Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm
Chương 73
Đồ Dạng Tiên Sâm
14/09/2024
Từ Nam Diệp nói cô không cần lo lắng, quả thật không để cô phải suy nghĩ.
Bỏi vì cô phải học từ thứ hai đến thứ sáu ở trường nên Từ Nam Diệp hẹn vào cuối tuần.
Lúc này Chử Dạng đang thu dọn đồ đạc, thay quần áo chuẩn bị về nhà.
"Cuối tuần cô thường có thể chơi mấy trò chơi cùng tôi, cuối tuần cô lại đi rồi" Thư Mạt đứng bên cạnh ôm ngực nhìn cô thu dọn đồ đạc, giọng điệu trêu chọc,
“Trước kia vào cuối tuần tớ còn có thể chơi cùng cấu mấy ván nhưng mấy tuần nay cứ đến cuối tuần là không thấy bóng dáng cậu đậu”, Thư Mạt đứng bên cạnh ôm ngược nhìn cô thu dọn, giọng điệu chêu trọc: “Đàn anh cũng quá báo đạo rồi, chiệm dụng cậu suốt hai ngày, tớ muốn tìm cậu cũng không thấy người.”
Chử Dạng đỏ mặt, theo bản năng muốn giải thích cho Từ Nam Diệp.
"Cuối tuần tớ có việc, không phải ở cùng một chỗ với anh ấy."
Lời này thật sự cô nói không sai, tháng này cô rất bận.
Ngoài việc học ở trường cô còn bận chuẩn bị cho cuộc thi, vất cả lắm mới đến ngày cô có thể làm tê liệt ở nhà. Từ khi khai giảng đến nay, thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Thư Mạt xua tay: "Được rồi, được rồi, tớ hiểu rồi" nói xong cô ấy lại xích lại gần một chút, che miệng nói nhỏ: "Tớ nghe nói đàn ông càng lạnh lùng cấm dục, về phương diện đó càng bá đạo, có phải là vậy không?
Giữa thanh thiên bạch nhật lại còn đang ở trong ký túc xá nữa, công khai thảo luận chuyện này thật sự không thuần phong mỹ tục chút nào.
Chử Dạng không thèm để ý đến cô ấy.
“Hơn nữa năm ngoái hai người còn gặp nhau ở quán bar”, Thư Mạt thô bỉ cười một tiếng: “Khẳng định đàn anh đã làm rồi.”
Chử Dạng đã giải thích với mấy người Thư Mạt về chuyện mang thai nhưng đã được lược bỏ vài chi tiết, bao gồm cả việc vì mang thai nên kết hôn, đối với những chuyện xảy ra trong quán bar năm ngoái cô chỉ nói qua loa để lấp liếp mà thôi.
Kết quả hai nữ sinh viên đại học bề ngoài nhìn thanh thuần trong sáng vậy mà lại cảm thấy hứng thú với chuyện này, nửa đêm canh ba không ngủ buộc cô phải khai toàn bộ ra.
Chử Dạng qua loa lấp liếm nói cô uống nhiều rượu nên đi nhầm phòng, chuyện sau đó cứ như vậy.
Trong đêm tối, hai mặt Thư Mạt và Tống Lâm Ấu tỏa sáng, trông như một con sói đói.
Cô càng nói càng mơ hồ, hai người họ càng phấn khích.
Suy nghĩ vô cùng **.
Sớm biết cô đã không nói với họ.
Chử Dạng âm thầm hối hận.
Tống Lâm Ấu đang ngồi đọc sách đột nhiên xoay người thở dài nói: “Cậu đúng là, thức ăn và màu sắc, không nghĩ tới người như anh Từ lại cũng chơi tình một đêm.”
Thư Mạt sửa lại: "Cái đó cũng tùy đối tượng, nếu như đối phương không phải Chử hoa khôi của ngành chúng ta, đàn anh Từ chưa chắc đã bị mắc câu.”
"Đúng vậy, dù sao chúng ta đến quán bar dù có say cũng không có được loại tiện nghi này."
Thư Mạt nuốt nước miếng: “Tớ vừa nghĩ đến dáng vẻ của anh Từ ở trên giường với Dạng Dang của chúng ta, cả người cũng mềm nhũn.”
Tống Lâm Ấu vỗ đùi: “Dừng lại, người đàn ông này đã là người của Chử Dạng rồi, cấm chỉ ảo tưởng.”
“Đúng vậy, anh Từ đã là hoa đã có chủ", Thư Mạt ho khan một tiếng, rồi thở dài: "Đàn anh đúng là mặt người dạ thú."
Chử Dạng đỏ mặt phản bác: "Đó là bởi vì chúng tớ đều uống say, sau say thì không còn tỉnh táo nữa."
"Lý do say rượu mất lý trí cũng quá vớ vẩn", Thư Mạt bĩu môi: "Người uống say thật căn bản không dậy nổi, cậu dám nói khi đó cậu không có ý thức sao?”
Chử Dạng á khẩu không trả lời được.
Lúc đó cô thực sự tỉnh táo, cô cũng biết đi thuê phòng với Từ Nam Diệp sẽ xảy ra chuyện gì, cũng nhớ rõ khi ấy anh đã trêu chọc mình như thế nào.
Thấy Chử Dạng không phản đối, Thư Mạt càng đắc ý: “Đúng không, đôi bên đều đồng ý, tớ không tin người thanh tâm quả dục như anh Từ uống rượu xong thì sẽ biến thành cầm thú, cho nên anh ấy biết rõ mình đang làm gì."
Nói như vậy cũng không sai.
"Khẳng định là anh ấy rất thích cậu", Thư Mạt đến gần bóp mặt Chử Dạng: "Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
Tại sao Từ Nam Diệp lại thích mình, thật ra đến bây giờ Chử Dạng vẫn không rõ lắm.
Nếu bởi vì cô xinh đẹp, Từ Nam Diệp làm ngoại giao nhiều năm như vậy, tiếp xúc với không biết bao nhiêu nhân viên ngoại giao xinh đẹp, cô không tin bản thân lại xinh đẹp đến mức có thể khiến anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên..
Nhưng Chử Dạng lại không nhớ nổi trước khi gặp anh ở trường học, bọn họ đã từng có bất kỳ tiếp xúc nào.
Nhưng dường như Từ Nam Diệp không cảm thấy đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, lần cãi nhau gần đây, hình như anh đã nói cô đã quên mất anh.
Nếu một người đàn ông xuất sắc như vậy từng xuất hiện trong ký ức, cô khẳng định sẽ không quên mới đúng.
Chử Dạng lục lại ký ức đột nhiên lại bị tiếng của Thư Mạt cắt đứt.
"Giáo sư Chử có biết chuyện của hai người không?"
Chử Dạng gật đầu: "Ba tớ biết."
“Tớ không nói chuyện này, tớ đang nói chuyện hai người vì uống rượu mới ở chung với nhau”, Thư Mạt nghiêng đầu nhìn cô: “Giáo sư Chư nghiêm túc như vậy, hẳn sẽ không hiểu chuyện này."
Cô nghĩ hba mình sẽ không chấp nhận chuyện này, vì vậy trước khi cô kết hôn với Từ Nam Diệp cô đã giấy chuyện này đi.
Chử Dạng nhún vai "Ba tớ không biết, cậu đừng nói cho ông biết, nếu không tớ không dám nghĩ ông ấy sẽ tức giận đến như nào."
"Yên tâm, chúng tớ sẽ che giấu thật kĩ."
Chử Dạng kéo khóa túi xách lên, vui vẻ nói: "Được rồi, tớ thu xong rồi, tớ về trước. Nếu có chuyện gì quan trọng cứ trực tiếp gọi điện cho tớ."
Thư Mạt ghét bỏ nói: "Tớ không muốn làm bóng đèn."
Hai người tranh luận một hồi, cuối cùng vẫn là Thư Mạt đẩy vai đuổi cô ra ngoài.
Sau khi cô xuống lầu, Thư Mạt mới khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
"Lúc đầu tớ còn tưởng cậu ấy và Cố Thanh Thức là ván đã đóng thuyền, không ngờ lại chậm một bước."
Câu này không thể nói trước mặt Chử Dạng, lại nói cũng có chút đạo đức giả, cho nên chỉ có thể chờ cô đi mới cảm thán đôi câu.
Nói xong, cô ấy cũng vứt vấn đề sang một bên, định hẹn Tống Lâm Ấu đi tìm chỗ nào ăn trưa, quay đầu thì thấy cô ấy đang đắm chìm bên trong biển sách.
Thư Mạt đi tới, giật lấy sách của cô ấy, híp mắt cười: "Tiểu Ấu Ấu, đừng đọc sách nữa, chúng ta đi ăn cơm đi."
Tống Lâm Ấu giống như giật mình, giọng điều mơ hồ: "Hả?"
"Cậu sao vậy? Không yên lòng."
"Không có gì, đọc đến hoa mắt rồi" Tống Lâm Ấu cắn môi như đang nói với chính mình, cũng như đang hỏi Thư Mạt: "Học trưởng sắp tốt nghiệp rồi."
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Tống Lâm Ấu lắc đầu: "Không có."
Thư Mạt trầm mặc một hồi, thử dò xét: "Cậu còn thích học trưởng?"
"Không", Tống Lâm Ấu cười: "Tớ chỉ cảm thấy đau lòng cho anh ấy."
Thư Mạt vỗ vai an ủi: "Cậu quan tâm anh ấy làm gì? Mấy ngày trước anh ấy còn cùng bạn cùng phòng đứng dưới lầu trong ký túc xá của chúng ta. Ngoại trừ cô gái được bạn cùng anh ấy phòng tỏ tình,các cô gái xuống tham gia đều hướng về anh ấy, còn ước gì nhân vật chính là bản thân và học trưởng, anh ấy không thiếu người thích.”
Một người tốt như học trưởng, anh ấy sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Khi Chử Dạng về nhà, thấy trên bàn trà trong phòng khách có đặt một hộp quà lớn.
Cô thay dép chạy đến nghiên cứu hộp quà này.
Nhìn vào nhãn hiệu bên trên hộp quà, cô cũng đoán được bên trong là một chiếc váy.
Một giọng đàn ông trong trẻo mang theo ý cười truyền đến từ phía sau: "Là của em."
Chử Dạng quay đầu lại, Từ Nam Diệp vừa đeo cà vạt từ phòng thay đồ đi ra.
“Chỉ là ăn một bữa cơm cần phải long trọng như vậy sao?”
"Đây là vợ của Sùng Chính Nhã đưa tới."
Chử Dạng càng cảm thấy kỳ quái. "Cô ấy gửi cho em cái này làm gì?"
Từ Nam Diệp dừng lại, hỏi cô: "Cô ấy nói đây là quà xin lỗi, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Chử Dạng đột nhiên hiểu ra, qua loa lấy lệ nói: "À, là chuyện mấy hôm trước, chuyện nhỏ thôi anh không cần để ý."
Từ Nam Diệp nheo mắt: "Em giấy anh?"
Cô không muốn giấu Từ Nam Diệp, chuyện này đã giải quyết xong, nói với anh cũng không có gì.
Nhưng cô đã hứa với Sùng Chính Nhã tuyệt đối không thể nói, làm người phải giữ chữ tín.
Chử Dạng cầm hộp quà chạy vào phòng: "Em đi thay quần áo!"
Từ Nam Diệp thở dài ngồi trên sô pha đợi cô thay quần áo.
Anh dùng điện thoại xác nhận vị trí với thư ký Vương, đột nhiên một giọng nói lanh lảnh truyền vào tai.
Chử Dạng kéo gấu váy, bước từng bước nhỏ tới.
Cô sờ sờ tóc, sau đó nắm lấy ngón tay, giọng điệu có chút không tự tin: "Thế nào?"
Thư ký Vương ở đầu dây bên kia thấy Từ Nam Diệp đột nhiên im lặng nên gọi mấy tiếng "Tiên sinh", lúc này mới được anh đáp lại.
Từ Nam Diệp nói khẽ: "Vất vả cho anh rồi, tôi cúp máy trước."
Thấy anh cúp máy, Chử Dạng còn tưởng vì mình mà anh phải trì hoãn công việc nên nhất thời cũng không tiện hỏi anh xem mình nhìn có được không, cô định quay lại phòng soi gương một lần nữa.
Vừa quay người cô đã bị người đàn ông ôm chặt từ phía sau.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào gáy cô, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon gầy của cô. Vì thiết kế lễ phục này, nên sau lưng cô để trần, làn da mềm mại không tì vết làm nổi bật phần xương cánh bướm xinh đẹp, dường như anh không có ý đinh buông ra.
Chử Dạng cảm thấy hơi khó chịu vì mấy cái cúc áo cứng trên áo sơ mi thủ công của Từ Nam Diệp.
Cô nhích cổ: "Đàn anh?"
Giọng của người đàn ông có chút khàn: "Đừng nhúc nhích."
Chử Dạng ngoan ngoãn đứng im nhưng khóe miệng có chút không yên.
"Em chưa từng mặc bộ nào hở như vậy", Chử Dạng xấu hổ cười: “Anh thấy thế nào?"
Bình thường thời gian hoạt động chủ yếu của cô là ở trên trường, trường học còn có ba cô và các vị lão sư nên cô không có gan làm bậy.
Bộ lễ phục thiên nga đen này khảng định sẽ để lộ tất cả ưu điểm trên cơ thể cô.
Hai sợi dây mỏng manh được treo trên vai, cổ khoét dài hình chữ V có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh trắng nõn, dịu dàng ẩn hiện bên trong mười mấy lớp voan đen thêu hàng nghìn viên kim cương nhỏ, tà váy uốn lượn chạm đất, dáng người mảnh khảnh càng khiến cô trở nên lộng lẫy và hoa lệ.
Nhất là sau khi cô quay người về sau, hiệu ứng tương phản đen trắng rất rõ ràng, làn da trắng nõn khiến người sau không thể dời mắt sang chỗ khác được.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô chống đỡ toàn bộ những chi tiết rườm rà trên bộ trang phục “Thiên ngan đen” này.
Người đẹp xưa nay đều không thích hợp khiêm tốn, là người thường thì càng không thể khống chế những đồ vật này, càng làm nổi bật lên khí chất bất đồng của các cô.
Chử Dạng đột nhiên thấy phần gáy đau nhói.
Từ Nam Diệp cắn nhẹ vào gáy cô.
Cả người cô khẽ run: "Đừng cắn, sẽ để lại dấu vết."
“Không ra ngoài được không?” Từ Nam Diệp đưa tay qua cánh tay cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm cô, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta ở nhà ăn cơm đi.”
Chử dạng không hiểu nên nói: "Hôm nay dì không có ở đây, ai nấu cơm?"
Từ Nam Diệp thấp giọng cười một tiếng "Anh."
“Anh nấu ăn?” Chử Dạng hoài nghi: “Anh có biết không?”
Từ Nam Diệp thành thật nói: "Không."
Chử Dạng cứng họng: "Vậy anh làm cái gì?"
Người đàn ông nói: "Làm em."
"..."
Tất nhiên khi đã gần ra khỏi cửa, Từ Nam Diệp cũng không làm gì nữa, anh thay Chử Dạng xách tà vày vừa nằng vừa dày lên xe.
Anh đặt phòng tại một nhà hàng tư nhân ở ngoại ô, thuộc về tiểu chúng nên người biết không nhiều, cho dù có người đã nghe qua nhưng phần lớn sẽ không tới.
Nhà hàng này có quy mô không lớn nhưng lại có rất nhiều quy định, một trong số đó là những người ăn mặc xuề xòa không được phép vào.
Nhiều nhà hàng cao cấp đều có quy định như vậy, người bình thường cũng không thể để đầu bù tóc rối đi tới, có lần nào có người mộ danh đến nhưng vừa đi đến công đã nhân viên phục vụ ngăn lại.
Người kia không rõ cho nên nói trang phục này của anh ta rất tốt, là của nhãn hiệu nổi tiếng.
Người phục vụ lịch sự nói với anh ta rằng bộ đồ trên người anh ta đã thuộc về kiểu dáng năm ngoái của thương hiệu, sớm đã qua quý.
Câu trả lời này có thể nói là vô cùng hợm hĩnh.
Tuy nhiên, lượng khách đến quán không hề giảm mà ngày càng tăng, trang phục của khách đến ăn ngày càng cầu kỳ, đắt tiền.
Dù những đánh giá trên mạng về nhà hàng này có tệ đến đâu thì từ đầu đến cuối giới nhà giàu đến đây vẫn luôn không dứt, việc dùng cơm ở đây đã trở thành một sự công nhận về địa vị.
Chủ nhà hàng đã sử dụng phương pháp hết sức cay độc ép tất cả các phòng đều trong một khuôn khổ ô vuông.
Có thể nói là một nhà nghiên cứu địa lí cấp mười Trung Quốc.
Sở dĩ Từ Nam Diệp chọn nhà hàng này không phải vì bản thân anh đồng ý với cách làm này mà vì Sùng Chính Nhã là loại ỷ vào mình có tiền nên nhìn người khác bằng lỗ mũi.
Sùng Chính Nhã là khách quen của nhà hàng này, hơn nữa còn là khách VIP.
Vốn dĩ anh ta còn nghĩ tên bốn mắt Từ Nam Diệp thật biết lấy lòng người khác nhưng khi anh ta gọi đồ ăn suy nghĩ này liền tan thành mây khói.
Nhà hàng không có thực đơn cố định, toàn dựa theo những nguyên liệu tươi mới có trong ngày, đầu bếp sẽ lên món tại chỗ theo những nguyên liệu đó, giá cả sẽ liên quan chặt chẽ tới nguyên liệu, nguyên liệu ngày hôm đó càng là cực phẩm thì càng đắt, gần đây từ mới trở tới từ Pháp hàu không quá tươi, nhà hàng cũng đã lâu chưa cung cấp bữa ăn có hàu nào.
Tuy nhiên, Sùng Chính Nhã lại thích ăn hàu sống, vừa nghe nói không có sắc mặt anh ta liền trầm xuống.
"Từ Nam Diệp anh ta cố ý có phải không?”
Bùi Tư Vi tỏ vẻ khó hiểu, cô không mê hải sản lắm, có hàu hay không cũng không quan trọng.
Sùng Chính Nhã oán hận nói: “Sớm biết vậy lẽ ra tôi nên bỏ mặc vợ anh ta.”
"Anh mặc kệ, vậy người gặp nạn không phải là em sao?"
Bùi Tư Vi có chút không vui.
Sùng Chính Nhã liếc xéo cô một cái, không quan tâm: "Ai bảo cô nghe gió thành mưa, tôi nói rồi mà cô vẫn không tin, còn phải hỏi người khác, nếu thật sự đắc tội Từ Nam Diệp, nhà họ Bùi của cô liền xong."
Bùi Tư Vi có chút khó chịu: "Em cảm thấy anh thích cô gái kia như vậy cho nên em nghĩ anh nhất định sẽ bảo vệ cô ấy."
Sùng Chính Nhã gõ bàn, hỏi cô ấy: "Bùi Tư Vi, em bị bệnh à? Ai đã nói với em là tôi thích cô ta? Em thấy tôi thích cô ta ở chỗ nào?"
"Ngày hôm đó anh nhận điện thoại của cô ta, anh hoàn toàn không giống với ngày thường, em hỏi anh anh còn qua loa lấy lệ với em."
Bùi Tư Vi nhớ lại cảnh này, giọng điệu của cô ấy không khỏi có chút xót xa.
Sùng Chính Nhã không thể giải thích được: "Cái gì? Tôi nhận điện thoại của cô ta khi nào?"
Bùi Tư Vi nghĩ rằng anh ta đang giả ngu, sau đó giải thích đầu đuôi chuyện ngày hôm đó một lần.
"..."
Vẻ mặt của Sùng Chính Nhã nhìn qua một lời khó có thể nói hết: "Em nói người anh gọi hôm đó là tiểu tam?"
Bùi Tư Vi ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta: "Nếu không thì sao?"
Sùng Chính Nhã đỡ trán, thực sự đau đầu: “Con mẹ nó, đầu óc cô có vấn đề phải không?"
Bùi Tư Vi mở to hai mắt: "Anh mắng em? Ba mẹ em chưa bao giờ nặng lời với em như vậy!"
"Tôi không mắng cô, tôi nói sự thật", Sùng Chính Nhã chỉ vào đầu mình: "Bùi Tư Vi, tôi thực sự nghi ngờ chỗ này của cô vấn đề, tôi khuyên cô tốt nhất nên sớm đến khoa não kiểm tra."
Bùi Tư Vi hét lên: "Sùng Chính Nhã, anh mắng tôi! Đồ đàn ông chó má!"
“Lão tử cứu cả nhà họ Bùi cô, cô lại mắng lão tử là con chó?” Sùng Chính Nhã chế nhạo: “Được rồi, cô chờ, chờ Từ Nam Diệp tới cô liền xong.”
Nhắc tào tháo tào tháo đến ngay.
Cửa phòng bị mở ra, nhân viên phục vụ cúi đầu, đưa tay mời phía hai người: "Hai vị mời ngồi."
Một nam một nữ cùng đi tới chính là Từ Nam Diệp và vợ anh ấy.
Người đàn ông lịch sự cao quý, người phụ nữ xinh đẹp hào hoa, rõ ràng là hai hình ảnh đối lập nhưng đứng cùng một chỗ lại vô cùng xứng đôi.
Sùng Chính Nhã đứng dậy, bên môi mang theo nụ cười như có như không.
“Tư Vi, để anh giới thiệu cho em.” Sùng Chính Nhã bước đến bên cạnh Từ Nam Diệp, khoác lên bờ vai rộng lớn người đàn ông anh ta đã sớm tuyệt giao từ tám trăm năm trước: “Đây là tiểu tam của tôi, còn người bên cạnh là vợ của tiểu tam của tôi."
Bùi Tư Vi: "..."
Chử dạng: "..."
Từ Nam Diệp nhíu mày, lạnh giọng nói: "Có bệnh?"
Sùng Chính Nhã vui vẻ cười: “Chuyện này không liên quan đến tôi nhưng vợ tôi đã thế."
Từ nam Diệp nhìn lướt qua, Bùi Tư Vi như đang ngồi trên đống lửa.
"Cái đó, tôi..." Bùi Tư Vi cố gắng bào chữa cho bản thân: "Anh Từ, anh nghe tôi giải thích đã, lúc đầu tôi cũng không tin nhưng sau đó anh gửi cho tôi mấy tin nhắn đùa giỡn kia nên tôi mới tin, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi!”
Cơ thể Chử Dạng đột nhiên cứng lại.
Sùng Chính Nhã không biết còn có chuyện này cau mày hỏi cô ấy: "Câu trả lời gì?"
Bùi Tư Vi nhanh chóng đứng dậy mở cho anh ta xem tin nhắn đã lưu.
"..."
Sau vài giây im lặng, Sùng Chính Nhã như ăn phải con ruồi, nhăn mũi nhìn Từ Nam Diệp, giọng điệu phức tạp: "Tôi không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy với tôi..."
Từ Nam Diệp: "..."
Chử Dạng: "..."
Thật xấu hổ, phải làm sao bây giờ.
Bỏi vì cô phải học từ thứ hai đến thứ sáu ở trường nên Từ Nam Diệp hẹn vào cuối tuần.
Lúc này Chử Dạng đang thu dọn đồ đạc, thay quần áo chuẩn bị về nhà.
"Cuối tuần cô thường có thể chơi mấy trò chơi cùng tôi, cuối tuần cô lại đi rồi" Thư Mạt đứng bên cạnh ôm ngực nhìn cô thu dọn đồ đạc, giọng điệu trêu chọc,
“Trước kia vào cuối tuần tớ còn có thể chơi cùng cấu mấy ván nhưng mấy tuần nay cứ đến cuối tuần là không thấy bóng dáng cậu đậu”, Thư Mạt đứng bên cạnh ôm ngược nhìn cô thu dọn, giọng điệu chêu trọc: “Đàn anh cũng quá báo đạo rồi, chiệm dụng cậu suốt hai ngày, tớ muốn tìm cậu cũng không thấy người.”
Chử Dạng đỏ mặt, theo bản năng muốn giải thích cho Từ Nam Diệp.
"Cuối tuần tớ có việc, không phải ở cùng một chỗ với anh ấy."
Lời này thật sự cô nói không sai, tháng này cô rất bận.
Ngoài việc học ở trường cô còn bận chuẩn bị cho cuộc thi, vất cả lắm mới đến ngày cô có thể làm tê liệt ở nhà. Từ khi khai giảng đến nay, thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Thư Mạt xua tay: "Được rồi, được rồi, tớ hiểu rồi" nói xong cô ấy lại xích lại gần một chút, che miệng nói nhỏ: "Tớ nghe nói đàn ông càng lạnh lùng cấm dục, về phương diện đó càng bá đạo, có phải là vậy không?
Giữa thanh thiên bạch nhật lại còn đang ở trong ký túc xá nữa, công khai thảo luận chuyện này thật sự không thuần phong mỹ tục chút nào.
Chử Dạng không thèm để ý đến cô ấy.
“Hơn nữa năm ngoái hai người còn gặp nhau ở quán bar”, Thư Mạt thô bỉ cười một tiếng: “Khẳng định đàn anh đã làm rồi.”
Chử Dạng đã giải thích với mấy người Thư Mạt về chuyện mang thai nhưng đã được lược bỏ vài chi tiết, bao gồm cả việc vì mang thai nên kết hôn, đối với những chuyện xảy ra trong quán bar năm ngoái cô chỉ nói qua loa để lấp liếp mà thôi.
Kết quả hai nữ sinh viên đại học bề ngoài nhìn thanh thuần trong sáng vậy mà lại cảm thấy hứng thú với chuyện này, nửa đêm canh ba không ngủ buộc cô phải khai toàn bộ ra.
Chử Dạng qua loa lấp liếm nói cô uống nhiều rượu nên đi nhầm phòng, chuyện sau đó cứ như vậy.
Trong đêm tối, hai mặt Thư Mạt và Tống Lâm Ấu tỏa sáng, trông như một con sói đói.
Cô càng nói càng mơ hồ, hai người họ càng phấn khích.
Suy nghĩ vô cùng **.
Sớm biết cô đã không nói với họ.
Chử Dạng âm thầm hối hận.
Tống Lâm Ấu đang ngồi đọc sách đột nhiên xoay người thở dài nói: “Cậu đúng là, thức ăn và màu sắc, không nghĩ tới người như anh Từ lại cũng chơi tình một đêm.”
Thư Mạt sửa lại: "Cái đó cũng tùy đối tượng, nếu như đối phương không phải Chử hoa khôi của ngành chúng ta, đàn anh Từ chưa chắc đã bị mắc câu.”
"Đúng vậy, dù sao chúng ta đến quán bar dù có say cũng không có được loại tiện nghi này."
Thư Mạt nuốt nước miếng: “Tớ vừa nghĩ đến dáng vẻ của anh Từ ở trên giường với Dạng Dang của chúng ta, cả người cũng mềm nhũn.”
Tống Lâm Ấu vỗ đùi: “Dừng lại, người đàn ông này đã là người của Chử Dạng rồi, cấm chỉ ảo tưởng.”
“Đúng vậy, anh Từ đã là hoa đã có chủ", Thư Mạt ho khan một tiếng, rồi thở dài: "Đàn anh đúng là mặt người dạ thú."
Chử Dạng đỏ mặt phản bác: "Đó là bởi vì chúng tớ đều uống say, sau say thì không còn tỉnh táo nữa."
"Lý do say rượu mất lý trí cũng quá vớ vẩn", Thư Mạt bĩu môi: "Người uống say thật căn bản không dậy nổi, cậu dám nói khi đó cậu không có ý thức sao?”
Chử Dạng á khẩu không trả lời được.
Lúc đó cô thực sự tỉnh táo, cô cũng biết đi thuê phòng với Từ Nam Diệp sẽ xảy ra chuyện gì, cũng nhớ rõ khi ấy anh đã trêu chọc mình như thế nào.
Thấy Chử Dạng không phản đối, Thư Mạt càng đắc ý: “Đúng không, đôi bên đều đồng ý, tớ không tin người thanh tâm quả dục như anh Từ uống rượu xong thì sẽ biến thành cầm thú, cho nên anh ấy biết rõ mình đang làm gì."
Nói như vậy cũng không sai.
"Khẳng định là anh ấy rất thích cậu", Thư Mạt đến gần bóp mặt Chử Dạng: "Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
Tại sao Từ Nam Diệp lại thích mình, thật ra đến bây giờ Chử Dạng vẫn không rõ lắm.
Nếu bởi vì cô xinh đẹp, Từ Nam Diệp làm ngoại giao nhiều năm như vậy, tiếp xúc với không biết bao nhiêu nhân viên ngoại giao xinh đẹp, cô không tin bản thân lại xinh đẹp đến mức có thể khiến anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên..
Nhưng Chử Dạng lại không nhớ nổi trước khi gặp anh ở trường học, bọn họ đã từng có bất kỳ tiếp xúc nào.
Nhưng dường như Từ Nam Diệp không cảm thấy đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, lần cãi nhau gần đây, hình như anh đã nói cô đã quên mất anh.
Nếu một người đàn ông xuất sắc như vậy từng xuất hiện trong ký ức, cô khẳng định sẽ không quên mới đúng.
Chử Dạng lục lại ký ức đột nhiên lại bị tiếng của Thư Mạt cắt đứt.
"Giáo sư Chử có biết chuyện của hai người không?"
Chử Dạng gật đầu: "Ba tớ biết."
“Tớ không nói chuyện này, tớ đang nói chuyện hai người vì uống rượu mới ở chung với nhau”, Thư Mạt nghiêng đầu nhìn cô: “Giáo sư Chư nghiêm túc như vậy, hẳn sẽ không hiểu chuyện này."
Cô nghĩ hba mình sẽ không chấp nhận chuyện này, vì vậy trước khi cô kết hôn với Từ Nam Diệp cô đã giấy chuyện này đi.
Chử Dạng nhún vai "Ba tớ không biết, cậu đừng nói cho ông biết, nếu không tớ không dám nghĩ ông ấy sẽ tức giận đến như nào."
"Yên tâm, chúng tớ sẽ che giấu thật kĩ."
Chử Dạng kéo khóa túi xách lên, vui vẻ nói: "Được rồi, tớ thu xong rồi, tớ về trước. Nếu có chuyện gì quan trọng cứ trực tiếp gọi điện cho tớ."
Thư Mạt ghét bỏ nói: "Tớ không muốn làm bóng đèn."
Hai người tranh luận một hồi, cuối cùng vẫn là Thư Mạt đẩy vai đuổi cô ra ngoài.
Sau khi cô xuống lầu, Thư Mạt mới khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
"Lúc đầu tớ còn tưởng cậu ấy và Cố Thanh Thức là ván đã đóng thuyền, không ngờ lại chậm một bước."
Câu này không thể nói trước mặt Chử Dạng, lại nói cũng có chút đạo đức giả, cho nên chỉ có thể chờ cô đi mới cảm thán đôi câu.
Nói xong, cô ấy cũng vứt vấn đề sang một bên, định hẹn Tống Lâm Ấu đi tìm chỗ nào ăn trưa, quay đầu thì thấy cô ấy đang đắm chìm bên trong biển sách.
Thư Mạt đi tới, giật lấy sách của cô ấy, híp mắt cười: "Tiểu Ấu Ấu, đừng đọc sách nữa, chúng ta đi ăn cơm đi."
Tống Lâm Ấu giống như giật mình, giọng điều mơ hồ: "Hả?"
"Cậu sao vậy? Không yên lòng."
"Không có gì, đọc đến hoa mắt rồi" Tống Lâm Ấu cắn môi như đang nói với chính mình, cũng như đang hỏi Thư Mạt: "Học trưởng sắp tốt nghiệp rồi."
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Tống Lâm Ấu lắc đầu: "Không có."
Thư Mạt trầm mặc một hồi, thử dò xét: "Cậu còn thích học trưởng?"
"Không", Tống Lâm Ấu cười: "Tớ chỉ cảm thấy đau lòng cho anh ấy."
Thư Mạt vỗ vai an ủi: "Cậu quan tâm anh ấy làm gì? Mấy ngày trước anh ấy còn cùng bạn cùng phòng đứng dưới lầu trong ký túc xá của chúng ta. Ngoại trừ cô gái được bạn cùng anh ấy phòng tỏ tình,các cô gái xuống tham gia đều hướng về anh ấy, còn ước gì nhân vật chính là bản thân và học trưởng, anh ấy không thiếu người thích.”
Một người tốt như học trưởng, anh ấy sẽ tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Khi Chử Dạng về nhà, thấy trên bàn trà trong phòng khách có đặt một hộp quà lớn.
Cô thay dép chạy đến nghiên cứu hộp quà này.
Nhìn vào nhãn hiệu bên trên hộp quà, cô cũng đoán được bên trong là một chiếc váy.
Một giọng đàn ông trong trẻo mang theo ý cười truyền đến từ phía sau: "Là của em."
Chử Dạng quay đầu lại, Từ Nam Diệp vừa đeo cà vạt từ phòng thay đồ đi ra.
“Chỉ là ăn một bữa cơm cần phải long trọng như vậy sao?”
"Đây là vợ của Sùng Chính Nhã đưa tới."
Chử Dạng càng cảm thấy kỳ quái. "Cô ấy gửi cho em cái này làm gì?"
Từ Nam Diệp dừng lại, hỏi cô: "Cô ấy nói đây là quà xin lỗi, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?"
Chử Dạng đột nhiên hiểu ra, qua loa lấy lệ nói: "À, là chuyện mấy hôm trước, chuyện nhỏ thôi anh không cần để ý."
Từ Nam Diệp nheo mắt: "Em giấy anh?"
Cô không muốn giấu Từ Nam Diệp, chuyện này đã giải quyết xong, nói với anh cũng không có gì.
Nhưng cô đã hứa với Sùng Chính Nhã tuyệt đối không thể nói, làm người phải giữ chữ tín.
Chử Dạng cầm hộp quà chạy vào phòng: "Em đi thay quần áo!"
Từ Nam Diệp thở dài ngồi trên sô pha đợi cô thay quần áo.
Anh dùng điện thoại xác nhận vị trí với thư ký Vương, đột nhiên một giọng nói lanh lảnh truyền vào tai.
Chử Dạng kéo gấu váy, bước từng bước nhỏ tới.
Cô sờ sờ tóc, sau đó nắm lấy ngón tay, giọng điệu có chút không tự tin: "Thế nào?"
Thư ký Vương ở đầu dây bên kia thấy Từ Nam Diệp đột nhiên im lặng nên gọi mấy tiếng "Tiên sinh", lúc này mới được anh đáp lại.
Từ Nam Diệp nói khẽ: "Vất vả cho anh rồi, tôi cúp máy trước."
Thấy anh cúp máy, Chử Dạng còn tưởng vì mình mà anh phải trì hoãn công việc nên nhất thời cũng không tiện hỏi anh xem mình nhìn có được không, cô định quay lại phòng soi gương một lần nữa.
Vừa quay người cô đã bị người đàn ông ôm chặt từ phía sau.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào gáy cô, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon gầy của cô. Vì thiết kế lễ phục này, nên sau lưng cô để trần, làn da mềm mại không tì vết làm nổi bật phần xương cánh bướm xinh đẹp, dường như anh không có ý đinh buông ra.
Chử Dạng cảm thấy hơi khó chịu vì mấy cái cúc áo cứng trên áo sơ mi thủ công của Từ Nam Diệp.
Cô nhích cổ: "Đàn anh?"
Giọng của người đàn ông có chút khàn: "Đừng nhúc nhích."
Chử Dạng ngoan ngoãn đứng im nhưng khóe miệng có chút không yên.
"Em chưa từng mặc bộ nào hở như vậy", Chử Dạng xấu hổ cười: “Anh thấy thế nào?"
Bình thường thời gian hoạt động chủ yếu của cô là ở trên trường, trường học còn có ba cô và các vị lão sư nên cô không có gan làm bậy.
Bộ lễ phục thiên nga đen này khảng định sẽ để lộ tất cả ưu điểm trên cơ thể cô.
Hai sợi dây mỏng manh được treo trên vai, cổ khoét dài hình chữ V có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh trắng nõn, dịu dàng ẩn hiện bên trong mười mấy lớp voan đen thêu hàng nghìn viên kim cương nhỏ, tà váy uốn lượn chạm đất, dáng người mảnh khảnh càng khiến cô trở nên lộng lẫy và hoa lệ.
Nhất là sau khi cô quay người về sau, hiệu ứng tương phản đen trắng rất rõ ràng, làn da trắng nõn khiến người sau không thể dời mắt sang chỗ khác được.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô chống đỡ toàn bộ những chi tiết rườm rà trên bộ trang phục “Thiên ngan đen” này.
Người đẹp xưa nay đều không thích hợp khiêm tốn, là người thường thì càng không thể khống chế những đồ vật này, càng làm nổi bật lên khí chất bất đồng của các cô.
Chử Dạng đột nhiên thấy phần gáy đau nhói.
Từ Nam Diệp cắn nhẹ vào gáy cô.
Cả người cô khẽ run: "Đừng cắn, sẽ để lại dấu vết."
“Không ra ngoài được không?” Từ Nam Diệp đưa tay qua cánh tay cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm cô, giọng nói khàn khàn: “Chúng ta ở nhà ăn cơm đi.”
Chử dạng không hiểu nên nói: "Hôm nay dì không có ở đây, ai nấu cơm?"
Từ Nam Diệp thấp giọng cười một tiếng "Anh."
“Anh nấu ăn?” Chử Dạng hoài nghi: “Anh có biết không?”
Từ Nam Diệp thành thật nói: "Không."
Chử Dạng cứng họng: "Vậy anh làm cái gì?"
Người đàn ông nói: "Làm em."
"..."
Tất nhiên khi đã gần ra khỏi cửa, Từ Nam Diệp cũng không làm gì nữa, anh thay Chử Dạng xách tà vày vừa nằng vừa dày lên xe.
Anh đặt phòng tại một nhà hàng tư nhân ở ngoại ô, thuộc về tiểu chúng nên người biết không nhiều, cho dù có người đã nghe qua nhưng phần lớn sẽ không tới.
Nhà hàng này có quy mô không lớn nhưng lại có rất nhiều quy định, một trong số đó là những người ăn mặc xuề xòa không được phép vào.
Nhiều nhà hàng cao cấp đều có quy định như vậy, người bình thường cũng không thể để đầu bù tóc rối đi tới, có lần nào có người mộ danh đến nhưng vừa đi đến công đã nhân viên phục vụ ngăn lại.
Người kia không rõ cho nên nói trang phục này của anh ta rất tốt, là của nhãn hiệu nổi tiếng.
Người phục vụ lịch sự nói với anh ta rằng bộ đồ trên người anh ta đã thuộc về kiểu dáng năm ngoái của thương hiệu, sớm đã qua quý.
Câu trả lời này có thể nói là vô cùng hợm hĩnh.
Tuy nhiên, lượng khách đến quán không hề giảm mà ngày càng tăng, trang phục của khách đến ăn ngày càng cầu kỳ, đắt tiền.
Dù những đánh giá trên mạng về nhà hàng này có tệ đến đâu thì từ đầu đến cuối giới nhà giàu đến đây vẫn luôn không dứt, việc dùng cơm ở đây đã trở thành một sự công nhận về địa vị.
Chủ nhà hàng đã sử dụng phương pháp hết sức cay độc ép tất cả các phòng đều trong một khuôn khổ ô vuông.
Có thể nói là một nhà nghiên cứu địa lí cấp mười Trung Quốc.
Sở dĩ Từ Nam Diệp chọn nhà hàng này không phải vì bản thân anh đồng ý với cách làm này mà vì Sùng Chính Nhã là loại ỷ vào mình có tiền nên nhìn người khác bằng lỗ mũi.
Sùng Chính Nhã là khách quen của nhà hàng này, hơn nữa còn là khách VIP.
Vốn dĩ anh ta còn nghĩ tên bốn mắt Từ Nam Diệp thật biết lấy lòng người khác nhưng khi anh ta gọi đồ ăn suy nghĩ này liền tan thành mây khói.
Nhà hàng không có thực đơn cố định, toàn dựa theo những nguyên liệu tươi mới có trong ngày, đầu bếp sẽ lên món tại chỗ theo những nguyên liệu đó, giá cả sẽ liên quan chặt chẽ tới nguyên liệu, nguyên liệu ngày hôm đó càng là cực phẩm thì càng đắt, gần đây từ mới trở tới từ Pháp hàu không quá tươi, nhà hàng cũng đã lâu chưa cung cấp bữa ăn có hàu nào.
Tuy nhiên, Sùng Chính Nhã lại thích ăn hàu sống, vừa nghe nói không có sắc mặt anh ta liền trầm xuống.
"Từ Nam Diệp anh ta cố ý có phải không?”
Bùi Tư Vi tỏ vẻ khó hiểu, cô không mê hải sản lắm, có hàu hay không cũng không quan trọng.
Sùng Chính Nhã oán hận nói: “Sớm biết vậy lẽ ra tôi nên bỏ mặc vợ anh ta.”
"Anh mặc kệ, vậy người gặp nạn không phải là em sao?"
Bùi Tư Vi có chút không vui.
Sùng Chính Nhã liếc xéo cô một cái, không quan tâm: "Ai bảo cô nghe gió thành mưa, tôi nói rồi mà cô vẫn không tin, còn phải hỏi người khác, nếu thật sự đắc tội Từ Nam Diệp, nhà họ Bùi của cô liền xong."
Bùi Tư Vi có chút khó chịu: "Em cảm thấy anh thích cô gái kia như vậy cho nên em nghĩ anh nhất định sẽ bảo vệ cô ấy."
Sùng Chính Nhã gõ bàn, hỏi cô ấy: "Bùi Tư Vi, em bị bệnh à? Ai đã nói với em là tôi thích cô ta? Em thấy tôi thích cô ta ở chỗ nào?"
"Ngày hôm đó anh nhận điện thoại của cô ta, anh hoàn toàn không giống với ngày thường, em hỏi anh anh còn qua loa lấy lệ với em."
Bùi Tư Vi nhớ lại cảnh này, giọng điệu của cô ấy không khỏi có chút xót xa.
Sùng Chính Nhã không thể giải thích được: "Cái gì? Tôi nhận điện thoại của cô ta khi nào?"
Bùi Tư Vi nghĩ rằng anh ta đang giả ngu, sau đó giải thích đầu đuôi chuyện ngày hôm đó một lần.
"..."
Vẻ mặt của Sùng Chính Nhã nhìn qua một lời khó có thể nói hết: "Em nói người anh gọi hôm đó là tiểu tam?"
Bùi Tư Vi ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta: "Nếu không thì sao?"
Sùng Chính Nhã đỡ trán, thực sự đau đầu: “Con mẹ nó, đầu óc cô có vấn đề phải không?"
Bùi Tư Vi mở to hai mắt: "Anh mắng em? Ba mẹ em chưa bao giờ nặng lời với em như vậy!"
"Tôi không mắng cô, tôi nói sự thật", Sùng Chính Nhã chỉ vào đầu mình: "Bùi Tư Vi, tôi thực sự nghi ngờ chỗ này của cô vấn đề, tôi khuyên cô tốt nhất nên sớm đến khoa não kiểm tra."
Bùi Tư Vi hét lên: "Sùng Chính Nhã, anh mắng tôi! Đồ đàn ông chó má!"
“Lão tử cứu cả nhà họ Bùi cô, cô lại mắng lão tử là con chó?” Sùng Chính Nhã chế nhạo: “Được rồi, cô chờ, chờ Từ Nam Diệp tới cô liền xong.”
Nhắc tào tháo tào tháo đến ngay.
Cửa phòng bị mở ra, nhân viên phục vụ cúi đầu, đưa tay mời phía hai người: "Hai vị mời ngồi."
Một nam một nữ cùng đi tới chính là Từ Nam Diệp và vợ anh ấy.
Người đàn ông lịch sự cao quý, người phụ nữ xinh đẹp hào hoa, rõ ràng là hai hình ảnh đối lập nhưng đứng cùng một chỗ lại vô cùng xứng đôi.
Sùng Chính Nhã đứng dậy, bên môi mang theo nụ cười như có như không.
“Tư Vi, để anh giới thiệu cho em.” Sùng Chính Nhã bước đến bên cạnh Từ Nam Diệp, khoác lên bờ vai rộng lớn người đàn ông anh ta đã sớm tuyệt giao từ tám trăm năm trước: “Đây là tiểu tam của tôi, còn người bên cạnh là vợ của tiểu tam của tôi."
Bùi Tư Vi: "..."
Chử dạng: "..."
Từ Nam Diệp nhíu mày, lạnh giọng nói: "Có bệnh?"
Sùng Chính Nhã vui vẻ cười: “Chuyện này không liên quan đến tôi nhưng vợ tôi đã thế."
Từ nam Diệp nhìn lướt qua, Bùi Tư Vi như đang ngồi trên đống lửa.
"Cái đó, tôi..." Bùi Tư Vi cố gắng bào chữa cho bản thân: "Anh Từ, anh nghe tôi giải thích đã, lúc đầu tôi cũng không tin nhưng sau đó anh gửi cho tôi mấy tin nhắn đùa giỡn kia nên tôi mới tin, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi!”
Cơ thể Chử Dạng đột nhiên cứng lại.
Sùng Chính Nhã không biết còn có chuyện này cau mày hỏi cô ấy: "Câu trả lời gì?"
Bùi Tư Vi nhanh chóng đứng dậy mở cho anh ta xem tin nhắn đã lưu.
"..."
Sau vài giây im lặng, Sùng Chính Nhã như ăn phải con ruồi, nhăn mũi nhìn Từ Nam Diệp, giọng điệu phức tạp: "Tôi không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy với tôi..."
Từ Nam Diệp: "..."
Chử Dạng: "..."
Thật xấu hổ, phải làm sao bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.