Chương 130
Tuyết Mặc
29/10/2022
“Cuối cùng chị cũng đã hiểu, ông chủ Tạ chính là người kéo chân sau, cứ tiếp tục như vậy, em phải chờ tới năm nào tháng nào mới có cơ hội lên sân khấu nhận giải thưởng tối cao đây? Khi nào mới có thể đăng quang phong hậu đây?” Lý Ý càng nói càng kích động.
Mắt thấy phòng làm việc bắt đầu tiến vào quỹ đạo, kết quả ông chủ lại làm cây rụng tiền của phòng làm việc có con! Còn có cái gì càng làm người ta tuyệt vọng hơn cái này không?
Lăng Vi an ủi cô ấy: “Kéo chân sau thì kéo chân sau đi, việc đã đến nước này, còn có thể bỏ được sao??”
Lý Ý:……
Nói lời an ủi thế này không bằng đừng nói.
Tay của Tạ Thanh Nghiên run lên, thiếu chút nữa đã không cầm vững tay lái, nhạy cảm hỏi: “Bỏ cái gì mà bỏ???”
“Không bỏ ai cả, anh tập trung lái xe đi, đừng làm ảnh hưởng tới con gái bảo bối của em.” Lăng Vi che microphone lại nói với anh.
Tạ Thanh Nghiên chỉ có thể nghe lời nghiêm túc lái xe.
“Chị, em cảm thấy nếu đã mở phòng làm việc rồi thì cũng không thể chỉ vây quanh một mình em, nếu chị phát hiện có hạt giống tốt thì cứ ký xuống, nói không chừng người mới còn có thể lên sân khấu nhận thưởng nhanh hơn cả em nữa đó.” Lăng Vi nói ra dự tính của mình.
Mặc dù bây giờ cô còn trẻ, nhưng quỹ đạo cuộc sống đã hoàn toàn khác với đời trước, cô đã sớm quen biết Tạ Thanh Nghiên, cũng nhanh chóng lãnh chứng, bây giờ ngay cả đứa nhỏ cũng có, cuộc sống sau này chắc phần lớn sẽ vây quanh gia đình, mặc dù trong lòng vẫn có mộng tưởng, nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện lớn trong đời, đối với khát vọng đạt được thành tích, cô đã không còn ôm ấp quá nhiều.
Kỳ thật khi quyết định đi lãnh chứng với Tạ Thanh Nghiên, cô đã điều chỉnh tốt tâm thái của mình, phim có thể từ từ quay, thành tựu có thể từ từ tranh thủ, gia đình mới là trọng tâm cuộc sống sau này của cô, cô sẽ bỏ nhiều tinh lực lên người nhà của mình hơn, có được tất có mất, cô biết mình muốn làm cái gì.
Lý Ý nghe cô nhắc tới việc này mới nói: “Từ sau khi em lãnh chứng, chị đã bắt đầu tìm kiếm rồi, trước mắt đúng là có mấy người để lựa chọn, đến lúc em quay xong thì quay về xem thử đi.”
“Được rồi.” Lăng Vi gật đầu.
“Bây giờ em mang thai mấy tháng?” Lý Ý hỏi cô.
Lăng Vi không hiểu ra sao, đành ăn ngay nói thật, “Em cũng không biết, nếu không phải ngày hôm qua nôn ra, em cũng chưa ý thức được chuyện này.”
Lý Ý nghẹn họng nửa ngày, sau đó mới nói: “Em mất kinh nguyệt từ lúc nào, em không tự mình đếm thử sao?”
Lăng Vi suy nghĩ một hồi mới phát hiện mình thật sự không nhớ là từ lúc nào, “Bình thường em cũng không nhớ rõ là ngày nào.”
Lý Ý:……
“Mặc kệ là như thế nào, nhưng xem ra em không quay được bộ phim điện ảnh quay vào mùa hè của đạo diễn Tề Viễn rồi, chị còn tưởng nhờ vai nữ phụ của bộ phim này sẽ giúp em nhận giải nữ phụ xuất sắc gì đó, xem ra cũng không trông cậy vào được rồi.”
Lăng Vi nói: “Nữ phụ thì tính cái gì, về sau em sẽ trực tiếp lấy giải nữ chính xuất sắc nhất về.”
Lý Ý nói: “Vậy về sau làm phiền hai người có thể sinh con có kế hoạch giúp.”
Lăng Vi:……
Đường xá vào ngày đầu năm mới rất an tĩnh, người đi đường và xe chạy đều ít. Xe của bọn họ lái thẳng một đường vào bãi đỗ xe của bệnh viện gần nhất, lúc Lăng Vi cởi đai an toàn ra, Tạ Thanh Nghiên đột nhiên hỏi cô, “Cần anh ôm em vào không?”
Lăng Vi lập tức bị chọc cười, nói: “Em chỉ mang thai thôi, đâu phải tàn tật!”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, nói: “Được rồi, là anh quá nhạy cảm, anh chỉ là……” Anh tạm dừng một chút, sau đó tìm được từ thích hợp mới nói tiếp: “Chỉ là không biết nên làm một người cha đủ tư cách như thế nào mà thôi.”
Lăng Vi duỗi tay nhéo nhéo mu bàn tay của anh, dịu dàng cười nói: “Lúc anh nghĩ như vậy, thì anh đã là một người cha đủ tư cách rồi, hơn nữa anh làm ba ba trên bảng tin lâu như vậy, còn không biết nên làm ba ba như thế nào sao?”
“Ba ba này không phải ba ba kia, em đừng chọc anh.”
“Cũng tương tự như vậy thôi, chỉ cần anh lấy uy nghiêm của mình ra là được.” Lăng Vi đề xuất ý kiến với anh.
Tạ Thanh Nghiên lắc đầu, “Nếu là một cô công chúa nhỏ, anh chắc chắn sẽ không nghiêm nổi, em đừng đặt hy vọng vào anh.”
Lăng Vi:……
Con gái còn chưa sinh ra ba ba đã sợ sệt như vậy rồi, mới thấy đó nha!
Mặc dù đang là lúc tết, nhưng bệnh viện bọn họ tới có quy mô không nhỏ, khoa sản phụ vẫn có vài bác sĩ ngồi khám, thai phụ tới kiểm tra sức khỏe và khám bệnh cũng không ít, phòng khám bệnh trông rất rộn ràng nhộn nhịp.
Tạ Thanh Nghiên điền giấy nhận số thứ tự xong liền nắm tay Lăng Vi đi đến phòng khám thai sản.
Hôm nay Lăng Vi để mặt mộc, tóc dài xõa trên vai, trên người mặc một bộ quần áo thun nhẹ nhàng, thoạt nhìn vừa nghịch ngợm lại sáng sủa, vừa nhìn thì sẽ không thể liên tưởng cô với hoa đán đang nổi hiện nay, ngược lại là Tạ Thanh Nghiên đứng bên cạnh cô, chiều cao diện mạo đều vô cùng xuất chúng, đứng ở trong đám người tuyệt đối là hạc trong bầy gà, cách ăn mặc lại chỉnh tề y như ngôi sao điện ảnh trong TV vậy, cái này làm cho y tá và mấy bà mẹ trẻ đi qua lại đều nhịn không được trộm nhìn anh vài lần.
Lăng Vi dựa vào người anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn tức giận.”
Tạ Thanh Nghiên cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Nơi nào làm Lăng nữ vương không vừa mắt?”
Lăng Vi nói: “Không phải tới bệnh viện cùng em sao? Anh ăn mặc đẹp như vậy làm cái gì! Anh nhìn mọi người chung quanh đi, bọn họ đều đang nhìn lén anh đó!”
Tạ Thanh Nghiên đắc ý nói: “Anh cho rằng em nên vui vẻ mới đúng, có một ông xã đẹp trai như vậy hãnh diện biết bao.”
Hình như cũng có chút đạo lý.
Hai người đang nói chuyện, có một y tá đi tới, nhỏ giọng hỏi một câu, “Xin hỏi là Lăng Vi và ông chủ Tạ phải không?”
Không ngờ đã ngụy trang bình thường như vậy còn bị nhận ra, Lăng Vi cười gật đầu, “Đúng vậy, chào cô.”
Y tá hưng phấn đến mức thiếu chút nữa đã nhảy lên, nhưng rất nhanh đã bị Tạ Thanh Nghiên ngăn lại, “Đừng kích động, ở đây đông người, chúng tôi không muốn bị vây xem.”
Y tá liên tục gật đầu, hưng phấn đến mức khuôn mặt đều đỏ bừng, nói: “Tôi…… Tôi và đồng nghiệp, chúng tôi vừa rồi vẫn luôn nhìn trộm, cảm thấy rất giống, sau đó y tá trưởng của chúng tôi nhận ra ông chủ Tạ, đúng là quá tuyệt vời, có thể ký tên cho chúng tôi không?”
Lăng Vi ngẩng đầu lên trừng ông chủ Tạ một cái, dùng ánh mắt lên án: Đều là do anh gây họa!
Ông chủ Tạ thật vô tội: Sao trách anh, lớn lên quá đẹp trai rất dễ bị người ta nhận ra mà!
Sau đó lại nghe ông chủ Tạ nói với y tá: “Ký tên cho các người cũng không thành vấn đề, cô nói cho tôi biết bác sĩ nào được hoan nghênh nhất ở đây đi.”
Y tá không hề nghĩ ngợi, nói: “Bác sĩ Lưu, cô ấy là bác sĩ chủ nhiệm có kinh nghiệm rất phong phú.” Nói xong, y tá lén nhìn xuống bụng của Lăng Vi một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi cô, “Có phải Lăng Vi có rồi không!”
Lăng Vi dựng thẳng ngón trỏ lên làm động tác im lặng, nói: “Tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật, chúng tôi muốn tự mình công bố tin tốt này, có thể chứ?”
Y tá dùng sức gật đầu, “Chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật, vậy tôi mang hai người đi tìm bác sĩ Lưu trước, hôm nay cô ấy trực ở khu bên kia của bệnh viện, bây giờ không có ở trong phòng khám bệnh.”
Hai người liền đi theo y tá đến tìm bác sĩ Lưu.
Chờ hai người khám xong lại ký tên cho đám bác sĩ y tá, lúc rời khỏi bệnh viện thì đã gần giữa trưa.
“Đã bảy tuần, vậy mà một chút cảm giác em cũng không có.” Tạ Thanh Nghiên ngồi trên xe, bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Ngẫm lại mà sợ, trước khi nghỉ lễ em đều làm việc với cường độ cao, lại còn thức đêm!”
Lăng Vi cười hì hì hai tiếng, nói: “Đúng là không có cảm giác gì hết, chứng minh sức khỏe của em cực kỳ tốt nha!”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Anh phải nói với Lý Ý, kêu chị ấy câu thông với đạo diễn một chút, thả chậm tiến độ quay lại.”
Lăng Vi lắc đầu nói: “Quay chậm một ngày thì sẽ tiêu phí thêm nhiều tiền, cho dù chị Lý đồng ý, em cũng sẽ không đồng ý.”
“Ông xã của em có rất nhiều tiền.”
Có tiền cũng không thể phung phí như vậy!
“Anh đừng lo lắng mà, em nhất định sẽ chú ý thân thể của mình.” Lăng Vi ôm cánh tay anh làm nũng, nói: “Hơn nữa cũng còn chưa đến hai tháng, chờ quay xong bộ này, em sẽ ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi dưỡng thai, ngay cả trường học cũng không đi, em sẽ kêu Lý Ý tạm xin nghỉ học cho em, được không?!”
Tạ Thanh Nghiên còn có thể nói gì, bà xã vừa làm nũng thì anh đã lập tức hết cách rồi, nhưng vẫn nói: “Chờ khi em diễn lại, anh sẽ sắp xếp cho em thêm một người trợ lý, em cứ đóng phim, còn những chuyện khác cứ để cho người khác đi làm.”
Mặc dù cảm thấy sắp xếp của anh có chút khoa trương, nhưng Lăng Vi vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ anh là một người cha chuẩn lo xa, phải thuận theo ý anh mới được, bằng không chắc chắn anh sẽ càng thêm lo âu.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, lái trên đường không được bao lâu thì Tạ Thanh Nghiên đột nhiên cho dừng xe lại ở bên đường.
Lăng Vi nghi hoặc nhìn ra bên ngoài thì thấy chỗ này là một khu trung tâm thương mại, cô không khỏi nghi hoặc hỏi anh: “Muốn mua cái gì sao?”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Anh nhìn thấy bên trong có cửa hàng chuyên bán đồ dành cho trẻ sơ sinh, chúng ta vào xem thử đi.”
Lăng Vi:……
Bây giờ bảo bảo mới bảy tuần, cũng không biết là nam hay nữ, vậy mà anh đã bắt đầu muốn đi xem đồ dùng dành cho trẻ con?!!
Lăng Vi hỏi: “Anh biết cần mua cái gì sao?”
Tạ Thanh Nghiên làm ra vẻ đúng lý hợp tình mà nói: “Chính là bởi vì không biết cần mua cái gì, cho nên mới đến xem trước, cái này gọi là khảo sát thị trường.”
Lăng Vi:……
Cuối cùng, Lăng Vi vẫn bất đắc dĩ bị ba ba đúng chuẩn mang vào cửa hàng dành cho trẻ sơ sinh.
Đây là lần đầu tiên cả hai đến dạo ở cửa hàng trẻ em, có cảm giác giống như vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới vậy, thấy cái gì cũng cảm thấy đáng yêu.
“Trời ạ, chiếc váy nhỏ này thật dễ thương, là con ong mật!” Tạ Thanh Nghiên cầm một bộ đồ nhỏ xíu lên nhìn, hai mắt tỏa sáng không ngừng lăn qua lộn lại bộ đồ.
Lăng Vi đứng ở bên cạnh mà đầu đổ đầy vạch đen, cái tật cuồng trang phục đáng yêu lại phát tác rồi!
“Oa, đây là con gà, thật dễ thương! Bảo bối, em nhất định phải sinh con gái cho anh!” Tạ Thanh Nghiên cầm trang phục đáng yêu lên, kích động nói.
Lăng Vi:……
Mắt thấy phòng làm việc bắt đầu tiến vào quỹ đạo, kết quả ông chủ lại làm cây rụng tiền của phòng làm việc có con! Còn có cái gì càng làm người ta tuyệt vọng hơn cái này không?
Lăng Vi an ủi cô ấy: “Kéo chân sau thì kéo chân sau đi, việc đã đến nước này, còn có thể bỏ được sao??”
Lý Ý:……
Nói lời an ủi thế này không bằng đừng nói.
Tay của Tạ Thanh Nghiên run lên, thiếu chút nữa đã không cầm vững tay lái, nhạy cảm hỏi: “Bỏ cái gì mà bỏ???”
“Không bỏ ai cả, anh tập trung lái xe đi, đừng làm ảnh hưởng tới con gái bảo bối của em.” Lăng Vi che microphone lại nói với anh.
Tạ Thanh Nghiên chỉ có thể nghe lời nghiêm túc lái xe.
“Chị, em cảm thấy nếu đã mở phòng làm việc rồi thì cũng không thể chỉ vây quanh một mình em, nếu chị phát hiện có hạt giống tốt thì cứ ký xuống, nói không chừng người mới còn có thể lên sân khấu nhận thưởng nhanh hơn cả em nữa đó.” Lăng Vi nói ra dự tính của mình.
Mặc dù bây giờ cô còn trẻ, nhưng quỹ đạo cuộc sống đã hoàn toàn khác với đời trước, cô đã sớm quen biết Tạ Thanh Nghiên, cũng nhanh chóng lãnh chứng, bây giờ ngay cả đứa nhỏ cũng có, cuộc sống sau này chắc phần lớn sẽ vây quanh gia đình, mặc dù trong lòng vẫn có mộng tưởng, nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện lớn trong đời, đối với khát vọng đạt được thành tích, cô đã không còn ôm ấp quá nhiều.
Kỳ thật khi quyết định đi lãnh chứng với Tạ Thanh Nghiên, cô đã điều chỉnh tốt tâm thái của mình, phim có thể từ từ quay, thành tựu có thể từ từ tranh thủ, gia đình mới là trọng tâm cuộc sống sau này của cô, cô sẽ bỏ nhiều tinh lực lên người nhà của mình hơn, có được tất có mất, cô biết mình muốn làm cái gì.
Lý Ý nghe cô nhắc tới việc này mới nói: “Từ sau khi em lãnh chứng, chị đã bắt đầu tìm kiếm rồi, trước mắt đúng là có mấy người để lựa chọn, đến lúc em quay xong thì quay về xem thử đi.”
“Được rồi.” Lăng Vi gật đầu.
“Bây giờ em mang thai mấy tháng?” Lý Ý hỏi cô.
Lăng Vi không hiểu ra sao, đành ăn ngay nói thật, “Em cũng không biết, nếu không phải ngày hôm qua nôn ra, em cũng chưa ý thức được chuyện này.”
Lý Ý nghẹn họng nửa ngày, sau đó mới nói: “Em mất kinh nguyệt từ lúc nào, em không tự mình đếm thử sao?”
Lăng Vi suy nghĩ một hồi mới phát hiện mình thật sự không nhớ là từ lúc nào, “Bình thường em cũng không nhớ rõ là ngày nào.”
Lý Ý:……
“Mặc kệ là như thế nào, nhưng xem ra em không quay được bộ phim điện ảnh quay vào mùa hè của đạo diễn Tề Viễn rồi, chị còn tưởng nhờ vai nữ phụ của bộ phim này sẽ giúp em nhận giải nữ phụ xuất sắc gì đó, xem ra cũng không trông cậy vào được rồi.”
Lăng Vi nói: “Nữ phụ thì tính cái gì, về sau em sẽ trực tiếp lấy giải nữ chính xuất sắc nhất về.”
Lý Ý nói: “Vậy về sau làm phiền hai người có thể sinh con có kế hoạch giúp.”
Lăng Vi:……
Đường xá vào ngày đầu năm mới rất an tĩnh, người đi đường và xe chạy đều ít. Xe của bọn họ lái thẳng một đường vào bãi đỗ xe của bệnh viện gần nhất, lúc Lăng Vi cởi đai an toàn ra, Tạ Thanh Nghiên đột nhiên hỏi cô, “Cần anh ôm em vào không?”
Lăng Vi lập tức bị chọc cười, nói: “Em chỉ mang thai thôi, đâu phải tàn tật!”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, nói: “Được rồi, là anh quá nhạy cảm, anh chỉ là……” Anh tạm dừng một chút, sau đó tìm được từ thích hợp mới nói tiếp: “Chỉ là không biết nên làm một người cha đủ tư cách như thế nào mà thôi.”
Lăng Vi duỗi tay nhéo nhéo mu bàn tay của anh, dịu dàng cười nói: “Lúc anh nghĩ như vậy, thì anh đã là một người cha đủ tư cách rồi, hơn nữa anh làm ba ba trên bảng tin lâu như vậy, còn không biết nên làm ba ba như thế nào sao?”
“Ba ba này không phải ba ba kia, em đừng chọc anh.”
“Cũng tương tự như vậy thôi, chỉ cần anh lấy uy nghiêm của mình ra là được.” Lăng Vi đề xuất ý kiến với anh.
Tạ Thanh Nghiên lắc đầu, “Nếu là một cô công chúa nhỏ, anh chắc chắn sẽ không nghiêm nổi, em đừng đặt hy vọng vào anh.”
Lăng Vi:……
Con gái còn chưa sinh ra ba ba đã sợ sệt như vậy rồi, mới thấy đó nha!
Mặc dù đang là lúc tết, nhưng bệnh viện bọn họ tới có quy mô không nhỏ, khoa sản phụ vẫn có vài bác sĩ ngồi khám, thai phụ tới kiểm tra sức khỏe và khám bệnh cũng không ít, phòng khám bệnh trông rất rộn ràng nhộn nhịp.
Tạ Thanh Nghiên điền giấy nhận số thứ tự xong liền nắm tay Lăng Vi đi đến phòng khám thai sản.
Hôm nay Lăng Vi để mặt mộc, tóc dài xõa trên vai, trên người mặc một bộ quần áo thun nhẹ nhàng, thoạt nhìn vừa nghịch ngợm lại sáng sủa, vừa nhìn thì sẽ không thể liên tưởng cô với hoa đán đang nổi hiện nay, ngược lại là Tạ Thanh Nghiên đứng bên cạnh cô, chiều cao diện mạo đều vô cùng xuất chúng, đứng ở trong đám người tuyệt đối là hạc trong bầy gà, cách ăn mặc lại chỉnh tề y như ngôi sao điện ảnh trong TV vậy, cái này làm cho y tá và mấy bà mẹ trẻ đi qua lại đều nhịn không được trộm nhìn anh vài lần.
Lăng Vi dựa vào người anh, nhỏ giọng nói: “Em muốn tức giận.”
Tạ Thanh Nghiên cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Nơi nào làm Lăng nữ vương không vừa mắt?”
Lăng Vi nói: “Không phải tới bệnh viện cùng em sao? Anh ăn mặc đẹp như vậy làm cái gì! Anh nhìn mọi người chung quanh đi, bọn họ đều đang nhìn lén anh đó!”
Tạ Thanh Nghiên đắc ý nói: “Anh cho rằng em nên vui vẻ mới đúng, có một ông xã đẹp trai như vậy hãnh diện biết bao.”
Hình như cũng có chút đạo lý.
Hai người đang nói chuyện, có một y tá đi tới, nhỏ giọng hỏi một câu, “Xin hỏi là Lăng Vi và ông chủ Tạ phải không?”
Không ngờ đã ngụy trang bình thường như vậy còn bị nhận ra, Lăng Vi cười gật đầu, “Đúng vậy, chào cô.”
Y tá hưng phấn đến mức thiếu chút nữa đã nhảy lên, nhưng rất nhanh đã bị Tạ Thanh Nghiên ngăn lại, “Đừng kích động, ở đây đông người, chúng tôi không muốn bị vây xem.”
Y tá liên tục gật đầu, hưng phấn đến mức khuôn mặt đều đỏ bừng, nói: “Tôi…… Tôi và đồng nghiệp, chúng tôi vừa rồi vẫn luôn nhìn trộm, cảm thấy rất giống, sau đó y tá trưởng của chúng tôi nhận ra ông chủ Tạ, đúng là quá tuyệt vời, có thể ký tên cho chúng tôi không?”
Lăng Vi ngẩng đầu lên trừng ông chủ Tạ một cái, dùng ánh mắt lên án: Đều là do anh gây họa!
Ông chủ Tạ thật vô tội: Sao trách anh, lớn lên quá đẹp trai rất dễ bị người ta nhận ra mà!
Sau đó lại nghe ông chủ Tạ nói với y tá: “Ký tên cho các người cũng không thành vấn đề, cô nói cho tôi biết bác sĩ nào được hoan nghênh nhất ở đây đi.”
Y tá không hề nghĩ ngợi, nói: “Bác sĩ Lưu, cô ấy là bác sĩ chủ nhiệm có kinh nghiệm rất phong phú.” Nói xong, y tá lén nhìn xuống bụng của Lăng Vi một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi cô, “Có phải Lăng Vi có rồi không!”
Lăng Vi dựng thẳng ngón trỏ lên làm động tác im lặng, nói: “Tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật, chúng tôi muốn tự mình công bố tin tốt này, có thể chứ?”
Y tá dùng sức gật đầu, “Chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật, vậy tôi mang hai người đi tìm bác sĩ Lưu trước, hôm nay cô ấy trực ở khu bên kia của bệnh viện, bây giờ không có ở trong phòng khám bệnh.”
Hai người liền đi theo y tá đến tìm bác sĩ Lưu.
Chờ hai người khám xong lại ký tên cho đám bác sĩ y tá, lúc rời khỏi bệnh viện thì đã gần giữa trưa.
“Đã bảy tuần, vậy mà một chút cảm giác em cũng không có.” Tạ Thanh Nghiên ngồi trên xe, bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Ngẫm lại mà sợ, trước khi nghỉ lễ em đều làm việc với cường độ cao, lại còn thức đêm!”
Lăng Vi cười hì hì hai tiếng, nói: “Đúng là không có cảm giác gì hết, chứng minh sức khỏe của em cực kỳ tốt nha!”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Anh phải nói với Lý Ý, kêu chị ấy câu thông với đạo diễn một chút, thả chậm tiến độ quay lại.”
Lăng Vi lắc đầu nói: “Quay chậm một ngày thì sẽ tiêu phí thêm nhiều tiền, cho dù chị Lý đồng ý, em cũng sẽ không đồng ý.”
“Ông xã của em có rất nhiều tiền.”
Có tiền cũng không thể phung phí như vậy!
“Anh đừng lo lắng mà, em nhất định sẽ chú ý thân thể của mình.” Lăng Vi ôm cánh tay anh làm nũng, nói: “Hơn nữa cũng còn chưa đến hai tháng, chờ quay xong bộ này, em sẽ ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi dưỡng thai, ngay cả trường học cũng không đi, em sẽ kêu Lý Ý tạm xin nghỉ học cho em, được không?!”
Tạ Thanh Nghiên còn có thể nói gì, bà xã vừa làm nũng thì anh đã lập tức hết cách rồi, nhưng vẫn nói: “Chờ khi em diễn lại, anh sẽ sắp xếp cho em thêm một người trợ lý, em cứ đóng phim, còn những chuyện khác cứ để cho người khác đi làm.”
Mặc dù cảm thấy sắp xếp của anh có chút khoa trương, nhưng Lăng Vi vẫn ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ anh là một người cha chuẩn lo xa, phải thuận theo ý anh mới được, bằng không chắc chắn anh sẽ càng thêm lo âu.
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, lái trên đường không được bao lâu thì Tạ Thanh Nghiên đột nhiên cho dừng xe lại ở bên đường.
Lăng Vi nghi hoặc nhìn ra bên ngoài thì thấy chỗ này là một khu trung tâm thương mại, cô không khỏi nghi hoặc hỏi anh: “Muốn mua cái gì sao?”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Anh nhìn thấy bên trong có cửa hàng chuyên bán đồ dành cho trẻ sơ sinh, chúng ta vào xem thử đi.”
Lăng Vi:……
Bây giờ bảo bảo mới bảy tuần, cũng không biết là nam hay nữ, vậy mà anh đã bắt đầu muốn đi xem đồ dùng dành cho trẻ con?!!
Lăng Vi hỏi: “Anh biết cần mua cái gì sao?”
Tạ Thanh Nghiên làm ra vẻ đúng lý hợp tình mà nói: “Chính là bởi vì không biết cần mua cái gì, cho nên mới đến xem trước, cái này gọi là khảo sát thị trường.”
Lăng Vi:……
Cuối cùng, Lăng Vi vẫn bất đắc dĩ bị ba ba đúng chuẩn mang vào cửa hàng dành cho trẻ sơ sinh.
Đây là lần đầu tiên cả hai đến dạo ở cửa hàng trẻ em, có cảm giác giống như vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới vậy, thấy cái gì cũng cảm thấy đáng yêu.
“Trời ạ, chiếc váy nhỏ này thật dễ thương, là con ong mật!” Tạ Thanh Nghiên cầm một bộ đồ nhỏ xíu lên nhìn, hai mắt tỏa sáng không ngừng lăn qua lộn lại bộ đồ.
Lăng Vi đứng ở bên cạnh mà đầu đổ đầy vạch đen, cái tật cuồng trang phục đáng yêu lại phát tác rồi!
“Oa, đây là con gà, thật dễ thương! Bảo bối, em nhất định phải sinh con gái cho anh!” Tạ Thanh Nghiên cầm trang phục đáng yêu lên, kích động nói.
Lăng Vi:……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.