Khoét Vách Trèo Tường, Leo Giường "đẽo" Em
Chương 86: “Đặt cọc”
Erly
08/04/2023
Kể từ ngày Ngư Tranh về nước cũng đã gần một tháng, tuy nhiên không rõ
do mâu thuẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, hay do được ở bên Tiêu Cảnh Vũ rồi nên cô không muốn trở về mà tính tình thay đổi một cách rõ rệt.
Có những lúc Ngư Tranh chán ăn bỏ bữa, có lúc cô lại ăn liên tục như bụng không đáy, nhất là những khi nhớ đến Tiêu Cảnh Vũ.
Nhưng sau cùng, cũng đều là vì Tiêu Cảnh Vũ ảnh hưởng đến tâm trạng của Ngư Tranh, sau khi cô về nước anh luôn bật chế độ “bận”, thế nên muốn cô không nghi ngờ bận tâm cũng rất khó.
Cuối tháng ba, ông bà ngoại Ngư Tranh từ ngoại thành trở vào thành phố để khám sức khỏe tổng quát. Buổi chiều tối thứ sáu trong ngày vừa đến, bà ngoại Ngư Tranh đã chuẩn bị bữa cơm cho gia đình, gia đình năm người ba thế hệ lại có dịp ngồi ăn cùng nhau.
Gần đến giờ cơm Ngư Tranh mới từ trên lầu xuống, cô ngồi ở đầu bàn hình chữ nhật chờ món cuối được dọn lên. Có điều vừa ngồi không được bao lâu, cô đã ngửi thấy mùi hương kỳ lạ bao trùm.
Lát sau bà ngoại Ngư Tranh cầm đĩa cá kho lướt qua mặt cô để đặt xuống bàn. Nào ngờ, khi ngửi thấy mùi nồng ở gần sát, Ngư Tranh không kìm được che miệng nôn khan một tiếng.
Ngay khi âm thanh bất thường vang lên, không gian đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, ánh mắt của những người có mặt đồng loạt hướng về phía Ngư Tranh không chớp.
Ông ngoại Ngư Tranh ngồi gần chỗ cô, ông cầm lấy đĩa cá từ tay vợ đưa tới sát trước mặt cô lần nữa kiểm tra. Tức khắc, Ngư Tranh lập tức bật dậy chạy thẳng một mạch đến bồn nước trong bếp, nối tiếp theo sau là những tiếng nôn ói.
Phía ngoài bàn ăn, từ ông bà Ngư cho đến ông bà ngoại Ngư Tranh vẫn im lặng nhìn nhau, dường như lý do phía sau phản ứng vừa rồi của cô, tất cả đều đã hiểu.
Sáng thứ bảy, ông bà ngoại Ngư Tranh đi khám sức khoẻ tổng quát, sẵn tiện đưa cô theo để kiểm tra thể trạng.
Dù trong lòng đã đinh ninh chín mươi chín phần trăm dự đoán là thật, nhưng có kết quả chính xác vẫn an tâm hơn.
Quả nhiên lúc bác sĩ siêu âm cho Ngư Tranh, trên màn hình liền hiện lên một vòng tròn nhỏ, trong vòng tròn lại có thêm một “vật thể” bé xíu như hạt đậu.
“Thai nhi được khoảng bảy tuần rồi.”
Bác sĩ vừa lên tiếng thông báo xong, ông ngoại Ngư Tranh lập tức thở ra không vui, giọng nói của ông cũng có chút khó chịu: “Còn hơn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, bây giờ để việc học dở lỡ à?”
Đầu óc Ngư Tranh có hơi chao đảo vì chưa kịp thích nghi với vấn đề đang xảy ra. Thêm nữa bị trách mắng, cô chỉ buộc miệng đáp: “Cảnh Vũ nói cứ tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không làm con thất vọng.”
Ngay khi Ngư Tranh vừa dứt lời, ông ngoại cô đã bức xúc lên giọng: “Thì tất nhiên rồi, lúc đó sướng mờ con mắt làm sao mà không tin!”
Nghe ông ngoại Ngư Tranh nói, cả bác sĩ lẫn y tá đứng gần đó đều không nhịn được cười. Bà ngoại cô cũng buồn cười nhưng phải nén lại, khẽ lay tay ông vuốt giận: “Thôi được rồi, con cái là chuyện trời ban, bảo lưu một năm ra trường muộn cũng đâu có sao.”
Ông ngoại Ngư Tranh càng nghĩ càng tức, ông hậm hực quay mặt đi, miệng vẫn không ngừng càm ràm: “Con cái trời ban, Cảnh Vũ nó không ban thì Ngư Tranh nó có phải như bây giờ không.”
Dường như việc đấu thua Tiêu Cảnh Vũ trước đó vẫn khiến ông ngoại Ngư Tranh ấm ức, nay anh lại cản trở tương lai của cô, ít nhiều gì ông cũng không ngăn được cơn giận.
Có điều, chuyện muốn hay không muốn đều đã xảy ra, cả Ngư Tranh lẫn ông bà ngoại cô không còn lựa chọn nào khác là chấp nhận.
Sau hơn nửa ngày ở bệnh viện, lúc về nhà Ngư Tranh ăn uống xong liền lên phòng nghỉ ngơi, đoán chừng bên Tiêu Cảnh Vũ vẫn đang là nửa đêm nên không tiện gọi báo cho anh biết.
Thay quần áo ở nhà ra, Ngư Tranh lên giường ngồi xem lại bức ảnh siêu âm. Cơ thể cô vốn không có áp lực hay phát sinh điều gì kỳ lạ, chỉ là sau khi biết mình mang thai thì tâm lý tự động ép buộc bản thân cô phải cẩn trọng.
Ngồi ngắm nghía bức ảnh một lúc, Ngư Tranh chợt nhớ đến những lời Tiêu Cảnh Vũ từng nói ở sân bay, khả năng cao anh muốn dùng con cái để trói buộc cô. Uổng công Ngư Tranh đã tin tưởng Tiêu Cảnh Vũ, kết quả lần nào cũng không thoát khỏi tay anh.
Mãi cho đến bảy giờ tối, Ngư Tranh nhận được tin nhắn báo vừa mới thức dậy của Tiêu Cảnh Vũ. Lưỡng lự một hồi, cô cũng hạ quyết tâm gọi điện cho anh để nói rõ mọi chuyện.
Khi Ngư Tranh videocall qua là lúc Tiêu Cảnh Vũ đang đánh răng. Trong khi chờ anh vệ sinh cá nhân, cô chỉ kể vòng vo chuyện trong ngày.
Tới khi Tiêu Cảnh Vũ rửa mặt xong trở ra phòng ngủ, Ngư Tranh lúc này mới giơ hình ảnh siêu âm lên trước camera điện thoại, nghiêm túc hỏi: “Anh biết đây là gì không?”
“Phiếu siêu âm?” Tiêu Cảnh Vũ từ tốn hỏi ngược lại, từ thái độ đến giọng điệu của anh đều vô cùng bình tĩnh: “Bao nhiêu tuần rồi?”
Trước phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh nhất thời hoang mang không dám tin, đáy lòng cũng bắt đầu dâng lên sự thấp thỏm không yên: “Anh không bất ngờ chút nào sao?”
Đột nhiên Tiêu Cảnh Vũ nở nụ cười gian, trước lúc lên tiếng trả lời, anh bất giác liếm môi chột dạ: “Làm gì có ai sẵn sàng đặt cọc một khoản lớn khi không chắc chắn thu về lợi nhuận?”
“Anh có ý gì?” Ngư Tranh máy móc hỏi lại.
Hai bên khoé môi của Tiêu Cảnh Vũ cong lên cao, anh điềm nhiên đáp: “Anh cố ý đấy.”
“Anh…”
Ngư Tranh chỉ vừa thốt lên một tiếng, Tiêu Cảnh Vũ bên kia đã cười đắc ý thành tiếng. Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, cô vừa giận vừa buồn cười, giận là vì anh không bàn bạc đã tự ý quyết định, còn buồn cười là vì cô cũng cảm thấy vui vẻ lây.
Nhưng sau cùng Ngư Tranh cũng hiểu, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cô và Tiêu Cảnh Vũ vẫn sẽ mãi là một gia đình.
Có những lúc Ngư Tranh chán ăn bỏ bữa, có lúc cô lại ăn liên tục như bụng không đáy, nhất là những khi nhớ đến Tiêu Cảnh Vũ.
Nhưng sau cùng, cũng đều là vì Tiêu Cảnh Vũ ảnh hưởng đến tâm trạng của Ngư Tranh, sau khi cô về nước anh luôn bật chế độ “bận”, thế nên muốn cô không nghi ngờ bận tâm cũng rất khó.
Cuối tháng ba, ông bà ngoại Ngư Tranh từ ngoại thành trở vào thành phố để khám sức khỏe tổng quát. Buổi chiều tối thứ sáu trong ngày vừa đến, bà ngoại Ngư Tranh đã chuẩn bị bữa cơm cho gia đình, gia đình năm người ba thế hệ lại có dịp ngồi ăn cùng nhau.
Gần đến giờ cơm Ngư Tranh mới từ trên lầu xuống, cô ngồi ở đầu bàn hình chữ nhật chờ món cuối được dọn lên. Có điều vừa ngồi không được bao lâu, cô đã ngửi thấy mùi hương kỳ lạ bao trùm.
Lát sau bà ngoại Ngư Tranh cầm đĩa cá kho lướt qua mặt cô để đặt xuống bàn. Nào ngờ, khi ngửi thấy mùi nồng ở gần sát, Ngư Tranh không kìm được che miệng nôn khan một tiếng.
Ngay khi âm thanh bất thường vang lên, không gian đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, ánh mắt của những người có mặt đồng loạt hướng về phía Ngư Tranh không chớp.
Ông ngoại Ngư Tranh ngồi gần chỗ cô, ông cầm lấy đĩa cá từ tay vợ đưa tới sát trước mặt cô lần nữa kiểm tra. Tức khắc, Ngư Tranh lập tức bật dậy chạy thẳng một mạch đến bồn nước trong bếp, nối tiếp theo sau là những tiếng nôn ói.
Phía ngoài bàn ăn, từ ông bà Ngư cho đến ông bà ngoại Ngư Tranh vẫn im lặng nhìn nhau, dường như lý do phía sau phản ứng vừa rồi của cô, tất cả đều đã hiểu.
Sáng thứ bảy, ông bà ngoại Ngư Tranh đi khám sức khoẻ tổng quát, sẵn tiện đưa cô theo để kiểm tra thể trạng.
Dù trong lòng đã đinh ninh chín mươi chín phần trăm dự đoán là thật, nhưng có kết quả chính xác vẫn an tâm hơn.
Quả nhiên lúc bác sĩ siêu âm cho Ngư Tranh, trên màn hình liền hiện lên một vòng tròn nhỏ, trong vòng tròn lại có thêm một “vật thể” bé xíu như hạt đậu.
“Thai nhi được khoảng bảy tuần rồi.”
Bác sĩ vừa lên tiếng thông báo xong, ông ngoại Ngư Tranh lập tức thở ra không vui, giọng nói của ông cũng có chút khó chịu: “Còn hơn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, bây giờ để việc học dở lỡ à?”
Đầu óc Ngư Tranh có hơi chao đảo vì chưa kịp thích nghi với vấn đề đang xảy ra. Thêm nữa bị trách mắng, cô chỉ buộc miệng đáp: “Cảnh Vũ nói cứ tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không làm con thất vọng.”
Ngay khi Ngư Tranh vừa dứt lời, ông ngoại cô đã bức xúc lên giọng: “Thì tất nhiên rồi, lúc đó sướng mờ con mắt làm sao mà không tin!”
Nghe ông ngoại Ngư Tranh nói, cả bác sĩ lẫn y tá đứng gần đó đều không nhịn được cười. Bà ngoại cô cũng buồn cười nhưng phải nén lại, khẽ lay tay ông vuốt giận: “Thôi được rồi, con cái là chuyện trời ban, bảo lưu một năm ra trường muộn cũng đâu có sao.”
Ông ngoại Ngư Tranh càng nghĩ càng tức, ông hậm hực quay mặt đi, miệng vẫn không ngừng càm ràm: “Con cái trời ban, Cảnh Vũ nó không ban thì Ngư Tranh nó có phải như bây giờ không.”
Dường như việc đấu thua Tiêu Cảnh Vũ trước đó vẫn khiến ông ngoại Ngư Tranh ấm ức, nay anh lại cản trở tương lai của cô, ít nhiều gì ông cũng không ngăn được cơn giận.
Có điều, chuyện muốn hay không muốn đều đã xảy ra, cả Ngư Tranh lẫn ông bà ngoại cô không còn lựa chọn nào khác là chấp nhận.
Sau hơn nửa ngày ở bệnh viện, lúc về nhà Ngư Tranh ăn uống xong liền lên phòng nghỉ ngơi, đoán chừng bên Tiêu Cảnh Vũ vẫn đang là nửa đêm nên không tiện gọi báo cho anh biết.
Thay quần áo ở nhà ra, Ngư Tranh lên giường ngồi xem lại bức ảnh siêu âm. Cơ thể cô vốn không có áp lực hay phát sinh điều gì kỳ lạ, chỉ là sau khi biết mình mang thai thì tâm lý tự động ép buộc bản thân cô phải cẩn trọng.
Ngồi ngắm nghía bức ảnh một lúc, Ngư Tranh chợt nhớ đến những lời Tiêu Cảnh Vũ từng nói ở sân bay, khả năng cao anh muốn dùng con cái để trói buộc cô. Uổng công Ngư Tranh đã tin tưởng Tiêu Cảnh Vũ, kết quả lần nào cũng không thoát khỏi tay anh.
Mãi cho đến bảy giờ tối, Ngư Tranh nhận được tin nhắn báo vừa mới thức dậy của Tiêu Cảnh Vũ. Lưỡng lự một hồi, cô cũng hạ quyết tâm gọi điện cho anh để nói rõ mọi chuyện.
Khi Ngư Tranh videocall qua là lúc Tiêu Cảnh Vũ đang đánh răng. Trong khi chờ anh vệ sinh cá nhân, cô chỉ kể vòng vo chuyện trong ngày.
Tới khi Tiêu Cảnh Vũ rửa mặt xong trở ra phòng ngủ, Ngư Tranh lúc này mới giơ hình ảnh siêu âm lên trước camera điện thoại, nghiêm túc hỏi: “Anh biết đây là gì không?”
“Phiếu siêu âm?” Tiêu Cảnh Vũ từ tốn hỏi ngược lại, từ thái độ đến giọng điệu của anh đều vô cùng bình tĩnh: “Bao nhiêu tuần rồi?”
Trước phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh nhất thời hoang mang không dám tin, đáy lòng cũng bắt đầu dâng lên sự thấp thỏm không yên: “Anh không bất ngờ chút nào sao?”
Đột nhiên Tiêu Cảnh Vũ nở nụ cười gian, trước lúc lên tiếng trả lời, anh bất giác liếm môi chột dạ: “Làm gì có ai sẵn sàng đặt cọc một khoản lớn khi không chắc chắn thu về lợi nhuận?”
“Anh có ý gì?” Ngư Tranh máy móc hỏi lại.
Hai bên khoé môi của Tiêu Cảnh Vũ cong lên cao, anh điềm nhiên đáp: “Anh cố ý đấy.”
“Anh…”
Ngư Tranh chỉ vừa thốt lên một tiếng, Tiêu Cảnh Vũ bên kia đã cười đắc ý thành tiếng. Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, cô vừa giận vừa buồn cười, giận là vì anh không bàn bạc đã tự ý quyết định, còn buồn cười là vì cô cũng cảm thấy vui vẻ lây.
Nhưng sau cùng Ngư Tranh cũng hiểu, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cô và Tiêu Cảnh Vũ vẫn sẽ mãi là một gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.