Chương 133
Tuyết Mặc
29/10/2022
“Thì ra là ngươi, người phía sau màn làm tất cả mọi chuyện đều là ngươi!!!” Hơi thở của Thái Hậu trở nên mỏng manh, trong ánh mắt vẩn đục tràn ngập sự tang thương cùng tuyệt vọng, bà hận bản thân tỉnh ngộ đến quá trễ, càng hận mình đã nhìn lầm người, “Vì sao phải làm như vậy? Bệ hạ sủng ái ngươi như thế, mà ngươi……” Thái Hậu nói xong lời này liền bắt đầu liên tục ho khan, phảng phất như sắp không thở nổi, vừa nhìn đã biết là người có bệnh nguy kịch.
Ngồi ở bên giường của Thái Hậu chính là tân hoàng hậu ăn mặc lãnh diễm cao quý, so sánh với bà lão mang thần sắc tiều tụy vì bệnh tật ở trên giường, thì dung mạo của nàng ta càng thêm ung dung hoa quý, khí độ càng thêm đoan trang hào phóng, toàn thân lộ ra sự uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ.
“Việc đã đến nước này, cần gì phải hỏi vì sao?” Tân hoàng hậu hé mở đôi môi đỏ, phun ra lời nói vô cùng lạnh lùng, nàng ta thưởng thức một miếng bạch ngọc tốt ở trên tay, đó đúng là món đồ đầu tiên Thái Hậu thưởng cho nàng ta khi tiến cung vào năm đó. “Năm đó khi tiến cung, chữ đầu tiên bà ban thưởng ta là chữ nhẫn! Ta đã làm được, nhưng hôm nay, ta không cần phải nhẫn nữa.”
Nhịn nhiều năm như vậy, nàng ta đã không muốn nhịn tiếp nữa.
Hiện giờ hoàng đế đang mắc bệnh triền miên, Thái Tử còn nhỏ, nàng ta thân là hoàng hậu một nước, sớm đã độc tài quyền to.
“Ngươi……” Thái Hậu ho càng thêm kịch liệt, thở hổn hển mắng ra một câu cuối cùng: “Ả độc phụ kia, ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế!!!”
Câu này đã dùng hết sức lực của cả đời bà, sau đó, vị Thái Hậu vẫn luôn cao cao tại thượng liền suy sụp ngã xuống, hai mắt vĩnh viễn khép lại.
Tân hoàng hậu liếc mắt nhìn bà lão trên giường, cả người sững sờ trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi đến trước giường, giơ tay thử thăm dò hơi thở của đối phương, sau khi xác định bà đã tắt thở rồi, tân hoàng hậu đột nhiên lui tay về, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, lại có chút không thể tin được, người nàng ta âm thầm tranh đấu suốt mười mấy năm, cứ thế dễ dàng buông tay quy thiên.
Môi dưới của nàng ta hơi run rẩy, muốn mở miệng gọi người, nhưng nửa ngày cũng không phát ra được tiếng nào, hai giọt nước mắt không hề báo động trước mà tràn bờ mi, sau đó, nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê đua nhau rơi xuống, không, vì sao nàng ta lại muốn khóc? Mục đích của nàng ta đã đạt thành, nàng ta đã là người có quyền lực nhất Hoàng Thành, từ nay về sau, rốt cuộc cũng sẽ không còn ai dám hãm hại, làm nhục nàng ta, càng sẽ không có người nào dám khinh thường nàng ta nữa.
Nhưng nước mắt lại không thể ngăn được……
Nàng ta run rẩy đưa miếng bạch ngọc không rời thân kia, nhẹ nhàng thả lại bên người Thái Hậu, làm nó vật về cố chủ.
Sau đó nàng ta đứng thẳng người dậy, thẳng eo, hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại dứt khoát đi ra ngoài, bên ngoài cung điện, bầu trời rộng lớn xanh trong, cung điện trang nghiêm, núi non nguy nga, đây mới đúng là thiên hạ đang chờ đợi nàng ta đến chưởng quản……
“Cắt!”
“Diễn rất tốt! Trọn bộ Thiên Hạ đóng máy!”
Đạo diễn nói xong những lời này, toàn bộ đoàn phim đều lập tức sôi trào! Đi quay gần năm tháng, lăn lộn ở mấy nơi, bao nhiêu cố gắng và trả giá, hôm nay rốt cuộc cũng được đánh một dấu tick hoàn thành rồi.
Lăng Vi vốn đang ở bên ngoài cung điện, diễn xong lập tức kéo bộ váy dài phức tạp quay vào bên trong đại điện, mẹ Tạ mới vừa được người ta đỡ ngồi dậy, lúc này đang nở nụ cười nhìn cô.
Mắt cả Lăng Vi đỏ lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, nhỏ giọng gọi: “Mẹ ~”
“Sao hả, vẫn chưa thoát vai sao?” Bà cụ cười hỏi cô.
Lăng Vi gật gật đầu, vừa rồi thấy bà cụ nằm ở đó không nhúc nhích, cô thật sự chút lạnh sống lưng.
“Mẹ diễn thật tốt.” Lăng Vi thật lòng nói, từ lúc bắt đầu ngay cả đạo diễn giải thích bà cụ nghe cũng không hiểu, vậy mà đến khi đóng máy lại có thể dễ dàng nhập vai như vậy, thật đúng là một diễn viên giỏi trời sinh, chỉ tiếc là ra mắt quá muộn.
“Con diễn cũng rất tốt, vừa nhìn đã biết đây chính là bộ dáng của một Hoàng Hậu rồi.”
Quách Khải đi tới, cười nói: “Đây là cảnh quay cuối cùng, hai người đều diễn rất tốt, diễn đoạn kết phim này rất xuất sắc, chị à, với biểu hiện vừa rồi của chị, nói là lần đầu tiên đóng phim, người khác chắc chắn sẽ không tin, vừa nhìn thì thấy đây chính là một diễn viên gạo cội có thực lực rồi.”
Mẹ Tạ cười tủm tỉm nói: “Vậy cũng là do đạo diễn Quách biết cách hướng dẫn!”
Quách Khải xua xua tay nói: “Làm gì có, tôi chỉ nói chút da lông, những cái này hoàn toàn là dựa vào năng lực của chị mới có được, lần sau nếu có vai bà lão, chị còn muốn tới diễn nữa hay không?”
Lăng Vi cho rằng bà cụ nhất định sẽ đồng ý rất sảng khoái, dù sao bà cũng rất thích đóng phim, nhưng ngoài dự đoán chính là bà cụ lại cự tuyệt: “Tôi chỉ đến chơi cho vui thôi, không thể lấy làm thật được, tôi cũng không định làm diễn viên chuyên nghiệp, về sau cho dù còn muốn diễn thì cũng chỉ diễn phim có con dâu của tôi thôi.”
Quách Khải khá thất vọng gật gật đầu, cuối cùng tỏ vẻ hiểu rõ, “Tôi hiểu, gia đình làm trọng.”
Bà cụ cảm khái nói: “Đúng vậy, tới tuổi này của chúng ta rồi, mong muốn cũng không nhiều lắm, chỉ mong gia đình hòa thuận, con cái viên mãn thôi.”
Lăng Vi ở bên cạnh cười nói: “Mẹ, về sau chúng ta cứ tự đầu tư rồi tự mình diễn, dù sao mẹ cũng không thiếu tiền mà.”
Bà cụ nói: “Đương nhiên, mẹ không thiếu tiền.”
Nhìn hai người tự nhiên thân mật ở chung như vậy, trong lòng Quách Khải hâm mộ không thôi, ông ấy hơn bốn mươi tuổi đã góa vợ, sau này cũng không tìm thêm ai, con trai có vợ thì không còn thân với ông ấy nữa, cháu trai cũng chỉ thân với ông ngoại bà ngoại, tuy sự nghiệp của ông ấy thành đạt, nhưng lại là người cô đơn, đã rất lâu không hưởng thụ niềm vui của gia đình rồi.
“Đi thôi, chúng ta đi chụp chung một tấm ảnh lớn đi, buổi tối còn có tiệc đóng máy, đã hơn bốn tháng, tất cả mọi người đều không dễ dàng, phải thả lỏng mới được.” Quách Khải nói.
Lăng Vi nói: “Chúng ta trở về là sẽ được thả lỏng thôi, đạo diễn Quách còn có việc bận mà, hậu kỳ còn phải cắt nối biên tập gì đó.”
Quách Khải gật đầu nói: “Cái đó mới khiến người ta mệt mỏi.”
Đoàn phim đông người, muốn chụp hết mọi người một lượt cũng không dễ dàng, vì vậy liền sắp xếp một đội ngũ ở trên bậc thang của cung điện, Lăng Vi và mẹ Tạ diễn cảnh cuối cùng, cho nên cũng không kịp tháo trang sức, mặc đồ cổ trang đứng ở trung tâm của mọi người, trông vô cùng bắt mắt.
Chụp hình chung xong liền có rất nhiều người chạy tới tìm Lăng Vi chụp ảnh, Lăng Vi thân là thai phụ, cho nên cũng không dám đứng lâu, vì vậy liền sắp xếp một vài cái ghế dựa thành hàng ở trong lều nghỉ ngơi, cô cứ ngồi cố định ở một chỗ, ai muốn chụp ảnh chung với cô thì ngồi xuống bên cạnh cô là được, vừa nhẹ nhàng lại có hiệu quả cao.
Cô còn mang tâm trạng tốt mà nói giỡn, “Ai đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ nha, chụp ảnh chung với ảnh hậu tương lai đây, một tấm mười đồng.”
Trần Tiểu Nhược ở bên cạnh cười trộm, “Giá trị con người của ảnh hậu tương lai này cũng quá rẻ rồi, chụp ảnh chung chỉ mười đồng?”
“Cùng đoàn phim với nhau, đương nhiên phải cho cái giá hữu nghị rồi.” Lăng Vi nói.
Nghe hai người đối thoại, nhân viên công tác đứng chờ chụp ảnh chung với cô ở bên cạnh đều đồng loạt bật cười.
Một lát sau, bên cạnh chỉ có một người ngồi xuống, Lăng Vi cười quay đầu qua nhìn thì phát hiện là nam chính Viên Duệ, vì vậy không khỏi cười nói: “Anh Viên, em và anh đã chụp chung không ít tấm rồi nha.”
Viên Duệ cười nói: “Ý nghĩa của chụp ảnh chung hôm nay rất đặc biệt, tôi đương nhiên không thể bỏ qua rồi.”
Lăng Vi cong cong hai mắt, trên khóe môi treo lên một nụ cười ấm áp, “Đúng vậy, hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác với anh.”
Viên Duệ nói: “Đó là vinh hạnh của tôi, lần này ít nhiều gì cũng nhờ cô và sản xuất Lý dìu dắt, tôi thật sự rất cảm kích.”
Lăng Vi vội vàng nói: “Đừng như vậy, mời anh biểu diễn là bởi vì anh có thực lực, tự anh cũng đã chứng minh được điểm này rồi, đoàn phim không có chọn sai người.”
Viên Duệ thở dài nói: “Kỳ thật trước đó tôi đã rất lâu không nhận được vai nam chính rồi…… Tóm lại, về sau chỉ cần là việc trong khả năng cho phép của tôi, các người cứ việc tới tìm tôi.”
Lăng Vi rất cảm động, vươn hai tay ra nói: “Bệ hạ, ôm một chút đi, thật sự rất vui vì được hợp tác với anh, em học được rất nhiều điều từ con người của anh.”
“Đừng nói như vậy, chúng ta là học tập lẫn nhau thôi.”
Nói xong, hai người lại ôm nhau rất thân thiện.
Nhưng mà, còn ôm chưa được hai giây thì đã nghe một giọng nói tức giận từ xa truyền lại: “Lăng Vi!”
Lăng Vi bị dọa nhảy dựng, vội vàng buông tay quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Tạ Thanh Nghiên, sau đó cô thấy anh hùng hổ sải bước đi về phía cô, phảng phất giống như phía sau anh đang có ngọn lửa đang cháy hừng hực lên vậy.
“Hai người vừa mới làm cái gì?” Tạ Thanh Nghiên đi đến đứng bên cạnh hai người, chưa nguôi cơn tức nói: “Cũng đã diễn xong rồi, còn ôm làm gì?”
Lăng Vi:……
Viên Duệ cũng bị dọa đến vội vàng đứng lên.
Lăng Vi bĩu môi nói: “Vừa mới diễn xong, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, vừa rồi em cũng có ôm những người khác mà, lo lắng không đâu!”
Tạ Thanh Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, “Anh cũng chỉ lo em bị trướng bụng ăn không tiêu mà thôi!”
Viên Duệ rất có ánh mắt, thấy tình thế không ổn liền vội vàng nói: “Vậy tôi không quấy rầy thế giới hai người của cô và Tạ tổng nữa.”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Từ từ đã, chắc anh qua đây chụp ảnh chung đi, chụp chưa?”
Mặc dù Viên Duệ lớn hơn Tạ Thanh Nghiên mười tuổi, nhưng khi đứng ở trước mặt Tạ Thanh Nghiên lại giống như một học sinh bị thầy giáo dạy bảo, một chút tự tin cũng không có, thành thật trả lời: “Vẫn chưa chụp.”
“Vậy cùng nhau chụp một tấm đi, ba chúng ta chụp chung.” Tạ Thanh Nghiên nói.
Viên Duệ cười gượng gạo khen ngợi: “Có thể chụp chung với Tạ tổng chính là vinh hạnh của tôi.” Nói xong, anh ấy lập tức đi qua ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi.
Nhưng mà khi anh ấy vừa mới dịch bước chân thì ông chủ Tạ lại mở miệng nói: “Từ từ đã, anh ngồi ở bên này của tôi này.”
Viên Duệ:……
Lăng Vi:……
Trần Tiểu Nhược lén lau mồ hôi, sau đó vội vàng dọn cái ghế qua bên cạnh Tạ Thanh Nghiên, để Viên Duệ ngồi xuống bên cạnh anh. Cuối cùng lại biến thành Tạ Thanh Nghiên ngồi ở giữa, Lăng Vi Viên Duệ ngồi hai bên. Biểu cảm của ba người cũng vô cùng nghiêm túc, giống như đang tham gia một buổi tọa đàm nào đó vậy.
Chờ sau khi Viên Duệ rời đi, Lăng Vi mới nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh Nghiên: “Để người ta ngồi bên cạnh anh thật là mất tự nhiên nha.”
Tạ Thanh Nghiên cao cao tại thượng nói: “Như vậy mới có đối lập.”
Lăng Vi tỏ vẻ khó hiểu: “Đối lập cái gì?”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, đắc ý nói: “Để em biết ai mới là người đàn ông đẹp trai nhất.”
Lăng Vi:……
Bởi vì đại tôn thần Tạ Thanh Nghiên này vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Lăng Vi, cho nên những người muốn chụp ảnh chung với Lăng Vi cũng vội vàng đánh trống lui binh, không dám tới đấu tay đôi với ba Tạ. Lúc này Lăng Vi mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là ngồi, nhưng vẫn luôn thẳng eo cũng rất mệt mỏi.
“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Lăng Vi hỏi Tạ Thanh Nghiên: “Ngày mai bọn em trở về rồi.”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Tới đón em đó, hơn nữa Lý Ý nói anh là ông chủ lớn, phim được đóng máy cũng phải tới để tăng khí thế.” Nói xong cúi đầu anh lại cúi đầu nhìn bụng của Lăng Vi, bởi vì cô đang mặc một bộ đồ diễn rất dày, cho nên không nhìn ra có cái gì biến hóa, “Bảo bảo của chúng ta có ngoan không?”
“Sau 12 tuần thì không thấy buồn nôn nữa, ăn uống cũng không tệ, mẹ nói em ăn khỏe như vậy, đến lúc đó chắc chắn là con trai.” Lăng Vi nói.
Tạ Thanh Nghiên giống như nghe được tiếng sấm giữa trời nắng, “Mẹ đâu phải bác sĩ, bà ấy nói không tính là thật được!”
Lăng Vi nói: “Mẹ nói mẹ có kinh nghiệm, lúc sinh anh và Thanh Hoa cũng như vậy, ăn thế nào cũng thấy đói, ăn uống đặc biệt ngon!”
Tạ Thanh Nghiên lau mặt, nói: “Đừng tin bà ấy, cái thai này của em nhất định là con gái, anh cũng đã trang trí phòng trẻ con xong rồi, đó là căn phòng công chúa màu hồng phấn, lúc em về chắc chắn sẽ rất thích.”
Lăng Vi:……
“Đã trang trí phòng trẻ con xong rồi? Sao anh không thương lượng với em trước?”
“Anh muốn cho em một sự ngạc nhiên.” Tạ Thanh Nghiên nói.
“Sao anh không đợi em trở lại Bắc Kinh rồi tìm người quen đi siêu âm bốn chiều, đến lúc đó là có thể biết được giới tính của bảo bảo rồi.”
Lăng Vi thở dài, anh không chỉ trang trí xong, mà còn trang trí thành phòng công chúa màu hồng phấn, nếu về sau sinh ra đứa con trai thì phải làm sao bây giờ? Để nó ở công chúa phòng sao?
Hai người đang nói chuyện thì bà cụ đã tẩy trang xong đi vào, “Tiểu Vi Tiểu Vi, cho con xem một thứ tốt, ai da, con trai, con cũng ở đây à,vậy đúng lúc cho con xem luôn.”
Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn bà: “Xem cái gì?”
“Mẹ kêu người trang trí phòng trẻ con cho con đó!” Mẹ Tạ vui vẻ đưa điện thoại di động cho cô, “Mau xem video, hôm nay vừa mới trang trí xong.”
Lăng Vi:……
Đó là một căn phòng cho bé trai vô cùng rộng, lấy màu lam làm màu chủ đạo.
Lăng Vi nhìn di động, nghĩ thầm hai người này quả nhiên là mẹ con ruột!
Ngồi ở bên giường của Thái Hậu chính là tân hoàng hậu ăn mặc lãnh diễm cao quý, so sánh với bà lão mang thần sắc tiều tụy vì bệnh tật ở trên giường, thì dung mạo của nàng ta càng thêm ung dung hoa quý, khí độ càng thêm đoan trang hào phóng, toàn thân lộ ra sự uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ.
“Việc đã đến nước này, cần gì phải hỏi vì sao?” Tân hoàng hậu hé mở đôi môi đỏ, phun ra lời nói vô cùng lạnh lùng, nàng ta thưởng thức một miếng bạch ngọc tốt ở trên tay, đó đúng là món đồ đầu tiên Thái Hậu thưởng cho nàng ta khi tiến cung vào năm đó. “Năm đó khi tiến cung, chữ đầu tiên bà ban thưởng ta là chữ nhẫn! Ta đã làm được, nhưng hôm nay, ta không cần phải nhẫn nữa.”
Nhịn nhiều năm như vậy, nàng ta đã không muốn nhịn tiếp nữa.
Hiện giờ hoàng đế đang mắc bệnh triền miên, Thái Tử còn nhỏ, nàng ta thân là hoàng hậu một nước, sớm đã độc tài quyền to.
“Ngươi……” Thái Hậu ho càng thêm kịch liệt, thở hổn hển mắng ra một câu cuối cùng: “Ả độc phụ kia, ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế!!!”
Câu này đã dùng hết sức lực của cả đời bà, sau đó, vị Thái Hậu vẫn luôn cao cao tại thượng liền suy sụp ngã xuống, hai mắt vĩnh viễn khép lại.
Tân hoàng hậu liếc mắt nhìn bà lão trên giường, cả người sững sờ trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi đến trước giường, giơ tay thử thăm dò hơi thở của đối phương, sau khi xác định bà đã tắt thở rồi, tân hoàng hậu đột nhiên lui tay về, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, lại có chút không thể tin được, người nàng ta âm thầm tranh đấu suốt mười mấy năm, cứ thế dễ dàng buông tay quy thiên.
Môi dưới của nàng ta hơi run rẩy, muốn mở miệng gọi người, nhưng nửa ngày cũng không phát ra được tiếng nào, hai giọt nước mắt không hề báo động trước mà tràn bờ mi, sau đó, nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê đua nhau rơi xuống, không, vì sao nàng ta lại muốn khóc? Mục đích của nàng ta đã đạt thành, nàng ta đã là người có quyền lực nhất Hoàng Thành, từ nay về sau, rốt cuộc cũng sẽ không còn ai dám hãm hại, làm nhục nàng ta, càng sẽ không có người nào dám khinh thường nàng ta nữa.
Nhưng nước mắt lại không thể ngăn được……
Nàng ta run rẩy đưa miếng bạch ngọc không rời thân kia, nhẹ nhàng thả lại bên người Thái Hậu, làm nó vật về cố chủ.
Sau đó nàng ta đứng thẳng người dậy, thẳng eo, hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại dứt khoát đi ra ngoài, bên ngoài cung điện, bầu trời rộng lớn xanh trong, cung điện trang nghiêm, núi non nguy nga, đây mới đúng là thiên hạ đang chờ đợi nàng ta đến chưởng quản……
“Cắt!”
“Diễn rất tốt! Trọn bộ Thiên Hạ đóng máy!”
Đạo diễn nói xong những lời này, toàn bộ đoàn phim đều lập tức sôi trào! Đi quay gần năm tháng, lăn lộn ở mấy nơi, bao nhiêu cố gắng và trả giá, hôm nay rốt cuộc cũng được đánh một dấu tick hoàn thành rồi.
Lăng Vi vốn đang ở bên ngoài cung điện, diễn xong lập tức kéo bộ váy dài phức tạp quay vào bên trong đại điện, mẹ Tạ mới vừa được người ta đỡ ngồi dậy, lúc này đang nở nụ cười nhìn cô.
Mắt cả Lăng Vi đỏ lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh bà, nhỏ giọng gọi: “Mẹ ~”
“Sao hả, vẫn chưa thoát vai sao?” Bà cụ cười hỏi cô.
Lăng Vi gật gật đầu, vừa rồi thấy bà cụ nằm ở đó không nhúc nhích, cô thật sự chút lạnh sống lưng.
“Mẹ diễn thật tốt.” Lăng Vi thật lòng nói, từ lúc bắt đầu ngay cả đạo diễn giải thích bà cụ nghe cũng không hiểu, vậy mà đến khi đóng máy lại có thể dễ dàng nhập vai như vậy, thật đúng là một diễn viên giỏi trời sinh, chỉ tiếc là ra mắt quá muộn.
“Con diễn cũng rất tốt, vừa nhìn đã biết đây chính là bộ dáng của một Hoàng Hậu rồi.”
Quách Khải đi tới, cười nói: “Đây là cảnh quay cuối cùng, hai người đều diễn rất tốt, diễn đoạn kết phim này rất xuất sắc, chị à, với biểu hiện vừa rồi của chị, nói là lần đầu tiên đóng phim, người khác chắc chắn sẽ không tin, vừa nhìn thì thấy đây chính là một diễn viên gạo cội có thực lực rồi.”
Mẹ Tạ cười tủm tỉm nói: “Vậy cũng là do đạo diễn Quách biết cách hướng dẫn!”
Quách Khải xua xua tay nói: “Làm gì có, tôi chỉ nói chút da lông, những cái này hoàn toàn là dựa vào năng lực của chị mới có được, lần sau nếu có vai bà lão, chị còn muốn tới diễn nữa hay không?”
Lăng Vi cho rằng bà cụ nhất định sẽ đồng ý rất sảng khoái, dù sao bà cũng rất thích đóng phim, nhưng ngoài dự đoán chính là bà cụ lại cự tuyệt: “Tôi chỉ đến chơi cho vui thôi, không thể lấy làm thật được, tôi cũng không định làm diễn viên chuyên nghiệp, về sau cho dù còn muốn diễn thì cũng chỉ diễn phim có con dâu của tôi thôi.”
Quách Khải khá thất vọng gật gật đầu, cuối cùng tỏ vẻ hiểu rõ, “Tôi hiểu, gia đình làm trọng.”
Bà cụ cảm khái nói: “Đúng vậy, tới tuổi này của chúng ta rồi, mong muốn cũng không nhiều lắm, chỉ mong gia đình hòa thuận, con cái viên mãn thôi.”
Lăng Vi ở bên cạnh cười nói: “Mẹ, về sau chúng ta cứ tự đầu tư rồi tự mình diễn, dù sao mẹ cũng không thiếu tiền mà.”
Bà cụ nói: “Đương nhiên, mẹ không thiếu tiền.”
Nhìn hai người tự nhiên thân mật ở chung như vậy, trong lòng Quách Khải hâm mộ không thôi, ông ấy hơn bốn mươi tuổi đã góa vợ, sau này cũng không tìm thêm ai, con trai có vợ thì không còn thân với ông ấy nữa, cháu trai cũng chỉ thân với ông ngoại bà ngoại, tuy sự nghiệp của ông ấy thành đạt, nhưng lại là người cô đơn, đã rất lâu không hưởng thụ niềm vui của gia đình rồi.
“Đi thôi, chúng ta đi chụp chung một tấm ảnh lớn đi, buổi tối còn có tiệc đóng máy, đã hơn bốn tháng, tất cả mọi người đều không dễ dàng, phải thả lỏng mới được.” Quách Khải nói.
Lăng Vi nói: “Chúng ta trở về là sẽ được thả lỏng thôi, đạo diễn Quách còn có việc bận mà, hậu kỳ còn phải cắt nối biên tập gì đó.”
Quách Khải gật đầu nói: “Cái đó mới khiến người ta mệt mỏi.”
Đoàn phim đông người, muốn chụp hết mọi người một lượt cũng không dễ dàng, vì vậy liền sắp xếp một đội ngũ ở trên bậc thang của cung điện, Lăng Vi và mẹ Tạ diễn cảnh cuối cùng, cho nên cũng không kịp tháo trang sức, mặc đồ cổ trang đứng ở trung tâm của mọi người, trông vô cùng bắt mắt.
Chụp hình chung xong liền có rất nhiều người chạy tới tìm Lăng Vi chụp ảnh, Lăng Vi thân là thai phụ, cho nên cũng không dám đứng lâu, vì vậy liền sắp xếp một vài cái ghế dựa thành hàng ở trong lều nghỉ ngơi, cô cứ ngồi cố định ở một chỗ, ai muốn chụp ảnh chung với cô thì ngồi xuống bên cạnh cô là được, vừa nhẹ nhàng lại có hiệu quả cao.
Cô còn mang tâm trạng tốt mà nói giỡn, “Ai đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ nha, chụp ảnh chung với ảnh hậu tương lai đây, một tấm mười đồng.”
Trần Tiểu Nhược ở bên cạnh cười trộm, “Giá trị con người của ảnh hậu tương lai này cũng quá rẻ rồi, chụp ảnh chung chỉ mười đồng?”
“Cùng đoàn phim với nhau, đương nhiên phải cho cái giá hữu nghị rồi.” Lăng Vi nói.
Nghe hai người đối thoại, nhân viên công tác đứng chờ chụp ảnh chung với cô ở bên cạnh đều đồng loạt bật cười.
Một lát sau, bên cạnh chỉ có một người ngồi xuống, Lăng Vi cười quay đầu qua nhìn thì phát hiện là nam chính Viên Duệ, vì vậy không khỏi cười nói: “Anh Viên, em và anh đã chụp chung không ít tấm rồi nha.”
Viên Duệ cười nói: “Ý nghĩa của chụp ảnh chung hôm nay rất đặc biệt, tôi đương nhiên không thể bỏ qua rồi.”
Lăng Vi cong cong hai mắt, trên khóe môi treo lên một nụ cười ấm áp, “Đúng vậy, hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác với anh.”
Viên Duệ nói: “Đó là vinh hạnh của tôi, lần này ít nhiều gì cũng nhờ cô và sản xuất Lý dìu dắt, tôi thật sự rất cảm kích.”
Lăng Vi vội vàng nói: “Đừng như vậy, mời anh biểu diễn là bởi vì anh có thực lực, tự anh cũng đã chứng minh được điểm này rồi, đoàn phim không có chọn sai người.”
Viên Duệ thở dài nói: “Kỳ thật trước đó tôi đã rất lâu không nhận được vai nam chính rồi…… Tóm lại, về sau chỉ cần là việc trong khả năng cho phép của tôi, các người cứ việc tới tìm tôi.”
Lăng Vi rất cảm động, vươn hai tay ra nói: “Bệ hạ, ôm một chút đi, thật sự rất vui vì được hợp tác với anh, em học được rất nhiều điều từ con người của anh.”
“Đừng nói như vậy, chúng ta là học tập lẫn nhau thôi.”
Nói xong, hai người lại ôm nhau rất thân thiện.
Nhưng mà, còn ôm chưa được hai giây thì đã nghe một giọng nói tức giận từ xa truyền lại: “Lăng Vi!”
Lăng Vi bị dọa nhảy dựng, vội vàng buông tay quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Tạ Thanh Nghiên, sau đó cô thấy anh hùng hổ sải bước đi về phía cô, phảng phất giống như phía sau anh đang có ngọn lửa đang cháy hừng hực lên vậy.
“Hai người vừa mới làm cái gì?” Tạ Thanh Nghiên đi đến đứng bên cạnh hai người, chưa nguôi cơn tức nói: “Cũng đã diễn xong rồi, còn ôm làm gì?”
Lăng Vi:……
Viên Duệ cũng bị dọa đến vội vàng đứng lên.
Lăng Vi bĩu môi nói: “Vừa mới diễn xong, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, vừa rồi em cũng có ôm những người khác mà, lo lắng không đâu!”
Tạ Thanh Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, “Anh cũng chỉ lo em bị trướng bụng ăn không tiêu mà thôi!”
Viên Duệ rất có ánh mắt, thấy tình thế không ổn liền vội vàng nói: “Vậy tôi không quấy rầy thế giới hai người của cô và Tạ tổng nữa.”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Từ từ đã, chắc anh qua đây chụp ảnh chung đi, chụp chưa?”
Mặc dù Viên Duệ lớn hơn Tạ Thanh Nghiên mười tuổi, nhưng khi đứng ở trước mặt Tạ Thanh Nghiên lại giống như một học sinh bị thầy giáo dạy bảo, một chút tự tin cũng không có, thành thật trả lời: “Vẫn chưa chụp.”
“Vậy cùng nhau chụp một tấm đi, ba chúng ta chụp chung.” Tạ Thanh Nghiên nói.
Viên Duệ cười gượng gạo khen ngợi: “Có thể chụp chung với Tạ tổng chính là vinh hạnh của tôi.” Nói xong, anh ấy lập tức đi qua ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi.
Nhưng mà khi anh ấy vừa mới dịch bước chân thì ông chủ Tạ lại mở miệng nói: “Từ từ đã, anh ngồi ở bên này của tôi này.”
Viên Duệ:……
Lăng Vi:……
Trần Tiểu Nhược lén lau mồ hôi, sau đó vội vàng dọn cái ghế qua bên cạnh Tạ Thanh Nghiên, để Viên Duệ ngồi xuống bên cạnh anh. Cuối cùng lại biến thành Tạ Thanh Nghiên ngồi ở giữa, Lăng Vi Viên Duệ ngồi hai bên. Biểu cảm của ba người cũng vô cùng nghiêm túc, giống như đang tham gia một buổi tọa đàm nào đó vậy.
Chờ sau khi Viên Duệ rời đi, Lăng Vi mới nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh Nghiên: “Để người ta ngồi bên cạnh anh thật là mất tự nhiên nha.”
Tạ Thanh Nghiên cao cao tại thượng nói: “Như vậy mới có đối lập.”
Lăng Vi tỏ vẻ khó hiểu: “Đối lập cái gì?”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, đắc ý nói: “Để em biết ai mới là người đàn ông đẹp trai nhất.”
Lăng Vi:……
Bởi vì đại tôn thần Tạ Thanh Nghiên này vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Lăng Vi, cho nên những người muốn chụp ảnh chung với Lăng Vi cũng vội vàng đánh trống lui binh, không dám tới đấu tay đôi với ba Tạ. Lúc này Lăng Vi mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là ngồi, nhưng vẫn luôn thẳng eo cũng rất mệt mỏi.
“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Lăng Vi hỏi Tạ Thanh Nghiên: “Ngày mai bọn em trở về rồi.”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Tới đón em đó, hơn nữa Lý Ý nói anh là ông chủ lớn, phim được đóng máy cũng phải tới để tăng khí thế.” Nói xong cúi đầu anh lại cúi đầu nhìn bụng của Lăng Vi, bởi vì cô đang mặc một bộ đồ diễn rất dày, cho nên không nhìn ra có cái gì biến hóa, “Bảo bảo của chúng ta có ngoan không?”
“Sau 12 tuần thì không thấy buồn nôn nữa, ăn uống cũng không tệ, mẹ nói em ăn khỏe như vậy, đến lúc đó chắc chắn là con trai.” Lăng Vi nói.
Tạ Thanh Nghiên giống như nghe được tiếng sấm giữa trời nắng, “Mẹ đâu phải bác sĩ, bà ấy nói không tính là thật được!”
Lăng Vi nói: “Mẹ nói mẹ có kinh nghiệm, lúc sinh anh và Thanh Hoa cũng như vậy, ăn thế nào cũng thấy đói, ăn uống đặc biệt ngon!”
Tạ Thanh Nghiên lau mặt, nói: “Đừng tin bà ấy, cái thai này của em nhất định là con gái, anh cũng đã trang trí phòng trẻ con xong rồi, đó là căn phòng công chúa màu hồng phấn, lúc em về chắc chắn sẽ rất thích.”
Lăng Vi:……
“Đã trang trí phòng trẻ con xong rồi? Sao anh không thương lượng với em trước?”
“Anh muốn cho em một sự ngạc nhiên.” Tạ Thanh Nghiên nói.
“Sao anh không đợi em trở lại Bắc Kinh rồi tìm người quen đi siêu âm bốn chiều, đến lúc đó là có thể biết được giới tính của bảo bảo rồi.”
Lăng Vi thở dài, anh không chỉ trang trí xong, mà còn trang trí thành phòng công chúa màu hồng phấn, nếu về sau sinh ra đứa con trai thì phải làm sao bây giờ? Để nó ở công chúa phòng sao?
Hai người đang nói chuyện thì bà cụ đã tẩy trang xong đi vào, “Tiểu Vi Tiểu Vi, cho con xem một thứ tốt, ai da, con trai, con cũng ở đây à,vậy đúng lúc cho con xem luôn.”
Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn bà: “Xem cái gì?”
“Mẹ kêu người trang trí phòng trẻ con cho con đó!” Mẹ Tạ vui vẻ đưa điện thoại di động cho cô, “Mau xem video, hôm nay vừa mới trang trí xong.”
Lăng Vi:……
Đó là một căn phòng cho bé trai vô cùng rộng, lấy màu lam làm màu chủ đạo.
Lăng Vi nhìn di động, nghĩ thầm hai người này quả nhiên là mẹ con ruột!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.