Chương 50: Sự trở lại bất ngờ
Nhu Mỹ
31/10/2023
"Một, hai, ba!"
"Một, hai, ba!" Tiếng nói cất lên trong sự run rẩy, bất lực. Lục Ninh Diệp đã trong phòng mổ 2 giờ đồng hồ, cô càng nỗ lực cứu quý tử nhà họ Trần thì lại càng tuyệt vọng hơn về kết quả nhận được. Dù đã cố gắng mang các chất lạ bên trong cơ thể của quý tử ra, và cũng đã nội soi rất nhiều lần. Nhưng nhịp tim vẫn không chút tăng lên, Lục Ninh Diệp dường như đã sức cùng lực kiệt, cô buông lỏng tất cả, ngẩn đầu hít thở thật sâu. Biết rằng bản thân mình sẽ không chịu ảnh hưởng gì nếu như quý tử chết, vì rõ ràng việc này xảy ra là do có người hãm hại, chính cô cũng đã tự chứng minh rằng bản thân mình vô tội. Nhưng lương tâm Lục Ninh Diệp vẫn không thể để cho chàng trai trẻ này chết đi một cách tức tưởi như vậy được, cô cố lấy lại sức tiếp tục cố gắng thêm một lần nữa...
***
Lại thêm một 1 giờ đồng hồ trôi qua, các y tá phụ giúp cô cũng đã mệt rã rời, không một ai có thể tập trung thêm được nữa. Lục Ninh Diệp bây giờ mới nhận ra không còn cách cứu chữa được nữa, cô đành lùi bước để phép màu cứu trợ chàng trai này.
"... Chúng ta đã cố hết sức rồi, cũng đã không phụ lương tâm bản thân... Không thể cứu chữa được nữa, tôi bỏ cuộc rồi... thật sự đã bỏ cuộc rồi!" Giọng nói bất mãn, khóe mắt Lục Ninh Diệp cay đắng từ bỏ.
"Thế... thế bây giờ làm sao với cậu ấy đây?"
"Đưa cậu ấy về phòng V.I.P cũ, cứ để cậu ấy nằm đó chờ phật trời cứu sống..." Nói rồi Lục Ninh Diệp quay đi.
Mấy cô y tá đứng gần đó cũng xì xào bàn tán: "Haizz... nếu như tim cậu ấy cứ đập chậm như vậy thì khó có thể mà tỉnh lại!"
"Phải đấy, lỡ như cậu ấy chết đi có phải bệnh viện chúng ta sẽ bị ảnh hưởng lớn bởi nhà họ Trần không?"
"Việc cậu ấy chết... không thể không xảy ra! Bây giờ xem nhịp tim của cậu ấy đi kìa, cứ giảm dần giảm dần đấy!"
"Không biết ai đã giở trò hại cậu ấy như vậy chứ? Làm bệnh viện chúng ta chịu hết tất cả..."
***
"Tách... tách... tách!" Tiếng nước cứ nhỏ giọt đều đều. Lục Ninh Diệp bần thần nằm tựa lưng trong bồn tắm, cô suy diễn về ngày hôm sau khi nhận tin quý tử nhà họ Trần chết đi, mọi người cứ xì xào bàn tán về cô, gia đình quý tộc họ Trần sẽ làm hùng hổ chuyện này như thế nào? Cô không hiểu tại sao những chuyện xui rủi cứ luôn ập đến cô như thế? Và đến bây giờ cô vẫn chưa chắc chắn được người giở trò đổi túi máu này là ai? Người xâu chuỗi chuyện này rốt cuộc là ai?
"Lộ Vi... cô ta làm sao có lá gan đó?"
"Nhưng... cô ta là người đi đến nói mình đã làm ra chuyện tày trời..."
"Chuyện tày trời đó có thể là chuyện ngày hôm nay!"
"Nhưng làm sao cô ta lại biết được, chắc chắn trong vụ việc này sẽ có liên quan đến cô ta!"
***
Một buổi sáng trời đẹp, nắng nhẹ chiếu rọi, chim ríu rít trên cây, gió man man thổi cũng làm ta cảm thấy có sức sống trong lòng. Lục Ninh Diệp từng bước đi vào sảnh bệnh viện, cô đã có chuẩn bị tinh thần từ trước, chính ngay lúc này mọi người xung quanh đã có thể báo tin khủng cho cô. Lục Ninh Diệp đứng yên giữa sảnh lớn bệnh viện gần 1 phút, chẳng ai đến thông báo gì cho cô cả. Lục Ninh Diệp thở phào nhẹ nhõm rồi đi thẳng về phòng làm việc của mình, trong cô ắt sẽ tự biết rằng ngày hôm nay quý tử nhà họ Trần chưa chết, nhưng chỉ là "ngày hôm nay".
"Sống trong lo sợ mệt mỏi đến như vậy sao? Biết rõ chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng vẫn lo sợ..."
Lục Ninh Diệp ngồi vật vã trên ghế lúc lâu sau lại chuyển sang nằm loay hoay một cục trên chiếc sofa ở phòng làm việc. Thoáng chốc Lục Ninh Diệp trải qua 3 giờ đồng hồ không làm gì cả, cô đợi từ sáng sớm đến giờ đã gần trưa vẫn chưa ai báo tin gì cho cô. Lục Ninh Diệp xoa bụng mình, dường như cảm thấy đói, cô lật đật nhồi dậy, lười biếng đi theo đường ra sảnh ngã sang căn tin bệnh viện.
"Cho tôi một phần cơm làm sẵn."
"Vâng, cảm ơn ạ!" Lục Ninh Diệp mang hộp cơm đã nguội từ lâu đi đến bàn ăn gần đó. Cô ngồi xuống ăn chầm chậm hộp cơm khô khan ấy, phút sau liền đứng lên đi lấy nước uống. Đặt lon nước ngọt xuống bàn, cô tiếp tục dùng bữa ăn của mình. Hoạt động của Lục Ninh Diệp nhìn vô cùng uể oải, chán nản.
...
"Mọi người ơi! Mau ra đây xem nào, mau ra đây xem nào!"
Khắp sảnh bệnh viện bắt đầu ồn ào dần lên, Lục Ninh Diệp vừa ăn xong thấy bên ngoài rộn ràng mà lòng cô cũng xuôi theo. Cô cầm trên tay lon nước ngọt, từng bước đi ra ngoài xem thử có chuyện gì.
Vừa bước ra Lục Ninh Diệp không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, anh ta cũng đang đi vào sảnh bệnh viện cùng với một số người khác. Trưởng bệnh viện mỉm cười chào đón anh ta, hành động ôm ấp của họ dường như rất thân thiết.
Lục Ninh Diệp đứng nép ở một bên nhìn chằm lấy người đàn ông đó, thấy anh ta cũng đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh sảnh bệnh viện, cô liền nhanh chân đi đến nơi đó. Lục Ninh Diệp đã rơi vào mắt của anh ta, giây sau liền bị hắn ôm chầm lấy giữa mọi người xung quanh. Động tác dứt khoát, nhanh nhảu của anh ta khiến Lục Ninh Diệp không thể khống chế được. Cô nằm gọn trong lòng hắn, đã lâu không được hưởng ứng hơi ấm này... Lục Ninh Diệp nức nở trong lòng hắn.
Hai tay cô không ngừng tác động lên lưng hắn, giọng điệu oán trách cất lên: "Vương An Đình... anh đi chết đi! Anh... còn dám về đây sao...?"
Anh khẽ thì thầm trên đỉnh đầu cô: "Anh xin lỗi... anh đã về với em rồi này!"
Phải! Người đàn ông đó chính là Vương An Đình, anh đã cố gắng rất nhiều để thoát khỏi mầm Virus nguy hiểm đó, và giờ đây anh đã thực hiện lời hứa của mình với cô. Vương An Đình đã thực sự trở về!
Khi nghe được lời dỗ dành từ anh, Lục Ninh Diệp bỗng chốc nhẹ lòng buông lỏng tay. Dần trở nên thút thít trong vòng tay anh như mèo con.
Lúc lâu sau liền nghe được giọng nói từ xa: "Này, này! Hai người đủ chưa đấy?" Bộ ba Thẩm Đông, Chu Tuyết và Trương Hàn đứng chống tay, vẻ mặt chờ đợi hỏi Vương An Đình.
Trương Hàn đùa cợt, trêu ghẹo anh: "Khi nào mới đến lượt tôi đây? Tôi là người chờ đợi cậu trước đây này!"
"Phải đấy, còn tôi... còn tôi nữa! Cậu mau chịu trách nhiệm với bọn tôi đi." Thẩm Đông cười khúc khích giả vờ ngượng ngùng đan hai ngón tay vào nhau.
Vương An Đình rời Lục Ninh Diệp ra, bàn tay nắm lấy cổ tay cô. Anh quay sang nhìn bọn họ với ánh mắt sắc bén để đáp trả.
"Thôi, thôi được rồi đấy! Hai người nghiêm túc chào đón Vương An Đình trở về đi nào!" Chu Tuyết mỉm cười nhắc nhở bọn họ tập trung vào việc chính.
Trương Hàn khẽ cười đi đến chỗ Vương An Đình, trên tay cầm vài viên kẹo ngọt đặt vào lòng bàn tay Vương An Đình. Miệng vui đùa nói: "Quà tặng cuộc sống..."
"Chào mừng cậu trở về đấy!"
"Đa tạ, tôi cảm động quá!" Giọng nói không chút dao động của Vương An Đình cất lên, nghe nó thật giả làm sao.
"Không cần khách sáo, ăn hết cứ báo với bọn tôi nhé!" Thẩm Đông cười lớn.
Chu Tuyết tiếp lời: "Trong đó tôi cũng có góp phần rồi đấy nhé? Đừng đòi quà tôi nữa đấy!"
Vương An Đình thở dài: "Haizz... Cả cô cũng theo bọn họ rồi sao?"
"Vừa mới gia nhập thôi... haha!"
Lục Ninh Diệp dùng hai ngón tay kéo nhẹ tay áo Vương An Đình, giọng điệu quen thuộc cất lên: "Em chưa chuẩn bị quà gì cho anh cả..."
Vương An Đình nhìn xuống thấy trên cổ tay Lục Ninh Diệp đang đeo chiếc lắc tay mình tặng trước đó, anh mỉm cười nói với giọng điệu trầm trọng: "Anh không cần quà của em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời một chút!"
"Trước giờ em vẫn luôn ngoan mà..."
"Một, hai, ba!" Tiếng nói cất lên trong sự run rẩy, bất lực. Lục Ninh Diệp đã trong phòng mổ 2 giờ đồng hồ, cô càng nỗ lực cứu quý tử nhà họ Trần thì lại càng tuyệt vọng hơn về kết quả nhận được. Dù đã cố gắng mang các chất lạ bên trong cơ thể của quý tử ra, và cũng đã nội soi rất nhiều lần. Nhưng nhịp tim vẫn không chút tăng lên, Lục Ninh Diệp dường như đã sức cùng lực kiệt, cô buông lỏng tất cả, ngẩn đầu hít thở thật sâu. Biết rằng bản thân mình sẽ không chịu ảnh hưởng gì nếu như quý tử chết, vì rõ ràng việc này xảy ra là do có người hãm hại, chính cô cũng đã tự chứng minh rằng bản thân mình vô tội. Nhưng lương tâm Lục Ninh Diệp vẫn không thể để cho chàng trai trẻ này chết đi một cách tức tưởi như vậy được, cô cố lấy lại sức tiếp tục cố gắng thêm một lần nữa...
***
Lại thêm một 1 giờ đồng hồ trôi qua, các y tá phụ giúp cô cũng đã mệt rã rời, không một ai có thể tập trung thêm được nữa. Lục Ninh Diệp bây giờ mới nhận ra không còn cách cứu chữa được nữa, cô đành lùi bước để phép màu cứu trợ chàng trai này.
"... Chúng ta đã cố hết sức rồi, cũng đã không phụ lương tâm bản thân... Không thể cứu chữa được nữa, tôi bỏ cuộc rồi... thật sự đã bỏ cuộc rồi!" Giọng nói bất mãn, khóe mắt Lục Ninh Diệp cay đắng từ bỏ.
"Thế... thế bây giờ làm sao với cậu ấy đây?"
"Đưa cậu ấy về phòng V.I.P cũ, cứ để cậu ấy nằm đó chờ phật trời cứu sống..." Nói rồi Lục Ninh Diệp quay đi.
Mấy cô y tá đứng gần đó cũng xì xào bàn tán: "Haizz... nếu như tim cậu ấy cứ đập chậm như vậy thì khó có thể mà tỉnh lại!"
"Phải đấy, lỡ như cậu ấy chết đi có phải bệnh viện chúng ta sẽ bị ảnh hưởng lớn bởi nhà họ Trần không?"
"Việc cậu ấy chết... không thể không xảy ra! Bây giờ xem nhịp tim của cậu ấy đi kìa, cứ giảm dần giảm dần đấy!"
"Không biết ai đã giở trò hại cậu ấy như vậy chứ? Làm bệnh viện chúng ta chịu hết tất cả..."
***
"Tách... tách... tách!" Tiếng nước cứ nhỏ giọt đều đều. Lục Ninh Diệp bần thần nằm tựa lưng trong bồn tắm, cô suy diễn về ngày hôm sau khi nhận tin quý tử nhà họ Trần chết đi, mọi người cứ xì xào bàn tán về cô, gia đình quý tộc họ Trần sẽ làm hùng hổ chuyện này như thế nào? Cô không hiểu tại sao những chuyện xui rủi cứ luôn ập đến cô như thế? Và đến bây giờ cô vẫn chưa chắc chắn được người giở trò đổi túi máu này là ai? Người xâu chuỗi chuyện này rốt cuộc là ai?
"Lộ Vi... cô ta làm sao có lá gan đó?"
"Nhưng... cô ta là người đi đến nói mình đã làm ra chuyện tày trời..."
"Chuyện tày trời đó có thể là chuyện ngày hôm nay!"
"Nhưng làm sao cô ta lại biết được, chắc chắn trong vụ việc này sẽ có liên quan đến cô ta!"
***
Một buổi sáng trời đẹp, nắng nhẹ chiếu rọi, chim ríu rít trên cây, gió man man thổi cũng làm ta cảm thấy có sức sống trong lòng. Lục Ninh Diệp từng bước đi vào sảnh bệnh viện, cô đã có chuẩn bị tinh thần từ trước, chính ngay lúc này mọi người xung quanh đã có thể báo tin khủng cho cô. Lục Ninh Diệp đứng yên giữa sảnh lớn bệnh viện gần 1 phút, chẳng ai đến thông báo gì cho cô cả. Lục Ninh Diệp thở phào nhẹ nhõm rồi đi thẳng về phòng làm việc của mình, trong cô ắt sẽ tự biết rằng ngày hôm nay quý tử nhà họ Trần chưa chết, nhưng chỉ là "ngày hôm nay".
"Sống trong lo sợ mệt mỏi đến như vậy sao? Biết rõ chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng vẫn lo sợ..."
Lục Ninh Diệp ngồi vật vã trên ghế lúc lâu sau lại chuyển sang nằm loay hoay một cục trên chiếc sofa ở phòng làm việc. Thoáng chốc Lục Ninh Diệp trải qua 3 giờ đồng hồ không làm gì cả, cô đợi từ sáng sớm đến giờ đã gần trưa vẫn chưa ai báo tin gì cho cô. Lục Ninh Diệp xoa bụng mình, dường như cảm thấy đói, cô lật đật nhồi dậy, lười biếng đi theo đường ra sảnh ngã sang căn tin bệnh viện.
"Cho tôi một phần cơm làm sẵn."
"Vâng, cảm ơn ạ!" Lục Ninh Diệp mang hộp cơm đã nguội từ lâu đi đến bàn ăn gần đó. Cô ngồi xuống ăn chầm chậm hộp cơm khô khan ấy, phút sau liền đứng lên đi lấy nước uống. Đặt lon nước ngọt xuống bàn, cô tiếp tục dùng bữa ăn của mình. Hoạt động của Lục Ninh Diệp nhìn vô cùng uể oải, chán nản.
...
"Mọi người ơi! Mau ra đây xem nào, mau ra đây xem nào!"
Khắp sảnh bệnh viện bắt đầu ồn ào dần lên, Lục Ninh Diệp vừa ăn xong thấy bên ngoài rộn ràng mà lòng cô cũng xuôi theo. Cô cầm trên tay lon nước ngọt, từng bước đi ra ngoài xem thử có chuyện gì.
Vừa bước ra Lục Ninh Diệp không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, anh ta cũng đang đi vào sảnh bệnh viện cùng với một số người khác. Trưởng bệnh viện mỉm cười chào đón anh ta, hành động ôm ấp của họ dường như rất thân thiết.
Lục Ninh Diệp đứng nép ở một bên nhìn chằm lấy người đàn ông đó, thấy anh ta cũng đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh sảnh bệnh viện, cô liền nhanh chân đi đến nơi đó. Lục Ninh Diệp đã rơi vào mắt của anh ta, giây sau liền bị hắn ôm chầm lấy giữa mọi người xung quanh. Động tác dứt khoát, nhanh nhảu của anh ta khiến Lục Ninh Diệp không thể khống chế được. Cô nằm gọn trong lòng hắn, đã lâu không được hưởng ứng hơi ấm này... Lục Ninh Diệp nức nở trong lòng hắn.
Hai tay cô không ngừng tác động lên lưng hắn, giọng điệu oán trách cất lên: "Vương An Đình... anh đi chết đi! Anh... còn dám về đây sao...?"
Anh khẽ thì thầm trên đỉnh đầu cô: "Anh xin lỗi... anh đã về với em rồi này!"
Phải! Người đàn ông đó chính là Vương An Đình, anh đã cố gắng rất nhiều để thoát khỏi mầm Virus nguy hiểm đó, và giờ đây anh đã thực hiện lời hứa của mình với cô. Vương An Đình đã thực sự trở về!
Khi nghe được lời dỗ dành từ anh, Lục Ninh Diệp bỗng chốc nhẹ lòng buông lỏng tay. Dần trở nên thút thít trong vòng tay anh như mèo con.
Lúc lâu sau liền nghe được giọng nói từ xa: "Này, này! Hai người đủ chưa đấy?" Bộ ba Thẩm Đông, Chu Tuyết và Trương Hàn đứng chống tay, vẻ mặt chờ đợi hỏi Vương An Đình.
Trương Hàn đùa cợt, trêu ghẹo anh: "Khi nào mới đến lượt tôi đây? Tôi là người chờ đợi cậu trước đây này!"
"Phải đấy, còn tôi... còn tôi nữa! Cậu mau chịu trách nhiệm với bọn tôi đi." Thẩm Đông cười khúc khích giả vờ ngượng ngùng đan hai ngón tay vào nhau.
Vương An Đình rời Lục Ninh Diệp ra, bàn tay nắm lấy cổ tay cô. Anh quay sang nhìn bọn họ với ánh mắt sắc bén để đáp trả.
"Thôi, thôi được rồi đấy! Hai người nghiêm túc chào đón Vương An Đình trở về đi nào!" Chu Tuyết mỉm cười nhắc nhở bọn họ tập trung vào việc chính.
Trương Hàn khẽ cười đi đến chỗ Vương An Đình, trên tay cầm vài viên kẹo ngọt đặt vào lòng bàn tay Vương An Đình. Miệng vui đùa nói: "Quà tặng cuộc sống..."
"Chào mừng cậu trở về đấy!"
"Đa tạ, tôi cảm động quá!" Giọng nói không chút dao động của Vương An Đình cất lên, nghe nó thật giả làm sao.
"Không cần khách sáo, ăn hết cứ báo với bọn tôi nhé!" Thẩm Đông cười lớn.
Chu Tuyết tiếp lời: "Trong đó tôi cũng có góp phần rồi đấy nhé? Đừng đòi quà tôi nữa đấy!"
Vương An Đình thở dài: "Haizz... Cả cô cũng theo bọn họ rồi sao?"
"Vừa mới gia nhập thôi... haha!"
Lục Ninh Diệp dùng hai ngón tay kéo nhẹ tay áo Vương An Đình, giọng điệu quen thuộc cất lên: "Em chưa chuẩn bị quà gì cho anh cả..."
Vương An Đình nhìn xuống thấy trên cổ tay Lục Ninh Diệp đang đeo chiếc lắc tay mình tặng trước đó, anh mỉm cười nói với giọng điệu trầm trọng: "Anh không cần quà của em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời một chút!"
"Trước giờ em vẫn luôn ngoan mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.