Chương 23
Tiểu Kết Kết
01/09/2016
Kim Ngân tát vào mặt nó, lực rất mạnh, nó thấy má trái mình đau rát.
-Còn dám cãi à? Đừng tưởng là con cưng của thầy cô thì không ai dám làm gì mày! Mấy chuyện nhỏ nhặt kia tao không thèm chấp, nhưng mày tuyệt đối phải tránh xa Hải Ninh của tao ra, hiểu chưa?
-Cậu lấy tư cách gì mà sai bảo tôi chứ?
-Tao á? Ha ha tao chính là bạn gái của Hải Ninh!
-Vậy thì tôi là vợ chưa cưới của cậu ta đây!
-Mày vừa nói cái gì hả con hâm kia? Mày nói lại thử xem!
Cô ta định cho nó thêm một cái tát thì cánh tay đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
-Cô mau dừng mấy cái trò bẩn thỉu này lại ngay cho tôi.
Kim Ngân giật mình quay đầu lại, lắp bắp:
-Hải Ninh ca ca, sao cậu lại…
-Đây là bạn gái của tôi.Tôi cấm mấy người động đến cậu ấy rõ chưa?
Nói rồi Hải Ninh nắm tay nó kéo đi trong ánh mắt đầy xót xa của năm người còn lại. Hắn kéo nó đến hàng ghế đá trong khuôn viên trường. Đặt nó ngồi xuống ghế, hắn ân cần hỏi:
-Cậu không sao chứ? Có đau lắm không?
Không hiểu sao tự nhiên nước mắt nó rơi, rồi sau đó vỡ òa thành tiếng khóc.
-Thôi đừng khóc mà! Đau lắm hả?-Hắn lo lắng đưa tay sờ má nó, chỗ đó đang sưng đỏ lên.
-Tôi…tôi không sao.-Nó bối rối nghiêng người sang một bên- Sao, sao cậu biết tôi ở đó?
-À, cậu để quên máy tính ở dưới hộc bàn. Tôi hỏi Hương thì cô ấy nói thấy cậu xuống chỗ cũ nên tôi cũng đi theo. Thật không ngờ lại thấy chuyện này.
Đúng rồi, nó đoản quá mà, nhưng đôi lúc điều đó lại có những lợi ích đến không tưởng.
-Nhưng sao lúc nãy cậu lại nói với cô ta như vậy, lỡ họ đồn vớ vẩn thì sao?
-Ừ, lẽ ra tôi nên nói giống cậu, rằng cậu là vợ chưa cưới của tôi mới phải!
Má phải của nó cũng tự nhiên đỏ lên.
-Tôi, cái đó…tôi…
-Không sao, cậu đừng lo, cô ta không dám nói lung tung đâu!
-Hì! Cậu sướng rồi nhé, được nữ sinh quyền lực nhất trường thầm thương trộm nhớ.
-Thôi đi, phiền chết đi được! Mà chẳng phải tôi đã có vợ sắp cưới rồi sao?
-Cái đó chỉ là hiểu lầm thôi, cậu đừng nghĩ lung tung.
-Không sao, để anh đưa vợ về nhé!
-Thật may là tôi chưa ăn sáng đấy!
Chiều hôm đó, toàn tỉnh thi môn cuối cùng. Lần này nó cũng làm rất nhanh, 20 phút là xong. Nhưng chẳng dại gì nộp sớm, phải coi lại bài chứ. Nó nhìn xuống bàn dưới, hắn cũng đã làm xong, nhưng chỉ làm phần trắc nghiệm. “Ừ cũng dễ hiểu thôi, Anh văn đâu phải sở trường của hắn!”
Nó lại nhìn sang bên cạnh, Kim Ngân vừa làm vừa ngáp. Cô ta không cần nhìn đề, từ trên xuống dưới chỉ tô toàn câu A. “À, trong trường hợp này xác suất số câu đúng là khoảng 25%, sẽ cao hơn khi mà cô ta chọn lụi một cách không có hệ thống. Xem ra cô ấy thông minh hơn mình tưởng.”
Kim Ngân cũng nhìn nó, ánh mắt đầy thù hận nhưng kèm theo đó là sự bất lực. “Hải Ninh à, sao cậu lại chọn con nhỏ đó chứ? Nó thì có gì tốt, nó đâu thể bảo vệ, che chở cho cậu được như tớ đâu! Rồi cậu sẽ hối hận cho mà xem!”
Trong khi đó, tại phòng thi số 2, duyên phận lại một lần nữa đưa Hương và Huy ngồi cạnh nhau, một người bàn trên, một người bàn dưới. Hương vẫn còn giận nhưng hắn thì cứ tỏ ra thân thiện, nhiệt tình làm cô thấy rất khó chịu. Hắn chọt chọt và lưng cô, nói:
-Hương ơi cậu đề mấy vậy? Tớ đề 128 nè!
-Ồ vậy á, tớ cũng đề 128.
-May quá, haha! Cậu làm xong thì chỉ cho tớ với nhé!
-Được thôi!
30 phút sau, Hương dựa lưng vào bàn sau đọc đáp án, còn Huy thì rướn người về phía trước, vừa lắng nghe vừa nhanh chóng dùng bút chì tô vào phiếu trả lời trắc nghiệm.
-1a, 2c, 3a, 4a, 5d…Xong chưa?
-À xong rồi, cảm ơn bạn Hương dễ thương nhiều nhiều.
-Hì hì không có chi, bạn Huy khách sáo quá!
“Lê Duy Huy ơi là Lê Duy Huy, bài này mà cậu được dù 3 điểm thôi thì tôi cũng xin lấy đầu là banh cho cậu đá! Cậu ngây thơ vừa vừa thôi chứ, ha ha!”
Vậy nên đừng ai dại mà chọc giận con gái!BẠCH TÔN NGUYÊN- THIÊN THẦN VỚI TRÁI TIM ĐEN
Có một lần nọ, Ngọc và Hương cãi nhau gay gắt. Lí do vẫn là vì một thằng con trai.
-Sao có thể như vậy chứ? Cậu đã hứa chủ nhật này đến nhà sách với tớ rồi mà?
-Tớ xin lỗi nhưng hôm đó là trận chung kết rồi. Tớ đâu thể không đi xem!
-Vậy còn tớ thì sao?-Ngọc bực bội.
-Cậu có thể đi một mình mà! Nhưng nếu tớ không đến đó xem thì…
-Nếu không có cậu thì sẽ có cả tá cô ở đó cổ vũ, lo gì chứ!
-Cậu biết đấy những trận vòng loại vì trùng lịch học ở lớp nên tớ đã không thể đi xem rồi, may mắn là trận cuối lại đúng vào ngày chủ nhật.
-Có gì đáng xem đâu chứ, 22 người chạy vòng vòng tranh một quả bóng!
-Tại cậu không biết, đó là cả một nghệ thuật!
-Được rồi tớ nói thẳng nhé, giữa tớ và Hải Ninh cậu chọn ai?
-Ngọc à, cậu là bạn tớ.
-Được rồi, vậy cậu cứ đi đi!
-Ôi cảm ơn cậu!
-Đi luôn đi, đừng trở lại nữa. Cậu đúng là một đứa dại trai!
-Được thôi tớ đi. Tớ sẽ chống mắt lên xem, cậu hãy cứ chờ đi, rồi sẽ có một thằng nào đó thuần phục cậu.
Và không lâu sau, người đó đã đến, người thực sự cho nó biết thế nào là dại trai!
Hôm đó ngày 7 tháng 3, ngày thi Thí nghiệm thực hành cấp tỉnh. Buổi sáng, 7 giờ nó có mặt tại trường Hùng Vương, lúc 7 giờ 30 phút sẽ bắt đầu thi lí thuyết. Nó ngồi bàn 4, xung quanh cũng chẳng có ai quen để nói chuyện, nó đành ngồi vẽ lên giấy nháp chơi.
Giám thị 1vào phát giấy thi, nó nhận lấy rồi chuyển cho người ngồi phía trong. Giám thị 2 vào sau cầm theo đề thi. Tên đó chuyển lại giấy thi ra đầu bàn cho giám thị 2 kí tên, nó để ý thấy tên hắn là Bạch Tôn Nguyên( tên này là của một thằng du côn học chung lớp 9 với mình đó), wow một cái tên rất hay, chữ lại đẹp nữa, gương mặt baby dễ thương, nói chung là ấn tượng của nó về người đó rất tốt (ngược lại hoàn toàn với tên du côn kia:).
Đề thi này không hề làm khó nó, nó đã học và ôn rất kĩ. “Đề gì mà, cứ như đề kiểm tra một tiết vậy!”. Đang ung dung làm bài thì người ngồi cạnh gõ gõ ngón tay lên bàn, nó theo phản xạ quay sang nhìn hắn.
-Đằng ấy chỉ giúp tớ câu “ Kĩ thuật gen” với! Câu này tớ học qua rồi nhưng không nhớ rõ. -Bạch Tôn Nguyên nói nhỏ.
Nó liền nhìn người ta chằm chằm. Một khuôn mặt khôi ngô, làn da trắng trẻo,đặc biệt là đôi mắt trong veo, trông giống hệt trẻ con. Hắn lại gãi đầu vẻ ngượng ngùng, bối rối, vô cùng đáng yêu. Nhìn lại đề, quả thật câu đó hơi khó nuốt, lí thuyết dạng này không dễ nhớ chút nào, với lại bài này các giáo viên thường bỏ qua, chả trách…
-Làm ơn giúp tớ đi!
Gương mặt đó thật là tội nghiệp, nó biết rằng bọn con trai học giỏi đều có lòng kiêu hãnh, người kia thật sự cần giúp đỡ nên mới cầu xin mình như vậy. Nó liền gật đầu đồng ý.
-Cậu chờ chút nhé!
Nó xé tờ giấy nháp ra một mảnh nhỏ, ghi câu trả lời vào đó, sợ chữ mình xấu quá người ta không đọc được, nó cố viết thật nắn nót. Xong xuôi rồi thì gấp tờ giấy lại, ném sang bên cạnh, may mà mấy giám thị không để ý. Hắn nhặt lấy rồi quay sang cười với nó:
-Cảm ơn cậu nhé!
-Hì hì không có chi!
Chợt nhớ ra điều gì, nó vội ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, 8giờ 20 phút rồi, chỉ còn 10 phút thôi, mà nó thì chưa làm câu cuối. Đó là câu khó nhất, một dạng toán về gen bị đột biến, câu này lại gồm 4 ý nhỏ. Tuy không làm khó được bộ óc với IQ 150, nhưng nó cũng cần thời gian suy nghĩ nữa chứ!
Nó rất nhanh làm đến ý cuối cùng, sắp hết giờ rồi, nó cố viết thật nhanh, mà mỗi lần viết nhanh là chữ nó rất xấu. Thầy giám thị kêu nó nộp bài, nó viết vội quá, chả biết có ghi đúng đáp số không nữa! Haizz!
Chiều, nó thi lượt 2, Bạch Tôn Nguyên cũng thi chung với nó. Hắn nhìn nó rồi cười thân thiện:
-Chào Ngọc, lại gặp cậu rồi!
-Chào, cậu biết tên tôi sao?
-Phải biết chứ! Hồi sáng thật sự cảm ơn cậu lắm!
-Chuyện nhỏ ấy mà.
Không hiểu sao chỉ vài câu trò chuyện cùng hắn mà tâm trạng nó đã khá hơn rất nhiều. 3 giờ chiều bắt đầu thi. Các thí sinh chọn bài thi thông qua việc bốc thăm nên có thành công hay không thì may mắn cũng chiếm một phần. Kết quả bốc thăm là nó mổ ếch còn hắn thì mổ cá.
( TT )
Nó đứng ở bàn đầu, quay mặt xuống dưới phòng, còn hắn thì ở bàn cuối, quay mặt lên. Trên đời này quả thực có những sự sắp đặt hay ho mang tên “duyên phận”.
Nó làm rất tốt, từ chọc tủy đến cố định ếch trên khay mổ, rồi cắt, lột da, rạch bụng, phành bụng ra để quan sát các nội quan( dã man quá!). Thỉnh thoảng nó ngẩng đầu lên thì lại thấy hắn đang rất chăm chú, thao tác nhanh nhẹn, gọn gàng.
Mổ xong, nó sắp xếp dụng cụ gọn gàng rồi gọi thầy giám thị đến. Ông ấy hỏi vài câu về: cấu tạo ngoài của ếch để chúng thích nghi với đời sống vừa trên cạn vừa dưới nước, đặc điểm da ếch, chức năng tim, hoạt động hô hấp, tập tính kiếm mồi,…nó đều trả lời tốt. Xong xuôi, nó viết bản tường trình, vẽ hình, chú thích đâu ra đấy rồi đem nộp.
Nó liếc nhanh xuống phía dưới, hắn cũng đã mổ xong. Nó trở lại bàn thu dọn mẫu vật, dụng cụ rồi bê khay mổ đi xuống góc phòng nơi có bồn rửa để làm vệ sinh. Hắn nhiệt tình hỏi thăm nó:
-Cậu mổ xong rồi à, làm tốt chứ?
-Cũng được thôi, còn cậu?
-Tớ mổ xong rồi nhưng mà…lạ nhỉ tớ không thấy gan của con cá này.
-Vậy ư? Để tôi xem thử -Nó nhìn quanh, thấy hai giám thị đang ra câu hỏi cho các thí sinh khác liền ghé lại xem.
-Đây, nó ở đây nè, cạnh tim cá, cái màu sẫm sẫm ấy, cậu thấy không?
-Ôi vậy mà tớ cứ tìm mãi. Cảm ơn cậu nhé!
-Không có chi.
Nói rồi nó vội đi rửa khay và dụng cụ mổ. Thầy giám thị bước đến bàn hắn, quan sát một lượt, gật đầu vẻ hài lòng.
-Em chỉ cho tôi xem tim của con cá này.
-Dạ, nó ở đây ạ!-Vừa nói hắn vừa chỉ vào -Tim cá có hai ngăn tạo một vòng tuần hoàn, có chức năng co bóp đẩy máu mang oxi và chất dinh dưỡng đi nuôi cơ thể ạ!
-Tại sao cá lại có vòng tuần hoàn đơn trong khi các động vật có xương sống khác lại có vòng tuần hoàn kép?
-Dạ là do cá sống trong môi trường nước, khi bơi thì cơ thể được nước nâng đỡ. Cá là động vật biến nhiệt và nước thì lại có nhiệt độ ổn định nên cá không cần tốn nhiều năng lượng để điều chỉnh nhiệt độ. Vậy nên nhu cầu ôxi của cá không cao, với vòng tuần hoàn đơn cũng có thể giúp chúng thích nghi với môi trường sống.
- Rất tốt! Thế gan của nó đâu?
-Ở đây, cạnh tim ạ!
Rồi thầy chỉ vào một bộ phận khác, hỏi:
-Đây là gì?
-Dạ là bóng hơi giúp cho cá có thể chìm nổi dễ dàng.
-Vậy phổi của nó đâu?
-Dạ cá không có phổi ạ! (Ông thầy này đểu quá!)
-Vậy làm sao mà nó thở được?
-Dạ cá có các lá mang với hệ mao mạch dày đặc giúp cá trao đổi khí.
-Được rồi, em lên lấy giấy viết tường trình đi!
-Dạ em cảm ơn thầy.
Đúng, hắn trả lời rất tốt, rõ ràng, trôi chảy, lại rất lễ phép. “Nhìn mặt hắn hơi ngố nhưng không ngờ lại thông minh thế, rất có triển vọng, rất có tương lai!”
Một tuần sau là có kết quả thi. Phần lí thuyết nó chỉ-được-có 9,5 điểm, còn phần thực hành lẫn bản tường trình được tròn 30 điểm, tổng cộng là 39,5. “Thôi kệ, vậy cũng tạm được rồi!”
Nhưng mà, đến lúc xếp giải, nó mới nhận ra một điều…
1.Bạch Tôn Nguyên _ THCS Hoàng Văn Thụ _40 điểm _Giải Nhất
2.Nguyễn Mai Ngọc _ THCS Nguyễn Hào Sự _39,5 điểm _Giải Nhất
…
“Gì chứ? Có nhầm lẫn gì không vậy, sao…sao có thể như vậy được. Không thể nào, không thể. Hắn được 40 điểm, có nghĩa là lí thuyết được 10 điểm, hắn giải được bài cuối sao? Còn những câu khác, câu về “Kĩ thuật gen” là…là mình đã chỉ cho hắn, mình đã cho đối thủ 2 điểm sao? Trời ơi sao mình lại ngu thế? Không, không chỉ có vậy, mình còn chỉ hắn phần thực hành nữa! Ngọc ơi mày đi chết đi!”
Đến lúc đó nó mới biết, giúp đỡ kẻ thù chính là tự sát, người không vì mình thì trời tru đất diệt! “Cái tên có bộ mặt ngây thơ đó giả vờ tội nghiệp, đáng thương rồi dụ dỗ mình, mình mắc bẫy của hắn rồi!”
( TT )
Trong khi đó, đi đâu nó cũng nghe bàn tán về Bạch Tôn Nguyên, nhất là tụi con gái lớp nó, có muốn không nghe cũng không được.
-Cậu biết Bạch Tôn Nguyên không? Thủ khoa thực hành Sinh đó!
-Sao tớ lại không biết chứ! Lúc thi học sinh giỏi cậu ấy cũng thi Văn mà, giải Nhì cấp tỉnh đó!
“Hứ, con trai mà thi Văn, đúng là biến thái!”
-Sao cái gì cậu ấy cũng giỏi thế nhỉ!
-Còn phải nói sao, người ta là thần đồng đấy! Năm lớp 1 đã giải được toán lớp 7 đó!
-Tớ còn nghe nói năm lớp 7 cậu ấy đã thi IOE lớp 9, được giải Ba.
-Thi thực hành lần này là phong độ tốt nhất, cậu ấy đạt điểm tuyệt đối đấy!
Nghe mấy lời đó, nó muốn điên luôn. Quá bức xúc, nó nói:
-Các cậu chả biết gì cả, cậu ta mà giỏi gì chứ? Giỏi giả nai thì có! Thủ khoa mà đến “Kĩ thuật gen” là gì cũng không biết, gan cá ở cạnh tim mà cũng không nhìn ra!
-Ngọc à, cậu đang ghen tị với người ta đấy ư?
-Tớ thèm vào!
Nó giận dữ chạy ra ngoài, đến căn-tin mua một hũ kem bự rồi lên chỗ hàng ghế đá ngồi nhấm nháp. Vị kem mát lạnh khiến nó thấy dễ chịu hơn.
Hương thấy nó ra đó liền đi theo an ủi, chuyện kia là một cú sốc quá lớn với nó.
-Thôi đừng buồn nữa, cậu mới là người có năng lực thực sự, tớ biết mà!
-Hì hì tớ không sao đâu, tớ là một cô gái mạnh mẽ mà! Mọi chuyện đã qua rồi!
Cạnh đó, từ loa phát thanh của trường vang lên giọng nói ngọt ngào của chị phát thanh viên. Hai tuần một lần, chương trình phát thanh Măng non do Sở giáo dục đảm nhiệm lại được phát sóng ở các trường.
“… Vừa qua, tỉnh ta tổ chức thành công đợt thi Thí nghiệm thực hành cấp tỉnh ở ba môn: Vật lí, Hóa học, Sinh học. Đặc biệt là ở môn Sinh đã có một em đạt điểm tối đa là 40 điểm. Vâng, gương mặt xuất sắc này chính là Bạch Tôn Nguyên, học sinh lớp 9A trường THCS Hoàng Văn Thụ.
-Chào em, cảm ơn em đã tham gia buổi phỏng vấn này.
-Dạ em chào chị ạ!
-Wow, một cậu bé vô cùng dễ thương và lễ phép…”
Nó thấy máu trong người mình sôi lên, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
“ -Vừa qua em đã giành giải Nhất trong cuộc thi Thí nghiệm thực hành môn Sinh, cảm xúc của em thế nào?
-Em rất vui và tự hào, với em thì đó là một vinh dự rất lớn.”
- Tôi thấy nhục nhã thay cho cậu đấy!- Nó tức tối, nghiến răng nghiến lợi, trông đến là khó coi.
-Cậu bình tĩnh đi, thôi tụi mình về lớp nhé!
-Không vội, mình muốn xem tên đó cao tay đến mức nào!
“-Theo chị được biết thì cuộc thi này gồm bài thi lí thuyết và bản tường trình đều là hệ số 1, bài thi thực hành thì là hệ số 2, để đạt điểm tối đa thật không dễ. Vậy em có kinh nghiệm hay bí quyết gì muốn chia sẻ với các bạn khác không?
-Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ! Với phần lí thuyết cần học bài thật kĩ, cố gắng làm bài tập và đọc nhiều sách. Khi đã nắm vững kiến thức thì làm bản tường trình cũng không khó ạ. Còn phần thực hành thì phải thường xuyên luyện tập để nâng cao kĩ năng. Nhưng theo em điều quan trọng nhất chính là tình yêu và sự đam mê với bộ môn này ạ!
-Chị biết, em đã rất cố gắng và nỗ lực trong thời gian qua, đây chính là thành quả xứng đáng dành cho em.Vậy em có muốn chia sẻ niềm vui này với ai không?
-Dạ, có được thành tích này, em rất biết ơn các thầy cô trường của THCS Hoàng Văn Thụ đã hướng dẫn, chỉ bảo tận tình cho em. Em cũng muốn gửi lời cảm ơn đến nhà trường và bạn bè đã tạo điều kiện tốt nhất để em ôn tập chuẩn bị cho kì thi này. Em cũng rất muốn chia sẻ niềm vui này cho một người đã giúp đỡ em rất nhiều.”
-Hừ, có thế chứ! Cậu ta cũng không đến nỗi tệ bạc!- Nghe những lời này khiến Ngọc thấy khá hơn một chút.
“-Ồ, là ai vậy?
-Là mẹ của em ạ. Mỗi lần em thức khuya học bài thì bà ấy sẽ thức cùng em, làm cho em vài món điểm tâm. Mẹ là sức mạnh tinh thần đã giúp cho em vượt qua nhiều khó khăn, thất bại.
…”
Nó tức đến nghẹn lời, nói lắp ba lắp bắp:
-Hắn ta…hắn ta là đồ khốn nạn! Bạch… Bạch Tôn Nguyên cái con khỉ khô! Bạch cốt tinh thì có! Hu hu! Hương ơi, tớ…tớ muốn phạm pháp!
-Thôi cho qua chuyện này đi, nghĩ nhiều chi cho mệt! Đừng buồn nữa!
-Nhưng mà tớ ức lắm! Vị trí thủ khoa là của tớ, người được phỏng vấn lẽ ra phải là tớ. Hắn ta cướp của tớ một cách trắng trợn! Vậy mà vừa rồi tớ còn nghĩ…
-Cậu nghĩ người ta sẽ ở trên đài mà cảm ơn cậu sao? Ngọc ơi, cậu ngây thơ quá!
-Đúng, tớ rất ngu huhu!
-Cậu cứ nói người khác cho lắm vào, giờ thì cậu biết thế nào là dại trai rồi chứ?
Haizz, biết làm sao được, vì con trai mà mềm lòng là bản tính của con gái rồi.Không ai là ngoại lệ đâu!
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng ta sẽ gặp lại Bạch cốt tinh huyền thoại vào những chương sau.
-Còn dám cãi à? Đừng tưởng là con cưng của thầy cô thì không ai dám làm gì mày! Mấy chuyện nhỏ nhặt kia tao không thèm chấp, nhưng mày tuyệt đối phải tránh xa Hải Ninh của tao ra, hiểu chưa?
-Cậu lấy tư cách gì mà sai bảo tôi chứ?
-Tao á? Ha ha tao chính là bạn gái của Hải Ninh!
-Vậy thì tôi là vợ chưa cưới của cậu ta đây!
-Mày vừa nói cái gì hả con hâm kia? Mày nói lại thử xem!
Cô ta định cho nó thêm một cái tát thì cánh tay đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
-Cô mau dừng mấy cái trò bẩn thỉu này lại ngay cho tôi.
Kim Ngân giật mình quay đầu lại, lắp bắp:
-Hải Ninh ca ca, sao cậu lại…
-Đây là bạn gái của tôi.Tôi cấm mấy người động đến cậu ấy rõ chưa?
Nói rồi Hải Ninh nắm tay nó kéo đi trong ánh mắt đầy xót xa của năm người còn lại. Hắn kéo nó đến hàng ghế đá trong khuôn viên trường. Đặt nó ngồi xuống ghế, hắn ân cần hỏi:
-Cậu không sao chứ? Có đau lắm không?
Không hiểu sao tự nhiên nước mắt nó rơi, rồi sau đó vỡ òa thành tiếng khóc.
-Thôi đừng khóc mà! Đau lắm hả?-Hắn lo lắng đưa tay sờ má nó, chỗ đó đang sưng đỏ lên.
-Tôi…tôi không sao.-Nó bối rối nghiêng người sang một bên- Sao, sao cậu biết tôi ở đó?
-À, cậu để quên máy tính ở dưới hộc bàn. Tôi hỏi Hương thì cô ấy nói thấy cậu xuống chỗ cũ nên tôi cũng đi theo. Thật không ngờ lại thấy chuyện này.
Đúng rồi, nó đoản quá mà, nhưng đôi lúc điều đó lại có những lợi ích đến không tưởng.
-Nhưng sao lúc nãy cậu lại nói với cô ta như vậy, lỡ họ đồn vớ vẩn thì sao?
-Ừ, lẽ ra tôi nên nói giống cậu, rằng cậu là vợ chưa cưới của tôi mới phải!
Má phải của nó cũng tự nhiên đỏ lên.
-Tôi, cái đó…tôi…
-Không sao, cậu đừng lo, cô ta không dám nói lung tung đâu!
-Hì! Cậu sướng rồi nhé, được nữ sinh quyền lực nhất trường thầm thương trộm nhớ.
-Thôi đi, phiền chết đi được! Mà chẳng phải tôi đã có vợ sắp cưới rồi sao?
-Cái đó chỉ là hiểu lầm thôi, cậu đừng nghĩ lung tung.
-Không sao, để anh đưa vợ về nhé!
-Thật may là tôi chưa ăn sáng đấy!
Chiều hôm đó, toàn tỉnh thi môn cuối cùng. Lần này nó cũng làm rất nhanh, 20 phút là xong. Nhưng chẳng dại gì nộp sớm, phải coi lại bài chứ. Nó nhìn xuống bàn dưới, hắn cũng đã làm xong, nhưng chỉ làm phần trắc nghiệm. “Ừ cũng dễ hiểu thôi, Anh văn đâu phải sở trường của hắn!”
Nó lại nhìn sang bên cạnh, Kim Ngân vừa làm vừa ngáp. Cô ta không cần nhìn đề, từ trên xuống dưới chỉ tô toàn câu A. “À, trong trường hợp này xác suất số câu đúng là khoảng 25%, sẽ cao hơn khi mà cô ta chọn lụi một cách không có hệ thống. Xem ra cô ấy thông minh hơn mình tưởng.”
Kim Ngân cũng nhìn nó, ánh mắt đầy thù hận nhưng kèm theo đó là sự bất lực. “Hải Ninh à, sao cậu lại chọn con nhỏ đó chứ? Nó thì có gì tốt, nó đâu thể bảo vệ, che chở cho cậu được như tớ đâu! Rồi cậu sẽ hối hận cho mà xem!”
Trong khi đó, tại phòng thi số 2, duyên phận lại một lần nữa đưa Hương và Huy ngồi cạnh nhau, một người bàn trên, một người bàn dưới. Hương vẫn còn giận nhưng hắn thì cứ tỏ ra thân thiện, nhiệt tình làm cô thấy rất khó chịu. Hắn chọt chọt và lưng cô, nói:
-Hương ơi cậu đề mấy vậy? Tớ đề 128 nè!
-Ồ vậy á, tớ cũng đề 128.
-May quá, haha! Cậu làm xong thì chỉ cho tớ với nhé!
-Được thôi!
30 phút sau, Hương dựa lưng vào bàn sau đọc đáp án, còn Huy thì rướn người về phía trước, vừa lắng nghe vừa nhanh chóng dùng bút chì tô vào phiếu trả lời trắc nghiệm.
-1a, 2c, 3a, 4a, 5d…Xong chưa?
-À xong rồi, cảm ơn bạn Hương dễ thương nhiều nhiều.
-Hì hì không có chi, bạn Huy khách sáo quá!
“Lê Duy Huy ơi là Lê Duy Huy, bài này mà cậu được dù 3 điểm thôi thì tôi cũng xin lấy đầu là banh cho cậu đá! Cậu ngây thơ vừa vừa thôi chứ, ha ha!”
Vậy nên đừng ai dại mà chọc giận con gái!BẠCH TÔN NGUYÊN- THIÊN THẦN VỚI TRÁI TIM ĐEN
Có một lần nọ, Ngọc và Hương cãi nhau gay gắt. Lí do vẫn là vì một thằng con trai.
-Sao có thể như vậy chứ? Cậu đã hứa chủ nhật này đến nhà sách với tớ rồi mà?
-Tớ xin lỗi nhưng hôm đó là trận chung kết rồi. Tớ đâu thể không đi xem!
-Vậy còn tớ thì sao?-Ngọc bực bội.
-Cậu có thể đi một mình mà! Nhưng nếu tớ không đến đó xem thì…
-Nếu không có cậu thì sẽ có cả tá cô ở đó cổ vũ, lo gì chứ!
-Cậu biết đấy những trận vòng loại vì trùng lịch học ở lớp nên tớ đã không thể đi xem rồi, may mắn là trận cuối lại đúng vào ngày chủ nhật.
-Có gì đáng xem đâu chứ, 22 người chạy vòng vòng tranh một quả bóng!
-Tại cậu không biết, đó là cả một nghệ thuật!
-Được rồi tớ nói thẳng nhé, giữa tớ và Hải Ninh cậu chọn ai?
-Ngọc à, cậu là bạn tớ.
-Được rồi, vậy cậu cứ đi đi!
-Ôi cảm ơn cậu!
-Đi luôn đi, đừng trở lại nữa. Cậu đúng là một đứa dại trai!
-Được thôi tớ đi. Tớ sẽ chống mắt lên xem, cậu hãy cứ chờ đi, rồi sẽ có một thằng nào đó thuần phục cậu.
Và không lâu sau, người đó đã đến, người thực sự cho nó biết thế nào là dại trai!
Hôm đó ngày 7 tháng 3, ngày thi Thí nghiệm thực hành cấp tỉnh. Buổi sáng, 7 giờ nó có mặt tại trường Hùng Vương, lúc 7 giờ 30 phút sẽ bắt đầu thi lí thuyết. Nó ngồi bàn 4, xung quanh cũng chẳng có ai quen để nói chuyện, nó đành ngồi vẽ lên giấy nháp chơi.
Giám thị 1vào phát giấy thi, nó nhận lấy rồi chuyển cho người ngồi phía trong. Giám thị 2 vào sau cầm theo đề thi. Tên đó chuyển lại giấy thi ra đầu bàn cho giám thị 2 kí tên, nó để ý thấy tên hắn là Bạch Tôn Nguyên( tên này là của một thằng du côn học chung lớp 9 với mình đó), wow một cái tên rất hay, chữ lại đẹp nữa, gương mặt baby dễ thương, nói chung là ấn tượng của nó về người đó rất tốt (ngược lại hoàn toàn với tên du côn kia:).
Đề thi này không hề làm khó nó, nó đã học và ôn rất kĩ. “Đề gì mà, cứ như đề kiểm tra một tiết vậy!”. Đang ung dung làm bài thì người ngồi cạnh gõ gõ ngón tay lên bàn, nó theo phản xạ quay sang nhìn hắn.
-Đằng ấy chỉ giúp tớ câu “ Kĩ thuật gen” với! Câu này tớ học qua rồi nhưng không nhớ rõ. -Bạch Tôn Nguyên nói nhỏ.
Nó liền nhìn người ta chằm chằm. Một khuôn mặt khôi ngô, làn da trắng trẻo,đặc biệt là đôi mắt trong veo, trông giống hệt trẻ con. Hắn lại gãi đầu vẻ ngượng ngùng, bối rối, vô cùng đáng yêu. Nhìn lại đề, quả thật câu đó hơi khó nuốt, lí thuyết dạng này không dễ nhớ chút nào, với lại bài này các giáo viên thường bỏ qua, chả trách…
-Làm ơn giúp tớ đi!
Gương mặt đó thật là tội nghiệp, nó biết rằng bọn con trai học giỏi đều có lòng kiêu hãnh, người kia thật sự cần giúp đỡ nên mới cầu xin mình như vậy. Nó liền gật đầu đồng ý.
-Cậu chờ chút nhé!
Nó xé tờ giấy nháp ra một mảnh nhỏ, ghi câu trả lời vào đó, sợ chữ mình xấu quá người ta không đọc được, nó cố viết thật nắn nót. Xong xuôi rồi thì gấp tờ giấy lại, ném sang bên cạnh, may mà mấy giám thị không để ý. Hắn nhặt lấy rồi quay sang cười với nó:
-Cảm ơn cậu nhé!
-Hì hì không có chi!
Chợt nhớ ra điều gì, nó vội ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, 8giờ 20 phút rồi, chỉ còn 10 phút thôi, mà nó thì chưa làm câu cuối. Đó là câu khó nhất, một dạng toán về gen bị đột biến, câu này lại gồm 4 ý nhỏ. Tuy không làm khó được bộ óc với IQ 150, nhưng nó cũng cần thời gian suy nghĩ nữa chứ!
Nó rất nhanh làm đến ý cuối cùng, sắp hết giờ rồi, nó cố viết thật nhanh, mà mỗi lần viết nhanh là chữ nó rất xấu. Thầy giám thị kêu nó nộp bài, nó viết vội quá, chả biết có ghi đúng đáp số không nữa! Haizz!
Chiều, nó thi lượt 2, Bạch Tôn Nguyên cũng thi chung với nó. Hắn nhìn nó rồi cười thân thiện:
-Chào Ngọc, lại gặp cậu rồi!
-Chào, cậu biết tên tôi sao?
-Phải biết chứ! Hồi sáng thật sự cảm ơn cậu lắm!
-Chuyện nhỏ ấy mà.
Không hiểu sao chỉ vài câu trò chuyện cùng hắn mà tâm trạng nó đã khá hơn rất nhiều. 3 giờ chiều bắt đầu thi. Các thí sinh chọn bài thi thông qua việc bốc thăm nên có thành công hay không thì may mắn cũng chiếm một phần. Kết quả bốc thăm là nó mổ ếch còn hắn thì mổ cá.
( TT )
Nó đứng ở bàn đầu, quay mặt xuống dưới phòng, còn hắn thì ở bàn cuối, quay mặt lên. Trên đời này quả thực có những sự sắp đặt hay ho mang tên “duyên phận”.
Nó làm rất tốt, từ chọc tủy đến cố định ếch trên khay mổ, rồi cắt, lột da, rạch bụng, phành bụng ra để quan sát các nội quan( dã man quá!). Thỉnh thoảng nó ngẩng đầu lên thì lại thấy hắn đang rất chăm chú, thao tác nhanh nhẹn, gọn gàng.
Mổ xong, nó sắp xếp dụng cụ gọn gàng rồi gọi thầy giám thị đến. Ông ấy hỏi vài câu về: cấu tạo ngoài của ếch để chúng thích nghi với đời sống vừa trên cạn vừa dưới nước, đặc điểm da ếch, chức năng tim, hoạt động hô hấp, tập tính kiếm mồi,…nó đều trả lời tốt. Xong xuôi, nó viết bản tường trình, vẽ hình, chú thích đâu ra đấy rồi đem nộp.
Nó liếc nhanh xuống phía dưới, hắn cũng đã mổ xong. Nó trở lại bàn thu dọn mẫu vật, dụng cụ rồi bê khay mổ đi xuống góc phòng nơi có bồn rửa để làm vệ sinh. Hắn nhiệt tình hỏi thăm nó:
-Cậu mổ xong rồi à, làm tốt chứ?
-Cũng được thôi, còn cậu?
-Tớ mổ xong rồi nhưng mà…lạ nhỉ tớ không thấy gan của con cá này.
-Vậy ư? Để tôi xem thử -Nó nhìn quanh, thấy hai giám thị đang ra câu hỏi cho các thí sinh khác liền ghé lại xem.
-Đây, nó ở đây nè, cạnh tim cá, cái màu sẫm sẫm ấy, cậu thấy không?
-Ôi vậy mà tớ cứ tìm mãi. Cảm ơn cậu nhé!
-Không có chi.
Nói rồi nó vội đi rửa khay và dụng cụ mổ. Thầy giám thị bước đến bàn hắn, quan sát một lượt, gật đầu vẻ hài lòng.
-Em chỉ cho tôi xem tim của con cá này.
-Dạ, nó ở đây ạ!-Vừa nói hắn vừa chỉ vào -Tim cá có hai ngăn tạo một vòng tuần hoàn, có chức năng co bóp đẩy máu mang oxi và chất dinh dưỡng đi nuôi cơ thể ạ!
-Tại sao cá lại có vòng tuần hoàn đơn trong khi các động vật có xương sống khác lại có vòng tuần hoàn kép?
-Dạ là do cá sống trong môi trường nước, khi bơi thì cơ thể được nước nâng đỡ. Cá là động vật biến nhiệt và nước thì lại có nhiệt độ ổn định nên cá không cần tốn nhiều năng lượng để điều chỉnh nhiệt độ. Vậy nên nhu cầu ôxi của cá không cao, với vòng tuần hoàn đơn cũng có thể giúp chúng thích nghi với môi trường sống.
- Rất tốt! Thế gan của nó đâu?
-Ở đây, cạnh tim ạ!
Rồi thầy chỉ vào một bộ phận khác, hỏi:
-Đây là gì?
-Dạ là bóng hơi giúp cho cá có thể chìm nổi dễ dàng.
-Vậy phổi của nó đâu?
-Dạ cá không có phổi ạ! (Ông thầy này đểu quá!)
-Vậy làm sao mà nó thở được?
-Dạ cá có các lá mang với hệ mao mạch dày đặc giúp cá trao đổi khí.
-Được rồi, em lên lấy giấy viết tường trình đi!
-Dạ em cảm ơn thầy.
Đúng, hắn trả lời rất tốt, rõ ràng, trôi chảy, lại rất lễ phép. “Nhìn mặt hắn hơi ngố nhưng không ngờ lại thông minh thế, rất có triển vọng, rất có tương lai!”
Một tuần sau là có kết quả thi. Phần lí thuyết nó chỉ-được-có 9,5 điểm, còn phần thực hành lẫn bản tường trình được tròn 30 điểm, tổng cộng là 39,5. “Thôi kệ, vậy cũng tạm được rồi!”
Nhưng mà, đến lúc xếp giải, nó mới nhận ra một điều…
1.Bạch Tôn Nguyên _ THCS Hoàng Văn Thụ _40 điểm _Giải Nhất
2.Nguyễn Mai Ngọc _ THCS Nguyễn Hào Sự _39,5 điểm _Giải Nhất
…
“Gì chứ? Có nhầm lẫn gì không vậy, sao…sao có thể như vậy được. Không thể nào, không thể. Hắn được 40 điểm, có nghĩa là lí thuyết được 10 điểm, hắn giải được bài cuối sao? Còn những câu khác, câu về “Kĩ thuật gen” là…là mình đã chỉ cho hắn, mình đã cho đối thủ 2 điểm sao? Trời ơi sao mình lại ngu thế? Không, không chỉ có vậy, mình còn chỉ hắn phần thực hành nữa! Ngọc ơi mày đi chết đi!”
Đến lúc đó nó mới biết, giúp đỡ kẻ thù chính là tự sát, người không vì mình thì trời tru đất diệt! “Cái tên có bộ mặt ngây thơ đó giả vờ tội nghiệp, đáng thương rồi dụ dỗ mình, mình mắc bẫy của hắn rồi!”
( TT )
Trong khi đó, đi đâu nó cũng nghe bàn tán về Bạch Tôn Nguyên, nhất là tụi con gái lớp nó, có muốn không nghe cũng không được.
-Cậu biết Bạch Tôn Nguyên không? Thủ khoa thực hành Sinh đó!
-Sao tớ lại không biết chứ! Lúc thi học sinh giỏi cậu ấy cũng thi Văn mà, giải Nhì cấp tỉnh đó!
“Hứ, con trai mà thi Văn, đúng là biến thái!”
-Sao cái gì cậu ấy cũng giỏi thế nhỉ!
-Còn phải nói sao, người ta là thần đồng đấy! Năm lớp 1 đã giải được toán lớp 7 đó!
-Tớ còn nghe nói năm lớp 7 cậu ấy đã thi IOE lớp 9, được giải Ba.
-Thi thực hành lần này là phong độ tốt nhất, cậu ấy đạt điểm tuyệt đối đấy!
Nghe mấy lời đó, nó muốn điên luôn. Quá bức xúc, nó nói:
-Các cậu chả biết gì cả, cậu ta mà giỏi gì chứ? Giỏi giả nai thì có! Thủ khoa mà đến “Kĩ thuật gen” là gì cũng không biết, gan cá ở cạnh tim mà cũng không nhìn ra!
-Ngọc à, cậu đang ghen tị với người ta đấy ư?
-Tớ thèm vào!
Nó giận dữ chạy ra ngoài, đến căn-tin mua một hũ kem bự rồi lên chỗ hàng ghế đá ngồi nhấm nháp. Vị kem mát lạnh khiến nó thấy dễ chịu hơn.
Hương thấy nó ra đó liền đi theo an ủi, chuyện kia là một cú sốc quá lớn với nó.
-Thôi đừng buồn nữa, cậu mới là người có năng lực thực sự, tớ biết mà!
-Hì hì tớ không sao đâu, tớ là một cô gái mạnh mẽ mà! Mọi chuyện đã qua rồi!
Cạnh đó, từ loa phát thanh của trường vang lên giọng nói ngọt ngào của chị phát thanh viên. Hai tuần một lần, chương trình phát thanh Măng non do Sở giáo dục đảm nhiệm lại được phát sóng ở các trường.
“… Vừa qua, tỉnh ta tổ chức thành công đợt thi Thí nghiệm thực hành cấp tỉnh ở ba môn: Vật lí, Hóa học, Sinh học. Đặc biệt là ở môn Sinh đã có một em đạt điểm tối đa là 40 điểm. Vâng, gương mặt xuất sắc này chính là Bạch Tôn Nguyên, học sinh lớp 9A trường THCS Hoàng Văn Thụ.
-Chào em, cảm ơn em đã tham gia buổi phỏng vấn này.
-Dạ em chào chị ạ!
-Wow, một cậu bé vô cùng dễ thương và lễ phép…”
Nó thấy máu trong người mình sôi lên, hai bàn tay nắm chặt vào nhau.
“ -Vừa qua em đã giành giải Nhất trong cuộc thi Thí nghiệm thực hành môn Sinh, cảm xúc của em thế nào?
-Em rất vui và tự hào, với em thì đó là một vinh dự rất lớn.”
- Tôi thấy nhục nhã thay cho cậu đấy!- Nó tức tối, nghiến răng nghiến lợi, trông đến là khó coi.
-Cậu bình tĩnh đi, thôi tụi mình về lớp nhé!
-Không vội, mình muốn xem tên đó cao tay đến mức nào!
“-Theo chị được biết thì cuộc thi này gồm bài thi lí thuyết và bản tường trình đều là hệ số 1, bài thi thực hành thì là hệ số 2, để đạt điểm tối đa thật không dễ. Vậy em có kinh nghiệm hay bí quyết gì muốn chia sẻ với các bạn khác không?
-Cũng không có gì đặc biệt đâu ạ! Với phần lí thuyết cần học bài thật kĩ, cố gắng làm bài tập và đọc nhiều sách. Khi đã nắm vững kiến thức thì làm bản tường trình cũng không khó ạ. Còn phần thực hành thì phải thường xuyên luyện tập để nâng cao kĩ năng. Nhưng theo em điều quan trọng nhất chính là tình yêu và sự đam mê với bộ môn này ạ!
-Chị biết, em đã rất cố gắng và nỗ lực trong thời gian qua, đây chính là thành quả xứng đáng dành cho em.Vậy em có muốn chia sẻ niềm vui này với ai không?
-Dạ, có được thành tích này, em rất biết ơn các thầy cô trường của THCS Hoàng Văn Thụ đã hướng dẫn, chỉ bảo tận tình cho em. Em cũng muốn gửi lời cảm ơn đến nhà trường và bạn bè đã tạo điều kiện tốt nhất để em ôn tập chuẩn bị cho kì thi này. Em cũng rất muốn chia sẻ niềm vui này cho một người đã giúp đỡ em rất nhiều.”
-Hừ, có thế chứ! Cậu ta cũng không đến nỗi tệ bạc!- Nghe những lời này khiến Ngọc thấy khá hơn một chút.
“-Ồ, là ai vậy?
-Là mẹ của em ạ. Mỗi lần em thức khuya học bài thì bà ấy sẽ thức cùng em, làm cho em vài món điểm tâm. Mẹ là sức mạnh tinh thần đã giúp cho em vượt qua nhiều khó khăn, thất bại.
…”
Nó tức đến nghẹn lời, nói lắp ba lắp bắp:
-Hắn ta…hắn ta là đồ khốn nạn! Bạch… Bạch Tôn Nguyên cái con khỉ khô! Bạch cốt tinh thì có! Hu hu! Hương ơi, tớ…tớ muốn phạm pháp!
-Thôi cho qua chuyện này đi, nghĩ nhiều chi cho mệt! Đừng buồn nữa!
-Nhưng mà tớ ức lắm! Vị trí thủ khoa là của tớ, người được phỏng vấn lẽ ra phải là tớ. Hắn ta cướp của tớ một cách trắng trợn! Vậy mà vừa rồi tớ còn nghĩ…
-Cậu nghĩ người ta sẽ ở trên đài mà cảm ơn cậu sao? Ngọc ơi, cậu ngây thơ quá!
-Đúng, tớ rất ngu huhu!
-Cậu cứ nói người khác cho lắm vào, giờ thì cậu biết thế nào là dại trai rồi chứ?
Haizz, biết làm sao được, vì con trai mà mềm lòng là bản tính của con gái rồi.Không ai là ngoại lệ đâu!
Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng ta sẽ gặp lại Bạch cốt tinh huyền thoại vào những chương sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.