương, hoặc là xuất ngoại vì nhà họ Từ kiếm vài công lao về.”
“Ba” Từ Nam Diêp khẽ cười: “Đối với ba con là công cụ thôi sao?”
Ba Từ nhướng mày: “Con nói cái gì? Những gì ba sắp xếp không phải vì con sao? Con còn trẻ như vậy, tiền đồ còn rộng mở, con còn muốn lãng phí thời gian ở đây làm gì?”
Từ Nam Diệp giễu cợt: “Làm theo ý mình chính là lãng phí thời gian?”
Ba Từ liếc anh một cái: “Nam Diệp, con luôn rất nghe lời, ba không hi vọng con làm trái với sắp đặt của ba mẹ.”
Từ Nam Diệp bật cười: “Con nghe lời, cũng không thấy ba và mẹ đối tốt với con bao nhiêu.”
Ba Từ vỗ bàn: “Con đã ở Bộ ngoại giao lâu như vậy rồi chưa đủ sao? Con còn muốn thế nào nữa?”
Từ Nam Diệp đứng lên: “Không gì cả, những điều ba vừa nói con sẽ không chọn cái nào cả.”
Ba Từ trừng anh: “Con lặp lại lần nữa?”
Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Không phải ba nghe thấy rồi sao?”
Anh cúi đầu chào ba mình, quay người chậm rãi rời khỏi thư phòng.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cho dù ba Từ có gọi tên anh như thế nào, anh vẫn làm như không nghe thấy.
Đây là một phương pháp Từ Nam Diệp thường sử dụng trong lĩnh vực giao tiếp, gặp người cười ba phần, nụ cười không thấy đáy.
Nếu không vừa ý cũng không nổi giận, cứ lạnh nhạt, không để ý.
Bây giờ nó được dùng trên người ba của anh.
Bữa tiệc kết thúc, đèn trong nhà họ Từ đều được bật từ trong nhà đến ngoài cổng chính, chiếu sáng cho khách ra về.
Căn nhà náo nhiệt dần quay trở về im lặng.
Đám người Chử Dạng đều đã uống say, dự định tối nay sẽ ở lại nhà họ Từ.
Người giúp việc đang dọn dẹp tàn cuộc, chén đũa va chạm tạo thành vô số âm thanh.
Chử Dạng và mẹ Từ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện.
Cô và người mẹ chồng này không thân nhưng hôm nay mẹ chồng cô lại đặc biệt nhiệt tình.
Không chỉ hỏi thăm tình hình học tập ở trường của cô mà còn hỏi thăm ba mẹ cô.
Chử Dạng khôn khéo trả lời, mẹ chồng hỏi gì cô đáp cái đó.
“Mẹ nghe ông bà thông gia nói, thành tích ở trường của con rất tốt, con định học lên thạc sĩ phải không?”
Chử Dạng gật đầu: “Vâng.”
“Con còn một năm nữa là tốt nghiệp đại học, nếu học lên cao nữa thì phải mất ba năm nữa, chờ sau khi con ra trường cũng đã hai mươi lăm.” Mẹ Từ dịu dàng mỉm cười: “Khi đó Nam Diệp không biết đang làm vị trí nào, con là người của thằng bé, đáng lẽ nên giúp nó san sẻ mọi việc.”
“Mẹ, con không hiểu lắm.”
Giọng mẹ Từ nhẹ nhàng: “Nếu Nam Diệp muốn ra nước ngoài nhận chức, con vẫn còn đi học, con đã nghĩ đến cách ứng phó chưa?”
Chử Dạng không khỏi cau mày.
“Bỏ dở việc học ra nước ngoài cùng thằng bé, con có nguyện ý không?”
Chử Dạng muốn từ chối yêu cầu này theo bản năng.
“Mẹ biết trong lòng con không nghĩ đến, cho nên mẹ hi vọng con có thể khuyên nhủ Nam Diệp giúp chúng ta.” Mẹ Từ thuyết phục: “Để cho thằng bé nghe theo sắp xếp của gia đình rời khỏi Bộ ngoại giao.”
Hóa ra đây mới là mục đích của mẹ Từ.
Cô nhớ Sùng Chính Nhã và Từ Bắc Dã cũng đã nói với cô.
Anh lớn trong môi trường như vậy, cơm áo không lo, tu dưỡng khí chất cao quý, đồng thời mất đi quyền lợi tương ứng, không thể muốn làm gì thì làm.
Không thể kết bạn.
Thậm chí cả hôn nhân cũng bị trói buộc.
Chử Dạng cũng trở thành kẻ ngáng đường anh.
Từ Nam Diệp lịch sự, đối với ai cũng thân thiết ôn hòa, ngay cả những người thân trong gia đình vẫn luôn cho là như vậy.
Nhưng trong xương tủy anh đã sớm tuyệt vọng, mỗi khi mỉm cười cũng không chạm đến đáy lòng.
Sau khi nói chuyện với mẹ Từ, Chử Dạng quay trở lại phòng của Từ Nam Diệp.
Anh vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, dưới ánh đèn anh đang ngồi đọc sách.
Ánh đèn dịu dàng chiếu sáng đường nét tuấn tú của anh, trên người được một tầng ánh sáng màu vàng ôm lấy.
Từ Nam Diệp thấy cô đi vào lập tức vẫy tay về phía cô: “Dạng Dạng.”
Chử Dạng ngoan ngoãn đi về phía anh.
Cô đứng trước mặt anh, Từ Nam Diệp nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô, giống như đang chơi đồ chơi vậy.
“Trước đây nói với em, anh không đồng ý ly hôn” Từ Nam Diệp nhàn nhạt cười “Anh rút lại những lời này.”
Chử Dạng giật mình.
Sắc mặt Chử Dạng trở nên khó coi, giọng nói run rẩy: “Là vì chuyện ra nước ngoài sao?”
Từ Nam Diệp gật đầu: “Anh không muốn gạt em, anh không có cách nào phản kháng.”
Chử Dạng miễn cưỡng cười: “Vậy cũng không cần phải ly hôn...”
“Anh không có cách làm chuyện mình muốn làm nhưng anh hi vọng không làm liên lụy đến em” Từ Nam Diệp nhẹ than: “Anh hi vọng em có thể tự do, nếu chúng ta ly hôn, em cũng không cần phải phiền não nữa.”
Lời của anh nhẹ nhưng có lực, từng câu từng chữ đều vì cô.
Nhưng trong lòng Chử Dạng không khỏi chế nhạo.
Im lặng một lúc, Chử Dạng mấp máy môi như muốn nói điều gì.
Từ Nam Diệp nghe không rõ: “Cái gì?”
“Đồ khốn nạn”, lần này Chử Dang chửi rất rõ, giương mắt nhìn anh, sau đó lại chửi: “Anh chính là đồ khốn nạn.”
Từ Nam Diệp cười khổ.
Chử Dạng cắn răng nghiến lợi: “Nói không ly hôn là anh, nói ly hôn cũng là anh, anh là lò xo sao?”
Cô hất tay anh ra, quay lưng về phía anh, dùng hết sức hít mũi một cái, mặc dù đã cố nén lại cảm xúc của mình nhưng trong giọng nói vẫn không nhịn được mà mang theo chút nghẹn ngào và ủy khuất.
“Thích tên khốn nạn như anh, tôi đúng là xui tám đời tám kiếp!”
“Đồ khốn nạn, anh cút ngay lập tức cho tôi!”
Sau khi buông những lời cay độc cô không kìm được nước mắt.
Vì để không mất mặt, cô dùng sức lau sạch nước mắt chạy ra ngoài cửa.
Còn chưa chạy được mấy bước, một đôi tay có lực đã ôm lấy eo cô.
Bất ngờ không kịp đề phòng, hai chân cô bị nhấc lên không, bị người đàn ông phía sau bế lên.
Chử Dạng giãy giụa hai chân: “Lão biến thái anh làm gì vậy?”
Từ Nam Diệp không lên tiếng, ôm cô vào lòng.
Chử Dạng lập tức hiểu ra: “Chia tay giả? Đừng hòng! Thả tôi xuống!”
Nhưng cho dù cô có giãy giụa như thế nào, người đàn ông vẫn ôm cô đi về phía giường.
Cho đến khi đặt cô lên giường, Chử Dạng nhanh chóng lật mình, túm lấy gối đập vào mặt anh.
Kết quả Từ Nam Diệp không hề tránh đi, cái gối lông ngỗng mềm mại đập thẳng vào mặt anh.
Chử Dạng sửng sốt, tuy cái gối không đau nhưng đây là lần thứ hai cô đánh anh.
Cô là người cuồng bạo lực sao?
Ngay khi cô còn ngẩn người, người đàn ông lấy chiếc gối ra, mỉm cười nhìn cô.
Chử Dạng càng thêm bối rối.
Từ Nam Diệp cười khẽ: “Cuối cùng em cũng chịu nói.”
“...”
Hai má Chử Dạng đột nhiên đỏ bừng, chỉ vào anh mắng: “Anh lại gạt em?”
“Thật xin lỗi” Từ Nam Diệp nói xin lỗi cô nhưng trên mặt không có chút áy náy nào: “Thời điểm đặc biệt cần phương pháp đặc biệt.”
Chử Dạng run rẩy hỏi anh: “Chuyện ly hôn cũng là anh lừa em?”
“Vất vả lắm mới cưới được em, em cảm thấy anh sẽ buông tha cho em sao?” Từ Nam Diệp nhẹ cọ lên mũi cô: “Đồ ngốc.”
Chử Dạng xấu hổ đỏ mặt, hận không thể đập đầu vào tường lúc này.
Cô tuyệt vọng che đầu, vô cùng ủy khuất: “Chính trị gia các anh quá dơ bẩn.”
Từ Nam Diệp dở khóc dở cười, vỗ đầu cô, mỉm cười dịu dàng nói: “Chính trị gia phu nhân còn phải cố gắng.”
Cô chính là người vợ ngu ngốc nhất của chính trị gia kể từ khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập.
“Ba bảo con chuyển công tác, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Cuối năm nay chính phủ có đợt khảo sát, chỉ cần vượt qua lần kiểm tra này con có thể trực tiếp đi tới tòa thị chính báo cáo.”
Từ Nam Diệp nhàn nhạt nói: “Con sẽ không chuyển.”
Ba Từ trầm giọng, nghe có chút dọa người: “Con có ý gì? Con muốn tiếp tục ở Bộ ngoại giao?”
Từ Nam Diệp không quan tâm ông ấy, gật đầu: “Vâng.”
“Nam Diệp, con quậy chưa đủ sao? Ba cho con ở bộ ngoại giao là để con lấy kinh nghiệm, chứ không phải để con cắm rễ ở đó. Bây giờ con chỉ là thứ trưởng, cho dù có là đại sứ, con cứ như vậy phải đợi đến bao giờ mới có thể vào Trung Ương? Thành tích những năm nay của Bộ trưởng kia vô cùng vượt trội nên chắc chắn trong thời gian tới sẽ không có ý định lui xuống, con định bao giờ mới có thể thăng chức hả?”
Không bao lâu anh đã ngồi vào vị trí này rồi. Đối với người ngoài thì là một thanh niên thành công, tiền đồ sáng lạn.
Nhưng ba Từ không nghĩ như vậy.
Nếu Từ Nam Diệp nghe theo sắp xếp của ông ấy, bây giờ anh đã không dừng ở bước này.
Anh đã sớm vào Bắc Kinh.
Trung tâm chính trị quốc gia mới là điểm cuối của hành trình chính trị.
Ba Từ biết người con trai này của mình điềm tĩnh, nhưng thật ra trong xương cốt lại là người khó khuyên nhất.
“Ba hỏi con, nếu con lại bị đưa ra nước ngoài nữa thì sao? Vợ con phải làm thế nào? Con đưa con bé đi cùng sao? Gia đình con bé có bằng lòng không?”
Vẻ mặt Từ Nam Diệp cuối cùng cũng buông lỏng.
Ba Từ liếc mắt, tiếp tục thuyết phục: “Ban đầu con muốn kết hôn với con bé, nói thật chúng ta cũng không quá đồng ý. Người chúng ta chọn là người có thể giúp con xử lý công việc sau này, chẳng những phải khéo léo trong đối ngoại, trong nhà cũng phải cẩn thận quan tâm với cuộc sống của con. Nhưng con lại tìm một cô bé, thậm chí còn chưa bước chân ra ngoài xã hội, cuộc sống mỗi ngày đều ở giữa trường và lớp. Đừng nói là con bé chăm sóc con, ba thấy là con chăm sóc con bé mới đúng. Nhưng lúc ấy con hứa hẹn với ba, chờ con bé tốt nghiệp con bé sẽ tuân theo sắp xếp của ba, ba mới đồng ý cho các con kết hôn, bây giờ con lại quên sao?”
“Con không quên” Từ Nam Diệp trầm giọng nói: “Nhưng cô ấy còn chưa tốt nghiệp.”
Ba Từ hừ lạnh: “Con cho rằng ba chưa hỏi qua thông gia? Con bé định học lên cao muốn lấy bằng thạc sĩ, chờ khi con bé tốt nghiệp, con cũng ngồi vững trong Bộ ngoại giao rồi!”
“Nam Diệp, nhiều năm như vậy, con chỉ phản đối ba ba lần. Lần đầu tiên con kết bạn với đứa trẻ vô học của nhà họ Sùng, lần thứ hai là con tự điền nguyện vọng đại học, lần thứ ba là con kết hôn.”
Giọng ba Từ bình tĩnh, nhưng lực uy hiếp không hề giảm: “Hậu quả của lần đầu tiên và lần thứ hai con đều biết, lần thứ ba ba không hi vọng con lại đối nghịch với ba.”
Anh đương nhiên hiểu.
Anh và Sùng Chính Nhã cũng không làm bạn được.
Anh vào Bộ ngoại giao, bởi vì suýt mất mạng khi được bổ nhiệm đến Zambia.
Từ Nam Diệp nhặt được cái mạng của mình về, nhận được cuộc gọi xuyên đại dương của ba mẹ.
Câu đầu tiên của họ không phải là hỏi anh ấy thế nào mà là khen anh làm rất tốt, liều mình che chở đại sứ quán, sau khi về nước chính phủ nhất định sẽ khen thưởng cho anh, mang lại vinh quang cho nhà họ Từ.
Ánh mắt Từ Nam Diệp càng thêm lạnh: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy.”
“Nhưng con bé là vợ con, con không muốn vợ con còn trẻ phải theo chồng chạy ra nước ngoài đấy chứ? Nhưng nếu chuyển sang nước ngoài, cô ấy không đi theo, các con mỗi người một nơi, con bé còn trẻ, có thể chịu được cảnh một năm đến Tết cũng khó gặp chồng không?”
Sau đó ba Từ đưa ra thông báo cuối cùng: “Con có hai lựa chọn, một là chuyển khỏi Bộ ngoại giao để thi Trung ương, hoặc là xuất ngoại vì nhà họ Từ kiếm vài công lao về.”
“Ba” Từ Nam Diêp khẽ cười: “Đối với ba con là công cụ thôi sao?”
Ba Từ nhướng mày: “Con nói cái gì? Những gì ba sắp xếp không phải vì con sao? Con còn trẻ như vậy, tiền đồ còn rộng mở, con còn muốn lãng phí thời gian ở đây làm gì?”
Từ Nam Diệp giễu cợt: “Làm theo ý mình chính là lãng phí thời gian?”
Ba Từ liếc anh một cái: “Nam Diệp, con luôn rất nghe lời, ba không hi vọng con làm trái với sắp đặt của ba mẹ.”
Từ Nam Diệp bật cười: “Con nghe lời, cũng không thấy ba và mẹ đối tốt với con bao nhiêu.”
Ba Từ vỗ bàn: “Con đã ở Bộ ngoại giao lâu như vậy rồi chưa đủ sao? Con còn muốn thế nào nữa?”
Từ Nam Diệp đứng lên: “Không gì cả, những điều ba vừa nói con sẽ không chọn cái nào cả.”
Ba Từ trừng anh: “Con lặp lại lần nữa?”
Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Không phải ba nghe thấy rồi sao?”
Anh cúi đầu chào ba mình, quay người chậm rãi rời khỏi thư phòng.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cho dù ba Từ có gọi tên anh như thế nào, anh vẫn làm như không nghe thấy.
Đây là một phương pháp Từ Nam Diệp thường sử dụng trong lĩnh vực giao tiếp, gặp người cười ba phần, nụ cười không thấy đáy.
Nếu không vừa ý cũng không nổi giận, cứ lạnh nhạt, không để ý.
Bây giờ nó được dùng trên người ba của anh.
Bữa tiệc kết thúc, đèn trong nhà họ Từ đều được bật từ trong nhà đến ngoài cổng chính, chiếu sáng cho khách ra về.
Căn nhà náo nhiệt dần quay trở về im lặng.
Đám người Chử Dạng đều đã uống say, dự định tối nay sẽ ở lại nhà họ Từ.
Người giúp việc đang dọn dẹp tàn cuộc, chén đũa va chạm tạo thành vô số âm thanh.
Chử Dạng và mẹ Từ ngồi trên ghế sô pha nói chuyện.
Cô và người mẹ chồng này không thân nhưng hôm nay mẹ chồng cô lại đặc biệt nhiệt tình.
Không chỉ hỏi thăm tình hình học tập ở trường của cô mà còn hỏi thăm ba mẹ cô.
Chử Dạng khôn khéo trả lời, mẹ chồng hỏi gì cô đáp cái đó.
“Mẹ nghe ông bà thông gia nói, thành tích ở trường của con rất tốt, con định học lên thạc sĩ phải không?”
Chử Dạng gật đầu: “Vâng.”
“Con còn một năm nữa là tốt nghiệp đại học, nếu học lên cao nữa thì phải mất ba năm nữa, chờ sau khi con ra trường cũng đã hai mươi lăm.” Mẹ Từ dịu dàng mỉm cười: “Khi đó Nam Diệp không biết đang làm vị trí nào, con là người của thằng bé, đáng lẽ nên giúp nó san sẻ mọi việc.”
“Mẹ, con không hiểu lắm.”
Giọng mẹ Từ nhẹ nhàng: “Nếu Nam Diệp muốn ra nước ngoài nhận chức, con vẫn còn đi học, con đã nghĩ đến cách ứng phó chưa?”
Chử Dạng không khỏi cau mày.
“Bỏ dở việc học ra nước ngoài cùng thằng bé, con có nguyện ý không?”
Chử Dạng muốn từ chối yêu cầu này theo bản năng.
“Mẹ biết trong lòng con không nghĩ đến, cho nên mẹ hi vọng con có thể khuyên nhủ Nam Diệp giúp chúng ta.” Mẹ Từ thuyết phục: “Để cho thằng bé nghe theo sắp xếp của gia đình rời khỏi Bộ ngoại giao.”
Hóa ra đây mới là mục đích của mẹ Từ.
Cô nhớ Sùng Chính Nhã và Từ Bắc Dã cũng đã nói với cô.
Anh lớn trong môi trường như vậy, cơm áo không lo, tu dưỡng khí chất cao quý, đồng thời mất đi quyền lợi tương ứng, không thể muốn làm gì thì làm.
Không thể kết bạn.
Thậm chí cả hôn nhân cũng bị trói buộc.
Chử Dạng cũng trở thành kẻ ngáng đường anh.
Từ Nam Diệp lịch sự, đối với ai cũng thân thiết ôn hòa, ngay cả những người thân trong gia đình vẫn luôn cho là như vậy.
Nhưng trong xương tủy anh đã sớm tuyệt vọng, mỗi khi mỉm cười cũng không chạm đến đáy lòng.
Sau khi nói chuyện với mẹ Từ, Chử Dạng quay trở lại phòng của Từ Nam Diệp.
Anh vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, dưới ánh đèn anh đang ngồi đọc sách.
Ánh đèn dịu dàng chiếu sáng đường nét tuấn tú của anh, trên người được một tầng ánh sáng màu vàng ôm lấy.
Từ Nam Diệp thấy cô đi vào lập tức vẫy tay về phía cô: “Dạng Dạng.”
Chử Dạng ngoan ngoãn đi về phía anh.
Cô đứng trước mặt anh, Từ Nam Diệp nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô, giống như đang chơi đồ chơi vậy.
“Trước đây nói với em, anh không đồng ý ly hôn” Từ Nam Diệp nhàn nhạt cười “Anh rút lại những lời này.”
Chử Dạng giật mình.
Sắc mặt Chử Dạng trở nên khó coi, giọng nói run rẩy: “Là vì chuyện ra nước ngoài sao?”
Từ Nam Diệp gật đầu: “Anh không muốn gạt em, anh không có cách nào phản kháng.”
Chử Dạng miễn cưỡng cười: “Vậy cũng không cần phải ly hôn...”
“Anh không có cách làm chuyện mình muốn làm nhưng anh hi vọng không làm liên lụy đến em” Từ Nam Diệp nhẹ than: “Anh hi vọng em có thể tự do, nếu chúng ta ly hôn, em cũng không cần phải phiền não nữa.”
Lời của anh nhẹ nhưng có lực, từng câu từng chữ đều vì cô.
Nhưng trong lòng Chử Dạng không khỏi chế nhạo.
Im lặng một lúc, Chử Dạng mấp máy môi như muốn nói điều gì.
Từ Nam Diệp nghe không rõ: “Cái gì?”
“Đồ khốn nạn”, lần này Chử Dang chửi rất rõ, giương mắt nhìn anh, sau đó lại chửi: “Anh chính là đồ khốn nạn.”
Từ Nam Diệp cười khổ.
Chử Dạng cắn răng nghiến lợi: “Nói không ly hôn là anh, nói ly hôn cũng là anh, anh là lò xo sao?”
Cô hất tay anh ra, quay lưng về phía anh, dùng hết sức hít mũi một cái, mặc dù đã cố nén lại cảm xúc của mình nhưng trong giọng nói vẫn không nhịn được mà mang theo chút nghẹn ngào và ủy khuất.
“Thích tên khốn nạn như anh, tôi đúng là xui tám đời tám kiếp!”
“Đồ khốn nạn, anh cút ngay lập tức cho tôi!”
Sau khi buông những lời cay độc cô không kìm được nước mắt.
Vì để không mất mặt, cô dùng sức lau sạch nước mắt chạy ra ngoài cửa.
Còn chưa chạy được mấy bước, một đôi tay có lực đã ôm lấy eo cô.
Bất ngờ không kịp đề phòng, hai chân cô bị nhấc lên không, bị người đàn ông phía sau bế lên.
Chử Dạng giãy giụa hai chân: “Lão biến thái anh làm gì vậy?”
Từ Nam Diệp không lên tiếng, ôm cô vào lòng.
Chử Dạng lập tức hiểu ra: “Chia tay giả? Đừng hòng! Thả tôi xuống!”
Nhưng cho dù cô có giãy giụa như thế nào, người đàn ông vẫn ôm cô đi về phía giường.
Cho đến khi đặt cô lên giường, Chử Dạng nhanh chóng lật mình, túm lấy gối đập vào mặt anh.
Kết quả Từ Nam Diệp không hề tránh đi, cái gối lông ngỗng mềm mại đập thẳng vào mặt anh.
Chử Dạng sửng sốt, tuy cái gối không đau nhưng đây là lần thứ hai cô đánh anh.
Cô là người cuồng bạo lực sao?
Ngay khi cô còn ngẩn người, người đàn ông lấy chiếc gối ra, mỉm cười nhìn cô.
Chử Dạng càng thêm bối rối.
Từ Nam Diệp cười khẽ: “Cuối cùng em cũng chịu nói.”
“...”
Hai má Chử Dạng đột nhiên đỏ bừng, chỉ vào anh mắng: “Anh lại gạt em?”
“Thật xin lỗi” Từ Nam Diệp nói xin lỗi cô nhưng trên mặt không có chút áy náy nào: “Thời điểm đặc biệt cần phương pháp đặc biệt.”
Chử Dạng run rẩy hỏi anh: “Chuyện ly hôn cũng là anh lừa em?”
“Vất vả lắm mới cưới được em, em cảm thấy anh sẽ buông tha cho em sao?” Từ Nam Diệp nhẹ cọ lên mũi cô: “Đồ ngốc.”
Chử Dạng xấu hổ đỏ mặt, hận không thể đập đầu vào tường lúc này.
Cô tuyệt vọng che đầu, vô cùng ủy khuất: “Chính trị gia các anh quá dơ bẩn.”
Từ Nam Diệp dở khóc dở cười, vỗ đầu cô, mỉm cười dịu dàng nói: “Chính trị gia phu nhân còn phải cố gắng.”
Cô chính là người vợ ngu ngốc nhất của chính trị gia kể từ khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.