Chương 15
Phạm Thanh Xuyên
20/05/2023
[Hoa cưới, dải ruy băng, pháo giấy và những ly rượu nồng thơm nức mũi
cùng cả hội hôn đều trông chờ được chứng kiến khoảnh khắc của hạnh phúc
của cô dâu và chú rể. Tiếng MC cất lên ngọt ngào và say đắm đi kém theo
phía sau là tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.
"Kính mới quý vị cùng hướng mắt lên lễ đài. Xin hãy dành một tràng pháo tay thật lớn để chào đón và chúc mừng hạnh phúc cho cô dâu và chú rể trong lễ thành hôn ngày hôm nay."
Cánh cửa rít một hơi dài, ken két mở rộng ra hai bên, tiếng vỗ tay to ròn rã nồng nhiệt bỗng lác đác nhỏ dần. Nàng dâu xinh xắn trông tệ hại, máu me rơi rớt lốm đốm trên chiếc váy trắng xinh xinh. Cô thẫn thờ lê những bước chân nặng trịch, tay cầm hờ bông hoa cưới.
"Chuyện gì vậy?"
"Chú rể đâu rồi?"
"Tại sao lại có mỗi một mình cô dâu."
Cả hội hôn ồn ào, kẻ ra người vào thì thầm chỉ trỏ nói này nói nọ. Cô dâu thẫn thờ bước vào, hai hàng mi ứ lệ rưng rưng. Hai hàng nước mắt đau khổ ấy không tài nào rơi nổi, y như cô bây giờ, chẳng thể phát điên lên. Dừng lại ngay chính giữa sân khấu, quay người đối diện với khán giả bên dưới, cô dâu giật phăng cái mic của MC.
"Anh đứng trước mặt họ, nói với họ là anh không yêu em, nói với họ là anh không muốn cưới em. Anh nói với họ tất cả chỉ là diễn kịch đi. Em sẽ tin những gì anh làm là sự thật, em sẽ tin mọi chuyện trước đây chỉ là sự lừa dối."
Chưa đợi cô nói hết câu, một luồng khí màu nâu sẫm bay vào tụ thành hình dạng của Vô Tâm. Nhanh như cắt, hắn bóp chặt cổ cô dâu dần dần nhấc lên cao. Chiếc mic rơi đập xuống sàn nhà, giọng hắn ta vô cảm, lạnh lùng.
"Ta thì có thể nói gì đây.. khi ta chỉ muốn giết cô? Phi Yến Nhi xinh đẹp nhưng thật đáng tiếc, đáng tiếc."
Yến Nhi không dãy dụa, mặc dù cô không thể thở nổi. Đôi mắt tía tô xanh lè, khuôn mặt đỏ lòm như quả cà chua.
Vô Tâm lúc bấy giờ mới chạy tới nơi, toàn thân bầm dập tím tái. Môi mép, đuôi mắt rỉ máu, áo quần xô xệch nát bét tệ hơn cả cô dâu. Toàn thân anh phát những ánh chớp vàng vàng yếu ớt nhưng giọng anh vẫn sắc bén, mạnh mẽ.
"Buông cô ấy ra."
Bàn tay bất ngờ nới rộng, Yến Nhi ngã bịch xuống sàn nhà. Vô Tâm đứng từ xa trông thấy thì xót quá, anh vội vã lao người lên nhưng bị tên giả mạo đánh bật lại. Toàn thân anh đau đớn ê ẩm không còn chút sức lực. Vô Tâm ngóc đầu dậy miệng lầm bầm cay nghiệt.
"Tên Vô Lượng đáng ghét, mày đừng hòng động vào cô ấy."
Dứt lời ánh mắt Vô Tâm sáng rực, toàn thân chìm trong ngọn lửa màu vàng sáng lóa. Khách khứa sợ hãi xô đẩy nhau bỏ chạy tán loạn, Phi Yến Nhi sợ hãi lê người ngồi lùi lại phía sau.
"Tránh xa cô ấy ra."
Vô Lương cứng đầu vung tay ra sau lưng, anh trừng mắt thách thức.
"Ngươi biết thứ ta cần là gì mà, ta cần cơ thể khỏe mạnh của ngươi."
Vô Tâm hất mạnh bàn tay sau lưng, Phi Yến Nhi bị đánh bay đi, đập thân vào tường. Cú va chạm quá mạnh khiến cô ngất đi ngay lập tức.
"Lưu Vô Lượng, ta liều chết với ngươi!"
Vô Tâm tức đến phát điên lên, phi liên hoàn những mũi tên mạ vàng sắc nhọn về phía Lưu Vô Lượng. Tất cả chỉ là sự dãy dụa trong vô vọng, Vô Lượng là thân thể hồn phách, chẳng cần tránh cũng chẳng bị làm sao. Vô Tâm chỉ biết trơ mắt đứng nhìn những mũi tên xuyên qua người hắn. Nhưng rồi anh vẫn cứng đầu ngoan cố.
"Ngươi đừng mơ làm hại cô ấy để uy hiếp ta."
Vô Tâm tự đánh chính mình, máu miệng phun ra như nước lã. Quyết định tử tự một cách nhanh gọn, dứt khoát của anh khiến Vô Lượng trừng mắt bất ngờ.
"Ngươi điên thật rồi. Hà cớ gì ngươi phải chết vì con người rẻ rúng kia chứ."
Vô Tâm khinh bỉ nhếch mép, anh khụy gối, cánh tay phải với hờ trong không trung. Ánh mắt ưu sầu, đau đớn hướng về phía Phi Yến Nhi, Vô Tâm thì thào trong khoang miệng.
"Em nhất định.. phải sống thật tốt. Hãy.. hãy quên anh đi.."
Nhắm mắt lại, Vô Tâm ngã lăn ra sàn, quần áo mau me còn bóng loáng chưa khô hẳn, đôi mắt ướt lệ đã gắn chặt hàng mi.
Vô Lượng ngả người cười run vai, anh há miệng ra cười một cách sung sướng và vô cùng sảng khoái. Vì, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh.
"Ta đoán quả không sai, ngươi sẽ chết vì cô gái kia. Chỉ có điều, ta không ngờ ngươi lại chọn cách tự tử."
Vô Lượng bước tới gần, anh biến thân thành luồng khói màu nâu, đâm thẳng vào trán Vô Tâm. Chưa đầy ba giây Vô Lượng đã thành công sử dụng cơ thể này. Anh ngồi dậy, thong dong quay lưng bỏ đi.]
Vô Tâm đưa tay lau nhanh hai mí mắt, anh thì thào nhỏ nhẹ.
"Sau đó, anh hoàn toàn mất ý thức. Anh bị hắn điều khiển. Anh xin lỗi, anh thật tồi."
Thu bàn tay thon dài về lại sau lưng, Vô Tâm thở mạnh một hơi.
"Nhưng như vậy cũng tốt, em sẽ không gặp nguy hiểm nữa. Chỉ khi xa anh, em mới an toàn."
Phi Yến Nhi bỗng nhiên chau mày lại, cô mấp máy môi chầm chậm thầm thì trên đầu lưỡi.
"Diệp Vô Tâm, Vô Tâm.. là.. anh.."
Thấy cô đang dần dần tỉnh lại, Vô Tâm hốt hoảng ẩn thân đi, anh dùng thuật tàn hình để đứng cạnh giường bệnh quan sát tình hình. Chợt thấy Phi Yến Nhi nhăn mặt kêu đau, Vô Tâm thấy nhói thắt con tim. Bàn tay anh với xa sắp chạm tới mặt cô thì dừng lại.
"Không được, thân phân của ta bây giờ không thể gặp cô ấy được. Ta sẽ khiến nàng rơi vào nguy hiểm, không thể được."
Những ngón tay thon dài một lần nữa thu lại sát mép chỉ quần. Vô Tâm ngậm ngùi cúi đầu nhìn xuống đất. Bàn tay trái vươn ra bấm cái nút màu đỏ trên tường để gọi y tá tới.
"Kính mới quý vị cùng hướng mắt lên lễ đài. Xin hãy dành một tràng pháo tay thật lớn để chào đón và chúc mừng hạnh phúc cho cô dâu và chú rể trong lễ thành hôn ngày hôm nay."
Cánh cửa rít một hơi dài, ken két mở rộng ra hai bên, tiếng vỗ tay to ròn rã nồng nhiệt bỗng lác đác nhỏ dần. Nàng dâu xinh xắn trông tệ hại, máu me rơi rớt lốm đốm trên chiếc váy trắng xinh xinh. Cô thẫn thờ lê những bước chân nặng trịch, tay cầm hờ bông hoa cưới.
"Chuyện gì vậy?"
"Chú rể đâu rồi?"
"Tại sao lại có mỗi một mình cô dâu."
Cả hội hôn ồn ào, kẻ ra người vào thì thầm chỉ trỏ nói này nói nọ. Cô dâu thẫn thờ bước vào, hai hàng mi ứ lệ rưng rưng. Hai hàng nước mắt đau khổ ấy không tài nào rơi nổi, y như cô bây giờ, chẳng thể phát điên lên. Dừng lại ngay chính giữa sân khấu, quay người đối diện với khán giả bên dưới, cô dâu giật phăng cái mic của MC.
"Anh đứng trước mặt họ, nói với họ là anh không yêu em, nói với họ là anh không muốn cưới em. Anh nói với họ tất cả chỉ là diễn kịch đi. Em sẽ tin những gì anh làm là sự thật, em sẽ tin mọi chuyện trước đây chỉ là sự lừa dối."
Chưa đợi cô nói hết câu, một luồng khí màu nâu sẫm bay vào tụ thành hình dạng của Vô Tâm. Nhanh như cắt, hắn bóp chặt cổ cô dâu dần dần nhấc lên cao. Chiếc mic rơi đập xuống sàn nhà, giọng hắn ta vô cảm, lạnh lùng.
"Ta thì có thể nói gì đây.. khi ta chỉ muốn giết cô? Phi Yến Nhi xinh đẹp nhưng thật đáng tiếc, đáng tiếc."
Yến Nhi không dãy dụa, mặc dù cô không thể thở nổi. Đôi mắt tía tô xanh lè, khuôn mặt đỏ lòm như quả cà chua.
Vô Tâm lúc bấy giờ mới chạy tới nơi, toàn thân bầm dập tím tái. Môi mép, đuôi mắt rỉ máu, áo quần xô xệch nát bét tệ hơn cả cô dâu. Toàn thân anh phát những ánh chớp vàng vàng yếu ớt nhưng giọng anh vẫn sắc bén, mạnh mẽ.
"Buông cô ấy ra."
Bàn tay bất ngờ nới rộng, Yến Nhi ngã bịch xuống sàn nhà. Vô Tâm đứng từ xa trông thấy thì xót quá, anh vội vã lao người lên nhưng bị tên giả mạo đánh bật lại. Toàn thân anh đau đớn ê ẩm không còn chút sức lực. Vô Tâm ngóc đầu dậy miệng lầm bầm cay nghiệt.
"Tên Vô Lượng đáng ghét, mày đừng hòng động vào cô ấy."
Dứt lời ánh mắt Vô Tâm sáng rực, toàn thân chìm trong ngọn lửa màu vàng sáng lóa. Khách khứa sợ hãi xô đẩy nhau bỏ chạy tán loạn, Phi Yến Nhi sợ hãi lê người ngồi lùi lại phía sau.
"Tránh xa cô ấy ra."
Vô Lương cứng đầu vung tay ra sau lưng, anh trừng mắt thách thức.
"Ngươi biết thứ ta cần là gì mà, ta cần cơ thể khỏe mạnh của ngươi."
Vô Tâm hất mạnh bàn tay sau lưng, Phi Yến Nhi bị đánh bay đi, đập thân vào tường. Cú va chạm quá mạnh khiến cô ngất đi ngay lập tức.
"Lưu Vô Lượng, ta liều chết với ngươi!"
Vô Tâm tức đến phát điên lên, phi liên hoàn những mũi tên mạ vàng sắc nhọn về phía Lưu Vô Lượng. Tất cả chỉ là sự dãy dụa trong vô vọng, Vô Lượng là thân thể hồn phách, chẳng cần tránh cũng chẳng bị làm sao. Vô Tâm chỉ biết trơ mắt đứng nhìn những mũi tên xuyên qua người hắn. Nhưng rồi anh vẫn cứng đầu ngoan cố.
"Ngươi đừng mơ làm hại cô ấy để uy hiếp ta."
Vô Tâm tự đánh chính mình, máu miệng phun ra như nước lã. Quyết định tử tự một cách nhanh gọn, dứt khoát của anh khiến Vô Lượng trừng mắt bất ngờ.
"Ngươi điên thật rồi. Hà cớ gì ngươi phải chết vì con người rẻ rúng kia chứ."
Vô Tâm khinh bỉ nhếch mép, anh khụy gối, cánh tay phải với hờ trong không trung. Ánh mắt ưu sầu, đau đớn hướng về phía Phi Yến Nhi, Vô Tâm thì thào trong khoang miệng.
"Em nhất định.. phải sống thật tốt. Hãy.. hãy quên anh đi.."
Nhắm mắt lại, Vô Tâm ngã lăn ra sàn, quần áo mau me còn bóng loáng chưa khô hẳn, đôi mắt ướt lệ đã gắn chặt hàng mi.
Vô Lượng ngả người cười run vai, anh há miệng ra cười một cách sung sướng và vô cùng sảng khoái. Vì, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của anh.
"Ta đoán quả không sai, ngươi sẽ chết vì cô gái kia. Chỉ có điều, ta không ngờ ngươi lại chọn cách tự tử."
Vô Lượng bước tới gần, anh biến thân thành luồng khói màu nâu, đâm thẳng vào trán Vô Tâm. Chưa đầy ba giây Vô Lượng đã thành công sử dụng cơ thể này. Anh ngồi dậy, thong dong quay lưng bỏ đi.]
Vô Tâm đưa tay lau nhanh hai mí mắt, anh thì thào nhỏ nhẹ.
"Sau đó, anh hoàn toàn mất ý thức. Anh bị hắn điều khiển. Anh xin lỗi, anh thật tồi."
Thu bàn tay thon dài về lại sau lưng, Vô Tâm thở mạnh một hơi.
"Nhưng như vậy cũng tốt, em sẽ không gặp nguy hiểm nữa. Chỉ khi xa anh, em mới an toàn."
Phi Yến Nhi bỗng nhiên chau mày lại, cô mấp máy môi chầm chậm thầm thì trên đầu lưỡi.
"Diệp Vô Tâm, Vô Tâm.. là.. anh.."
Thấy cô đang dần dần tỉnh lại, Vô Tâm hốt hoảng ẩn thân đi, anh dùng thuật tàn hình để đứng cạnh giường bệnh quan sát tình hình. Chợt thấy Phi Yến Nhi nhăn mặt kêu đau, Vô Tâm thấy nhói thắt con tim. Bàn tay anh với xa sắp chạm tới mặt cô thì dừng lại.
"Không được, thân phân của ta bây giờ không thể gặp cô ấy được. Ta sẽ khiến nàng rơi vào nguy hiểm, không thể được."
Những ngón tay thon dài một lần nữa thu lại sát mép chỉ quần. Vô Tâm ngậm ngùi cúi đầu nhìn xuống đất. Bàn tay trái vươn ra bấm cái nút màu đỏ trên tường để gọi y tá tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.