Chương 5
Minh Nguyệt Đang
18/11/2016
Đêm khuya.
Nhã Bửu mơ thấy một giấc mộng đẹp, trong mơ Bùi Giai luôn cười với cô, ánh mắt anh điềm đạm, còn cúi đầu hôn môi cô, trong mơ anh luôn dịu dàng gọi tên cô, Nhã Bửu, Nhã Bửu. . . . . .
Khi Đường Nhã Bửu từ trong mơ tỉnh lại, cả người cô chảy đầy mồ hôi, lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, đây là giấc mơ đẹp nhất, cô lau mồ hôi trên trán, ngẫm nghĩ mình cũng nên tìm một người đàn ông, theo sinh lý học giảng dạy, cũng đã đến lúc rồi.
Nhưng trước khi tìm một người bạn trai, Nhã Bửu quyết định đi đến Luân Đôn nghỉ ngơi vài ngày, vừa khéo trong khoảng thời gian này đoàn múa của cô không có luyện tập gì. Hơn nữa từ sau khi Mỹ Bảo trở về, Nhã Bửu cảm thấy tin tức về Bùi Giai xuất hiện nhiều hơn trong đời sống của cô, đối với Nhã Bửu mà nói, đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cô muốn đi thật xa để được giải phóng tâm tình.
“Lại muốn đi ngắm nó?” Mỹ Bảo nghe Nhã Bửu nói muốn đi Luân Đôn, không khỏi trêu ghẹo: “Hàng năm em đều đi đến đó, không thấy chán sao?”
“Không ạ.” Nhã Bửu khẳng định.
“Luôn luôn ẩn đằng sau lớp kính, có gì đáng giá để em si mê?” Mỹ Bảo không thể lý nào giải nổi loại hình nghệ thuật mà Nhã Bửu đang theo đuổi.
Nhã Bửu nghĩ nghĩ: “Em thích cái cách mà nó luôn luôn ẩn núp đằng sau lớp kính.”
***
Nhã Bửu đi vào bảo tàng V&A ở Kensington, London. Cô yên lặng đứng nhìn bình sứ cổ màu xanh lam, dùng ánh mắt si ngốc vuốt ve nhè nhẹ chiếc bình.
“Rất đẹp đúng không?” Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn.
Người Trung Quốc. Dáng người rất cao, anh ta đeo kính, nhìn rất học thức, gương mặt cũng khá đẹp.
“Đúng vậy.” Tầm mắt Nhã Bửu nhìn sang chiếc bình sứ: “Tôi thích màu sắc của nó, rất đẹp.”
“Màu sắc trong suốt, không gì có thể so sánh được.” Người đàn ông nói tiếp: “Em có nghĩ rằng nó là đồ nhân tạo không?”
“Tôi không biết.” Cô thích chiếc bình sứ này, cũng không nhất định phải đi tìm hiểu lai lịch và bối cảnh của nó, nếu đặt nó ở trên cửa sổ nhà cô, mỗi mùa cắm một loại hoa lên đó, phong cảnh hữu tình.
Trong phòng ngủ của cô không thiếu những món đồ quý giá, một chiếc ghế dựa đời nhà Minh đặt ở ban công, một hộp trang sức khảm gỗ trên tủ đầu giường, còn có một bình sứ đắt giá dùng để cắm hoa. Mỗi lần dì Trương dọn dẹp phòng ngủ của Nhã Bửu, đều không quên nhắc nhở mình phải cẩn thận.
Người đàn ông im lặng, lại im lặng: “Muốn sờ vào không?”
Mắt Nhã Bửu sáng bừng, vô cùng hứng thú, quay đầu nhìn anh ta: “Có thể sao?”
“Tôi có bạn làm việc ở đây, buổi chiều tan tầm em đến cửa sau bảo tàng, tôi đưa em vào.”
Đối với lời mời của người đàn ông xa lạ, trong lòng Nhã Bửu nhất thời cảnh giác.
Người đàn ông nhìn thấy cô ngại ngùng thì lấy ra một tấm danh thiếp đưa qua. Trên danh thiếp ghi, phó giáo sư khoa khảo cổ, Mã Hoài Viễn.
Đại học A là một trường khảo cổ nổi tiếng thế giới, Nhã Bửu quan sát người này, cảm thấy dung mạo và gương mặt có thể tin: “Được.”
Sau khi lịch sự tạm biệt Mã Hoài Viễn, Nhã Bửu cầm điện thoại nhắn tin: “Chú Vương, phiền chú tra giúp cháu một người, Phó giáo sư khoa khảo cổ, Mã Hoài Viễn.”
Chú Vương là cố vấn an ninh của nhà họ Đường cho nên cô rất yên tâm giao phó, nếu thân phận của Mã Hoài Viễn là thật, Nhã Bửu cũng xem như là nhân duyên gặp gỡ.
Không đến nửa giờ, Vương Bình Lâm đã gửi tư liệu qua điện thoại cho Nhã Bửu, cô nhìn ảnh chụp và tư liệu về anh ta, cha mẹ đều là giáo sư đại học A, xem như là dòng dõi, bản nhân anh ta cũng không có tiền án gì, Nhã Bửu ngẫm nghĩ, bà Đường mà nhìn thấy anh ta ắt hẳn có thể chấp nhận.
Sáu giờ chiều, Nhã Bửu đúng hẹn xuất hiện tại cửa sau viện bảo tàng, Mã Hoài Viễn chào đón cô, bạn của anh ta vừa nhìn thấy Nhã Bửu thì cười nói: “Khó trách Martin năn nỉ nhờ vả tôi.”
Gương mặt của Mã Hoài Viễn hơi hơi phiếm hồng: “Aron.”
“Người đẹp, rất hân hạnh được phục vụ em, gọi tôi Aron.” Aron cúi đầu cầm tay Nhã Bửu, nhẹ nhàng hôn giao tiếp.
“Gọi tôi là Alleria.” Nhã Bửu nói.
“Thằng nhóc này.” Mã Hoài Viễn huýt lấy bả vai Aron.
“Cậu ghen tị sao.” Aron nháy mắt trái về phía Nhã Bửu.
Mặt cô cũng ửng đỏ rồi.
Nhã Bửu đeo găng tay chạm vào bình sứ cổ màu xanh lam, lại nhìn màu sắc tự nhiên của nó, trong lòng trầm trồ…
Cô và Mã Hoài Viễn đi ra viện bảo tàng.
“Cùng nhau ăn cơm được chứ?” Mã Hoài Viễn giữ những lời này trong lòng đã lâu, đây không phải là lần đầu tiên anh ta theo đuổi con gái, nhưng là lần đầu tiên anh ta khẩn trương.
Mã Hoài Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt Nhã Bửu, không nghĩ lý trí kiêu ngạo xưa nay của mình lại có thể nan giải vì chuyện này. Đối với một nhà khảo cổ học mà nói, bàn tay có thể so ngang với thần thái ổn định của bác sĩ giải phẫu, tay anh lúc này khẽ run.
“Nếu còn có lần sau, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Nhã Bửu vẫy tay gọi taxi, quay đầu mỉm cười nói với Mã Hoài Viễn, sau đó cô mở cửa xe.
Mã Hoài Viễn bị nụ cười kia mê hoặc, việc mở cửa xe thay cho Nhã Bửu anh ta cũng quên mất. Trong đầu anh ta chỉ hiện lên một câu thơ cổ, “Quay đầu mỉm cười cả trăm vẻ đẹp”. Mã Hoài Viễn cảm thấy câu thơ này vượt qua ngàn năm, vì chỉ chờ đợi nụ cười của Nhã Bửu.
Sau khi taxi chạy qua người Mã Hoài Viễn, Nhã Bửu mới quay đầu nhìn anh ta, người đàn ông đang đứng yên, người này đã đứng đó trầm tư quá lâu rồi.
Nhã Bửu thấy Mã Hoài Viễn ảo não vỗ đầu một cái, cô nghĩ thầm: “Tên ngốc.”
Đường Nhã Bửu trở về thành phố H, bà Đường liền ra lệnh: “Mẹ đã thay con hẹn với Ellen làm tóc vào mười giờ sáng mai, hai giờ chiều phải có mặt ở spa để Silas làm đẹp.”
Đường Nhã Bửu định hỏi vì sao, khẳng định là lại có nhà ai muốn tới làm khách, hơn nữa vị này 90% là có con trai. Bà Đường luôn luôn áy náy vì không thể hạ sinh cho ông Đường một đứa con trai, vì vậy cuộc gặp gỡ này có lẽ giúp nhà họ Đường tìm được con rể.
Đường Mỹ Bảo cũng lười ứng phó với tâm lý của bà Đường, còn Đường Nhã Bửu cũng chỉ có thể hy sinh bản thân, bằng không bà Đường khẳng định sẽ khóc.
Sáu giờ tối, Dư Thái Thái cùng con trai là Dư Diệu Trung đúng giờ xuất hiện.
Nhã Bửu mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lá cây, lộ ra đôi chân thon dài, Arthur đứng cạnh cũng thấy hứng thú.
Mỹ Bảo không phải là không ghen tị: “Đến cùng là hai mươi mấy năm tập múa ba lê, đôi chân này cũng đáng với giá bảo hiểm 40 triệu.”
Nhã Bửu có chút khó chịu kéo kéo váy, cô xưa nay chỉ có thói quen mặc váy dài tới đầu gối hoặc che hết chân, chiếc váy khêu gợi như vậy chỉ có trong tủ quần áo của Mỹ Bảo.
Nhưng mà không thể không nói, Nhã Bửu có một làn da trắng hồng, mặc bộ đồ này càng tôn thêm dáng, cho dù cô không trang điểm cũng không thể tìm ra khuyết điểm.
Dư Diệu Trung sau khi nhìn thấy hai chị em nhà họ Đường thì mặt mày rạng rỡ.
Chỉ là bữa cơm này khiến Nhã Bửu cảm thấy kỳ quái, còn thái độ của Dư Diệu Trung có phần xa cách. Mãi cho đến khi ăn xong, lúc uống trà cô mới hoảng hốt, Dư Diệu Trung thoạt nhìn tựa như phiên bản lỗi của Bùi Giai.
Nhà họ Dư cũng được xem là gia đình giàu có, cho nên mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Dư Diệu Trung luôn là ngạo mạn hơn người, đại khái là kiểu người thường được phụ nữ bao quanh, lúc gặp mặt hai chị em này, anh ta cũng có chút tự mãn.
Bùi Giai cũng là loại người được phụ nữ bao quanh, có điều anh ta sẽ lắng nghe khi bạn nói chuyện, nếu bạn muốn uống nước anh ta vẫn sẽ ga lăng lấy nước cho bạn, một người đàn ông giàu có nhưng biết hạ mình tùy lúc, bạn sẽ không thể bực bội với anh ta, chỉ là nếu bạn yêu anh ta, người tổn thương có thể là bạn.
So về khí thế, Dư Diệu Trung càng thua xa Bùi Giai. Bùi Giai không có những cử chỉ giơ tay nhấc chân, cũng không có thái độ ngạo mạn. Chỉ có nghé con mới đẻ nên mới xem thường người khác.
Cả hai đều là loại đàn ông mà phụ nữ khao khát, chẳng qua là Dư Diệu Trung giống như một hang động có thể khám phá, còn Bùi Giai lại là đỉnh Tuyết Phong không thể tìm ra.
Nhã Bửu tao nhã uống trà, trên mặt nhàn nhạt tươi cười, cô lẳng lặng quan sát Mỹ Bảo và Dư Diệu Trung nói chuyện. Dư Thái Thái liên tục khích lệ Nhã Bửu, nói bà luôn khát vọng có một đứa con dâu như cô.
Bà Đường nâng chung trà lên tươi cười, đối với điểm này bà luôn tự tin, con gái bà tuyệt đối là ứng cử viên sáng giá. Dáng vẻ, gia thế, tính cách, mọi thứ đều tốt.
Có điều sau đó trên mặt Đường phu nhân và Dư phu nhân bắt đầu khó coi.
Dư Diệu Trung như là bị Mỹ Bảo mê hoặc, tuy rằng anh ta cũng rung động đối với nét đẹp của Nhã Bửu, nhưng mà anh ta lại chú ý tới gương mặt rạng ngời của Mỹ Bảo hơn.
Dư Thái Thái có chút xấu hổ, lần này bà mang theo Dư Diệu Trung đến nhà họ Đường gia là ước tính định sẵn, cũng tự đáy lòng kỳ vọng Nhã Bửu có thể khiến cho đứa con trai đào hoa của bà hồi tâm. Nhưng ở đời không lường trước được điều gì, hai vị phu nhân cũng không dự đoán được, Dư Diệu Trung lại dám ở trước mặt Arthur tán tỉnh Mỹ Bảo.
Nhã Bửu cũng chưa từng oán trách, cô và Đường Mỹ Bảo nếu có đứng chung, Mỹ Bảo vẫn luôn nổi bật nhất.
Đường Mỹ Bảo từ nhỏ đã là một thiên chi kiều nữ thông minh hào phóng, so với một Nhã Bửu thích ở một bên im lặng, Mỹ Bảo luôn hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn, là một hòn ngọc sáng giá nhất của gia tộc.
Sau khi tốt nghiệp trung học trong nước, Mỹ Bảo đã được liên đoàn Ivy League ưu ái, cô không cần dựa vào thế lực của gia đình cũng dành được học bổng ở trường đại học hàng đầu ở Mỹ. Sau khi về nước nhận được lời mời chủ trì, không có nền tảng vững chắc, cư nhiên ngồi vào vị trí nữ chủ.
Nếu không phải là theo đuổi Bùi Giai không được, Mỹ Bảo chắc cũng chưa kịp tỉnh ngộ, chỉ sợ nhân sinh của cô cho tới bây giờ chưa biết mùi đời thất bại.
Nhã Bửu không ngờ Bùi Giai lại có thể cự tuyệt Mỹ Bảo. Kỳ thực cô cũng giống như mọi người, muốn biết cuối cùng ai có thể nắm được trái tim của anh ta.
“Nhã Bửu, Nhã Bửu.”
“Sao vậy?” Mỹ Bảo kêu hai tiếng, Nhã Bửu đang thất thần bỗng chốc giật mình.
“Jacob mời chúng ta đi đến quán bar, có đi hay không?” Jacob là tên tiếng Anh của Dư Diệu Trung, từ nước ngoài trở về, Mỹ Bảo luôn thích xưng hô tên tiếng Anh với đối phương.
Nhã Bửu vừa muốn cự tuyệt đã bị Mỹ Bảo kéo đi.
“Bóng đêm” là một quán bar vô cùng lớn, các ca sĩ nổi tiếng đều xuất thân tại đây.
Bốn người đi vào thì tình cờ gặp phải người quen.
“A, Bùi đại thiếu gia cũng ở đây sao?” Mỹ Bảo nhíu mày.
Bùi Giai đang ngồi, còn có Diệp Thịnh và một đám người, bên cạnh Bùi Giai là nữ diễn viên vừa mới nổi, Triệu Đồng.
Nhã Bửu mơ thấy một giấc mộng đẹp, trong mơ Bùi Giai luôn cười với cô, ánh mắt anh điềm đạm, còn cúi đầu hôn môi cô, trong mơ anh luôn dịu dàng gọi tên cô, Nhã Bửu, Nhã Bửu. . . . . .
Khi Đường Nhã Bửu từ trong mơ tỉnh lại, cả người cô chảy đầy mồ hôi, lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, đây là giấc mơ đẹp nhất, cô lau mồ hôi trên trán, ngẫm nghĩ mình cũng nên tìm một người đàn ông, theo sinh lý học giảng dạy, cũng đã đến lúc rồi.
Nhưng trước khi tìm một người bạn trai, Nhã Bửu quyết định đi đến Luân Đôn nghỉ ngơi vài ngày, vừa khéo trong khoảng thời gian này đoàn múa của cô không có luyện tập gì. Hơn nữa từ sau khi Mỹ Bảo trở về, Nhã Bửu cảm thấy tin tức về Bùi Giai xuất hiện nhiều hơn trong đời sống của cô, đối với Nhã Bửu mà nói, đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cô muốn đi thật xa để được giải phóng tâm tình.
“Lại muốn đi ngắm nó?” Mỹ Bảo nghe Nhã Bửu nói muốn đi Luân Đôn, không khỏi trêu ghẹo: “Hàng năm em đều đi đến đó, không thấy chán sao?”
“Không ạ.” Nhã Bửu khẳng định.
“Luôn luôn ẩn đằng sau lớp kính, có gì đáng giá để em si mê?” Mỹ Bảo không thể lý nào giải nổi loại hình nghệ thuật mà Nhã Bửu đang theo đuổi.
Nhã Bửu nghĩ nghĩ: “Em thích cái cách mà nó luôn luôn ẩn núp đằng sau lớp kính.”
***
Nhã Bửu đi vào bảo tàng V&A ở Kensington, London. Cô yên lặng đứng nhìn bình sứ cổ màu xanh lam, dùng ánh mắt si ngốc vuốt ve nhè nhẹ chiếc bình.
“Rất đẹp đúng không?” Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn.
Người Trung Quốc. Dáng người rất cao, anh ta đeo kính, nhìn rất học thức, gương mặt cũng khá đẹp.
“Đúng vậy.” Tầm mắt Nhã Bửu nhìn sang chiếc bình sứ: “Tôi thích màu sắc của nó, rất đẹp.”
“Màu sắc trong suốt, không gì có thể so sánh được.” Người đàn ông nói tiếp: “Em có nghĩ rằng nó là đồ nhân tạo không?”
“Tôi không biết.” Cô thích chiếc bình sứ này, cũng không nhất định phải đi tìm hiểu lai lịch và bối cảnh của nó, nếu đặt nó ở trên cửa sổ nhà cô, mỗi mùa cắm một loại hoa lên đó, phong cảnh hữu tình.
Trong phòng ngủ của cô không thiếu những món đồ quý giá, một chiếc ghế dựa đời nhà Minh đặt ở ban công, một hộp trang sức khảm gỗ trên tủ đầu giường, còn có một bình sứ đắt giá dùng để cắm hoa. Mỗi lần dì Trương dọn dẹp phòng ngủ của Nhã Bửu, đều không quên nhắc nhở mình phải cẩn thận.
Người đàn ông im lặng, lại im lặng: “Muốn sờ vào không?”
Mắt Nhã Bửu sáng bừng, vô cùng hứng thú, quay đầu nhìn anh ta: “Có thể sao?”
“Tôi có bạn làm việc ở đây, buổi chiều tan tầm em đến cửa sau bảo tàng, tôi đưa em vào.”
Đối với lời mời của người đàn ông xa lạ, trong lòng Nhã Bửu nhất thời cảnh giác.
Người đàn ông nhìn thấy cô ngại ngùng thì lấy ra một tấm danh thiếp đưa qua. Trên danh thiếp ghi, phó giáo sư khoa khảo cổ, Mã Hoài Viễn.
Đại học A là một trường khảo cổ nổi tiếng thế giới, Nhã Bửu quan sát người này, cảm thấy dung mạo và gương mặt có thể tin: “Được.”
Sau khi lịch sự tạm biệt Mã Hoài Viễn, Nhã Bửu cầm điện thoại nhắn tin: “Chú Vương, phiền chú tra giúp cháu một người, Phó giáo sư khoa khảo cổ, Mã Hoài Viễn.”
Chú Vương là cố vấn an ninh của nhà họ Đường cho nên cô rất yên tâm giao phó, nếu thân phận của Mã Hoài Viễn là thật, Nhã Bửu cũng xem như là nhân duyên gặp gỡ.
Không đến nửa giờ, Vương Bình Lâm đã gửi tư liệu qua điện thoại cho Nhã Bửu, cô nhìn ảnh chụp và tư liệu về anh ta, cha mẹ đều là giáo sư đại học A, xem như là dòng dõi, bản nhân anh ta cũng không có tiền án gì, Nhã Bửu ngẫm nghĩ, bà Đường mà nhìn thấy anh ta ắt hẳn có thể chấp nhận.
Sáu giờ chiều, Nhã Bửu đúng hẹn xuất hiện tại cửa sau viện bảo tàng, Mã Hoài Viễn chào đón cô, bạn của anh ta vừa nhìn thấy Nhã Bửu thì cười nói: “Khó trách Martin năn nỉ nhờ vả tôi.”
Gương mặt của Mã Hoài Viễn hơi hơi phiếm hồng: “Aron.”
“Người đẹp, rất hân hạnh được phục vụ em, gọi tôi Aron.” Aron cúi đầu cầm tay Nhã Bửu, nhẹ nhàng hôn giao tiếp.
“Gọi tôi là Alleria.” Nhã Bửu nói.
“Thằng nhóc này.” Mã Hoài Viễn huýt lấy bả vai Aron.
“Cậu ghen tị sao.” Aron nháy mắt trái về phía Nhã Bửu.
Mặt cô cũng ửng đỏ rồi.
Nhã Bửu đeo găng tay chạm vào bình sứ cổ màu xanh lam, lại nhìn màu sắc tự nhiên của nó, trong lòng trầm trồ…
Cô và Mã Hoài Viễn đi ra viện bảo tàng.
“Cùng nhau ăn cơm được chứ?” Mã Hoài Viễn giữ những lời này trong lòng đã lâu, đây không phải là lần đầu tiên anh ta theo đuổi con gái, nhưng là lần đầu tiên anh ta khẩn trương.
Mã Hoài Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt Nhã Bửu, không nghĩ lý trí kiêu ngạo xưa nay của mình lại có thể nan giải vì chuyện này. Đối với một nhà khảo cổ học mà nói, bàn tay có thể so ngang với thần thái ổn định của bác sĩ giải phẫu, tay anh lúc này khẽ run.
“Nếu còn có lần sau, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Nhã Bửu vẫy tay gọi taxi, quay đầu mỉm cười nói với Mã Hoài Viễn, sau đó cô mở cửa xe.
Mã Hoài Viễn bị nụ cười kia mê hoặc, việc mở cửa xe thay cho Nhã Bửu anh ta cũng quên mất. Trong đầu anh ta chỉ hiện lên một câu thơ cổ, “Quay đầu mỉm cười cả trăm vẻ đẹp”. Mã Hoài Viễn cảm thấy câu thơ này vượt qua ngàn năm, vì chỉ chờ đợi nụ cười của Nhã Bửu.
Sau khi taxi chạy qua người Mã Hoài Viễn, Nhã Bửu mới quay đầu nhìn anh ta, người đàn ông đang đứng yên, người này đã đứng đó trầm tư quá lâu rồi.
Nhã Bửu thấy Mã Hoài Viễn ảo não vỗ đầu một cái, cô nghĩ thầm: “Tên ngốc.”
Đường Nhã Bửu trở về thành phố H, bà Đường liền ra lệnh: “Mẹ đã thay con hẹn với Ellen làm tóc vào mười giờ sáng mai, hai giờ chiều phải có mặt ở spa để Silas làm đẹp.”
Đường Nhã Bửu định hỏi vì sao, khẳng định là lại có nhà ai muốn tới làm khách, hơn nữa vị này 90% là có con trai. Bà Đường luôn luôn áy náy vì không thể hạ sinh cho ông Đường một đứa con trai, vì vậy cuộc gặp gỡ này có lẽ giúp nhà họ Đường tìm được con rể.
Đường Mỹ Bảo cũng lười ứng phó với tâm lý của bà Đường, còn Đường Nhã Bửu cũng chỉ có thể hy sinh bản thân, bằng không bà Đường khẳng định sẽ khóc.
Sáu giờ tối, Dư Thái Thái cùng con trai là Dư Diệu Trung đúng giờ xuất hiện.
Nhã Bửu mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lá cây, lộ ra đôi chân thon dài, Arthur đứng cạnh cũng thấy hứng thú.
Mỹ Bảo không phải là không ghen tị: “Đến cùng là hai mươi mấy năm tập múa ba lê, đôi chân này cũng đáng với giá bảo hiểm 40 triệu.”
Nhã Bửu có chút khó chịu kéo kéo váy, cô xưa nay chỉ có thói quen mặc váy dài tới đầu gối hoặc che hết chân, chiếc váy khêu gợi như vậy chỉ có trong tủ quần áo của Mỹ Bảo.
Nhưng mà không thể không nói, Nhã Bửu có một làn da trắng hồng, mặc bộ đồ này càng tôn thêm dáng, cho dù cô không trang điểm cũng không thể tìm ra khuyết điểm.
Dư Diệu Trung sau khi nhìn thấy hai chị em nhà họ Đường thì mặt mày rạng rỡ.
Chỉ là bữa cơm này khiến Nhã Bửu cảm thấy kỳ quái, còn thái độ của Dư Diệu Trung có phần xa cách. Mãi cho đến khi ăn xong, lúc uống trà cô mới hoảng hốt, Dư Diệu Trung thoạt nhìn tựa như phiên bản lỗi của Bùi Giai.
Nhà họ Dư cũng được xem là gia đình giàu có, cho nên mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Dư Diệu Trung luôn là ngạo mạn hơn người, đại khái là kiểu người thường được phụ nữ bao quanh, lúc gặp mặt hai chị em này, anh ta cũng có chút tự mãn.
Bùi Giai cũng là loại người được phụ nữ bao quanh, có điều anh ta sẽ lắng nghe khi bạn nói chuyện, nếu bạn muốn uống nước anh ta vẫn sẽ ga lăng lấy nước cho bạn, một người đàn ông giàu có nhưng biết hạ mình tùy lúc, bạn sẽ không thể bực bội với anh ta, chỉ là nếu bạn yêu anh ta, người tổn thương có thể là bạn.
So về khí thế, Dư Diệu Trung càng thua xa Bùi Giai. Bùi Giai không có những cử chỉ giơ tay nhấc chân, cũng không có thái độ ngạo mạn. Chỉ có nghé con mới đẻ nên mới xem thường người khác.
Cả hai đều là loại đàn ông mà phụ nữ khao khát, chẳng qua là Dư Diệu Trung giống như một hang động có thể khám phá, còn Bùi Giai lại là đỉnh Tuyết Phong không thể tìm ra.
Nhã Bửu tao nhã uống trà, trên mặt nhàn nhạt tươi cười, cô lẳng lặng quan sát Mỹ Bảo và Dư Diệu Trung nói chuyện. Dư Thái Thái liên tục khích lệ Nhã Bửu, nói bà luôn khát vọng có một đứa con dâu như cô.
Bà Đường nâng chung trà lên tươi cười, đối với điểm này bà luôn tự tin, con gái bà tuyệt đối là ứng cử viên sáng giá. Dáng vẻ, gia thế, tính cách, mọi thứ đều tốt.
Có điều sau đó trên mặt Đường phu nhân và Dư phu nhân bắt đầu khó coi.
Dư Diệu Trung như là bị Mỹ Bảo mê hoặc, tuy rằng anh ta cũng rung động đối với nét đẹp của Nhã Bửu, nhưng mà anh ta lại chú ý tới gương mặt rạng ngời của Mỹ Bảo hơn.
Dư Thái Thái có chút xấu hổ, lần này bà mang theo Dư Diệu Trung đến nhà họ Đường gia là ước tính định sẵn, cũng tự đáy lòng kỳ vọng Nhã Bửu có thể khiến cho đứa con trai đào hoa của bà hồi tâm. Nhưng ở đời không lường trước được điều gì, hai vị phu nhân cũng không dự đoán được, Dư Diệu Trung lại dám ở trước mặt Arthur tán tỉnh Mỹ Bảo.
Nhã Bửu cũng chưa từng oán trách, cô và Đường Mỹ Bảo nếu có đứng chung, Mỹ Bảo vẫn luôn nổi bật nhất.
Đường Mỹ Bảo từ nhỏ đã là một thiên chi kiều nữ thông minh hào phóng, so với một Nhã Bửu thích ở một bên im lặng, Mỹ Bảo luôn hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn, là một hòn ngọc sáng giá nhất của gia tộc.
Sau khi tốt nghiệp trung học trong nước, Mỹ Bảo đã được liên đoàn Ivy League ưu ái, cô không cần dựa vào thế lực của gia đình cũng dành được học bổng ở trường đại học hàng đầu ở Mỹ. Sau khi về nước nhận được lời mời chủ trì, không có nền tảng vững chắc, cư nhiên ngồi vào vị trí nữ chủ.
Nếu không phải là theo đuổi Bùi Giai không được, Mỹ Bảo chắc cũng chưa kịp tỉnh ngộ, chỉ sợ nhân sinh của cô cho tới bây giờ chưa biết mùi đời thất bại.
Nhã Bửu không ngờ Bùi Giai lại có thể cự tuyệt Mỹ Bảo. Kỳ thực cô cũng giống như mọi người, muốn biết cuối cùng ai có thể nắm được trái tim của anh ta.
“Nhã Bửu, Nhã Bửu.”
“Sao vậy?” Mỹ Bảo kêu hai tiếng, Nhã Bửu đang thất thần bỗng chốc giật mình.
“Jacob mời chúng ta đi đến quán bar, có đi hay không?” Jacob là tên tiếng Anh của Dư Diệu Trung, từ nước ngoài trở về, Mỹ Bảo luôn thích xưng hô tên tiếng Anh với đối phương.
Nhã Bửu vừa muốn cự tuyệt đã bị Mỹ Bảo kéo đi.
“Bóng đêm” là một quán bar vô cùng lớn, các ca sĩ nổi tiếng đều xuất thân tại đây.
Bốn người đi vào thì tình cờ gặp phải người quen.
“A, Bùi đại thiếu gia cũng ở đây sao?” Mỹ Bảo nhíu mày.
Bùi Giai đang ngồi, còn có Diệp Thịnh và một đám người, bên cạnh Bùi Giai là nữ diễn viên vừa mới nổi, Triệu Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.