Chương 126
Tuyết Mặc
29/10/2022
Nửa tháng sau, người phụ trách họ Kim bởi vì động tay động chân ở trên ngựa, chứng cứ vô cùng xác thực, cho nên bị phán bỏ tù, mà Kỳ Kỳ thì vẫn chưa bị định tội, bởi vì không có chứng cứ chứng minh cô ta có trực tiếp tham gia vào những việc này, mặc dù cô ta vô tội, nhưng sau chuyện này, cô ta đã hoàn toàn đắc tội với ông chủ Tạ rồi.
Lần này Tạ Thanh Nghiên không chờ mẹ Tạ ra tay đã thông qua Đổng Đông phong sát Kỳ Kỳ trước, làm cô ta không thể ngóc đầu ở giới giải trí nữa.
Lăng Vi thật sự không thể ngờ, người đời trước làm cô hận thấu xương lại dễ dàng bị đá ra khỏi giới giải trí như vậy, ngay cả một cơ hội ngoi đầu lên cũng không có, đúng là làm lòng người vui sướng mà.
Nhưng cô cũng không có quá nhiều tinh lực đi chú ý Kỳ Kỳ, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, tiến độ quay cũng siết chặt, Lăng Vi thân là nữ chính, quả thực xoay vòng giống như con quay vậy, mỗi ngày đều bị đạo diễn Quách Khải không ngừng dịch chuyển, sau đó chờ đến khi cô thở không ra hơi thì mới phát hiện Tết Âm Lịch sắp tới rồi.
Hôm nay lại là một buổi diễn đêm, đến tờ mờ sáng Lăng Vi mới được đưa về biệt thự, trên đường trở về, lúc Lăng Vi mơ mơ màng màng muốn ngủ thì đã nghe thấy Trần Tiểu Nhược ở bên cạnh duỗi eo lười biếng nói, “Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi.”
Mí mắt của Lăng Vi đã rất nặng nề, mệt mỏi hỏi cô ấy: “Cái gì mà nghỉ ngơi mấy ngày?”
Trần Tiểu Nhược buồn cười nhìn cô, “Chị, có phải chị bận đến ấm đầu luôn rồi không? Không biết sắp ăn tết rồi sao?”
Lăng Vi:……
Khó trách vừa rồi lúc chào tạm biệt với Quách Khải, Quách Khải còn kêu cô trở về nghỉ ngơi cho tốt, lúc trước vào thời điểm đẩy nhanh tiến độ quay, ông ấy cũng không nói với cô những lời này, thì ra là nghỉ tết nha.
“Ai cũng được nghỉ sao?” Lăng Vi hỏi Trần Tiểu Nhược.
“Không có, mấy ngày chúng ta nghỉ đều sẽ là cảnh diễn của anh Viên, anh ấy nói không quay về cũng không sao.” Trần Tiểu Nhược nói.
“Anh Viên cũng thật chuyên nghiệp.” Lăng Vi gật đầu, cô cũng rất vừa lòng với vị nam chính này, kỹ thuật diễn tốt, tính cách tốt, mỗi lần đối diễn với anh ấy, cô đều có thể phát huy tối đa khả năng của mình.
Trở lại biệt thự, mọi người trong nhà vẫn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ, Trần Tiểu Nhược cầm chìa khóa, lén lút mà mở cửa, sau khi tiến vào, hai người lại rón ra rón rén trở lại phòng của mình.
Lăng Vi lấy di động ra xem thời gian, sau đó lại bất ngờ nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tạ Thanh Nghiên. Tối hôm qua trước khi tăng ca cô đã thông báo với Tạ Thanh Nghiên, kêu anh đi ngủ sớm một chút, không cần chờ điện thoại của cô, không ngờ phía sau anh còn gửi một tin nhắn tới.
“Mặc kệ khi nào về đến nhà, em cũng phải gửi tin nhắn cho anh.”
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng vẫn khiến Lăng Vi nhịn không được mà trở nên vui vẻ, sau đó nhanh chóng trả lời lại: “Em về đến nhà rồi, bây giờ đi tắm rửa một cái sau đó đi ngủ.”
Gửi tin nhắn xong cô liền đi tắm rửa, bởi vì thật sự quá mệt, cho nên cô chỉ tắm qua loa vài cái đã leo lên giường nằm, lúc này mới phát hiện trên di động lại có tin nhắn mới của Tạ Thanh Nghiên: “Mau đi ngủ đi, ngủ cho thẳng giấc.”
Lăng Vi ngây ra một lúc, bây giờ chính là gần 5 giờ sáng, vậy mà anh còn gửi tin nhắn cho cô, anh cũng không ngủ sao?
Ngay sau đó cô cầm lấy di động muốn gửi tin nhắn lại, nhưng ngẫm lại vẫn đặt điện thoại di động xuống, lúc này mà nói chuyện phiếm thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cho nên vẫn đừng nhắn lại thì hơn.
Nhưng nhìn hai câu nhắc nhở bình thường trên trang thông tin, Lăng Vi lại rất muốn làm chút gì đó để biểu đạt sự cảm động trong lòng mình, chờ sau khi chui vào ổ chăn rồi, Lăng Vi lại cầm di động chụp màn hình phần đối thoại vừa rồi với Tạ Thanh Nghiên lại, sau đó đăng lên Weibo.
“Anh cũng cùng em thức đêm đến giờ này sao?”
Đính kèm là bức ảnh chụp đoạn nói chuyện của hai người trên giao diện WeChat.
Mặc dù lúc này mới 5 giờ, nhưng vẫn có rất nhiều cư dân mạng chiến đấu hăng hái ở trên mạng. Lăng Vi vừa đăng bài lên, lập tức đã có rất nhiều người bình luận lại ở phía dưới.
“Nữ thần năm mới vui vẻ.”
“Cái này có mùi khoe ân ái nha, nữ thần, cô thật giỏi.”
“Vi Vi đã lâu không đăng Weibo, vừa mới đăng đã phát cẩu lương, cẩu độc thân tỏ vẻ đã bị ngược khóc.”
……
Lăng Vi lướt xem bình luận một hồi mới cười ngáp dài ném điện thoại di động sang một bên.
Một giấc này hình như cô đã ngủ thật lâu, nhưng lại giống như mới vừa nhắm mắt một chút, lúc mơ màng tỉnh lại, cô dường như nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ của bé Tạ ở dưới lầu, còn có cả giọng nói từ tính trầm thấp của đàn ông, Lăng Vi nghe xong lập tức tỉnh ngủ, là Tạ Thanh Nghiên tới?
Cô cố gắng mở mắt ra, mơ hồ xoay người xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo bức màn ra thì tâm trạng vô cùng chờ mong lập tức hóa thành bọt nước, người đang chơi cầu cùng với bé Tạ ở trong viện không phải là Tạ Thanh Nghiên, mà là Tạ Thanh Hoa , anh ấy cũng tới đây đón năm mới với mọi người.
Lăng Vi thất vọng xoay người về phòng, nghĩ thầm cũng không biết khi nào Tạ Thanh Nghiên mới đến, hai ngày nay hai người đều bận rộn, ngay cả gọi điện thoại cũng là vội vội vàng vàng.
Nhìn thời gian thì bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, nói vậy cô cũng đã ngủ cả ngày. Mọi người biết cô phải diễn đêm, cho nên cả ngày hôm nay đều không có ai tới quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nếu lúc này đã thức thì không thể tiếp tục ngủ nữa, Lăng Vi thay một bộ đồ mặc ở nhà, chuẩn bị xuống lầu chào hỏi Tạ Thanh Hoa.
Lúc cô đi xuống lầu thì đúng lúc đụng phải Tạ Thanh Nghiên đang chuẩn bị lên lầu, ngay lập tức hai người đều ngây người.
Sau đó lại thấy anh nhướng mày, cười nói: “Thức dậy nhanh quá vậy? Anh đang chuẩn bị đi lên xem em đây.”
Lăng Vi ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó hưng phấn bổ nhào vào người Tạ Thanh Nghiên, đôi chân dài cũng câu lên eo anh, hốc mắt đỏ lên, nói: “Anh muốn tới sao không nói với em trước một tiếng?”
Tạ Thanh Nghiên thoải mái ôm cô, cười nhẹ nói: “Ngày mốt là ba mươi tết, bây giờ anh không tới thì còn muốn đợi đến khi nào?”
Lăng Vi dựa đầu vào vai anh, nửa ngày cũng không nỡ rời khỏi người anh.
Sau đó liền nghe thấy người ở bên cạnh nói: “Ban ngày ban mặt dính nhau thành như vậy, Tiểu Vi, em thật sự coi mình là một bảo bảo sao?”
Giọng nói lạnh lùng cao ngạo truyền tới làm Lăng Vi lập tức ngẩng đầu nhìn qua, hưng phấn nói: “Chị Lam Nhược!!! Chị cũng tới đây sao!”
Người nói chuyện đúng là Lam Nhược đã lâu không gặp.
Hai người từ sau khi chia tay ở đoàn phim xong, đâu vẫn là lần đầu bọn họ gặp nhau. Cái đầu tiên Lăng Vi thấy sau khi nhìn Lam Nhược là cảm thấy cô ấy có gì đó rất kỳ quái.
Bởi vì Lam Nhược đứng ở kế bên, Lăng Vi liền muốn xuống khỏi người Tạ Thanh Nghiên đến ôn chuyện với cô ấy.
Kết quả Tạ Thanh Nghiên không chỉ không cho Lăng Vi đi xuống, mà còn ôm cô chặt hơn, nói: “Sao, có niềm vui mới thì quên người cũ rồi sao?”
Lăng Vi không khỏi buồn cười, “Cái gì mà có mới nới cũ? Có cần dùng từ như vậy không?”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Trên mạng không phải vẫn luôn xào CP của hai người sao?”
Lam Nhược nghe xong, cười nói: “Khó trách tôi vẫn luôn cảm thấy hôm nay ông chủ Tạ không cho tôi sắc mặt tốt, thì ra là ghen tị, bình giấm này cũng lớn thật đó!”
Tạ Thanh Nghiên cũng không e lệ, còn mặt dày nói: “Tôi thích.”
Lăng Vi:……
Giãy giụa ở trong lòng ngực của anh mấy cái, Lăng Vi mới nhỏ giọng nói: “Anh, anh để em xuống trước đi.”
“Vậy em nói, mấy ngày nay có nhớ anh hay không?” Tạ Thanh Nghiên không muốn buông, một hai phải nghe cô nói lời dễ nghe mới chịu.
Lăng Vi vội vàng tiến đến bên tai anh nói: “Đương nhiên nhớ rồi, nhớ đến nỗi ngủ không ngon luôn! Anh ơi, em đói bụng quá, anh có thể giúp em đến phòng bếp tìm chút gì đó để ăn hay không, em muốn đi trò chuyện với chị Lam Nhược trước.”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới miễn cưỡng nói: “Nói chuyện có thể, nhưng không cho quá thân thiết!”
Lăng Vi: “Không thành vấn đề!”
Lam Nhược:……
Dưới sự đảm bảo nhiều lần của Lăng Vi, Tạ Thanh Nghiên mới buông cô xuống.
Chờ đến khi anh vào phòng bếp tìm đồ ăn, Lăng Vi mới vội vàng đi nhanh tới bên cạnh Lam Nhược, nhìn kỹ Lam Nhược một lượt, sau đó nói: “Chị Lam Nhược, có phải chị béo lên rồi hay không? Chị mới nghỉ ngơi có bao lâu đâu, sao lại béo lên nhiều như vậy?”
Lam Nhược nhíu mày, “Đã lâu không gặp, cũng không biết nói câu dễ nghe.“
Lăng Vi lập tức sửa lời: “Mặc dù béo, nhưng khí sắc vẫn rất tốt!”
Lam Nhược nói: “Đợt này trông em gầy đi không ít, ngực cũng nhỏ hơn.”
Lăng Vi:……
Vì sao phải chú ý tới ngực cô?
Lăng Vi vừa lôi kéo cô ấy đi sô pha, vừa nói: “Đóng phim gầy đi cũng là chuyện rất bình thường mà, không phải chị cũng vậy sao.”
Chờ khi hai người thoải mái ngồi lên sô pha, Lam Nhược mới nói: “Vốn dĩ chị muốn tới thăm ban, nhưng vẫn luôn không đi được, cũng chỉ có thể kéo dài tới bây giờ.”
“Vậy chị sẽ ở đây tới sang năm mới trở về sao?” Lăng Vi hỏi.
Lam Nhược lắc đầu nói: “Không được, ngày mai chị bay rồi, bay đến Mexico, chuẩn bị nghỉ dài hạn ở bên đó.”
Lăng Vi: “Nghỉ dài hạn là bao lâu? Lúc trước cũng không có nghe chị nói.”
Lam Nhược: “Chắc cỡ sáu bảy tháng đi.”
Lăng Vi:……
Lam Nhược thân là diễn viên đang nổi, vừa xin nghỉ ngơi đã kéo dài hơn nửa năm, ở trong giới giải trí thay đổi nhanh như chớp này, cô ấy lựa chọn như vậy thì không khác gì tự chịu diệt vong, chờ nửa năm sau trở về, danh tiếng chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.
Lăng Vi ngây người hơn nửa ngày, mới mở miệng nói: “Chị điên rồi sao?”
Lam Nhược cười khẽ lắc đầu, “Chị rất tỉnh táo, cũng rất rõ ràng mình đang làm cái gì.”
Lăng Vi:……
Lăng Vi nhìn cô ấy, trong lòng có loại ảo giác Lam Nhược vẫn luôn cười, nhưng trong ánh mắt lại không che giấu nổi sự chua xót.
Buổi tối, Lăng Vi sớm đã bị Tạ Thanh Nghiên mang về phòng, đóng cửa lại dính lấy nhau, hai người đã không gặp một thời gian, cho nên tiểu biệt thắng tân hôn, cái gì cũng không kịp nói đã náo loạn lăn giường hai lần, chờ khi Tạ Thanh Nghiên đi vào phòng tắm tắm rửa, trong đầu Lăng Vi chợt lóe lên một suy nghĩ, sau đó cả người lập tức ngây ngốc ở trên giường.
Vài giây sau, cô mới hoang mang rối loạn xoay người xuống giường, khoác cho mình một chiếc áo ngủ thật dày, sau đó mở cửa rời khỏi phòng ngủ đi thẳng đến phòng khách mà Lam Nhược ở tại lầu hai.
Đứng ở ngoài gõ cửa một hồi, Lam Nhược mới đi ra mở cửa, nhìn thấy Lăng Vi đứng ngoài cửa, cô ấy cũng có chút bất ngờ, hỏi: “Đã muộn như vậy, người đàn ông của em còn chịu để em ra ngoài?”
“Em lén đi ra.” Lăng Vi vừa nói vừa chui với trong phòng cô, bên trong đang mở máy sưởi, độ ấm rất thoải mái, cô đứng yên ở giữa phòng, sau đó quay đầu lại nhìn Lam Nhược, hỏi: “Chị Lam Nhược, chị từ xa tới đây thăm em, chẳng lẽ không có gì muốn nói với em sao?”
Lam Nhược cười nhạt, “Chị tính trước khi xuất ngoại tới thăm em thôi.”
Lăng Vi lắc đầu, “Không, chị có chuyện lớn muốn nói với em.”
Lam Nhược nhướng mày: “Em nói thử xem, chị có chuyện lớn gì?”
Lăng Vi mím môi, biểu cảm nghiêm túc, từng câu từng chữ nói: “Chị mang thai, đúng không?!”
Lam Nhược:……
Lăng Vi vừa nói xong lời này, bầu không khí không hiểu sao lại trở nên khẩn trương.
Mà ở trong phòng ngủ chính tại lầu ba, toàn thân Tạ Thanh Nghiên thoải mái nhẹ nhàng ngâm nga đi ra khỏi phòng tắm, kết quả chờ đợi anh lại là ổ chăn trống rỗng lạnh lẽo.
Người phụ nữ của anh lại nhân lúc anh tắm rửa đi trèo tường!!!!
Lần này Tạ Thanh Nghiên không chờ mẹ Tạ ra tay đã thông qua Đổng Đông phong sát Kỳ Kỳ trước, làm cô ta không thể ngóc đầu ở giới giải trí nữa.
Lăng Vi thật sự không thể ngờ, người đời trước làm cô hận thấu xương lại dễ dàng bị đá ra khỏi giới giải trí như vậy, ngay cả một cơ hội ngoi đầu lên cũng không có, đúng là làm lòng người vui sướng mà.
Nhưng cô cũng không có quá nhiều tinh lực đi chú ý Kỳ Kỳ, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, tiến độ quay cũng siết chặt, Lăng Vi thân là nữ chính, quả thực xoay vòng giống như con quay vậy, mỗi ngày đều bị đạo diễn Quách Khải không ngừng dịch chuyển, sau đó chờ đến khi cô thở không ra hơi thì mới phát hiện Tết Âm Lịch sắp tới rồi.
Hôm nay lại là một buổi diễn đêm, đến tờ mờ sáng Lăng Vi mới được đưa về biệt thự, trên đường trở về, lúc Lăng Vi mơ mơ màng màng muốn ngủ thì đã nghe thấy Trần Tiểu Nhược ở bên cạnh duỗi eo lười biếng nói, “Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày rồi.”
Mí mắt của Lăng Vi đã rất nặng nề, mệt mỏi hỏi cô ấy: “Cái gì mà nghỉ ngơi mấy ngày?”
Trần Tiểu Nhược buồn cười nhìn cô, “Chị, có phải chị bận đến ấm đầu luôn rồi không? Không biết sắp ăn tết rồi sao?”
Lăng Vi:……
Khó trách vừa rồi lúc chào tạm biệt với Quách Khải, Quách Khải còn kêu cô trở về nghỉ ngơi cho tốt, lúc trước vào thời điểm đẩy nhanh tiến độ quay, ông ấy cũng không nói với cô những lời này, thì ra là nghỉ tết nha.
“Ai cũng được nghỉ sao?” Lăng Vi hỏi Trần Tiểu Nhược.
“Không có, mấy ngày chúng ta nghỉ đều sẽ là cảnh diễn của anh Viên, anh ấy nói không quay về cũng không sao.” Trần Tiểu Nhược nói.
“Anh Viên cũng thật chuyên nghiệp.” Lăng Vi gật đầu, cô cũng rất vừa lòng với vị nam chính này, kỹ thuật diễn tốt, tính cách tốt, mỗi lần đối diễn với anh ấy, cô đều có thể phát huy tối đa khả năng của mình.
Trở lại biệt thự, mọi người trong nhà vẫn còn đang đắm chìm trong giấc ngủ, Trần Tiểu Nhược cầm chìa khóa, lén lút mà mở cửa, sau khi tiến vào, hai người lại rón ra rón rén trở lại phòng của mình.
Lăng Vi lấy di động ra xem thời gian, sau đó lại bất ngờ nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tạ Thanh Nghiên. Tối hôm qua trước khi tăng ca cô đã thông báo với Tạ Thanh Nghiên, kêu anh đi ngủ sớm một chút, không cần chờ điện thoại của cô, không ngờ phía sau anh còn gửi một tin nhắn tới.
“Mặc kệ khi nào về đến nhà, em cũng phải gửi tin nhắn cho anh.”
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng vẫn khiến Lăng Vi nhịn không được mà trở nên vui vẻ, sau đó nhanh chóng trả lời lại: “Em về đến nhà rồi, bây giờ đi tắm rửa một cái sau đó đi ngủ.”
Gửi tin nhắn xong cô liền đi tắm rửa, bởi vì thật sự quá mệt, cho nên cô chỉ tắm qua loa vài cái đã leo lên giường nằm, lúc này mới phát hiện trên di động lại có tin nhắn mới của Tạ Thanh Nghiên: “Mau đi ngủ đi, ngủ cho thẳng giấc.”
Lăng Vi ngây ra một lúc, bây giờ chính là gần 5 giờ sáng, vậy mà anh còn gửi tin nhắn cho cô, anh cũng không ngủ sao?
Ngay sau đó cô cầm lấy di động muốn gửi tin nhắn lại, nhưng ngẫm lại vẫn đặt điện thoại di động xuống, lúc này mà nói chuyện phiếm thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cho nên vẫn đừng nhắn lại thì hơn.
Nhưng nhìn hai câu nhắc nhở bình thường trên trang thông tin, Lăng Vi lại rất muốn làm chút gì đó để biểu đạt sự cảm động trong lòng mình, chờ sau khi chui vào ổ chăn rồi, Lăng Vi lại cầm di động chụp màn hình phần đối thoại vừa rồi với Tạ Thanh Nghiên lại, sau đó đăng lên Weibo.
“Anh cũng cùng em thức đêm đến giờ này sao?”
Đính kèm là bức ảnh chụp đoạn nói chuyện của hai người trên giao diện WeChat.
Mặc dù lúc này mới 5 giờ, nhưng vẫn có rất nhiều cư dân mạng chiến đấu hăng hái ở trên mạng. Lăng Vi vừa đăng bài lên, lập tức đã có rất nhiều người bình luận lại ở phía dưới.
“Nữ thần năm mới vui vẻ.”
“Cái này có mùi khoe ân ái nha, nữ thần, cô thật giỏi.”
“Vi Vi đã lâu không đăng Weibo, vừa mới đăng đã phát cẩu lương, cẩu độc thân tỏ vẻ đã bị ngược khóc.”
……
Lăng Vi lướt xem bình luận một hồi mới cười ngáp dài ném điện thoại di động sang một bên.
Một giấc này hình như cô đã ngủ thật lâu, nhưng lại giống như mới vừa nhắm mắt một chút, lúc mơ màng tỉnh lại, cô dường như nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ của bé Tạ ở dưới lầu, còn có cả giọng nói từ tính trầm thấp của đàn ông, Lăng Vi nghe xong lập tức tỉnh ngủ, là Tạ Thanh Nghiên tới?
Cô cố gắng mở mắt ra, mơ hồ xoay người xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo bức màn ra thì tâm trạng vô cùng chờ mong lập tức hóa thành bọt nước, người đang chơi cầu cùng với bé Tạ ở trong viện không phải là Tạ Thanh Nghiên, mà là Tạ Thanh Hoa , anh ấy cũng tới đây đón năm mới với mọi người.
Lăng Vi thất vọng xoay người về phòng, nghĩ thầm cũng không biết khi nào Tạ Thanh Nghiên mới đến, hai ngày nay hai người đều bận rộn, ngay cả gọi điện thoại cũng là vội vội vàng vàng.
Nhìn thời gian thì bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, nói vậy cô cũng đã ngủ cả ngày. Mọi người biết cô phải diễn đêm, cho nên cả ngày hôm nay đều không có ai tới quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nếu lúc này đã thức thì không thể tiếp tục ngủ nữa, Lăng Vi thay một bộ đồ mặc ở nhà, chuẩn bị xuống lầu chào hỏi Tạ Thanh Hoa.
Lúc cô đi xuống lầu thì đúng lúc đụng phải Tạ Thanh Nghiên đang chuẩn bị lên lầu, ngay lập tức hai người đều ngây người.
Sau đó lại thấy anh nhướng mày, cười nói: “Thức dậy nhanh quá vậy? Anh đang chuẩn bị đi lên xem em đây.”
Lăng Vi ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó hưng phấn bổ nhào vào người Tạ Thanh Nghiên, đôi chân dài cũng câu lên eo anh, hốc mắt đỏ lên, nói: “Anh muốn tới sao không nói với em trước một tiếng?”
Tạ Thanh Nghiên thoải mái ôm cô, cười nhẹ nói: “Ngày mốt là ba mươi tết, bây giờ anh không tới thì còn muốn đợi đến khi nào?”
Lăng Vi dựa đầu vào vai anh, nửa ngày cũng không nỡ rời khỏi người anh.
Sau đó liền nghe thấy người ở bên cạnh nói: “Ban ngày ban mặt dính nhau thành như vậy, Tiểu Vi, em thật sự coi mình là một bảo bảo sao?”
Giọng nói lạnh lùng cao ngạo truyền tới làm Lăng Vi lập tức ngẩng đầu nhìn qua, hưng phấn nói: “Chị Lam Nhược!!! Chị cũng tới đây sao!”
Người nói chuyện đúng là Lam Nhược đã lâu không gặp.
Hai người từ sau khi chia tay ở đoàn phim xong, đâu vẫn là lần đầu bọn họ gặp nhau. Cái đầu tiên Lăng Vi thấy sau khi nhìn Lam Nhược là cảm thấy cô ấy có gì đó rất kỳ quái.
Bởi vì Lam Nhược đứng ở kế bên, Lăng Vi liền muốn xuống khỏi người Tạ Thanh Nghiên đến ôn chuyện với cô ấy.
Kết quả Tạ Thanh Nghiên không chỉ không cho Lăng Vi đi xuống, mà còn ôm cô chặt hơn, nói: “Sao, có niềm vui mới thì quên người cũ rồi sao?”
Lăng Vi không khỏi buồn cười, “Cái gì mà có mới nới cũ? Có cần dùng từ như vậy không?”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Trên mạng không phải vẫn luôn xào CP của hai người sao?”
Lam Nhược nghe xong, cười nói: “Khó trách tôi vẫn luôn cảm thấy hôm nay ông chủ Tạ không cho tôi sắc mặt tốt, thì ra là ghen tị, bình giấm này cũng lớn thật đó!”
Tạ Thanh Nghiên cũng không e lệ, còn mặt dày nói: “Tôi thích.”
Lăng Vi:……
Giãy giụa ở trong lòng ngực của anh mấy cái, Lăng Vi mới nhỏ giọng nói: “Anh, anh để em xuống trước đi.”
“Vậy em nói, mấy ngày nay có nhớ anh hay không?” Tạ Thanh Nghiên không muốn buông, một hai phải nghe cô nói lời dễ nghe mới chịu.
Lăng Vi vội vàng tiến đến bên tai anh nói: “Đương nhiên nhớ rồi, nhớ đến nỗi ngủ không ngon luôn! Anh ơi, em đói bụng quá, anh có thể giúp em đến phòng bếp tìm chút gì đó để ăn hay không, em muốn đi trò chuyện với chị Lam Nhược trước.”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới miễn cưỡng nói: “Nói chuyện có thể, nhưng không cho quá thân thiết!”
Lăng Vi: “Không thành vấn đề!”
Lam Nhược:……
Dưới sự đảm bảo nhiều lần của Lăng Vi, Tạ Thanh Nghiên mới buông cô xuống.
Chờ đến khi anh vào phòng bếp tìm đồ ăn, Lăng Vi mới vội vàng đi nhanh tới bên cạnh Lam Nhược, nhìn kỹ Lam Nhược một lượt, sau đó nói: “Chị Lam Nhược, có phải chị béo lên rồi hay không? Chị mới nghỉ ngơi có bao lâu đâu, sao lại béo lên nhiều như vậy?”
Lam Nhược nhíu mày, “Đã lâu không gặp, cũng không biết nói câu dễ nghe.“
Lăng Vi lập tức sửa lời: “Mặc dù béo, nhưng khí sắc vẫn rất tốt!”
Lam Nhược nói: “Đợt này trông em gầy đi không ít, ngực cũng nhỏ hơn.”
Lăng Vi:……
Vì sao phải chú ý tới ngực cô?
Lăng Vi vừa lôi kéo cô ấy đi sô pha, vừa nói: “Đóng phim gầy đi cũng là chuyện rất bình thường mà, không phải chị cũng vậy sao.”
Chờ khi hai người thoải mái ngồi lên sô pha, Lam Nhược mới nói: “Vốn dĩ chị muốn tới thăm ban, nhưng vẫn luôn không đi được, cũng chỉ có thể kéo dài tới bây giờ.”
“Vậy chị sẽ ở đây tới sang năm mới trở về sao?” Lăng Vi hỏi.
Lam Nhược lắc đầu nói: “Không được, ngày mai chị bay rồi, bay đến Mexico, chuẩn bị nghỉ dài hạn ở bên đó.”
Lăng Vi: “Nghỉ dài hạn là bao lâu? Lúc trước cũng không có nghe chị nói.”
Lam Nhược: “Chắc cỡ sáu bảy tháng đi.”
Lăng Vi:……
Lam Nhược thân là diễn viên đang nổi, vừa xin nghỉ ngơi đã kéo dài hơn nửa năm, ở trong giới giải trí thay đổi nhanh như chớp này, cô ấy lựa chọn như vậy thì không khác gì tự chịu diệt vong, chờ nửa năm sau trở về, danh tiếng chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.
Lăng Vi ngây người hơn nửa ngày, mới mở miệng nói: “Chị điên rồi sao?”
Lam Nhược cười khẽ lắc đầu, “Chị rất tỉnh táo, cũng rất rõ ràng mình đang làm cái gì.”
Lăng Vi:……
Lăng Vi nhìn cô ấy, trong lòng có loại ảo giác Lam Nhược vẫn luôn cười, nhưng trong ánh mắt lại không che giấu nổi sự chua xót.
Buổi tối, Lăng Vi sớm đã bị Tạ Thanh Nghiên mang về phòng, đóng cửa lại dính lấy nhau, hai người đã không gặp một thời gian, cho nên tiểu biệt thắng tân hôn, cái gì cũng không kịp nói đã náo loạn lăn giường hai lần, chờ khi Tạ Thanh Nghiên đi vào phòng tắm tắm rửa, trong đầu Lăng Vi chợt lóe lên một suy nghĩ, sau đó cả người lập tức ngây ngốc ở trên giường.
Vài giây sau, cô mới hoang mang rối loạn xoay người xuống giường, khoác cho mình một chiếc áo ngủ thật dày, sau đó mở cửa rời khỏi phòng ngủ đi thẳng đến phòng khách mà Lam Nhược ở tại lầu hai.
Đứng ở ngoài gõ cửa một hồi, Lam Nhược mới đi ra mở cửa, nhìn thấy Lăng Vi đứng ngoài cửa, cô ấy cũng có chút bất ngờ, hỏi: “Đã muộn như vậy, người đàn ông của em còn chịu để em ra ngoài?”
“Em lén đi ra.” Lăng Vi vừa nói vừa chui với trong phòng cô, bên trong đang mở máy sưởi, độ ấm rất thoải mái, cô đứng yên ở giữa phòng, sau đó quay đầu lại nhìn Lam Nhược, hỏi: “Chị Lam Nhược, chị từ xa tới đây thăm em, chẳng lẽ không có gì muốn nói với em sao?”
Lam Nhược cười nhạt, “Chị tính trước khi xuất ngoại tới thăm em thôi.”
Lăng Vi lắc đầu, “Không, chị có chuyện lớn muốn nói với em.”
Lam Nhược nhướng mày: “Em nói thử xem, chị có chuyện lớn gì?”
Lăng Vi mím môi, biểu cảm nghiêm túc, từng câu từng chữ nói: “Chị mang thai, đúng không?!”
Lam Nhược:……
Lăng Vi vừa nói xong lời này, bầu không khí không hiểu sao lại trở nên khẩn trương.
Mà ở trong phòng ngủ chính tại lầu ba, toàn thân Tạ Thanh Nghiên thoải mái nhẹ nhàng ngâm nga đi ra khỏi phòng tắm, kết quả chờ đợi anh lại là ổ chăn trống rỗng lạnh lẽo.
Người phụ nữ của anh lại nhân lúc anh tắm rửa đi trèo tường!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.