Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm
Chương 97
Đồ Dạng Tiên Sâm
14/09/2024
Vào ngày nổ ra trận nội chiến ở Zambia, vô số người Trung Quốc và hoa kiều địa phương đều chạy đến đại sứ quán Trung Quốc ở Zambia nhờ giúp đỡ.
Đại sứ quán chưa bao giờ đông đúc, chật vật như vậy.
Từ Nam Diệp ở bên trong an ủi quần chúng.
Đám phản quân đã cho võ trang mấy đầu xe hạng nặng đến trước cửa đại sứ quán.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, muốn đại sứ quán mở cửa, bọn họ nghi ngờ có quan chức chính phủ Zambia nhân cơ hội trốn vào bên trong đại sứ quán.
Người ở bên trong đại sứ quán đều là người bình thường nên nghe không hiểu những người bên ngoài nói cái gì nhưng cũng có thể hiểu được hãm nghĩa của tiếng súng và tiếng pháo.
Tiếng la hét và tiếng khóc vang lên trong đại sứ quán.
Đại sứ đã ngoài năm mươi mặt đỏ tới mang tai.
Đám phản quân này đúng là điên rồi! Ngay cả đại sứ quán Trung Quốc cũng dám xông vào!
Người đàn ông này đã làm đại sứ nhiều năm ở nước ngoài đến nỗi lâu rồi không biết hai chữ hòa bình là như thế nào, sứ quán đối với ông là nơi an toàn nhất ở đất nước xa lạ này.
Năm tháng trôi qua, công việc đã khiến sức khỏe của ông không còn được như trước cho nên bây giờ bị chọc tức đến mức khó thở.
Cho đến khi có người đỡ ông dậy mới bĩnh tĩnh lại một chút.
Từ Nam Diệp bình tĩnh nói, tôi đi ra ngoài đàm phán với bọn họ.
Đại sứ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, nhất thời cũng không biết nói gì.
Người này là cậu hai nhà họ Từ, mới bước vào chính trị, tiền đồ vốn rất tốt nhưng không biết tại sao lại bị đưa đến một nơi không an toàn như này.
Thăng chức hay cắt chức cũng không quan trọng, đã ở bên ngoài đồng nghĩa với việc đã rời khỏi quốc gia yên bình an yên của bọn họ.
Trước làm quan ngoại giao là một ngành vô cùng vinh quang.
Sau này ai cũng sợ lệnh điều chuyển, phải chết ở nơi đất khách quê người.
Đại sứ thở dài, ban đầu ba anh không nên đưa anh đến đây.
Khi đại sứ nghỉ viện hoặc không thể thực hiện chức vụ, lúc đó công sứ sẽ đứng ra đồng thời là đại biểu đứng ra đàm phán, Từ Nam Diệp có nghĩa vụ thực hiện đàm phán.
Anh đẩy cửa phòng sứ quán, đứng bên trong hàng rào sắt.
Người đàn ông cao gầy trẻ tuổi mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, thắt cà vạt màu xám tro, trên ngực có đeo một quốc huy Trung Quốc nhỏ.
Cứ như vậy anh đứng đối diện với đầu xe vũ trang.
Từ Nam Diệp trầm giọng nói, Trung Quốc không có chủ trương can thiệp vào nội bộ bất kỳ quốc gia nào, mới mấy người rời đi.
Tên cầm đầu đám phản quân nhảy xuống xe và giải thích mục đích của bọn họ.
Bọn họ không làm hại người Trung Quốc, chỉ muốn vào tìm xem có con chó chạy vặt của chính phủ trốn bên trong không.
Từ Nam Diệp không hề bị lay chuyển, anh bĩnh tĩnh nói tiếng Tây Ban Nha yêu cầu bọn họ rời đi.
Đề nghị mọi người tôn trọng hiệp ước quốc tế, nội bộ quốc gia mấy người không liên quan đến công dân nước tôi, đại sứ quán không nhận được chỉ thị từ hai phía chính phủ thì sẽ không mở cửa.
Người đàn ông trước mặt rất trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, trông ước chừng khoảng hai mươi tuổi.
Mà tên cầm đầu của đám phản quân đã gần bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, từng là một lính đánh thuê, cướp của, giết người.
Tên cầm đầu hướng họng súng về phía anh, yêu cầu anh mở cửa lần nữa.
Từ Nam Diệp nhìn ông ta, con ngươi màu hổ phách giấu dưới tròng kính tràn đầy vẻ vô vị và hờ hững.
Tên cầm đầu nhìn quốc huy trên ngực trái của anh, lại nhìn quốc kỳ Trung Quốc đang từ từ nâng lên sau lưng anh, hung hãn giơ tay rời đi.
Phản quân bên ngoài hàng rào sắt tạm thời rút lui.
Bọn họ không sợ mấy quan ngoại giao này, cũng không phải đại sứ quán này, chưa kể một phát súng là có thể bắn rơi lá cờ kia.
Thứ bọn họ sợ là cường quốc sau lưng người Trung Quốc này.
Đại sứ quán Trung Quốc ở Zambia như một tòa thành kiên cố, cho dù lá cờ ở bên ngoài sứ quán có dính đầy bụi nhưng vẫn khiến đám phản quân không dám bước vào.
Bên trong chật kín người Trung Quốc và khách du lịch, bên ngoài vẫn còn có người chưa kịp vào đại sứ quán.
Đã hai ngày rồi Từ Nam Diệp chưa được chợp mắt, không ngừng có người hỏi anh khi nào mới có thể trở về nước.
Đại sức ném điện thoại xuống vẻ mặt trầm trọng.
Ở bờ sông Mozambique có một đoàn người Trung Quốc, nghe nói là đoàn phim đến quay, bây giờ cầu đá đã bị nổ, bọn họ bị kẹt ở bờ bên kia không qua được, trực thăng của quân giải phóng đang bị kẹt ở biên giới chưa qua được, thủ đổ là nơi duy nhất quân đội có thể đi bộ qua, ai nguyện ý đi cùng tôi.
Từ Nam Diệp nhẹ nói, tôi đi.
Đại sứ cau mày, sau khi rời khỏi đại sứ quán, không ai có thể đảm bảo an toàn cho cậu, cho dù là ba cậu cũng không thể cứu được.
Tôi là đảng viên của Đảng cộng sản Trung Quốc, tôi không phải một mình, tôi biết cách để sang bờ sông bên kia.
Từ Nam Diệp nói rõ lý do của mình.
Đại sứ cuối cùng cũng chấp nhận lời thỉnh cầu của anh.
Bên cạnh có người nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cũng không biết là ai kéo lên còn có người chưa vào, sắp chết, trong lúc nhất thời cả sứ quán đều loạn lên.
Khó khăn lắm mới có thể ổn định trở lại.
Bọn họ chất vấn các quan ngoại giao và quân giải phóng rốt cuộc đã làm cái gì, tại sao có việc cứu người cũng không xong.
Đại sứ xưa nay hiền hòa cũng hoàn toàn tức giận.
Mắt ông đỏ lên, ông chỉ vào đám người chỉ biết khóc nháo, làm loạn.
Mấy người có biết mấy năm rồi tôi chưa về thăm nhà không? Mấy người có biết những người lính đóng quân ở Zambia đã bao năm rồi chưa về nhà không? Chúng tôi còn muốn về nhà hơn mọi người! Bây giờ những người lính đang cố gắng tìm kiếm những người Trung Quốc còn lại, tôi và các đồng nghiệp đang không ngừng xin trợ giúp của chính phủ trong nước hi vọng họ có thể sớm phái phi cơ đến đưa mọi người trở về Trung Quốc. Sau khi mọi người trở về, mọi người đều an toàn, còn tôi và các đồng nghiệp vẫn phải tiếp tục ở đây duy trì, mọi người lấy tư cách gì mà than phiền?
Đại sứ quán lập tức trở nên yên tĩnh.
Đại sứ lau nước mắt, xoay người dùng sức bóp bả vai Từ Nam Diệp.
Nhất định phải đưa đồng bào của chúng ta về.
Từ Nam Diệp khẽ gật đầu, trả lời đơn giản nhưng rất kiên định.
Được.
Từ đây trong kí ức của anh cũng xuất hiện Chử Dạng.
Ngồi trên xe lắc lư suốt cả một đoạn đường, Từ Nam Diệp đến thị trấn nhỏ bên cạnh biên giới này.
Bọn họ tìm được đoàn phim được đề cập trong điện thoại, trong thị trấn nhỏ này ngoài đoàn phim có có một số ít khách du lịch Trung Quốc.
Từ Nam Diệp tùy tiện đẩy một cửa nhà dân được khép hờ.
Nếu như là khách du lịch bình thường hẳn sẽ sợ hãi trốn trong phòng.
Anh hỏi một câu, có người Trung Quốc bên trong đó không?
Bàn ăn trước mặt đột nhiên chuyển động.
Anh theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó lại thấy một cô gái nhỏ bò ra như con rùa.
Cô gái nhỏ vừa khóc vừa nói, tôi là người Trung Quốc.
Từ Nam Diệp ngồi xổm xuống, thấy cô gái nhỏ mặt đầy nước mắt, thân thể còn không ngừng run rẩy.
Anh cau mày, lau sạch nước mắt cho cô, nói cô đừng sợ.
Cô gái nhỏ dùng sức dụi mắt khiến cho vùng da quanh mắt cô đều đỏ lên, mới có thể nhìn rõ dáng vẻ người đàn ông trước mặt.
Một anh trai rất trẻ tuổi, cũng rất đẹp trai.
Cô yên tâm một chút, khóc thút thít kể với anh, tôi và chị gái lạc nhau.
Từ Nam Diệp an ủi cô, chúng ta sẽ tìm được chị em, em đi cùng anh đến nơi an toàn trước.
Anh vừa định đưa cô rời đi, ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, giống như có thể xuyên thủng màng nhĩ, tai Từ Nam Diệp bị ù, phát ra tiếng ong ong.
Là tiếng của mái nhà.
Từ Nam Diệp ôm cô trốn ở dưới đáy bàn.
Không chắc chắn ra ngoài có an toàn hay không, trốn ở đây là lựa chọn tốt nhất.
Cô gái nhỏ sợ hãi hỏi anh, anh, anh là giải phóng quân sao? Tại sao anh không mặc quân trang?
Từ Nam Diệp lắc đầu, tôi không phải.
Cô gái nhỏ lại hỏi anh, vậy tại sao anh lại tới cứu người?
Từ Nam Diệp giải thích với cô, tôi là quan ngoại giao.
Quan ngoại giao cũng phải cứu người sao?
Nhiệm vụ của quan ngoại giao là gì?
Nghề này vừa khổ vừa vui, được nhiều người coi là đại diện cho đất nước, được người tôn kính yêu mến, đối với quan ngoại giao mà nói cũng là một phần tự hào, đồng thời cũng là sứ mạng và trách nhiệm đè nặng trong lòng.
Một cán bộ ngoại giao hợp cách phải ra sức vì nhân dân và quốc gia, bảo vệ quyền lợi và tôn nghiêm của quốc gia, dù có hy sinh cả tính mạng, hy sinh lợi ích cá nhân, phải yêu nước yêu dân, trung thành với nước, với dân.
Chính phủ Trung Quốc vì công dân trong nước nên đã mở một dù bảo vệ khổng lồ.
Các quan ngoại giao và binh lính đóng quân ở ngoại quốc là người che dù cho người Trung Quốc.
Từ Nam Diệp mỉm cười, bây giờ nhiệm vụ của tôi là bảo vệ em.
Cô gái nhỏ bị chàng trai trẻ tuổi trước mặt thu hút.
Trước kia cô từng xem phim, khi nhân vật chính gặp nguy hiểm, sẽ luôn có một giải phóng quân đẹp trai đến giơ tay ra với nhân vật chính, nói nhân vật chính đừng sợ, bọn họ sẽ tới.
Thì ra còn có một nghề như vậy, có thể bảo vệ cô.
Âu phục giày da, phái thái ưu nhã, quan ngoại giao trước ống kính là một công việc vô cùng vinh quang.
Bọn họ là vũ khí mềm đắc lực của quốc gia, từ khi có Chu tổng, quốc lực không ngừng phát triển, quyền ngoại giao của bọn họ cũng dần trở lên cứng rắn.
Nước yếu khi không có ngoại giao, bây giờ bọn họ đã có, nghề này không còn khó khăn và chịu đừng như trước nữa, cũng sẽ không nước khác lên án hèn yếu, vô năng mà ranh giới cố thủ cuối cùng vừa cứng rắn lại mềm mại.
Cô gái nhỏ cười nói, vậy nhiệm bây giờ của em cũng bảo vệ anh.
Từ Nam Diệp hơi ngẩn người, trong khu nhà nhỏ này chỉ có hai người bọn họ.
Bọn họ nên hỗ trợ lẫn nhau nhưng theo bản năng Từ Nam Diệp không tin cô gái này nhỏ này có thể bảo vệ được anh.
Anh, Anh tốt nghiệp thanh hoa sao? Ba em cũng dạy ở Thanh Hoa.
Bọn họ trốn ở dưới gầm bàn, cô gái nhỏ nhiều lời, cô hỏi một câu, Từ Nam Diệp đáp lại một câu.
Cô gái nhỏ kiên định nói, vậy sau này em cũng phải thi Thanh Hoa.
Từ Nam Diệp xoa đầu cô, được thôi, anh sẽ chờ em.
Bọn họ vừa mới ước định xong thì nóc nhà cũng bắt đầu muốn sụp xuống, chân bản yếu ớt không chống đỡ nổi khối lượng nặng như vậy, Từ Nam Diệp nâng tay lên, theo bản năng muốn chống lấy mái nhà sắp đổ xuống cô.
Bốn chân bàn hoàn toàn bị gãy.
Khi cánh tay anh sắp không chống nổi nữa, cô gái nhỏ nhanh chóng đứng lên, thoát khỏi vòng tay anh, dùng thân hình bé nhỏ của mình che chở cho anh.
Tuổi cô còn quá nhỏ, căn bản không chịu được đau đớn, trong nháy mắt cô liền kêu thành tiếng.
Cánh tay Từ Nam Diệp gần như không đỡ nổi, anh cắn răng dùng sức đẩy khối xi măng trên người cô.
Tóc cô gái xen lẫn vô số mảnh vụn và bụ, trên đầu cô bị đập có một vết thương, cô đau muốn chết nhưng không dám lấy tay che lại.
Những viên đá kia đam vào vết thương của cô, cắn xé làn da mềm mại của cô, đau đến mức khiến cô ngất xỉu.
Vết thương của cô vẫn không ngừng chảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ.
Từ Nam Diệp xoay người ôm cô vào trong lòng, cánh tay run rẩy không ngừng an ủi cô.
Cô gái nhỏ khóc đến ngất xỉu.
Anh cũng bị thương không nhẹ, phía sau còn bị một khối xi măng đè trúng, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi thẳng dậy trên đất, làm ghế dựa cho cô.
Cuối cùng anh cũng nghe được tiếng Trung Quốc.
Chúng tôi là quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, chúng tôi tới cứu các bạn.
Chờ đến khi anh tỉnh lại, xung quanh là một màu trắng xóa.
Anh không tìm thấy cô gái nhỏ đã cứu mạng anh.
Anh nghe nói người nhà đã đón cô về nước, cô vẫn còn sống.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đã về nước, vậy thì cô đã an toàn.
Không có nơi nào an toàn hơn Trung Quốc.
Ba Từ sau khi nghe tin lập tức điều anh đến châu Âu, lần này ông không để con trai lại một người một ngựa đi nhậm chức, mà sắp xếp cho anh ở nơi có sản nghiệp của nhà họ Từ ở Anh Quốc.
Anh Quốc nhiều sương mù, nhiều mưa, ngày cả trời trong cũng hiếm khi thấy.
Trước khi nhận chức đại sứ ở sứ quán Anh, Từ Nam Diệp đã lựa chọn về nước.
Trở về Trung Quốc mới khiến anh thực sự an tâm.
Đi tìm cô gái nhỏ đó.
Vốn định về trường gặp thầy một chút, không ngờ lại có thể gặp cô.
Vẻ bụ bẫm của cô cũng không khác biệt lắm, ngũ quan cũng tinh xảo hơn, ở trưởng, hẳn là có rất nhiều con trai theo đuổi cô.
Từ Nam Diệp muốn nói tiếng cảm ơn với cô.
Nhưng cô lại không nhớ, cũng không biết anh.
Lần đầu tiên trong đời, Từ Nam Diệp hỏi nghe về một cô gái học trung học.
Cô học lớp mười hai của một trường trọng điểm trong thành phố, đêm hôm đó anh lái xe đến trường, lúc tìm được vào văn phòng của chủ nhiệm cô, chủ nhiệm của cô bất đắc dĩ đành nói với anh, cô gái nhỏ này từng trốn học.
Cô có một người ba nghiêm túc như vậy, lại còn dám trốn học.
Chủ nhiệm lớp nói, hôm nay Từ học trưởng đã tốt nghiệp trường sẽ trở về diễn giảng, quan hệ bọn họ không tệ, chắc cô gái nhỏ đã đi tìm anh ta, anh đến Bích Thúy đình xem, mấy đứa trẻ này bình thình chỉ thích đến những nơi như vậy.
Thật ra chủ nhiệm lớp không phải không thấy tình cảm mập mờ của những thiếu niên, thiếu nữ này. Nhưng nếu không ảnh hưởng đến việc học, bọn họ cũng nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.
Xe không thể đi vào con đường nhỏ của Bích Thúy đình.
Anh xuống xe nhưng đèn xe vẫn bật, đi vòng qua mấy bụi cây, cuối cùng cũng thấy được đôi nam nữ trong đình.l
Đều là mười bảy mười tám tuổi, tuổi đẹp nhất.
Là mối tình đầu mơ hồ chớm nở, chỉ cần chọc nhẹ lớp cửa sổ bằng giấy này.
Dưới ánh sáng của đèn xe, cô gái nhỏ dò hỏi người thiếu niên trước mắt, học trưởng anh có chào đón em không?
Thiếu niên thanh tú đó ngẩn người nhìn chằm chằm mấy lá sen đang trôi trên mặt ao.
Đèn xe chiếu vào gò má anh ta.
Cũng không biết bao lâu, anh ta mới nói, anh rất chào đón.
Cô sẽ thì Thanh Hoa nhưng không còn là vì anh.
Cô đã trưởng thành nhưng không còn nhớ anh.
Anh còn nợ cô một lời cảm ơn nhưng đã không cần nữa.
Từ Nam Diệp không định quấy rầy bọn họ mà lựa chọn xoay người rời đi.
Anh ngồi trong xe ngây người rất lâu, không thể nói được tâm trạng lúc này của mình là như thế nào.
Hoặc là chấp niệm của nhiều năm trước khiến anh cảm kích, nhớ nhung cô, mà hôm nay thiếu nữ đã trưởng thành, nỗi nhớ những năm này cũng dần thay đổi.
Cũng là lần đầu tiên thấy hình dáng cô lớn lên.
Anh ở nước ngoài đợi nhiều năm như vậy, chính là vì chờ cô lớn lên.
Từ Nam Diệp không từ chối lời mời của Thanh Hoa, đúng hẹn quay trở về trường.
Cũng thật kỳ lạ, đến nghe giảng tọa lại có nhiều nữ sinh như vậy, giống như mang cả thanh xuân vào lớp học.
Anh đã nhìn thấy đóa hoa tầm thường nhất kia.
Từ Nam Diệp cũng hiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên như thế nào.
Vì vậy, khi cô giải thích nguyên nhân bọn họ kết hôn trước mặt ba, cô nói vì vừa gặp đã yêu, lời nói dối vô tình lại là lời nói thật.
Vừa gặp đã yêu.
Cũng là nhiều năm nhung nhớ, lại là cả đời khó quên.
Trải nghiệm cả đời này của Từ Nam Diệp đều cảm nhận được trên người cô.
Hôm nay anh không còn đơn độc nhớ những chuyện này.
Trong đống xi măng đổ nát, Từ Nam Diệp không còn dáng vẻ sạch sẽ, nho nhã như thường ngày.
Quần áo trên người anh dính đầy bụi, trên tay áo là những vết bẩn lau không sạch, trên lông mày loang lổ những vết máu.
Giờ khắc này, anh không còn là người đàn ông đứng trên cao đó.
Anh chật vật, tàn tạ nhưng lại thêm một phần quyến rũ.
Giống như quăng mạnh một món đồ tinh xảo bằng sứ xuống đất, cũng không thể có giá trí như trước.
Nhưng khiến người ta tình nguyện cẩm mảnh sứ bị lên dù có làm chảy máu tay, cũng khóc vì anh.
Từ Nam Diệp kiêu ngạo, thanh cao, lúc này hoàn toàn sụp đổ.
Anh đã ba mươi tuổi, phong trần khiến anh ngụy trang rất tốt, cho đến bây giờ cũng có thể buông xuống được gánh nặng, thấp giọng khóc lên.
“Đàn anh”, Chử Dạng đau lòng lau mặt anh, lau vết máu còn sót lại chút hơi ấm trên má anh: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Cô không biết mình phải nói bao nhiêu câu xin lỗi mới đủ.
Cô xin lỗi những năm qua đã để anh lạc một mình giữa dòng chảy thời gian, để anh một mình chịu đựng những kí ức nặng nề như vậy.
Thật xin lỗi những năm qua cô đã tự do, phóng khoáng, không hề biết những điều đó đã tạo thành tổn thương cho anh.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Giọng cô ngày càng nghẹn ngào, đến cuối tiếng phát ra cũng khó khăn.
Giống như kẻ ngốc há miệng nhìn anh khóc, không thể nói gì.
“Đừng khóc”, yết hầu Từ Nam Diệp khẽ di chuyển: “Dạng Dạng, anh nợ em một lời rất nhiều năm.”
Chử Dạng mặt ngập nước nhìn anh: “Cái gì?”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói, giống như một lông vũ nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô: “Cảm ơn.”
Chử Dạng mờ mịt hỏi anh: “Cảm ơn em làm gì?”
Từ Nam Diệp khẽ mỉm còi, giọng nói ôn hòa: “Ở lúc anh không muốn tiếp xúc với cuộc sống, trong những lúc u tối nhất, em là ánh sáng của anh.”
Chử Dạng đột nhiên bật khóc, tiếng khóc thút thít rất lớn, nước mũi nước mắt đều lau lên vạt áo của anh.
“Dạng Dạng”, Từ Nam Diệp nhắm mắt lại, giọng nói lộ ý cười: “Anh yêu em.”
Cho dù là quá khứ hay từ giấc mộng của người khác thấy em.
Hay là bây giờ vuốt ve nhau, khóc vì sắp chết.
Hay may mắn đến tương lai, nhìn tóc bạc hoa râm, em ngồi trên ghế bập bênh.
Cho dù là mười năm trước hay là mười năm sau.
Cho đến khi răng long đầu bạc, anh vẫn yêu em, chỉ yêu mình em.
Đại sứ quán chưa bao giờ đông đúc, chật vật như vậy.
Từ Nam Diệp ở bên trong an ủi quần chúng.
Đám phản quân đã cho võ trang mấy đầu xe hạng nặng đến trước cửa đại sứ quán.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, muốn đại sứ quán mở cửa, bọn họ nghi ngờ có quan chức chính phủ Zambia nhân cơ hội trốn vào bên trong đại sứ quán.
Người ở bên trong đại sứ quán đều là người bình thường nên nghe không hiểu những người bên ngoài nói cái gì nhưng cũng có thể hiểu được hãm nghĩa của tiếng súng và tiếng pháo.
Tiếng la hét và tiếng khóc vang lên trong đại sứ quán.
Đại sứ đã ngoài năm mươi mặt đỏ tới mang tai.
Đám phản quân này đúng là điên rồi! Ngay cả đại sứ quán Trung Quốc cũng dám xông vào!
Người đàn ông này đã làm đại sứ nhiều năm ở nước ngoài đến nỗi lâu rồi không biết hai chữ hòa bình là như thế nào, sứ quán đối với ông là nơi an toàn nhất ở đất nước xa lạ này.
Năm tháng trôi qua, công việc đã khiến sức khỏe của ông không còn được như trước cho nên bây giờ bị chọc tức đến mức khó thở.
Cho đến khi có người đỡ ông dậy mới bĩnh tĩnh lại một chút.
Từ Nam Diệp bình tĩnh nói, tôi đi ra ngoài đàm phán với bọn họ.
Đại sứ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh, nhất thời cũng không biết nói gì.
Người này là cậu hai nhà họ Từ, mới bước vào chính trị, tiền đồ vốn rất tốt nhưng không biết tại sao lại bị đưa đến một nơi không an toàn như này.
Thăng chức hay cắt chức cũng không quan trọng, đã ở bên ngoài đồng nghĩa với việc đã rời khỏi quốc gia yên bình an yên của bọn họ.
Trước làm quan ngoại giao là một ngành vô cùng vinh quang.
Sau này ai cũng sợ lệnh điều chuyển, phải chết ở nơi đất khách quê người.
Đại sứ thở dài, ban đầu ba anh không nên đưa anh đến đây.
Khi đại sứ nghỉ viện hoặc không thể thực hiện chức vụ, lúc đó công sứ sẽ đứng ra đồng thời là đại biểu đứng ra đàm phán, Từ Nam Diệp có nghĩa vụ thực hiện đàm phán.
Anh đẩy cửa phòng sứ quán, đứng bên trong hàng rào sắt.
Người đàn ông cao gầy trẻ tuổi mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, thắt cà vạt màu xám tro, trên ngực có đeo một quốc huy Trung Quốc nhỏ.
Cứ như vậy anh đứng đối diện với đầu xe vũ trang.
Từ Nam Diệp trầm giọng nói, Trung Quốc không có chủ trương can thiệp vào nội bộ bất kỳ quốc gia nào, mới mấy người rời đi.
Tên cầm đầu đám phản quân nhảy xuống xe và giải thích mục đích của bọn họ.
Bọn họ không làm hại người Trung Quốc, chỉ muốn vào tìm xem có con chó chạy vặt của chính phủ trốn bên trong không.
Từ Nam Diệp không hề bị lay chuyển, anh bĩnh tĩnh nói tiếng Tây Ban Nha yêu cầu bọn họ rời đi.
Đề nghị mọi người tôn trọng hiệp ước quốc tế, nội bộ quốc gia mấy người không liên quan đến công dân nước tôi, đại sứ quán không nhận được chỉ thị từ hai phía chính phủ thì sẽ không mở cửa.
Người đàn ông trước mặt rất trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, trông ước chừng khoảng hai mươi tuổi.
Mà tên cầm đầu của đám phản quân đã gần bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, từng là một lính đánh thuê, cướp của, giết người.
Tên cầm đầu hướng họng súng về phía anh, yêu cầu anh mở cửa lần nữa.
Từ Nam Diệp nhìn ông ta, con ngươi màu hổ phách giấu dưới tròng kính tràn đầy vẻ vô vị và hờ hững.
Tên cầm đầu nhìn quốc huy trên ngực trái của anh, lại nhìn quốc kỳ Trung Quốc đang từ từ nâng lên sau lưng anh, hung hãn giơ tay rời đi.
Phản quân bên ngoài hàng rào sắt tạm thời rút lui.
Bọn họ không sợ mấy quan ngoại giao này, cũng không phải đại sứ quán này, chưa kể một phát súng là có thể bắn rơi lá cờ kia.
Thứ bọn họ sợ là cường quốc sau lưng người Trung Quốc này.
Đại sứ quán Trung Quốc ở Zambia như một tòa thành kiên cố, cho dù lá cờ ở bên ngoài sứ quán có dính đầy bụi nhưng vẫn khiến đám phản quân không dám bước vào.
Bên trong chật kín người Trung Quốc và khách du lịch, bên ngoài vẫn còn có người chưa kịp vào đại sứ quán.
Đã hai ngày rồi Từ Nam Diệp chưa được chợp mắt, không ngừng có người hỏi anh khi nào mới có thể trở về nước.
Đại sức ném điện thoại xuống vẻ mặt trầm trọng.
Ở bờ sông Mozambique có một đoàn người Trung Quốc, nghe nói là đoàn phim đến quay, bây giờ cầu đá đã bị nổ, bọn họ bị kẹt ở bờ bên kia không qua được, trực thăng của quân giải phóng đang bị kẹt ở biên giới chưa qua được, thủ đổ là nơi duy nhất quân đội có thể đi bộ qua, ai nguyện ý đi cùng tôi.
Từ Nam Diệp nhẹ nói, tôi đi.
Đại sứ cau mày, sau khi rời khỏi đại sứ quán, không ai có thể đảm bảo an toàn cho cậu, cho dù là ba cậu cũng không thể cứu được.
Tôi là đảng viên của Đảng cộng sản Trung Quốc, tôi không phải một mình, tôi biết cách để sang bờ sông bên kia.
Từ Nam Diệp nói rõ lý do của mình.
Đại sứ cuối cùng cũng chấp nhận lời thỉnh cầu của anh.
Bên cạnh có người nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cũng không biết là ai kéo lên còn có người chưa vào, sắp chết, trong lúc nhất thời cả sứ quán đều loạn lên.
Khó khăn lắm mới có thể ổn định trở lại.
Bọn họ chất vấn các quan ngoại giao và quân giải phóng rốt cuộc đã làm cái gì, tại sao có việc cứu người cũng không xong.
Đại sứ xưa nay hiền hòa cũng hoàn toàn tức giận.
Mắt ông đỏ lên, ông chỉ vào đám người chỉ biết khóc nháo, làm loạn.
Mấy người có biết mấy năm rồi tôi chưa về thăm nhà không? Mấy người có biết những người lính đóng quân ở Zambia đã bao năm rồi chưa về nhà không? Chúng tôi còn muốn về nhà hơn mọi người! Bây giờ những người lính đang cố gắng tìm kiếm những người Trung Quốc còn lại, tôi và các đồng nghiệp đang không ngừng xin trợ giúp của chính phủ trong nước hi vọng họ có thể sớm phái phi cơ đến đưa mọi người trở về Trung Quốc. Sau khi mọi người trở về, mọi người đều an toàn, còn tôi và các đồng nghiệp vẫn phải tiếp tục ở đây duy trì, mọi người lấy tư cách gì mà than phiền?
Đại sứ quán lập tức trở nên yên tĩnh.
Đại sứ lau nước mắt, xoay người dùng sức bóp bả vai Từ Nam Diệp.
Nhất định phải đưa đồng bào của chúng ta về.
Từ Nam Diệp khẽ gật đầu, trả lời đơn giản nhưng rất kiên định.
Được.
Từ đây trong kí ức của anh cũng xuất hiện Chử Dạng.
Ngồi trên xe lắc lư suốt cả một đoạn đường, Từ Nam Diệp đến thị trấn nhỏ bên cạnh biên giới này.
Bọn họ tìm được đoàn phim được đề cập trong điện thoại, trong thị trấn nhỏ này ngoài đoàn phim có có một số ít khách du lịch Trung Quốc.
Từ Nam Diệp tùy tiện đẩy một cửa nhà dân được khép hờ.
Nếu như là khách du lịch bình thường hẳn sẽ sợ hãi trốn trong phòng.
Anh hỏi một câu, có người Trung Quốc bên trong đó không?
Bàn ăn trước mặt đột nhiên chuyển động.
Anh theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó lại thấy một cô gái nhỏ bò ra như con rùa.
Cô gái nhỏ vừa khóc vừa nói, tôi là người Trung Quốc.
Từ Nam Diệp ngồi xổm xuống, thấy cô gái nhỏ mặt đầy nước mắt, thân thể còn không ngừng run rẩy.
Anh cau mày, lau sạch nước mắt cho cô, nói cô đừng sợ.
Cô gái nhỏ dùng sức dụi mắt khiến cho vùng da quanh mắt cô đều đỏ lên, mới có thể nhìn rõ dáng vẻ người đàn ông trước mặt.
Một anh trai rất trẻ tuổi, cũng rất đẹp trai.
Cô yên tâm một chút, khóc thút thít kể với anh, tôi và chị gái lạc nhau.
Từ Nam Diệp an ủi cô, chúng ta sẽ tìm được chị em, em đi cùng anh đến nơi an toàn trước.
Anh vừa định đưa cô rời đi, ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, giống như có thể xuyên thủng màng nhĩ, tai Từ Nam Diệp bị ù, phát ra tiếng ong ong.
Là tiếng của mái nhà.
Từ Nam Diệp ôm cô trốn ở dưới đáy bàn.
Không chắc chắn ra ngoài có an toàn hay không, trốn ở đây là lựa chọn tốt nhất.
Cô gái nhỏ sợ hãi hỏi anh, anh, anh là giải phóng quân sao? Tại sao anh không mặc quân trang?
Từ Nam Diệp lắc đầu, tôi không phải.
Cô gái nhỏ lại hỏi anh, vậy tại sao anh lại tới cứu người?
Từ Nam Diệp giải thích với cô, tôi là quan ngoại giao.
Quan ngoại giao cũng phải cứu người sao?
Nhiệm vụ của quan ngoại giao là gì?
Nghề này vừa khổ vừa vui, được nhiều người coi là đại diện cho đất nước, được người tôn kính yêu mến, đối với quan ngoại giao mà nói cũng là một phần tự hào, đồng thời cũng là sứ mạng và trách nhiệm đè nặng trong lòng.
Một cán bộ ngoại giao hợp cách phải ra sức vì nhân dân và quốc gia, bảo vệ quyền lợi và tôn nghiêm của quốc gia, dù có hy sinh cả tính mạng, hy sinh lợi ích cá nhân, phải yêu nước yêu dân, trung thành với nước, với dân.
Chính phủ Trung Quốc vì công dân trong nước nên đã mở một dù bảo vệ khổng lồ.
Các quan ngoại giao và binh lính đóng quân ở ngoại quốc là người che dù cho người Trung Quốc.
Từ Nam Diệp mỉm cười, bây giờ nhiệm vụ của tôi là bảo vệ em.
Cô gái nhỏ bị chàng trai trẻ tuổi trước mặt thu hút.
Trước kia cô từng xem phim, khi nhân vật chính gặp nguy hiểm, sẽ luôn có một giải phóng quân đẹp trai đến giơ tay ra với nhân vật chính, nói nhân vật chính đừng sợ, bọn họ sẽ tới.
Thì ra còn có một nghề như vậy, có thể bảo vệ cô.
Âu phục giày da, phái thái ưu nhã, quan ngoại giao trước ống kính là một công việc vô cùng vinh quang.
Bọn họ là vũ khí mềm đắc lực của quốc gia, từ khi có Chu tổng, quốc lực không ngừng phát triển, quyền ngoại giao của bọn họ cũng dần trở lên cứng rắn.
Nước yếu khi không có ngoại giao, bây giờ bọn họ đã có, nghề này không còn khó khăn và chịu đừng như trước nữa, cũng sẽ không nước khác lên án hèn yếu, vô năng mà ranh giới cố thủ cuối cùng vừa cứng rắn lại mềm mại.
Cô gái nhỏ cười nói, vậy nhiệm bây giờ của em cũng bảo vệ anh.
Từ Nam Diệp hơi ngẩn người, trong khu nhà nhỏ này chỉ có hai người bọn họ.
Bọn họ nên hỗ trợ lẫn nhau nhưng theo bản năng Từ Nam Diệp không tin cô gái này nhỏ này có thể bảo vệ được anh.
Anh, Anh tốt nghiệp thanh hoa sao? Ba em cũng dạy ở Thanh Hoa.
Bọn họ trốn ở dưới gầm bàn, cô gái nhỏ nhiều lời, cô hỏi một câu, Từ Nam Diệp đáp lại một câu.
Cô gái nhỏ kiên định nói, vậy sau này em cũng phải thi Thanh Hoa.
Từ Nam Diệp xoa đầu cô, được thôi, anh sẽ chờ em.
Bọn họ vừa mới ước định xong thì nóc nhà cũng bắt đầu muốn sụp xuống, chân bản yếu ớt không chống đỡ nổi khối lượng nặng như vậy, Từ Nam Diệp nâng tay lên, theo bản năng muốn chống lấy mái nhà sắp đổ xuống cô.
Bốn chân bàn hoàn toàn bị gãy.
Khi cánh tay anh sắp không chống nổi nữa, cô gái nhỏ nhanh chóng đứng lên, thoát khỏi vòng tay anh, dùng thân hình bé nhỏ của mình che chở cho anh.
Tuổi cô còn quá nhỏ, căn bản không chịu được đau đớn, trong nháy mắt cô liền kêu thành tiếng.
Cánh tay Từ Nam Diệp gần như không đỡ nổi, anh cắn răng dùng sức đẩy khối xi măng trên người cô.
Tóc cô gái xen lẫn vô số mảnh vụn và bụ, trên đầu cô bị đập có một vết thương, cô đau muốn chết nhưng không dám lấy tay che lại.
Những viên đá kia đam vào vết thương của cô, cắn xé làn da mềm mại của cô, đau đến mức khiến cô ngất xỉu.
Vết thương của cô vẫn không ngừng chảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ.
Từ Nam Diệp xoay người ôm cô vào trong lòng, cánh tay run rẩy không ngừng an ủi cô.
Cô gái nhỏ khóc đến ngất xỉu.
Anh cũng bị thương không nhẹ, phía sau còn bị một khối xi măng đè trúng, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi thẳng dậy trên đất, làm ghế dựa cho cô.
Cuối cùng anh cũng nghe được tiếng Trung Quốc.
Chúng tôi là quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, chúng tôi tới cứu các bạn.
Chờ đến khi anh tỉnh lại, xung quanh là một màu trắng xóa.
Anh không tìm thấy cô gái nhỏ đã cứu mạng anh.
Anh nghe nói người nhà đã đón cô về nước, cô vẫn còn sống.
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đã về nước, vậy thì cô đã an toàn.
Không có nơi nào an toàn hơn Trung Quốc.
Ba Từ sau khi nghe tin lập tức điều anh đến châu Âu, lần này ông không để con trai lại một người một ngựa đi nhậm chức, mà sắp xếp cho anh ở nơi có sản nghiệp của nhà họ Từ ở Anh Quốc.
Anh Quốc nhiều sương mù, nhiều mưa, ngày cả trời trong cũng hiếm khi thấy.
Trước khi nhận chức đại sứ ở sứ quán Anh, Từ Nam Diệp đã lựa chọn về nước.
Trở về Trung Quốc mới khiến anh thực sự an tâm.
Đi tìm cô gái nhỏ đó.
Vốn định về trường gặp thầy một chút, không ngờ lại có thể gặp cô.
Vẻ bụ bẫm của cô cũng không khác biệt lắm, ngũ quan cũng tinh xảo hơn, ở trưởng, hẳn là có rất nhiều con trai theo đuổi cô.
Từ Nam Diệp muốn nói tiếng cảm ơn với cô.
Nhưng cô lại không nhớ, cũng không biết anh.
Lần đầu tiên trong đời, Từ Nam Diệp hỏi nghe về một cô gái học trung học.
Cô học lớp mười hai của một trường trọng điểm trong thành phố, đêm hôm đó anh lái xe đến trường, lúc tìm được vào văn phòng của chủ nhiệm cô, chủ nhiệm của cô bất đắc dĩ đành nói với anh, cô gái nhỏ này từng trốn học.
Cô có một người ba nghiêm túc như vậy, lại còn dám trốn học.
Chủ nhiệm lớp nói, hôm nay Từ học trưởng đã tốt nghiệp trường sẽ trở về diễn giảng, quan hệ bọn họ không tệ, chắc cô gái nhỏ đã đi tìm anh ta, anh đến Bích Thúy đình xem, mấy đứa trẻ này bình thình chỉ thích đến những nơi như vậy.
Thật ra chủ nhiệm lớp không phải không thấy tình cảm mập mờ của những thiếu niên, thiếu nữ này. Nhưng nếu không ảnh hưởng đến việc học, bọn họ cũng nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.
Xe không thể đi vào con đường nhỏ của Bích Thúy đình.
Anh xuống xe nhưng đèn xe vẫn bật, đi vòng qua mấy bụi cây, cuối cùng cũng thấy được đôi nam nữ trong đình.l
Đều là mười bảy mười tám tuổi, tuổi đẹp nhất.
Là mối tình đầu mơ hồ chớm nở, chỉ cần chọc nhẹ lớp cửa sổ bằng giấy này.
Dưới ánh sáng của đèn xe, cô gái nhỏ dò hỏi người thiếu niên trước mắt, học trưởng anh có chào đón em không?
Thiếu niên thanh tú đó ngẩn người nhìn chằm chằm mấy lá sen đang trôi trên mặt ao.
Đèn xe chiếu vào gò má anh ta.
Cũng không biết bao lâu, anh ta mới nói, anh rất chào đón.
Cô sẽ thì Thanh Hoa nhưng không còn là vì anh.
Cô đã trưởng thành nhưng không còn nhớ anh.
Anh còn nợ cô một lời cảm ơn nhưng đã không cần nữa.
Từ Nam Diệp không định quấy rầy bọn họ mà lựa chọn xoay người rời đi.
Anh ngồi trong xe ngây người rất lâu, không thể nói được tâm trạng lúc này của mình là như thế nào.
Hoặc là chấp niệm của nhiều năm trước khiến anh cảm kích, nhớ nhung cô, mà hôm nay thiếu nữ đã trưởng thành, nỗi nhớ những năm này cũng dần thay đổi.
Cũng là lần đầu tiên thấy hình dáng cô lớn lên.
Anh ở nước ngoài đợi nhiều năm như vậy, chính là vì chờ cô lớn lên.
Từ Nam Diệp không từ chối lời mời của Thanh Hoa, đúng hẹn quay trở về trường.
Cũng thật kỳ lạ, đến nghe giảng tọa lại có nhiều nữ sinh như vậy, giống như mang cả thanh xuân vào lớp học.
Anh đã nhìn thấy đóa hoa tầm thường nhất kia.
Từ Nam Diệp cũng hiểu yêu từ cái nhìn đầu tiên như thế nào.
Vì vậy, khi cô giải thích nguyên nhân bọn họ kết hôn trước mặt ba, cô nói vì vừa gặp đã yêu, lời nói dối vô tình lại là lời nói thật.
Vừa gặp đã yêu.
Cũng là nhiều năm nhung nhớ, lại là cả đời khó quên.
Trải nghiệm cả đời này của Từ Nam Diệp đều cảm nhận được trên người cô.
Hôm nay anh không còn đơn độc nhớ những chuyện này.
Trong đống xi măng đổ nát, Từ Nam Diệp không còn dáng vẻ sạch sẽ, nho nhã như thường ngày.
Quần áo trên người anh dính đầy bụi, trên tay áo là những vết bẩn lau không sạch, trên lông mày loang lổ những vết máu.
Giờ khắc này, anh không còn là người đàn ông đứng trên cao đó.
Anh chật vật, tàn tạ nhưng lại thêm một phần quyến rũ.
Giống như quăng mạnh một món đồ tinh xảo bằng sứ xuống đất, cũng không thể có giá trí như trước.
Nhưng khiến người ta tình nguyện cẩm mảnh sứ bị lên dù có làm chảy máu tay, cũng khóc vì anh.
Từ Nam Diệp kiêu ngạo, thanh cao, lúc này hoàn toàn sụp đổ.
Anh đã ba mươi tuổi, phong trần khiến anh ngụy trang rất tốt, cho đến bây giờ cũng có thể buông xuống được gánh nặng, thấp giọng khóc lên.
“Đàn anh”, Chử Dạng đau lòng lau mặt anh, lau vết máu còn sót lại chút hơi ấm trên má anh: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Cô không biết mình phải nói bao nhiêu câu xin lỗi mới đủ.
Cô xin lỗi những năm qua đã để anh lạc một mình giữa dòng chảy thời gian, để anh một mình chịu đựng những kí ức nặng nề như vậy.
Thật xin lỗi những năm qua cô đã tự do, phóng khoáng, không hề biết những điều đó đã tạo thành tổn thương cho anh.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Giọng cô ngày càng nghẹn ngào, đến cuối tiếng phát ra cũng khó khăn.
Giống như kẻ ngốc há miệng nhìn anh khóc, không thể nói gì.
“Đừng khóc”, yết hầu Từ Nam Diệp khẽ di chuyển: “Dạng Dạng, anh nợ em một lời rất nhiều năm.”
Chử Dạng mặt ngập nước nhìn anh: “Cái gì?”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói, giống như một lông vũ nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô: “Cảm ơn.”
Chử Dạng mờ mịt hỏi anh: “Cảm ơn em làm gì?”
Từ Nam Diệp khẽ mỉm còi, giọng nói ôn hòa: “Ở lúc anh không muốn tiếp xúc với cuộc sống, trong những lúc u tối nhất, em là ánh sáng của anh.”
Chử Dạng đột nhiên bật khóc, tiếng khóc thút thít rất lớn, nước mũi nước mắt đều lau lên vạt áo của anh.
“Dạng Dạng”, Từ Nam Diệp nhắm mắt lại, giọng nói lộ ý cười: “Anh yêu em.”
Cho dù là quá khứ hay từ giấc mộng của người khác thấy em.
Hay là bây giờ vuốt ve nhau, khóc vì sắp chết.
Hay may mắn đến tương lai, nhìn tóc bạc hoa râm, em ngồi trên ghế bập bênh.
Cho dù là mười năm trước hay là mười năm sau.
Cho đến khi răng long đầu bạc, anh vẫn yêu em, chỉ yêu mình em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.