Chương 53
Tiểu Kết Kết
03/09/2016
Nó nhìn Hải Ninh chằm chằm, giọng nói đầy tức giận:
-Anh ấy bị như vậy chẳng phải do cậu gây ra hay sao?
-Là anh ta tự chuốc lấy!
Thật là khiến người ta tức chết mà!
-Này, cậu ăn nói ngang ngược như thế mà nghe được à?
-Tôi không rảnh để đôi co với cậu, ra ngoài đi!
-Sao tôi phải đi chứ, tôi còn chưa nói…
Nó còn chưa kịp nói hết thì cậu ta thản nhiên cởi áo ra, nó vội quay đi.
-Cậu…cậu làm cái quái gì vậy?
-Trước khi vào đây thì cậu cũng phải biết đây là phòng gì chứ?
Đương nhiên nó biết, liền ngoan ngoãn ra ngoài đợi. Chưa đầy một phút sau, Hải Ninh xách ba lô đi ra. Nó níu lấy tay cậu ta, kéo lại.
-Khoan đã, chúng ta còn chưa nói xong mà!
-Nếu cậu muốn độc thoại thì tùy!
Cậu ta hất tay nó ra, tiếp tục bước về phía trước. Nó đang định đuổi theo thì Hải Châu xuất hiện, cô ấy nhìn qua nó rồi cầm chai nước đưa cho Hải Ninh, ngây thơ hỏi:
-Ai vậy anh?
-Không quen! Mình đi thôi!
-Vâng!
Một lần nữa nó lại đứng chôn chân nhìn theo họ. Từng bước, từng bước của họ như đạp lên con tim nó. Nó thấy khó thở quá, liền đưa tay ôm ngực. Trong hơi thở nặng nề, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. “Hải Ninh, là tôi đã nhìn nhầm cậu rồi!”
…
Chấn thương của Trọng Tuyên cũng không nặng lắm, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, vậy là không ảnh hưởng đến kế hoạch tham gia buổi tuyên truyền tới.Trong thời gian này, nó thường xuyên sang phòng anh giúp anh vài việc vặt. Mỗi lần nhìn sư huynh phải đi cà nhắc, nó lại thêm hận kẻ khốn nạn đó. Mà cũng tốt thôi, nếu hắn không còn muốn làm bạn với nó nữa thì nó cũng chẳng việc gì phải níu kéo.
Hôm sau, vừa tới lớp, Xuân Trúc đã kéo nó ra khuôn viên trường. Nó cũng không ngạc nhiên lắm, ngồi xuống chiếc ghế đá, nó chờ đợi sự giải thích của cô ấy.
-Ngọc, cậu cũng quen Hải Ninh đúng không?
-Ừ, chỉ là…bạn cùng trường hồi cấp 2 thôi!
Xuân Trúc nhìn nó một hồi rồi cô mới ngập ngừng nói:
-Hôm qua, tớ định đi gặp Hải Ninh thì thấy… cậu với cậu ấy đang to tiếng với nhau. Thật ra thì… Hải Ninh vốn là người điềm đạm, trước giờ cậu ấy chỉ nổi nóng với người mà mình quan tâm, vậy nên…
-Ý cậu là cậu ta quan tâm tớ nên mới nổi nóng với tớ?
-Không phải vậy đâu! Ý tớ là Hải Ninh sẽ không hành động tùy tiện, giữa hai người nhất định là có hiểu lầm gì đó.
-Vậy còn việc cậu ta phạm lỗi với sư huynh rồi đánh nhau với Hải Minh thì sao? Rõ ràng là cậu ta cố tình làm vậy, không đúng sao?
Nó cảm thấy rất khó chịu, bất kể Hải Ninh làm ra việc gì thì mọi người đều bênh vực cậu ta, còn nó thì luôn là người làm sai, tại sao lại bất công như vậy chứ?
-Ngọc à, có lẽ cậu không biết, Hải Ninh và Hải Minh, họ…là hai anh em.
-Sao…sao có thể như vậy chứ? Chuyện này là sao, cậu nói rõ ra đi!
Làm sao mà tin được chứ? Tuy nhìn mặt thì cũng có chút giống nhau nhưng mà một người học ở Nguyễn Thái Bình, một người học ở Lương Văn Chánh, một người họ Nguyễn, một người họ Đặng, một người lạnh lùng ít nói, một người đào hoa nhăng nhít,… Nếu nói Xuân Trúc với sư huynh là anh em thì còn dễ tin hơn!?
-Bởi vì họ là anh em sinh đôi!
Trong phút chốc, nó trở nên rất hứng thú với đề tài này, phán ngay một câu:
-Chắc chắn là sinh đôi khác trứng!
Xuân Trúc liếc nhìn nó rồi lại nói tiếp:
-Sau khi bố mẹ li hôn, Hải Ninh sống với mẹ và đổi sang họ Nguyễn, còn Hải Minh sống với bố. Hai bên cũng sống chung trong một thành phố, thỉnh thoảng lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
-Ra là vậy!
-Trong khoảng thời gian đó, Hải Ninh sống trong cô đơn, thiếu thốn tình cảm gia đình. Có lẽ do vậy nên tính cách cậu ấy không được hòa đồng, tuy hơi ít nói và khó gần nhưng cậu ấy là người tốt!
Nó gật gù, xem ra cuộc sống của cậu ta cũng không dễ dàng như nó nghĩ, phải chăng vì vậy mà cậu ta hút thuốc? Nhưng khoan đã, những chuyện này đâu liên quan gì đến việc cậu ta trở mặt với nó?
Vậy là tan tành rồi! Xuân Trúc vốn muốn giúp hai người họ làm hòa với nhau, nào ngờ…Thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên vậy!
-Anh ấy bị như vậy chẳng phải do cậu gây ra hay sao?
-Là anh ta tự chuốc lấy!
Thật là khiến người ta tức chết mà!
-Này, cậu ăn nói ngang ngược như thế mà nghe được à?
-Tôi không rảnh để đôi co với cậu, ra ngoài đi!
-Sao tôi phải đi chứ, tôi còn chưa nói…
Nó còn chưa kịp nói hết thì cậu ta thản nhiên cởi áo ra, nó vội quay đi.
-Cậu…cậu làm cái quái gì vậy?
-Trước khi vào đây thì cậu cũng phải biết đây là phòng gì chứ?
Đương nhiên nó biết, liền ngoan ngoãn ra ngoài đợi. Chưa đầy một phút sau, Hải Ninh xách ba lô đi ra. Nó níu lấy tay cậu ta, kéo lại.
-Khoan đã, chúng ta còn chưa nói xong mà!
-Nếu cậu muốn độc thoại thì tùy!
Cậu ta hất tay nó ra, tiếp tục bước về phía trước. Nó đang định đuổi theo thì Hải Châu xuất hiện, cô ấy nhìn qua nó rồi cầm chai nước đưa cho Hải Ninh, ngây thơ hỏi:
-Ai vậy anh?
-Không quen! Mình đi thôi!
-Vâng!
Một lần nữa nó lại đứng chôn chân nhìn theo họ. Từng bước, từng bước của họ như đạp lên con tim nó. Nó thấy khó thở quá, liền đưa tay ôm ngực. Trong hơi thở nặng nề, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. “Hải Ninh, là tôi đã nhìn nhầm cậu rồi!”
…
Chấn thương của Trọng Tuyên cũng không nặng lắm, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, vậy là không ảnh hưởng đến kế hoạch tham gia buổi tuyên truyền tới.Trong thời gian này, nó thường xuyên sang phòng anh giúp anh vài việc vặt. Mỗi lần nhìn sư huynh phải đi cà nhắc, nó lại thêm hận kẻ khốn nạn đó. Mà cũng tốt thôi, nếu hắn không còn muốn làm bạn với nó nữa thì nó cũng chẳng việc gì phải níu kéo.
Hôm sau, vừa tới lớp, Xuân Trúc đã kéo nó ra khuôn viên trường. Nó cũng không ngạc nhiên lắm, ngồi xuống chiếc ghế đá, nó chờ đợi sự giải thích của cô ấy.
-Ngọc, cậu cũng quen Hải Ninh đúng không?
-Ừ, chỉ là…bạn cùng trường hồi cấp 2 thôi!
Xuân Trúc nhìn nó một hồi rồi cô mới ngập ngừng nói:
-Hôm qua, tớ định đi gặp Hải Ninh thì thấy… cậu với cậu ấy đang to tiếng với nhau. Thật ra thì… Hải Ninh vốn là người điềm đạm, trước giờ cậu ấy chỉ nổi nóng với người mà mình quan tâm, vậy nên…
-Ý cậu là cậu ta quan tâm tớ nên mới nổi nóng với tớ?
-Không phải vậy đâu! Ý tớ là Hải Ninh sẽ không hành động tùy tiện, giữa hai người nhất định là có hiểu lầm gì đó.
-Vậy còn việc cậu ta phạm lỗi với sư huynh rồi đánh nhau với Hải Minh thì sao? Rõ ràng là cậu ta cố tình làm vậy, không đúng sao?
Nó cảm thấy rất khó chịu, bất kể Hải Ninh làm ra việc gì thì mọi người đều bênh vực cậu ta, còn nó thì luôn là người làm sai, tại sao lại bất công như vậy chứ?
-Ngọc à, có lẽ cậu không biết, Hải Ninh và Hải Minh, họ…là hai anh em.
-Sao…sao có thể như vậy chứ? Chuyện này là sao, cậu nói rõ ra đi!
Làm sao mà tin được chứ? Tuy nhìn mặt thì cũng có chút giống nhau nhưng mà một người học ở Nguyễn Thái Bình, một người học ở Lương Văn Chánh, một người họ Nguyễn, một người họ Đặng, một người lạnh lùng ít nói, một người đào hoa nhăng nhít,… Nếu nói Xuân Trúc với sư huynh là anh em thì còn dễ tin hơn!?
-Bởi vì họ là anh em sinh đôi!
Trong phút chốc, nó trở nên rất hứng thú với đề tài này, phán ngay một câu:
-Chắc chắn là sinh đôi khác trứng!
Xuân Trúc liếc nhìn nó rồi lại nói tiếp:
-Sau khi bố mẹ li hôn, Hải Ninh sống với mẹ và đổi sang họ Nguyễn, còn Hải Minh sống với bố. Hai bên cũng sống chung trong một thành phố, thỉnh thoảng lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
-Ra là vậy!
-Trong khoảng thời gian đó, Hải Ninh sống trong cô đơn, thiếu thốn tình cảm gia đình. Có lẽ do vậy nên tính cách cậu ấy không được hòa đồng, tuy hơi ít nói và khó gần nhưng cậu ấy là người tốt!
Nó gật gù, xem ra cuộc sống của cậu ta cũng không dễ dàng như nó nghĩ, phải chăng vì vậy mà cậu ta hút thuốc? Nhưng khoan đã, những chuyện này đâu liên quan gì đến việc cậu ta trở mặt với nó?
Vậy là tan tành rồi! Xuân Trúc vốn muốn giúp hai người họ làm hòa với nhau, nào ngờ…Thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.