Khoét Vách Trèo Tường, Leo Giường "đẽo" Em
Chương 68: Phá vỡ lời hứa (2)
Erly
14/03/2023
Không chỉ giữ một khoảng cách nhất định với Trần Tấn Hào, Ngư Tranh còn
tỏ rõ thái độ không hài lòng trước hành động vừa rồi của cậu ta. Hai đầu chân mày cô nhíu chặt, giọng nói hạ thấp bất mãn: “Cậu bị điên rồi
sao?”
Trần Tấn Hào không đáp mà chỉ nhếch môi cười, ông bà Ngư đứng cạnh Ngư Tranh kéo cô cách xa cậu ta ra, mục đích chính là để ngăn chặn mâu thuẫn bùng phát.
Mải cho tới khi về bàn ngồi, Ngư Tranh vẫn chưa khỏi cau có. Hơn nữa, được xếp ngồi chung bàn với gia đình Trần Tấn Hào, sự khó chịu trong cô càng lộ rõ.
Vốn dĩ Ngư Tranh mang tâm thế bạn bè để chúc mừng sinh nhật Trần Tấn Hào, kết quả vừa mới đến đã bị cậu ta động chạm và nói ra những lời mờ ám. Không phải vì cô sợ Tiêu Cảnh Vũ phát hiện, riêng chính bản thân Ngư Tranh đã không thích có cử chỉ quá giới hạn với người khác.
Qua đến tầm bảy giờ rưỡi, khách khứa đến gần đông đủ, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Trong lúc MC trên sân khấu phát biểu khai màn bữa tiệc, Trần Tấn Hào chào hỏi khách xong cũng quay về bàn. Đáng nói, ban đầu Ngư Tranh ngồi giữa ông ngoại và bà Ngư, khi Trần Tấn Hào đến, ông ngoại cô lại đứng dậy nhường chỗ cho cậu ta.
Đến giây phút này, không chỉ Ngư Tranh mà cả ông bà Ngư cũng bắt đầu nhận ra vấn đề.
Sau khi Trần Tấn Hào ngồi xuống cạnh Ngư Tranh được vài phút, âm thanh cao hứng của MC đã nhanh chóng truyền tới: “Còn bây giờ, chúng ta hãy vỗ tay thật to để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của Trần Tấn Hào, cũng như chúc mừng cho ngày vui đính hôn của cậu ấy cùng vị hôn thê Ngư Tranh!”
Tiếng MC vừa kết thúc, tiếng vỗ tay rần rần lại nối tiếp theo sau, ai nấy đều vui mừng hưởng ứng, kể cả Trần Tấn Hào cũng hài lòng ra mặt.
Chỉ ngoại trừ ông bà Ngư và Ngư Tranh, một bên là ông Ngư nghiêm mặt nhẫn nhịn, một bên là bà Ngư cười lạnh nhìn về hướng cha mình, người được chỉ đích danh là Ngư Tranh lại dửng dưng trước bầu không khí náo nhiệt.
Trần Tấn Hào bỗng từ tốn đứng dậy, ngang nhiên giơ tay muốn đỡ Ngư Tranh để cùng lên sân khấu. Dưới áp lực giữ mặt mũi cho ông ngoại cô cùng mặt mũi gia đình, dự đoán khả năng cao Ngư Tranh phải thuận theo.
Thế nhưng, trước ánh mắt có phần uy hiếp của ông ngoại, Ngư Tranh lại tự mình đứng lên. Giữa sự chứng kiến của khách mời và nhà báo, cô dõng dạc lên tiếng phản bác: “Thật xin lỗi, có vẻ đã có sự nhầm lẫn ở đây. Tôi đúng là Ngư Tranh, nhưng tôi không còn là vị hôn thê của Trần Tấn Hào. Bạn trai kiêm chồng tương lai của tôi đang du học ở nước ngoài, anh ấy tên Tiêu Cảnh Vũ.”
Không gian trong hội trường lập tức xôn xao bàn luận, ông ngoại Ngư Tranh không nghĩ cô dám trước mặt người ngoài làm mất thể diện ảnh hưởng đến danh tiếng và sự nghiệp của ông. Ngay tức khắc, ông ngoại cô đập tay xuống bàn, lớn tiếng mắng: “Ăn nói hàm hồ!”
Có thể, trước đây Ngư Tranh lẫn ông bà Ngư dám bày tỏ sự phản đối trước mặt gia đình Trần Tấn Hào vì đều là vấn đề chung của hai bên, ngoài ra cô và cha mẹ đều dành cho ông một sự tôn trọng bắt buộc phải có.
Nhưng giờ đây, chính ông ngoại Ngư Tranh là người thất hứa, cố tình ép cô phải bước vào con đường cô không muốn, vậy nên lớp che đậy tốt đẹp bên ngoài bấy lâu, cô cũng không cần thiết giữ nữa.
Đối diện với sự răn đe của ông, Ngư Tranh điềm nhiên đáp: “Con ăn nói hàm hồ, còn ông thì nói lời bất tín.”
Ngay khi Ngư Tranh vừa dứt lời, ông ngoại cô chỉ vừa trừng mắt thì bà Ngư đã đứng bật dậy. Bà tức đến không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng kéo Ngư Tranh cùng thúc giục ông Ngư ra về.
Không gian bữa tiệc bỗng chốc rơi vào tình thế căng như dây đàn, ai nấy đều im thin thít không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, đợi khi Ngư Tranh cùng ông bà Ngư vừa rời khỏi, ông ngoại Trần Tấn Hào lúc này lại đứng lên, cười nói giải thích: “Có phải doạ mọi người một trận rồi không? Chẳng qua như mọi người đã thấy, Tấn Hào nhà chúng tôi vừa có ngoại hình vừa có học thức lẫn gia cảnh tốt, hơn nữa lại lịch sự ga lăng…”
Dừng lại một chút, dưới ánh nhìn của hàng loạt khách đến dự, ông ngoại Trần Tấn Hào bịa chuyện không hề gượng miệng: “Không giấu gì, hai gia đình chúng tôi đã có kế hoạch đính hôn cho hai cháu vào hôm nay. Nhưng không may mấy hôm trước, có một cô gái cũng một chín một mười với Ngư Tranh tỏ tình Tấn Hào khiến con bé hiểu lầm, đến nay vẫn chưa hết giận dỗi nên nó mới lôi bạn trai cũ, lẫn phủ nhận chuyện với Tấn Hào thôi.
Ngư Tranh cũng là con gái, thế nên nó không muốn vội đính hôn khi chưa được cầu hôn, đây là thiếu sót của Tấn Hào cũng như gia đình chúng tôi. Thêm nữa Ngư Tranh là con gái độc nhất, vì vậy cha mẹ con bé cũng không vui khi phải gả con gái đi sớm. Nhưng tôi xin khẳng định, tình cảm hai đứa nó vẫn bền chặt, hôn lễ cũng sẽ sớm được diễn ra.”
Hình ảnh với góc chụp thân mật ban đầu giữa Ngư Tranh và Trần Tấn Hào, thêm lời phát biểu mới nhất của ông ngoại cậu ta chẳng mấy chốc lan truyền trên các trang báo mạng, riêng những lời Ngư Tranh nói công khai lại bị ém đi mất.
Những người có mặt dĩ nhiên không ngốc đến mức tin hoàn toàn vào lời ông ngoại Trần Tấn Hào, nhưng gia đình cậu ta và gia đình Ngư Tranh đã có giao tình mấy chục năm, việc kết thông gia chỉ là sớm muộn.
Trên đường xuống hầm đỗ xe, bà Ngư tức đến càm ràm suốt đoạn đường đi, nửa chừng bà không kìm được nóng giận phải gọi điện kể lại sự tình cho bà ngoại Ngư Tranh nghe.
Bởi đúng như bà ngoại Ngư Tranh đã dự đoán trước đó vào năm cùng bà đón Tết, ông ngoại cô sẽ không có ý định dừng việc gán ghép cô cùng Trần Tấn Hào.
Trên dãy hành lang vắng lặng đến tĩnh mịch, bà Ngư đi phía trước nói chuyện điện thoại với bà ngoại Ngư Tranh, ông Ngư đi cùng cô phía sau.
Quan sát biểu hiện của Ngư Tranh một hồi, ông mới cất tiếng hỏi: “Bây giờ con tính thế nào? Chuyện muốn Cảnh Vũ du học chỉ là cái bẫy tách hai đứa ra, nếu đợi Cảnh Vũ học xong, cha lo trong những năm còn lại ông ngoại con không để yên như trước đây đâu.”
Ngư Tranh sớm đã ấm ức đến mức hai mắt ứa lệ, những cảm xúc khổ tâm cô chịu đựng, những ngày tháng cô hy sinh suốt hai năm qua, chỉ chưa đến một giờ đồng hồ lại bị ông ngoại cô bóp nát.
Có điều, Ngư Tranh sẽ không để mọi thứ diễn ra theo ý ông ngoại, con đường mà cô đã bỏ thời gian và nước mắt để bước đi, cô tuyệt đối không bỏ cuộc.
Sau khi suy nghĩ thông suốt hạ quyết tâm, Ngư Tranh khẽ níu lấy tay áo vest của ông Ngư, nghiêm túc bày tỏ mong muốn: “Cha, con muốn gặp Cảnh Vũ, con muốn giống như cha mẹ, không để ông có cơ hội cấm cản tụi con nữa.”
Vừa nói, nước mắt đã chảy dài trên gương mặt của Ngư Tranh. Ông Ngư không vội trả lời mà lặng lẽ giơ tay vỗ lưng cô trấn an, tiếp đó mới nhẹ nhàng gật đầu cổ vũ: “Được rồi, hai đứa cứ bàn bạc kỹ lưỡng, chuyện còn lại để cha mẹ lo.”
Ông Ngư chỉ mới dứt câu, những tiếng bước chân loạn xạ đầy gấp gáp đột ngột từ phía sau truyền đến.
Theo phản xạ tự nhiên, ông bà Ngư lẫn Ngư Tranh đều nhanh chóng quay lại nhìn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, một nhóm đàn ông gồm năm sáu người cao to mặc vest đen đã ập tới, đùn đẩy nhau chen lấn xô hai ông bà qua ngã rẽ của hành lang.
Khung cảnh đột nhiên bị gây rối trở nên hỗn loạn, đến khi ông bà Ngư bình tĩnh kiểm soát được tình hình, Ngư Tranh vừa ở ngay bên cạnh đã hoàn toàn biến mất cùng nhóm người bí ẩn kia.
Trần Tấn Hào không đáp mà chỉ nhếch môi cười, ông bà Ngư đứng cạnh Ngư Tranh kéo cô cách xa cậu ta ra, mục đích chính là để ngăn chặn mâu thuẫn bùng phát.
Mải cho tới khi về bàn ngồi, Ngư Tranh vẫn chưa khỏi cau có. Hơn nữa, được xếp ngồi chung bàn với gia đình Trần Tấn Hào, sự khó chịu trong cô càng lộ rõ.
Vốn dĩ Ngư Tranh mang tâm thế bạn bè để chúc mừng sinh nhật Trần Tấn Hào, kết quả vừa mới đến đã bị cậu ta động chạm và nói ra những lời mờ ám. Không phải vì cô sợ Tiêu Cảnh Vũ phát hiện, riêng chính bản thân Ngư Tranh đã không thích có cử chỉ quá giới hạn với người khác.
Qua đến tầm bảy giờ rưỡi, khách khứa đến gần đông đủ, bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu.
Trong lúc MC trên sân khấu phát biểu khai màn bữa tiệc, Trần Tấn Hào chào hỏi khách xong cũng quay về bàn. Đáng nói, ban đầu Ngư Tranh ngồi giữa ông ngoại và bà Ngư, khi Trần Tấn Hào đến, ông ngoại cô lại đứng dậy nhường chỗ cho cậu ta.
Đến giây phút này, không chỉ Ngư Tranh mà cả ông bà Ngư cũng bắt đầu nhận ra vấn đề.
Sau khi Trần Tấn Hào ngồi xuống cạnh Ngư Tranh được vài phút, âm thanh cao hứng của MC đã nhanh chóng truyền tới: “Còn bây giờ, chúng ta hãy vỗ tay thật to để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của Trần Tấn Hào, cũng như chúc mừng cho ngày vui đính hôn của cậu ấy cùng vị hôn thê Ngư Tranh!”
Tiếng MC vừa kết thúc, tiếng vỗ tay rần rần lại nối tiếp theo sau, ai nấy đều vui mừng hưởng ứng, kể cả Trần Tấn Hào cũng hài lòng ra mặt.
Chỉ ngoại trừ ông bà Ngư và Ngư Tranh, một bên là ông Ngư nghiêm mặt nhẫn nhịn, một bên là bà Ngư cười lạnh nhìn về hướng cha mình, người được chỉ đích danh là Ngư Tranh lại dửng dưng trước bầu không khí náo nhiệt.
Trần Tấn Hào bỗng từ tốn đứng dậy, ngang nhiên giơ tay muốn đỡ Ngư Tranh để cùng lên sân khấu. Dưới áp lực giữ mặt mũi cho ông ngoại cô cùng mặt mũi gia đình, dự đoán khả năng cao Ngư Tranh phải thuận theo.
Thế nhưng, trước ánh mắt có phần uy hiếp của ông ngoại, Ngư Tranh lại tự mình đứng lên. Giữa sự chứng kiến của khách mời và nhà báo, cô dõng dạc lên tiếng phản bác: “Thật xin lỗi, có vẻ đã có sự nhầm lẫn ở đây. Tôi đúng là Ngư Tranh, nhưng tôi không còn là vị hôn thê của Trần Tấn Hào. Bạn trai kiêm chồng tương lai của tôi đang du học ở nước ngoài, anh ấy tên Tiêu Cảnh Vũ.”
Không gian trong hội trường lập tức xôn xao bàn luận, ông ngoại Ngư Tranh không nghĩ cô dám trước mặt người ngoài làm mất thể diện ảnh hưởng đến danh tiếng và sự nghiệp của ông. Ngay tức khắc, ông ngoại cô đập tay xuống bàn, lớn tiếng mắng: “Ăn nói hàm hồ!”
Có thể, trước đây Ngư Tranh lẫn ông bà Ngư dám bày tỏ sự phản đối trước mặt gia đình Trần Tấn Hào vì đều là vấn đề chung của hai bên, ngoài ra cô và cha mẹ đều dành cho ông một sự tôn trọng bắt buộc phải có.
Nhưng giờ đây, chính ông ngoại Ngư Tranh là người thất hứa, cố tình ép cô phải bước vào con đường cô không muốn, vậy nên lớp che đậy tốt đẹp bên ngoài bấy lâu, cô cũng không cần thiết giữ nữa.
Đối diện với sự răn đe của ông, Ngư Tranh điềm nhiên đáp: “Con ăn nói hàm hồ, còn ông thì nói lời bất tín.”
Ngay khi Ngư Tranh vừa dứt lời, ông ngoại cô chỉ vừa trừng mắt thì bà Ngư đã đứng bật dậy. Bà tức đến không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng kéo Ngư Tranh cùng thúc giục ông Ngư ra về.
Không gian bữa tiệc bỗng chốc rơi vào tình thế căng như dây đàn, ai nấy đều im thin thít không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, đợi khi Ngư Tranh cùng ông bà Ngư vừa rời khỏi, ông ngoại Trần Tấn Hào lúc này lại đứng lên, cười nói giải thích: “Có phải doạ mọi người một trận rồi không? Chẳng qua như mọi người đã thấy, Tấn Hào nhà chúng tôi vừa có ngoại hình vừa có học thức lẫn gia cảnh tốt, hơn nữa lại lịch sự ga lăng…”
Dừng lại một chút, dưới ánh nhìn của hàng loạt khách đến dự, ông ngoại Trần Tấn Hào bịa chuyện không hề gượng miệng: “Không giấu gì, hai gia đình chúng tôi đã có kế hoạch đính hôn cho hai cháu vào hôm nay. Nhưng không may mấy hôm trước, có một cô gái cũng một chín một mười với Ngư Tranh tỏ tình Tấn Hào khiến con bé hiểu lầm, đến nay vẫn chưa hết giận dỗi nên nó mới lôi bạn trai cũ, lẫn phủ nhận chuyện với Tấn Hào thôi.
Ngư Tranh cũng là con gái, thế nên nó không muốn vội đính hôn khi chưa được cầu hôn, đây là thiếu sót của Tấn Hào cũng như gia đình chúng tôi. Thêm nữa Ngư Tranh là con gái độc nhất, vì vậy cha mẹ con bé cũng không vui khi phải gả con gái đi sớm. Nhưng tôi xin khẳng định, tình cảm hai đứa nó vẫn bền chặt, hôn lễ cũng sẽ sớm được diễn ra.”
Hình ảnh với góc chụp thân mật ban đầu giữa Ngư Tranh và Trần Tấn Hào, thêm lời phát biểu mới nhất của ông ngoại cậu ta chẳng mấy chốc lan truyền trên các trang báo mạng, riêng những lời Ngư Tranh nói công khai lại bị ém đi mất.
Những người có mặt dĩ nhiên không ngốc đến mức tin hoàn toàn vào lời ông ngoại Trần Tấn Hào, nhưng gia đình cậu ta và gia đình Ngư Tranh đã có giao tình mấy chục năm, việc kết thông gia chỉ là sớm muộn.
Trên đường xuống hầm đỗ xe, bà Ngư tức đến càm ràm suốt đoạn đường đi, nửa chừng bà không kìm được nóng giận phải gọi điện kể lại sự tình cho bà ngoại Ngư Tranh nghe.
Bởi đúng như bà ngoại Ngư Tranh đã dự đoán trước đó vào năm cùng bà đón Tết, ông ngoại cô sẽ không có ý định dừng việc gán ghép cô cùng Trần Tấn Hào.
Trên dãy hành lang vắng lặng đến tĩnh mịch, bà Ngư đi phía trước nói chuyện điện thoại với bà ngoại Ngư Tranh, ông Ngư đi cùng cô phía sau.
Quan sát biểu hiện của Ngư Tranh một hồi, ông mới cất tiếng hỏi: “Bây giờ con tính thế nào? Chuyện muốn Cảnh Vũ du học chỉ là cái bẫy tách hai đứa ra, nếu đợi Cảnh Vũ học xong, cha lo trong những năm còn lại ông ngoại con không để yên như trước đây đâu.”
Ngư Tranh sớm đã ấm ức đến mức hai mắt ứa lệ, những cảm xúc khổ tâm cô chịu đựng, những ngày tháng cô hy sinh suốt hai năm qua, chỉ chưa đến một giờ đồng hồ lại bị ông ngoại cô bóp nát.
Có điều, Ngư Tranh sẽ không để mọi thứ diễn ra theo ý ông ngoại, con đường mà cô đã bỏ thời gian và nước mắt để bước đi, cô tuyệt đối không bỏ cuộc.
Sau khi suy nghĩ thông suốt hạ quyết tâm, Ngư Tranh khẽ níu lấy tay áo vest của ông Ngư, nghiêm túc bày tỏ mong muốn: “Cha, con muốn gặp Cảnh Vũ, con muốn giống như cha mẹ, không để ông có cơ hội cấm cản tụi con nữa.”
Vừa nói, nước mắt đã chảy dài trên gương mặt của Ngư Tranh. Ông Ngư không vội trả lời mà lặng lẽ giơ tay vỗ lưng cô trấn an, tiếp đó mới nhẹ nhàng gật đầu cổ vũ: “Được rồi, hai đứa cứ bàn bạc kỹ lưỡng, chuyện còn lại để cha mẹ lo.”
Ông Ngư chỉ mới dứt câu, những tiếng bước chân loạn xạ đầy gấp gáp đột ngột từ phía sau truyền đến.
Theo phản xạ tự nhiên, ông bà Ngư lẫn Ngư Tranh đều nhanh chóng quay lại nhìn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, một nhóm đàn ông gồm năm sáu người cao to mặc vest đen đã ập tới, đùn đẩy nhau chen lấn xô hai ông bà qua ngã rẽ của hành lang.
Khung cảnh đột nhiên bị gây rối trở nên hỗn loạn, đến khi ông bà Ngư bình tĩnh kiểm soát được tình hình, Ngư Tranh vừa ở ngay bên cạnh đã hoàn toàn biến mất cùng nhóm người bí ẩn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.